Đoàn Tình cắn răng tiếp tục nói:“Anh phạm tội cưỡng gian còn có tư cách nói người khác sao! Anh còn có mặt mũi để chỉ trích tôi với người khác!Người ta cho dù đối xử với tôi tồi tệ thế nào cũng không bằng anh, mấy ngày nay ăn tôi ăn cơm của anh, tôi ở nhà anh, nên tôi trả hết cho anh! Từ nay về sau, tôi một chút cũng không thiếu anh, chỉ có anh thiếu tôi mà thôi! Từ nay về sau, không cần đứng trước mặt tôi khoa tay múa chân, anh không có tư cách. Anh không xứng! Từ nay về sau, Đoàn Tình và Tần Thiệu không có bất cứ quan hệ nào, tôi thành ra như thế nào cũng không cần anh quản! Tôi sẽ cố gằng đi thật xa, khỏi chướng mắt Tần thiếu gia, Tần thiếu gia tốt nhất tự mình hiểu lấy, thấy ta ly tôi cũng nên tránh xa một chút, đừng cản chân tôi, à mà không, anh ngay cả tư cách làm tảng đá cũng không bằng, đừng có mà lám dơ giày của tôi!”

Tần Thiệu không biết buổi tối hôm nay vì cái gì mà hắn lại mất lí trí như vậy, nói ra lời nói cũng không dùng đầu óc,nên cứ thế mà phun trào, một là khiến cậu ta tổn thương,hai là cậu ắt sẽ dùng lời lẽ của mình phun máu lại hắn,không đấm vỡ tường sẽ không chịu bỏ qua, không thương tổn thương tích đầy mình cảm thấy không thoải mái. Buổi tối hôm nay cả hai cũng bạo phát, nói hết ra tâm tư của mình. Tần Thiệu thậm chí không tin những lời hôm nay làm cậu nói lại khiến mình đau như vậy!! Đau đến hận không thể áp áp cậu mà cắn,, không đủ nghiền xương thành tro hận ý, khiến cậu đả kích tỗn thương ngàn lần. Khiến hắn lựa chọn phương thức này, hắn đơn phương một người yêu mến lâu lắm, khốn hãm võng tình, thế nhưng đạo lý đơn gỉan nhất cũng quên: Không có khắc cốt yêu, thì sao đem lòng hận? Không có để ý đến cậu, nhưng tại sao luôn để ý từng chữ từng lời. Vì cái gì mà mỗi câu nói của người kia như độc tiễn xuyên qua tâm hắn

Tần Thiệu đẩy tay Hàn Dũ ra, giọng nói càng tăng thêm phần kịch liệt, trong lòng hắn càng là hỗn loạn ngữ khí càng phát ra bình thản, nói lời nói càng phát ra đả thương người:“Tôi là tội phạm cưỡng gian? Vậy ai hằng đêm nằm trong lòng tôi trằn trọc, dục cùng cầu hoan. Là ai dưới thân tôi ẩn nhẫn khó nhịn! Là ai dưới thân khóc cầu xin tha thứ! Là ai con mẹ nó câu dẫn tôi!”

“Tần Thiệu! Anh thật quá đáng!” Đoàn Tình cứ tưởng là mình đang nói, tai bắt đầu ù ù, cậu mới phát hiện không phải chính mình, vì cổ họng cậu đang đau muốn đòi mạng, căn bản là không có phát ra bất cứ thanh âm nào, thì ra là Hàn Dũ nói, ha ha, anh xem người ngoài cũng không chịu nổi anh nữa kìa! Đoàn Tình khóe miệng kịch liệt động vài cái, cảm giác có một chút say, đứng ở cầu thang đi xuống xem Tần Thiệu, thật sự cảm giác diện mục khả tăng (mặt mày dễ ghét). Đoàn Tình thân thể lung lay, đỡ thang lầu, gắt gao bám chặt mới thấy ổn..

Ánh mắt Tần Thiệu nhìn chằm chằm vào Đoàn Tình, hận không thể động tay chân với cậu, không biết vì cái gì sinh khí như vậy, mất lý trí! Chưa từng có ai khiến hắn sinh khí, nhưng chỉ trong ba tháng, hai người họ đã muốn phát triển đến thủy hỏa bất dung,, ngay cả tương kính như băng, ngay cả diễn trò cũng làm không nổi nữa! Hắn chính là làm không nổi nữa, không chịu nổi sự lạnh lùng của cậu, không chịu nổi cái cảnh buổi tối cùng mình dây dưa triền miên đảo mắt một cái thì xem như không lưu tình!! Nếu hắn không lưu tình vì cái gì còn muốn để ý cậu!!!! phải chết cùng chết! muốn sống cùng nhau sống!

Hai người gắt gao nhìn đối phương, Hàn Dũ như cái nhân bánh bích quy thật sự là rất mệt, mấy ngày này kiệt lực làm người hoà giải, tưởng rằng bọn họ quan hệ dần dần hảo, lại không có nghĩ đến đột nhiên bạo phát, mâu thuẫn chọn ngay thồi điểm không hợp lý mà bạo phát! Thật là! Hàn Dũ muốn dậm chân một cái rồi rời đi cho rồi, hai người kia tính tình trời sinh là khắc tinh! Tính khí cả hai quá tệ, khuyên cũng chẳng ích gì.

Hàn Dũ nhìn Đoàn Tình đang đứng trên lầu, sắc mặt cậu hình như kém đi, gò má ửng đỏg, môi lại trắng bệch, xem ra cậu đang vô cùng tức giận, Hàn Dũ đến trước Đoàn Tình an ủi, Đoàn Tình không thể tức giận nữa, Hàn Dũ xoay cậu hướng lên lầu:“Đoàn thiếu gia, chúng ta về phòng nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt rồi lại nói được không?”

Đoàn Tình cắn răng gần như trào phúng:“Không cần, này tôi đâu có ăn học làm sao có thể ở đây được! Tôi là một kỹ nữ (?), làm bẩn chỗ này rồi!”

Tần Thiệu cắn răng, thừa nhận chính mình mất lý trí! Cậu đã bị tổn thương rồi! Nhưng là, …… Hàn Dũ hung hăng cắn răng:“Tần Thiệu! không cho cậu nói bậy nữa!”

Tần Thiệu không muốn nói bậy, vì thời điểm kia Đoàn Tình tàn nhẫn hắn nhịn không được, nhưng thời điểm đó hình như tâm tư cậu trở nên yếu ớt nên không có kháng cự với hắn, hắn biết từ nhỏ đến lớn chưa có ai khi dễ cậu, từ nhỏ đến lớn hắn hận nhất chính là việc mình khi dễ kẻ yếu.

Đoàn Tình, Đoàn Tình…… Hắn không nghĩ qua Đoàn Tình giờ khắc này trong mắt mình lại yếu ớt như thế …… Cậu muốn đi, muốn buông xuống hết thảy, không muốn cho mình con đường sống trước mắt mà muốn bay đi.

Tần Thiệu trơ mắt nhìn cậu:“Đoàn Tình, tôi nói hơi nặng, xin lỗi cậu! iCậu, đừng đi, để tôi đi là được.” Đoàn Tình nhìn hắn nở nụ cười thanh, đứng ở cao cao thang lầu thượng như hoa, biểu tình sắc bén như kiếm! Tần Thiệu trong lúc nhất thời không có bước đi, hắn rõ ràng biết Đoàn Tình tuyệt đối không phun ra lời hay ho gì, cậu cái dạng này cùng chính mình vừa rồi giống nhau như đúc, yếu tuyệt địa phản kích, thế nhưng không có đi. Một bước cũng không nhúc nhích, ngay cả dũng khí đến ôm cậu một cái cũng không có.

Đoàn Tình nhìn hắn từng câu từng từ nói:“Tần Thiệu, không cần dối trá như vậy, không cần giả bộ như mình bị ủy khuất. Tôi đúng là loại người không coi ai ra gì. Tôi ngang ngược không phân rõ phải trái, không ai thích tôi cả Tần đại thiếu là có thể ngôn thiện biện, có thể xoay chuyển mọi thứ. Tần đại thiếu gia nhân duyên tốt, Tần đại thiếu là xuất thân tốt! Sao có thể so với tôi được! Nhưng như vậy thì sao! Tần thiếu gia còn không phải cùng một ngườikỹ nữ được bao dưỡng lên giường hay sao!Không phải bày ra bộ dáng ủy khuất cầu được bao dưỡng người kia hay sao! Tần đại thiếu gia muốn có một kỹ nữ đẻ con cho hay sao! ha ha! Tần đại thiếu gia cao quý như vậy tại sao lại bị kỹ nữ kia đẩy xuống vũng bùn a!! Tần Thiệu! Tôi cả đời này sẽ không tha thứ cho anh!Anh biến tôi thành một con kỹ nữ cũng đừng tưởng mình có thể được lập đền thờ trinh tiết!! Một bên phiêu kĩ một bên tỏ ra ngây thơ! Tần đại thiếu gia quả nhiên là quân tử!”

Hàn Dũ nhắm chặt mắt, sự tình đến nước này đã không còn đường lui. Đoàn Tình y cũng có nghe nói qua, mấy ngày này không có cảm giác cậu là người xấu, tuy rằng lạnh lùng, nhưng bình thường không đắc tội cậu, chỉ cần không đắc tội cậu, cậu tuyệt đối sẽ không đả thương người. Hôm nay xem ra thật sự điên rồi. Mấy lời nói tổn hại thanh danh như vậy đều nói ra. Cậu làm như vậy cũng chỉ khiến tâm cậu đau mà thôi!

Người khác so với cậu không chọn thủ đoạn như vậy, cực đoan, một chút đều không để đường lui. Tình nguyện tổn hại bát trăm cũng muốn đả thương địch thủ, tình nguyện đồng quy vu tận cũng không chịu nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!

Tần Thiệu bị mấy từ “kỹ nữ” kích thích, những lời này như mang theo vết xước đánh trúng hắn đồng thời cũng thương tổn cậu. Đoàn Tình biểu tình đã muốn sắc bén đến cực hạn, phảng phất đến cực hạn, cường đôi mắt cố tỏ vẻ mạnh mẽ muốn sụp đổ. Tần Thiệu hướng lên lầu đi, hắn không hề nghĩ đến sẽ là như vậy, hắn không có ý tứ này, không phải. Hắn thật sự hối hận,, biết rõ cậu sợ nhất là cái gì, biết rõ cậu không muốn nghe là cái gì, biết rõ cậu yêu nhất là mặt mũi, biết rõ.Vậy mà mình lại vô liêm sỉ như vậy!!

Tần Thiệu từng bước một rất chậm, thang lầu này như là có rất nhiều bậc, Đoàn Tình cách hắn rất xa, càng tiến một bước cảm giác lại càng xa. Đoàn Tình nói xong những lời này sau cố bình tĩnh, xoay người lên lầu đi. Cậu không thể ở đây một khắc nào nữa.

Cậu muốn đi, Tần Thiệu đột nhiên phát hiện được mình không thể chấp nhận, không chấp nhận được việc cậu phân rõ giới hạn với mình, không chấp nhận được việc cậu sẽ phải rời khỏi chính mình.

Tần Thiệu nhìn cậu thong thả xoay người, hành động hắn nhanh hơn với cậu cơ hồ là tại khi cậu xoay người liền bắt được tay cậu, hắn cũng không minh bạch vì cái gì luôn nắm tay cậu, một phát liền nắm được vòng tay trên tay cậu, Tần Thiệu dùng sức nắm thật chặt tay. Bất kể cái gì, Tần Thiệu theo bản năng giơ lên tay cậu lên, ánh sáng ngọn đèn chiếu xuống, làm chuỗi hạt tử đỏ chói mắt! Tần Thiệu thấy hai mắt của mình đều là màu đỏ.

Đoàn Tình hận nhất chính là mỗi lần đều bị hắn dễ dàng bắt lại, cơ bản là cậu đánh không lại hắn! Hận muốn bóp chết hắn:“Buông ra! Tôi không bao giờ muốn gặp anh!”

Tần Thiệu khóe miệng động vài lần tìm không thấy từ, hắn luôn nghe thế câu như vậy, Đoàn Tình luôn nói câu này, mà hắn càng ngày càng không muốn nghe những lời này, nhưng là hắn tìm không thấy lý do, nói không được đành phải trong tay hạ kình. Gắt gao không cho cậu đi. Hai người cách vài bước thang lầu gắt gao đối mặt, Đoàn Tình phát cố tránh, tay dùng sức nên 108 hạt châu tử nhanh chóng rời khỏi tay cậu mà yên vị xuống sàn nhà, nếu không phải tình huống này, thật sự có đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn mĩ lệ, hoạt ra độ cong rất đẹp, cảnh tượng rất đẹp.

Đoàn Tình cơ hồ ngây ngốc nhìn, nhìn châu tử rơi xuống lầu, lại một viên một viên theo thang lầu yên vị trên mặt đất. Đoàn Tình chậm rãi ngồi xổm xuống muốn đem nó nhặt lên, nhặt lên một viên rồi lại một viên. Đây là Diệp Hoa đưa cho cậu, cậu trừ bỏ tắm rửa chưa từng có tháo xuống. Mặc dù là Diệp Hoa không thích cậu, mặc dù cậu biết cả đời này đều không có thể thích nàng, nhưng vẫn đeo bên người, lưu niệm cũng tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương