Trốn Thoát Khỏi Thư Viện
-
Chương 37
Tần Lãng là nhóm sinh viên đầu tiên vào thư viện, anh ta đã ở thư viện khoảng một tuần rồi, quen biết rất nhiều người trên diễn đàn, sau khi nhận tin nhắn của Việt Tinh Văn, anh ta lập tức gửi tin nhắn cho bạn bè ở vài trường khác, nhờ họ tìm người giúp.
Muốn liên hệ với bạn bè ở tất cả các trường không đơn giản như vậy. Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách về ký túc xá tắm rửa trước, nghỉ ngơi vài tiếng, mãi đến tám giờ tối, Tần Lãng mới trả lời: “Tinh Văn, anh tìm người bằng đủ mọi cách rồi, coi như cũng đầy đủ. May mà hôm nay là chủ nhật, ai cũng lên diễn đàn hết!”
Môi trường trong thư viện khép kín, cuối tuần cũng không ra ngoài được, thêm việc hôm nay là đợt mở môn chung toàn trường đầu tiên, ai nấy đều chú ý đến diễn đàn, trái lại tiện cho Tần Lãng nhanh chóng tìm đủ đại diện sinh viên từ các trường, những người anh ta tìm đều thuộc hội sinh viên các trường.
Việt Tinh Văn vội hỏi: “Thái độ của mọi người thế nào?”
Tần Lãng nói: “Anh đã hẹn họ mở cuộc họp ở trung tâm nhóm nghiên cứu 9 giờ tối nay, chuyện này khá phức tạp, không nói rõ trong tin nhắn được, phải gặp nhau rồi nói. Mỗi trường phái vài đại diện từ hội sinh viên đến, em là người đề xuất chuyện này, đến lúc đó vẫn phải nhờ em lên tiếng thuyết phục mọi người, anh có thể chủ trì cuộc họp giúp em, được không?”
Việt Tinh Văn dứt khoát đồng ý: “Được ạ, đàn anh vất vả rồi!”
Tần Lãng nói: “Chuyện nên làm thôi, em mới vất vả.”
Việt Tinh Văn tắt khung trò chuyện đi, bắt đầu suy nghĩ xem tối nay phải thuyết phục các bạn học trường khác thế nào?
Hồi cấp ba cậu từng tham gia và giành giải ở rất nhiều cuộc thi diễn thuyết, đây cũng là lý do cậu được câu lạc bộ tranh biện đại học Hoa An lựa chọn hồi năm nhất. Cậu có tài ăn nói, nhưng hội nghị tối nay không phải chuyện đùa, cậu phải suy nghĩ kỹ càng mình nên nói gì, dù sao cậu sẽ phải đối mặt với học bá từ các trường trên khắp cả nước.
Việt Tinh Văn cầm bút, xé một tờ giấy trong từ điển, viết dàn ý phát biểu cho hội nghị.
8 giờ 40 phút tối, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cùng tới trung tâm nhóm nghiên cứu tầng B2.
Trung tâm nhóm nghiên cứu vào cuối tuần người như nêm cối, rất nhiều bạn học chưa tìm được đội ngũ tới đây xem thông tin chiêu mộ, thang máy xung quanh đại sảnh không ngừng lên xuống, khi Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ra khỏi thang máy, liền thấy ngay Trác Phong và Lâm Mạn La đứng cách đó không xa – Bốn người họ sẽ đại diện cho đại học Hoa An tham dự hội nghị.
Trác Phong tiến lên nói: “Phòng họp số 1, từ 9 giờ đến 11 giờ, hội nghị này formal thật đấy.
Việt Tinh Văn nghiêm túc, “Em nghe đàn anh Tần Lãng nói anh ấy đã tìm đủ đại diện hội sinh viên của 30 trường.”
Trác Phong vỗ vai Việt Tinh Văn, ôn hòa nói: “Tinh Văn, dù anh đang là chủ tịch hội sinh viên đại học Hoa An, nhưng em cũng biết anh sắp tốt nghiệp rồi, học kỳ này gần như không có thời gian quản lý hội sinh viên, luôn phải nhờ em và Bình Sách. Anh nộp đơn xin chuyển giao nhiệm kỳ từ lâu rồi, chủ tịch tiếp theo sẽ là em, thư ký trưởng là Bình Sách, chỉ là chưa thông báo ra ngoài thôi.”
Đúng là đàn anh Trác Phong đã đánh tiếng chuyện chuyển giao nhiệm kỳ này từ lâu, Việt Tinh Văn cũng tham gia phát biểu tranh cử, nếu không phải thư viện kéo cậu vào đây, sau khi thi cuối kỳ xong họ sẽ chính thức thông báo chuyển nhiệm kỳ.
Việt Tinh Văn hiểu ý anh: “Đàn anh muốn em đứng ra đại diện đại học Hoa An phải không?”
Trác Phong dứt khoát gật đầu: “Phải. Không phải anh đùn đẩy trách nhiệm, anh chỉ thấy em đảm nhận vai trò này sẽ hợp lý hơn. Trong hội nghị tối nay anh sẽ giới thiệu với mọi người em là chủ tịch hội học sinh nhiệm kỳ mới của đại học Hoa An, như vậy những gì em nói ra sẽ có uy tín hơn.”
Hai năm nay Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách luôn được đàn anh Trác Phong quan tâm, họ vẫn nhớ hồi năm nhất khi tham gia hội sinh viên, Trác Phong nói với họ: “Hội sinh viên không phải giai cấp lãnh đạo chỉ ăn trên ngồi trước, mà là tổ chức phục vụ sinh viên, bảo vệ quyền lợi của sinh viên. Tham gia hội sinh viên, các em phải lấy mình làm gương, cẩn thận khiêm tốn, đặc biệt khi giao lưu bên ngoài trường học, các em phải nhớ chúng ta là bộ mặt của đại học Hoa An.”
Sau đó, đồ ăn trong nhà ăn sinh viên quá hạn, thời gian mở cửa nhà thể chất không hợp lý… đều nhờ hội sinh viên đứng ra đàm phán với nhà trường, yêu cầu nhà trường thay đổi. Thực lực của hội sinh viên đại học Hoa An rất giỏi, cũng được các sinh viên công nhận, không thể không kể công đàn anh Trác Phong. Giờ đây, Trác Phong muốn giao lại trọng trách cho Việt Tinh Văn, không lý gì cậu lại lùi bước.
Việt Tinh Văn nhìn sang Trác Phong, ánh mắt kiên định: “Em hiểu rồi. Liên minh các trường đại học lần này cũng là tổ chức phục vụ sinh viên, chúng ta làm vì nghĩa vụ, trách nhiệm nặng nề, còn có thể bị mắng chửi, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”
Trác Phong cười nói: “Anh tin em làm được.” Anh nhìn sang Giang Bình Sách, thấp giọng dặn dò: “Bình Sách, em phải đồng hành cùng Tinh Văn, Tinh Văn vừa mạnh mẽ vừa mềm mỏng, em lại cương quyết hơn, hai đứa hợp tác với nhau là anh yên tâm nhất.”
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, cùng gật đầu. Hai người sóng vai đi tới khu hội nghị, nhập số phòng 1 vào máy tính bảng, mật mã 3030, một cánh cửa chậm rãi mở ra trước mặt họ.
Phòng họp rộng rãi chứa được gần trăm người, bàn tròn rất lớn với hàng ghế được đặt xung quanh, trước mỗi một vị trí đều có tablet và micro, trên cùng còn có một màn hình LCD rộng hơn năm mét.
Tần Lãng và Lưu Tiêu Tiêu đang ngồi nói chuyện gần cửa, thấy Việt Tinh Văn bèn đứng dậy đón cậu, mọi người bắt tay, chào hỏi lẫn nhau xong, Tần Lãng nói nhỏ: “Tìm một chỗ ngồi đi, đã có không ít người tới rồi, nhưng phần lớn mọi người đều không thân quen nhiều, không khí hơi lúng túng chút.”
Việt Tinh Văn đảo mắt nhìn quanh phòng họp, quả thật đã có không ít người ngồi vào bàn, hiển nhiên những người ngồi cùng nhau là cùng một trường, nhưng dường như có dải ngăn cách vô hình chặn giữa các trường, không ai nói chuyện với người khác.
Kim đồng hồ dần trôi tới 9 giờ, không ngừng có người nhập mật mã mở phòng họp tiến vào. Có nam, có nữ, khí chất mỗi người một vẻ, nhưng người có thể tới đây đều là ban quản lý của hội sinh viên các trường, những buổi họp, hoạt động họ từng tổ chức đều không đếm xuể, đến nơi này, ai nấy đều mặt mày bình tĩnh, dáng dấp nghiêm chỉnh, không hề sợ hãi.
Đúng 9 giờ, mọi người đã đông đủ, gần như ngồi kín phòng họp.
Lúc này Tần Lãng mới mở micro trước mặt lên, “Chào các bạn, tôi là Tần Lãng đến từ đại học sư phạm Tân Giang, lần này gấp rút tập hợp mọi người tham gia cuộc họp vì muốn bàn bạc với mọi người về liên minh các trường đại học. Chi tiết thế nào lát nữa bạn Việt Tinh Văn sẽ nói. Trước tiên chúng ta tự giới thiệu một lượt, làm quen nhau.”
Anh ta dừng một lát, đưa mắt nhìn xung quanh: “Vì 11 giờ thư viện sẽ giới nghiêm, cuộc họp của chúng ta buộc phải kết thúc trước 10 giờ 50. Mọi người nói ngắn gọn theo chiều kim đồng hồ.”
Lưu Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh anh ta nói: “Tôi là Lưu Tiêu Tiêu, thư ký hội sinh viên đại học sư phạm Tân Giang.”
Mọi người lần lượt chuyển micro…
“Tôi là Dụ Minh Vũ, chuyên ngành quy hoạch Địa lý, chủ tịch hội sinh viên đại học Kinh Đô.”
“Chu Dương, thư ký trưởng hội sinh viên đại học giao thông Nam Dương.”
“Tôi là Lâm Già Nam, học viện ngoại ngữ Nam Dương.”
“Trần Mộc Vân, đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang.”
“Từ Phi Tuyết, học viện mỹ thuật Thanh Thành.”
“Học viện âm nhạc Tinh Hà….”
Nghe một loạt những cái tên đại học quen thuộc, lòng Việt Tinh Văn chấn động vô cùng.
Những trường đại học này đều là những ngôi trường mọi người mơ ước thuở trung học, trừ các đại học đa chuyên ngành nằm trong TOP10 cả nước ra, còn có những trường dẫn đầu trong các lĩnh vực, chuyên ngành khác nhau – Ví dụ như, đại học sư phạm Tân Giang đầu ngành sư phạm, học viện ngoại ngữ Nam Dương dẫn đầu về ngoại ngữ, trường số một về chính trị pháp luật – đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang… còn có cả các trường đại diện cho âm nhạc, điện ảnh, mỹ thuật, thể dục…
Sinh viên của 30 trường đại học tề tụ về đây, lần đầu tiên Việt Tinh Văn được thấy một khung cảnh hoành tráng thế này.
Giới thiệu hết một vòng, đến lượt Việt Tinh Văn, cậu ấn micro, cười nói: “Tôi là Việt Tinh Văn học khoa Tiếng Trung đại học Hoa An.” Giang Bình Sách nói tiếp: “Giang Bình Sách, khoa Toán.”
Lâm Mạn La cũng giới thiệu đơn giản: “Lâm Mạn La, khoa Môi trường.”
Trác Phong nhận micro, thẳng thắn nói: “Tôi là Trác Phong, khoa Vật lý đại học Hoa An, Việt Tinh Văn là chủ tịch hội sinh viên nhiệm kỳ mới của chúng tôi. Cậu ấy triệu tập mọi người đến hội nghị này, vì mong muốn thành lập liên minh đại học, ngăn tận gốc chuyện dùng dị năng tấn công bạn học như vụ việc tạt acid sulfuric trong môn tự chọn tuần này xảy ra lần nữa. Sau đây, tôi xin chuyển micro lại cho Tinh Văn, để cậu ấy nói rõ với mọi người suy nghĩ của mình.”
Trác Phong nhìn sang Việt Tinh Văn, dành ánh mắt cổ vũ cho đàn em của mình.
Việt Tinh Văn gật đầu, ấn micro trước mặt, cậu đưa mắt nhìn xung quanh – Trước rất nhiều gương mặt xa lạ đại diện cho sinh viên các trường đại học trên cả nước, Việt Tinh Văn không thể không căng thẳng chút nào.
Dưới gầm bàn, Giang Bình Sách nhẹ nhàng nắm tay, cổ vũ cậu. Việt Tinh Văn biết cậu không chỉ có một mình, Bình Sách, còn cả đàn anh Trác Phong, đàn chị Lâm Mạn La, Tần Lãng, Lưu Tiêu Tiêu đều ủng hộ cậu.
Súng bắn chim lộ đầu[67], người đầu tiên đứng ra thường vấp phải rất nhiều chê trách. Nhưng nếu không ai dám đứng ra, tất cả các sinh viên sẽ phải đối mặt với môi trường sinh tồn khốc liệt hơn nữa – cho dù là vì bốn cô gái bị tạt acid kia, cậu cũng phải đứng ra.
Việt Tinh Văn hít sâu, giọng bình tĩnh trong trẻo: “Chào buổi tối các bạn, tôi là Việt Tinh Văn. Tôi tin rằng các bạn đều đã được nghe về chuyện xảy ra trong môn tự chọn ngày hôm nay. Hai nhóm sinh viên tranh chấp để giành nhau một tấm thẻ tích điểm, có một bạn khoa Hóa đã tạt acid sulfuric vào nữ sinh khác, hủy hoại gương mặt của bốn cô gái. Còn có sinh viên khoa Vật lý lạm dụng cầu ánh sáng làm mù mắt bạn học. Những chuyện như thu phí, hãm hại nhau, sau khi biết mình bị loại cố ý kéo người khác chết cùng… thì nhiều không đếm xuể.”
Lời mở đầu của cậu đơn giản dứt khoát, khi nói chuyện lại bĩnh tĩnh mạch lạc, khiến người khác kìm lòng không đặng phải nhìn cậu.
Việt Tinh Văn dừng một lát, đảo mắt nhìn quanh, rồi nói tiếp: “Một môn tự chọn đã hỗn loạn, tăm tối như vậy, để lộ ra rất nhiều nguy cơ tiềm tàng. Trong hiện thực, nhờ có luật pháp, quy tắc ràng buộc, dù mọi người có không vừa lòng với bạn học nào đó cũng sẽ không ra tay tấn công người khác. Đánh nhau sẽ bị trường phê bình, thậm chí là đuổi học, ác ý tấn công người khác còn phải chịu trách nhiệm hình sự.”
“Nhưng, thư viện không có quy tắc!”
Giọng cậu bỗng nghiêm khắc…
“Nơi không có quy tắc, sẽ phóng đại ý niệm tà ác trong con người!”
“Chỉ cần có một tiền lệ như vậy, sau này thấy ai ngứa mắt cứ tạt acid, phóng điện cao thế, phi dao phẫu thuật… các bạn học có trong tay dị năng mạnh mẽ lại không bị ràng buột bởi bất cứ quy tắc nào, về lâu về dài, thư viện sẽ biến thành địa ngục khiến ai cũng bất an! Nhân cách của các bạn học cũng sẽ dần dần vặn vẹo, hậu quả cuối cùng không thể lường được!”
“Vậy nên ngay tại thời khắc quan trọng này, tôi muốn kêu gọi đại diện từ các trường thành lập liên minh đại học, đưa ra quy tắc trong thư viện, cố hết sức ngăn chặn sự việc ẩu đả ác tính như vậy xảy ra lần nữa. Môi trường sinh tồn trong thư viện đã rất khó khăn rồi, dù các bạn học không giúp đỡ lẫn nhau, cũng không nên thù hằn và tổn thương nhau….”
Việt Tinh Văn ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi nói.
Đối mặt với sinh viên nhiều trường như vậy, cậu không luống cuống một chút nào.
Ban đầu vẫn có người nghi ngờ lý do cậu gọi nhiều người đến họp thế này, thậm chí còn có người nghĩ cậu làm vậy để lòe mọi người, nhưng nghe tới đây, sắc mặt mọi người đều thay đổi – bởi vì những lời cậu nói không sai chút nào!
Chuyện xảy ra trong môn tự chọn gây xôn xao dư luận, ai đang ngồi đây đều đã trông thấy cuộc chiến mắng chửi nghiêng trời lệch đất trên diễn đàn. Không có quy tắc không nên nền nếp, nếu cứ để mặc chuyện này phát triển, quả thật thư viện sẽ biến thành địa ngục trần gian.
Hôm nay có người tạt acid vào mặt nữ sinh, liệu ngày mai nữ sinh đó có cầm dao rạch mặt người kia báo thù không?
Giống như một con sông vẫn luôn chảy về phía trước, một khi ven đê xuất hiện một lỗ hổng, nước sẽ vô thức chảy ra từ đó, càng lúc càng nhiều, thậm chí khiến cả con đê sụp đổ.
Ngay khi sự việc vẫn chưa lan rộng, phải ngăn lại ngay lập tức, bịt kín lỗ hổng, mới là cách làm sáng suốt.
“Tôi kiến nghị, đại diện hội sinh viên từ tất cả các trường bị kéo vào thư viện, chung tay đưa ra một ‘Quy ước sinh viên trong thư viện’, yêu cầu mọi người phải cùng tuân thủ quy tắc trong đó. Kẻ vi phạm quy tắc sẽ bị đưa vào danh sách đen, đặt ra biện pháp kỷ luật. Đồng thời thiết lập kênh báo cáo, những bạn học bị hãm hại, sỉ nhục trong quá trình thi sẽ có một nơi để đòi lại công bằng. Có quy tắc, chỉ cần phần lớn sinh viên bằng lòng tuân thủ, môi trường sống trong thư viện mới không bị ác hóa thêm nữa…”
Không ít sinh viên đang ngồi đây đều gật đầu tán thành, Việt Tinh Văn phát biểu xong, lịch sự nói: “Vừa rồi chỉ là quan điểm cá nhân tôi, mọi người có ý kiến hay kiến nghị gì, có thể đưa ra để thảo luận.”
Cậu buông micro.
Phòng họp yên lặng vài giây.
Dụ Minh Vũ của đại học Kinh Đô giơ tay đầu tiên, nói: “Tôi đồng ý với đề nghị của bạn Việt Tinh Văn. Trong môn tự chọn tuần này tôi ở lớp 1, trùng hợp cùng lớp với bạn Việt Tinh Văn, không khí trong lớp chúng tôi rất hòa thuận, cuối cùng mọi người còn chờ các bạn để cùng về đích, có 68 người qua môn, cao nhất trong các lớp. Tôi nhớ có một nữ sinh bị sói cắn mất một miếng thịt, một đàn anh học khoa Y không hề keo kiệt dùng băng gạc băng bó cho cô ấy, giúp cô ấy chữa lành vết thương. Nói thật, khoảnh khắc ấy tôi thấy rất xúc động. Nếu các bạn học giúp đỡ nhau nhiều một chút, mọi người sẽ dễ sống hơn nhiều. Chúng ta đặt ra quy tắc không chỉ để ràng buộc sinh viên, thật ra cũng là để bảo vệ chính chúng ta. Bốn cô gái bị tạt acid, chúng ta mặc kệ; có bạn học bị làm mù mắt, chúng ta cũng bàng quan đứng nhìn, rồi sẽ có ngày khi chúng ta đối mặt với nguy hiểm sống chết, cũng không có một ai quan tâm đến tính mạng của chúng ta.”
Hoa tai sáng loáng của đàn anh Dụ rất hút mắt, anh ta mặc chiếc áo thun màu tím bóng bẩy, nhưng những gì anh ta nói lại rất đúng ý Việt Tinh Văn, bạn của Trác Phong quả nhiên là thẳng thắn, hào sảng.
Sau đó Tần Lãng cũng đứng lên ủng hộ Việt Tinh Văn: “Tôi rất thích sự dũng cảm của Tinh Văn, buộc phải có người đứng ra làm chuyện này, mà chắc chắn người tiên phong đó sẽ chịu nhiều lời chỉ trích. Sẽ có người ghen tị với cậu ấy, nói rằng cậu ấy thích chơi trội… Nhưng tôi tin rằng các bạn ngồi tại đây, đều thấu hiểu cách làm của Tinh Văn. Nếu ai chỉ lo chuyện của mình, hoàn cảnh sống trong thư viện sẽ chỉ càng lúc càng tồi tệ. Hiện tại, cảm xúc của các bạn học trên diễn đàn đã bắt đầu mất kiểm soát, chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta đứng ra. Thưa các bạn đang có mặt tại đây, các bạn đều là người quản lý hội sinh viên từ các trường đại học, còn có không ít người là chủ tịch hội sinh viên, khi ở trường, chúng ta là đại diện được các bạn học chọn ra. Lúc này, khi các bạn học gặp khó khăn, chúng ta càng không thể bỏ mặc.”
Tiếng thảo luận rầm rì dần vang lên trong phòng họp. Có không ít bạn học gật đầu tán thành, cũng có người nhíu mày suy nghĩ.
Bỗng nhiên, một nữ sinh với mái tóc suôn dài, nụ cười dịu dàng giơ tay, cô ấn micro, mỉm cười nói: “Tôi là Trần Mộc Vân, sinh viên đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang. Không có quy tắc không thành nếp, tôi đồng ý điều này. Nhưng nghiêm khắc mà nói, ‘Quy ước sinh viên’ này của chúng ta không phải điều lệ, pháp luật chính thức, không có điều kiện để cưỡng chế chấp hành. Trong hiện thực, nếu ác ý tổn thương người khác, cảnh sát có thể cưỡng chế bắt giam, nhưng tấn công người khác thư thư viện, chúng ta phải trừng phạt thế nào? Quy định đặt ra thì dễ, nhưng ai chấp hành? Hơn nữa, lập pháp, đồng thời cũng phải thiết lập cơ quan giám sát, trên tòa án còn có viện kiểm sát, ai có thể bảo đảm những người thực thi pháp luật chúng ta không gây ra vấn đề? Không vụ lợi cá nhân?”
Việt Tinh Văn ngẩng đầu lên nhìn cô – Cậu biết Trần Mộc Vân. Năm ngoái hai người từng thi đấu tại cuộc thi tranh biện các đại học toàn quốc, dù cô có vẻ ngoài dịu dàng, nụ cười ngọt ngào, nhưng rất có tài ăn nói. Cô là chủ tịch hội sinh viên đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, là một chủ tịch nữ hiếm có, học ngành Luật hình sự.
Không hổ là người chuyên nghiệp, nói thẳng vào vấn đề Việt Tinh Văn vẫn đang rối rắm. Đặt ra quy tắc thì dễ, khó nhất thật ra là việc chấp hành, làm sao để kỷ luật những sinh viên kia?
Giang Bình Sách bỗng nhiên ấn micro, bình tĩnh nói: “Chúng ta có thể thành lập tổ giám sát, đưa những sinh viên vi phạm vào danh sách đen, yêu cầu nhóm nghiên cứu của người đó đuổi người đi. Không có nhóm nghiên cứu nào nhận vào, căn bản không thể qua được các chương trình học sau này. Nếu đã đặt ra quy tắc, biện pháp chấp hành buộc phải cứng rắn. Phải răn đe nghiêm khắc để làm gương, mới ngăn được mối họa sau này. Về phần tổ giám sát có nể tình riêng mà trái luật hay không, có thể chiêu mộ thêm những bạn học khác giám sát ngược, bảo đảm công bằng, chính trực.”
So với chất giọng sáng láng, trong trẻo của Việt Tinh Văn, vẻ mặt của Giang Bình Sách lại lạnh lùng, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, nhưng mỗi chữ nói ra đều dứt khoát, vang dội – Hắn không giống đang đề ra ý kiến, ngược lại như đang tuyên bố kết luận.
Trần Mộc Vân nhìn sang hắn: “Còn tổ giám sát, ai tình nguyện gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy?”
Việt Tinh Văn lập tức phối hợp, nói: “Tôi làm.”
Cậu mỉm cười nhìn các bạn học xung quanh, “Hoan nghênh các bạn tham gia tổ giám sát, chúng ta không phải cảnh sát trong thư viện, chúng ta chỉ cố hết sức giữ gìn trật tự, tạo ra một môi trường sống hòa bình cho các sinh viên.”
Trác Phong ngồi cạnh cậu, nghe Việt Tinh Văn nói, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi. Những người đang ngồi đây đều là học bá từ các trường, Tinh Văn có thể bình tĩnh, tự tin bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình trước họ, còn được người khác tán thành, đây không phải điều ai cũng làm được.
Tần Lãng ngồi trên ghế chủ trì dứt khoát lên tiếng: “Để tiết kiệm thời gian, mọi người giơ tay biểu quyết. Đồng ý thì giơ tay, không đồng ý thì phát biểu suy nghĩ của các bạn.”
Những cánh tay lần lượt giơ lên, hơn 95 bạn học bày tỏ tán thành, một vài người không muốn bao đồng thích hóng chuyện vui khác, thấy mọi người xung quanh giơ tay, cũng do dự giơ tay lên.
Tần Lãng cười nói: “Tốt lắm, tất cả đều thông qua. Tiếp theo, chúng ta tranh thủ thời gian quyết định các điều trong quy tắc.”
Việt Tinh Văn nhìn sang Trần Mộc Vân, chân thành nói: “Chị Mộc Vân, chuyện này chị tương đối chuyên nghiệp…”
Trần Mộc Vân cạn lời, nói: “Biết ngay cậu gọi chị không phải chuyện gì tốt đẹp mà. Được rồi, chị nhận việc này, cố gắng để câu chữ chặt chẽ nhất có thể, tương tự như nội quy trường học trong hiện thực. Thật ra, chúng ta không có tư cách lập pháp, quy ước sinh viên chỉ có thể ban hành dưới hình thức ‘Nội quy thư viện’ đã được mọi người thảo luận, thông qua.”
Lâm Mạn La đứng dậy nói: “Mộc Vân, cậu qua bên này ngồi đi, tiện bàn bạc với hội Tinh Văn.”
Trần Mộc Vân dịch ghế qua ngồi cạnh cậu, nhỏ giọng bàn bạc các điều khoản với Việt Tinh Văn, Tần Lãng, Dụ Minh Vũ… Trác Phong cao giọng nói: “Mọi người có đề xuất gì có thể qua đây, tiếp thu những ý kiến hữu ích, hoàn thành một bản dự thảo trước!”
Vài bạn học cũng lục tục đi qua, túm tụm lại nhỏ giọng thảo luận.
Việt Tinh Văn không phải vạn năng, có rất nhiều thứ cậu không nghĩ ra, sau khi được các bạn học khác bổ sung, nội dung quy ước trở nên cụ thể hơn, cũng hợp lý hơn.
Một bạn nữ khoa Tâm lý học đại học Y Giang Châu nói: “Tôi là thạc sĩ tâm lý học, có thể chiêu mộ các bạn học ngành tâm lý thành lập tổ tư vấn tâm lý, hỗ trợ giải quyết một vài vấn đề tâm lý cho các bạn học có bóng ma tâm lý trong quá trình thi.”
Việt Tinh Văn sáng mắt, “Vậy thì tốt quá, chắc chắn mấy bạn nữ bị tạt acid kia cần đàn chị giúp đỡ!”
Có bạn học khác nói: “Tôi tự nguyện tham gia tổ giám sát, tôi học chuyên ngành ứng dụng máy tính, tra cứu tư liệu sẽ thuận lợi hơn, tôi có thể xác định môn học cụ thể, danh sách thậm chí là ký túc xá của những bạn học bị báo cáo kia một cách nhanh nhất, đưa mọi người tới đó xử lý.”
Nam sinh ngăm đen của đại học thể thao Tây Châu cười tít mắt sáp tới, nói: “Tôi tham gia tổ giám sát với, dù tôi không thông minh bằng mọi người nhưng mặt tiền khá hổ báo, có thể làm bảo vệ cho các cậu. Còn thằng ngu tạt acid vào bạn gái kia, tôi mà gặp nó là cho nó ăn đấm luôn!”
Mọi người xung quanh cười ồ lên: “Trông cũng không hổ báo lắm ha?” “Chỉ hơi vạm vỡ thôi!”
Nữ sinh học viện mỹ thuật Thanh Thành – Từ Phi Tuyết đi qua, kiến nghị: “Nếu là thông báo liên hợp do đại diện hội sinh viên các trường đưa ra, có cần gắn logo trường lên đó không? Làm vậy có vẻ sẽ hình thức hơn đó. Chúng ta lén lút dùng logo trường có lẽ không hay lắm, nhưng môi trường trong thư viện đặc biệt, hẳn trường học sẽ không trách chúng ta đâu.”
Việt Tinh Văn mừng rỡ: “Chị biết vẽ logo à?”
Cô gái đáp: “Hồi trước lúc làm luận văn tốt nghiệp, bọn tôi phải tìm tài liệu, thu thập, nghiên cứu hết logo các trường lớn trong nước rồi, tôi có thể nhờ bạn thân vẽ cùng, nhưng mà 30 logo không nhanh được đâu, phải đợi một ngày.”
Việt Tinh Văn nói: “Không cần gấp, chúng em phải trau chuốt, hiệu đính bản thông báo nữa, cũng phải một hai ngày.”
Cô gái nghiêm túc gật đầu: “Vậy tôi sẽ về vẽ.”
Càng lúc càng nhiều người tụ tập lại, mọi người thảo luận rất sôi nổi.
Có người nói: “Nếu đã thêm logo trường, không bằng khắc cả khẩu hiệu trường[68] chúng ta vào lên tảng đá ngoài cửa luôn? Vừa thấy tám chữ đó là tôi rùng cả mình ấy.”
Có người nói đùa: “Nói như cậu có phải nên thêm cả trường ca không? Mỗi người lên xướng một đoạn.” “Trường ca hả, sợ mấy đứa trường tôi lên hát hai câu là khí thế về mo luôn.” “Ha ha, trường ca trường tôi nghe chán như con gián, thôi bỏ đi.”
Dụ Minh Vũ thấy mọi người thảo luận sôi nổi, bèn khẽ vỗ vai Trác Phong, thấp giọng nói: “Đàn em của ông giỏi đấy, có thể tập hợp nhiều người thế này, mà quan trọng là mọi người cũng bằng lòng nghe cậu ấy.”
Trác Phong tự hào: “Đương nhiên rồi, đại học Hoa An bọn tôi thế hệ nào chả có người tài. Tôi nói với ông rồi, tre già măng mọc, tìm được người thừa kế phù hợp phải chuồn luôn.”
Dụ Minh Vũ đau khổ: “Tôi cũng muốn vậy chứ, buổi tối tôi vào thư viện viết đơn từ chức, viết xong thì khỏi ra ngoài luôn.”
Trác Phong: “…Vậy ông đen thật đấy!”
Hiệu suất làm việc của Trần Mộc Vân rất cao, cô ở học viện Chính trị – Pháp luật nhiều năm, mưa dầm thấm lâu, viết nội quy vô cùng quy củ, chặt chẽ đến mức không sai một dấu chấm câu nào.
Việt Tinh Văn lại trau chuốt thêm câu từ, kết hợp thêm ý kiến từ các bạn học khác, bản dự thảo đã xong ngay tại đó.
Mỗi trường cử ra một, hai đại biểu làm người phụ trách liên minh trường đại học, Việt Tinh Văn đảm nhiệm chức tổng phụ trách, danh sách tổ giám sát cũng được quyết định ngay hôm đó. Còn về đội giám sát ngược lại họ, cần chiêu mộ thêm những bạn học nhiệt tình khác từ phía các sinh viên.
Vì có giờ giới nghiệm, đúng 10:40 tối tan họp.
Tần Lãng nhắc nhở: “Thời khóa biểu môn học các tầng đã công bố rồi, mai là thứ hai, mọi người nghỉ tạm một ngày, làm cho xong việc này đã, đến thứ ba bắt đầu học tiếp cũng vẫn kịp, vất vả cho mọi người rồi.”
Mọi người tạm biệt nhau, quay về ký túc xá tranh thủ thời gian tắm rửa.
Ba ngày liên tiếp trên đảo hoang không được ngon giấc, lại thêm hội nghị tối nay cần cậu xoay não vòng vòng, Việt Tinh Văn mệt sắp liệt luôn rồi, tắm rửa xong xuôi bèn lên giường nằm. Cơ thể cậu mệt mỏi, nhưng tinh thần lại phấn chấn vô cùng – Hội nghị tối nay vô cùng thuận lợi, phải cảm ơn những đàn anh có tiếng nói như Tần Lãng, Dụ Minh Vũ, Trác Phong ủng hộ cậu. Quả nhiên, phần lớn các bạn học vẫn bằng lòng giúp đỡ lẫn nhau.
Giang Bình Sách tắm xong, thấy cậu nằm trên giường gối lên tay, ngẩn ngơ nhìn đăm đăm lên trần nhà, hắn bèn đi đến cạnh cậu, thấp giọng hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Việt Tinh Văn thở dài, giọng hơi mệt mỏi: “Cậu có cảm thấy tôi đang tự rước việc vào người không? Thật ra tôi không tự tin lắm đâu, may mà cậu đứng về phía tôi. Sau này nếu tôi bận quá có lẽ còn phải nhờ cậu gánh vác giúp một ít.”
Giang Bình Sách vừa lau tóc vừa thuận miệng nói: “Có khi nào tôi không giúp đỡ cậu?”
Việt Tinh Văn nghĩ kỹ lại, quả thật những năm qua cậu thường xuyên nhờ Giang Bình Sách giúp đỡ, chỉ cần là cậu yêu cầu, Giang Bình Sách chưa từng từ chối, Việt Tinh Văn thấy lòng ấm áp, ngồi dậy nhìn Giang Bình Sách, nghiêm túc nói: “Tôi biết, thật ra cậu không thích những nơi đông người, càng không thích lo chuyện bao đồng. Mà lúc nào tôi cũng kéo cậu làm việc này việc nọ hết, không thấy tôi phiền thật hả?”
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: “Ban đầu, đúng là thấy cậu hơi ồn.”
Việt Tinh Văn lí nhí: “Ồn gì cơ? Tôi chỉ nói nhiều xíu thôi mà…”
Giang Bình Sách nhếch khóe môi, nói tiếp: “Sau này ở bên nhau lâu rồi, tôi thấy khi ở cùng cậu, cuộc sống của tôi trở nên phong phú, sáng sủa, cũng thú vị hơn nhiều. Dù sao cậu lúc nào cũng như vậy, tôi quen rồi.” Hắn ngồi xuống cạnh giường Việt Tinh Văn, ánh mắt rất dịu dàng, “Tôi chưa từng thấy cậu phiền phức.”
Việt Tinh Văn gãi đầu: “Nói gì nghe sến rện vậy?”
Giang Bình Sách vỗ vai cậu, “Ngủ mau, tắt đèn ngay đây.”
“Tuân lệnh.” Việt Tinh Văn chui vào chăn nằm gọn gàng, Giang Bình Sách cũng nằm xuống giường cạnh cậu, vươn tay tắt đèn.
Trong bóng tối, Việt Tinh Văn nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai của Giang Bình Sách truyền tới từ giường bên kia: “Tinh Văn, nếu cậu nghĩ mình đang làm đúng, thì cứ cố gắng làm – Cậu có tôi mà.”
“Dù cậu quyết định thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ cậu.”
Việt Tinh Văn khẽ nói: “Tôi biết mà, cảm ơn.”
Cảm ơn cậu hiểu tôi như vậy, luôn đứng về phía tôi, dành cho tôi sự bao dung và khích lệ lớn nhất.
Tối hôm sau, bản dự thảo “Quy ước sinh viên trong thư viện” gây rúng động thư viện chính thức công bố.
Liên hợp 30 trường lên tiếng, từng điều trong quy định đều đơn giản, rõ ràng, dường như mỗi một điều đều chạm tới đáy lòng các bạn học.
Không dùng những kỹ năng mạnh mẽ nhận được ở thư viện để cố ý tấn công bạn học, đây vốn phải là quy tắc mọi người đều tuân theo, nhưng sự việc tạt acid trong môn tự chọn đã xảy ra khiến mọi người đều hoang mang.
Ngay khi các bạn học phẫn nộ, hoang mang, lòng nguội lạnh, chủ tịch hội sinh viên các trường đã gặp nhau trao đổi, đặt ra “Quy ước sinh viên” trong thư viện này, quả thật rất đúng lúc!
Trong bài viết liệt ra những quy tắc chi tiết, phương thức xử phạt bao gồm đuổi sinh viên bất chấp quy tắc ra khỏi nhóm nghiên cứu, đưa vào danh sách đen của thư viện, từ chối bạn học đó tham gia vào các chương trình học sau…
Rất nhiều chương trình học sau này đều phải đăng ký theo nhóm nghiên cứu, bị tất cả các nhóm nghiên cứu ngó lơ, tương đương với sau này bạn học đó không còn đường sống trong thư viện, biện pháp kỷ luật mà Giang Bình Sách nghĩ ra cũng đủ cứng rắn.
Không phải tạt acid vào bạn học để qua môn à? Cũng được, vậy mấy môn sau này bạn quay luôn vào ô mất lượt rồi.
Uy lực của danh sách đen quá đáng sợ, tất nhiên người dám khiêu chiến với quy tắc sẽ ít đi, trừ phi họ không muốn sống sót ra ngoài.
Trong quy ước, có chữ ký liên hợp hội sinh viên của 30 trường đại học…
Đại học Hoa An, đại học Kinh Đô, đại học Thanh Thành, đại học Tinh Châu… Sư phạm Tân Giang, Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, học viện ngoại ngữ Nam Dương, đại học Y Giang Châu… Đại học thể thao Tây Châu, học viện âm nhạc Tinh Hà, học viện mỹ thuật Thanh Thành,…
Một loạt cái tên những đại học quen thuộc được xếp chỉnh tề.
Đại diện hội sinh viên của 30 trường đại học, liên hợp ký tên, nhìn vào thật sự rất chấn động!
Trong bài post còn có logo và khẩu hiệu của tất cả các trường. Logo quen thuộc khiến không ít bạn học rưng rưng nước mắt. Từng từ ngắn gọn trong khẩu hiệu ghép lại, như hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng mọi người.
Hóa ra có nhiều bạn cùng trường ở trong thư viện như vậy, thậm chí không ít đàn anh đàn chị trong hội sinh viên cũng bị kéo vào thư viện, mọi người không hề cô đơn, sau lưng các bạn, còn có một hậu thuẫn vững chắc – “hội sinh viên”!
“Quy ước sinh viên” mà 30 trường đại học cùng nhau công bố, chính là “Nội quy trường học” được mọi người đặt ra cho “Đại học thư viện” này. Có quy tắc, mọi người mới có thể yên tâm học tiếp, bị bắt nạt cũng có một nơi để tìm lại công bằng.
Topic do Việt Tinh Văn soạn. Bài đầu tiên là nội dung quy ước cùng chữ ký của các đại diện hội sinh viên; bài thứ hai là logo trường, khẩu hiệu; bài thứ ba là cách liên lạc với tổ giám sát của liên minh, cùng với cách đăng ký tham gia đoàn đại biểu giám sát ngược.
“Trong quá trình thi, nếu gặp bạn học nào dùng dị năng tấn công người khác, bạn nam có thể nhắn tin cho Việt Tinh Văn, Tần Lãng, Dụ Minh Vũ; bạn nữ có thể tìm Lâm Mạn La, Trần Mộc Vân, Từ Phi Tuyết để báo cáo. Cần tư vấn tâm lý xin liên hệ thạc sĩ Tiêu Như, khoa Tâm lý học trường đại học Y Giang Châu. Tổ giám sát sẽ điều tra, xác minh nội dung báo cáo, khi đã xác nhận ác ý tấn công người khác sẽ đưa vào danh sách đen, đồng thời đến tận ký túc xá tìm bạn học này.”
“Tổ giám sát bảo đảm sẽ công bằng, chính trực khi chấp hành quy tắc, tránh để mọi người có nghi ngờ về tổ giám sát, mời các bạn học nhiệt tình đăng ký với Trác Phong để tham gia đoàn đại biểu sinh viên, giám sát ngược liên minh trường đại học.”
“Bất kỳ ý kiến gì về quy ước, chấp hành quy tắc, mời các bạn đề đạt ý kiến với trưởng ban thư ký Giang Bình Sách. Bản quy ước này là dự thảo, ba ngày sau sẽ hoàn thiện.”
Việt Tinh Văn còn nhắn thêm vài dòng ở bài thứ tư…
“Mục tiêu của chúng ta là rời khỏi thư viện, quay về cuộc sống bình thường.”
“Chúng ta là sinh viên đại học có tình cảm, có lý trí, có quan niệm cơ bản về đúng sai, thiện ác. Chúng ta mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy, cuộc đời vài chục năm sau này, không thể để đôi tay nhuốm máu tươi cùng ác mộng quấy nhiễu.”
“Môi trường sống trong thư viện vốn đã khó khăn, thiện chí với người khác nhiều một chút, người khác cũng sẽ dùng thiện chí hồi đáp bạn.”
“Bàn tay tặng hoa hồng luôn phảng phất hương thơm.”
“Mong mọi người không quên trái tim thuở đầu, thuận lợi tốt nghiệp thư viện.”
- o0o-
Muốn liên hệ với bạn bè ở tất cả các trường không đơn giản như vậy. Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách về ký túc xá tắm rửa trước, nghỉ ngơi vài tiếng, mãi đến tám giờ tối, Tần Lãng mới trả lời: “Tinh Văn, anh tìm người bằng đủ mọi cách rồi, coi như cũng đầy đủ. May mà hôm nay là chủ nhật, ai cũng lên diễn đàn hết!”
Môi trường trong thư viện khép kín, cuối tuần cũng không ra ngoài được, thêm việc hôm nay là đợt mở môn chung toàn trường đầu tiên, ai nấy đều chú ý đến diễn đàn, trái lại tiện cho Tần Lãng nhanh chóng tìm đủ đại diện sinh viên từ các trường, những người anh ta tìm đều thuộc hội sinh viên các trường.
Việt Tinh Văn vội hỏi: “Thái độ của mọi người thế nào?”
Tần Lãng nói: “Anh đã hẹn họ mở cuộc họp ở trung tâm nhóm nghiên cứu 9 giờ tối nay, chuyện này khá phức tạp, không nói rõ trong tin nhắn được, phải gặp nhau rồi nói. Mỗi trường phái vài đại diện từ hội sinh viên đến, em là người đề xuất chuyện này, đến lúc đó vẫn phải nhờ em lên tiếng thuyết phục mọi người, anh có thể chủ trì cuộc họp giúp em, được không?”
Việt Tinh Văn dứt khoát đồng ý: “Được ạ, đàn anh vất vả rồi!”
Tần Lãng nói: “Chuyện nên làm thôi, em mới vất vả.”
Việt Tinh Văn tắt khung trò chuyện đi, bắt đầu suy nghĩ xem tối nay phải thuyết phục các bạn học trường khác thế nào?
Hồi cấp ba cậu từng tham gia và giành giải ở rất nhiều cuộc thi diễn thuyết, đây cũng là lý do cậu được câu lạc bộ tranh biện đại học Hoa An lựa chọn hồi năm nhất. Cậu có tài ăn nói, nhưng hội nghị tối nay không phải chuyện đùa, cậu phải suy nghĩ kỹ càng mình nên nói gì, dù sao cậu sẽ phải đối mặt với học bá từ các trường trên khắp cả nước.
Việt Tinh Văn cầm bút, xé một tờ giấy trong từ điển, viết dàn ý phát biểu cho hội nghị.
8 giờ 40 phút tối, Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách cùng tới trung tâm nhóm nghiên cứu tầng B2.
Trung tâm nhóm nghiên cứu vào cuối tuần người như nêm cối, rất nhiều bạn học chưa tìm được đội ngũ tới đây xem thông tin chiêu mộ, thang máy xung quanh đại sảnh không ngừng lên xuống, khi Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách ra khỏi thang máy, liền thấy ngay Trác Phong và Lâm Mạn La đứng cách đó không xa – Bốn người họ sẽ đại diện cho đại học Hoa An tham dự hội nghị.
Trác Phong tiến lên nói: “Phòng họp số 1, từ 9 giờ đến 11 giờ, hội nghị này formal thật đấy.
Việt Tinh Văn nghiêm túc, “Em nghe đàn anh Tần Lãng nói anh ấy đã tìm đủ đại diện hội sinh viên của 30 trường.”
Trác Phong vỗ vai Việt Tinh Văn, ôn hòa nói: “Tinh Văn, dù anh đang là chủ tịch hội sinh viên đại học Hoa An, nhưng em cũng biết anh sắp tốt nghiệp rồi, học kỳ này gần như không có thời gian quản lý hội sinh viên, luôn phải nhờ em và Bình Sách. Anh nộp đơn xin chuyển giao nhiệm kỳ từ lâu rồi, chủ tịch tiếp theo sẽ là em, thư ký trưởng là Bình Sách, chỉ là chưa thông báo ra ngoài thôi.”
Đúng là đàn anh Trác Phong đã đánh tiếng chuyện chuyển giao nhiệm kỳ này từ lâu, Việt Tinh Văn cũng tham gia phát biểu tranh cử, nếu không phải thư viện kéo cậu vào đây, sau khi thi cuối kỳ xong họ sẽ chính thức thông báo chuyển nhiệm kỳ.
Việt Tinh Văn hiểu ý anh: “Đàn anh muốn em đứng ra đại diện đại học Hoa An phải không?”
Trác Phong dứt khoát gật đầu: “Phải. Không phải anh đùn đẩy trách nhiệm, anh chỉ thấy em đảm nhận vai trò này sẽ hợp lý hơn. Trong hội nghị tối nay anh sẽ giới thiệu với mọi người em là chủ tịch hội học sinh nhiệm kỳ mới của đại học Hoa An, như vậy những gì em nói ra sẽ có uy tín hơn.”
Hai năm nay Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách luôn được đàn anh Trác Phong quan tâm, họ vẫn nhớ hồi năm nhất khi tham gia hội sinh viên, Trác Phong nói với họ: “Hội sinh viên không phải giai cấp lãnh đạo chỉ ăn trên ngồi trước, mà là tổ chức phục vụ sinh viên, bảo vệ quyền lợi của sinh viên. Tham gia hội sinh viên, các em phải lấy mình làm gương, cẩn thận khiêm tốn, đặc biệt khi giao lưu bên ngoài trường học, các em phải nhớ chúng ta là bộ mặt của đại học Hoa An.”
Sau đó, đồ ăn trong nhà ăn sinh viên quá hạn, thời gian mở cửa nhà thể chất không hợp lý… đều nhờ hội sinh viên đứng ra đàm phán với nhà trường, yêu cầu nhà trường thay đổi. Thực lực của hội sinh viên đại học Hoa An rất giỏi, cũng được các sinh viên công nhận, không thể không kể công đàn anh Trác Phong. Giờ đây, Trác Phong muốn giao lại trọng trách cho Việt Tinh Văn, không lý gì cậu lại lùi bước.
Việt Tinh Văn nhìn sang Trác Phong, ánh mắt kiên định: “Em hiểu rồi. Liên minh các trường đại học lần này cũng là tổ chức phục vụ sinh viên, chúng ta làm vì nghĩa vụ, trách nhiệm nặng nề, còn có thể bị mắng chửi, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”
Trác Phong cười nói: “Anh tin em làm được.” Anh nhìn sang Giang Bình Sách, thấp giọng dặn dò: “Bình Sách, em phải đồng hành cùng Tinh Văn, Tinh Văn vừa mạnh mẽ vừa mềm mỏng, em lại cương quyết hơn, hai đứa hợp tác với nhau là anh yên tâm nhất.”
Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, cùng gật đầu. Hai người sóng vai đi tới khu hội nghị, nhập số phòng 1 vào máy tính bảng, mật mã 3030, một cánh cửa chậm rãi mở ra trước mặt họ.
Phòng họp rộng rãi chứa được gần trăm người, bàn tròn rất lớn với hàng ghế được đặt xung quanh, trước mỗi một vị trí đều có tablet và micro, trên cùng còn có một màn hình LCD rộng hơn năm mét.
Tần Lãng và Lưu Tiêu Tiêu đang ngồi nói chuyện gần cửa, thấy Việt Tinh Văn bèn đứng dậy đón cậu, mọi người bắt tay, chào hỏi lẫn nhau xong, Tần Lãng nói nhỏ: “Tìm một chỗ ngồi đi, đã có không ít người tới rồi, nhưng phần lớn mọi người đều không thân quen nhiều, không khí hơi lúng túng chút.”
Việt Tinh Văn đảo mắt nhìn quanh phòng họp, quả thật đã có không ít người ngồi vào bàn, hiển nhiên những người ngồi cùng nhau là cùng một trường, nhưng dường như có dải ngăn cách vô hình chặn giữa các trường, không ai nói chuyện với người khác.
Kim đồng hồ dần trôi tới 9 giờ, không ngừng có người nhập mật mã mở phòng họp tiến vào. Có nam, có nữ, khí chất mỗi người một vẻ, nhưng người có thể tới đây đều là ban quản lý của hội sinh viên các trường, những buổi họp, hoạt động họ từng tổ chức đều không đếm xuể, đến nơi này, ai nấy đều mặt mày bình tĩnh, dáng dấp nghiêm chỉnh, không hề sợ hãi.
Đúng 9 giờ, mọi người đã đông đủ, gần như ngồi kín phòng họp.
Lúc này Tần Lãng mới mở micro trước mặt lên, “Chào các bạn, tôi là Tần Lãng đến từ đại học sư phạm Tân Giang, lần này gấp rút tập hợp mọi người tham gia cuộc họp vì muốn bàn bạc với mọi người về liên minh các trường đại học. Chi tiết thế nào lát nữa bạn Việt Tinh Văn sẽ nói. Trước tiên chúng ta tự giới thiệu một lượt, làm quen nhau.”
Anh ta dừng một lát, đưa mắt nhìn xung quanh: “Vì 11 giờ thư viện sẽ giới nghiêm, cuộc họp của chúng ta buộc phải kết thúc trước 10 giờ 50. Mọi người nói ngắn gọn theo chiều kim đồng hồ.”
Lưu Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh anh ta nói: “Tôi là Lưu Tiêu Tiêu, thư ký hội sinh viên đại học sư phạm Tân Giang.”
Mọi người lần lượt chuyển micro…
“Tôi là Dụ Minh Vũ, chuyên ngành quy hoạch Địa lý, chủ tịch hội sinh viên đại học Kinh Đô.”
“Chu Dương, thư ký trưởng hội sinh viên đại học giao thông Nam Dương.”
“Tôi là Lâm Già Nam, học viện ngoại ngữ Nam Dương.”
“Trần Mộc Vân, đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang.”
“Từ Phi Tuyết, học viện mỹ thuật Thanh Thành.”
“Học viện âm nhạc Tinh Hà….”
Nghe một loạt những cái tên đại học quen thuộc, lòng Việt Tinh Văn chấn động vô cùng.
Những trường đại học này đều là những ngôi trường mọi người mơ ước thuở trung học, trừ các đại học đa chuyên ngành nằm trong TOP10 cả nước ra, còn có những trường dẫn đầu trong các lĩnh vực, chuyên ngành khác nhau – Ví dụ như, đại học sư phạm Tân Giang đầu ngành sư phạm, học viện ngoại ngữ Nam Dương dẫn đầu về ngoại ngữ, trường số một về chính trị pháp luật – đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang… còn có cả các trường đại diện cho âm nhạc, điện ảnh, mỹ thuật, thể dục…
Sinh viên của 30 trường đại học tề tụ về đây, lần đầu tiên Việt Tinh Văn được thấy một khung cảnh hoành tráng thế này.
Giới thiệu hết một vòng, đến lượt Việt Tinh Văn, cậu ấn micro, cười nói: “Tôi là Việt Tinh Văn học khoa Tiếng Trung đại học Hoa An.” Giang Bình Sách nói tiếp: “Giang Bình Sách, khoa Toán.”
Lâm Mạn La cũng giới thiệu đơn giản: “Lâm Mạn La, khoa Môi trường.”
Trác Phong nhận micro, thẳng thắn nói: “Tôi là Trác Phong, khoa Vật lý đại học Hoa An, Việt Tinh Văn là chủ tịch hội sinh viên nhiệm kỳ mới của chúng tôi. Cậu ấy triệu tập mọi người đến hội nghị này, vì mong muốn thành lập liên minh đại học, ngăn tận gốc chuyện dùng dị năng tấn công bạn học như vụ việc tạt acid sulfuric trong môn tự chọn tuần này xảy ra lần nữa. Sau đây, tôi xin chuyển micro lại cho Tinh Văn, để cậu ấy nói rõ với mọi người suy nghĩ của mình.”
Trác Phong nhìn sang Việt Tinh Văn, dành ánh mắt cổ vũ cho đàn em của mình.
Việt Tinh Văn gật đầu, ấn micro trước mặt, cậu đưa mắt nhìn xung quanh – Trước rất nhiều gương mặt xa lạ đại diện cho sinh viên các trường đại học trên cả nước, Việt Tinh Văn không thể không căng thẳng chút nào.
Dưới gầm bàn, Giang Bình Sách nhẹ nhàng nắm tay, cổ vũ cậu. Việt Tinh Văn biết cậu không chỉ có một mình, Bình Sách, còn cả đàn anh Trác Phong, đàn chị Lâm Mạn La, Tần Lãng, Lưu Tiêu Tiêu đều ủng hộ cậu.
Súng bắn chim lộ đầu[67], người đầu tiên đứng ra thường vấp phải rất nhiều chê trách. Nhưng nếu không ai dám đứng ra, tất cả các sinh viên sẽ phải đối mặt với môi trường sinh tồn khốc liệt hơn nữa – cho dù là vì bốn cô gái bị tạt acid kia, cậu cũng phải đứng ra.
Việt Tinh Văn hít sâu, giọng bình tĩnh trong trẻo: “Chào buổi tối các bạn, tôi là Việt Tinh Văn. Tôi tin rằng các bạn đều đã được nghe về chuyện xảy ra trong môn tự chọn ngày hôm nay. Hai nhóm sinh viên tranh chấp để giành nhau một tấm thẻ tích điểm, có một bạn khoa Hóa đã tạt acid sulfuric vào nữ sinh khác, hủy hoại gương mặt của bốn cô gái. Còn có sinh viên khoa Vật lý lạm dụng cầu ánh sáng làm mù mắt bạn học. Những chuyện như thu phí, hãm hại nhau, sau khi biết mình bị loại cố ý kéo người khác chết cùng… thì nhiều không đếm xuể.”
Lời mở đầu của cậu đơn giản dứt khoát, khi nói chuyện lại bĩnh tĩnh mạch lạc, khiến người khác kìm lòng không đặng phải nhìn cậu.
Việt Tinh Văn dừng một lát, đảo mắt nhìn quanh, rồi nói tiếp: “Một môn tự chọn đã hỗn loạn, tăm tối như vậy, để lộ ra rất nhiều nguy cơ tiềm tàng. Trong hiện thực, nhờ có luật pháp, quy tắc ràng buộc, dù mọi người có không vừa lòng với bạn học nào đó cũng sẽ không ra tay tấn công người khác. Đánh nhau sẽ bị trường phê bình, thậm chí là đuổi học, ác ý tấn công người khác còn phải chịu trách nhiệm hình sự.”
“Nhưng, thư viện không có quy tắc!”
Giọng cậu bỗng nghiêm khắc…
“Nơi không có quy tắc, sẽ phóng đại ý niệm tà ác trong con người!”
“Chỉ cần có một tiền lệ như vậy, sau này thấy ai ngứa mắt cứ tạt acid, phóng điện cao thế, phi dao phẫu thuật… các bạn học có trong tay dị năng mạnh mẽ lại không bị ràng buột bởi bất cứ quy tắc nào, về lâu về dài, thư viện sẽ biến thành địa ngục khiến ai cũng bất an! Nhân cách của các bạn học cũng sẽ dần dần vặn vẹo, hậu quả cuối cùng không thể lường được!”
“Vậy nên ngay tại thời khắc quan trọng này, tôi muốn kêu gọi đại diện từ các trường thành lập liên minh đại học, đưa ra quy tắc trong thư viện, cố hết sức ngăn chặn sự việc ẩu đả ác tính như vậy xảy ra lần nữa. Môi trường sinh tồn trong thư viện đã rất khó khăn rồi, dù các bạn học không giúp đỡ lẫn nhau, cũng không nên thù hằn và tổn thương nhau….”
Việt Tinh Văn ngồi đó, ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi nói.
Đối mặt với sinh viên nhiều trường như vậy, cậu không luống cuống một chút nào.
Ban đầu vẫn có người nghi ngờ lý do cậu gọi nhiều người đến họp thế này, thậm chí còn có người nghĩ cậu làm vậy để lòe mọi người, nhưng nghe tới đây, sắc mặt mọi người đều thay đổi – bởi vì những lời cậu nói không sai chút nào!
Chuyện xảy ra trong môn tự chọn gây xôn xao dư luận, ai đang ngồi đây đều đã trông thấy cuộc chiến mắng chửi nghiêng trời lệch đất trên diễn đàn. Không có quy tắc không nên nền nếp, nếu cứ để mặc chuyện này phát triển, quả thật thư viện sẽ biến thành địa ngục trần gian.
Hôm nay có người tạt acid vào mặt nữ sinh, liệu ngày mai nữ sinh đó có cầm dao rạch mặt người kia báo thù không?
Giống như một con sông vẫn luôn chảy về phía trước, một khi ven đê xuất hiện một lỗ hổng, nước sẽ vô thức chảy ra từ đó, càng lúc càng nhiều, thậm chí khiến cả con đê sụp đổ.
Ngay khi sự việc vẫn chưa lan rộng, phải ngăn lại ngay lập tức, bịt kín lỗ hổng, mới là cách làm sáng suốt.
“Tôi kiến nghị, đại diện hội sinh viên từ tất cả các trường bị kéo vào thư viện, chung tay đưa ra một ‘Quy ước sinh viên trong thư viện’, yêu cầu mọi người phải cùng tuân thủ quy tắc trong đó. Kẻ vi phạm quy tắc sẽ bị đưa vào danh sách đen, đặt ra biện pháp kỷ luật. Đồng thời thiết lập kênh báo cáo, những bạn học bị hãm hại, sỉ nhục trong quá trình thi sẽ có một nơi để đòi lại công bằng. Có quy tắc, chỉ cần phần lớn sinh viên bằng lòng tuân thủ, môi trường sống trong thư viện mới không bị ác hóa thêm nữa…”
Không ít sinh viên đang ngồi đây đều gật đầu tán thành, Việt Tinh Văn phát biểu xong, lịch sự nói: “Vừa rồi chỉ là quan điểm cá nhân tôi, mọi người có ý kiến hay kiến nghị gì, có thể đưa ra để thảo luận.”
Cậu buông micro.
Phòng họp yên lặng vài giây.
Dụ Minh Vũ của đại học Kinh Đô giơ tay đầu tiên, nói: “Tôi đồng ý với đề nghị của bạn Việt Tinh Văn. Trong môn tự chọn tuần này tôi ở lớp 1, trùng hợp cùng lớp với bạn Việt Tinh Văn, không khí trong lớp chúng tôi rất hòa thuận, cuối cùng mọi người còn chờ các bạn để cùng về đích, có 68 người qua môn, cao nhất trong các lớp. Tôi nhớ có một nữ sinh bị sói cắn mất một miếng thịt, một đàn anh học khoa Y không hề keo kiệt dùng băng gạc băng bó cho cô ấy, giúp cô ấy chữa lành vết thương. Nói thật, khoảnh khắc ấy tôi thấy rất xúc động. Nếu các bạn học giúp đỡ nhau nhiều một chút, mọi người sẽ dễ sống hơn nhiều. Chúng ta đặt ra quy tắc không chỉ để ràng buộc sinh viên, thật ra cũng là để bảo vệ chính chúng ta. Bốn cô gái bị tạt acid, chúng ta mặc kệ; có bạn học bị làm mù mắt, chúng ta cũng bàng quan đứng nhìn, rồi sẽ có ngày khi chúng ta đối mặt với nguy hiểm sống chết, cũng không có một ai quan tâm đến tính mạng của chúng ta.”
Hoa tai sáng loáng của đàn anh Dụ rất hút mắt, anh ta mặc chiếc áo thun màu tím bóng bẩy, nhưng những gì anh ta nói lại rất đúng ý Việt Tinh Văn, bạn của Trác Phong quả nhiên là thẳng thắn, hào sảng.
Sau đó Tần Lãng cũng đứng lên ủng hộ Việt Tinh Văn: “Tôi rất thích sự dũng cảm của Tinh Văn, buộc phải có người đứng ra làm chuyện này, mà chắc chắn người tiên phong đó sẽ chịu nhiều lời chỉ trích. Sẽ có người ghen tị với cậu ấy, nói rằng cậu ấy thích chơi trội… Nhưng tôi tin rằng các bạn ngồi tại đây, đều thấu hiểu cách làm của Tinh Văn. Nếu ai chỉ lo chuyện của mình, hoàn cảnh sống trong thư viện sẽ chỉ càng lúc càng tồi tệ. Hiện tại, cảm xúc của các bạn học trên diễn đàn đã bắt đầu mất kiểm soát, chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta đứng ra. Thưa các bạn đang có mặt tại đây, các bạn đều là người quản lý hội sinh viên từ các trường đại học, còn có không ít người là chủ tịch hội sinh viên, khi ở trường, chúng ta là đại diện được các bạn học chọn ra. Lúc này, khi các bạn học gặp khó khăn, chúng ta càng không thể bỏ mặc.”
Tiếng thảo luận rầm rì dần vang lên trong phòng họp. Có không ít bạn học gật đầu tán thành, cũng có người nhíu mày suy nghĩ.
Bỗng nhiên, một nữ sinh với mái tóc suôn dài, nụ cười dịu dàng giơ tay, cô ấn micro, mỉm cười nói: “Tôi là Trần Mộc Vân, sinh viên đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang. Không có quy tắc không thành nếp, tôi đồng ý điều này. Nhưng nghiêm khắc mà nói, ‘Quy ước sinh viên’ này của chúng ta không phải điều lệ, pháp luật chính thức, không có điều kiện để cưỡng chế chấp hành. Trong hiện thực, nếu ác ý tổn thương người khác, cảnh sát có thể cưỡng chế bắt giam, nhưng tấn công người khác thư thư viện, chúng ta phải trừng phạt thế nào? Quy định đặt ra thì dễ, nhưng ai chấp hành? Hơn nữa, lập pháp, đồng thời cũng phải thiết lập cơ quan giám sát, trên tòa án còn có viện kiểm sát, ai có thể bảo đảm những người thực thi pháp luật chúng ta không gây ra vấn đề? Không vụ lợi cá nhân?”
Việt Tinh Văn ngẩng đầu lên nhìn cô – Cậu biết Trần Mộc Vân. Năm ngoái hai người từng thi đấu tại cuộc thi tranh biện các đại học toàn quốc, dù cô có vẻ ngoài dịu dàng, nụ cười ngọt ngào, nhưng rất có tài ăn nói. Cô là chủ tịch hội sinh viên đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, là một chủ tịch nữ hiếm có, học ngành Luật hình sự.
Không hổ là người chuyên nghiệp, nói thẳng vào vấn đề Việt Tinh Văn vẫn đang rối rắm. Đặt ra quy tắc thì dễ, khó nhất thật ra là việc chấp hành, làm sao để kỷ luật những sinh viên kia?
Giang Bình Sách bỗng nhiên ấn micro, bình tĩnh nói: “Chúng ta có thể thành lập tổ giám sát, đưa những sinh viên vi phạm vào danh sách đen, yêu cầu nhóm nghiên cứu của người đó đuổi người đi. Không có nhóm nghiên cứu nào nhận vào, căn bản không thể qua được các chương trình học sau này. Nếu đã đặt ra quy tắc, biện pháp chấp hành buộc phải cứng rắn. Phải răn đe nghiêm khắc để làm gương, mới ngăn được mối họa sau này. Về phần tổ giám sát có nể tình riêng mà trái luật hay không, có thể chiêu mộ thêm những bạn học khác giám sát ngược, bảo đảm công bằng, chính trực.”
So với chất giọng sáng láng, trong trẻo của Việt Tinh Văn, vẻ mặt của Giang Bình Sách lại lạnh lùng, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, nhưng mỗi chữ nói ra đều dứt khoát, vang dội – Hắn không giống đang đề ra ý kiến, ngược lại như đang tuyên bố kết luận.
Trần Mộc Vân nhìn sang hắn: “Còn tổ giám sát, ai tình nguyện gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy?”
Việt Tinh Văn lập tức phối hợp, nói: “Tôi làm.”
Cậu mỉm cười nhìn các bạn học xung quanh, “Hoan nghênh các bạn tham gia tổ giám sát, chúng ta không phải cảnh sát trong thư viện, chúng ta chỉ cố hết sức giữ gìn trật tự, tạo ra một môi trường sống hòa bình cho các sinh viên.”
Trác Phong ngồi cạnh cậu, nghe Việt Tinh Văn nói, ánh mắt đầy vẻ khen ngợi. Những người đang ngồi đây đều là học bá từ các trường, Tinh Văn có thể bình tĩnh, tự tin bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình trước họ, còn được người khác tán thành, đây không phải điều ai cũng làm được.
Tần Lãng ngồi trên ghế chủ trì dứt khoát lên tiếng: “Để tiết kiệm thời gian, mọi người giơ tay biểu quyết. Đồng ý thì giơ tay, không đồng ý thì phát biểu suy nghĩ của các bạn.”
Những cánh tay lần lượt giơ lên, hơn 95 bạn học bày tỏ tán thành, một vài người không muốn bao đồng thích hóng chuyện vui khác, thấy mọi người xung quanh giơ tay, cũng do dự giơ tay lên.
Tần Lãng cười nói: “Tốt lắm, tất cả đều thông qua. Tiếp theo, chúng ta tranh thủ thời gian quyết định các điều trong quy tắc.”
Việt Tinh Văn nhìn sang Trần Mộc Vân, chân thành nói: “Chị Mộc Vân, chuyện này chị tương đối chuyên nghiệp…”
Trần Mộc Vân cạn lời, nói: “Biết ngay cậu gọi chị không phải chuyện gì tốt đẹp mà. Được rồi, chị nhận việc này, cố gắng để câu chữ chặt chẽ nhất có thể, tương tự như nội quy trường học trong hiện thực. Thật ra, chúng ta không có tư cách lập pháp, quy ước sinh viên chỉ có thể ban hành dưới hình thức ‘Nội quy thư viện’ đã được mọi người thảo luận, thông qua.”
Lâm Mạn La đứng dậy nói: “Mộc Vân, cậu qua bên này ngồi đi, tiện bàn bạc với hội Tinh Văn.”
Trần Mộc Vân dịch ghế qua ngồi cạnh cậu, nhỏ giọng bàn bạc các điều khoản với Việt Tinh Văn, Tần Lãng, Dụ Minh Vũ… Trác Phong cao giọng nói: “Mọi người có đề xuất gì có thể qua đây, tiếp thu những ý kiến hữu ích, hoàn thành một bản dự thảo trước!”
Vài bạn học cũng lục tục đi qua, túm tụm lại nhỏ giọng thảo luận.
Việt Tinh Văn không phải vạn năng, có rất nhiều thứ cậu không nghĩ ra, sau khi được các bạn học khác bổ sung, nội dung quy ước trở nên cụ thể hơn, cũng hợp lý hơn.
Một bạn nữ khoa Tâm lý học đại học Y Giang Châu nói: “Tôi là thạc sĩ tâm lý học, có thể chiêu mộ các bạn học ngành tâm lý thành lập tổ tư vấn tâm lý, hỗ trợ giải quyết một vài vấn đề tâm lý cho các bạn học có bóng ma tâm lý trong quá trình thi.”
Việt Tinh Văn sáng mắt, “Vậy thì tốt quá, chắc chắn mấy bạn nữ bị tạt acid kia cần đàn chị giúp đỡ!”
Có bạn học khác nói: “Tôi tự nguyện tham gia tổ giám sát, tôi học chuyên ngành ứng dụng máy tính, tra cứu tư liệu sẽ thuận lợi hơn, tôi có thể xác định môn học cụ thể, danh sách thậm chí là ký túc xá của những bạn học bị báo cáo kia một cách nhanh nhất, đưa mọi người tới đó xử lý.”
Nam sinh ngăm đen của đại học thể thao Tây Châu cười tít mắt sáp tới, nói: “Tôi tham gia tổ giám sát với, dù tôi không thông minh bằng mọi người nhưng mặt tiền khá hổ báo, có thể làm bảo vệ cho các cậu. Còn thằng ngu tạt acid vào bạn gái kia, tôi mà gặp nó là cho nó ăn đấm luôn!”
Mọi người xung quanh cười ồ lên: “Trông cũng không hổ báo lắm ha?” “Chỉ hơi vạm vỡ thôi!”
Nữ sinh học viện mỹ thuật Thanh Thành – Từ Phi Tuyết đi qua, kiến nghị: “Nếu là thông báo liên hợp do đại diện hội sinh viên các trường đưa ra, có cần gắn logo trường lên đó không? Làm vậy có vẻ sẽ hình thức hơn đó. Chúng ta lén lút dùng logo trường có lẽ không hay lắm, nhưng môi trường trong thư viện đặc biệt, hẳn trường học sẽ không trách chúng ta đâu.”
Việt Tinh Văn mừng rỡ: “Chị biết vẽ logo à?”
Cô gái đáp: “Hồi trước lúc làm luận văn tốt nghiệp, bọn tôi phải tìm tài liệu, thu thập, nghiên cứu hết logo các trường lớn trong nước rồi, tôi có thể nhờ bạn thân vẽ cùng, nhưng mà 30 logo không nhanh được đâu, phải đợi một ngày.”
Việt Tinh Văn nói: “Không cần gấp, chúng em phải trau chuốt, hiệu đính bản thông báo nữa, cũng phải một hai ngày.”
Cô gái nghiêm túc gật đầu: “Vậy tôi sẽ về vẽ.”
Càng lúc càng nhiều người tụ tập lại, mọi người thảo luận rất sôi nổi.
Có người nói: “Nếu đã thêm logo trường, không bằng khắc cả khẩu hiệu trường[68] chúng ta vào lên tảng đá ngoài cửa luôn? Vừa thấy tám chữ đó là tôi rùng cả mình ấy.”
Có người nói đùa: “Nói như cậu có phải nên thêm cả trường ca không? Mỗi người lên xướng một đoạn.” “Trường ca hả, sợ mấy đứa trường tôi lên hát hai câu là khí thế về mo luôn.” “Ha ha, trường ca trường tôi nghe chán như con gián, thôi bỏ đi.”
Dụ Minh Vũ thấy mọi người thảo luận sôi nổi, bèn khẽ vỗ vai Trác Phong, thấp giọng nói: “Đàn em của ông giỏi đấy, có thể tập hợp nhiều người thế này, mà quan trọng là mọi người cũng bằng lòng nghe cậu ấy.”
Trác Phong tự hào: “Đương nhiên rồi, đại học Hoa An bọn tôi thế hệ nào chả có người tài. Tôi nói với ông rồi, tre già măng mọc, tìm được người thừa kế phù hợp phải chuồn luôn.”
Dụ Minh Vũ đau khổ: “Tôi cũng muốn vậy chứ, buổi tối tôi vào thư viện viết đơn từ chức, viết xong thì khỏi ra ngoài luôn.”
Trác Phong: “…Vậy ông đen thật đấy!”
Hiệu suất làm việc của Trần Mộc Vân rất cao, cô ở học viện Chính trị – Pháp luật nhiều năm, mưa dầm thấm lâu, viết nội quy vô cùng quy củ, chặt chẽ đến mức không sai một dấu chấm câu nào.
Việt Tinh Văn lại trau chuốt thêm câu từ, kết hợp thêm ý kiến từ các bạn học khác, bản dự thảo đã xong ngay tại đó.
Mỗi trường cử ra một, hai đại biểu làm người phụ trách liên minh trường đại học, Việt Tinh Văn đảm nhiệm chức tổng phụ trách, danh sách tổ giám sát cũng được quyết định ngay hôm đó. Còn về đội giám sát ngược lại họ, cần chiêu mộ thêm những bạn học nhiệt tình khác từ phía các sinh viên.
Vì có giờ giới nghiệm, đúng 10:40 tối tan họp.
Tần Lãng nhắc nhở: “Thời khóa biểu môn học các tầng đã công bố rồi, mai là thứ hai, mọi người nghỉ tạm một ngày, làm cho xong việc này đã, đến thứ ba bắt đầu học tiếp cũng vẫn kịp, vất vả cho mọi người rồi.”
Mọi người tạm biệt nhau, quay về ký túc xá tranh thủ thời gian tắm rửa.
Ba ngày liên tiếp trên đảo hoang không được ngon giấc, lại thêm hội nghị tối nay cần cậu xoay não vòng vòng, Việt Tinh Văn mệt sắp liệt luôn rồi, tắm rửa xong xuôi bèn lên giường nằm. Cơ thể cậu mệt mỏi, nhưng tinh thần lại phấn chấn vô cùng – Hội nghị tối nay vô cùng thuận lợi, phải cảm ơn những đàn anh có tiếng nói như Tần Lãng, Dụ Minh Vũ, Trác Phong ủng hộ cậu. Quả nhiên, phần lớn các bạn học vẫn bằng lòng giúp đỡ lẫn nhau.
Giang Bình Sách tắm xong, thấy cậu nằm trên giường gối lên tay, ngẩn ngơ nhìn đăm đăm lên trần nhà, hắn bèn đi đến cạnh cậu, thấp giọng hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Việt Tinh Văn thở dài, giọng hơi mệt mỏi: “Cậu có cảm thấy tôi đang tự rước việc vào người không? Thật ra tôi không tự tin lắm đâu, may mà cậu đứng về phía tôi. Sau này nếu tôi bận quá có lẽ còn phải nhờ cậu gánh vác giúp một ít.”
Giang Bình Sách vừa lau tóc vừa thuận miệng nói: “Có khi nào tôi không giúp đỡ cậu?”
Việt Tinh Văn nghĩ kỹ lại, quả thật những năm qua cậu thường xuyên nhờ Giang Bình Sách giúp đỡ, chỉ cần là cậu yêu cầu, Giang Bình Sách chưa từng từ chối, Việt Tinh Văn thấy lòng ấm áp, ngồi dậy nhìn Giang Bình Sách, nghiêm túc nói: “Tôi biết, thật ra cậu không thích những nơi đông người, càng không thích lo chuyện bao đồng. Mà lúc nào tôi cũng kéo cậu làm việc này việc nọ hết, không thấy tôi phiền thật hả?”
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: “Ban đầu, đúng là thấy cậu hơi ồn.”
Việt Tinh Văn lí nhí: “Ồn gì cơ? Tôi chỉ nói nhiều xíu thôi mà…”
Giang Bình Sách nhếch khóe môi, nói tiếp: “Sau này ở bên nhau lâu rồi, tôi thấy khi ở cùng cậu, cuộc sống của tôi trở nên phong phú, sáng sủa, cũng thú vị hơn nhiều. Dù sao cậu lúc nào cũng như vậy, tôi quen rồi.” Hắn ngồi xuống cạnh giường Việt Tinh Văn, ánh mắt rất dịu dàng, “Tôi chưa từng thấy cậu phiền phức.”
Việt Tinh Văn gãi đầu: “Nói gì nghe sến rện vậy?”
Giang Bình Sách vỗ vai cậu, “Ngủ mau, tắt đèn ngay đây.”
“Tuân lệnh.” Việt Tinh Văn chui vào chăn nằm gọn gàng, Giang Bình Sách cũng nằm xuống giường cạnh cậu, vươn tay tắt đèn.
Trong bóng tối, Việt Tinh Văn nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai của Giang Bình Sách truyền tới từ giường bên kia: “Tinh Văn, nếu cậu nghĩ mình đang làm đúng, thì cứ cố gắng làm – Cậu có tôi mà.”
“Dù cậu quyết định thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ cậu.”
Việt Tinh Văn khẽ nói: “Tôi biết mà, cảm ơn.”
Cảm ơn cậu hiểu tôi như vậy, luôn đứng về phía tôi, dành cho tôi sự bao dung và khích lệ lớn nhất.
Tối hôm sau, bản dự thảo “Quy ước sinh viên trong thư viện” gây rúng động thư viện chính thức công bố.
Liên hợp 30 trường lên tiếng, từng điều trong quy định đều đơn giản, rõ ràng, dường như mỗi một điều đều chạm tới đáy lòng các bạn học.
Không dùng những kỹ năng mạnh mẽ nhận được ở thư viện để cố ý tấn công bạn học, đây vốn phải là quy tắc mọi người đều tuân theo, nhưng sự việc tạt acid trong môn tự chọn đã xảy ra khiến mọi người đều hoang mang.
Ngay khi các bạn học phẫn nộ, hoang mang, lòng nguội lạnh, chủ tịch hội sinh viên các trường đã gặp nhau trao đổi, đặt ra “Quy ước sinh viên” trong thư viện này, quả thật rất đúng lúc!
Trong bài viết liệt ra những quy tắc chi tiết, phương thức xử phạt bao gồm đuổi sinh viên bất chấp quy tắc ra khỏi nhóm nghiên cứu, đưa vào danh sách đen của thư viện, từ chối bạn học đó tham gia vào các chương trình học sau…
Rất nhiều chương trình học sau này đều phải đăng ký theo nhóm nghiên cứu, bị tất cả các nhóm nghiên cứu ngó lơ, tương đương với sau này bạn học đó không còn đường sống trong thư viện, biện pháp kỷ luật mà Giang Bình Sách nghĩ ra cũng đủ cứng rắn.
Không phải tạt acid vào bạn học để qua môn à? Cũng được, vậy mấy môn sau này bạn quay luôn vào ô mất lượt rồi.
Uy lực của danh sách đen quá đáng sợ, tất nhiên người dám khiêu chiến với quy tắc sẽ ít đi, trừ phi họ không muốn sống sót ra ngoài.
Trong quy ước, có chữ ký liên hợp hội sinh viên của 30 trường đại học…
Đại học Hoa An, đại học Kinh Đô, đại học Thanh Thành, đại học Tinh Châu… Sư phạm Tân Giang, Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, học viện ngoại ngữ Nam Dương, đại học Y Giang Châu… Đại học thể thao Tây Châu, học viện âm nhạc Tinh Hà, học viện mỹ thuật Thanh Thành,…
Một loạt cái tên những đại học quen thuộc được xếp chỉnh tề.
Đại diện hội sinh viên của 30 trường đại học, liên hợp ký tên, nhìn vào thật sự rất chấn động!
Trong bài post còn có logo và khẩu hiệu của tất cả các trường. Logo quen thuộc khiến không ít bạn học rưng rưng nước mắt. Từng từ ngắn gọn trong khẩu hiệu ghép lại, như hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng mọi người.
Hóa ra có nhiều bạn cùng trường ở trong thư viện như vậy, thậm chí không ít đàn anh đàn chị trong hội sinh viên cũng bị kéo vào thư viện, mọi người không hề cô đơn, sau lưng các bạn, còn có một hậu thuẫn vững chắc – “hội sinh viên”!
“Quy ước sinh viên” mà 30 trường đại học cùng nhau công bố, chính là “Nội quy trường học” được mọi người đặt ra cho “Đại học thư viện” này. Có quy tắc, mọi người mới có thể yên tâm học tiếp, bị bắt nạt cũng có một nơi để tìm lại công bằng.
Topic do Việt Tinh Văn soạn. Bài đầu tiên là nội dung quy ước cùng chữ ký của các đại diện hội sinh viên; bài thứ hai là logo trường, khẩu hiệu; bài thứ ba là cách liên lạc với tổ giám sát của liên minh, cùng với cách đăng ký tham gia đoàn đại biểu giám sát ngược.
“Trong quá trình thi, nếu gặp bạn học nào dùng dị năng tấn công người khác, bạn nam có thể nhắn tin cho Việt Tinh Văn, Tần Lãng, Dụ Minh Vũ; bạn nữ có thể tìm Lâm Mạn La, Trần Mộc Vân, Từ Phi Tuyết để báo cáo. Cần tư vấn tâm lý xin liên hệ thạc sĩ Tiêu Như, khoa Tâm lý học trường đại học Y Giang Châu. Tổ giám sát sẽ điều tra, xác minh nội dung báo cáo, khi đã xác nhận ác ý tấn công người khác sẽ đưa vào danh sách đen, đồng thời đến tận ký túc xá tìm bạn học này.”
“Tổ giám sát bảo đảm sẽ công bằng, chính trực khi chấp hành quy tắc, tránh để mọi người có nghi ngờ về tổ giám sát, mời các bạn học nhiệt tình đăng ký với Trác Phong để tham gia đoàn đại biểu sinh viên, giám sát ngược liên minh trường đại học.”
“Bất kỳ ý kiến gì về quy ước, chấp hành quy tắc, mời các bạn đề đạt ý kiến với trưởng ban thư ký Giang Bình Sách. Bản quy ước này là dự thảo, ba ngày sau sẽ hoàn thiện.”
Việt Tinh Văn còn nhắn thêm vài dòng ở bài thứ tư…
“Mục tiêu của chúng ta là rời khỏi thư viện, quay về cuộc sống bình thường.”
“Chúng ta là sinh viên đại học có tình cảm, có lý trí, có quan niệm cơ bản về đúng sai, thiện ác. Chúng ta mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy, cuộc đời vài chục năm sau này, không thể để đôi tay nhuốm máu tươi cùng ác mộng quấy nhiễu.”
“Môi trường sống trong thư viện vốn đã khó khăn, thiện chí với người khác nhiều một chút, người khác cũng sẽ dùng thiện chí hồi đáp bạn.”
“Bàn tay tặng hoa hồng luôn phảng phất hương thơm.”
“Mong mọi người không quên trái tim thuở đầu, thuận lợi tốt nghiệp thư viện.”
- o0o-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook