Trọn Kiếp Yêu
Chương 22

Bùi Hoan không trả lời. Anh hơi tức giận, giày vò cô chết đi sống lại. Cuối cùng, anh lại xót xa, mặc áo váy cho Bùi Hoan rồi ôm cô vào lòng vỗ về.

Bùi Hoan nhìn anh, cố ý chọc tức người đàn ông này: "Em và anh ấy đã kết hôn sáu năm... Chuyện này còn phải hỏi sao?".

Hoa Thiệu Đình nhếch miệng, nhưng thái độ của anh khiến Bùi Hoan rùng mình. Năm xưa khi không cho cô giữ đứa bé, anh cũng có nụ cười tàn nhẫn như vậy.

"Cậu ta dám động vào người của tôi, kết cục chỉ có một mà thôi." Hoa Thiệu Đình lên tiếng.

Bùi Hoan bình tĩnh nhắc nhở: "Tưởng Duy Thành là chồng em. Anh ấy mà xảy ra chuyện, em cũng không sống nổi".

Hoa Thiệu Đình thật sự bị câu nói này chọc giận.

Dường như cuộc ân ái vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Sau khi tỉnh mộng, cô đã trưởng thành, còn anh không thể giữ cô bên mình.

Hoa Thiệu Đình thả lỏng đôi tay, Bùi Hoan mệt mỏi ngồi sang một bên. Anh thở dài: "Bùi Bùi, em muốn làm tôi tức chết đúng không?".

Trong lòng Bùi Hoan như bị thủng một lỗ, khiến cô ngày càng đau đớn. Cô cố ý dùng chuyện này chọc tức anh: "Bây giờ anh còn trách em? Năm đó để có thể sống tiếp nên chuyện gì em cũng nhận lời. Anh ấy muốn em, em đồng ý gả cho anh ấy, đổi lại sáu năm yên ổn". Tâm trạng của cô trở nên kích động: "Anh có tư cách gì trách em? Buổi tối hôm đó, em suýt nữa chết ở bệnh viện... Lúc bấy giờ em còn chưa đến hai mươi tuổi. Hoa Thiệu Đình, anh đối xử với em như vậy, không gả cho Tưởng Duy Thành, liệu em còn con đường khác không?".

Hoa Thiệu Đình giơ tay vuốt những sợi tóc lòa xòa ra sau tai Bùi Hoan, nhẹ nhàng nói với cô: "Tôi không trách em, em hãy ly hôn với cậu ta. Tôi cho em hai tuần. Hai tuần sau, tôi đến đoán em về nhà".

Bùi Hoan hất tay anh: "Không bao giờ".

Hoa Thiệu Đình im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh đột nhiên đứng dậy đi lấy một thứ đưa cho Bùi Hoan.

Vừa nhìn thấy tấm ảnh, Bùi Hoan liền sững sờ, bởi người trong ảnh là chị gái Bùi Hi đã mất tích sáu năm nay.

Ánh sáng trong bức ảnh không tồi, Bùi Hi đang ngồi đọc sách. Thời gian hiển thị là tháng trước.

"Chị ấy vẫn còn sống." Bùi Hoan túm tay anh, xúc động hỏi: "Chị ấy đang ở đâu?".

Hoa Thiệu Đình vỗ vai Bùi Hoan, ánh mắt hết sức dịu dàng: "Em về ly hôn với Tưởng Duy Thành, tôi sẽ trả chị gái cho em".

Bùi Hoan ngẩn người nhìn anh, mở miệng một cách khó nhọc: "Anh thật sự muốn chúng ta biến thành như vậy sao? Anh dùng chị gái để uy hiếp em, ra điều kiện với em. Anh làm vậy... khác nào Tưởng Duy Thành?"".

Hoa Thiệu Đình lắc đầu: "Là em đang ép tôi, Bùi Bùi". Anh gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, nói rành rọt từng từ một: "Hãy ly hôn với cậu ta".

Nghe ám hiệu của Hoa tiên sinh, người bên ngoài liền đẩy cửa đi vào.

Cố Lâm liếc Bùi Hoan, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. Cô ta đặt đồ xuống bàn rồi lui ra ngoài.

Nhìn thấy viên thuốc và cốc nước trên mặt bàn, lòng Bùi Hoan nguội lạnh. Đã đến nước này, tất cả cũng không còn ý nghĩa.

Cô hất tay anh ra, loạng choạng đi lấy thuốc, uống theo ý anh. Cô siết chặt tấm ảnh, nở nụ cười thê lương: "Hoa Thiệu Đình, rồi anh sẽ bị báo ứng".

Anh vẫn không coi cô là phụ nữ như thường lệ. Hoặc giả... đối với anh mà nói, phụ nữ vĩnh viễn chỉ là một món đồ chơi.

Anh coi cô là vật sỡ hữu của mình, vì vậy mới đối xử tốt với cô. Còn cô mãi mãi chỉ có thể chờ anh "lâm hạnh"(vua đến với các phi tần) vầ quyết định số phận.

Bùi Hoan nhìn ảnh chị gái, tinh thần gần như suy sụp, chân không đứng vững đầu óc choáng váng.

Hoa Thiệu Đình giơ tay về phía cô: "Tôi đã bị báo ứng từ lâu rồi". Anh muốn đỡ Bùi Hoan nhưng cô không cho. Ở giây tiếp theo, cô cầm cốc nước ném vào người anh.

Chiếc cốc không trúng Hoa Thiệu Đình nhưng nửa cốc nước hắt vào mặt anh.

Bùi Hoan tuyệt vọng nhìn anh: "Tôi sẽ không ly hôn với Tưởng Duy Thành. Anh muốn động đến anh ấy... cùng lắm tôi sẽ chết theo anh ấy".

Nghe thấy tiếng động, người ở bên ngoài phòng lên tiếng: "Hoa tiên sinh?".

Bùi Hoan mở cửa chạy ra ngoài. Cố Lâm lạnh lùng dõi theo bòng dáng thất thểu của cô. Vừa quay người, cô ta sững sờ trong giây lát.

Hoa tiên sinh bị người đàn bà đó hắt nước vào mặt, cốc thủy tinh vỡ vụn ở dưới đất.

Cố Lâm lập tức rút súng định chạy đuổi theo, Hoa Thiệu Đình đập bàn, nghiêm giọng: "Cô dám!".

Người ở bên ngoài cuối đầu, không dám ho he.

Cố Lâm đi theo Hoa Thiệu Đình sáu năm, lần đầu tiên chứng kiến anh tức giận đến vậy.

Hoa tiên sinh im lặng, đám thuộc hạ không dám nhúc nhích, thậm chí nín thở.

Cố Lâm lấy tờ giấy ăn đưa cho anh. Hoa Thiệu ĐÌnh hít một hơi sâu, giơ tay nhưng không cầm nổi, giấy rơi hết xuống đất.

Sắc mặt anh tái nhợt. Cố Lâm phát hiện ra điều bất thường, vội lao tới đỡ anh: "Hoa tiên sinh".

Sau đó, cô quay đầu hét lớn: "Bảo Tùy Viễn tới Hải Đường Các ngay!". Nói xong cô giơ tay đóng cửa.

Hô hấp của Hoa Thiệu Đình đứt quãng, miệng không thể thốt ra lời. Cố Lâm đỡ anh ngồi xuống ghế. Cô luôn mang theo thuốc của anh bên mình, bình tĩnh cho anh uống, tạm thời ổn định bệnh tình. Sau đó, cô đưa Hoa Thiệu Đình lên xe, quay về Lan Phường.

Buổi đêm, mấy vị bác sĩ túc trực ở Hải Đường Các, đề phòng căn bệnh của Hoa tiên sinh tái phát.

Tùy Viễn chau mày đứng ở bên giường. Tình trạng của Hoa Thiệu Đình đã ổn định nhưng anh không chịu chợp mắt. Chỉ nhìn anh, Tùy Viễn cũng cảm thấy mệt mỏi. Rõ ràng mới từ cõi chết trở về, vậy mà anh không chịu buông tha cho bản thân, thần sắc tái nhợt như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Tùy Viễn "hừ" một tiếng: "Cũng chỉ có Tam tiểu thư mới có thể khiến anh tức giận như vậy. Cô ấy nói gì mà anh giận đến mức bệnh cũ tái phát?".

Hoa Thiệu Đình nở nụ cười nhàn nhạt: "Cô ấy nói, nếu tôi dám động đến Tưởng Duy Thành, cô ấy sẽ chết theo cậu ta". Nói xong, anh bắt đầu ho mấy tiếng. Tùy Viễn xua tay, ra hiệu Hoa Thiệu Đình bình tĩnh: "Được rồi, cô ấy bực tức nên mới nói vậy, sinh mạng quan trọng hơn. Anh phải sống mới có thể đưa cô ấy về bên mình, anh nghe rõ chưa? Bây giờ nằm ngủ một giấc đi".

Hoa Thiệu Đình gượng cười, nói với Tùy Viễn: "Cậu cũng đừng quan trọng hóa vấn đề. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, không còn tức giận nữa".

Nói xong, anh quay người về phía cửa sổ. Bên ngoài vẫn cây hải đường năm đó, vẫn con người ấy nhưng bọn họ thật sự không thể quay lại như xưa.

Tùy Viễn khoác áo ngồi ở chiếc ghế trong phòng Hoa Thiệu Đình rồi chợp mắt lúc nào không hay.

Không biết bao lâu sau, Tùy Viễn đè người vào cánh tay nên tỉnh giấc. Vừa định đổi tư thế, anh ta mơ hồ nhìn thấy Hoa Thiệu Đình đang đứng bên cửa sổ.

Tùy Viễn giật mình, ngồi thẳng người. Bên ngoài trời tối đen, không biết Hoa Thiệu Đình định làm gì?

Người đàn ông đó đứng bất động bên cửa sổ, chỉ hiện lên đường nét lờ mờ. Ánh trăng chiếu vào, khiến hình bóng anh như trong mộng ảo.

Tùy Viễn không có tế bào nghệ thuật, nên phản ứng đầu tiên của anh là: Trông giống cô hồn dã quỷ.

Nhưng con quỷ này là chủ nhân của Kính Lan Hội, là vị thần của Lan Phường, trải qua hai mươi năm sát phạt, đưa bọn họ lên đỉnh cao.

Tuy nhiên, quy luật ở đời là sau khi lên hết đỉnh sẽ phải xuống dốc, bất kể là Lan Phường hay Hoa tiên sinh.

Mặc kệ anh là người hay quỷ, thế nào cũng bị lộ nguyên hình.

Phát giác ra động tĩnh, Hoa Thiệu Đình liền quay người. Tùy Viễn giật mình, bắt đầu hoài nghi khoa học, do dự vài giây mới đứng dậy hỏi: "Anh... Anh còn sống sao?".

Hoa Thiệu Đình bị anh ta chọc cười: "Không ngờ cậu cũng sợ ma. Tôi không ngủ được nên mới dậy".

Tùy Viễn mò mẫm định bật đèn nhưng bị Hoa Thiệu Đình ngăn lại. Tùy Viễn thấy hơi kỳ lạ, chợt hiểu ra vấn đề, đi đến kiểm tra mắt đối phương nhưng Hoa Thiệu Đình né tránh.

"Nhìn thấy ánh sáng là khó chịu".

"Tổn thương bên ngoài khiến đông tử giãn ra, chắc chắn sẽ nhạy cảm với ánh sáng." Tùy Viễn biết khuyên bảo cũng vô ích nên quyết định cùng Hoa Thiệu Đình đứng bên cửa sổ. Anh ta không rõ đối phương đang định nhìn gì. Bên ngoài là sân sau, chỉ có mấy thân cây trơ trụi cành lá.

Hoa Thiệu Đình nhẹ nhàng lau hơi nước trên cửa sổ kính rồi đẩy cánh cửa, bất chấp thời tiết giá lạnh: "Trước đây cánh cửa này mở suốt, không có khóa. Lúc Bùi Bùi mười tuổi, bày trò với tôi, trốn ở sân sau, định từ cửa sổ này trèo vào phòng để dọa tôi". Anh mỉm cười: "Không ngờ con bé bị va trúng đầu. Lúc tôi bế vào phòng, nha đầu ngốc đó vô cùng sợ hãi, tưởng mình bị vỡ đầu, ôm tôi khóc cả buổi tôi. Ngày hôm sau tôi sai người đi lắp khóa an toàn.

Tùy Viễn im lặng lắng nghe.

Anh nói tiếp: "Sau đó Bùi Bùi lớn lên, giấu tôi cùng bạn học đi tham gia một cuộc tuyển chọn người mẫu quảng cáo. Tôi không cho, con bé liền giận dỗi, đứng ở bên ngoài ô cửa này không chịu vào nhà. Nhìn thấy con bé đứng dưới trời nắng, tôi liền mềm lòng. Bùi Bùi muốn làm gì tôi cũng đồng ý".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương