Để thi thể Khúc Tử Duy nằm trơ trọi lộ thiên không hay lắm, các nam sinh bàn nhau chuyển thi thể vào trong nhà trọ, nhưng đùn đẩy nửa ngày trời không ai dám đụng đến, vì vậy Phong Tuyền đành phải làm kẻ tình nguyện, cuốn thi thể lại rồi kéo lê.

Vì thế trên mặt đất lưu lại một dấu vết máu đỏ thẫm, ai nấy nhìn nhau tê cả da đầu, oán niệm mà liếc Phong Tuyền.

"Này đại khái là bị đâm thủng ruột chết." Vương Tuấn Khải còn sợ thiên hạ chưa loạn mà ngồi xuống đánh giá: "Trên cổ có một vết siết nhưng không nông, chắc là để làm cho nạn nhân ngất xỉu trước rồi mới gϊếŧ."

Phong Tuyền nhạy bén phát hiện: "Ý anh là Khúc Tử Duy bị người bình thường gϊếŧ?!"

Có ý tưởng này, nhóm học sinh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, dù sao không phải quỷ đều được, bọn họ đánh không lại quỷ mà! Thế nhưng sau khi nhìn đến vẻ mặt không còn gì để nói của Vương Tuấn Khải, bọn họ lại trộm đổ mồ hôi lạnh. Không phải quỷ, nhưng bây giờ cũng không biết hung thủ là ai, chủ nhà trọ không thấy đâu, cả một căn nhà trọ to như vậy bỗng trở nên chướng khí mù mịt, âm phong ùn ùn.

Trong khi vài người tìm cách liên lạc với chủ nhà trọ, Phong Tuyền lại nhất mực đi theo Vương Tuấn Khải, dường như cậu ta cho rằng chỉ cần bám dính lấy người đàn ông này thì mọi chuyện sẽ được giải quyết vậy.

"Anh biết hung khí gϊếŧ Khúc Tử Duy là cái gì không? Anh thấy nếu chúng ta tự ý kiểm nghiệm thi thể cậu ấy, có khi nào sẽ có những phát hiện mới hay không? A, chúng ta có cần đi hỏi Cửu Nhi một chút xem cậu ta có biết gì không? Ban nãy cậu ta phản ứng như vậy có hơi kỳ quái, chi bằng tôi bí mật đến tìm cậu ta điều tra...Ế nhưng mà cậu ta chắc chắn sẽ không trả lời đâu! Cho nên nếu anh có chiêu trò nào đó có thể làm cho Cửu Nhi khai khẩu, có thể nói cho tôi biết được chứ..."

Vương Tuấn Khải dừng chân, quay đầu nhìn Phong Tuyền. Hắn không học bói toán nhưng có thể đoán ra một chút vận số từ nhan sắc hiện thời, trên mặt Phong Tuyền này không có gì xui xẻo, nhưng cứ chiếu theo cái tính tình thích tìm chết này của cậu ta, sớm muộn gì cũng bị quỷ triền thân.

Cái chết của Khúc Tử Duy quả thật là do người làm ra, bởi vì trên thi thể chẳng có một tia oán khí nào cả.

Vương Tuấn Khải đã xem xét nhiều lần, đúng là hắn không nhìn lầm. Bất kể là ai khi bị sát hại chắc chắn sẽ lưu lại nồng đậm oán khí, cho dù có biết hay không biết hung thủ gϊếŧ mình thì cũng không thể tự giải oán được. Nhưng xác chết Khúc Tử Duy hoàn toàn không vương vấn chút lệ khí nào, cũng không thấy linh hồn cô ta quanh quẩn ở đâu trong căn nhà trọ này.

Là có người cố ý mang hồn Khúc Tử Duy đi hay là cô ta bị thế lực nào đó sai khiến rồi?

Vương Tuấn Khải luôn cảm thấy có gì đó không đúng ở tình huống này, vì vậy hắn quyết định đêm nay sẽ quay lại kiểm tra xác một lần.

Cái chết của Khúc Tử Duy ảnh hưởng rất lớn đến việc quay phim của cả đoàn, không chỉ về tinh thần mà còn chuyện Khúc Tử Duy là diễn viên chính của phim. Hiện giờ cô ta chết, nội bộ rối loạn, tuy Vương Tuấn Khải đã mập mờ ám chỉ hung thủ là người nhưng ai nấy cũng đều có chút huyễn vọng quỷ quái. Nhóm người bọn họ vốn đã có chút tin vào quái lực loạn thần, hiện giờ gặp phải tình huống này tại một khu đất vốn từng có hiềm nghi bị ám, ảo giác của họ lại nhiều thêm một phần.

Vương Nguyên đứng trong phòng khách, lẳng lặng lắng tai nghe tiếng nói xì xào khi xa khi gần bên tai. Loại tình huống này từ nhỏ cậu đã gặp không ít nhưng lúc đó chưa hiểu chuyện, vẫn tưởng chủ nhân của những âm thanh xì xào kia đều là nhân loại như mình. Song trải qua giai đoạn thiếu thời cùng với những chuyện xảy ra gần đây, cậu biết chúng nó không thuộc về dương thế, chúng nó là âm thanh của kẻ đã chết ở nơi này. Vương Nguyên nghĩ mình không nên tò mò chuyện riêng tư của người đã khuất nên chưa từng chủ động lắng nghe bất kỳ thứ gì, nhưng hiện tại vừa mới xảy ra án mạng, chỉ cần hung thủ là người thì không sợ không bị nhìn thấy, vì vậy cậu cố ý tập trung thử xem có thể nghe ra "người" xung quanh có nói gì hay không.

Cậu mờ mịt phát hiện, đúng là bọn họ đang bàn tán về cái chết của Khúc Tử Duy, nhưng âm thanh dường như bị một tầng bụi mù che phủ, không nghe rõ, luôn trầm đục. Giữa lúc cậu nghiêng đầu xem rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra, một tiếng rít bén nhọn xuyên thẳng vào màng tai làm cho Vương Nguyên run lên, sống lưng lạnh toát.

Có thứ gì đó đang ập tới!

Oành!

Vương Nguyên bị luồng khí vô hình va chấn ngã văng xuống đất, cậu cảm giác mình không có tổn thương gì, ngược lại là luồng khí kia vặn vẹo phát ra tiếng rít thứ hai. Phát hiện mình không làm gì được Vương Nguyên, nó xoay chuyển khắp nơi trong nhà, tản ra mở rộng phạm vi hoạt động, như một cái bóng đen khổng lồ dần dần bao trùm cả nhà trọ.

Căn nhà trọ lập tức run rẩy, sàn nhà mái ngói lẫn tường vách cũng rung chuyển ì ùng.

Từ khi Vương Nguyên bị nó tiếp cận, Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng chạy về phía cậu. Vốn hắn đang ở phòng thi thể thừa dịp chiêu hồn Khúc Tử Duy nhưng lại ngửi thấy mùi vị tà ác, hơn nữa trong cái hôi hám lạnh lẽo của tà ác lại mơ hồ xuất hiện một tia sinh hồn của Khúc Tử Duy.

Vương Tuấn Khải đã có suy đoán, kẻ hại Khúc Tử Duy vốn không muốn cô ta chết, chỉ là sau khi làm cho cô ta ngất xỉu lại không ngờ rằng hồn Khúc Tử Duy lại bị bức ra khỏi thân thể. Chính cái thứ tà ác này đã nuốt sinh hồn cô ta, làm cho hắn không thể chiêu hồn Khúc Tử Duy lên được.

Khi hắn chạy xuống cầu thang, Triết Lan cũng đồng thời vội vã bước xuống. Hai người liếc nhìn nhau một cái, Vương Tuấn Khải phi vọt về phía Vương Nguyên, hắn xoay người rút từ trong không khí ra một thanh đao đen ngòm cắm mạnh xuống đất.

Vương Nguyên không thấy được đao, lại nghe ra hương vị đã từng biết: "Hạ Thường An?"

"Là đao của người nọ." Nhưng đối phương không phải Hạ Thường An.

Sau khi Vương Tuấn Khải thu binh hồn về, cơ bản đã xác định được thanh trường đao mà đối phương cầm là Trấn Hà đao, đặc sản của một vị đạo gia chính phái vào một ngàn năm trước. Quả nhiên sau khi hắn cắm thanh đao lún xuống ba tấc, căn nhà trọ không rục rịch nữa, như là trải qua một trận động đất nhỏ, có điều đồ vật trong nhà lại không hề ảnh hưởng mảy may, tựa như động thái vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

"Trấn Hà đao?" Cách đó không xa Triết Lan còn chưa thu hồi một đạo bùa vàng trên kẽ tay, khiếp sợ mà nhíu mày: "Tà ma ngoại đạo."

Vương Tuấn Khải không để ý đến cô ta, chỉ nghiêm trọng mà nhìn bóng đen bao phủ tòa nhà. Thứ này như một cái chụp khổng lồ trùm kín căn nhà trọ, rõ ràng bên ngoài là ban ngày, bọn họ đứng trong nhà nhìn ra lại là ban đêm. Ẩn sâu trong bóng đêm vô tận này, là những đôi mắt hữu hình khi có khi không quan sát bọn họ.

Loại cảm giác bị những kẻ không có đầu nhìn chằm chằm này cứ như là bị gai châm vậy. Vương Tuấn Khải không hài lòng vươn tay đóng cửa, rốt cuộc cũng tránh khỏi nguy cơ bị nhìn tới sởn tóc gáy.

Vương Nguyên so với hắn còn nhạy cảm hơn, đã sớm lui ở sau lưng hắn. Trên thực tế sau khi bóng đen này xuất hiện, cậu bắt đầu nghe thấy tiếng xì xào kia rõ ràng hơn.

"Bọn họ là ai thế..."

"Người mới mà thôi...Đêm qua ông chủ mang về một toán người làm công từ dưới quê lên... Hôm nay muốn khởi công đào xúc nông trường mới..."

"Nông trường mới trồng cái gì..."

"Trồng đầu người..."

"Cái gì gọi là trồng đầu người..."

"Chính là trồng đầu của cậu xuống... Dùng đất lấp lại chỉ chừa đôi mắt... Đợi một thời gian sau... Cậu sẽ có thân thể mới..."

"A thật là đáng sợ...Nếu thân thể mới không phải là thân người thì sao..."

"Thì tìm một người... Nuôi đầu của cậu với cơ thể đối phương...Là được rồi..."

"Nhưng khi đó đầu của đối phương... Ở đâu..."

"Ở...Đâu..."

"Ở......Đâu....."

Ở trong bụng cậu.

Vương Nguyên giật thót, sực tỉnh.

"Chuyện gì xảy ra vậy, các cậu đứng đây làm gì?"

Nhóm sinh viên lúc này mới hốt hoảng chạy xuống lầu. Trải qua một hồi mao nhiên cốt tủng, bọn họ vừa nghi thần nghi quỷ vừa sợ chủ nhà sẽ bất thình lình nhảy ra từ một cái xó nào đó đâm chết bọn họ, đều đồng loạt nhất trí chọn ngủ chung một phòng. Bọn họ vốn cho rằng mình không ngủ được, ai ngờ đầu vừa chạm gối liền quên hết trời đất, mãi cho đến khi cảm giác được giường của mình rung động mới giật mình tỉnh lại. Bọn họ kéo nhau chạy xuống phòng khách dưới lầu, không hiểu ra sao nhìn Vương Tuấn Khải Vương Nguyên cùng Triết Lan đứng ở hai bên cửa, mà bên ngoài không biết khi nào trời đã tối.

"Tối nhanh vậy sao..." Một người lẩm bẩm, lấy đồng hồ ra xem, kinh hãi phát hiện nó vẫn nằm ở con số khi cậu ta bắt đầu ngủ. Quần chúng xung quanh cũng sôi nổi cầm di động ra xem, phát hiện di động đều hỏng, còn đồng hồ thì đứng kim tại chỗ như là bị thứ gì đó đóng băng.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, mất đi đồng hồ xác định thời gian, bên ngoài không rõ ngày hay đêm, bọn họ giống như bị nhốt vào một không gian vô định hình cùng với một vài thứ không sạch sẽ.

Hắn quét mắt một vòng trên người những học sinh đang hoang mang bấu víu nhau kia, thầm nghĩ tác giả của vụ này hẳn cũng không nghĩ là cả bọn đều bị kéo đến một không gian khác như thế này. Hắn lặng lẽ nắm cổ tay Vương Nguyên đưa cậu vào trong vòng bảo hộ của mình, lúc này mới phát hiện tay Vương Nguyên lạnh ngắt.

"Xảy ra chuyện gì?" Vương Tuấn Khải thu hồi mặt lạnh, thoáng chốc như gà mẹ hộ con niết tay Vương Nguyên: "Cậu rơi vào một ảo giác?"

"Tôi cũng không biết nữa." Vương Nguyên bất ổn đáp: "Tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhưng tôi không hiểu gì hết."

Vương Tuấn Khải nheo mắt: "Chúng nói gì?"

Vương Nguyên thuật lại một lần cho Vương Tuấn Khải nghe, hắn liên tưởng đến cái chết của chủ nông trường trong lời đồn, chủ nông trường nọ là tự sát thắt cổ chết, thi thể đều được cảnh sát kiểm định rõ ràng. Mấy năm nay gia đình của ông ta cũng không xuất đầu lộ diện, cứ như là bốc hơi khỏi thế gian, chẳng qua một tiểu quỷ từng nói cho hắn biết, gia đình này cũng không đi đâu xa, quanh quẩn bên địa khu A không biết có mục đích gì. Chân chính biến mất là đứa con trai lớn trong nhà, nghe đâu gã ta tầm sư học đạo, muốn học phong thủy thuật thay đổi vận số bản thân.

Số mệnh không tốt, gã liền muốn cứng rắn thay đổi.

Hắn âm thầm liếc cô gái đang bị nhóm người vây quanh, dường như cảm nhận được tầm mắt của Vương Tuấn Khải, Triết Lan quay đầu lại nhìn hắn.

Không phải đồng đạo.

Vương Tuấn Khải nói thầm, cô ta có chút bản lĩnh nhưng không phải hung thủ. Loại bùa cô ta dùng cũng chỉ là hàng phổ thông, ắt hẳn xuất thân từ một môn phái ẩn dật nào đó... Đang nghĩ, Triết Lan đã đi về phía hắn.

"Anh biết chuyện gì rồi ư?" Triết Lan không vòng vo: "Hung thủ gϊếŧ Khúc Tử Duy cùng với kẻ nhốt chúng ta ở đây khẳng định là một người, chỉ cần còn bị vây ở trong khốn trận này, ai cũng có khả năng sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo. Tôi biết anh không giống người bình thường, nếu chúng ta hợp tác chắc chắn có thể thoát khỏi khốn trận."

Trước khi hắn đáp lời, Triết Lan bồi thêm một câu: "Tôi biết anh có thể tự cứu mình, nhưng nếu anh đồng ý chuyện này, tôi sẽ giới thiệu cho anh một đồng đạo giống như anh."

Vương Tuấn Khải nghiền ngẫm, lời này không phải không có lý, trước kia hắn cũng từng nghĩ tới việc nên tìm người đồng hành để thu kinh nghiệm, nhưng đó là trước kia.

Triết Lan nghĩ nghĩ: "Hay là tôi nhờ người bói cho anh ba quẻ miễn phí?"

Vương Tuấn Khải vừa định bảo bói không ra đâu, Vương Nguyên đột nhiên nắm tay hắn, thấp giọng nói: "Không được!"

Ngay cả Triết Lan cũng sửng sốt.

Vương Nguyên thuộc loại hình khiến người ta dễ buông bỏ đề phòng, độ tồn tại không thấp nhưng không gây chú ý. Bất kể là ai nhìn đến cậu đều cảm giác cậu rất ôn hòa dễ gạt, vì thế khi Triết Lan cân nhắc không hề tính đến nhân tố phát sinh là cậu.

Vương Nguyên nắm chặt tay Vương Tuấn Khải hết mức có thể, ngón tay lạnh ngắt khẽ câu lấy lòng bàn tay hắn, kiên trì nói: "Không được..."

Vương Tuấn Khải cúi đầu trông hàng mi run rẩy của cậu, ừ một tiếng: "Tôi sẽ không tham gia."

"Anh hãy suy nghĩ lại..."

"Tôi tài cán gì mà phá được khốn trận." Vương Tuấn Khải khiêm tốn trả lời, rũ mắt nhìn Vương Nguyên: "Tôi chỉ có thể bảo mệnh cho một người mà thôi."

Hết Chương 38

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương