Trọng Khải Thần Thoại Bản Dịch
-
11: Đấng Sáng Thế Thiên Phụ
Két két két ———
Bàn tay trắng bệch bám lên mui xe, để lại vết cào cùng với vết máu khô khốc, lệ quỷ từ gầm xe chầm chậm leo lên, thân thể bán trong suốt có nhiều chỗ gãy xương, diện mạo kinh khủng đến mức có thể dọa con nít ngừng khóc.
Ác quỷ không có đầu, khoang cổ xám trắng ứa máu, trẻ con không khóc nữa là bởi vì đã trực tiếp bị dọa ngất đi.
Trong nháy mắt, mặt Wayne còn trắng hơn cả quỷ: "Nguy, nguy rồi, chiếc xe này đã từng xảy ra sự cố, người bị hại đến lấy mạng."
" m, âm âm âm hồn...."
Wayne nhìn thấy lệ quỷ, tất nhiên là William ngồi bên ghế phụ cũng nhìn thấy, anh ta vội vàng luống cuống chỉ tay về phía trước, định dùng ánh sáng tràn ngập ấm áp để xua đuổi quỷ vật.
Không thành công.
Veronica vươn tay đặt lên vai William, cắt đứt anh ta thi pháp: "Không phải người bị hại, là cạm bẫy do Tử Vong hành giả bố trí, sử dụng ma pháp sẽ khiến cho Tử Vong hành giả phát hiện ra, bất lợi cho hành động của chúng ta."
Veronica không muốn William bứt dây động rừng, cô đã không thể chịu đựng nguyền rủa thêm nữa, chuyến này dù thế nào cũng phải tóm được Tử Vong hành giả.
Về phần diện mạo âm hồn trông rất đáng sợ, nhưng nó chỉ có thể dọa người chứ không có lực công kích, xe lái ra khỏi phạm vi thi thuật thì chúng sẽ rời đi.
Cho nên, to gan một chút sẽ không có việc gì.
William tỏ vẻ ghê tởm, anh ta hiểu rằng Veronica nói rất đúng, nhưng mà...
"Nói thì đơn giản lắm, cậu giỏi thì cậu mở mắt ra đi!"
"...."
Veronica không nói chuyện, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lạch cạch một tiếng, lại là một con lệ quỷ đặt tay lên cửa sổ xe, khiến cô giật mình sợ hãi đến toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch, thân thể hơi run rẩy.
Lấy lại tinh thần, Veronica nheo mắt len lén liếc nhìn một cái.
Sợ, nhưng vẫn muốn nhìn xem.
"Bọn họ không đụng tới chúng ta, cứ coi như không tồn tại đi, thả chậm tốc độ xe lại một chút cũng không sao, hơn nữa linh hồn là trong suốt, cho nên cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe."
Monica nhắm mắt lại nói.
"Cậu cũng mở mắt ra đi!"
William quát to, trông thấy thiếu nữ xinh đẹp và mèo đen ôm chặt nhau trên ghế sau, cực kỳ muốn gia nhập với bọn họ ngay lập tức.
Đáng tiếc không thể gia nhập được, William ngồi hàng trước, chỉ có thể ôm Wayne.
Vừa quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Wayne giảm tốc độ lái xe lại, đang nhắm mắt lái xe.
"Đáng chết, anh đang lái xe đấy!"
William không bị ma dọa chết, lại bị Wayne dọa đến nhảy dựng, anh ta vội vàng túm chặt bên cạnh cửa sổ xe, kêu gào bắt Wayne nhìn thẳng phía trước lái xe an toàn.
William thi bằng lái ròng rã hai năm, là một sát thủ đường phố rất biết tự hiểu lấy mình, anh ta nghiêm túc tự ước thúc bản thân mình tuyệt đối không đụng đến tay lái.
Đồng thời anh ta cũng hiểu rõ một đạo lý, xe có thể xảy ra tai nạn xe cộ hay không, có đâm đụng vào đâu hay không, đều phải xem ở việc người điều khiển có tuân thủ luật giao thông hay không.
Lấy một ví dụ, người đi đường tuân thủ luật giao thông, ngồi trên ghế salon trong nhà xem tivi, vị trí cách đường cái một khoảng sân nhỏ, William có lòng tin mình sẽ lái xe đụng bay nó.
Vì quá tự hiểu rõ mình, William còn sợ hãi tai nạn giao thông hơn cả sợ ma quỷ, anh vừa trông thấy Wayne nhắm mắt lái xe, sợ tới mức giọng nói cũng biến thành ẻo lả: "Veronica, hay là giết chết bọn chúng đi, tớ sợ lắm."
"Uổng cho cậu còn là tín đồ của nữ thần Mặt Trời, thế mà lại sợ ma quỷ."
"Vậy thì thế nào, có quy định là tín đồ nữ thần Mặt Trời không thể sợ ma quỷ sao!!"
William sắp khóc: "Hơn nữa, tớ không phải sợ ma quỷ, tớ sợ Wayne, anh ta lái xe không nhìn đường, nhắm mắt lái xe."
"...." x2
Trên ghế sau, đến lúc này Veronica và Monica mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lớn tiếng quát mắng với ngôn từ kịch liệt.
Nhìn từ xa, chiếc xe con màu xanh lam bị những u hồn bán trong suốt bám đầy đang lay động dữ dội.
....
Qua một lát sau, chiếc xe con gia dụng màu xanh lam mới di chuyển như bình thường, đúng như lời Veronica đã nói, lái ra khỏi phạm vi nhất định, đám u hồn kia sẽ tự động rời đi.
Wayne ngồi trên ghế lái yêu cầu đổi tài xế, lập tức bị phủ quyết, trong xe có một tính một, tất cả đều sợ ma quỷ, không có ai muốn mở cửa xuống xe.
William xua đi nỗi sợ hãi nhanh nhất, thấy Wayne vẫn còn sợ, không nhịn được mà lên tiếng cảnh cáo: "Wayne, không ngờ anh vậy mà lại sợ ma quỷ, tin tôi đi, tình huống tương tự sau này anh sẽ còn gặp được rất nhiều, mau chóng làm quen với nó đi, đừng làm bẽ mặt pháp sư chúng ta."
Mặt mũi của ma pháp sư đã bị mấy người ném sạch rồi có được không!
Wayne lầm bầm trong cuống họng vài câu, sau đó mới giải thích: "Tôi thuộc phái bảo thủ, ma quỷ gì đó, phiên bản quá vượt mức quy định, tôi không tiếp nhận được."
"Quên đi, anh rõ ràng là sợ ma."
William nổi lên hứng thú trêu chọc, cười ha hả nói: "Hay là thế này, tôi kể cho anh vài câu chuyện tình yêu về u hồn để giúp anh vượt qua sợ hãi nhé."
"Có đứng đắn không? Không đứng đắn thì bỏ qua đi."
Wayne liếc nhìn qua William một cái, hiểu rõ đây là đối phương đang định hù dọa mình, mặt lạnh nói: "Nhắc đến câu chuyện đáng sợ, tôi lại nhớ đến một câu chuyện cực kỳ dọa người, từ nhỏ đến lớn, nửa đời trước của tôi luôn mong câu chuyện này là tự mình dọa mình."
"Kể nghe thử đi."
William nhỏ giọng nuốt nước miếng một cái.
Ghế sau, Veronica nghiêng tai lắng nghe, sợ, nhưng mà vẫn muốn nghe.
"Đó là một đêm yên tĩnh không trăng, một đứa bé nói với mẹ mình: Mẹ, dưới gầm giường có một đứa trẻ..."
Wayne dùng giọng điệu trầm bổng du dương kể lại câu chuyện: "Người mẹ bèn cúi đầu ngó xuống gầm giường xem xét, dưới gầm giường thực sự là có một đứa trẻ, giống y như đúc với đứa bé trên giường.
Đứa trẻ kia nói...!Mẹ, trên giường có một đứa bé a!"
"Sau đó thì sao?"
William biến sắc, run rẩy dán chặt lên cửa sổ xe, Veronica ngồi ghế sau thì nín thở, ôm chặt lấy mèo đen Monica.
Mèo đen cảm thấy không thở nổi.
"Sau đó thì..."
Wayne giảm tốc độ xe, đầu tiên là nhìn William với một ánh mắt đầy thâm ý, tiếp đó mới trầm giọng nói: "Người mẹ đánh cho hai anh em song sinh một trận."
"...." x3
Câu chuyện bẻ lái của Wayne không tính là chuyện mới lạ, nhưng ở trong niên đại này, nó có thể được xưng tụng là sáng tạo cái mới, trực tiếp hủy diệt bầu không khí, khiến cho mấy câu chuyện mà William kể sau đó trở nên nhạt nhẽo không có gì đặc sắc.
Không dọa người chút nào.
————
Chiếc xe con màu xanh lam băng qua một cây cầu đá, nghiêng ngả chạy trên con đường hơi có vẻ mấp mô, hạt mưa lốp bốp đập lên kính xe.
Wayne mở ra cần gạt nước, xuyên qua màn mưa mờ ảo trông thấy bóng dáng của trấn nhỏ.
Dưới màn trời âm u, ánh đèn yếu ớt trở nên mông lung dưới bụi nước, nước mưa không thể cọ rửa hết sương mù, nhưng lại xóa đi âm thanh ồn ào huyên náo, ngoại trừ tiếng chó sủa thỉnh thoảng vang lên, cả tòa tiểu trấn yên lặng đến dị thường.
Wayne lái xe tiến vào con đường lớn nhất tiểu trấn, hơn phân nửa cửa hàng ở hai bên đường đã đóng cửa, chỉ có quán bar và quán trọ là còn buôn bán bình thường.
Cuối ngã tư đường là một tòa giáo đường có hàng rào bao quanh, thánh giá trên nóc giáo đường tắm mình trong mưa gió không đổ, nó đại diện cho tín ngưỡng chính thống của tiểu trấn Kafuno và toàn bộ đại lục Thần Tuyển.
Đấng sáng thế!
Tín ngưỡng Đấng sáng thế có lịch sử rất lâu đời, còn vững chắc hơn xa với các nữ thần với những dáng vẻ kỳ lạ, Wayne rất thắc mắc rằng vì sao nhưng tín ngưỡng này lại có thể đồng thời cùng tồn tại, mà không phải là bộc phát ra chiến tranh tín ngưỡng, đánh đến đầu rơi máu chảy.
Với tư cách tín ngưỡng chính thống được xác định danh xưng của đại lục Thần Tuyển, giáo đình thờ phụng Thiên Phụ sáng tạo ra vạn vật, lấy danh của thần có thể vững vàng kiểm soát quyền lực tối cao của toàn bộ thế giới.
Tín đồ của các thần linh khác sẽ bị dán lên nhãn dị đoan, những người như thiếu nữ xinh đẹp Veronica cũng sẽ trở thành phù thủy, hoàn thành tam bộ khúc: Nhà tù, tầng hầm, giàn hỏa thiêu.
Đây mới là dáng vẻ nên có của đại lục Thần Tuyển trong lòng Wayne, tình hình hỗn loạn tín ngưỡng mọc lên như nấm trước mắt hoàn toàn không phù hợp logic, hoàn toàn không nói rõ được đạo lý.
Đại lục Thần Tuyển có ma pháp, thần cũng là tồn tại chân thực, như vậy nói rõ Đấng sáng thế Thiên Phụ xác thực có thần.
Đã là Đấng sáng thế, tất nhiên hẳn là duy ngã độc tôn, đám tiểu thần các ngươi là cấp bậc gì lại có thể ngồi chung mâm với ta, cướp tín ngưỡng trong chén ta?
Còn nếu như Đấng sáng thế không tồn tại, chỉ là thần tượng giả lập được hư cấu ra, vậy thì dựa vào cái gì mà có thể đánh bại các thần linh khác để trở thành tín ngưỡng chính thống, dựa vào cái gì có thể cưỡi lên đầu lên cổ hoàng thất các quốc gia chứ?
Mâu thuẫn trước sau, Wayne không hiểu cho lắm, cân nhắc đến khả năng các nữ thần đến cùng ngủ với Đấng sáng thế Thiên Phụ.
Nhưng suy nghĩ một chút thì hẳn là không phải, bởi vì nếu đến ngủ cùng có thể khiến Đấng sáng thế nhắm một con mắt mở một con mắt, thì các nam thần sót lại không thể ngủ đều đã sớm chết cả rồi.
Trừ phi, Đấng sáng thế là vị thần bác ái, ở trong mắt người, nam nữ đều bình đẳng.
Ầm ầm!!
Một đạo sấm sét nổ vang trời, mưa to buông xuống, cắt đứt suy luận bất lương của Wayne, hắn mở cửa xe rồi bung dù ra.
"Hừ hừ!"
Veronica ngồi hàng sau khẽ hừ dưới cuống họng, Wayne vào vai tài xế, sau khi đi ra liền mở cửa xe che dù cho Veronica.
Veronica biểu diễn tiểu thư nhà có tiền theo bản sắc, ôm mèo đen đi về phía nhà trọ, toàn bộ hành trình cô không nói một câu, tất cả đều là Wayne tiến hành giao lưu với người ngoài.
Đến quầy lễ tân quán trọ, Wayne thu dù lại, nhanh chóng đánh giá bố cục lầu một, hắn nhìn thấy hai vị tiểu tỷ tỷ ăn mặc giản dị trên ghế dài ở phía bên phải.
Trang điểm rất đậm, cổ áo rất thấp, vòng cổ rất trắng.
Dưới ánh mắt khinh bỉ của Veronica, Wayne thuần thục đưa qua một ánh mắt, yên lặng cùng một vị tiểu tỷ tỷ trong đó đạt thành nhận thức chung, sau đó lại đạt thành nhận thức chung với người còn lại.
Muốn hết toàn bộ!
Wayne cần ba gian phòng, đối mặt với sự hỏi thăm với vẻ quen thuộc như đã quen biết từ lâu của chủ quán trọ, hắn giảng giải sơ lược về tình cảnh khó khăn mà mình gặp phải.
Đi ngang qua, trời tối, trời mưa, cần nghỉ ngơi....
Hắn nói chuyện cực kỳ khách sáo, nhưng trong lời nói lộ ra sự mỏi mệt khiến ông chủ làm như quen thân phải ngượng ngùng không tiếp tục lôi kéo làm quen nữa, dẫn đoàn người lên lầu rồi mang bữa tối lên.
Sau khi ông chủ rời đi, hai vị tiểu tỷ tỷ đến gõ cửa phòng Wayne, vừa vào cửa liền thấy được William ồn ào muốn thử, cùng với Veronica ôm mèo đen ngồi ở góc giường.
"Thưa ngài, chuyện này phải thêm giá."
"Yên tâm, giá tiền nhất định sẽ để các cô hài lòng." Wayne gật đầu, bày tỏ mọi chuyện đều dễ bàn bạc.
Ống kính chuyển cảnh, hai vị tiểu tỷ tỷ tựa sát vào nhau, giống như bị rút mất hồn, toàn thân vô lực, khóe miệng chảy ra nước miếng, hai cặp mắt đều mờ mịt mất tập trung.
Có thể đoán được, các cô đã ăn nấm.
phương pháp lấy tình báo của Veronica vẫn đơn giản thô bạo như vậy, tính tình như sấm rền gió cuốn, không thích lãng phí thời gian, trực tiếp đi vào vấn đề hỏi thăm tung tích của Mike máu tươi.
Tiểu trấn Kafuno cũng không lớn, bởi vì xung kích công nghiệp hóa, cho nên một số lượng lớn thanh niên trai tráng đã tràn vào thành thị từ lâu, số lượng dân cư của tiểu trấn liên tục giảm dần qua từng năm, cho nên việc hỏi thăm tung tích của Mike máu tươi sẽ không hề khó khăn.
Veronica biết được tên đầy đủ của Tử vong hành giả, Mike · Nelson, cũng biết đối phương gần đây chuẩn bị kết hôn, tại một tiểu trấn dân số suy sút, không thể nghi ngờ đây là một đại sự náo nhiệt, cô có lòng tin có thể hỏi ra địa chỉ nhà đối phương.
Theo đạo lý là như vậy, kết quả Mike máu tươi tràn đầy liêm sỉ, không hề mời các tiểu tỷ tỷ trong trấn tổ chức đêm tiệc độc thân, kế hoạch của Veronica một lần nữa gặp phải vấn đề nan giải, không thể hỏi ra được bất cứ điều gì.
Ống kính lại xoay chuyển, đổi thành một chủ quán rượu lơ mơ ngây ngốc, có điều ông ta lại có tin tức linh thông, biết rõ nhà của Mike · Nelson ở đâu.
"Lái xe hướng tây, đi qua con đường giữa rừng sồi, trong đó chính là trang viên gia tộc Nelson."
"Trang viên?!"
Veronica cau mày: "Trang viên như thế nào, nhà hắn ta rất có tiền à?"
"Đã từng rất giàu có, tiểu trấn Kafuno chính là do tổ tiên gia tộc Nelson đặt tên, lúc đó toàn bộ đất đai trong trấn nhỏ đều thuộc về gia tộc Nelson, cho tới một đêm nọ..."
"Tất cả mọi người đã phát điên!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook