Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]
-
Chương 9
Gần như trong tích tắc đó, mồm Trịnh Miên Miên ngoác rộng, cái miệng như lòng chảo không đáy há ra to đến nỗi toét cả khuôn mặt, đôi mắt trần trụi hiện lên vẻ dữ tợn.
Nhưng trên tay Giang Tĩnh Hằng không có gì cả.
"A..." Giang Tĩnh Hằng sợ hết hồn, đưa tay sờ sờ gáy, xác định Trịnh Miên Miên không lại tưởng cậu ta có ý định đánh giáp lá cà xong mới gượng gạo nói: "Một loại tập tục của người bản xứ Tân Cương, sau khi người theo tà thuật chết đi phải đóng đinh trên bảy chỗ cơ thể, gáy là một trong số đó."
"Nghe giống như nghi thức đóng đinh của Công giáo La Mã nhỉ?" Trịnh Miên Miên khôi phục vẻ thường ngày, híp mắt: "Sau gáy ba centimeter chính là chỗ yếu hại cần phải đóng đinh?"
"Hẳn là vậy đi, tôi không rõ lắm, chỉ biết loại hình nghệ thuật tàn nhẫn này đã bị bãi bỏ từ lâu." Giang Tĩnh Hằng lui lui: "Tộc trưởng bản xứ đó vốn đang sống sờ sờ, lại bị chính con gái mình đóng đinh mà mắc bệnh uốn ván chết, nên người ta bảo đó là một tập tục bị nguyền rủa, còn lãnh đạo địa phương luôn cố gắng ngăn cấm bọn họ thực hiện...Uầy, vậy ván này học tỷ, chị thắng."
Trịnh Miên Miên cúi đầu cười, ai không biết cảnh cô ta há mồm vừa rồi còn tưởng cô ta đang ngượng ngùng vì được khen cơ.
Lionel lặng lẽ chà xát gai ốc, len lén liếc mắt về phía Diêu Văn đang bám lên cửa khách sạn. Thiếu niên nửa người chìm trong bóng tối, đôi mắt lo lắng sốt ruột ánh lên nhiều điều muốn nói, song quy tắc trò chơi là do Trịnh Miên Miên đặt ra, hiện giờ rút đầu hay đưa đầu đều có nguy cơ bị chặt luôn.
"Các cậu thua rồi, thua thì phải giao ra kẻ hiến tế." Trịnh Miên Miên mỉm cười: "Bây giờ các cậu có thể nói cho tôi biết trong các cậu ai là kẻ hiến tế chứ?"
"Chị đoán?" Giang Tĩnh Hằng rất có khí thế thấy chết không sờn, nhún vai: "Tuy chị thắng, nhưng chị cũng không biết ai là người hiến tế."
"Chính là Vương Nguyên." Trịnh Miên Miên không chịu thua kém: "Cậu ta mở miệng đầu tiên, gợi chuyện để cậu phối hợp với cậu ta, tự mình làm lộ thân phận."
"Sai rồi. Không phải tôi." Vương Nguyên lên tiếng, xoay mặt nhìn Trịnh Miên Miên, giữa thời khắc âm u khủng bố, cô ta vẫn là vẻ nghiêm trang đường hoàng, nhưng chiếc bóng phía sau đã biến dạng thành hàng chục các xúc tu ngoằn ngoèo múa may – cậu đang đoán học tỷ có phải là con bạch tuột thành tinh?
"Học tỷ, luật chơi vòng thứ hai đã bắt đầu rồi." Vương Nguyên tốt bụng thông báo, đôi mắt trống rỗng bị ánh lửa chiếu vào, vậy mà có phần quái gở hơn người: "Mời chị tuân thủ quy tắc, không được phép nói chuyện."
"Nhưng hình phạt..." Trịnh Miên Miên còn muốn nói, ba đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào cô ta, vô hình không cho cô ta lên tiếng.
Luật chơi không thể phá. Chính miệng cô ta nói như vậy.
Khoảnh khắc im lìm bao trùm lên bốn người, những ngón nến dưới chân cũng giống như phải chịu một áp lực không nhỏ mà bắt đầu run rẩy, sắc mặt Trịnh Miên Miên biến đổi liên tục, tựa hồ khá là tức giận với việc lời của mình bị ngắt.
Sự nôn nóng khiến Trịnh Miên Miên nhìn không vừa mắt cả ba người, một tên mù, một gã ngu với một nhân loại tầm thường không có khả năng thống trị, tổ hợp đoàn đội hết sức chướng mắt người nhìn. Điều này còn khiến giá trị bạo nộ của Trịnh Miên Miên gia tăng đột biến, sự chờ đợi quá lâu khiến cô ta bắt đầu bồn chồn, tay chân không ngừng nhúc nhích.
"Họ đang làm cái gì vậy chứ..." Diêu Văn cũng thấy hình ảnh chết như đứng đĩa của ba người bạn, Lionel.jpg lại còn là người bất động nhất, kiểu gì cũng thấy rất đáng lo.
"Một trò chơi tào lao." Phía sau lưng cậu ta vang lên một giọng nói, đúng đến nỗi suýt thì Diêu Văn lớn tiếng tán thành rồi.
Nhưng sau lưng cậu ta chính là khách sạn đen kịt, các bạn học thì chẳng khác gì cương thi dính bùa tịnh khẩu không thể thốt nên lời, lấy đâu ra người nói lên tiếng lòng của cậu ta?
...
Ngọn nến dưới chân đã cháy được hơn một nửa, sáp nến trắng đục nhớp nháp chảy dọc theo cái bóng của bốn người, vô hình hình thành một loại dấu vết kỳ dị. Qua thời gian lặng yên ngày càng dài, Trịnh Miên Miên dần bình tĩnh trở lại, cô ta giống như một con quái vật đã nắm được quỹ đạo di chuyển của con mồi, lặng lẽ nhìn con mồi nhởn nhơ chạy nhảy, chỉ ít phút nữa thôi, cô ta sẽ được lấp đầy bụng bằng máu thịt của chúng.
Cảm giác đứng đầu trên chuỗi thức ăn này quá tốt, cô ta thích nó, cô ta muốn được như thế, vĩnh viễn như thế.
Cô gái mang chiếc gùi đỏ ối, máu tươi nhỏ tí tách xuống chân, mặt trăng trên đỉnh đầu bị mây đen che khuất, bóng dáng lờ mờ từ bốn phương tám hướng tựa được đặc xá mà bắt đầu tràn ra, như thủy triều cuồng nộ đi theo cô gái.
Mặt trăng đã bị mây đen che khuất.
Cái bóng phía sau lưng Trịnh Miên Miên vốn dĩ cũng phải biến đi theo mới đúng, nhưng nó chẳng những không tan mà còn phình to một thước vuông, điên cuồng ngoe nguẩy, gần như là nuốt chửng Trịnh Miên Miên.
Nến đã cháy đến tận gốc.
"Tôi vẫn chưa nói cho các người biết, khi nến cháy hết hoàn toàn, trò chơi sẽ kết thúc." Trịnh Miên Miên thấp giọng cười: "Những kẻ chưa được làm "thần" sẽ bị "nó" ăn mòn, biến thành một phần của "nó"".
Ba người còn lại không có mấy khiếp sợ, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt quái lạ.
"Học tỷ." Giang Tĩnh Hằng rốt cuộc cũng vực dậy từ trong hoài nghi, hơi trợn mắt nhìn Trịnh Miên Miên: "Chị phá luật."
"Chẳng lẽ lâu như vậy mà vẫn chưa đến lượt Lionel làm "thần" sao? Các cậu cứ đùa, vòng chơi của Vương Nguyên đã kết thúc từ lâu rồi. Nếu các cậu còn không chịu chuyển vòng thì hai người còn lại sẽ phải làm vật hiến tế..."
"Vẫn chưa." Vương Nguyên lắc đầu. Giang Tĩnh Hằng cẩn thận xem vẻ mặt Trịnh Miên Miên: "Chúng tôi không sợ nến cháy hết."
Cậu ta sờ ra sau gáy, rút từ chiếc mũ trùm của áo hoodie ra một đoạn nến ngắn ngủn.
"Cậu lén bẻ nến đi?" Trịnh Miên Miên cũng không thấy bất ngờ lắm, người chơi dùng thủ đoạn để chiến thắng không tính là công bằng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị kẻ tạo ra quy tắc nguyền rủa. Hơn nữa đoạn nến ấy không có tim, làm sao cháy?
Trịnh Miên Miên chẳng sợ, cái bóng càng giương nanh múa vuốt, phụ trợ thêm độ khủng bố cùng hưng phấn của cô ta.
Giang Tĩnh Hằng dường như đọc ra từ ánh mắt ăn tươi nuốt sống ấy một sự khinh bỉ nồng đậm, gương mặt cậu ta dưới ánh nến leo lét càng thêm phần lạnh lẽo. Lionel nhìn đoạn nến ngắn ngủn kia, trong lòng xuất hiện hàng chục bóng chồng, tiếng la hét khủng khiếp chói lói gần sát bên tai, âm thanh va chạm nặng nề với vật cứng làm cho màng tai y run rẩy.
"Tài xế chết rồi, tài xế không phải là người sống!"
"Oa a a a! Cửa này không mở được, các cậu cùng tớ đập cửa đi!"
"Mẹ kiếp các cậu tránh ra!"
Nước tong tỏng nhỏ giọt xuống đầu vai, khiến màu áo trắng tinh của cậu học sinh nhuộm thắm một màu đỏ chói, chiếc xe nghiêng ngã không có người điều khiển, đâm sầm vào lan can đường, lao thẳng xuống vách núi.
Ngày 13 tháng 6 năm 2109, toàn bộ người có mặt trong xe khách chạy đến khu di tích rừng trúc đều chết.
"Lionel?" Tiếng gọi của Vương Nguyên từ tỉnh thức kéo Lionel tới thực tại, y giật bắn người rùng mình, mồ hôi lạnh đã chảy dọc xuống sống lưng, thấm đẫm cái áo đồng phục đầy bụi đất. Lionel theo bản năng nhìn về phía khách sạn, chỉ là nơi đó nào còn ai đứng nhìn bọn họ. Cửa khách sạn im lìm nằm đó, bên trong giăng đầy rẫy những cái xác treo lủng lẳng trong ổ tơ nhện dày đặc.
"Nến không có tim thì phải tự tìm cách đốt thôi." Giang Tĩnh Hằng đứng thẳng người, dường như so với vừa rồi cao hơn không ít, cậu ta móc từ trong lồng ngực ra một chiếc lọ, một sợi tóc cực mảnh lẳng lặng nằm đó, nếu không phải Lionel chú ý kỹ, căn bản không thể nhìn thấy sợi tóc kia.
Giang Tĩnh Hằng cầm sợi tóc quấn quanh đoạn nến, điều kỳ quái là sợi tóc kia rõ ràng chỉ dài bằng một ngón tay, nhưng lúc này chiều dài của nó gần như vô hạn, bởi vì Giang Tĩnh Hằng đã quấn hết bề mặt của nến mà sợi tóc vẫn còn mọc ra.
Như một sinh vật sống.
"Trịnh Miên Miên, chị vi phạm quy tắc trò chơi, phải bị xử phạt." Giọng Giang Tĩnh Hằng đột nhiên trầm xuống, nghe như một người đàn ông trưởng thành đang dạy dỗ đứa trẻ, không dưng toát ra vài phần uy nghiêm: "Hình phạt dành cho chị là thu hồi toàn bộ ảo cảnh chigiăng ra để bẫy người sống, phá hủy kết giới giam cầm người chết."
Trịnh Miên Miên âm lãnh nhìn Giang Tĩnh Hằng, từ lúc cậu ta bắt đầu lấy sợi tóc ra cô ta liền bắt đầu chộn rộn hẳn lên, cô ta rõ là đang đứng yên tại chỗ, nhưng hàng chục cái xúc tu mềm mại phía sau lưng vẫn luôn cố gắng bò về phía này, có điều đụng phải ánh nến liền vội vã quay lại – cô ta kiêng kị ánh sáng nhiệt độ cao.
Tai Lionel chấn động không thôi, Giang Tĩnh Hằng xa lạ dường như bị bao trùm bởi một tầng sương mù huyền bí, dưới ánh mắt kinh ngạc của y, Giang Tĩnh Hằng châm lửa đốt cháy đoạn nến, mùi abumin cháy khét khuếch tàn dần, Trịnh Miên Miên ở đối diện cũng bất an mà run rẩy, duy chỉ có cái bóng phía sau cô ta là không ngừng bành trướng.
Nó bây giờ đã to bằng cả khách sạn rồi.
"Bạn học Giang Tĩnh Hằng, nhắc đến trừng phạt, dường như các cậu đã quên tôi vẫn chưa đưa ra hình phạt dành cho kẻ hiến tế." Trịnh Miên Miên đáp trả lời Giang Tĩnh Hằng, mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên: "Vòng đầu tiên, cậu ta chắc chắn là kẻ hiến tế, chỉ có kẻ hiến tế mới dám vi phạm luật của thần, dám ám chỉ "ma quỷ" đến đưa mình đi (*), làm trái ý chỉ của thần. Mà cậu, chính là ác ma tâm địa xấu xa muốn đến cướp tế phẩm, chống đối với thần."
"Thật ra kẻ hiến tế là tôi mới đúng." Giang Tĩnh Hằng nâng đoạn nến trên tay, khiến người ta kinh ngạc là đoạn nến này vốn đã bị châm lửa thì phải cháy rồi tàn mới đúng, thế nhưng xung quanh nó là một vòng sợi tóc, lửa bén vào sợi tóc lại chẳng thể ăn mòn nổi chất tóc.
Trong một trò chơi, có thần sẽ có ác ma, nhưng "thần" chỉ tồn tại khi hấp thụ sự sùng bái kính ngưỡng của tín đồ, mà tín đồ trong trò chơi này dĩ nhiên là kẻ hiến tế cùng người dân. Kẻ hiến tế dám làm vi phạm điều luật của thần tức là đã vứt bỏ tín ngưỡng, tín ngưỡng mất đi sẽ khiến sức mạnh của thần tự nhiên giảm đi một nửa.
Thường nói, quan nhất thời, dân vạn đại. Trong cuộc chơi chẳng mấy công bằng này, "người dân" chính là điểm mấu chốt cuối cùng, có thể lật đổ cả vua, có thể tẩy sạch tín niệm.
"Tín ngưỡng của người dân biến mất, "thần" sẽ trở thành vật hiến tế cho ác ma." Giang Tĩnh Hằng nhoẻn miệng cười, vậy mà trông có vài phần giống sát thủ biếи ŧɦái tam quan vặn vẹo. Trịnh Miên Miên lạnh lẽo u ám nhìn lại, rất là khinh thường cái bọn nhân loại ngu xuẩn luôn tư cho là thông minh này, âm trầm nhếch môi: "Các ngươi đã cố tìm chết như vậy, ta đây không nói chuyện lý lẽ nữa. "Nó" đã chờ rất lâu rồi, đêm nay nó nhất định phải có được bữa tiệc ngon miệng."
Ác ma mà cô ta nói, thực chất chính là "nó" không phải sao?
Lionel như hiểu ra điều gì, song những cái bóng chồng đan xen lộn xộn không chịu ngủ yên trong ký ức của y như pháo hoa nổ tung chẳng thể ngừng. Lionel ôm đầu quỳ xuống, một bàn tay lành lạnh chạm vào trán khiến y run rẩy, cố gắng mở to mắt nhìn Vương Nguyên đỡ lấy mình.
Vương Nguyên cố sức nâng người bạn hoảng loạn lên tránh cho y đạp phải sáp nến, trọng lượng không dưới 70kg khiến cậu lảo đảo, tầm mắt quét qua cái bóng đen đã muốn hình thành thực thể sau lưng Trịnh Miên Miên, cậu dồn sức hỏi: "Anh có phải là Vương Tuấn Khải không?"
"Giang Tĩnh Hằng" đứng chắn trước mặt hai người, trên tay kết thủ ấn nặng trình trịch, vốn sắc mặt rất nghiêm trọng, nghe đến câu hỏi của Vương Nguyên liền như búp bê sứ đụng rơi mà nứt nứt nứt, gắng gượng bảo trì hình tượng nghiêm túc, quay đầu nói: "Sao có thể..."
"Đúng là anh rồi."
"..."
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ quăng một cái vòng thủ hộ xung quanh ba người, xách quần ngồi xổm xuống, dùng gương mặt lưu manh của Giang Tĩnh Hằng ái ngại nói: "Vốn dĩ tôi không định kéo cậu vào trò này, lần trước cậu vô tội bị bọn hậu bối Vương gia kéo vào kết giới hết một lần rồi..."
Ầm!
Cái bóng đen đã ngưng kết thành thực thể, mười cái chân to tướng giương cao biểu lộ sự cường hãn, lông lá đen nhánh phủ đầy thân, "xúc tu" cũng hiện nguyên hình là những cái chân cao kều, móng vuốt sắc như đao mạnh mẽ mài lên mặt đất một đường sâu hoắm – nhện tinh boss level 90.
End Chapter 9
(*) Ở đây tui giải thích một tí: trong suy nghĩ của Trịnh Miên Miên, ý của ẻm là kẻ hiến tế (Vương Nguyên) chủ động mở lời, ác ma (Vương Tuấn Khải) phối hợp lời của kẻ hiến tế để trao đổi thông tin, người dân (Lionel) chỉ đứng ở một bên xem.
Nhưng trên tay Giang Tĩnh Hằng không có gì cả.
"A..." Giang Tĩnh Hằng sợ hết hồn, đưa tay sờ sờ gáy, xác định Trịnh Miên Miên không lại tưởng cậu ta có ý định đánh giáp lá cà xong mới gượng gạo nói: "Một loại tập tục của người bản xứ Tân Cương, sau khi người theo tà thuật chết đi phải đóng đinh trên bảy chỗ cơ thể, gáy là một trong số đó."
"Nghe giống như nghi thức đóng đinh của Công giáo La Mã nhỉ?" Trịnh Miên Miên khôi phục vẻ thường ngày, híp mắt: "Sau gáy ba centimeter chính là chỗ yếu hại cần phải đóng đinh?"
"Hẳn là vậy đi, tôi không rõ lắm, chỉ biết loại hình nghệ thuật tàn nhẫn này đã bị bãi bỏ từ lâu." Giang Tĩnh Hằng lui lui: "Tộc trưởng bản xứ đó vốn đang sống sờ sờ, lại bị chính con gái mình đóng đinh mà mắc bệnh uốn ván chết, nên người ta bảo đó là một tập tục bị nguyền rủa, còn lãnh đạo địa phương luôn cố gắng ngăn cấm bọn họ thực hiện...Uầy, vậy ván này học tỷ, chị thắng."
Trịnh Miên Miên cúi đầu cười, ai không biết cảnh cô ta há mồm vừa rồi còn tưởng cô ta đang ngượng ngùng vì được khen cơ.
Lionel lặng lẽ chà xát gai ốc, len lén liếc mắt về phía Diêu Văn đang bám lên cửa khách sạn. Thiếu niên nửa người chìm trong bóng tối, đôi mắt lo lắng sốt ruột ánh lên nhiều điều muốn nói, song quy tắc trò chơi là do Trịnh Miên Miên đặt ra, hiện giờ rút đầu hay đưa đầu đều có nguy cơ bị chặt luôn.
"Các cậu thua rồi, thua thì phải giao ra kẻ hiến tế." Trịnh Miên Miên mỉm cười: "Bây giờ các cậu có thể nói cho tôi biết trong các cậu ai là kẻ hiến tế chứ?"
"Chị đoán?" Giang Tĩnh Hằng rất có khí thế thấy chết không sờn, nhún vai: "Tuy chị thắng, nhưng chị cũng không biết ai là người hiến tế."
"Chính là Vương Nguyên." Trịnh Miên Miên không chịu thua kém: "Cậu ta mở miệng đầu tiên, gợi chuyện để cậu phối hợp với cậu ta, tự mình làm lộ thân phận."
"Sai rồi. Không phải tôi." Vương Nguyên lên tiếng, xoay mặt nhìn Trịnh Miên Miên, giữa thời khắc âm u khủng bố, cô ta vẫn là vẻ nghiêm trang đường hoàng, nhưng chiếc bóng phía sau đã biến dạng thành hàng chục các xúc tu ngoằn ngoèo múa may – cậu đang đoán học tỷ có phải là con bạch tuột thành tinh?
"Học tỷ, luật chơi vòng thứ hai đã bắt đầu rồi." Vương Nguyên tốt bụng thông báo, đôi mắt trống rỗng bị ánh lửa chiếu vào, vậy mà có phần quái gở hơn người: "Mời chị tuân thủ quy tắc, không được phép nói chuyện."
"Nhưng hình phạt..." Trịnh Miên Miên còn muốn nói, ba đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào cô ta, vô hình không cho cô ta lên tiếng.
Luật chơi không thể phá. Chính miệng cô ta nói như vậy.
Khoảnh khắc im lìm bao trùm lên bốn người, những ngón nến dưới chân cũng giống như phải chịu một áp lực không nhỏ mà bắt đầu run rẩy, sắc mặt Trịnh Miên Miên biến đổi liên tục, tựa hồ khá là tức giận với việc lời của mình bị ngắt.
Sự nôn nóng khiến Trịnh Miên Miên nhìn không vừa mắt cả ba người, một tên mù, một gã ngu với một nhân loại tầm thường không có khả năng thống trị, tổ hợp đoàn đội hết sức chướng mắt người nhìn. Điều này còn khiến giá trị bạo nộ của Trịnh Miên Miên gia tăng đột biến, sự chờ đợi quá lâu khiến cô ta bắt đầu bồn chồn, tay chân không ngừng nhúc nhích.
"Họ đang làm cái gì vậy chứ..." Diêu Văn cũng thấy hình ảnh chết như đứng đĩa của ba người bạn, Lionel.jpg lại còn là người bất động nhất, kiểu gì cũng thấy rất đáng lo.
"Một trò chơi tào lao." Phía sau lưng cậu ta vang lên một giọng nói, đúng đến nỗi suýt thì Diêu Văn lớn tiếng tán thành rồi.
Nhưng sau lưng cậu ta chính là khách sạn đen kịt, các bạn học thì chẳng khác gì cương thi dính bùa tịnh khẩu không thể thốt nên lời, lấy đâu ra người nói lên tiếng lòng của cậu ta?
...
Ngọn nến dưới chân đã cháy được hơn một nửa, sáp nến trắng đục nhớp nháp chảy dọc theo cái bóng của bốn người, vô hình hình thành một loại dấu vết kỳ dị. Qua thời gian lặng yên ngày càng dài, Trịnh Miên Miên dần bình tĩnh trở lại, cô ta giống như một con quái vật đã nắm được quỹ đạo di chuyển của con mồi, lặng lẽ nhìn con mồi nhởn nhơ chạy nhảy, chỉ ít phút nữa thôi, cô ta sẽ được lấp đầy bụng bằng máu thịt của chúng.
Cảm giác đứng đầu trên chuỗi thức ăn này quá tốt, cô ta thích nó, cô ta muốn được như thế, vĩnh viễn như thế.
Cô gái mang chiếc gùi đỏ ối, máu tươi nhỏ tí tách xuống chân, mặt trăng trên đỉnh đầu bị mây đen che khuất, bóng dáng lờ mờ từ bốn phương tám hướng tựa được đặc xá mà bắt đầu tràn ra, như thủy triều cuồng nộ đi theo cô gái.
Mặt trăng đã bị mây đen che khuất.
Cái bóng phía sau lưng Trịnh Miên Miên vốn dĩ cũng phải biến đi theo mới đúng, nhưng nó chẳng những không tan mà còn phình to một thước vuông, điên cuồng ngoe nguẩy, gần như là nuốt chửng Trịnh Miên Miên.
Nến đã cháy đến tận gốc.
"Tôi vẫn chưa nói cho các người biết, khi nến cháy hết hoàn toàn, trò chơi sẽ kết thúc." Trịnh Miên Miên thấp giọng cười: "Những kẻ chưa được làm "thần" sẽ bị "nó" ăn mòn, biến thành một phần của "nó"".
Ba người còn lại không có mấy khiếp sợ, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt quái lạ.
"Học tỷ." Giang Tĩnh Hằng rốt cuộc cũng vực dậy từ trong hoài nghi, hơi trợn mắt nhìn Trịnh Miên Miên: "Chị phá luật."
"Chẳng lẽ lâu như vậy mà vẫn chưa đến lượt Lionel làm "thần" sao? Các cậu cứ đùa, vòng chơi của Vương Nguyên đã kết thúc từ lâu rồi. Nếu các cậu còn không chịu chuyển vòng thì hai người còn lại sẽ phải làm vật hiến tế..."
"Vẫn chưa." Vương Nguyên lắc đầu. Giang Tĩnh Hằng cẩn thận xem vẻ mặt Trịnh Miên Miên: "Chúng tôi không sợ nến cháy hết."
Cậu ta sờ ra sau gáy, rút từ chiếc mũ trùm của áo hoodie ra một đoạn nến ngắn ngủn.
"Cậu lén bẻ nến đi?" Trịnh Miên Miên cũng không thấy bất ngờ lắm, người chơi dùng thủ đoạn để chiến thắng không tính là công bằng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị kẻ tạo ra quy tắc nguyền rủa. Hơn nữa đoạn nến ấy không có tim, làm sao cháy?
Trịnh Miên Miên chẳng sợ, cái bóng càng giương nanh múa vuốt, phụ trợ thêm độ khủng bố cùng hưng phấn của cô ta.
Giang Tĩnh Hằng dường như đọc ra từ ánh mắt ăn tươi nuốt sống ấy một sự khinh bỉ nồng đậm, gương mặt cậu ta dưới ánh nến leo lét càng thêm phần lạnh lẽo. Lionel nhìn đoạn nến ngắn ngủn kia, trong lòng xuất hiện hàng chục bóng chồng, tiếng la hét khủng khiếp chói lói gần sát bên tai, âm thanh va chạm nặng nề với vật cứng làm cho màng tai y run rẩy.
"Tài xế chết rồi, tài xế không phải là người sống!"
"Oa a a a! Cửa này không mở được, các cậu cùng tớ đập cửa đi!"
"Mẹ kiếp các cậu tránh ra!"
Nước tong tỏng nhỏ giọt xuống đầu vai, khiến màu áo trắng tinh của cậu học sinh nhuộm thắm một màu đỏ chói, chiếc xe nghiêng ngã không có người điều khiển, đâm sầm vào lan can đường, lao thẳng xuống vách núi.
Ngày 13 tháng 6 năm 2109, toàn bộ người có mặt trong xe khách chạy đến khu di tích rừng trúc đều chết.
"Lionel?" Tiếng gọi của Vương Nguyên từ tỉnh thức kéo Lionel tới thực tại, y giật bắn người rùng mình, mồ hôi lạnh đã chảy dọc xuống sống lưng, thấm đẫm cái áo đồng phục đầy bụi đất. Lionel theo bản năng nhìn về phía khách sạn, chỉ là nơi đó nào còn ai đứng nhìn bọn họ. Cửa khách sạn im lìm nằm đó, bên trong giăng đầy rẫy những cái xác treo lủng lẳng trong ổ tơ nhện dày đặc.
"Nến không có tim thì phải tự tìm cách đốt thôi." Giang Tĩnh Hằng đứng thẳng người, dường như so với vừa rồi cao hơn không ít, cậu ta móc từ trong lồng ngực ra một chiếc lọ, một sợi tóc cực mảnh lẳng lặng nằm đó, nếu không phải Lionel chú ý kỹ, căn bản không thể nhìn thấy sợi tóc kia.
Giang Tĩnh Hằng cầm sợi tóc quấn quanh đoạn nến, điều kỳ quái là sợi tóc kia rõ ràng chỉ dài bằng một ngón tay, nhưng lúc này chiều dài của nó gần như vô hạn, bởi vì Giang Tĩnh Hằng đã quấn hết bề mặt của nến mà sợi tóc vẫn còn mọc ra.
Như một sinh vật sống.
"Trịnh Miên Miên, chị vi phạm quy tắc trò chơi, phải bị xử phạt." Giọng Giang Tĩnh Hằng đột nhiên trầm xuống, nghe như một người đàn ông trưởng thành đang dạy dỗ đứa trẻ, không dưng toát ra vài phần uy nghiêm: "Hình phạt dành cho chị là thu hồi toàn bộ ảo cảnh chigiăng ra để bẫy người sống, phá hủy kết giới giam cầm người chết."
Trịnh Miên Miên âm lãnh nhìn Giang Tĩnh Hằng, từ lúc cậu ta bắt đầu lấy sợi tóc ra cô ta liền bắt đầu chộn rộn hẳn lên, cô ta rõ là đang đứng yên tại chỗ, nhưng hàng chục cái xúc tu mềm mại phía sau lưng vẫn luôn cố gắng bò về phía này, có điều đụng phải ánh nến liền vội vã quay lại – cô ta kiêng kị ánh sáng nhiệt độ cao.
Tai Lionel chấn động không thôi, Giang Tĩnh Hằng xa lạ dường như bị bao trùm bởi một tầng sương mù huyền bí, dưới ánh mắt kinh ngạc của y, Giang Tĩnh Hằng châm lửa đốt cháy đoạn nến, mùi abumin cháy khét khuếch tàn dần, Trịnh Miên Miên ở đối diện cũng bất an mà run rẩy, duy chỉ có cái bóng phía sau cô ta là không ngừng bành trướng.
Nó bây giờ đã to bằng cả khách sạn rồi.
"Bạn học Giang Tĩnh Hằng, nhắc đến trừng phạt, dường như các cậu đã quên tôi vẫn chưa đưa ra hình phạt dành cho kẻ hiến tế." Trịnh Miên Miên đáp trả lời Giang Tĩnh Hằng, mắt lại nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên: "Vòng đầu tiên, cậu ta chắc chắn là kẻ hiến tế, chỉ có kẻ hiến tế mới dám vi phạm luật của thần, dám ám chỉ "ma quỷ" đến đưa mình đi (*), làm trái ý chỉ của thần. Mà cậu, chính là ác ma tâm địa xấu xa muốn đến cướp tế phẩm, chống đối với thần."
"Thật ra kẻ hiến tế là tôi mới đúng." Giang Tĩnh Hằng nâng đoạn nến trên tay, khiến người ta kinh ngạc là đoạn nến này vốn đã bị châm lửa thì phải cháy rồi tàn mới đúng, thế nhưng xung quanh nó là một vòng sợi tóc, lửa bén vào sợi tóc lại chẳng thể ăn mòn nổi chất tóc.
Trong một trò chơi, có thần sẽ có ác ma, nhưng "thần" chỉ tồn tại khi hấp thụ sự sùng bái kính ngưỡng của tín đồ, mà tín đồ trong trò chơi này dĩ nhiên là kẻ hiến tế cùng người dân. Kẻ hiến tế dám làm vi phạm điều luật của thần tức là đã vứt bỏ tín ngưỡng, tín ngưỡng mất đi sẽ khiến sức mạnh của thần tự nhiên giảm đi một nửa.
Thường nói, quan nhất thời, dân vạn đại. Trong cuộc chơi chẳng mấy công bằng này, "người dân" chính là điểm mấu chốt cuối cùng, có thể lật đổ cả vua, có thể tẩy sạch tín niệm.
"Tín ngưỡng của người dân biến mất, "thần" sẽ trở thành vật hiến tế cho ác ma." Giang Tĩnh Hằng nhoẻn miệng cười, vậy mà trông có vài phần giống sát thủ biếи ŧɦái tam quan vặn vẹo. Trịnh Miên Miên lạnh lẽo u ám nhìn lại, rất là khinh thường cái bọn nhân loại ngu xuẩn luôn tư cho là thông minh này, âm trầm nhếch môi: "Các ngươi đã cố tìm chết như vậy, ta đây không nói chuyện lý lẽ nữa. "Nó" đã chờ rất lâu rồi, đêm nay nó nhất định phải có được bữa tiệc ngon miệng."
Ác ma mà cô ta nói, thực chất chính là "nó" không phải sao?
Lionel như hiểu ra điều gì, song những cái bóng chồng đan xen lộn xộn không chịu ngủ yên trong ký ức của y như pháo hoa nổ tung chẳng thể ngừng. Lionel ôm đầu quỳ xuống, một bàn tay lành lạnh chạm vào trán khiến y run rẩy, cố gắng mở to mắt nhìn Vương Nguyên đỡ lấy mình.
Vương Nguyên cố sức nâng người bạn hoảng loạn lên tránh cho y đạp phải sáp nến, trọng lượng không dưới 70kg khiến cậu lảo đảo, tầm mắt quét qua cái bóng đen đã muốn hình thành thực thể sau lưng Trịnh Miên Miên, cậu dồn sức hỏi: "Anh có phải là Vương Tuấn Khải không?"
"Giang Tĩnh Hằng" đứng chắn trước mặt hai người, trên tay kết thủ ấn nặng trình trịch, vốn sắc mặt rất nghiêm trọng, nghe đến câu hỏi của Vương Nguyên liền như búp bê sứ đụng rơi mà nứt nứt nứt, gắng gượng bảo trì hình tượng nghiêm túc, quay đầu nói: "Sao có thể..."
"Đúng là anh rồi."
"..."
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ quăng một cái vòng thủ hộ xung quanh ba người, xách quần ngồi xổm xuống, dùng gương mặt lưu manh của Giang Tĩnh Hằng ái ngại nói: "Vốn dĩ tôi không định kéo cậu vào trò này, lần trước cậu vô tội bị bọn hậu bối Vương gia kéo vào kết giới hết một lần rồi..."
Ầm!
Cái bóng đen đã ngưng kết thành thực thể, mười cái chân to tướng giương cao biểu lộ sự cường hãn, lông lá đen nhánh phủ đầy thân, "xúc tu" cũng hiện nguyên hình là những cái chân cao kều, móng vuốt sắc như đao mạnh mẽ mài lên mặt đất một đường sâu hoắm – nhện tinh boss level 90.
End Chapter 9
(*) Ở đây tui giải thích một tí: trong suy nghĩ của Trịnh Miên Miên, ý của ẻm là kẻ hiến tế (Vương Nguyên) chủ động mở lời, ác ma (Vương Tuấn Khải) phối hợp lời của kẻ hiến tế để trao đổi thông tin, người dân (Lionel) chỉ đứng ở một bên xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook