Thẩm Thạc giải thích sơ lược ngọn nguồn chuyện của mình và Cố Cầm cho Đào Y, thấy Đào Y chỉ là lẳng lặng nghe, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, anh ngược lại hơi thấp thỏm.

Theo anh hiểu biết về tính tình của tiểu nha đầu Đào Y, từ trước đến nay cô có cái gì thì nói cái đó, rất ít giấu lời ở trong lòng. Vào lúc này buồn bực không lên tiếng giống như thục nữ, khiến trong lòng anh sợ hãi.

"Y Y, em có phải rất để ý chuyện này hay không?" Thẩm Thạc thật cẩn thận hỏi han, "Anh biết, dù là cô gái nào biết vị hôn phu của mình hại chết một người cũng sẽ sinh ra nghi vấn với nhân phẩm của anh ta."

Đào Y gật đầu lại lắc đầu, "Em có hơi để ý, nhưng em để ý chính là đã từng có một cô gái như vậy kề cận anh, gần như tham dự tất cả sinh hoạt của anh, mà khi đó em lại không biết anh. Còn có, em không nghĩ là anh phải chịu trách nhiệm với bi kịch của Cố Cầm. Chuyện năm đó, sai lầm của anh là không sớm nói rõ ràng với cô ấy, còn có lúc cô ấy đến bộ đội tìm anh thì anh nên giữ cô ấy lại trước rồi thông báo người nhà của cô ấy, không nên để mình cô ấy rời đi, nhưng chuyện này không đủ để anh hoàn toàn chịu trách nhiệm việc cô ấy tự sát."

Thẩm Thạc không ngờ Đào Y sẽ nói những lời này, trong bụng hơi cảm khái.

Lời của Đào Y đã nói thì anh hai và Hải Trường Minh cũng từng nói với anh, anh cũng hiểu chuyện phát sinh trên người Cố Cầm không phải là mình có thể khống chế, chỉ là anh không có cách nào không suy nghĩ "Nếu". Giống như Đào Y nói vậy, nếu năm đó anh suy nghĩ an toàn của Cố Cầm, trước giữ cô ấy lại thông báo nhà họ Cố đi đón cô, như vậy, cô cũng sẽ không...

Thẩm Thạc thở dài, "Dù sao anh cũng là kíp nổ."

Tay Đào Y nhỏ mảnh trắng nõn đặt trên tay màu đồng bị phơi nắng của Thẩm Thạc, an ủi: "Tất cả đều đã qua, người dù sao cũng phải nhìn về phía trước. Huống chi, Cố Cầm còn sống, chúng ta còn có cơ hội bồi thường cho cô ấy."

"Chúng ta" từ này khiến trong lòng Thẩm Thạc ấm áp vui vẻ, anh không khỏi cầm ngược lại tay của Đào Y, bao bọc nó trong bàn tay to của mình.

Thẩm Thạc cảm thấy qua nhiều năm như vậy chuyện anh làm nhất đúng là thích tiểu nha đầu Đào Y này. Vốn nghĩ là cô tuổi còn nhỏ, không từng trải nhiều, vốn tùy hứng làm ầm ĩ, nghe chuyện từng phát sinh trên người của mình như vậy sẽ quay đầu bước đi. Nhưng cô lại thấu hiểu bao dung và ủng hộ anh như thế.

Thẩm Thạc nghĩ, anh rất may mắn. Truyện được đăng duy nhất tại die^nda#@[email protected] 

"Cô lỗ lỗ ——" một phòng ấm áp hòa hợp đột nhiên bị âm thanh bất ngờ phá vỡ.

Thẩm Thạc sửng sốt, ngược lại nhìn Đào Tiểu Y lúng túng ôm bụng.

Khóe miệng anh kéo ra đường cung mờ, "Chưa ăn cơm?"

Đào Y gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh nháy nháy mắt, ủy khuất hề hề nói: "Còn không phải là lo lắng vết thương của anh..."

Thu hồi dáng vẻ xinh đẹp, Thẩm Thạc rất cao hứng.

Anh sờ sờ đầu của cô, gọi một cuộc điện thoại, dặn dò mấy câu, một phút sau có một tiểu binh xách một hộp gỗ đựng thức ăn gõ cửa tiến vào.

Người lính này là Hải Trường Minh cố ý lưu lại chăm sóc cho Thẩm Thạc, Thẩm Thạc vốn không có ý định làm phiền cậu ta, chỉ là lúc này sợ một mình Đào Y đi ăn cơm nhàm chán, mà anh cũng đúng dịp buổi tối không thể ăn gì, liền phái cậu ta đi thi hành nhiệm vụ cá nhân.

Đào Y thấy tiểu binh, chủ động nhận lấy hộp đựng thức ăn, cũng nói cảm ơn.

Tiểu binh là một tân binh, còn rất ngượng ngùng, lập tức khoát khoát tay, gãi đầu nói: "Chị dâu, không, không cần khách khí. Hắc hắc." Sau đó chào Thẩm Thạc, lấy được chỉ thị, xoay người đi ra ngoài.

Đào Y xếp bàn trên giường bệnh đứng lên, lấy thức ăn từ trong hộp đựng thức ăn ra để lên, vừa mỉm cười nói: "Các anh làm lính thật sự có ý tứ, thấy ai cũng kêu chị dâu."

Thẩm Thạc cười cười nói: "Tất cả mọi người kêu thói quen như vậy."

Dừng lại, anh thử dò xét nói: "Đều nói người làm lính cực khổ, thật ra thì vợ của người làm lính khổ hơn. Gánh vác tiếng "Chị dâu" đã có thể hơn nhiều người phụ nữ bình thường... Đào Y, em chuẩn bị tốt khi làm quân tẩu sao?"

Tay Đào Y xếp chén đũa hơi chậm lại, lại tiếp tục động tác lúc đầu, "Anh sẽ không định ăn em sạch sành sanh rồi tính quỵt nợ đi? Nói cho anh biết, bây giờ chỉ có em không cần anh, nếu anh dám không cần em nữa, em nhất định đánh giết đến bộ đội các anh, đuổi đến nhà họ Thẩm các anh, huyên náo anh cả đời làm lính hòa thượng."

Đào Y vừa nâng cao giường, Thẩm Thạc liền gần trộm hương, "Vô cùng tình nguyện."

"Anh..." Đào Y đỏ mặt, nghiêng đầu trợn mắt nhìn anh, giống như yêu kiều lại giận dữ.

"Làm sao? Anh hôn vợ quân tẩu tương lai của mình, em không vui?" Thẩm Thạc khó được lưu manh nói, sau đó đắc ý hất càm lên, chỉ chỉ thức ăn đối diện nói, "Tới, vợ nhanh đút anh, anh sắp chết đói."

Làm nũng?

Đào Y trợn to hai mắt nhìn Thẩm Thạc vẻ mặt vẫn mặt than như cũ, miệng lại phun ra lời kinh người, giống như thấy người ngoài hành tinh, [email protected]$#ndl1!#[email protected]#Rdone423 sợ đến mức suýt úp cả bàn món ăn lên đầu anh rồi hỏi anh có phải xuyên qua từ chỗ nào đến hay không.

Thẩm Thạc giống như cũng ý thức được mình cố ý bán manh bán hơi quá, thẹn thùng xoay đầu sang bên kia "Khụ khụ" hai tiếng, "Cái đó... Y Y, chúng ta ăn cơm đi."

"Phốc!" Lúc này Đào Y mới hoàn toàn phản ứng kịp, "Oa ha ha ha, Thẩm Thạc, anh vậy mà xấu hổ."

Đào Y được voi đòi tiên sờ sờ đầu của Thẩm Thạc, "Tiểu Thạc Thạc, ngoan ha, dì lập tức đúc con ăn cơm cơm... Ngô..."

Đào Y vừa dứt chữ "Cơm", nửa há miệng liền bị Thẩm Thạc ăn vào trong miệng.

Nụ hôn này mới đầu chỉ là vì khiến Đào Y ngậm miệng, sau vào miệng, Thẩm Thạc nếm đến ngọt lành hạnh phúc tâm cảm thụ vui vẻ muốn ngừng mà không được, nụ hôn từ từ sâu hơn, cho đến..."Cô lỗ lỗ —— "

Miệng Thẩm Thạc vẫn đặt trên môi Đào Y như cũ: "..."

Đào Y đỏ mặt: "..."

Đào Y lập tức tránh khỏi Thẩm Thạc, sửa sang lại váy liền áo, ho nhẹ, "A, thật đói."

Thẩm Thạc nhếch khóe miệng.

Vì một chân của Thẩm Thạc vẫn ở trạng thái bi thống bị treo ngược, mặc dù nệm được nâng cao, anh vẫn không với đến cái bàn, chỉ có thể để Đào Y đút anh ăn cơm. Hơn nữa, Thẩm Thạc chỉ có thể nghiêng nửa mông trên nệm, tư thế rất là bất nhã.

Đào Y vừa đút cơm, vừa trộm vui vẻ, "Anh biết dáng ngồi của anh giống như gì sao?"

"Cái gì?" Thẩm Thạc đầy hăng hái hỏi.

Đào Y đút cho anh một miếng thịt, "Sản phụ mới vừa sanh em bé xong." Nói xong, cô lập tức nhảy cách thật xa, nhìn anh cười hắc hắc.

Thẩm Thạc bị nghẹn, bất quá, "A? Chẳng lẽ em có kinh nghiệm?"

"Lúc chị họ của em sanh em bé xong chính là như vậy, thuận sinh đều như vậy." Đào Y chắc lưỡi, lại nghĩ đến gì đó nói, "Nói, sanh con rất đau rất đau, tương lai hai ta nhận nuôi một đứa, một mặt có thể giảm bớt một đứa bé không có nhà, một mặt có thể vì quốc gia kế hoạch hoá gia đình cống hiến một phần lực lượng. Anh nói, có được hay không?"

Thẩm Thạc không cảm thấy kỳ quái với tốc độ chuyển đề tài của cô, cũng không cảm thấy vấn đề này có gì không đúng. Anh nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Có đạo lý."

Đào Y còn nhỏ, sợ đau  không muốn sanh con là bình thường, đoán chừng lớn hơn nữa là tốt. Anh không tranh cãi với cô, trước theo cô, đến lúc đó anh cũng không tin cô mang thai thật là có thể xuống tay giết chết hài tử của bọn họ.

Đào Y vừa nghe Thẩm Thạc tán thành cô có quan điểm truyền thống trái ngược, lập tức cao hứng đi đến trước mặt anh lại đút cho anh một miếng thịt ăn, "Đúng, đúng không? Em cũng biết ý nghĩ của em có đạo lý." Cô hơi đắc ý vênh váo.

Thẩm Thạc nhìn cô vui vẻ, sớm không nghiêm túc giống khi nghe được chuyện Cố Cầm, liền cười cười khen cô có tư tưởng, lúc này trong lòng mới thở phào nhẹ nhỏm.

Sau khi ăn cơm tối xong đã là tám giờ tối, Đào Y để giường của Thẩm Thạc nằm ngang, mình ngồi trên ghế ở mép giường tán gẫu câu có câu không với Thẩm Thạc. Hàn huyên đến công việc của mình, cô cố ý lướt qua chuyện Hạ Nhĩ là tổng giám đốc của công ty bọn họ, nói phét công tích vĩ đại của mình. Khi nói đến quan trọng nhất của "Kiếp sống"  công việc của mình lúc —— ừ, thật ra thì kiếp sống công việc của cô bây giờ ngắn ngủi làm người ta xem thế là đủ rồi —— không thể không nhắc đến chuyện bạn trai của Hàn Vân.

Đào Y sợ nói: "Em vốn đang lo lắng sau khi phát bản tin ra ngoài, bạn trai của Hàn Vân sẽ tìm anh trừng trị."

Sau đó, cô lại đắc ý khinh bỉ nói: "Ai biết hắn lại là chỉ mềm chân tôm, sau khi chuyện tình bộc lộ Hàn Vân bị chỉnh rất thảm, hắn lại không có hành động gì cứu giúp. Cái đó... Bất quá, nếu em biết Hàn Vân sẽ vì chuyện này bị tuyết tàng, em sẽ không đưa tài liệu tin tức đóng góp ra, trước kia làng giải trí bùng lên bạn trai của người nào hoặc bạn gái của người nào là ai ai, mọi người đều nhân cơ hội tuyên truyền mà thôi, người nào từng nghĩ Hàn Vân vì làm việc nhỏ như vậy cắt đứt cuộc sống giải trí đây? Thẩm Thạc, anh nói, em có phải làm sai hay không?"

Giọng nói cuối cùng của Đào Y đã là sám hối cùng bất an. Cô là vì mình phá hủy mơ ước của một cô gái mà xoắn xuýt hối hận.

Thẩm Thạc sờ sờ đầu của cô trấn an nói: "Em không nên tự trách. Đây là chính cô ta gieo gió gặt bảo. Mặc dù em không báo cáo chuyện này, một ngày nào đó cũng sẽ có phóng viên khác đưa chuyện này ra ánh sáng. Còn có, Điền Kiên Quyết đã bị khai trừ quân tịch, cho nên, em cũng không cần phải lo lắng hắn sẽ trả thù em."

"Anh làm?" Đào Y theo bản năng cho là kết quả của Điền Kiên Quyết là Thẩm Thạc giúp cô trả thù hậu quả của mấy cái tát kia.

Thẩm Thạc nhàn nhạt nói: "Anh không có bản lãnh ăn không nói có lớn như vậy."

Đào Y nghe trả lời ngắn gọn này, ngọt ngào, cảm thán.

Ngọt là mình bị người đánh mấy bàn tay, vị hôn phu nhìn ở trong mắt ghi trong lòng, lập tức khiến cô thở ra. Loại tâm tình công chúa được bảo vệ là cô gái đều ước muốn có được, cô lại may mắn có.

Thán lại là Điền Kiên Quyết phải phạm sai lầm, vốn là không ai sẽ đi tra, hắn khiêm tốn chút sẽ bình an đến già, nhưng lỗi lớn nhất chính là đá khối thiết bản Thẩm Thạc này. Nghĩ như vậy, Thẩm Thạc có bản lãnh vặn ngã Điền Kiên Quyết, ngày đó cô khẩn trương nhắc nhở anh cẩn thận người tên Điền Kiên Quyết không phải là có chút nhỏ nói thành to sao? Cũng đúng, nhà họ Thẩm ở quân giới dù sao có mấy phần phân lượng, ngày đó thật là cô trông gà hoá cuốc.

"Đừng suy nghĩ, thời gian không còn sớm, nên ngủ."

Đào Y nhìn đồng hồ đeo tay, mới phát hiện đã mười giờ rưỡi.

Nhưng mà... Làm sao ngủ?

Mặc dù là phòng bệnh một người, nhưng trong phòng cũng chỉ có một cái giường. Ngược lại còn có hai cái ghế sa lon một người.

Đào Y gật đầu, mở hai ghế sa lon một người ra phần tương đối, ở giữa giữ lại một chỗ trống. Cô ngồi trên một ghế sa lon ngửa ra sau, hai chân khoác lên một ghế sa lon khác.

OK! Một cái giường đơn giản dị thoải mái hoàn thành.

Đào Y dương dương đắc ý nghiêng người nhìn Thẩm Thạc, chờ anh khích lệ mình.

Trên mặt Thẩm Thạc lại không có dấu hiệu gì tán thưởng.

Đào Y kỳ quái, "Anh làm sao không biểu dương khen ngợi em?"

Con ngươi Thẩm Thạc chuyển vòng vo, "Em đến đây anh liền..."

Đào Y mờ mịt đi qua, tính chờ đợi Trung tá tiên sinh khen ngợi, còn chưa đứng lại, liền "A" một tiếng, bị cánh tay của Trung tá tiên sinh mạnh mẽ có lực kéo vào trong ngực.

Đào Y bị kinh sợ buồng tim còn đập bịch bịch, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên từ trong ngực Thẩm Thạc, nhíu mày nói: "Anh làm sao thô bạo như vậy?"

Này xem như thô bạo? Anh còn muốn đến lúc thô bạo hơn. Chỉ là... Ai, có lòng không đủ lực.

Thẩm Thạc dùng càm cọ cọ trán của Đào Y, giọng khàn khàn mang theo dịu dàng không gì so sánh nổi nhàn nhạt chảy ra: "Y Y, đến trên giường, đến ngủ trong ngực anh?"

Rõ ràng ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm, Đào Y lại đỏ mặt.

"Ừ? Làm sao vậy?" Mặc dù đang hỏi ý kiến của Đào Y, tay của Thẩm Thạc lại siết cô chặt chẽ, cũng tính lấy bị cự tuyệt sẽ đến sức mạnh.

Đào Y xấu hổ đứng lên, "Nhưng giường quá nhỏ."

"Em dáng dấp nhỏ, ở trong ngực anh, giường này khẳng định cứng." Thẩm Thạc dụ dỗ, "Huống chi, anh đã rất lâu không gặp em."

Dáng dấp nhỏ?

Tư tưởng của Đào Y lại lạc trước nửa câu trước, sau đó cô u buồn. Anh đây là ngại ngực của cô không lớn? Nhưng mà...

"Em là B, B, anh lưu manh vạn năm, anh hiểu không, hiểu không anh?" Đào Y không phục đâm ngực của anh, đâm đâm liền đâm lên chấm hồng nhỏ của anh, "Anh mới nhỏ."

Hắc? Cái gì B? B... B... Ách...

Thẩm Thạc suy nghĩ kỹ mới hiểu rõ đột nhiên trở nên luống cuống tiểu nha đầu Đào Y làm sao đột nhiên nói ra câu nói như vậy =.

Sau đó, anh bên dưới rộn rạo rồi.

Đôi mắt Thẩm Thạc tự nhiên đen khó lường, giọng khàn khàn càng phát ra thâm trầm, "Tiểu nha đầu, hấp dẫn anh nữa, anh không ngại dùng động tác độ khó cao ăn em ở đây."

Đào Y lại đột nhiên mặt không đỏ khí không thở hổn hển, "Thật?" Ánh mắt lóe sáng lóe sáng, "Nếu không, anh thử đi?"

"Khụ khụ... Khụ..." Thẩm Tham mưu trưởng kinh ngạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương