Hai dòng thông báo nối đuôi nhau xuất hiện trong kênh nhóm: “10 điểm” “5 điểm”.

Tất nhiên 10 điểm chính là tấm thẻ xanh lam mà Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách vừa lấy được trong ổ rắn, còn 5 điểm kia, xem ra là thu hoạch bên phía Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân. Việt Tinh Văn vội hỏi: “Tiểu Đồ lại tìm được thẻ xanh lục à?”

Kha Thiếu Bân trả lời: “Tớ và đàn anh tìm được đó, nó ở trong một bụi cây.”

Lưu Chiếu Thanh cũng hỏi: “10 điểm là gì thế? Hai đứa tìm được hai tấm thẻ cùng lúc à?”

Việt Tinh Văn nói: “Bọn em tìm được một thẻ xanh lam, cộng thẳng 10 điểm. Bọn em về ngay đây, gặp nhau rồi nói.”

Hai người đưa mắt nhìn bầy rắn bên kia bờ lần cuối, rồi nhanh chóng quay người quay về.

Nửa tiếng sau, họ đã quay lại lối rẽ lúc trước họ tách nhau, Kha Thiếu Bân và Lưu Chiếu Thanh đang chờ ở đó, Tiểu Đồ cũng đã dò tìm xong rồi quay về. Thấy đầu Việt Tinh Văn đẫm mồ hôi, Kha Thiếu Bân quan tâm nói: “Tinh Văn, sao các cậu đi lâu thế?”

Việt Tinh Văn bất đắc dĩ nói: “Hai đứa tớ tìm thấy một tấm thẻ phát sáng trong rừng cây bên đó, không ngờ lại lao vào ổ rắn, bị bầy rắn rượt chạy cả đường! Trong khu rừng đó chi chít toàn là rắn lục luôn!”

Kha Thiếu Bân sửng sốt: “Rắn lục? Rắn độc?”

Việt Tinh Văn gật đầu: “Ừm, ít nhất cũng phải hàng trăm con.”

Lưu Chiếu Thanh vội vã bước lên, lo lắng nhìn hai người: “Hai đứa không bị cắn chứ? Độc rắn lục rất ghê gớm, chẳng mấy sẽ xâm nhập vào máu, phải đến bệnh viện cấp cứu ngay!”

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: “Không sao, Tinh Văn dùng Kim Thiền Thoát Xác trốn được rồi.”

Việt Tinh Văn khẽ thở phào, vẫn còn sợ nói: “May mà ở đó có một vách đá, bên dưới là sông, Bình Sách phá cây cầu mộc nên chúng không đuổi qua được. Không thì dù em có dùng kỹ năng tăng tốc cũng chưa chắc đã chạy thắng bầy rắn.” Cậu dừng lại, nhìn sang Giang Bình Sách: “Phải rồi, cho mọi người xem thẻ lam chúng ta nhặt được đi.”

Giang Bình Sách lấy thẻ xanh lam ra, đưa cho Kha Thiếu Bân.

Kha Thiếu Bân cũng lấy thẻ lục họ vừa thu thập ra, đặt hai tấm thẻ cạnh nhau so sánh kỹ càng: “Chất liệu thẻ giống hệt nhau, chỉ có ánh sáng là khác. Xem ra giá trị của những tấm thẻ trên đảo không giống nhau, thẻ lục 5 điểm dễ kiếm hơn, bắt đầu từ thẻ lam 10 điểm sẽ càng cao càng khó.”

Trước mắt họ đã thu thập được cả thảy ba tấm thẻ lục, tấm đầu tiên do Việt Tinh Văn nhặt được khi dùng từ điển quăng gãy cành cây, tấm thứ hai là Tiểu Đồ dò được, tấm thứ ba do Lưu Chiếu Thanh thấy ánh sáng trong lùm cây rồi bới ra.

Ba tấm đều là “cho không”, không có nguy hiểm gì.

Nhưng tấm thẻ lam 10 điểm thật sự hung hiểm, nhớ lại vừa rồi hai người bị bầy rắn đuổi theo chạy như điên, Việt Tinh Văn không khỏi rùng mình: “Sau này nếu thấy thẻ có ánh sáng khác biệt, phải cẩn thận hơn, chúng ta dốc sức thu thập thẻ xanh lục vậy.”

60 điểm là qua môn, hiện tại, họ đã thu thập được 25 điểm.

Bảng xếp hạng realtime trên đảo cũng đang cập nhật …

[Nhóm nghiên cứu A-76: 35 điểm]

[Nhóm nghiên cứu B-16: 30 điểm]

[Nhóm nghiên cứu C-183: 25 điểm]

……

Nhóm nghiên cứu C-183 của đám Việt Tinh Văn đang xếp hạng ba, rõ ràng tốc độ của hai nhóm phía trước nhanh hơn họ.

Lúc trước khi xem bảng xếp hạng Giang Bình Sách đã nhớ điểm số của mấy hạng đầu, lúc này bảng xếp hạng được cập nhật, hắn hơi chau mày, nói: “Nhóm nghiên cứu A-76 là sao nhỉ? Tôi nhớ khi kỳ thi vừa bắt đầu họ đã có 20 điểm rồi.”

Kha Thiếu Bân phân tích: “20 điểm cần bốn tẩm thẻ xanh lục, không thể có chuyện bốn tấm thẻ xanh lục để cùng một chỗ cho họ may mắn nhặt được, có khả năng là họ đã nhặt được thẻ 20 điểm ngay gần nơi đáp xuống.”

Lưu Chiếu Thanh nói: “Rơi đúng chỗ có thẻ 20 điểm, sổ đỏ quá đó.”

Việt Tinh Văn suy nghĩ, “10 điểm đã khó vậy rồi, 20 điểm không phải mấy nơi như ổ sói hay hang hổ gì đó chứ?”

Lưu Chiếu Thanh cười nói: “Nếu trong đội có chức năng khống chế tập thể, gặp hang hổ cũng không sợ. Đừng quên Lưu Tiêu Tiêu giảng bài cho khỉ, nếu nhóm nghiên cứu A-76 đúng là nhóm đại học sư phạm Tân Giang của cô ấy, hai người thay phiên nhau giảng bài, có thể khống chế đám hổ liên tục 30 giây, phái một người đi lấy thẻ, thậm chí có thể lấy thẻ xong chạy mà không tổn hại chút nào.”

Trên lý thuyết thì đúng là vậy, nhưng bản năng con người sợ hãi trước thú dữ. Giảng bài cho bầy khỉ điên đã không dễ gì rồi, giảng cho hổ thì…

Phải là người gan dạ siêu quần mới làm được điều này. Người bình thường thấy hổ đã bị dọa nhũn chân từ lâu rồi.

Dù nhóm nghiên cứu A-76 lấy thẻ trị giá 20 điểm bằng cách nào, Việt Tinh Văn cũng vô cùng ngưỡng mộ họ – Các bạn trâu bò quá! Trên đảo hoang tứ bề nguy hiểm này, buộc mọi người không thể không cứng đầu đối diện với sự tấn công của thú hoang, bầy rắn… Bình thường đám sinh viên bọn họ còn chẳng mấy khi đến vườn bách thú.

Việt Tinh Văn hít sâu một hơi, đổi chủ đề: “Tìm trên núi cũng đã phiên phiến rồi phải không? Chuẩn bị xuống núi thôi.”

Radar quan sát của Tiểu Đồ giúp họ rất nhiều, một người máy như nó quét sạch cả một vùng lớn góc trái trên, những con đường còn lại bốn người chia nhau ra tìm, không bỏ sót một góc chết nào.

Trên núi chỉ có số thẻ tương ứng với 25 điểm đã bị bọn họ lấy hết, cũng coi như bội thu.

Bốn người cùng xuống núi.

Ngọn núi này rất cao, đường núi quanh co khúc khuỷu, hơn nữa trời vừa đổ mưa, khiến họ không thể đi quá nhanh được.

Kha Thiếu Bân sợ sẽ bị thú hoang, hay bầy rắn tấn công trên đường, bèn để Tiểu Đồ đi đầu hàng trinh sát. Tiểu Đồ có thể phát hiện mọi vật sống trong phạm vi bán kính 10 mét xung quanh nó, đồng thời hiển thị ngay trên laptop của Kha Thiếu Bân.

Cuối cùng bốn người đã xuống núi trước khi trời tối.

Vừa xuống tới chân núi, đèn sau ót Tiểu Đồ chợt sáng lên, một vệt đỏ nho nhỏ cỡ hai tay người trưởng thành xuất hiện trên màn hình – màu đỏ nghĩa là radar quan sát phát hiện ra nhiệt lượng cao, chắc chắn là vật sống.

Kha Thiếu Bân dừng bước, chỉ lên phía bên trái, nói nhỏ: “Trong lùm cây bên kia có động vật.”

Việt Tinh Văn nghe vậy bèn cẩn thận nhìn qua, quả nhiên cậu trông thấy một con chim trĩ đang kiếm ăn trong bụi cỏ, cái đuôi xám của nó vểnh lên cao vừa bằng lùm cỏ. Cậu gọi từ điển ra, rón rén bước lên vài bước, sau đó chớp lúc chim trĩ không để ý bèn vung mạnh từ điển qua đó…

“Bốp”, chim trĩ nọ bị từ điển đập ngã sấp mặt, kêu lên vài tiếng cạp cạp.

Việt Tinh Văn nhanh chóng bước lên vồ lấy nó, sau đó xách cánh chim trĩ đi đến trước ba đồng đội, cười tươi rói nói: “Cảm ơn Tiểu Đồ, giải quyết được vấn đề bữa tối rồi.”

Ba người: “…”

Lưu Chiếu Thanh dở khóc dở cười: “Từ điển của em còn săn được cơ à?”

Việt Tinh Văn giơ con chim trĩ trước mặt Lưu Chiếu Thanh: “Đàn anh, biết thịt không?”

Lưu Chiếu Thanh suy nghĩ một lát, nói: “Có lẽ dao phẫu thuật của anh dùng được, thử đi.”

Các cụ bảo “giết gà bằng dao mổ trâu”, bây giờ, dùng đến cả dao phẫu thuật để giết gà rồi….

Lưu Chiếu Thanh nhận con chim từ tay Việt Tinh Văn, nói: “Tìm một chỗ nghỉ chân, nhân tiện ăn tối luôn.”

Giang Bình Sách đảo mắt nhìn xung quanh, tìm thấy một nơi tương đối an toàn, bèn nói: “Dưới tàng cây kia đi.”

Ngọn cây kia nằm trong phạm vi trinh sát của Tiểu Đồ, không phát hiện vật sống, chứng tỏ trên cây không có sinh vật nguy hiểm, bóng râm đủ lớn, có thể tránh gió tránh mưa.

Việt Tinh Văn đi theo Giang Bình Sách đến dưới tàn cây, dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại và lá rụng xung quanh.

Mặt trời đã xuống núi, ánh sáng xung quanh dần mờ tối, đồng hồ quả quýt của Việt Tinh Văn hiển thị lúc này là bảy giờ, họ không phát hiện các nhóm sinh viên khác gần đây.

Xung quanh bốn bề yên lặng, màn đêm sắp bao trùm trên hòn đảo.

Việt Tinh Văn nhìn ngó xung quanh một lát, nói: “Đêm nay ngủ ở đây đi, không đi tiếp nữa.”

Quần quật cả một chiều, mọi người đều đã hơi mệt, hơn nữa trời tối cũng không tiện tiếp tục hành động, đành phải tạm qua đêm ngoài trời, đợi trời sáng rồi tính tiếp.

Lưu Chiếu Thanh cầm con chim sang bên cạnh, cầm dao phẫu thuật nhanh nhẹn dứt khoát cứa một dao ngang cổ con chim.

Anh ta không hổ là học khoa ngoại, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, hoàn toàn không có cảnh tượng chim trĩ vỗ cánh phành phạch, máu me tung tóe như Việt Tinh Văn tưởng tượng.

Lưu Chiếu Thanh một dao giết gọn con chim, sau đó tay không vặt lông nó, nhanh chóng xử lý xong xuôi.

Kha Thiếu Bân đi nhặt mấy cành cây khô về thay rơm củi, Việt Tinh Văn tìm một ít lá khô đệm dưới cành cây, lấy bật lửa ra nhóm lửa, Lưu Chiếu Thanh cầm một cành cây khô, bắc con chim lên trên bắt đầu nướng.

Bốn người ngồi xuống quanh đống lửa.

Chẳng mấy chốc, thịt chim đã vàng ruộm, mùi thơm phảng phất quanh mũi.

Kha Thiếu Bân sáng mắt lên, nâng kính, háo hức nói: “Em chưa ăn chim trĩ bao giờ luôn.”

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: “Con chim này không ngon lắm đâu.”

Kha Thiếu Bân khó hiểu quay đầu nhìn hắn: “Mọi người nói chim trĩ nướng ăn thơm lắm mà?”

Giang Bình Sách nói: “Chúng ta không có muối, cũng không có gia vị.”

Kha Thiếu Bân: “…”

Danh hiệu vua nhạt nhẽo đúng là danh bất hư truyền, một câu nói của hắn lập tức biến bữa tối thơm ngon thành nhạt nhẽo vô vị.

Việt Tinh Văn không nhịn được nhìn sang Giang Bình Sách: “Lúc nào cậu cũng thẳng đuột vậy hết.”

Giang Bình Sách nói: “Tôi nói sự thật.”

Việt Tinh Văn bất đắc dĩ cười, thấy mặt mày Kha Thiếu Bân ủ dột, cậu bèn vỗ vai đối phương, an ủi: “Không sao, lúc nào về trường chúng ta đến quán bên ngoài cổng Đông ăn đồ nướng. Trên đảo thì cứ ăn tạm thôi đã.”

Kha Thiếu Bân thất vọng sụp vai: “Haiz, có ăn là tốt rồi, không thể yêu cầu quá cao.”

Lưu Chiếu Thanh lật chim trĩ, nói: “Nhờ Tiểu Đồ thông minh kiếm được bữa tối cho bọn mình, nói không chừng tối nay các nhóm khác còn phải chịu đói, nghĩ vậy thì mấy người chúng ta cũng may mắn đó chứ.”

Việt Tinh Văn đồng ý nói: “Đúng là chúng ta rất may, bỏ qua vụ đàn rắn thì ngày đầu tiên thu được 25 điểm, còn tận hai ngày nữa, chắc chắn sẽ qua môn này.”

Chẳng mấy chốc đã nướng xong, Lưu Chiếu Thanh xé con chim thành bốn phần, chia cho các đồng đội.

Kha Thiếu Bân ăn một miếng – đúng là rất không ngon!

Không có muối, không có gia vị, Giang Bình Sách nói đúng chỗ hiểm. Kha Thiếu Bân im lặng cúi đầu nhai thịt, nhạt như nước ốc. Việt Tinh Văn bên cạnh cậu lại nhồm nhoàm ăn đến là ngon, có lẽ cậu ấy đói thật rồi. Lúc Việt Tinh Văn ăn uống luôn khiến người ta có cảm giác “rất ngon”, Kha Thiếu Bân cũng dần cảm thấy thịt chim trong miệng mình không còn khó nuốt nữa.

Bốn người qua quýt ăn cho xong. Lưu Chiếu Thanh lất cuộn băng ra, xé cho mỗi người một tiếng nhỏ: “Lau tay.”

Việt Tinh Văn lau thử, không ngờ vết bẩn và mỡ chim trên tay biến mất một cách thần kỳ, còn sạch hơn dùng nước rửa tay. Cậu nhìn sang Lưu Chiếu Thanh, ngạc nhiên nói: “Đàn anh, băng gạc của anh có cả chức năng loại bỏ vết bẩn hả?”

Lưu Chiếu Thanh cười nói: “Đúng vậy. Hồi phục vết thương, làm sạch vết bẩn, băng gạc y tế có nhiều công dụng lắm.”

Việt Tinh Văn vừa cảm thán sự thần kỳ của dị năng Y học, thuận tay đưa băng lên lau mặt, đúng là thoải mái hơn nhiều.

Trời đã tối hẳn, cũng may đêm hè không lạnh lắm, bốn người ngồi quanh đống lửa, Kha Thiếu Bân đề nghị: “Nghe nói thú hoang sợ lửa, chúng không dám đến gần nơi có lửa đâu, chúng ta có nên nhặt thêm chút cành cây, thay nhau gác đêm không?”

Giang Bình Sách nói: “Để Tiểu Đồ gác đêm đi, nếu có nguy hiểm nó có thể cảnh báo ngay lập tức.”

Lưu Chiếu Thanh hỏi: “Tiểu Đồ hoạt động liên tục được mấy tiếng? Người máy thông minh không cần sạc điện à?”

Kha Thiếu Bân nói: “Lúc em thu nó về tương đương với sạc điện cho nó, sạc một tiếng dùng được liên tục 12 tiếng. Với lượng điện bây giờ nó có thể canh cho chúng ta đến 7 giờ sáng.”

Mọi người nghe vậy cũng yên tâm trở lại. Người máy gác đêm đáng tin hơn con người, dù sao con người có thể ngủ quên, còn người máy chỉ cần có điện sẽ không biết mệt.

Việt Tinh Văn mừng rỡ nói: “Tốt quá, để Tiểu Đồ gác đêm ở đây, mọi người ngủ sớm chút, ngày mai còn đi nữa.”

Bốn người nhặt rất nhiều cây gỗ đặt xung quanh, đến đêm có thể cho thêm vào đống lửa bất cứ lúc nào.

Nằm ngủ trên đất lạnh rất khó chịu, họ bèn tựa lưng vào cây, nghỉ ngơi dưới tán cây.

Chạy suốt một buổi chiều quá mất sức, quả thật Việt Tinh Văn đã thấm mệt, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Giang Bình Sách ngồi bên cạnh cậu, tựa vào cây nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ban đêm trên đảo hoang yên tĩnh đến lạ, thi thoảng chỉ vang tiếng lách tách khi củi khô bị đốt.

Không bao lâu sau, đầu Việt Tinh Văn hơi nghiêng xuống, thoắt cái tựa lên vai Giang Bình Sách.

Giang Bình Sách mở mắt, nghiêng đầu nhìn cậu – Tinh Văn ngủ rất sâu, hơi thở đều đều, chỉ có đầu mi nhíu chặt lại, rõ ràng đang mơ một giấc không vui lắm, có lẽ liên quan bầy rắn đuổi theo họ hôm nay?

Giang Bình Sách điều chỉnh tư thế, để cậu dựa vào được thoải mái, rồi như vỗ về khẽ ôm lấy vai cậu.

Hơi thở của đối phương quen thuộc khiến cậu yên lòng. Cuối cùng lông mày Việt Tinh Văn cũng thoải mái giãn ra, cậu tựa vào lòng Giang Bình Sách, đi sâu vào giấc ngủ.

- o0o-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương