Đến khi Tần Thiệu tìm đến khách sạn, nhìn thấy hai người bọn họ trong bộ dáng thoải mái đều theo bản năng nhẹ nhàng thở ra. Triển Khiếu thở hổn hển khẩu khí:”May mắn không có đi, để tớ sang xem hài tử……” Ách, hành động Tần Thiệu làm cho bọn họ khẩn trương chung quanh đánh giá, nhìn xem có người khác hay không. Diêu Chinh Vũ đứng ở góc tường nở nụ cười không có động.

Tần Thiệu trong ánh mắt đều là tơ máu, nhìn thấy một khắc Đoàn Tình mở cửa kia, dùng sức đem cậu ôm lấy. Rất đột nhiên, Đoàn Tình cũng bị hắn dọa, sửng sốt một hồi mới nhớ tới phản kháng:”Anh làm gì! buông tôi ra!”

Tần Thiệu tâm như vỡ nát, như thế nào đều không đủ, ôm cậu chặt như ôm lấy cả sinh mạng mình, không muống buông tay. Đoàn Tình nhìn cửa có thêm vài người càng thêm náo loạn:”Buông ra! Tần Thiệu anh buông tôi ra! Anh bị điên hả!” Tần Thiệu kiệt lực khống chế được chính mình đừng dùng lực, hắn biết mình nên buông ra, cái dạng này quá khó coi, nhưng không hiểu sao hắn không động đậy được. Đoàn Tình gần như trở thành tâm bệnh của hắn, nhưng bây giờ đã có đủ cánh để bay đi, hiện tại là tùy thời đều sẽ vứt bỏ hắn, phất phất tay là đi không để lại chi, còn mang theo cả con lẫn tâm hắn.

Mọi người thấy Tần Thiệu trong bộ dạng này muốn nôn đòi mạng, thật sự là không tiền đồ a, xứng đáng, trách không được lão bà cùng nhi tử chạy trốn. Tần Thiệu ôm cậu, ôm đến hắn đã muốn thở hổn hển nhưng cứng đầu không chịu buông ra Đoàn Tình, Đoàn Tình kia sắc mặt sẽ rất khó nhìn, nhiều người như vậy nhìn bọn họ! Tần Thiệu này không biết xấu hổ! chẳng lẽ ngày mai muốn bị người khác chê cười sao! Chẳng lẽ ngày mai muốn đăng báo hay sao! Còn có cẩu bằng hữu của hắn nữa! nhìn cái gì vậy! Triệu Bằng Tuyển liền nhìn thoáng qua lập tức khuyên nhân viên phục vụ lui đi, vừa đi một bên giải thích:”Đây là anh của cậu ấy, bọn họ tìm nhau cả ngày rồi, cảm ơn mọi người đã chiếu cố.” Phục vụ nhân viên phản ứng rất nhanh cười nói:”Vậy là tốt rồi, tìm được là tốt.”

Diêu Chinh Vũ nhìn Đoàn Tình cười cười, ho khan:”Hảo, Tần Thiệu, hai người vào phòng cái đã rồi nói.” Triển Khiếu cũng tại bên cạnh nói:”Chính là, chúng ta đi nhìn xem hài tử……” Trong phòng Tiểu Kiều cảm động oa oa khóc, rốt cục cũng có người nhớ tới nó! quá cảm động. Tần Thiệu này có lão bà quên nhi tử không phụ trách nhiệm gia hỏa rốt cục nhớ tới con của hắn, ôm Đoàn Tình hướng trong phòng đi,, Tần Thiệu nhìn sắc mặt xanh mét Đoàn Tình còn có điểm khó hiểu, Đoàn Tình lạnh lùng nhìn hắn:”Không cho chạm vào con tôi!” Tần Thiệu sốt ruột nhìn cậu:”Ấu Đường!” Đoàn Tình nhìn hắn cười lạnh:”Anh tới làm gì? Các anh tới làm gì? Tôi không muốn gặp, các anh đi đi”

Nghe cậu buông lời xa cách, Tần Thiệu nhìn cậu với ánh mắt kích động, giải thích loạn thất bát tao:”Ấu Đường, thực xin lỗi, anh không phải cố ý mặc kệ bỏ rơi em, anh biết, anh thực xin lỗi, nhưng sự thật anh không còn thích Đoàn Huyên. Anh……” Đoàn Tình cau mày đánh gãy lời hắn nói:”Những lời này không cần nói cho tôi nghe, tôi không muốn nghe, anh đem mấy lời này mà nói với anh tôi đi, hai người đều không còn quan hệ gì với tôi hết! Tôi đã rời Đoàn gia! Không còn là người của Đoàn gia, tự nhiên cũng không phải em trai hắn. A, cũng không phải thân thích của anh! cho nên đừng nói gì nữa, cũng kh6ong cần vào đây ghê tởm tôi”

Ha ha, thật sự là đủ ghê tởm! vì cái gì vội vã giải thích! Tần Thiệu, tôi nhìn thấy anh đấy! triệt triệt để để ghê tởm các ngươi! Ánh mắt Đoàn Tình quá mức tàn nhẫn, Tần Thiệu kinh ngạc đứng lại, giật giật miệng cái gì đều nói không ra, hắn không phải chột dạ, không phải đi vội vã giải thích, mà là biết Đoàn Huyên đã vô tình chắn đường giữa cậu và hắn, hắn không nghĩ Đoàn Tình bởi vì này mà thương tâm. Nhưng là này đó càng giải thích càng muốn cam chịu, ngón tay Tần Thiệu cứng ngắc, đứng trên mặt đất, Đoàn Tình cũng không có quay lại nhìn hắn, cũng không có quản hắn này đó hay đám hồ bằng cẩu hữu, cậu cùng bọn họ một chút quan hệ đều không có! này một trận nháo, đầu của cậu đau, tâm cũng đau! không biết vì cái gì đau, hệt như kim đâm, cho nên cậu đỡ giường ngồi xuống.

Tần Thiệu giật mình trên mặt đất, trong lòng là oa lạnh oa lạnh. Nhìn cậu ôm lấy nhi tử trong lòng càng là khó chịu, sắc mặt lập tức liền xám trắng, chạy cả ngày ngoài miệng đều khô rát, bộ dáng lúc này nhìn phá lệ thê thảm! Diêu Chinh Vũ nhìn sắc mặt hắn trong lòng chỉ biết lắc đầu, Tần Thiệu rốt cục thua, gặp gở Đoàn Tình không chỉ thua một hiệp! là thua toàn bộ! một chút hòa nhau đường sống đều không có. Ai yêu trước người đó sẽ thua thảm hại, yêu càng sâu càng thảm! gặp phải Đoàn Tình liền thảm hại hơn, xem cái dạng này Đoàn Tình đối hắn một chút ý đều không có, quyết tuyệt đi như vậy, liên cho hắn cơ hội giải thích cũng không chịu cho hắn. Ai, Tần Thiệu đời này thật là thảm! gặp gỡ hai huynh đệ Đoàn gia này. Một cái so với một cái càng đoạn tình hơn a..

Diêu Chinh Vũ tuy rằng xem thấu triệt nhưng là cũng là người sáng suốt, biết chuyện này không thể nhúng tay vào, càng nhúng tay càng lợi hại, cho nên, Diêu Chinh Vũ cùng Triển Khiếu Triệu Bằng Tuyển nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng Tần Thiệu cười nói:”Nếu người đều tìm ra, nào chúng tớ cũng an tâm. Ân, chúng tớ hôm nay đi về trước.” Tần Thiệu trong lòng tuy rằng khó chịu nhưng là vẫn là cười nói:”Hảo, hôm nay cám ơn các cậu, chờ tới nhi tử trăng tròn, tớ sẽ mời rượu.” Triển Khiếu nhìn nhìn tiểu bao tử, Đoàn Tình nguyện ý cho y tới gần, Triển Khiếu kiểm tra một phen:”Hài tử không có việc gì, rất tốt, có thể nhiều cho nó uống nhiều nước, không cần mặc nhiều, trong phòng này đủ ấm rồi. Sát nhiều phấn rôm một chút, tại cánh tay, chân, tiểu hài tử có thể ra mồ hôi.” Đoàn Tình gật gật đầu:”Hảo, cám ơn anh.”

Triển Khiếu nở nụ cười:”Không cần khách khí, anh là cha nuôi của nó mà. Cáp, anh đi trước.” Đoàn Tình gật gật đầu, những người này rất nhanh đi ra ngoài. Chỉ còn lại có Tần Thiệu đứng thẳng bất động trên mặt đất. Đoàn Tình ngồi ở trên giường đùa với tiểu hài tử, tiểu hài tử oa oa thành thành thật thật, đã muốn hết khóc, Đoàn Tình lấy ngón tay chơi đùa cùng tay nó, tiểu hài tử liền trợn tròn mắt xem. Hai người đem hắn vất sang một bên. Tần Thiệu khống chế không được bước về phía trước, đứng ở bên người cậu. Đoàn Tình liên đầu đều không có nâng, Tần Thiệu trong lòng nghẹn đến mức khó chịu, thong thả ngồi xuống dưới, vươn tay đi sờ sờ tiểu hài tử mặt, Đoàn Tình cũng không có ngăn cản hắn, điều này làm cho Tần Thiệu trong lòng có một chút tiết trời ấm lại.

Tần Thiệu đã mở miệng:”Ấu Đường, em theo anh về nhà đi.” Đoàn Tình ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đã hết kịch liệt như lúc đầu, thực bình tĩnh, nhưng là Tần Thiệu càng thấy nó lạnh hơn, Đoàn Tình nhìn hắn lắc lắc đầu:”Tần Thiệu,anh đi đi, hài tử anh cũng thấy, tôi không có ngược đãi nó, cũng không có bóp chết nó, nó là con tôi, mặc dù tôi tàn nhẫn, nhưng cũng không tàn nhẫn đến mức đi giết con mình, anh đi đi. Hài tử tôi sẽ không đưa cho anh, đây là của tôi.”

Tần Thiệu gấp gáp cầm tay cậu:”Ấu Đường, anh không phải ý tứ này, anh chưa từng hoài nghi em sẽ hại nó.” Đoàn Tình bình tĩnh nhìn hắn, không tin a, đúng vậy, như thế nào có thể tin tưởng. Kia một năm, hắn đem dược Đoàn Huyên ném đi, làm hại Đoàn Huyên thiếu chút nữa chết, Tần Thiệu, thời điểm kia chính là hắn một phen đem cậu đẩy ra, chỉ cậu mà kêu: Cậu đã làm cái gì với anh của mình! Đoàn Tình trắc mở ánh mắt, không muốn đi xem Tần Thiệu, sự kiện đó làm cậu không bao giờ quên. Nếu là lúc trước, cả hai ta không quan hệ, ta cậu sẽ mắng hắn một trận, dù sao hai ta àm nói không hề tương quan. Vốn đã muốn đem toàn bộchuyện cũ quên, chỉ là trải qua buổi sáng hôm kia tương tự một màn, cậu mới phát hiện ra căn bản là không có quên, chuyện này vẫn khắc rõ trong tâm trí của cậu. Tần Thiệu, cậu vẫn còn nhớ rõ cái ánh mắt khinh bỉ đó. Nhớ rõ quang cảnh hắn ôm lấy Đoàn Huyên khi sủng nịch. Nhớ rõ lúc ấy lòng cậu băng gái đến mức nào.

Tần Thiệu, tôi nghĩ anh đại khái cũng quên không được đúng không. Dù sao kia một lần Đoàn Huyên thiếu chút nữa chết, cũng là theo cái kia thời khắc anh liền đối tôi hận vô cúng. Này trên đời kỳ thật không có vô duyên vô cớ hận, cũng không có vô duyên vô cớ yêu. Tôi rất rõ ràng hai ta hận lẫn nhau nhiều năm như vậy. Vi bất quá là Đoàn Huyên. Ngay cả một chút cảm tình đều không có. Nếu không có hài tử này, chúng ta cái gì quan hệ đều không có. Anh không muốn gặp tôi, tôi cũng không muốn gặp anh, hiện tại, tôi thông suốt nên muốn rời đi Tôi không muốn dây dưa, dây dưa lâu, liền sẽ sinh ra cảm tình, vô luận là yêu vẫn là hận, đều mệt chết đi. Yêu một người mệt, hận một người càng mệt.

Tần Thiệu dùng sức nắm tay Đoàn Tình, Đoàn Tình cũng không có tránh khai, cậu có chút mệt. Tần Thiệu nhìn không thấu được biểu tình của cậu lúc này. Hắn bắt đầu hoảng hốt, nắm tay Đoàn Tình khẩn trương:”Ấu Đường, Ấu Đường…… Chúng ta đi về trước được không?” Đoàn Tình phục hồi tinh thần nở nụ cười hạ:”Không được, Tần Thiệu, tôi vừa rồi nói rất rõ ràng, tôi đã rời Đoàn gia, sẽ không trở về.” Tần Thiệu gật đầu:”Anh biết,anh biết em không muốn về Đoàn gia, chúng ta về nhà của anh được không?” Đoàn Tình nhìn hắn:”Nhà của chúng ta?” Tần Thiệu gật đầu. Đoàn Tình nở nụ cười hạ:”Đó là nhà của anh, không phải của tôi.”

Nhìn đến Tần Thiệu có chút gấp gáp, Đoàn Tình cười cười:”Tần Thiệu, hài tử của tôi đã sinh hạ, không cần anh nữa. Nghĩa vụ của anh cũng hết. Cho nên, chúng ta không cần phải tái miễn cưỡng dây dưa nhau. Anh không cần phải gấp gáp nói cái gì, tôi biết ý tứ của anh, con tôi, tuy rằng nói cũng là con của anh, nhưng tôi nghĩ, này tử hài đối với anh là gánh nặng, nhưng là đối tôi liền không giống nhau, tôi hiện tại chỉ có nó. Tần Thiệu, anh luôn luôn thiện tâm, ân, Đoàn Huyên cũng nói anh thiện tâm. Cho nên chắc anh cũng không tới mức tranh giành con với tôi, phải không? Chúng ta cũng không phải cùng loại người.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương