Sáng hôm sau, chuông báo thức trong khu ký túc xá sinh viên vang lên đúng giờ, mọi người cùng đến canteen ăn sáng xong, Việt Tinh Văn và ba đồng đội về ký túc xá nghỉ ngơi, Trác Phong, Lâm Mạn La và Hứa Diệc Thâm thì tới trung tâm nhóm nghiên cứu ở tầng năm.

Hai nhóm bọn họ cũng rất may mắn, đều thuận lợi đăng ký được môn chung.

Rất nhiều sinh viên không biết gì về giám định đá quý, nhưng môn chung cuối tuần có quy định “trượt môn không cần học lại”, cũng phần nào giúp mọi người bớt gánh nặng tâm lý thử học môn này. Qua thì không thiệt, mà không qua cũng không ảnh hưởng nhiều. 50 lớp đều kín người, đúng mười giờ sáng sẽ mở lớp.

Dù nội dung chương trình học là gì, tính theo “thời gian thư viện” thì một môn là hai tiếng, chắc chắn 12 giờ sẽ thi xong. Đến 12 giờ trưa, bốn người Việt Tinh Văn đúng hẹn đến cửa nhà ăn sinh viên đợi đàn anh đàn chị. Không bao lâu sau, ba người Trác Phong cùng đi tới, vẻ mặt của họ đều không ổn lắm, Việt Tinh Văn vội vàng bước lên hỏi: “Đàn anh, thi cử sao rồi?”

Lưu Chiếu Thanh cũng quan tâm nói: “Mấy đứa qua hết chưa?”

Trác Phong và hai đồng đội nhìn nhau, khẽ thở dài, anh nói: “Qua thì qua rồi, nhưng tiếc là vừa đủ qua thôi, 60 điểm là vừa đủ qua môn, cuối cùng chỉ nhận được 120 điểm tích lũy.”

Việt Tinh Văn hỏi: “Mỗi người 120 ạ?”

Trác Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Tất cả 120, điểm tích lũy trong môn chung tính theo nhóm nghiên cứu, không chia đầu người, điểm tích lũy được phát trực tiếp tới tay nhóm trưởng.” Cũng tức là bọn họ vất vả một chuyến, cuối cùng chỉ lấy được 120 điểm, mua được 12 hộp cơm?

“Qua là được rồi. 120 điểm đủ phí sinh hoạt hai ngày đó, còn tích được thêm 2 tín chỉ, không thiệt.” Việt Tinh văn an ủi.

“Cũng phải, ít ra cũng kiếm được tiền cơm hai ngày.” Vẻ mặt Trác Phong dần tốt hơn, kể lại trải nghiệm trong kỳ thi với mọi người: “Ban đầu kỳ thi đưa tất cả mọi người đến một buổi đấu giá, đấu giá nửa chừng thì bỗng nhiên nói có đá quý bị mất, bắt bọn anh tìm số đá quý bị mất đó, đồng thời tìm ra kẻ trộm đá quý.”

Lâm Mạn La bổ sung thêm: “Cả đám sinh viên lộn tung cái buổi đấu giá đó lên, cuối cùng vẫn không tìm đủ. Viên kim cương nhỏ tí xíu như vậy chẳng biết giấu ở đâu, bọn chị tìm được ba viên đã là khá lắm rồi, có nhóm còn chẳng tìm thấy gì, mất toi cả ngày trời.”

Hứa Diệc Thâm cười híp mắt nói: “Tỷ lệ trượt môn này rất cao, hiện trường vô cùng hỗn loạn, cũng may không cần đánh quái vật, cũng không có gì nguy hiểm tính mạng, 2 học phần cùng 120 điểm tích lũy, qua được đã không thiệt rồi.”

Mọi người cùng vào canteen ăn trưa. Lâm Mạn La nhỏ giọng dặn dò: “Tinh Văn, nhìn vào tỷ lệ trượt môn buổi sáng, chắc chắn môn chạy định hướng buổi chiều không đơn giản đâu, các em phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Vâng, yêu cầu của môn học là phát trang phục và đạo cụ thống nhất, em cảm thấy nó sẽ theo hình thức dã ngoại – sinh tồn.” Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách bên cạnh, nói: “Cũng may với dị năng của bốn đứa bọn em thì tự bảo vệ mình không thành vấn đề. Có cả kỹ năng khống chế của Bình Sách nữa, dù là chương trình học sinh tồn cũng không có gì đáng sợ.”

Giang Bình Sách bình tĩnh nói: “Không cần lo, chắc chắn bọn em sẽ qua môn.” Nhìn dáng vẻ tự tin thoải mái của hắn, Việt Tinh Văn cười vỗ vai Giang Bình Sách: “Nói rồi đó nha, mong là chúng ta sẽ thi cử thuận lợi!”

Ăn trưa xong, bốn người Việt Tinh Văn cùng nhận được nhắc nhở từ hệ thống: “Nhóm nghiên cứu C-183 của bạn đã đăng ký môn tự chọn chung ‘Chạy định hướng’ chiều nay, được xếp vào lớp 1, mời các bạn có mặt điểm danh tại trung tâm nhóm nghiên cứu trước 13:55.”

Việt Tinh Văn và các đồng đội đến trung tâm môn tự chọn tầng năm trước mười phút.

Môn chạy định hướng này mở 50 lớp, cả thảy 5000 học sinh. Nhưng trung tâm môn tự chọn lại không chật chội chút nào, hệ thống thông minh đã tự động phân khu cho sinh viên các lớp khác nhau, khi bốn người Việt Tinh Văn đến tầng năm, cả đại sảnh chỉ có không đến 100 sinh viên, màn hình lớn ở giữa ghi “Khu vực điểm danh của lớp 1 môn Chạy định hướng.”

Khu vực điểm danh kê sẵn vài bộ máy tính thông minh, Việt Tinh Văn dẫn đồng đội qua đó, lần lượt đặt ngón tay lên khu xác nhận, thông báo xuất hiện trên màn hình: “Tất cả thành viên nhóm nghiên cứu C-183 điểm danh thành công, điểm thi sắp bắt đầu, xin hãy đợi.”

Chỉ còn 8 phút cuối cùng trước khi kỳ thi bắt đầu.

Nơi này là khu vực điểm danh của lớp 1, chứng tỏ một lát nữa các bạn học xung quanh sẽ bước vào cùng một điểm thi.

Mọi người không thân nhau, những nhóm nhỏ ba người, bốn người túm tụm lại, rì rầm thảo luận.

Bỗng nhiên, có một nam sinh cao giọng nói: “Các bạn ơi, nếu chương trình học lần này theo dạng sinh tồn, mong mọi người có thể hợp tác thì hợp tác, không hợp tác được cũng đừng làm khó người khác. Dù sao trượt môn tự chọn chung không cần học lại, không nhất thiết phải liều mạng với bạn học, tung chiêu sương sương thôi, đừng làm người khác bị thương nha!”

Nghe thấy câu này, không ít người gật đầu đồng ý, cũng có những bạn học chỉ liếc nhìn cậu ta, rồi mặc kệ.

Vẻ mặt cậu chàng kia vẫn rất tự nhiên, nói xong liền quay đầu thì thầm với đồng đội của mình bên cạnh. Việt Tinh Văn bất ngờ trông thấy một gương mặt quen thuộc ở đó – cô gái nhỏ người chỉ tầm 155cm đứng bên cạnh chàng trai kia, cô buộc tóc đuôi ngựa, làn da hơi nhợt nhạt, vừa rồi cô ấy bị chàng trai kia chắn mất, lúc này cô dịch sang bên cạnh, Việt Tinh Văn mới nhìn thấy cô.

Dường như cô cũng nhận ra ánh mắt của Việt Tinh Văn, quay đầu nhìn về phía cậu, hai mắt lập tức sáng lên: “Tinh Văn?!”

Việt Tinh Văn cười với cô: “Trùng hợp quá, Lưu Tiêu Tiêu?”

Lưu Tiêu Tiêu chầm chậm chạy tới, đứng trước mặt Việt Tinh Văn ngẩng đầu lên nhìn cậu, giọng hơi kích động: “Trùng hợp quá, lại được xếp vào cùng lớp rồi! Đàn anh Lưu và Kha Thiếu cũng ở đây à, các cậu thành một nhóm phải không?” Còn anh chàng lạnh lùng đẹp trai bên cạnh Việt Tinh Văn kia, cô không quen, cũng không dám chào bừa.

Việt Tinh Văn nói: “Ừ, mấy người chúng tôi cùng trường nên dứt khoát lập nhóm nghiên cứu luôn.”

Giang Bình Sách nhìn cô, khẽ nhíu mày – cô gái gầy gầy nhỏ con này, gương mặt búp bê này, hắn không nhớ Việt Tinh Văn có người bạn nào như vậy, xem ra là mới quen trong thư viện?

Nhận ra Giang Bình Sách đang quan sát đối phương, Việt Tinh Văn nhỏ giọng giới thiệu: “Đây là bạn Lưu Tiêu Tiêu học đại học sư phạm Tân Giang, lúc trước bọn tôi được chia vào cùng lớp khi thi ‘Khu nội trú khoa tim mạch’.”

Giang Bình Sách khẽ “ừ” một tiếng, gật đầu với cô, xem như đã chào.

Việt Tinh Văn giới thiệu: “Đây là bạn thân nhất của tôi, Giang Bình Sách khoa Toán.”

Lưu Tiêu Tiêu chợt ngộ ra: “Là bạn thân khoa Toán mà cậu nói đó phải không!”

Việt Tinh Văn cười, nói: “Đúng thế.”

Giang Bình Sách khó hiểu nhìn sang Việt Tinh Văn, người sau bèn kề vào tai hắn giải thích: “Trước đây lúc suy luận hung thủ, tôi dùng phương pháp phân tích quỹ đạo mà cậu dạy đó, bọn họ tò mò sao sinh viên Tiếng Trung như tôi lại nhạy bén với số liệu như vậy, tôi mới nói tôi có bạn thân học khoa Toán, bị cậu lây cho đó.”

Giang Bình Sách im lặng vài giây, thấp giọng hỏi: “Cậu hay nhắc đến tôi trước mặt người khác à?”

Vẻ mặt Việt Tinh Văn bình tĩnh, “Tiện mồm nhắc tới thôi.”

Giang Bình Sách không hỏi thêm, nhưng sắc mặt không còn lạnh lẽo như vừa nãy nữa.

Lưu Chiếu Thanh cười, chọc cô: “Bạn Lưu Tiêu Tiêu dám giảng bài cho khỉ nghe cũng tham gia nhóm nghiên cứu rồi à?”

Lưu Tiêu Tiêu đỏ mặt nói: “Em lập nhóm với các đàn anh đàn chị sư phạm Tân Giang. Đàn anh của em là Tần Lãng, tốt bụng lắm, lát nữa không biết hình thức thi sẽ thế nào, nếu được thì bọn mình lại hợp tác nhé!”

Với tiền đề không xung đột về lợi ích, đương nhiên Việt Tinh Văn vui vẻ hợp tác với các bạn học khác để qua môn. Đàn anh của cô ấy là Tần Lãng, có thể đoán được là bạn Tần Lãng khoa Vật Lý đại học sư phạm Tân Giang đã đăng “Sơ lược về Chạy định hướng” trên diễn đàn trường hôm qua.

Việt Tinh Văn gật đầu nói: “Không có gì, có cơ hội hợp tác rồi bàn tiếp.”

Lưu Tiêu Tiêu xoay người trở lại cạnh đồng đội, giới thiệu Việt Tinh Văn cho đàn anh đàn chị của cô, đối phương thân thiện nhìn Việt Tinh Văn, Việt Tinh Văn cũng gật đầu chào lại họ.

Tiếng máy móc thông báo vang lên: “Hết giờ điểm danh, điểm thi sắp bắt đầu, mong mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”

Sau mười giây đếm ngược, khung cảnh trước mắt mọi người chợt thay đổi…

Sau đó, tất cả xuất hiện trên một chiếc trực thăng khổng lồ, mọi người ngồi thành hai hàng đối mặt nhau, họ được thay đồng loạt thành đồ rằn ri màu xanh của quân đội, sau lưng còn có một chiếc ba lô.

Tiếng cánh quạt đinh tai nhức óc văng vẳng bên tai.

Việt Tinh Văn quay đầu nhìn về phía Giang Bình Sách, trùng hợp bắt được ánh mắt của hắn.

Trang phục rằn ri quen thuộc khiến mọi người nhớ lại kỳ quân sự khi mới vào năm nhất. Sau khi trải nghiệm học viện Y, Việt Tinh Văn đã quen với việc thay đồ bất chợt khi vào điểm thi. Nhưng vấn đề là thư viện để họ lên trực thăng làm gì?

Ngay sau đó, tiếng máy móc lạnh tanh vang vọng trong cabin: “Các bạn học, chào mừng đến môn tự chọn chung ‘Chạy định hướng’, máy bay sắp đưa mọi người đến hòn đảo diễn ra cuộc thi, mong mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”

Tiếng bàn tán xì xào vang lên xung quanh…

“Đến đảo hả? Không phải bắt chúng ta tìm đường sống trong chốn rừng rú đó chứ!”

“Đưa chúng ta qua đó bằng trực thăng, sao tôi cứ thấy rờn rợn làm sao ấy nhỉ?”

“Là đảo hoang chim không thèm ị đó hả? Chúng ta phải ở đó mấy ngày?”

Tiếng máy móc không hề quan tâm đến cuộc thảo luận của sinh viên, tiếp tục gióng nói lạnh băng: “Sau lưng các bạn là dù nhảy, sau khi máy bay đến điểm đích, các bạn sẽ tự nhảy dù. Độ cao an toàn thấp nhất khi nhảy dù là 500 mét. Cho nên, các bạn hãy bung dù ở độ cao trên 500 mét, nếu có ngã chết tự gánh hậu quả.”

Mọi người: “???”

Gì vậy ba? Nhảy dù?!

Tiếng máy móc: “Tiếp theo đây, mời mọi người xem kỹ hướng dẫn cách thao tác dù nhảy.”

Đây là lần đầu tiên Việt Tinh Văn ngồi trực thăng. Trước đây khi cậu đi máy bay, màn hình trước ghế luôn luôn chiếu “Lưu ý an toàn khi bay”. Lần bay này, thứ được chiếu lên lại là “thuyết minh cách thao tác dù nhảy.”.

Kéo một đám sinh viên đi nhảy dù, vừa bắt đầu đã chơi lớn vậy à?

Việt Tinh Văn lập tức tập trung cao độ, chú ý xem video đang phát trong cabin.

Video này giải thích cách sử dụng dù nhảy vô cùng sơ lược, mở dù thế nào, điều khiển phương hướng ra sao, nhìn thôi thì không có gì quá khó. Nhưng nhảy từ trên cao xuống khiến tâm lý mọi người bất giác muốn bỏ cuộc.

Con người có một nỗi sợ từ bản năng với độ cao, nhất là câu “ngã chết tự gánh hậu quả” khiến mọi người áp lực hơn bội phần – không ai muốn trải nghiệm việc “ngã chết” cả!

Video chỉ chiếu một lần, tiếng máy móc vang lên ngay sau đó: “Sắp đến điểm thi, bắt đầu từ bây giờ, máy bay trực thăng sẽ bay quanh đảo một vòng trong mười phút, các bạn học có thể chọn nơi mình thích để nhảy dù. Các bạn học cùng một nhóm nghiên cứu chú ý vị trí của các thành viên, khi nhảy dù đừng cách nhau quá xa.”

Tiếng máy móc: “Kỳ thi Chạy định hướng lần này kéo dài ba ngày, thức ăn, nơi ở tự giải quyết. Trong ba lô của nhóm trưởng có các dụng cụ như bản đồ, la bàn… rất nhiều thẻ tích điểm rải rác trên đảo, thu thập được thẻ tích điểm sẽ nhận được điểm tích lũy tương ứng, trên 60 điểm được tính là qua môn. Chú ý, phải đến đích trước 24 giờ tối ngày thứ 3, nếu không sẽ trượt môn.”

Trực thăng dừng lại giữa không trung, tiếng ầm ầm chói tai vang lên trong cabin. Ngay sau đó, cửa máy bay mở ra, gió lạnh ập vào, thổi vù vù khiến các sinh viên không thể mở mắt, đầu tóc cũng rối bù lên.

Âm thanh cảnh báo tít tít như đang giục giã mọi người nhảy xuống.

100 sinh viên nhìn nhau.

Có một nam sinh mạnh dạn đến trước cửa máy bay nhìn xuống, suýt nữa đã sợ đến nhũn chân: “Đậu, cao bao nhiêu thế này!”

Đồng đội bên cạnh cậu ta run rẩy đáp: “Trên dù nhảy có hiển thị độ cao, độ cao hiện tại là 3000 mét.”

Có một cô gái đã sắp khóc, “Tôi sợ độ cao, làm sao bây giờ, tôi sẽ ngã chết phải không?! Hay là chúng ta không thi môn này nữa, trốn học có được không? Môn tự chọn không phải có thể bỏ học sao?” “Đúng thế, đây không nhảy đâu, không được trốn tiết à?”

Xung quanh ầm ĩ, không một ai dám nhảy đầu tiên.

Tiếng máy móc: “Các bạn học chuẩn bị nhảy dù, sau mười phút đếm ngược, sẽ bị cưỡng chế thả xuống.”

Lưu Chiếu Thanh trầm giọng chửi: “PUBG bản người thật à? Vứt một đám người lên đảo hoang nhảy dù! Bình thường tôi toàn chơi PUBG trên máy tính thôi, giờ phải nhảy thật… dữ dội quá rồi đó!”

Kha Thiếu Bân nhìn xuống từ cửa sổ, lòng cũng không nhịn được căng thẳng – Độ cao 3000 mét, sức gió trên cao rất lớn, trên mặt biển xanh biếc chỉ có một hòn đảo nhỏ hình tròn, bảo những sinh viên kinh nghiệm nhảy dù bằng không trực tiếp nhảy xuống, lỡ như không khống chế được phương hướng bị gió thổi ra biển chết đuối, hay bất cẩn va vào đá ngầm ngã chết, nghĩ thôi đã thấy thảm lắm rồi.

Biết vậy đã chọn “Giám định đá quý” đến hội đấu giá kiếm kim cương rồi!

Bắt đầu mười phút đếm ngược bay quanh đảo, tiếng cảnh báo tít tít vang lên không ngừng, đẩy bầu không khí căng thẳng trong cabin lên đỉnh điểm.

Giang Bình Sách nhìn sang Việt Tinh Văn, cậu cũng đang nhìn hắn, hai người trao nhau ánh mắt, sóng vai bước tới cửa cabin, Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân đành phải liều đuổi theo.

Giang Bình Sách thấp giọng nói: “Các cậu nhảy trước, tôi nhảy cuối. Nếu các cậu bay lệch hướng hay gặp nguy hiểm gì, tôi có thể dùng hệ tọa độ thay đổi quỹ đạo di chuyển của các cậu.”

Vừa rơi xuống vừa tính tọa độ, viết công thức, cũng khó quá đó.

Nhưng Việt Tinh Văn tin tưởng năng lực của Giang Bình Sách.

Hắn là người có năng lực tham gia thi mô hình toán học toàn quốc,  là học thần khi học năm ba đã hoàn thành toàn bộ chương trình học của khoa Toán, có tên trong danh sách nghiên cứu sinh sớm. Tốc độ, thời gian, cự ly, phương hướng rơi, có hệ tọa độ trong tay chắc chắn hắn có thể tính chính xác.

Việt Tinh Văn nhìn hắn, cười vươn tay ra: “Tôi nhảy trước đây. Nếu để tôi ngã chết, lúc nào về sẽ hỏi tội cậu đó.”

Giang Binh Sách cũng vươn tay, hai người đập tay nhau thay lời cổ vũ đối phương.

Sau đó, Việt Tinh Văn dứt khoát nhảy ra khỏi cabin!

Lưu Chiếu Thanh và Kha Thiếu Bân đành phải mạnh dạn nhảy theo, Giang Bình Sách nhảy cuối cùng. Làm như vậy hắn có thể nhìn rõ vị trí của ba đồng đội bên dưới mình, bảo vệ họ bằng hệ tọa độ của hắn.

Tiếng thốt kinh ngạc vang lên trong cabin: “Vãi, họ nhảy rồi kìa!”

Những học sinh khác nghe vậy cũng nhao nhao quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chàng trai nhảy xuống đầu tiên đã bung dù rồi.

Ngay sau đó, các đồng đội của cậu cũng lần lượt mở dù, bốn chiếc dù nhảy như bốn cánh hoa nở rộ giữa không trung, nhanh chóng bay về phía đảo hoang.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương