Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]
-
Chương 18
Tạ Lưu Quang trầm mặc khiến Lương dật Sinh lẫn Vương Nguyên đều không hiểu gì, mãi cho đến khi Lương Dật Sinh nhịn không được tò mò rướn người qua xem thì Tạ Lưu Quang mới liếc y một cái, trả tờ giấy lại cho Vương Nguyên: "Cậu vào trong, tôi tìm mấy thứ này cho cậu."
Lương Dật Sinh nháy nháy mắt: "Phí bốc thuốc thì sao?"
"Miễn." Tạ Lưu Quang lưu loát trả lời, chân dài sải bước vào căn phòng sau lưng mình.
Vương Nguyên: "..." Dễ như vậy?
"Xem, tôi nói đâu có sai." Ánh mắt Lương Dật Sinh mười phần hiểu rõ, lôi kéo Vương Nguyên vào theo: "Họ Tạ kia, nhà anh có thuốc mà ban nãy làm căng như thế để chi?"
Tạ Lưu Quang trải giấy gói thuốc lên bàn, bắt đầu dựa theo kinh nghiệm mà phân chia tỷ lệ. Anh ta đúng là học IT, nhưng máu bác sĩ nhiều đời làm sao có thể nói mất là mất. Lương Dật Sinh quả quyết cho rằng anh ta từ nhỏ bị ép làm việc với đông y quá nhiều đâm ra chán ghét, lựa lúc thiếu thời phản nghịch thách thức thế giới, làm trái ý chỉ gia đình mà chọn con đường riêng. Tạ Lưu Quang nhìn cái mồm ba hoa bép xép của Lương Dật Sinh đã quen, anh ta lười phản bác, thành ra toàn quần chúng đều tin họ Lương sái cổ, nghĩ thầm Tạ hội trưởng đúng là cốt khí ngời ngời, dám từ bỏ tài nguyên dân tộc đi đòi tự do muôn năm.
Tạ Lưu Quang không trả lời Lương Dật Sinh, chỉ nhàn nhạt nhìn Vương Nguyên: "Tôi bốc cho cậu bốn thang, mỗi ngày uống hai thang. Thuốc có ba phần độc, uống hết số thuốc này nếu còn cảm thấy không khỏe thì cậu nên đi tìm người viết đơn thuốc."
"Chứ không phải do lang băm anh làm việc không chuẩn ư?" Lương Dật Sinh ngờ vực nói.
"Có lang băm hay không không phải cậu đã thử qua rồi sao?" Tạ Lưu Quang thản nhiên đáp, giao thuốc cho Vương Nguyên: "Thuốc miễn phí cũng không phải hoàn toàn miễn phí, cậu chỉ cần đưa tôi tờ giấy này là được."
"Tờ giấy này có huyền cơ gì sao?" Lương Dật Sinh bám riết không tha, nói đến lỗ tai Tạ Lưu Quang đóng kén, phiền táo trừng y: "Không liên quan đến cậu."
"Từ từ..." Vương Nguyên ái ngại nói: "Chỗ của tôi không có siêu nấu thuốc..."
"Vậy cậu cứ đến nhà tên này là được!" Lương Dật Sinh mắt sáng ngời, tận tâm chỉ bảo, vừa nói vừa liếc xéo Tạ Lưu Quang: "Anh ta nào dám không mở cửa đón cậu."
Thế mà Tạ Lưu Quang thật sự gật đầu: "Ừm."
Lương Dật Sinh: "Waaa, lần đầu tiên thấy Tạ hội trưởng làm việc tốt đó nha!"
Tạ Lưu Quang: "Do mắt cậu cận thôi." Nói rồi còn tặng kèm ánh nhìn rất khinh bỉ. Lương Dật Sinh sầm mặt, buồn bực đá anh ta một cái, ném đồ trong tay cho anh ta rồi ầm ầm kéo Vương Nguyên đi, quyết định không bao giờ chừa cho họ Tạ kia chút mặt mũi nào.
"Có việc tôi cần phải nói." Tạ Lưu Quang vẫn là bộ dáng thấy chết không sờn, thanh thanh lãnh lãnh thông báo: "Trên người Vương Nguyên có mùi hồ ly."
Lương Dật Sinh tức điên: "Ý anh tôi là hồ ly tinh à?!?"
"Ai nói cậu." Tạ Lưu Quang nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ bồi thêm một câu: "Mùi rất nhạt, nếu cậu là con hồ ly đó thì chắc người Vương Nguyên đã bị cọ ra một đống lông chồn hôi rồi."
Lương Dật Sinh: "..." (╯‵□′)╯︵┻━┻
"Từ sớm đến giờ cậu có gặp ai ngoài Dật Sinh không?"
Vương Nguyên chỉ chỉ phòng khách Tạ gia: "Một bà lão và một cô gái, bởi vì họ không biết đường đến đây nên nhờ tôi giúp đỡ..."
Tạ Lưu Quang gật gật đầu: "Tám phần mười chính là hồ ly tinh. Cậu phải cẩn thận, gần đây đám yêu quái tự tung tự tác rất dữ dội, nhất là dòng tộc hồ ly, bọn họ không nằm trong sổ nhân duyên của Nguyệt lão nên thường hay đi tìm con người để giao phối."
"Nghe qua rất ghê." Lương Dật Sinh hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Lưu Quang: "Nhưng so với biếи ŧɦái như anh chẳng bằng một đầu ngón chân."
Tạ Lưu Quang lúc này mới lẳng lặng nhìn y, sâu xa nói: "Tôi khi nào thành biếи ŧɦái?"
"Thanh giả tự thanh!" Lần này thì Lương Dật Sinh điên thật, không thèm cáo biệt đã bỏ ra ngoài trước luôn.
"Nhưng cậu yên tâm." Tạ Lưu Quang quay đầu nói với Vương Nguyên: "Mệnh cậu sinh tức phú quý, nhật nguyệt ứng chiếu, không sợ tà ma ngoại đạo phá nát."
"..." Lại thêm một người nói mình có mệnh sinh tức phú quý.
Vương Nguyên trở về ký túc xá, thuốc để lại chỗ Tạ Lưu Quang, không nghĩ đến còn chưa lên đến cửa phòng đã nghe tiếng khóc thút thít...Rất quen tai!
"Oa oa chít chít...a không, con người không có kêu chít chít a oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa
oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa!!!"
"..."
May là ký túc xá lúc này không có người, bằng không nhất định sẽ bị báo cáo lên quản lý cho xem.
Vương Nguyên huơ huơ tay đụng đụng kẻ đang ngồi bó gối trước cửa phòng ký túc của mình, thấp giọng xác nhận: "Hamster tinh?"
Người tới đích thị là hamster tinh trước kia từng vây Vương Nguyên trong hành lang tầng 4 chả sai, bây giờ cậu ta thế mà lại lấy hình dạng con người đi gặp cậu, lại còn là bộ dáng trụi lủi bóng loáng giống hệt trứng gà mới lột.
Vương Nguyên á khẩu đưa hamster tinh vào phòng, lấy quần áo mình cho cậu ta mặc.
"Thật dễ chịu." Hamster tinh vẻ mặt say đắm hít hít mùi hương thoang thoảng trên quần áo, thỏa mãn nói: "Bột giặt xxx với tinh chất hương chanh, chiết xuất từ chanh yyy và điều phối bởi phó tiến sĩ – giáo sư mỹ phẩm học zzz..."
Vương Nguyên: "...Cậu ổn không?"
Hamster sực tỉnh, giật bắn lên như đạn bay ra khỏi nòng, nhảy tưng tưng: "Chít chít!!"
"..." Đại khái cậu đã hiểu sao Vương Tuấn Khải lại cáu giận mất kiên nhẫn với bạn chuột này.
"Cậu nhất định phải giúp tuôi!" Hamster với khẩu âm đại trà chưa chuẩn, gần như bổ nhào vào người Vương Nguyên, sau đó lại bật ngược trở về: "Mùi hồ ly tinh!!!"
Hamster khiếp sợ quơ móng vuốt: "Sao không gặp có mấy ngày mà cậu giao du với hồ ly tinh rồi?!"
"..." Vương Nguyên cố ý quên đi sự cổ quái trong lời của đối phương, bất đắc dĩ xoa đầu: "Tôi đi tắm đã, chúng ta nói chuyện sau được không?"
Hamster không còn gì bằng lòng hơn.
Sau đó khi cả hai trắng trắng sạch sạch thơm thơm ngồi đối diện trên giường, đã là nửa tiếng sau.
Hamster tinh, không, tên cậu ta là Tầm Bảo (*), nickname Bảo Ca, năm nay một trăm mười bốn tuổi. Vương Nguyên ngồi chứng kiến Bảo Ca ư ử khóc mệt, thầm nghĩ ba con số kia bỏ số đầu ắt hẳn mới chính là tuổi thật của cậu ta.
Bảo Ca dụi dụi mắt, theo bản năng co quắp hai tay chắp khít lại với nhau, hít hít mũi: "Hắn ta cạo lông tuôi."
"..." Giật gân không nhẹ đâu...
"Tuôi vốn không muốn biến thành người, mệt chết đi được, còn phải mặc bao nhiêu là lớp quần áo, không có lông thật khó chịu." Bảo Ca giải bày tâm sự, buồn bực than thở: "Hắn ta liền nói nếu tuôi không biến thành người, hắn sẽ cạo lông tuôi."
"..."
"Rồi hắn cạo thật!" Hamster nhỏ bé trừng lớn mắt, như đã chịu đủ kinh hách bù cho suốt quãng đời một trăm mười bốn năm qua, giãy đành đạch khóc ra nước mũi bới tóc cho Vương Nguyên: "Xem, hắn cạo mất một mảng tóc sau gáy tuôi đây này!!!"
Thiên địa chứng giám, Bảo Ca tuyệt đối muốn cùng con ma treo cổ khốn nạn kia ôm nhau cùng chết!
Vương Nguyên không nhìn được, chỉ đành quờ quạng sờ lên đầu Bảo Ca một cái: "Hắn có nói vì sao cậu phải biến thành người không?"
"Thiên kiếp của tuôi sắp tới, nếu biến thành người..." Bảo Ca thu hồi vẻ oan ức, ngập ngừng bĩu môi: "Nếu biến thành người, sẽ có tỷ lệ chịu thiên kiếp tốt hơn. Tuôi cũng biết hắn nói đúng, nhưng mà, nhưng mà...! Không, có, lông, quá, kỳ, cục!!!"
"...Cậu có thể nói rõ "thiên kiếp" là cái gì không?"
Bảo Ca vốn còn cay cú vì mớ lông mềm mại của mình bay vào tay tên hồn ma ác nhân thất đức kia, nghe đến đây liền im bặt, dù biết Vương Nguyên không thể trông thấy vẻ mặt hiện tại của cậu ta nhưng vẫn rất không tự nhiên quay mặt sang chỗ khác: "...Tình kiếp."
"..." Đúng là căng thật.
Vương Nguyên xoa đầu Bảo Ca mấy cái, nói gì thì nói hai người bọn họ vẫn có quen biết một thời gian – như là Vương Nguyên giao hảo với Hứa Tây Thu vậy. Vương Nguyên không quá hiểu biết về những sự kiện thần bí huyền huyễn, đừng nói đến việc đề xuất phương pháp giải quyết, cậu hiện tại chỉ có thể an ủi Bảo Ca, nghĩ nghĩ có nên nhờ Vương Tuấn Khải hay không.
Nợ ân tình Vương Tuấn Khải nhiều, còn chưa gặp hắn nói cảm ơn.
"Cậu nghĩ...tôi nên tặng quà gì cho một người đàn ông?"
"...A? (  ̄Д ̄)"
...
Vương Tuấn Khải cho xe chạy vào bãi đỗ, chưa kịp xuống đã ngửi thấy mùi mực tàu dật dờ phiêu đãng trong không khí.
"Tam gia, nên trở về đi."
Liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu, không biết từ lúc nào đã có một "người" yên lặng ngồi đó, mặt mũi trắng toát, tròng mắt đen thui, môi son đỏ chót màu máu tươi, "tóc" trên đầu dính bết vào làn da thô ráp...Tổng thể nhìn qua rất khủng bố - đặc biệt là trong thời điểm ban đêm như lúc này.
Vương Tuấn Khải ném một mồi lửa đốt cháy rụi "người" kia.
"Tam gia, nên trở về thôi."
"..."
Hắn ngán ngẩm nhìn thêm một con người giấy thứ hai bò dọc theo thân xe, rủ đầu xuống kính trước, trông như ma nữ bò lên từ đáy giếng đang ngồi trên nóc xe hắn phơi tóc ấy. Nhịn không được nắm cần gạt xoay một cái, người giấy lập tức từ từ rớt xuống, tiếp theo lấy hình thái quỷ dị vặn vẹo bò lên, hai con mắt chằm chặp nhìn Vương Tuấn Khải kiên quyết không bỏ cuộc.
Vương Tuấn Khải lái xe nghiền quá nó luôn.
"Tam gia..."
"Nói bao nhiêu lần rồi, bác Vương, tôi không muốn về." Vương Tuấn Khải buồn bực thấp giọng nói, mở cửa xe đi ra đá đá con người giấy: "Còn nữa, kỹ năng hội họa của thằng nhóc Vương Anh Kiệt quá gớm rồi, vẽ mặt người cứ như tranh biếm họa, trừu tượng hơn cả bảng pha màu."
"Chú quá đáng lắm nha, không dạy dỗ cháu mình còn ngang nhiên xỉa xói như vậy!"
Người giấy giãy dụa thân thể tàn phế chui ra khỏi gầm xe, giọng từ tông trầm thấp trung niên đổi thành cao vút tươi trẻ, mặt liệt ánh lên vẻ phẫn nộ: "Ai kêu chú về nhà thăm cái đám người kia chứ! Hôm nay con cố ý tìm chú là vì có chuyện cần nhờ vả chứ bộ!"
"Kiệt thiếu gia, đừng vô lễ với trưởng bối."
"Rồi rồi rồi con không vô lễ, con chỉ vô lễ với chú Tuấn Khải được chưa..."
"Không được gọi tam gia là chú Tuấn Khải, theo bối phận trong nhà, con phải gọi tam gia là chú ba..."
"Ai ai ai rồi cũng là một người thôi mà bác Vương! Được rồi không nói chuyện này nữa, con muốn chat online với chú Tuấn Khải một tí..."
Vương Tuấn Khải chẳng có rảnh mà ngồi nhìn con người giấy hai giọng lồng tiếng một mình đứng múa may quay cuồng. Người giấy phát hiện hắn bỏ đi, lât đật chạy theo hắn lên phòng chung cư.
"Ôi ôi ôi ở đây sướng quá nè, có máy tính có TV, còn có tủ lạnh và điều hòa yêu dấu, chẳng bù cho chỗ con đang ở, vừa lạnh vừa thúi muốn chết! Cha còn chẳng cho con ra ngoài, nói cái gì úp mặt diện bích quay đầu sửa lỗi đủ ba tháng mới được ra...Lúc đó chẳng phải Vương Anh Kiệt con đây mất mặt trước dòng họ tổ tiên rồi sao, cha đúng là không chịu suy nghĩ cho con cái gì hết..."
Vương Tuấn Khải: "Anh Kiệt."
Vương Anh Kiệt: "Có?"
Vương Tuấn Khải: "Chỗ chú mày đứng diện bích, cha chú mày có lắp camera đấy."
Vương Anh Kiệt khiếp sợ, người giấy lập tức bưng ngực hấp hối: "..." Cha từ khi nào cập nhật xu hướng thời đại?!"
"Nói đi, tìm chú có chuyện gì?"
Vương Anh Kiệt ngưng tào lao, nghiêm túc quy củ cho người giấy ngồi trên sofa, thần bí nói: "Chú Tuấn Khải, cha con ở bên ngoài thu nạp phi tần."
Vương Tuấn Khải chẳng xa lạ gì với ông anh đào hoa đi đến đâu lưu luyến sương gió đến đó, rót nước tự uống: "Trong cái thôn đó còn ai chưa qua lại với cha chú mày chứ."
Đây là một câu trần thuật có tính công kích cao, Vương Anh Kiệt dẫu đã chuẩn bị tâm lý bị chú Tuấn Khải của nó phanh phui thói xấu cha già nhà mình, vẫn là ho khan không ngừng: "Vậy chắc chú cũng biết Hồ gia dưới chân núi bên cạnh nhà thờ tổ tộc chúng ta chứ?"
"Biết, cái dòng họ không có lấy nổi một thằng cháu trai." Vương Tuấn Khải nhướng mày: "Nghe nói cuối năm nay con dâu nhỏ nhà bọn họ sẽ sinh một đứa bé, Bách Hiểu Sinh nhà hàng xóm còn quả quyết nói đứa bé đó nhất định là con trai, cũng chẳng biết lão ta lấy căn cứ ở đâu mà phán như thật."
"Lần này lão Bách nói thật đấy chú." Vương Anh Kiệt tựa hồ cũng thấy rất khó tin: "Hôm qua thai phụ kia đi siêu âm, là bé trai. Nhưng mà chú biết sao không?"
Vương Tuấn Khải ngờ ngợ, nhíu mày: "Nói."
"... Hồ gia dùng cấm thuật." Vương Anh Kiệt thấp giọng nói: "Cha con hôm qua mang phi tần đi kiểm tra thân thể, vừa lúc đụng phải thai phụ nọ, lão già nhìn thấy cái thai đầy quỷ khí, tra tra một chút mới phát hiện Hồ gia cưỡng ép đem một linh hồn đã chết nhét vào bụng thai phụ để cho cô ta sinh con trai!"
"Chưa hết nữa đâu chú." Vương Anh Kiệt sai sử người giấy đứng dậy, làm động tác xé toạc thân thể: "Muốn cấm thuật này hoàn toàn thành công, phải tìm một người có mệnh sinh tức phú quý, thân thể dồi dào âm khí làm vật dẫn, lấy máu người đó rưới lên âm thai thì đứa bé mới thuận lợi ra đời!"
Hết Chương 18
(*) Tầm Bảo: Tìm bảo vật.
Lương Dật Sinh nháy nháy mắt: "Phí bốc thuốc thì sao?"
"Miễn." Tạ Lưu Quang lưu loát trả lời, chân dài sải bước vào căn phòng sau lưng mình.
Vương Nguyên: "..." Dễ như vậy?
"Xem, tôi nói đâu có sai." Ánh mắt Lương Dật Sinh mười phần hiểu rõ, lôi kéo Vương Nguyên vào theo: "Họ Tạ kia, nhà anh có thuốc mà ban nãy làm căng như thế để chi?"
Tạ Lưu Quang trải giấy gói thuốc lên bàn, bắt đầu dựa theo kinh nghiệm mà phân chia tỷ lệ. Anh ta đúng là học IT, nhưng máu bác sĩ nhiều đời làm sao có thể nói mất là mất. Lương Dật Sinh quả quyết cho rằng anh ta từ nhỏ bị ép làm việc với đông y quá nhiều đâm ra chán ghét, lựa lúc thiếu thời phản nghịch thách thức thế giới, làm trái ý chỉ gia đình mà chọn con đường riêng. Tạ Lưu Quang nhìn cái mồm ba hoa bép xép của Lương Dật Sinh đã quen, anh ta lười phản bác, thành ra toàn quần chúng đều tin họ Lương sái cổ, nghĩ thầm Tạ hội trưởng đúng là cốt khí ngời ngời, dám từ bỏ tài nguyên dân tộc đi đòi tự do muôn năm.
Tạ Lưu Quang không trả lời Lương Dật Sinh, chỉ nhàn nhạt nhìn Vương Nguyên: "Tôi bốc cho cậu bốn thang, mỗi ngày uống hai thang. Thuốc có ba phần độc, uống hết số thuốc này nếu còn cảm thấy không khỏe thì cậu nên đi tìm người viết đơn thuốc."
"Chứ không phải do lang băm anh làm việc không chuẩn ư?" Lương Dật Sinh ngờ vực nói.
"Có lang băm hay không không phải cậu đã thử qua rồi sao?" Tạ Lưu Quang thản nhiên đáp, giao thuốc cho Vương Nguyên: "Thuốc miễn phí cũng không phải hoàn toàn miễn phí, cậu chỉ cần đưa tôi tờ giấy này là được."
"Tờ giấy này có huyền cơ gì sao?" Lương Dật Sinh bám riết không tha, nói đến lỗ tai Tạ Lưu Quang đóng kén, phiền táo trừng y: "Không liên quan đến cậu."
"Từ từ..." Vương Nguyên ái ngại nói: "Chỗ của tôi không có siêu nấu thuốc..."
"Vậy cậu cứ đến nhà tên này là được!" Lương Dật Sinh mắt sáng ngời, tận tâm chỉ bảo, vừa nói vừa liếc xéo Tạ Lưu Quang: "Anh ta nào dám không mở cửa đón cậu."
Thế mà Tạ Lưu Quang thật sự gật đầu: "Ừm."
Lương Dật Sinh: "Waaa, lần đầu tiên thấy Tạ hội trưởng làm việc tốt đó nha!"
Tạ Lưu Quang: "Do mắt cậu cận thôi." Nói rồi còn tặng kèm ánh nhìn rất khinh bỉ. Lương Dật Sinh sầm mặt, buồn bực đá anh ta một cái, ném đồ trong tay cho anh ta rồi ầm ầm kéo Vương Nguyên đi, quyết định không bao giờ chừa cho họ Tạ kia chút mặt mũi nào.
"Có việc tôi cần phải nói." Tạ Lưu Quang vẫn là bộ dáng thấy chết không sờn, thanh thanh lãnh lãnh thông báo: "Trên người Vương Nguyên có mùi hồ ly."
Lương Dật Sinh tức điên: "Ý anh tôi là hồ ly tinh à?!?"
"Ai nói cậu." Tạ Lưu Quang nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ bồi thêm một câu: "Mùi rất nhạt, nếu cậu là con hồ ly đó thì chắc người Vương Nguyên đã bị cọ ra một đống lông chồn hôi rồi."
Lương Dật Sinh: "..." (╯‵□′)╯︵┻━┻
"Từ sớm đến giờ cậu có gặp ai ngoài Dật Sinh không?"
Vương Nguyên chỉ chỉ phòng khách Tạ gia: "Một bà lão và một cô gái, bởi vì họ không biết đường đến đây nên nhờ tôi giúp đỡ..."
Tạ Lưu Quang gật gật đầu: "Tám phần mười chính là hồ ly tinh. Cậu phải cẩn thận, gần đây đám yêu quái tự tung tự tác rất dữ dội, nhất là dòng tộc hồ ly, bọn họ không nằm trong sổ nhân duyên của Nguyệt lão nên thường hay đi tìm con người để giao phối."
"Nghe qua rất ghê." Lương Dật Sinh hung hăng nhìn chằm chằm Tạ Lưu Quang: "Nhưng so với biếи ŧɦái như anh chẳng bằng một đầu ngón chân."
Tạ Lưu Quang lúc này mới lẳng lặng nhìn y, sâu xa nói: "Tôi khi nào thành biếи ŧɦái?"
"Thanh giả tự thanh!" Lần này thì Lương Dật Sinh điên thật, không thèm cáo biệt đã bỏ ra ngoài trước luôn.
"Nhưng cậu yên tâm." Tạ Lưu Quang quay đầu nói với Vương Nguyên: "Mệnh cậu sinh tức phú quý, nhật nguyệt ứng chiếu, không sợ tà ma ngoại đạo phá nát."
"..." Lại thêm một người nói mình có mệnh sinh tức phú quý.
Vương Nguyên trở về ký túc xá, thuốc để lại chỗ Tạ Lưu Quang, không nghĩ đến còn chưa lên đến cửa phòng đã nghe tiếng khóc thút thít...Rất quen tai!
"Oa oa chít chít...a không, con người không có kêu chít chít a oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa
oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa oa!!!"
"..."
May là ký túc xá lúc này không có người, bằng không nhất định sẽ bị báo cáo lên quản lý cho xem.
Vương Nguyên huơ huơ tay đụng đụng kẻ đang ngồi bó gối trước cửa phòng ký túc của mình, thấp giọng xác nhận: "Hamster tinh?"
Người tới đích thị là hamster tinh trước kia từng vây Vương Nguyên trong hành lang tầng 4 chả sai, bây giờ cậu ta thế mà lại lấy hình dạng con người đi gặp cậu, lại còn là bộ dáng trụi lủi bóng loáng giống hệt trứng gà mới lột.
Vương Nguyên á khẩu đưa hamster tinh vào phòng, lấy quần áo mình cho cậu ta mặc.
"Thật dễ chịu." Hamster tinh vẻ mặt say đắm hít hít mùi hương thoang thoảng trên quần áo, thỏa mãn nói: "Bột giặt xxx với tinh chất hương chanh, chiết xuất từ chanh yyy và điều phối bởi phó tiến sĩ – giáo sư mỹ phẩm học zzz..."
Vương Nguyên: "...Cậu ổn không?"
Hamster sực tỉnh, giật bắn lên như đạn bay ra khỏi nòng, nhảy tưng tưng: "Chít chít!!"
"..." Đại khái cậu đã hiểu sao Vương Tuấn Khải lại cáu giận mất kiên nhẫn với bạn chuột này.
"Cậu nhất định phải giúp tuôi!" Hamster với khẩu âm đại trà chưa chuẩn, gần như bổ nhào vào người Vương Nguyên, sau đó lại bật ngược trở về: "Mùi hồ ly tinh!!!"
Hamster khiếp sợ quơ móng vuốt: "Sao không gặp có mấy ngày mà cậu giao du với hồ ly tinh rồi?!"
"..." Vương Nguyên cố ý quên đi sự cổ quái trong lời của đối phương, bất đắc dĩ xoa đầu: "Tôi đi tắm đã, chúng ta nói chuyện sau được không?"
Hamster không còn gì bằng lòng hơn.
Sau đó khi cả hai trắng trắng sạch sạch thơm thơm ngồi đối diện trên giường, đã là nửa tiếng sau.
Hamster tinh, không, tên cậu ta là Tầm Bảo (*), nickname Bảo Ca, năm nay một trăm mười bốn tuổi. Vương Nguyên ngồi chứng kiến Bảo Ca ư ử khóc mệt, thầm nghĩ ba con số kia bỏ số đầu ắt hẳn mới chính là tuổi thật của cậu ta.
Bảo Ca dụi dụi mắt, theo bản năng co quắp hai tay chắp khít lại với nhau, hít hít mũi: "Hắn ta cạo lông tuôi."
"..." Giật gân không nhẹ đâu...
"Tuôi vốn không muốn biến thành người, mệt chết đi được, còn phải mặc bao nhiêu là lớp quần áo, không có lông thật khó chịu." Bảo Ca giải bày tâm sự, buồn bực than thở: "Hắn ta liền nói nếu tuôi không biến thành người, hắn sẽ cạo lông tuôi."
"..."
"Rồi hắn cạo thật!" Hamster nhỏ bé trừng lớn mắt, như đã chịu đủ kinh hách bù cho suốt quãng đời một trăm mười bốn năm qua, giãy đành đạch khóc ra nước mũi bới tóc cho Vương Nguyên: "Xem, hắn cạo mất một mảng tóc sau gáy tuôi đây này!!!"
Thiên địa chứng giám, Bảo Ca tuyệt đối muốn cùng con ma treo cổ khốn nạn kia ôm nhau cùng chết!
Vương Nguyên không nhìn được, chỉ đành quờ quạng sờ lên đầu Bảo Ca một cái: "Hắn có nói vì sao cậu phải biến thành người không?"
"Thiên kiếp của tuôi sắp tới, nếu biến thành người..." Bảo Ca thu hồi vẻ oan ức, ngập ngừng bĩu môi: "Nếu biến thành người, sẽ có tỷ lệ chịu thiên kiếp tốt hơn. Tuôi cũng biết hắn nói đúng, nhưng mà, nhưng mà...! Không, có, lông, quá, kỳ, cục!!!"
"...Cậu có thể nói rõ "thiên kiếp" là cái gì không?"
Bảo Ca vốn còn cay cú vì mớ lông mềm mại của mình bay vào tay tên hồn ma ác nhân thất đức kia, nghe đến đây liền im bặt, dù biết Vương Nguyên không thể trông thấy vẻ mặt hiện tại của cậu ta nhưng vẫn rất không tự nhiên quay mặt sang chỗ khác: "...Tình kiếp."
"..." Đúng là căng thật.
Vương Nguyên xoa đầu Bảo Ca mấy cái, nói gì thì nói hai người bọn họ vẫn có quen biết một thời gian – như là Vương Nguyên giao hảo với Hứa Tây Thu vậy. Vương Nguyên không quá hiểu biết về những sự kiện thần bí huyền huyễn, đừng nói đến việc đề xuất phương pháp giải quyết, cậu hiện tại chỉ có thể an ủi Bảo Ca, nghĩ nghĩ có nên nhờ Vương Tuấn Khải hay không.
Nợ ân tình Vương Tuấn Khải nhiều, còn chưa gặp hắn nói cảm ơn.
"Cậu nghĩ...tôi nên tặng quà gì cho một người đàn ông?"
"...A? (  ̄Д ̄)"
...
Vương Tuấn Khải cho xe chạy vào bãi đỗ, chưa kịp xuống đã ngửi thấy mùi mực tàu dật dờ phiêu đãng trong không khí.
"Tam gia, nên trở về đi."
Liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu, không biết từ lúc nào đã có một "người" yên lặng ngồi đó, mặt mũi trắng toát, tròng mắt đen thui, môi son đỏ chót màu máu tươi, "tóc" trên đầu dính bết vào làn da thô ráp...Tổng thể nhìn qua rất khủng bố - đặc biệt là trong thời điểm ban đêm như lúc này.
Vương Tuấn Khải ném một mồi lửa đốt cháy rụi "người" kia.
"Tam gia, nên trở về thôi."
"..."
Hắn ngán ngẩm nhìn thêm một con người giấy thứ hai bò dọc theo thân xe, rủ đầu xuống kính trước, trông như ma nữ bò lên từ đáy giếng đang ngồi trên nóc xe hắn phơi tóc ấy. Nhịn không được nắm cần gạt xoay một cái, người giấy lập tức từ từ rớt xuống, tiếp theo lấy hình thái quỷ dị vặn vẹo bò lên, hai con mắt chằm chặp nhìn Vương Tuấn Khải kiên quyết không bỏ cuộc.
Vương Tuấn Khải lái xe nghiền quá nó luôn.
"Tam gia..."
"Nói bao nhiêu lần rồi, bác Vương, tôi không muốn về." Vương Tuấn Khải buồn bực thấp giọng nói, mở cửa xe đi ra đá đá con người giấy: "Còn nữa, kỹ năng hội họa của thằng nhóc Vương Anh Kiệt quá gớm rồi, vẽ mặt người cứ như tranh biếm họa, trừu tượng hơn cả bảng pha màu."
"Chú quá đáng lắm nha, không dạy dỗ cháu mình còn ngang nhiên xỉa xói như vậy!"
Người giấy giãy dụa thân thể tàn phế chui ra khỏi gầm xe, giọng từ tông trầm thấp trung niên đổi thành cao vút tươi trẻ, mặt liệt ánh lên vẻ phẫn nộ: "Ai kêu chú về nhà thăm cái đám người kia chứ! Hôm nay con cố ý tìm chú là vì có chuyện cần nhờ vả chứ bộ!"
"Kiệt thiếu gia, đừng vô lễ với trưởng bối."
"Rồi rồi rồi con không vô lễ, con chỉ vô lễ với chú Tuấn Khải được chưa..."
"Không được gọi tam gia là chú Tuấn Khải, theo bối phận trong nhà, con phải gọi tam gia là chú ba..."
"Ai ai ai rồi cũng là một người thôi mà bác Vương! Được rồi không nói chuyện này nữa, con muốn chat online với chú Tuấn Khải một tí..."
Vương Tuấn Khải chẳng có rảnh mà ngồi nhìn con người giấy hai giọng lồng tiếng một mình đứng múa may quay cuồng. Người giấy phát hiện hắn bỏ đi, lât đật chạy theo hắn lên phòng chung cư.
"Ôi ôi ôi ở đây sướng quá nè, có máy tính có TV, còn có tủ lạnh và điều hòa yêu dấu, chẳng bù cho chỗ con đang ở, vừa lạnh vừa thúi muốn chết! Cha còn chẳng cho con ra ngoài, nói cái gì úp mặt diện bích quay đầu sửa lỗi đủ ba tháng mới được ra...Lúc đó chẳng phải Vương Anh Kiệt con đây mất mặt trước dòng họ tổ tiên rồi sao, cha đúng là không chịu suy nghĩ cho con cái gì hết..."
Vương Tuấn Khải: "Anh Kiệt."
Vương Anh Kiệt: "Có?"
Vương Tuấn Khải: "Chỗ chú mày đứng diện bích, cha chú mày có lắp camera đấy."
Vương Anh Kiệt khiếp sợ, người giấy lập tức bưng ngực hấp hối: "..." Cha từ khi nào cập nhật xu hướng thời đại?!"
"Nói đi, tìm chú có chuyện gì?"
Vương Anh Kiệt ngưng tào lao, nghiêm túc quy củ cho người giấy ngồi trên sofa, thần bí nói: "Chú Tuấn Khải, cha con ở bên ngoài thu nạp phi tần."
Vương Tuấn Khải chẳng xa lạ gì với ông anh đào hoa đi đến đâu lưu luyến sương gió đến đó, rót nước tự uống: "Trong cái thôn đó còn ai chưa qua lại với cha chú mày chứ."
Đây là một câu trần thuật có tính công kích cao, Vương Anh Kiệt dẫu đã chuẩn bị tâm lý bị chú Tuấn Khải của nó phanh phui thói xấu cha già nhà mình, vẫn là ho khan không ngừng: "Vậy chắc chú cũng biết Hồ gia dưới chân núi bên cạnh nhà thờ tổ tộc chúng ta chứ?"
"Biết, cái dòng họ không có lấy nổi một thằng cháu trai." Vương Tuấn Khải nhướng mày: "Nghe nói cuối năm nay con dâu nhỏ nhà bọn họ sẽ sinh một đứa bé, Bách Hiểu Sinh nhà hàng xóm còn quả quyết nói đứa bé đó nhất định là con trai, cũng chẳng biết lão ta lấy căn cứ ở đâu mà phán như thật."
"Lần này lão Bách nói thật đấy chú." Vương Anh Kiệt tựa hồ cũng thấy rất khó tin: "Hôm qua thai phụ kia đi siêu âm, là bé trai. Nhưng mà chú biết sao không?"
Vương Tuấn Khải ngờ ngợ, nhíu mày: "Nói."
"... Hồ gia dùng cấm thuật." Vương Anh Kiệt thấp giọng nói: "Cha con hôm qua mang phi tần đi kiểm tra thân thể, vừa lúc đụng phải thai phụ nọ, lão già nhìn thấy cái thai đầy quỷ khí, tra tra một chút mới phát hiện Hồ gia cưỡng ép đem một linh hồn đã chết nhét vào bụng thai phụ để cho cô ta sinh con trai!"
"Chưa hết nữa đâu chú." Vương Anh Kiệt sai sử người giấy đứng dậy, làm động tác xé toạc thân thể: "Muốn cấm thuật này hoàn toàn thành công, phải tìm một người có mệnh sinh tức phú quý, thân thể dồi dào âm khí làm vật dẫn, lấy máu người đó rưới lên âm thai thì đứa bé mới thuận lợi ra đời!"
Hết Chương 18
(*) Tầm Bảo: Tìm bảo vật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook