Trước đài cao, một thiếu niên bất động nằm trên bàn tế, áo đồng phục màu trắng tinh bị vò nhàu nhĩ ném sang một bên, lồng ngực đơn bạc trắng bệch dưới sắc trời âm u như là khối tinh thạch trong bóng tối, tản ra mùi vị thiêng liêng lại quỷ quái bất thường.

Tế ti đứng bên cạnh thiếu niên, ngọn giáo trên tay được chế tạo từ hàng chục chiếc móng vuốt sắc bén của gia tộc, từng cái từng cái sắp xếp xen kẽ nhau, đảm bảo khi đâm vào thịt tế phẩm sẽ có thể tạo ra vết thương chí mạng.

Vương Nguyên rùng mình, giờ phút này cậu thực sự bối rối, nói không sợ hãi là sai nhưng trong cảm giác hoảng loạn lo lắng của cậu lại có thêm chút gì đó an tâm. Cậu có thể tưởng tượng được giây tiếp theo người kia sẽ cầm thứ gì đó bắt đầu mổ xẻ cơ thể cậu, nhưng cậu lại vô thức tin tưởng tuyệt không có chuyện gì xảy ra, đối phương không cách nào thực hiện bất kỳ động tác nào ảnh hưởng đến mạng sống của cậu.

Vương Nguyên không thể hiểu được nguyên nhân, hai xúc cảm đối lập xen lẫn giằng co trong đầu làm cậu chộn rộn bồn chồn, da thịt lõα ɭồ bên ngoài đã sớm bị gió thổi lạnh ngắt, khí lạnh như có mũi nhọn đâm vào da làm cậu đau nhói, đặc biệt khổ sở chính là mỗi lần hít vào đều bị lạnh đến tê liệt phế phổi.

Mùi xăng dầu và khí đốt khiến Vương Nguyên có ảo giác mình là con gà luộc chuẩn bị nhúng nước sôi để nhổ lông. Trong giờ phút này lại nghĩ đến chuyện đó, cậu thực không biết nên khóc hay nên cười bản thân mình kỳ quặc.

Song sự cảm ứng của Vương Nguyên là thật.

Tế ti giơ lưỡi giáo lên, nhắm thẳng vị trí trái tim của tế phẩm mà cắm xuống. Vốn bình thường theo thông lệ từ mấy trăm năm nay, gã làm việc này đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, nhắm mắt cũng có thể gϊếŧ chết tế phẩm rồi hoàn thành nghi lễ. Nhưng ở thời điểm này, gã lại không tài nào ra tay được, hai cánh tay cứng đờ như là có gì đó điều khiển chúng, lưỡi giáo nặng nề phức tạp như dính chặt vào lòng bàn tay đến mức chẳng thể dịch chuyển.

Trong một nghi lễ, mỗi một nghi thức đều đã được tính thời hạn, chỉ khi nghi thức đó được thực hiện đúng thời khắc thì mới tính là thành công.

Tế ti đồ mồ hôi, giữa thời tiết lạnh lẽo của Hoan thôn như vầy mà gã lại đổ mồ hôi. Hai cánh tay gã ra sức giãy giụa, vì không thể để cho tín đồ bên dưới nghi ngờ nên tế ti chỉ có thể lén lút rục rịch cánh tay – chẳng qua cánh tay gã bây giờ chẳng khác gì hóa đá, tế ti sợ đến mức cuống lên, sắc mặt xanh mét cầu cứu tộc trưởng Hồ tộc.

Nhưng tất cả mọi người – vì sự thành kính của mình – đều nhắm chặt mắt, ngay cả tộc trưởng cũng không nhìn thấy lời cầu cứu của tế ti.

Mũi giáo lơ lửng trên không trung, như đoạn phim bị bấm nút dừng mà cứng còng thẳng tắp. Đầu nhọn chỉ cách lồng ngực Vương Nguyên có một gang tay, lại vô pháp đâm xuống, như đụng phải một tầng bảo hộ dày dặn mà phát ra tiếng ma sát lẹt xẹt.

Chết tiệt! - Tế ti mắng thầm, định bụng phải mất mặt mà phá hủy sự thiêng liêng hiếm có trước mắt này rồi, nhưng hành động của gã đã quá chậm.

Vương Tuấn Khải từ phía sau áp sát tế ti, nhân lúc gã không thể cử động, hắn âm thầm kề dao lên cổ gã ta kéo một đường. Tế ti há hốc mồm ngã xuống, lưỡi giáo trong tay vậy mà rơi ra ngoài. Vương Tuấn Khải cầm lưỡi giáo lên, cắm phập xuống thân thể gã ta, sau đó tung một trận khói mù che mắt thế nhân.

Hắn rút lưỡi giáo, dùng máu tên tế ti kia viết mấy chữ đại nghịch bất đạo, ngang nhiên ôm Vương Nguyên lên mang đi.

Đợi cho tộc trưởng và các tộc nhân Hồ gia phát hiện ra tế ti bị gϊếŧ chết, trên bàn còn lưu lại mấy dòng phán quyết đẫm máu dành cho tộc bọn họ, vừa tức vừa sợ đến nhũn chân.

"Ai, là ai to gan dám phá hủy lễ giải hạn của tộc ta!"

"Có thể không tiếng động lẻn vào đây, không phải hạng tầm thường. Rốt cuộc hắn làm cách nào cướp tế phẩm đi mà không bị chúng ta phát hiện?"

"Ai cần biết hắn làm thế nào, chỉ việc hắn dám ra tay với tế phẩm đã làm cho ta giận lắm rồi! Bộ hắn không biết mất đi tế phẩm, nghi lễ sẽ không thể hoàn thành sao? Hắn không biết thiếu nghi lễ này, bao nhiêu tộc nhân Hồ gia sẽ bỏ mạng sao?!"

"Khốn nạn, tra cho ta, tra rõ cho ta!!!"

Ngoài kia hỗn loạn thế nào Vương Nguyên không biết, khoảnh khắc khi cậu được người ôm trong ngực mang đi, Vương Nguyên hoang mang suy nghĩ liệu rằng đây là một giai đoạn khác trong nghi thức?

Mùi hương nhàn nhạt quen thuộc tràn đầy xoang mũi, thanh tân sạch sẽ lại vương vấn chút lạnh lẽo mơ hồ... Vương Nguyên dựa vào lồng ngực của đối phương, hốt hoảng nắm lấy góc áo như bao lần trước, cẩn cẩn thận thận kêu nhỏ: "Vương Tuấn Khải?"

Cậu không thể tưởng tượng được Vương Tuấn Khải lại ở đây, một lần nữa cứu mình.

Vương Tuấn Khải không nói gì nhiều, chỉ ừ một tiếng rồi ấn đầu Vương Nguyên vào ngực, phủ áo khoác dày ấm áp mình đang mặc vòng qua tấm lưng gầy guộc đã sớm lạnh ngắt vì sương gió, một hơi bao Vương Nguyên lại.

Mẹ, lúc hắn nhìn thấy người bị hiến tế là Vương Nguyên, hắn chỉ muốn đập sọ não lão tộc trưởng Hồ gia ra xem trong đó có bao nhiêu cân đậu hủ. Lão già sống đến từng ấy năm, có việc gì chưa từng kinh qua đâu, lại đi tin tưởng một nghi lễ chỉ có trong truyền thuyết, thậm chí dám lấy mạng người ra làm cái giá. Hồ gia là yêu tinh, coi trọng nhất chính là nhân quả tu hành, ngang nhiên gϊếŧ người giữa thiên địa bạch nhật bộ muốn tuyệt đường con cháu hay sao? Ngại chưa đủ tội, còn chọn đúng người có phúc khí trời đất đem đi hiến tế?

Vương Tuấn Khải bị chọc giận. Trải qua bao nhiêu chuyện, tuy hắn và Vương Nguyên không thân thiết như anh em, lại có một tầng quan hệ không tồi. Hắn thưởng thức Vương Nguyên, Vương Nguyên tin tưởng hắn, như vậy cũng đã đủ khiến Vương Tuấn Khải phẫn nộ chuyện lão tộc trưởng Hồ tộc làm ra, hắn sẵn sàng nấu nước sôi lột đám cáo chồn đó thành da lông túi xách, treo lên đầu đường bán đa cấp.

Hắn càng nghĩ càng thấy sôi máu, kiểu gì cũng phải sang nhà bên đấy quậy tung một phen. Chẳng phải hắn nhất thời bốc đồng mà giở thói phản nghịch dậy thì ra loạn đả với thiên hạ, hắn trước giờ sống rất thu liễm, rất vô hình, vô hình đến độ không ai đặt hắn vào mắt, không ai coi hắn ra gì nên bây giờ mới có người dám động trên đầu hắn. Bắt Vương Nguyên coi như đánh vào mặt hắn, mối thù này Vương Tuấn Khải không trả hắn không phải người nhà họ Vương.

Thân người áp sát trong ngực hắn lạnh như băng, chỉ thiếu chút nữa thôi cậu đã phải bỏ mạng dưới tay những kẻ tôn thờ đạo giáo mê tín. Vương Tuấn Khải siết chặt áo khoác, bọc Vương Nguyên càng kín kẽ, những đôi mắt tà ác ngoài kia cứ mãi nhìn chằm chằm vào cậu bé này, cũng không biết khi cậu nằm trên đài tế, trong lòng cậu có bao nhiêu sợ hãi.

Thế gian độc ác, kẻ yếu luôn thua thiệt.

Vương Nguyên ngồi trên lưng ngựa, dù là được Vương Tuấn Khải bế rất chặt nhưng luôn có cảm giác tùy thời mình sẽ rớt xuống. Cậu chưa bao giờ cưỡi ngựa, cũng sẽ không cưỡi ngựa, thậm chí chỉ mới nhìn con ngựa qua tranh ảnh khi mắt còn sáng, đối với những thứ không quen thuộc luôn sinh ra vài phần bất an. Vương Tuấn Khải có lẽ cũng biết vậy, nhanh chóng phi nước đại về Vương gia, dù sao bây giờ Vương gia không có ai, đừng nói một người, hắn mang một đội quân về cũng không ai phàn nàn.

Hơn nữa hắn lại chẳng sợ bố con thằng nào. Vương Tuấn Khải thịnh nộ đại phát, lễ nghi nguyên tắc trong phút chốc hóa tro tàn, người cũng hậm hực như những kẻ mắc bệnh máu nóng, nhìn qua vô cùng âm trầm.

Hắn ôm Vương Nguyên vào sảnh, Vương quản gia vội chuẩn bị nước ấm, đưa Vương Nguyên vào phòng tắm cũ của hắn lúc trước.

Vương gia giữ nguyên kiến trúc cổ kính thời cuối cổ đại cho nên khu viện tử sinh sống của Vương Tuấn Khải có thể được coi là tiêu chuẩn thiếu gia. Bốn phòng, trong đó phòng tắm là to nhất, cao sang nhất – đối với những kẻ luôn coi mình là sinh vật thượng đẳng như tộc nhân Vương gia, việc xây phòng tắm lớn nhất viện tử của Vương Tuấn Khải được coi là mê luyến phàm trần, không dứt lục căn.

Vương Tuấn Khải hồi ấy mới bảy tuổi, biết được kẻ khởi xướng cho phong trào tẩy chay phòng tắm của hắn là một thằng anh họ lông tóc chưa dài, ngày ngày đều thả ma quỷ quái yêu vào phòng đối phương, dọa đến mức đối phương sợ hãi hơn nửa năm, gặp hắn là quay đầu chạy không kịp thở.

Mấy người này tưởng mình đang tu tiên à?

Vương Tuấn Khải thử độ ấm, không đợi Vương Nguyên có cơ hội phản kháng đã thả cậu vào bồn, nước ngập đến vai Vương Nguyên, trong phút chốc sưởi ấm cơ thể đang run cầm cập.

Vương Nguyên giật mình, có giãy giụa một chút, song khi cậu tiếp xúc với nước ấm, cậu biết Vương Tuấn Khải đang giúp mình. Hơn nữa trước giờ hắn chưa từng hại cậu, Vương Nguyên liền an tâm, vẫn nắm góc áo hắn không buông: "Cảm ơn anh..."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu một lúc, lành lạnh hỏi: "Sợ không?"

"...Sợ." Vương Nguyên sẽ không nói dối: "Tôi rất sợ, tôi không biết mình bị ai bắt, bị bắt làm gì, sẽ như thế nào nếu như anh không đến..."

"Cậu mong chờ tôi đến cứu cậu sao?" Khi hắn nói những lời này, không che giấu nổi bất ngờ, nhưng rồi ngẫm lại, Vương Nguyên nào có nổi một người bạn bình thường để quan tâm đâu mà cầu cứu?

Vương Nguyên gật đầu thật mạnh, chần chừ một chút: "Người thường...chắc sẽ không tìm được nơi này."

Quả thế.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, xoa đầu cậu hai cái: "Tắm rửa sạch sẽ đi, tôi chuẩn bị phòng cho cậu nghỉ ngơi, không có ai dám làm cậu sợ nữa đâu, tôi sẽ lột lông chúng nó."

Vương Nguyên cái hiểu cái không, thật ra cậu cũng không phải rất sợ, chẳng qua cảm giác hoảng loạn trơ trọi khi chỉ có bản thân đối mặt với nỗi sợ hãi làm cho con người mất bình tĩnh nhiều hơn. Nhân loại là động vật quần cư, không thích sự cô độc, đơn lẻ một người dễ khiến nhân loại trở nên yếu ớt, giữa thế giới đâu đâu cũng là cạm bẫy chết người này càng thêm đáng thương.

Vương Tuấn Khải là dị loại, hắn một mình một người cũng sống tốt, vì vậy hắn không hiểu được tâm tư của Vương Nguyên, chỉ nghĩ cậu kinh hách vì bị kẻ gian bắt cóc mà thôi.

"Kẻ bắt cậu là một đám hồ ly tinh, cùng tộc với hai bà cháu lần trước chúng ta gặp ở Sinh Tử Đường." Vương Tuấn Khải không giấu giếm, nói rõ ra để Vương Nguyên biết mà còn đề phòng: "Hoặc là chúng điều tra được cậu, hoặc là chính hai bà cháu kia thả tin tức ra cho chúng đến bắt cậu."

"Không phải chứ..." Vương Nguyên ngây người, bắt cóc cậu là hồ ly tinh đã đủ giật gân, kẻ chủ mưu lại là người cậu biết?!

"Chắc cậu cũng nhận ra mình bị coi thành tế phẩm. Mục đích của chúng là để hoàn thành một nghi thức bảo hộ, giữ mệnh cho tộc nhân trong tộc. Chuyện cụ thể tôi vẫn đang tra rõ, nội trong nay mai sẽ giải thích từ trong ra ngoài cho cậu nghe."

Nếu đôi mắt Vương Nguyên có ánh sáng, đại khái bây giờ cậu sẽ trông thấy một con Khải – Gorilla đang sừng sộ phun lửa, làm cho Vương Anh Kiệt cùng Hồ Thập Ly chẳng dám bén mảng đến gần.

Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên lại phòng tắm, quanh thân đầy áp suất thấp bước ra phòng khách. Vương Anh Kiệt đang nhởn nhơ uống trà lập tức ngồi thẳng lưng, lấy tiêu chuẩn quân đội ra chuẩn bị nghe Vương Tuấn Khải tra hỏi.

Kết quả chú cậu ta cái gì cũng chẳng thèm nói, đột nhiên rút một lưỡi đao khủng bố - hầm hập sát khí từ trong không trung ra ngoài, nhìn cậu ta bằng ánh mắt dành cho binh sĩ trước trận chiến sinh tử: "Đi thôi, triệt sản Hồ gia!"

Vương Anh Kiệt: "..." Chú điên rồi.

Hồ Thập Ly run lập cập, sợ mình sẽ làm người đầu tiên bị đem ra khai đao.

Vương Tuấn Khải cũng không phải thực sự muốn đi "triệt sản" nhà người ta, hừ một tiếng thu đao về, tự mình ngồi xuống rót trà: "Nói chuyện đi."

"Cái này...A Thập cậu nói chuyện đi..." Vương Anh Kiệt thấp thỏm nhìn chú, lần đầu tiên trong đời thấy mặt chú cậu ta căng như vậy. Hồ Thập Ly tuy sợ Vương Tuấn Khải, vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống cách xa hắn, bắt đầu run giọng: "Bốn năm trước, Hồ gia gặp phải một trận hạo kiếp."

Hạo kiếp mà Hồ Thập Ly nói, chính là chuyện các con dâu trong gia tộc đều mang thai nhưng lại không sinh ra đứa con.

Hồ gia ưu tiên huyết thống, càng thuần huyết càng chính tông càng có địa vị. Vì vậy không phải chỉ mấy năm gần đây mà từ nhiều đời trước, hôn nhân cận huyết đã rất phổ biến trong Hồ tộc. Con dâu Hồ tộc cũng là người Hồ tộc, chuyện này đã trở thành thông lệ.

Cho đến đời Hồ Thập Ly, bắt đầu phát sinh dị dạng.

Thế hệ con dâu đời này đều là ngang hàng cùng lứa với Hồ Thập Ly, không là chị thì cũng là em cậu ta, người bọn họ lấy đều là anh em bà con gần, chỉ là trải qua nhiều thế hệ dòng máu cũng đã không còn được như xưa.

"Chuyện kỳ quái đầu tiên xảy ra trên người của Hồ Tiểu Muội, cũng chính là em họ tôi..."

Hồ Tiểu Muội mười tám tuổi lấy chồng, chồng cũng là anh họ xa kể ra không hết, không đầy một năm sau có thai, những tưởng sẽ sinh ra một đứa bé kháu khỉnh để làm rạng rỡ tông đường, hoặc chí ít cũng khiến nhà chồng hài lòng vui vẻ. Nào ngờ vẫn chưa đến ngày lâm bồn, cái thai của Hồ Tiểu Muội gặp chuyện chẳng lành, chết non còn không nói, đã vậy huyết lưu trong cơ thể Hồ Tiểu Muội còn phát sinh hiện tượng quỷ dị: nó nhúc nhích.

Hết Chương 25

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương