***

«Vì thế, tiền của cậu đều ở trong cái công ty chết tiệt kia?» Lục Kiều tóm lại ý của Mục An

Mục An uống một ngụm nước: “Đúng vậy.”

Lục Kiều nghĩ nghĩ: “Vậy nhận thôi, chẳng ai ngại có nhiều tiền mà.”

Mục An chau mày, đặt ly nước trong tay xuống: “Vốn là không để ý, có thể nhận nhưng trên di chúc có nói, phải cùng tên nhị thế tổ kia kinh doanh.”

“Vậy thì cùng kinh doanh.” Lục Kiều không hiểu sự bực dọc của cô từ đâu đến.

Mục An thở dài, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Kể ra cũng kỳ quái, đối với tên nhị thế tổ kia tớ lúc nào cũng đặc biệt khẩn trương có đôi khi ngay cả hô hấp cũng không ổn.”

Lục Kiều kề sát vào Mục An, híp mắt: “Cái tên Du Khâm có phải bộ dạng rất tuấn tú?”

“Chính là người Trung Quốc chúng ta ngồi cùng bàn trong quán cơm nhỏ lần trước đó.” Mục An tức giận nói, cô bây giờ hoàn toàn có thể kết luận, Du Khâm lúc đó là đang trong tâm tình chờ xem kịch vui, muốn đùa cợt cô.

Lục Kiều chớp mắt suy nghĩ thật lâu mới yếu ớt phun ra ba chữ: “Không nhớ rõ.”

Mục An thở dài nghĩ đến gương mặt anh, một lát sau mới nói: “Bề ngoài…có thể xem là tạm được.”

Lục Kiều nghi hoặc nhìn Mục An: “Vậy cậu cảm thấy bộ dáng Chu Khải thế nào?”

Mục An không chút suy nghĩ đáp: “Khó coi!”

Lục Kiều xầm mặt: “Dựa vào cái loại phân biệt như vậy thì nhị thế tổ kia phỏng chừng rất khá đây. Cậu đối với anh ta khẩn trương cũng là hợp tình hợp lý.”

Mục An mím môi không lên tiếng, là bởi vì anh ta dễ coi nên mình mới khẩn trương ư?

Lục Bác Giản không biết đã về lúc nào, khi anh bước vào, quân trang trên người còn chưa thay ra, một thân quân phục thẳng tắp càng làm tăng thêm khí khái của anh, cởi khuya áo, anh thanh thản ngồi trên sô pha: “Nói chuyện gì thế?”

“À, đang nói về nhị thế tổ của Du gia. Hóa ra Du Ức Sinh để lại cho Mục An một công ty đã lên sàn (2) nhưng phải cùng nhị thế tổ kia kinh doanh, còn phải chăm sóc anh ta đến khi anh ta kết hôn mới thôi, anh nói xem Du Ức Sinh này có quái dị không.” Lục Kiều nhiều chuyện lập tức thuật lại cho Lục Bác Giản.

Lục Bác Giản nhìn Mục An trầm mặc một hồi: “Ý của em thế nào?”

Mục An thở dài: “Em thật sự không quan tâm đến số tiền đó nhưng chỉ cảm thấy cứ như vậy mà buông tay thì có phải quá dễ dàng cho cái tên nhị thế tổ kia không.”

Lục Bác Giản cười: “Từ khi nào em lại trở nên để ý như vậy, nhất thời xả giận cho mình mà tự tìm phiền phức, chi bằng nhẫn nại cho xong, dây dưa cùng Du Khâm như thế không phải càng phiền sao?”

Mục An ngẫm nghĩ cũng thấy Lục Bác Giản nói rất có lý, suy đi tính lại, cô nghi ngờ nhìn Lục Bác Giản: “Anh… vì sao lại biết tên đó gọi là Du Khâm, hình như em chưa nói đến?”

Lục Bác Giản sửng sốt một chút lập tức khôi phục nét mặt tự nhiên: “Em vừa nói mà, em đã quên rồi sao.”

Mục An nhăn mặt, Lục Bác Giản đứng dậy: “Anh về phòng thay quần áo, các em cứ nói chuyện đi.”

Mục An nhìn theo bóng lưng anh, cô vừa nói ư? Chẳng lẽ bây giờ trí nhớ của cô giảm sút đến thế sao?

Hết chương 3

Chú giải:

(1) Nhị thế tổ: Nền kinh tế Trung Quốc bùng nổ trong 30 năm qua đã tạo ra một tầng lớp nhà giàu mới với số tài sản từ hàng chục đến hàng tỉ USD. Những đứa con của họ và của các quan chức chính quyền sinh sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại” hay “nhị thế tổ”, nghĩa là thế hệ thứ hai giàu có. Những thanh niên “phú nhị đại” này bị chỉ trích là lười biếng, trác táng và ngạo mạn.

(2) Đã lên sàn: ý nói công ty đã được niêm yết trên thị trường chứng khoán

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương