Trọng Lai Nhất Thứ
-
Chương 11: Của để dành
Trầm Thiệu đã sớm tìm hiểu, chỉ tiêu của kỳ thi lần này chỉ có một trăm, nhưng người ghi danh đã đến mấy ngàn. Học sinh khắp nơi đều có thể tham gia cuộc thi, thành tích vốn đã cực kỳ xuất sắc, nếu không ngay cả điều kiện đăng ký cũng không đạt được.
Đây quả thực là trong một đám tướng quân chọn ra nguyên soái, mặc dù Trầm Thiệu đã chuẩn bị tư tưởng rất tốt, nhưng khi nhìn đội quân đi thi trùng trùng điệp điệp ở cổng trường, vẫn cảm khái một phen, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc a.
Kỳ thi gồm ba môn, chia ra hai ngày thi, môn đầu tiên khiến nhiều kẻ bại trận thảm hại chính là tiếng Anh. Trầm Thiệu nhìn số từ ngữ phức tạp trong đề thi, thở dài, đây có chỗ nào là tuyển sinh trung học, thực sự là một tập hợp những vấn đề khó giải của tiếng Anh, học sinh không dùng tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ được, sẽ không thể làm được hết bài.
Trải qua một buổi thi tiếng Anh, rất nhiều thí sinh sắc mặt đã xám xịt tuyệt vọng. Khi thi môn vật lý buổi chiều, Trầm Thiệu nhìn đề bài có thể so sánh với kỳ thi vật lý quốc tế, đối với trình độ ra đề rất biến thái của trường đã có sự nhận thức khác, thí sinh đáng thương xung quanh cậu, căng thẳng đến mức mặt mũi trắng bệch.
Thi xong vật lý, nhóm thí sinh vốn tràn đầy tự tin đã bị đánh cho không còn manh giáp, thanh âm trò chuyện sau khi ra khỏi trường thi đều trở thành hữu khí vô lực.
Trầm Thiệu thực cảm ơn ông trời đã cho cậu một cái đầu rất tốt, tuy không dám chắc chắn bài thi đều làm chính xác không sai chỗ nào, nhưng ít ra cũng có thể làm được hết đề thi.
Sáng hôm sau là buổi thi cuối cùng – môn Toán học, Trầm Thiệu vừa đọc đề xong, quả nhiên vẫn là đề bài yêu cầu cao độ, kiểu này đã sớm vượt qua trình độ kiến thức tốt nghiệp cấp hai bình thường rồi.
Môn Toán cuối cùng thi xong, có người vui có kẻ buồn. Trầm Thiệu trở về khách sạn, lên đến khi Đào Hương ở thành phố Phù Dung. Khu Đào Hương tuy thuộc thành phố Phù Dung quản lý, nhưng kinh tế cũng chưa phát triển lắm, rất nhiều người thành phố Phù Dung vẫn đến thành phố khác làm công, đối với sự phát triển của quê hương cũng không coi trọng.
Như hiện tại một căn nhà trệt sân vườn lớn, chào giá tám vạn cũng không có chịu mua, nhưng căn nhà mái ngói thủy tinh có giá thấp hơn, đáng tiếc dù vậy, cũng không có ai chịu mua nhà ở địa phương này.
Trầm Thiệu nhìn thông báo ra bán nhà ở, giá thấp làm người ta không dám tin. Nếu để vài năm sau nhìn lại, khẳng định hận không thể mua một hết về lập tức, cho dù đất trống chỉ để đó không làm gì, cũng có giá trị không ít.
Nên Trầm Thiệu cảm thấy, nếu cậu không nhân cơ hội khu Đào Hương chưa phát triển mua trước mấy căn, chiếm lấy mấy căn rộng rãi làm của để dành, quả thực đã phí một cơ hội cực kỳ lớn rồi.
Trầm Thiệu ở lại khu Đào Hương mấy ngày, xem vài căn nhà, cuối cùng dùng mười một vạn mua tổng cộng năm căn nhà trệt có sân, ưu điểm khác nhau tuy chưa rõ ràng, nhưng diện tích lớn mà giá rẻ là chắc chắn.
Hiện tại làm chứng nhận bất động sản cũng dễ hơn sau này nhiều, nên Trầm Thiệu nhanh chóng hoàn tất giấy chứng nhận, bây giờ quyền sở hữu nhà ở là của riêng cậu, ngay cả có di dời phá bỏ cũng không liên quan gì đến người chủ cũ nữa.
Làm xong chuyện ở khu Đào Hương, Trầm Thiệu quay lại xem kết quả thì thấy, kết quả đã có được hai ngày.
Vì vật lý, tiếng anh mỗi môn một trăm điểm, toán học một trăm năm mươi điểm, nên tổng cộng là ba trăm năm mươi điểm. Nhưng thực tế, thí sinh đạt được trên hai trăm sáu mươi điểm rất ít, tổng cộng không quá mười thí sinh. Nên Trầm Thiệu đạt được ba trăm hai mươi điểm đứng thứ nhất cực kỳ gây chú ý, giống như MT gây thù chuốc oán trong trò chơi, ai đến xem kết quả cũng đều lấy thành tích của cậu ra so mà hâm mộ ghen tị một trận.
"Trầm Thiệu này học trường nào vậy, đề bài biến thái như vậy mà cũng làm được hơn ba trăm điểm," một nam sinh phi thường khỏe mạnh dùng giọng điệu cam chịu nói với người kế bên, "Mẹ, mẹ nhìn đi, điểm thi của ai cũng vậy, mẹ còn chê con thi kém."
"Người ta kém mà được hơn ba trăm," người phụ nữ đeo chiếc vòng ngọc lớn, thoạt nhìn rất xinh đẹp, vươn bàn tay đeo hai chiếc nhẫn ra nhéo lấy lỗ tai nam sinh, "Con chỉ đứng thứ bốn mươi thì có gì mà thỏa mãn hả?"
"Đứa đứng thứ hai cũng chỉ có hai trăm tám mươi ba điểm, mẹ không thể chỉ nhìn đứa cao nhất, phải nhìn mấy đứa khác nữa." Nam sinh cười hắc hắc che lỗ tai mình, "Mẹ, còn có người xung quanh, đừng nhéo nữa, tốt xấu gì cũng chừa mặt mũi cho con."
Người phụ nữ thấy Trầm Thiệu đứng sau lưng học, bất động thanh tay thu bàn tay vẫn đang nắm lỗ tai con mình lại, cười cười với Trầm Thiệu, dịch ra cho Trầm Thiệu vào xem kết quả.
Trầm Thiệu không ngờ mình có thể làm bài tốt như vậy, sau vài giây sửng sốt mới có phản ứng, sau đó nhìn thấy dưới bảng kết quả còn dán một tờ thông báo, đại ý là bốn mươi người đầu tiên trực tiếp phân vào lớp chuyên, từ thứ bốn mươi mốt đến một trăm sẽ phân vào lớp đồng cấp, chính là lớp phổ thông trong miệng mọi người.
"Cậu bạn, cậu thi thế nào?" Nam sinh thấy Trầm Thiệu đang đọc tờ thông báo bên dưới, cười a cười nói, "Trên thông báo còn nói, từ hôm nay là có thể đăng ký, tôi chuẩn bị đi đăng ký rồi mới về nhà, cậu có muốn đi cùng tôi không?"
"Tôi thi cũng được." Trầm Thiệu không quen Tam Trung, liền quyết định đi đăng ký cùng nam sinh, "Cũng vừa lúc, trong nhà tôi còn có việc, bây giờ đi đăng ký luôn."
Nam sinh nghe vậy, liền cùng Trầm Thiệu sánh vai đi về hướng phòng ghi danh, mẹ y theo sau hai người, giày cao gót phát ra tiếng cộc cộc.
Trên đường đi đăng ký, Trầm Thiệu biết nam sinh này tên Chu Trạch Vũ, cùng là người thị xã Quả, nhưng không cùng thị trấn.
Buổi chiều phòng ghi danh cũng không nhiều người, thầy phụ trách đăng ký thấy Trầm Thiệu và Chu Trạch Vũ, cười tươi hỏi: "Hai học sinh đến đăng ký, hồ sơ mang đủ chưa?"
Trầm Thiệu và Chu Trạch Vũ đều gật đầu, Chu Trạch Vũ lấy phiếu báo danh và chứng nhận đoàn viên đưa ra phía trước, vị giáo viên đối chiếu với phiếu điểm xong cười nói: "Không tệ, năm nay học sinh tham gia nhiều hơn năm rồi, đề cũng khó hơn, em có thể đạt thứ hạng bốn mươi, rất giỏi, có thể thấy ngày thường học hành rất chăm."
Thầy phụ trách đăng ký vừa ghi sổ, vừa nói: "Vốn phải chờ có thông báo trúng tuyển mới cho các em đăng ký, bất quá thấy mấy ngày các thi sinh ở nơi khác vẫn đang ở thành phố Phù Dung chờ kết quả, dạo này trời nóng ngồi xe cũng áp lực, nên hiện tại thí sinh đến xem kết quả, chỉ cần xác định có trong danh sách trúng tuyển, là có thể trực tiếp đăng ký, thư thông báo sẽ gửi đến nhà sau."
Thủ tục đăng ký xong, thầy phụ trách nói Chu Trạch Vũ sang bên cạnh đóng học phí, lại nói với Trầm Thiệu, "Học trò, hồ sơ đăng ký của em đâu?"
Trầm Thiệu lấy hồ sơ trong túi xách ra giao cho thầy giáo, ông thầy vừa thấy tên và phiếu báo danh, ánh mắt nhìn Trầm Thiệu nhất thời nóng rực hẳn lên: "Em chính là Trầm Thiệu?"
Chu Trạch Vũ đứng một bên vừa nghe tiếng, nhất thời quay phắt đầu lại, cậu bạn này chính là người đạt hơn ba trăm điểm kia sao? Thoạt nhìn bộ dáng ôn hòa dễ nói chuyện, cậu ta thật không hợp với chuẩn mực thiên tài trong tưởng tượng a.
"A." Trầm Thiệu nhìn trái nhìn phải, có chút mờ mịt nhìn thầy phụ trách, "Như thế nào, sao vậy ạ?"
"Không có gì, không có gì." Thầy phụ trách nhanh chóng hoàn tất thủ tục đăng ký cho cậu, sau đó lấy ra một bảng biểu đặt trước mặt Trầm Thiệu, "Trường học chúng ta hằng năm đều có chính sách này, học sinh nơi khác trúng tuyển kỳ thi nằm trong năm vị trí đầu tiên sẽ được miễn phụ phí, bảng biểu này em điền vào đi."
"Cám ơn thầy." Trầm Thiệu không ngờ Tam Trung Phù Dung còn có chính sách ưu đãi này, nhận lấy bảng biểu xong liền qua một bên ngồi điền vào.
"Chữ viết không tệ." Thầy phụ trách thấy nét chữ của cậu, khích lệ, "Ngày thường ở nhà thích luyện chữ."
Trầm Thiệu gật gật đầu, điền bảng biểu xong còn khách sáo nói cảm ơn, quay đầu lại đã thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chu Trạch Vũ nhìn mình, cậu cười cười khách sáo với đối phương.
"Ba mươi mốt tháng ba đến trường, một tây chính thức lên lớp." Thầy phụ trách cất bảng biểu, nhìn bộ dáng nhu thuận của Trầm Thiệu, lại nhịn không được dặn thêm vài câu, "Sau khai giảng trường sẽ phát đồng phục, quy định khi đi học, đều phải mặc đồng phục. Học sinh nơi khác không cần mang nhiều áo khoác, người đi khai giảng nhiều, xách nhiều đồ ngồi xe không thuận tiện."
"Cám ơn thầy, tôi nhớ rồi." Cười cảm ơn với thầy phụ trách, Trầm Thiệu nói tạm biệt xong, sau đó đứng dậy bước ra cửa phòng ghi danh.
Chờ cậu đi khuất rồi, thầy phụ trách mới nói với đồng nghiệp: "Đây là điểm cao nhất trong mấy năm nay."
"Đề thi năm nay so với hai năm vừa rồi khó hơn nhiều, đầu óc đứa nhỏ này thật tốt," vị đồng nghiệp cũng cảm khái một phen, nhìn Trầm Thiệu cười nói, "Xem ra mấy năm tới, chúng ta lại có hy vọng được thành tích trong các cuộc thi toàn quốc."
Hai người nhìn nhau cười, bất quá cũng biết đó chỉ là nói đùa, ai cũng không nghĩ l2 thật. Dù sao trúng tuyển kỳ thi chỉ có thể chứng minh năng lực của cậu hiện tại, sau khi vào học rồi, từ học sinh ưu tú biến thành học sinh đến sức khỏe cũng không có, bọn họ cũng không cần đem chuyện vẽ vời thêm cho đẹp.
Trầm Thiệu đứng bên ngoài phòng ghi danh chưa tới mấy phút, Chu Trạch Vũ và mẹ y đã từ trong bước ra. Thấy Trầm Thiệu vẫn còn đợi mình, khuôn mặt Chu Trạch Vũ nhất thời đầy ý cười, ba bước thành hai đi đến trước mặt Trầm Thiệu: "Không ngờ, cậu chính là thiên tài đạt hạng nhất lần này a."
Trầm Thiệu cười khổ khiêm tốn vài câu, cậu có thể làm được như vậy, bất quá chỉ dựa vào trí nhớ tốt, gặp qua rất nhiều kiểu đề thi trong sách tham khảo mà thôi. Nếu là thiên tài thật sự, ba trăm năm mươi điểm ít ra có thể lấy được ba trăm bốn mươi chín điểm, điểm của cậu vẫn còn kém rất xa.
Mẹ con Chu Trạch Vũ mời hắn cùng về thị xã Quả, bất quá vì cậu muốn tìm căn phòng gần trường học, nên liền từ chối lời mời của họ, hẹn với Chu Trạch Vũ ngày ba mươi mốt tháng tám gặp lại ở trường.
Hiện tại thông tin còn chưa thuận tiện lắm, tuy đã bắt đầu có người dùng điện thoại bàn hoặc máy nhắn tin cầm tay, nhưng với đa số người dân bình thường mà nói, các loại hình di động này vẫn còn xa cách với họ.
Không ai ngờ sau đấy vài năm ngắn ngủi, di động sẽ xuất hiện như nấm mọc sau mưa trên thị trường Trung Quốc, đến mức gần như mỗi người đều có, làm Trung Quốc trở thành thị trường di động lớn nhất toàn cầu.
Trầm Thiệu chọn lựa vào chỗ, rốt cục chọn được một căn phòng nhỏ trong một tiểu khu có trị an rất tốt gần trường học, một phòng khách một phòng ngủ một phòng bếp, đồ gia dụng trong nhà cũng đầy đủ, giống như căn nhà trọ nhỏ dành cho thành phần tri thức độc thân. Trầm Thiệu rất hài lòng với điều kiện nơi đây, nhưng tiền thuê hàng năm thì có hơi cao.
Về mặt tiền bạc hiện tại cậu tạm thời không thiếu, nên cũng không muốn quá ủy khuất bản thân về mặt ăn ở, ba năm trung học là khoảng thời gian học tập rất quan trọng, cậu muốn tạo điều kiện học hành thật tốt.
Tiền còn có thể kiếm lại được, nhưng cơ hội học tập tri thức rất khó có được.
Bút trong tay vung lên, ký hợp đồng thuê nhà trong ba năm, cũng là bắt đầu một trang mới trong cuộc đời cậu.
Đây quả thực là trong một đám tướng quân chọn ra nguyên soái, mặc dù Trầm Thiệu đã chuẩn bị tư tưởng rất tốt, nhưng khi nhìn đội quân đi thi trùng trùng điệp điệp ở cổng trường, vẫn cảm khái một phen, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc a.
Kỳ thi gồm ba môn, chia ra hai ngày thi, môn đầu tiên khiến nhiều kẻ bại trận thảm hại chính là tiếng Anh. Trầm Thiệu nhìn số từ ngữ phức tạp trong đề thi, thở dài, đây có chỗ nào là tuyển sinh trung học, thực sự là một tập hợp những vấn đề khó giải của tiếng Anh, học sinh không dùng tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ được, sẽ không thể làm được hết bài.
Trải qua một buổi thi tiếng Anh, rất nhiều thí sinh sắc mặt đã xám xịt tuyệt vọng. Khi thi môn vật lý buổi chiều, Trầm Thiệu nhìn đề bài có thể so sánh với kỳ thi vật lý quốc tế, đối với trình độ ra đề rất biến thái của trường đã có sự nhận thức khác, thí sinh đáng thương xung quanh cậu, căng thẳng đến mức mặt mũi trắng bệch.
Thi xong vật lý, nhóm thí sinh vốn tràn đầy tự tin đã bị đánh cho không còn manh giáp, thanh âm trò chuyện sau khi ra khỏi trường thi đều trở thành hữu khí vô lực.
Trầm Thiệu thực cảm ơn ông trời đã cho cậu một cái đầu rất tốt, tuy không dám chắc chắn bài thi đều làm chính xác không sai chỗ nào, nhưng ít ra cũng có thể làm được hết đề thi.
Sáng hôm sau là buổi thi cuối cùng – môn Toán học, Trầm Thiệu vừa đọc đề xong, quả nhiên vẫn là đề bài yêu cầu cao độ, kiểu này đã sớm vượt qua trình độ kiến thức tốt nghiệp cấp hai bình thường rồi.
Môn Toán cuối cùng thi xong, có người vui có kẻ buồn. Trầm Thiệu trở về khách sạn, lên đến khi Đào Hương ở thành phố Phù Dung. Khu Đào Hương tuy thuộc thành phố Phù Dung quản lý, nhưng kinh tế cũng chưa phát triển lắm, rất nhiều người thành phố Phù Dung vẫn đến thành phố khác làm công, đối với sự phát triển của quê hương cũng không coi trọng.
Như hiện tại một căn nhà trệt sân vườn lớn, chào giá tám vạn cũng không có chịu mua, nhưng căn nhà mái ngói thủy tinh có giá thấp hơn, đáng tiếc dù vậy, cũng không có ai chịu mua nhà ở địa phương này.
Trầm Thiệu nhìn thông báo ra bán nhà ở, giá thấp làm người ta không dám tin. Nếu để vài năm sau nhìn lại, khẳng định hận không thể mua một hết về lập tức, cho dù đất trống chỉ để đó không làm gì, cũng có giá trị không ít.
Nên Trầm Thiệu cảm thấy, nếu cậu không nhân cơ hội khu Đào Hương chưa phát triển mua trước mấy căn, chiếm lấy mấy căn rộng rãi làm của để dành, quả thực đã phí một cơ hội cực kỳ lớn rồi.
Trầm Thiệu ở lại khu Đào Hương mấy ngày, xem vài căn nhà, cuối cùng dùng mười một vạn mua tổng cộng năm căn nhà trệt có sân, ưu điểm khác nhau tuy chưa rõ ràng, nhưng diện tích lớn mà giá rẻ là chắc chắn.
Hiện tại làm chứng nhận bất động sản cũng dễ hơn sau này nhiều, nên Trầm Thiệu nhanh chóng hoàn tất giấy chứng nhận, bây giờ quyền sở hữu nhà ở là của riêng cậu, ngay cả có di dời phá bỏ cũng không liên quan gì đến người chủ cũ nữa.
Làm xong chuyện ở khu Đào Hương, Trầm Thiệu quay lại xem kết quả thì thấy, kết quả đã có được hai ngày.
Vì vật lý, tiếng anh mỗi môn một trăm điểm, toán học một trăm năm mươi điểm, nên tổng cộng là ba trăm năm mươi điểm. Nhưng thực tế, thí sinh đạt được trên hai trăm sáu mươi điểm rất ít, tổng cộng không quá mười thí sinh. Nên Trầm Thiệu đạt được ba trăm hai mươi điểm đứng thứ nhất cực kỳ gây chú ý, giống như MT gây thù chuốc oán trong trò chơi, ai đến xem kết quả cũng đều lấy thành tích của cậu ra so mà hâm mộ ghen tị một trận.
"Trầm Thiệu này học trường nào vậy, đề bài biến thái như vậy mà cũng làm được hơn ba trăm điểm," một nam sinh phi thường khỏe mạnh dùng giọng điệu cam chịu nói với người kế bên, "Mẹ, mẹ nhìn đi, điểm thi của ai cũng vậy, mẹ còn chê con thi kém."
"Người ta kém mà được hơn ba trăm," người phụ nữ đeo chiếc vòng ngọc lớn, thoạt nhìn rất xinh đẹp, vươn bàn tay đeo hai chiếc nhẫn ra nhéo lấy lỗ tai nam sinh, "Con chỉ đứng thứ bốn mươi thì có gì mà thỏa mãn hả?"
"Đứa đứng thứ hai cũng chỉ có hai trăm tám mươi ba điểm, mẹ không thể chỉ nhìn đứa cao nhất, phải nhìn mấy đứa khác nữa." Nam sinh cười hắc hắc che lỗ tai mình, "Mẹ, còn có người xung quanh, đừng nhéo nữa, tốt xấu gì cũng chừa mặt mũi cho con."
Người phụ nữ thấy Trầm Thiệu đứng sau lưng học, bất động thanh tay thu bàn tay vẫn đang nắm lỗ tai con mình lại, cười cười với Trầm Thiệu, dịch ra cho Trầm Thiệu vào xem kết quả.
Trầm Thiệu không ngờ mình có thể làm bài tốt như vậy, sau vài giây sửng sốt mới có phản ứng, sau đó nhìn thấy dưới bảng kết quả còn dán một tờ thông báo, đại ý là bốn mươi người đầu tiên trực tiếp phân vào lớp chuyên, từ thứ bốn mươi mốt đến một trăm sẽ phân vào lớp đồng cấp, chính là lớp phổ thông trong miệng mọi người.
"Cậu bạn, cậu thi thế nào?" Nam sinh thấy Trầm Thiệu đang đọc tờ thông báo bên dưới, cười a cười nói, "Trên thông báo còn nói, từ hôm nay là có thể đăng ký, tôi chuẩn bị đi đăng ký rồi mới về nhà, cậu có muốn đi cùng tôi không?"
"Tôi thi cũng được." Trầm Thiệu không quen Tam Trung, liền quyết định đi đăng ký cùng nam sinh, "Cũng vừa lúc, trong nhà tôi còn có việc, bây giờ đi đăng ký luôn."
Nam sinh nghe vậy, liền cùng Trầm Thiệu sánh vai đi về hướng phòng ghi danh, mẹ y theo sau hai người, giày cao gót phát ra tiếng cộc cộc.
Trên đường đi đăng ký, Trầm Thiệu biết nam sinh này tên Chu Trạch Vũ, cùng là người thị xã Quả, nhưng không cùng thị trấn.
Buổi chiều phòng ghi danh cũng không nhiều người, thầy phụ trách đăng ký thấy Trầm Thiệu và Chu Trạch Vũ, cười tươi hỏi: "Hai học sinh đến đăng ký, hồ sơ mang đủ chưa?"
Trầm Thiệu và Chu Trạch Vũ đều gật đầu, Chu Trạch Vũ lấy phiếu báo danh và chứng nhận đoàn viên đưa ra phía trước, vị giáo viên đối chiếu với phiếu điểm xong cười nói: "Không tệ, năm nay học sinh tham gia nhiều hơn năm rồi, đề cũng khó hơn, em có thể đạt thứ hạng bốn mươi, rất giỏi, có thể thấy ngày thường học hành rất chăm."
Thầy phụ trách đăng ký vừa ghi sổ, vừa nói: "Vốn phải chờ có thông báo trúng tuyển mới cho các em đăng ký, bất quá thấy mấy ngày các thi sinh ở nơi khác vẫn đang ở thành phố Phù Dung chờ kết quả, dạo này trời nóng ngồi xe cũng áp lực, nên hiện tại thí sinh đến xem kết quả, chỉ cần xác định có trong danh sách trúng tuyển, là có thể trực tiếp đăng ký, thư thông báo sẽ gửi đến nhà sau."
Thủ tục đăng ký xong, thầy phụ trách nói Chu Trạch Vũ sang bên cạnh đóng học phí, lại nói với Trầm Thiệu, "Học trò, hồ sơ đăng ký của em đâu?"
Trầm Thiệu lấy hồ sơ trong túi xách ra giao cho thầy giáo, ông thầy vừa thấy tên và phiếu báo danh, ánh mắt nhìn Trầm Thiệu nhất thời nóng rực hẳn lên: "Em chính là Trầm Thiệu?"
Chu Trạch Vũ đứng một bên vừa nghe tiếng, nhất thời quay phắt đầu lại, cậu bạn này chính là người đạt hơn ba trăm điểm kia sao? Thoạt nhìn bộ dáng ôn hòa dễ nói chuyện, cậu ta thật không hợp với chuẩn mực thiên tài trong tưởng tượng a.
"A." Trầm Thiệu nhìn trái nhìn phải, có chút mờ mịt nhìn thầy phụ trách, "Như thế nào, sao vậy ạ?"
"Không có gì, không có gì." Thầy phụ trách nhanh chóng hoàn tất thủ tục đăng ký cho cậu, sau đó lấy ra một bảng biểu đặt trước mặt Trầm Thiệu, "Trường học chúng ta hằng năm đều có chính sách này, học sinh nơi khác trúng tuyển kỳ thi nằm trong năm vị trí đầu tiên sẽ được miễn phụ phí, bảng biểu này em điền vào đi."
"Cám ơn thầy." Trầm Thiệu không ngờ Tam Trung Phù Dung còn có chính sách ưu đãi này, nhận lấy bảng biểu xong liền qua một bên ngồi điền vào.
"Chữ viết không tệ." Thầy phụ trách thấy nét chữ của cậu, khích lệ, "Ngày thường ở nhà thích luyện chữ."
Trầm Thiệu gật gật đầu, điền bảng biểu xong còn khách sáo nói cảm ơn, quay đầu lại đã thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chu Trạch Vũ nhìn mình, cậu cười cười khách sáo với đối phương.
"Ba mươi mốt tháng ba đến trường, một tây chính thức lên lớp." Thầy phụ trách cất bảng biểu, nhìn bộ dáng nhu thuận của Trầm Thiệu, lại nhịn không được dặn thêm vài câu, "Sau khai giảng trường sẽ phát đồng phục, quy định khi đi học, đều phải mặc đồng phục. Học sinh nơi khác không cần mang nhiều áo khoác, người đi khai giảng nhiều, xách nhiều đồ ngồi xe không thuận tiện."
"Cám ơn thầy, tôi nhớ rồi." Cười cảm ơn với thầy phụ trách, Trầm Thiệu nói tạm biệt xong, sau đó đứng dậy bước ra cửa phòng ghi danh.
Chờ cậu đi khuất rồi, thầy phụ trách mới nói với đồng nghiệp: "Đây là điểm cao nhất trong mấy năm nay."
"Đề thi năm nay so với hai năm vừa rồi khó hơn nhiều, đầu óc đứa nhỏ này thật tốt," vị đồng nghiệp cũng cảm khái một phen, nhìn Trầm Thiệu cười nói, "Xem ra mấy năm tới, chúng ta lại có hy vọng được thành tích trong các cuộc thi toàn quốc."
Hai người nhìn nhau cười, bất quá cũng biết đó chỉ là nói đùa, ai cũng không nghĩ l2 thật. Dù sao trúng tuyển kỳ thi chỉ có thể chứng minh năng lực của cậu hiện tại, sau khi vào học rồi, từ học sinh ưu tú biến thành học sinh đến sức khỏe cũng không có, bọn họ cũng không cần đem chuyện vẽ vời thêm cho đẹp.
Trầm Thiệu đứng bên ngoài phòng ghi danh chưa tới mấy phút, Chu Trạch Vũ và mẹ y đã từ trong bước ra. Thấy Trầm Thiệu vẫn còn đợi mình, khuôn mặt Chu Trạch Vũ nhất thời đầy ý cười, ba bước thành hai đi đến trước mặt Trầm Thiệu: "Không ngờ, cậu chính là thiên tài đạt hạng nhất lần này a."
Trầm Thiệu cười khổ khiêm tốn vài câu, cậu có thể làm được như vậy, bất quá chỉ dựa vào trí nhớ tốt, gặp qua rất nhiều kiểu đề thi trong sách tham khảo mà thôi. Nếu là thiên tài thật sự, ba trăm năm mươi điểm ít ra có thể lấy được ba trăm bốn mươi chín điểm, điểm của cậu vẫn còn kém rất xa.
Mẹ con Chu Trạch Vũ mời hắn cùng về thị xã Quả, bất quá vì cậu muốn tìm căn phòng gần trường học, nên liền từ chối lời mời của họ, hẹn với Chu Trạch Vũ ngày ba mươi mốt tháng tám gặp lại ở trường.
Hiện tại thông tin còn chưa thuận tiện lắm, tuy đã bắt đầu có người dùng điện thoại bàn hoặc máy nhắn tin cầm tay, nhưng với đa số người dân bình thường mà nói, các loại hình di động này vẫn còn xa cách với họ.
Không ai ngờ sau đấy vài năm ngắn ngủi, di động sẽ xuất hiện như nấm mọc sau mưa trên thị trường Trung Quốc, đến mức gần như mỗi người đều có, làm Trung Quốc trở thành thị trường di động lớn nhất toàn cầu.
Trầm Thiệu chọn lựa vào chỗ, rốt cục chọn được một căn phòng nhỏ trong một tiểu khu có trị an rất tốt gần trường học, một phòng khách một phòng ngủ một phòng bếp, đồ gia dụng trong nhà cũng đầy đủ, giống như căn nhà trọ nhỏ dành cho thành phần tri thức độc thân. Trầm Thiệu rất hài lòng với điều kiện nơi đây, nhưng tiền thuê hàng năm thì có hơi cao.
Về mặt tiền bạc hiện tại cậu tạm thời không thiếu, nên cũng không muốn quá ủy khuất bản thân về mặt ăn ở, ba năm trung học là khoảng thời gian học tập rất quan trọng, cậu muốn tạo điều kiện học hành thật tốt.
Tiền còn có thể kiếm lại được, nhưng cơ hội học tập tri thức rất khó có được.
Bút trong tay vung lên, ký hợp đồng thuê nhà trong ba năm, cũng là bắt đầu một trang mới trong cuộc đời cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook