Trốn Thoát Khỏi Thư Viện
Chương 81: Phòng tập

~ KỸ NĂNG KỲ LẠ CỦA ĐỒNG ĐỘI ~

Sau khi thăng cấp kỹ năng, Việt Tinh Văn đi thang máy xuống trung tâm nhóm nghiên cứu tầng B2. Đúng lúc đó, tin nhắn của Giang Bình Sách hiện lên trong kênh nhóm: "Tôi dùng quỹ nhóm mở một phòng tập, phòng số 4 tầng B2, mật mã 7564."

Khi Việt Tinh Văn nhập mật mã vào phòng tập, chỉ có một mình Giang Bình Sách trong căn phòng trống trải. Không lâu sau, các đồng đội khác cũng lần lượt tới, vừa thăng cấp kỹ năng, vẻ mặt ai nấy đều rất hưng phấn.

Ba giờ chiều, mười hai người đã đông đủ.

Đề phòng sinh viên sử dụng dị năng gây ra thương vong, thư viện cấm dùng kỹ năng ở nơi công cộng, chỉ khi ở trong phòng tập nhóm nghiên cứu tầng B2 cần mở bằng điểm tích lũy, mới có thể dùng kỹ năng mà không bị giới hạn. Lần này nhóm nghiên cứu khá đông, nên phòng tập Giang Bình Sách mở có diện tích lớn gấp ba phòng tập lần trước đàn chị Lâm mở, trần nhà cao hơn 10 mét, rộng rãi sáng sủa vô cùng.


Xung quanh phòng tập có không ít bóng rổ, cầu lông dùng làm dụng cụ tập luyện. Việt Tinh Văn thấy mọi người đã đông đủ, bèn vỗ tay, cười nói: "Được rồi, mọi người lần lượt thể hiện kỹ năng của mình, Kha Thiếu phụ trách ghi chép."

Kha Thiếu Bân mở laptop, ngón tay thoăn thoắt lập một bảng danh mục, nhập tên tất cả mọi người vào đó, tác dụng của kỹ năng, thời gian sử dụng, thời gian cooldown cũng ghi rất rõ ràng, như vậy khi nhìn vào sẽ thấy rất trực quan.

Các bạn học xung quanh nhìn nhau: "Ai trước đây?"

Trác Phong dứt khoát nói: "Anh trước vậy."

Anh bước lên một bước, khẽ nâng tay phải, một dòng điện vàng kim chợt vọt ra từ bàn tay anh, nổ tanh tách vây lấy mấy quả cầu lông ở phía anh chỉ, sau đó, dòng điện xuyên mấy trái cầu lông thành một xâu như xiên kẹo hồ lô!


Hai mắt Việt Tinh Văn sáng lên: "Đàn anh học được mạch điện nối tiếp rồi ạ?"

Trác Phong gật đầu, ngay sau đó, anh xòe năm ngón tay phải, mấy quả cầu lông như bị một sức mạnh nào đó điều khiển, sóng vai nhau xếp thành năm hàng, đồng thời cháy đen trong giây lát.

Trác Phong thu tay, nói: "Dòng điện cấp ba, mở khóa mạch điện nối tiếp và mạch điện song song."

Mạch điện nối tiếp, nếu phe địch có nhiều người tụ lại, Trác Phong có thể dùng dòng điện xâu chuỗi nhiều mục tiêu như xâu hồ lô, tạo thành tấn công dạng chuỗi; mạch điện song song là dạng tấn công phún xạ, từ một mục tiêu bắn phá sang các mục tiêu xung quanh, từ tấn công đơn thành tấn công tập thể.

Việt Tinh Văn giơ ngón cái: "Dòng điện của anh đã đến cấp tối đa chưa?"

Trác Phong nói: "Ừ. Ngoài ra, anh chọn lực hút trong số các kỹ năng khác của khoa Vật lý, có thể phối hợp với Bình Sách."


Việt Tinh Văn ngoái đầu nhìn Giang Bình Sách: "Hệ tọa độ kết hợp với lực hút, thử xem nào?"

Giang Bình Sách vươn tay phải, phương trình hệ tọa độ điều khiển năm quả bóng rổ bay lơ lửng trên không, đồng thời chuyển động theo quỹ đạo hình sin, bỗng nhiên Trác Phong hướng ngón cái tay phải xuống đất, sau đó, mấy quả bóng đang lơ lửng giữa không trung bị lực hấp dẫn ảnh hưởng, buộc phải rơi xuống, "bùm" một tiếng nổ tan thành từng mảnh!

Các bạn học xung quanh đều thốt lên kinh ngạc. Kha Thiếu Bân kích động nói: "Bình Sách nâng người lên trời, đàn anh lại kéo người xuống đất bằng lực hút, như vậy có thể trực tiếp khiến mục tiêu ngã chết?!"

Việt Tinh Văn nói: "Vậy có phải Thất Thượng Bát Hạ của tớ cũng có thể phối hợp với đàn anh không?"

Cậu lật từ điển thành ngữ, đưa bảy quả bóng bay lên bằng kỹ năng Thất Thượng Bát Hạ, sau đó Trác Phong sử dụng lực hút, mấy quả bóng rổ trên không tức thì rơi xuống, nổ thành từng mảnh vụn!
Tác dụng tức thì của lực hút quả thật rất mạnh.

Trác Phong cười nói: "Mọi kỹ năng đưa mục tiêu lên không đều có thể phối hợp với trọng lực, gϊếŧ chết mục tiêu trong chớp mắt."

Hiển nhiên khi đàn anh Trác chọn kỹ năng, đã suy xét đến việc phối hợp với đồng đội, anh không chọn những kỹ năng khác như ánh sáng, từ tính, lò xo, mà chọn lực hút trước, có thể kết hợp hoàn hảo với kỹ năng đưa vật thể lên cao của Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách.

Việt Tinh Văn khen ngợi: "Tốt quá, nâng lên không kết hợp với lực hút, xử mục tiêu cái một luôn!"

Trác Phong quay đầu, nói: "Mạn La, đến em đó."

Lâm Mạn La tiếp lời: "Dây leo của chị đã lên cấp ba rồi, có thể phóng ra dây leo dài 100 mét, có thể dùng để leo lên, hơn nữa có thể phóng ra 12 dây cùng một lúc. Ngoài ra, chị còn học kỹ năng mới nữa."
Việt Tinh Văn thấy ký hiệu một mầm cây xuất hiện trong lòng bàn tay phải của cô, Lâm Mạn La mở lòng bàn tay, một mầm cây chợt xuất hiện trên khoảng đất trước mặt, nó sinh trưởng với tốc độ nhanh không tưởng, không tới 5 giây đã trở thành một gốc cây chọc trời.

Đường kính gốc cây lớn hơn một mét, hai người vòng tay ôm mới xuể. Gốc đại thụ cành lá xum xuê, lá cây xanh tươi mơn mởn dưới ánh đèn, bóng mát thuần tự nhiên thế này chính là nơi tránh nắng tốt nhất trong mùa hè.

Kha Thiếu Bân ngẩng đầu lên phía sau laptop, khó hiểu hỏi: "Cây đàn chị trồng có tác dụng gì thế? Ngồi cho mát ạ?"

Lâm Mạn La cười nói: "Chắc chắn không phải ngồi cho mát rồi! Nó có tác dụng làm sạch trong một phạm vi nhất định, bao gồm lọc không khí ô nhiễm, nâng cao chất lượng không khí, xua tan sương mù, cát bụi..."
Làm sạch không khí? Không hổ là kỹ năng khoa Môi trường. Việt Tinh Văn bỗng nhớ ra một chuyện, "Xua tan sương mù? Em nhớ hồi học môn tự chọn chung có gặp một bạn nam học khoa học khí quyển, có thể phóng sương mù che khuất tầm nhìn trong diện rộng?"

Tân Ngôn cũng nhớ ra chuyện này, nói: "Đúng vậy, lúc đó cậu ta cùng nhóm tôi, là đồng đội tạm thời."

Kha Thiếu Bân vừa nhập thông tin, vừa kích động nói: "Vậy tức là cây xanh của đàn chị có thể làm sạch mọi dạng ô nhiễm môi trường do khí hậu phải không? Kỹ năng của ngành khoa học khí quyển đụng phải loại cây này sẽ bị khắc chế. Ngoài ra, sau này khi đụng phải sương mù hoặc khí độc, đàn chị triệu hồi cây lọc không khí này ra là chúng ta có thể hít bầu không khí trong lành rồi?"

Mọi người đồng loạt hít thật sâu, quả nhiên, sau khi Lâm Mạn La trồng cây, bầu không khí xung quanh trong lành hơn nhiều.
Lâm Mạn La thu tay về, dứt khoát nói: "Hiện giờ chỉ có hai kỹ năng này thôi. Dây leo có thể trói buộc, khống chế, hoặc làm cầu, cứu người; chức năng làm sạch của cây có thể bảo đảm mọi người có thể hít không khí trong lành trong điều kiện khí hậu khắc nghiệt.

Việt Tinh Văn gật đầu, nhìn sang Hứa Diệc Thâm.

Hứa Diệc Thâm híp mắt theo thói quen, nói: "Phân bào nguyên nhiễm của anh có thể phân thành năm người, nhiều hơn thì không điều khiển được, nên anh không thăng cấp. Anh học kỹ năng mới, trước mắt đã tới cấp ba."

Anh vươn tay phải, sau đó biến mất ngay trong tấm mắt mọi người.

Việt Tinh Văn ngó nghiêng xung quanh: "Tàng hình rồi sao?"

Một giọng nói xen lẫn ý cười vang lên trên vai cậu: "Anh đây nè."

Việt Tinh Văn ngoái đầu nhìn, cậu thấy một quả bóng nhỏ cỡ quả sơ ry đang dính trên vai mình, Việt Tinh Văn cầm xuống, bưng trong tay quan sát kỹ càng.
Tiếng Hứa Diệc Thâm vang lên từ đó: "Anh biến thành một tế bào."

Mọi người: "..."

Việt Tinh Văn dở khóc dở cười: "Khoa Sinh mấy anh, nào là phân bào, nào là biến thành tế bào, khoa mấy anh là hệ chạy trốn à?"

Hứa Diệc Thâm trốn trong "tế bào" bé như quả sơ ry, nói: "Vai trò của khoa Sinh là 'thích khách' trong trò chơi mà, sau này học chương trình học giải mã bí ẩn, anh có thể làm máy nghe trộm, biến thành tế bào dính lên người nghi phạm."

Mọi người tò mò vây quanh nhìn tế bào do đàn anh Hứa biến thành, Việt Tinh Văn kìm lại khao khát muốn chọc thủng "tế bào" này, nói: "Anh trốn trong tế bào thế này, đúng là rất khó phát hiện."

Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Tế bào của đàn anh Hứa giống kẹo chíp chíp ghê."

Mọi người: "..."

Tân Ngôn mặt mày vô cảm nói: "Cậu thích ăn ngọt thật đấy, cái này cũng liên tưởng đến đồ ăn được?"
Hứa Diệc Thâm vội vàng "hiện nguyên hình", lùi ra sau mấy bước, cười nói: "Anh phải tránh xa Tiểu Kha mới được, lỡ đâu sau này anh biến thành tế bào, cậu ấy thịt anh luôn thì sao?"

Mọi người cười ầm lên.

Tai Kha Thiếu Bân đỏ rực, lí nhí thanh minh: "Em so sánh vậy thôi, không muốn ăn anh thật đâu."

Việt Tinh Văn nhìn cậu, nói: "Tiểu Kha, người máy của cậu đã thăng cấp chưa?"

Kha Thiếu Bân triệu hồi người máy Tiểu Đồ của cậu – So với lúc trước, Tiểu Đồ đã lớn hơn nhiều rồi, lúc này nó đã cao đến hông Kha Thiếu Bân, thoạt trông như Kha Thiếu Bân đang dắt một cậu bạn nhỏ vậy.

Kha Thiếu Bân giới thiệu: "Tớ nâng cấp Tiểu Đồ lên cấp bốn, ngoài hệ thống dẫn đường và radar quan sát lúc trước, nó còn có thể chức năng ghi hình, chụp ảnh, ghi âm, giám sát, hơn nữa còn có thể phóng tia laser..."
Kha Thiếu Bân xoa đầu bé người máy đã cao đến hông cậu, nói: "Tiểu Đồ, hát bài thứ ba."

Vừa dứt lời, đèn đỏ bỗng sáng lên trên đầu Tiểu Đồ, nó cất tiếng hát "Twinkle, twinkle, little star. How I wonder what you are", mỗi khi hát một từ, đèn trên đầu nó sẽ lóe lên, đồng thời bắn ra một chùm laser đỏ, quả bóng rổ trên sàn bị bắn ra từng lỗ thủng liên tiếp!

Kha Thiếu Bân vui vẻ nói: "Tiểu Đồ có thêm kỹ năng tấn công, có thể bắn trong phạm vi xoay 180 độ hình cánh quạt."

Vừa hát vừa bắn laser, đã vậy Tiểu Đồ còn không sợ bị tấn công, đến khi gặp tình thế khó đột phá, Kha Thiếu Bân hoàn toàn có thể cài chế độ dẫn đường, để Tiểu Đồ vừa đi vừa bắn laser, mở đường cho mọi người.

Việt Tinh Văn cảm thán: "Tiểu Đồ của chúng ta lớn thật rồi, giỏi quá đi mất."
Tiểu Đồ nói với chất giọng trẻ con trong veo: "Cảm ơn đã khen."

Việt Tinh Văn ngạc nhiên: "Nó còn hiểu cả tiếng người à?"

Kha Thiếu Bân cười nói: "Đúng vậy. Nhưng chỉ nghe lệnh tớ thôi."

Việt Tinh Văn khẽ xoa đầu người máy, lòng cảm thán vô cùng...

Lần đầu tiên cậu gặp Tiểu Đồ, nó mới chỉ bé bằng lòng bàn tay, chỉ biết hát "Kìa con bướm vàng", giờ đây, năng lực của mọi người đều tăng cao, Tiểu Đồ cũng đã lớn tới eo rồi, cậu bỗng có cảm giác vui mừng như thể "Nhà có con trai lớn" vậy.

Việt Tinh Văn nhìn sang Lưu Chiếu Thanh: "Đàn anh Lưu có đổi kỹ năng nào khác không?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "Anh nâng dao phẫu thuật lên cấp tối đa, có thể vung một lần nhiều dao, thời gian cooldown của băng gạc rút ngắn, hiệu suất trị liệu cao hơn. Ngoài ra, anh còn đổi một..."

Anh nâng tay phải, một chiếc cưa xích điện cỡ lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Kha Thiếu Bân hơi trợn mắt, "Cưa điện? Sao khoa ngoại đáng sợ quá vậy?"

Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Làm phẫu thuật cần cưa điện mà, cắt chân, mở bụng đều cần nó... Ầy, mấy đứa đừng nhìn anh như vậy, anh cũng có cưa đôi mấy đứa đâu!"

Mọi người nghe vậy liền đồng loạt lùi lại, không nhịn được liên tưởng đến bộ phim kinh dị "Lưỡi cưa".

Lưu Chiếu Thanh giải thích: "Mà cái cưa này cũng mạnh lắm, lúc nào không dùng được máy xúc của Tiểu Niên, anh có thể dùng cưa điện để cưa cầu thang. Phần mô tả kỹ năng viết, dù là đá núi lửa, kim loại cứng đến mức nào, đều có thể cưa được."

Việt Tinh Văn bất lực đỡ trán – Dù sao nhóm họ cũng chưa bao giờ bình thường.

Chương Tiểu Niên nói khẽ: "Máy xúc của em đã đến cấp bốn rồi, mở khóa chức năng máy xúc, máy ủi, cần cẩu, máy trộn xi măng, máy trộn có thể nghiền nát những thứ được bỏ vào trong. Ngoài ra, em đã nâng kỹ năng xây tường lên cấp tối đa, có thể dựng loại tường chống động đất kiên cố nhất."
Em nhỏ không đổi kỹ năng mới, nâng cấp hết các kỹ năng vốn có cũng là một hướng phát triển tốt. Tường chống động đất vững chắc hơn tường gạch nhiều, đến lúc cần thiết có thể dựng nhà để trốn, còn chấp được cả động đất.

Kha Thiếu Bân nhìn sang Tân Ngôn, tò mò hỏi: "Tân Ngôn, cậu có đổi kỹ năng mới không?"

Tân Ngôn nâng tay phải, rất nhiều ống thí nghiệm thủy tinh trong suốt xuất hiện trước mặt mọi người.

"Tôi đổi một bộ thiết bị chưng cất, gồm có bình chưng cất, ống sinh hàn ngưng tụ, ống tiếp dẫn, ống đựng, có thể bỏ bất cứ thứ gì vào trong bình chưng cất, nó sẽ hút toàn bộ nước bên trong vật thể đó."

Bình chưng chất khồng lồ trước mặt có thể chứa một người, Việt Tinh Văn hỏi: "Cả con người?"

Tân Ngôn nói: "Nếu nhốt người vào trong bình chưng cất, đương nhiên nước trong cơ thể cũng sẽ bị chưng cạn."
Mọi người: "..."

Vậy là biến thành thịt khô người ha? Chỉ tưởng tượng đến cảnh con người bị chưng cất thôi đã thấy đáng sợ rồi. Kha Thiếu Bân xoa da gà da vịt trên cánh tay, nói: "Tốt nhất đừng dùng bình này chưng cất người, đáng sợ quá."

Tân Ngôn nói với cậu: "Ừ. Tôi đổi nó chủ yếu để chưng cất thực vật và động vật, bình chưng cất này không thể đập vỡ bằng ngoại lực, có thể coi là một kỹ năng không chế dạng lồng nhốt. Khi thiếu nước, cũng có thể dùng để chưng cất nước uống."

Tân Ngôn đổi một bộ thiết bị thí nghiệm, đương nhiên đã suy xét kỹ càng.

Việt Tinh Văn gật đầu, nhìn sang hai chị em Tần Miểu và Tần Lộ.

Tần Miểu bình tĩnh nói: "Nâng cấp tối đa kỹ năng 'Dùng Rượu Tước Binh Quyền' của Triệu Khuông Dận, thời gian khống chế kéo dài tới 1 phút. Ngoài ra tôi còn học kỹ năng 'Dẹp Loạn Sáu Nước' của thời Tần[87], có thể đẩy ngã toàn bộ mục tiêu đối địch trong phạm vi 600 mét vuông.
Việt Tinh Văn giơ ngón cái: "Khoa Lịch sử toàn chiêu lớn thôi!"

Dùng Rượu Tước Binh Quyền có thể tước bỏ toàn bộ vũ khí, đạo cụ (bao gồm từ điển của Việt Tinh Văn, máy xúc của Chương Tiểu Niên... Mọi dụng cụ có thực thể đều bị chiêu thức này khống chế rơi xuống); Dẹp Loạn Sáu Nước, đẩy ngã mọi mục tiêu trong phạm vi lớn. Quả thật các kỹ năng khoa Lịch sử đều có lực sát thương mạnh, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, thời gian cooldown lâu, cần dùng trong lúc quan trọng.

Tần Lộ nói: "Tớ nâng di chuyển mảng kiến tạo lên cấp tối đa, có thể dùng 12 lần. Ngoài ra học thêm kỹ năng mới, vẽ hai đường chí tuyến Bắc và chí tuyến Nam, vùng nhiệt đới nằm giữa hai đường này có thể tăng nhiệt độ lên tới 100 độ trong nháy mắt." Cô hơi thấp thỏm nhìn Việt Tinh Văn, "Điểm của tớ chỉ đủ đổi cái này thôi, có dùng được không?"
Việt Tinh Văn nghĩ một lát, nói: "Có thể phối hợp với kỹ năng xây tường của Tiểu Niên, nhốt mục tiêu đối địch trong vùng nhiệt đới." Dưới nhiệt độ 100 độ, động vật rất khó sống, hai người phối hợp có thể tạo thành khu vực nhiệt độ cao lớn nhất."

Tần Lộ mừng rỡ nói: "Dùng được là được rồi!"

Lam Á Dung vẫn luôn đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn mọi người thể hiện, cô vẫn đi giày cao gót với chiếc váy liền thân, vào vai một chị lớn xinh xắn. Khi Việt Tinh Văn nhìn sang, cô mới ho nhẹ một tiếng, nói: "Đến chị rồi à?"

Việt Tinh Văn mỉm cười gật đầu: "Đàn chị biểu diễn kỹ năng khoa Luật đi."

Lam Á Dung ung dung bước lên, cô giơ tay phải, lấy một cuốn "Luật hình sự" ra, cô gái vốn đang tươi cười bỗng híp mắt, ánh mắt sắc như kiếm: "Điều thứ một trăm ba mươi tư bộ Luật hình sự, phán quyết, ba năm tù giam!"
Dứt lời, một chiếc lồng sắt rơi từ trên trời xuống, nhốt một quả bóng rổ vào "tù".

Mọi người: "..."

Quả bóng vô tội cứ vậy bị bỏ tù sao?

Lam Á Dung giải thích: "Dùng sách kỹ năng 'Luật hình sự' này, cần phải học thuộc các điều luật trong Luật hình sự một cách chính xác, phần lớn là tù có thời hạn, có thể nhốt mục tiêu. Điều kiện để phán tử hình rất nghiêm khắc, ví dụ như có ai đó gϊếŧ đồng đội của chị, chị có thể phán tử hình ngay lập tức vì tội 'cố ý gϊếŧ người'. Nhưng nếu mức độ phạm tội của đối phương chưa đủ tiêu chuẩn phán tử hình, thì không thể dùng kỹ năng này được."

Việt Tinh Văn ngạc nhiên nói: "Nói vậy là sau khi đồng đội chết, chị có thể lập tức bắt đối phương dùng mạng trả mạng?"

Lam Á Dung gật đầu: "Ừm. Án tử hình rất khó phán quyết. Án tù thì không có nhiều điều kiện tiên quyết như vậy, có thể dùng với bất cứ mục tiêu nào. Trong luật hình sự có hạn tù ba năm, khi sử dụng tương đương với nhốt mục tiêu trong ba phút. Án tù 7 năm tương đương với giam cầm 7 phút. Mỗi một loại án phạt, chỉ được dùng một lần trong mỗi chương trình học."
Việt Tinh Văn khen ngợi: "Kỹ năng khống chế đơn rất linh hoạt."

Trực tiếp triệu hồi ngục giam nhốt mục tiêu chỉ định, quả thật là một kỹ năng khống chế đơn rất mạnh.

Lam Á Dung cất cuốn "Luật hình sự" đi, khi mọi người cho rằng cô đã thể hiện xong các kỹ năng, cô bỗng lấy thêm một cuốn "Luật hôn nhân".

Kha Thiếu Bân trợn mắt, vẻ mặt khó tin nói: "Có cả 'Luật hôn nhân' ạ?"

Lam Á Dung nói: "Kỹ năng trong luật hôn nhân khá vui." Cô chỉ vào hai quả bóng rổ, đồng thời giở cuốn sách "Luật hôn nhân", đọc: "Đăng ký kết hôn!"

Luật hôn nhân quy định, hai bên cần kết hôn phải đích thân đến cơ quan đăng ký kết hôn để đăng ký. Sau khi Lam Á Dung đọc kỹ năng, một tòa nhà hiện lên phía trước, bên trên còn ghi ba chữ "Cục dân chính".

Hai quả bóng rổ dán chặt vào nhau rất thân thiết, cùng nhau lăn vào cục dân chính.
Lam Á Dung cười thân thiện: "Chị có thể chỉ định hai mục tiêu, bắt họ vào cục dân chính đăng ký kết hôn."

Mọi người: "....."

Chị lớn, chị làm nghề mai hả? Bê cả cục dân chính theo luôn?!

Việt Tinh Văn nhìn hai quả bóng rổ lăn vào cục dân chính đăng ký kết hôn, bất đắc dĩ day huyệt Thái Dương.

-o0o-

Chú thích:

87, Dẹp loạn sáu nước: Sự kiện Tần Thủy Hoàng dẹp sáu nước, thống nhất giang sơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương