Thiệu Hàm ngẩn người, chiếc nĩa trong tay khẽ gõ vào khay, vẻ bối rối thoáng xuất hiện trên khuôn mặt cậu, nỗi ưu tư bị che khuất dưới hàng mi rũ xuống.

Thẩm Hữu thấy cậu không có phản ứng nào, nhàn nhạt bỏ qua chủ đề này: "Sao cậu không tham gia giải đấu?"
Thiệu Hàm: "Là bởi vì thành viên dự bị bên đội tôi vẫn chưa có kinh nghiệm thi đấu, thế nên để bọn họ tích lũy chút ít kinh nghiệm mà thôi."
"Vậy cũng đâu nhất thiết phải thay cậu chứ?" Thẩm Hữu nói: "Cậu không ra sân thì tỷ lệ thắng của đội cậu sẽ giảm đi rất nhiều."
"Tôi cũng chẳng đặc biệt gì."
Hai người nói chuyện câu được câu chăng khoảng một lúc, chủ đề cũng hời hợt chẳng đâu đến đâu.

Không khí trên bàn ăn có chút đình trệ, tiếng nói thỉnh thoảng sẽ làm nổi bật lên sự trầm mặc vốn có.

Thiệu Hàm ăn xong trước bưng khay đứng lên: "Thẩm Hữu, tối nay tôi còn phải về phục bàn* cho Thanh Huấn đội nữa, đi trước đây, cậu cứ từ từ mà ăn."
(Phục bàn*: thuật ngữ trong môn cờ [cờ vây, cờ tướng…], sau một trận đấu thì người đánh cờ sẽ bày lại ván cờ; qua đó có cái nhìn sâu sắc hơn về ván đấu; suy nghĩ các nước đi; ưu điểm; nhược điểm; tích lũy kinh nghiệm cũng như cách thức ứng đối khi gặp phải những nước cờ tương tự.)
Thẩm Hữu gật đầu, nói hẹn gặp lại với Thiệu Hàm, cuối cùng cũng thu dọn bộ đồ ăn rồi rời đi.

Hào Sâm đang chống đầu ngồi cách bọn họ một bàn, ngoảnh đầu lại thấy bóng dáng Thẩm Hữu, anh khẽ nhíu mày lại.

Ban tối Hào Sâm quay trở về phòng mình, đúng như dự đoán hai người Bạch Duyệt và Tống Minh Triết đang sang đây chơi.

Bạch Duyệt nằm trên giường Hào Sâm, đang phàn nàn về tiếng ngáy của lão Tống vào buổi tối.

Hào Sâm: "Cậu đi tắm trước chưa mà đi nằm lên giường tớ?"
Bạch Duyệt bĩu môi ngồi dậy: "Chuyện này thừa thãi quá."
"Đợi đã, tớ hỏi cậu chuyện này." Hào Sâm ấn thân thể sắp đứng dậy Bạch Duyệt xuống: "Trước đây Thẩm Hữu, cậu với cả Thiệu Hàm từng luyện tập với nhau lúc còn trong Thanh Huấn đội à?"
Bạch Duyệt ngạc nhiên ngừng lại: "Đúng đó, sao cậu biết?"
Hào Sâm lại không trả lời câu hỏi này, chuyển sang hỏi: "Cậu thấy Thẩm Hữu như thế nào?"
"Thân thiện dễ hòa hợp, cũng không có gì đặc biệt." Bạch Duyệt ngờ vực hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Vậy giữa cậu ta với Thiệu Hàm thì sao? Có phải là có chuyện gì không?"

"Chuyện này…" Bạch Duyệt hồi tưởng lại một lúc: "Cũng chẳng có gì cả, tớ cảm thấy quan hệ giữa họ cũng khá tốt đó, dù sao thì khi ấy ba người chúng tớ cũng hay dính lấy nhau, mà sau khi phân Câu Lạc Bộ thì hình như hai người đó cũng không còn thân thiết như trước nữa.

Nhưng lúc đó mọi người đều đang bận công chuyện với Câu Lạc Bộ, về sau cũng tách nhau ra hết, khó tránh khỏi mà."
Hào Sâm nhìn chằm chằm Bạch Duyệt một hồi, cảm thấy kỳ thực Bạch Duyệt chẳng biết cái gì cả, suy cho cùng thì Bạch Duyệt cũng là một tên trai thẳng được toàn bộ fan hâm mộ công nhận.

Vương Vũ Tích ở bên cạnh nói: "Hào Sâm, sao cậu lại quan tâm đến đội phó Noah như vậy thế?"
"Khó khăn lắm mới gặp được một người có thể sánh ngang với nhan sắc tớ mà." Hào Sâm tử tế trả lời: "Sao tớ không được quan tâm chứ?"
Bạch Duyệt cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người họ: "Bát kết ngày mai Thanh Huấn đội của bên chúng ta được xếp chung với bên Lam Sắc Huyễn Tưởng, các cậu thấy tỷ số cuối cùng sẽ là bao nhiêu?"
Vương Vũ Tích: "Tớ đoán là 3:0."
"Chưa đến mức đó." Hào Sâm nói: "Thanh Huấn đội bên Lam Sắc Huyễn Tưởng vẫn còn có thể chiêu mộ thêm mấy người mới, tớ thấy là 2:1."
Bạch Duyệt: "Vậy lão Tống thì sao?"
"Lão đại nói 2:1 thì đảm bảo là 2:1." Fanboy tiêu chuẩn Tống Minh Triết kiên quyết tiếp tục nâng Hào Sâm của mình lên: "Mấy người chả bao giờ đoán thắng được tỷ số với lão đại đâu."
Vương Vũ Tích: "Anh như vậy gọi là lập Flag* đó, muốn bị tự vả à."
(Lập Flag*: là miệng quạ, lời xúi quẩy ấy.)
Thực tế chứng minh Flag của Hào Sâm chưa bao giờ ngã xuống, tỷ số trận bát kết hôm sau quả thật là 2:1 nghiêng về Titans, Lam Sắc Huyễn Tưởng - đội mới nổi trong nước - bị loại.

Sau khi trận bát kết kết thúc, tám đội còn lại sẽ bước tiếp vào vòng trong, Thanh Huấn đội của Titans rất không may mà bị phân trúng phải nhất đội bên Noah, phỏng chừng cuộc thi trong nước lần này chỉ có thể dừng chân ở tứ kết mà thôi.

Chẳng qua, các thành viên của Thanh Huấn đội bên Titans lại xoa tay sục sôi ý chí chiến đấu, đều muốn lĩnh hội một tí với nhất đội các đội khác, cảm thụ hương vị cạnh tranh trên cùng một sàn đấu.

Hào Sâm cũng nghiêm túc xem toàn bộ quá trình của trận đấu ấy.

Trên sàn đấu, năng lực thành viên dự bị thay thế Thiệu Hàm vô cùng toàn diện, nhưng kỹ năng thì quả nhiên là kém xa cậu.

Lâm Lam - đội trưởng Noah - chỉ huy cũng rất hiệu quả, dẫu cho đối thủ chỉ là Thanh Huấn đội mà anh ta cũng kỹ lưỡng đến vậy.

Lâm Lam là tuyển thủ Esport kỳ cựu, sự khác biệt giữa tuyển thủ kỳ cựu và tân tuyển thủ là ở kinh nghiệm trên đấu trường.


Năm rồi Hào Sâm mới dẫn dắt Titans giành được chức quán quân, anh có thể cảm nhận rất rõ rằng khả năng chỉ huy của Lâm Lam lão luyện hơn mình.

Không bất ngờ gì khi Thanh Huấn đội của Titans thua Noah với tỷ số 0:3, cả đám thanh thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cũng chẳng thấy chán nản buồn phiền, biết ơn Noah tự tận đáy lòng vì đã không khinh địch, khi bắt tay với đối thủ đều thành kính cúi đầu bày tỏ cảm tạ đến các vị tiền bối.

Sau khi toàn bộ trận tứ kết đã kết thúc, Con Tàu Noah, Cobra và Thanh Huấn đội của hai đội khác vẫn còn trên sàn đấu.

Trong trận bán kết, Noah và Cobra được phân ra cùng với hai Thanh Huấn đội khác nhau.

Trận chung kết cuối cùng nhất định là trận so tài giữa nhất đội của cả hai.

Dọc đường về khách sạn, Hào Sâm cùng thảo luận về trận đấu ngày hôm nay với các đồng đội suốt, vừa vào đại sảnh khách sạn Hào Sâm đã thấy Thiệu Hàm đứng cạnh máy bán hàng tự động cách đó không xa, anh ném cho ba người còn lại một câu "Tôi đi mua lon nước" rồi bước tới bên kia.

Thiệu Hàm khom lưng lấy lon hồng trà ra, khi ngẩng đầu lên cậu đối diện với ánh mắt của Hào Sâm.

Hào Sâm: "Hi."
Thiệu Hàm: "Chào buổi tối."
"Trận hôm nay các cậu đấu rất khá." Hào Sâm nói: "Đội trưởng các cậu thật sự rất lợi hại, khả năng chỉ huy của anh ấy lão luyện hơn tôi rất nhiều."
"Cảm ơn."
Chợt Hào Sâm thấy Thiệu Hàm có đeo một cái băng cổ tay màu xanh nhạt, bên trên còn có logo đội của Noah, quá nửa là của cửa hàng đội bọn họ.

"Băng cổ tay của cậu rất đẹp." Hào Sâm nói: "Có thể mua được ở mấy cửa hàng đội quanh đây không?"
"Hẳn là có thể." Thiệu Hàm không nghĩ nhiều tháo băng cổ tay xuống đưa cho Hào Sâm: "Anh nói thích thì tôi cho anh vậy, dù sao thì ở chỗ của quản lý cũng có rất nhiều."
Thiệu Hàm ngừng lại chợt nghĩ đến điều gì, cậu rụt tay lại, dường như cảm thấy hành vi của mình hơi bất lịch sự: "Xin lỗi, tôi quay lại lấy cho anh một cái mới."
"Không sao, cái này đi, cảm ơn nhé." Hào Sâm nhận lấy cái băng cổ tay kia: "Cái mới chặt lắm sẽ siết tay."
"...!Được rồi." Thiệu Hàm nhìn Hào Sâm: "Vậy tôi về trước đây."

"Ừm, bye bye."
Thấy Thiệu Hàm đi rồi, Hào Sâm bước vào thang máy với tâm trạng khá là vui vẻ.

Anh về phòng mình, hai ông thần Bạch Duyệt và Tống Minh Triết cuối cùng cũng không sang phòng mình nữa.

Hào Sâm nằm trên giường, nhìn tường tận cái băng cổ tay đó một hồi rồi đeo nó vào cổ tay mình.

Vương Vũ Tích bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Hào Sâm về rồi, nói: "Không phải cậu đi mua nước sao? Nước đâu?"
"Uống hết rồi."
"Ô, cái gì trên tay cậu đấy? Băng cổ tay?" Vương Vũ Tích nhìn vào: "Hàng của Noah?"
"Ừ."
"Sao cậu lại mua đồ của Noah? Bao nhiêu tiền đấy?"
"Thiệu Hàm cho."
"Thiệu Hàm cho?" Vương Vũ Tích không khỏi ngưỡng mộ: "Cậu đã thâm nhập thành công nội bộ của kẻ thù rồi đó."
Hào Sâm không nói gì, mà lại mở Weibo, nhấp vào trang chủ của Thiệu Hàm, phát hiện mười phút trước cậu mới thông báo rằng tối nay cậu sẽ livestream.

Hào Sâm rẽ sang xem livestream của Thiệu Hàm, quả nhiên là giọng của Thiệu Hàm rất hữu ích cho hiệu quả giấc ngủ của Hào Sâm, vừa lành lạnh lại hờ hững, tựa như khúc nhạc trầm trong tai vậy, nghe vào giúp tinh thần thư thái.

Tối hôm ấy Hào Sâm ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau còn chạy mấy km trong phòng gym của khách sạn.

Trận bán kết chiều nay không mấy đáng xem, phong cách của cả hai đội Con Tàu Noah và Cobra đều ổn định, điểm số dựa trên thể thức thi đấu cả năm trận của bọn họ đều có ưu thế; trận đấu với Thanh Huấn đội cứ thế ung dung thoải mái mà giành thắng lợi.

Trận chung kết cuối cùng này là tâm điểm của cuộc thi trong nước năm nay, xếp hạng tổng thể toàn châu Á của Cobra cao hơn Noah, hai đội này được xem như ngang tài ngang sức.

Nhưng do trận đấu lần này vắng mặt đội phó Noah Thiệu Hàm, đa số phỏng đoán đều cho rằng Cobra sẽ thắng, suy cho cùng thì Thiệu Hàm là đội viên có tỷ lệ bắn trúng cao nhất trong nhất đội của Noah; Noah không có Thiệu Hàm mà muốn đánh thắng Cobra thì càng khó khăn hơn nữa.

Trong hai ván đầu tiên, hai đội Noah và Cobra ngoan cường truy cắn lẫn nhau, từ đầu chí cuối tỷ số không chênh lệch quá lớn.

Đến trận đấu thứ ba, Cobra bắt đầu giãn cách tỷ số, đội trưởng Noah Lâm Lam bắt đầu hạ lệnh chủ động xuất kích ghi điểm, trận thứ tư bắt đầu vượt lên được một chút, nhưng sự chênh lệch vẫn giữ nguyên đó.

Tại trận đấu thứ năm, Cobra áp dụng sách lược tương đối thận trọng, Noah có hơi kém khi phối hợp công kích.


Nội trong vòng mười phút cuối, Cobra đã vượt mặt bọn họ.

Hào Sâm đặc biệt chú ý đến Thẩm Hữu, thao tác của cậu ta có độ lưu loát mà những tuyển thủ chuyên nghiệp khó đạt được trong nhiều năm ròng, kỹ năng chuyên nghiệp thuần túy có ở khắp nơi nơi, một chút hoa văn và may mắn cũng không có.

Vừa nhìn đã thấy đây là người được bồi dưỡng theo hướng chuyên nghiệp ngay từ lần đầu tiếp xúc với ngành Esport, dẫu chỉ một ít thói xấu của các loại trò chơi không chuyên và cạnh tranh cũng không có.

Thẩm Hữu đánh theo đường lối của đoàn đội, tuy rằng nhân vật như vậy không phải là nhân vật cừ đạt được nhiều điểm nhất nhưng vừa hay lại là nhân vật nòng cốt vô cùng trọng yếu trong đoàn đội.

Lấy supporter làm trung tâm, bất kỳ lúc nào cũng tạo được thời cơ hỗ trợ đoàn đội ghi điểm, là đầu mối then chốt gắn kết các vai trò khác lại với nhau.

Thẩm Hữu thực sự rất mạnh, tuy nhiên một nhân vật như vậy không hề được xem là bắt mắt trong giới Esport chuyên nghiệp - hiện chỉ chủ yếu coi trọng các tuyển thủ đã được phân loại —— nhưng cậu ta là loại âm thầm mà mạnh mẽ.

Xem như là Hào Sâm đã làm rõ điểm này rồi, nếu như khinh thường những tuyển thủ như này, về sau gặp phải trên sàn đấu thì cuối cùng cũng phải trả giá đắt.

Cuộc thi trong nước lần này kết thúc với sự ra đời của quán quân và á quân, sau khi trao giải cho mỗi đội cũng tổ chức một buổi fanmeeting nhỏ.

Lúc Hào Sâm gặp fan hâm mộ, do tiếng la hét quá chói tai nên anh nói cái gì bản thân cũng chẳng nghe rõ nữa, cuối cùng dưới sự yểm trợ của các đội khác mới miễn cưỡng bước ra khỏi hội trường được.

Vương Vũ Tích sau khi ngồi vào xe đã chửi một tiếng: "Lần fanmeeting nào tớ cũng cảm thấy như đang chơi với người thật ngâm chân, còn phải yểm trợ cậu nữa."
(Chắc lúc này Tích đang ví Hào Sâm với khách hàng cần được phục vụ như trong spa ấy, mình cũng chẳng hiểu câu này cho lắm TT)
"Tớ cũng có muốn thế đâu." Hào Sâm nói: "Lần fanmeeting sau tớ giả ốm vậy."
"Vậy có khi Câu Lạc Bộ sẽ bùng nổ trước mấy thứ đồ an ủi mà các bà vợ của cậu chen chúc gửi đến đấy."
"Vậy cũng tốt hơn là tớ bị chen chết."
Nhóm bọn họ quay về khách sạn thu xếp hành lý, sáng sớm ngày mai phải trở về Câu Lạc Bộ Esport Titans ở thành phố S rồi.

Bên này Hào Sâm vừa mới thu xếp đồ đạc xong, anh đã nhận được điện thoại của quản lý Quách.

"Hào Sâm, có phải cậu đeo băng cổ tay của Con Tàu Noah trong fanmeeting hôm nay không?" Quản lý Quách nói: "Bị fan của cậu nhìn thấy rồi, một số người có chút ý kiến.

Tuy nhiên đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng cậu vẫn nên nhanh chóng đăng lời giải thích lên Weibo đi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương