Trọn Đời Bên Em
Chương 5: Anh họ em họ

Nghỉ ngơi một tuần lễ, cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng bị ông chủ đoạt mệnh truy hồn call về sở, gần đây ngoại trừ lúc ăn cơm trò chuyện ở nhà ông Hướng thì mới thấy mặt Hướng nhu, còn lại hai người thật không có liên lạc gì, trước mặt trưởng bối kẻ xướng người họa với nhau mặc dù cái hình ảnh đấy nó khập khiễng đến thế nào.

Với Bạch Dĩ Mạt mà nói, cô với Hướng Nhu sớm đã không có khả năng trong sáng đơn giản như trước, cho dù ở ngoài giả vờ thân mật, ăn ý mười phần, cô cũng hiểu rõ, thật ra tất cả đều đã thay đổi.

Cô có cuộc sống của cô, hắn ta cũng có việc riêng của mình, cô có bí mật có thể nói có thể không, hắn ta cũng có những chuyện đau đầu không thể nói.

Quý Phi Dương nhìn chằm chằm Bạch Dĩ Mạt thất thần ngồi trước mặt, lông mày không khỏi chau lại thành hình chữ Xuyên1, nha đầu kia càng ngày càng không đem sư phụ là anh để vào mắt.

(1: Chữ Xuyên viết là 川, nhìn như nếp nhăn ở trán)

“Bạch Dĩ Mạt, cho cô nghỉ một tuần lễ vẫn chưa đủ phải không? Nếu không thì nghỉ tiếp đi.”

Bạch Dĩ Mạt cười ngọt, “Tốt quá! Nói thật, đúng là đã lâu em cũng không nghỉ ngơi gì, cảm giác này thật đúng là khá tốt, chỉ cần sư phụ đồng ý, em sẽ nghỉ tiếp cỡ ba năm bảy ngày gì đấy, cả tháng cũng được.”

Quý Phi Dương cầm một tập giấy tờ lên ném về phía Bạch Dĩ Mạt, “Cô có mà mơ đi, không đuổi việc cô là đã tốt lắm rồi, nên tiết kiệm thời gian và công sức đi.”

“Hả, đuổi việc em ư? Vậy sư phụ đi đâu tìm ra một đồ đệ ăn nói giỏi, biết điều hiểu chuyện, chịu cực tốt như em!” Bạch Dĩ Mạt không nhanh không chậm giở giở đống giấy tờ vừa bay đến.

“Đừng ra vẻ nghèo hèn với tôi, nói vào chuyện chính. Sáng mai cô sang tòa án một chuyến, vụ chạy án quy trình, chuyện này giao cho cô.” Quý Phi Dương chỉ vào tập hồ sơ nói.

Bạch Dĩ Mạt gật đầu, đồng ý ngay: “Được, vụ án này cũng chẳng khó khăn gì.”

“Loại người lười như cô, rất thích hợp để xử lý vụ không khó nhằn này, trời ơi, sao tôi có thể thu nhận một đồ đệ lười như thế chứ!” Quý Phi Dương có chút chán nản day day huyệt thái dương.

“Có thể thu nhận một đồ đệ như em, là lão tổ tiên anh tích đức, tạo phúc, vô cùng quang vinh.” Bạch Dĩ Mạt gập hồ sơ lại, sau đó đứng lên, “Đi trước.”

“Tạo phúc? Có mà tôi tạo nghiệp chướng mới đúng!” Bạch Dĩ Mạt đóng cửa lại đồng thời để những lời Quý Phi Dương nghiến răng nghiến lợi nói tan mất trong lỗ tai.

—————————–

Sau khi Bạch Dĩ Mạt đàm phán xong vụ án với người phụ trách bên tòa, chuẩn bị rời đi thì vô tình đụng phải một người, bộ đồ cảnh sát mặc trên người anh khiến anh trở nên vô cùng đẹp trai cực kỳ đẹp trai, lập tức cô phô ra vẻ mặt cung kính.

“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án.”

“Vị tiểu thư này muốn báo án gì?” Người cảnh sát liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt trước mặt hỏi.

Bạch Dĩ Mạt ừ một tiếng, nói: “Tôi có một người bạn mất tích đã lâu, sống chết không rõ, tôi tính chuẩn bị một vụ án tốt.”

Người cảnh sát lại liếc Bạch Dĩ Mạt, một bộ thật sự thụ lí vụ án này: “Xin hỏi tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp, diện mạo của bạn cô…”

“Tên Giản Quân Phàm, tuổi khoảng 27, giới tính nam, hiện làm đội trưởng hình sự cục công an thành phố, anh ấy còn trông rất giống…”

“Một tay chơi?” Giản Quân Phàm vòng hai tay trước ngực, làm ra vẻ thẩm vấn phạm nhân.

Bạch Dĩ Mạt bật cười, nói: “Đúng rồi, gần như là thế.”

“Trở về lúc nào?”

“Đã được một tuần rồi, nghe nói anh đi công tác, sao thế, gần đây nhiều vụ lắm à?” Trông Giản Quân Phàm gầy đi rõ thấy, cô chỉ biết gần đây anh bề bộn nhiều việc, người này luôn không cho mình chút thời gian nghỉ ngơi, dùng lời của anh mà nói thì là anh đang nghỉ ngơi, thế nên có người đành quấy rối.

Giản Quân Phàm trông thây sự quan tâm trong mắt Bạch Dĩ Mạt, nhưng ngoài cái quan tâm đấy ra thì chẳng còn gì khác, anh nói lảng sang chuyện khác: “

“Lúc nào cũng vậy, đúng rồi, lại có vụ khác muốn xử lí!”

Bạch Dĩ Mạt giơ tập hồ sơ trong tay lên nói: “Mệt rồi đây!”

“Quý Phi Dương thật đúng là xem em thành con trai mất rồi!” Giản Quân Phàm trêu chọc cô.

Bạch Dĩ Mạt lại gật đầu: “Hắn ta chính là bóc lột người lao động, lúc thì biến phụ nữ thành đàn ông, lại có lúc biến đàn ông thành súc sinh, một lòng với cục trưởng các anh.”

Giản Quân Phàm bị Bạch Dĩ Mạt chọc cho đến phát cười, nói: “Nha đầu lắm mồm, tóm được gì thì nói cái nấy, chẳng biết kiêng kỵ gì cả.”

“Vâng vâng, là miệng em bị bể, không biết khi nào thì được cảnh sát Giản hân hạnh mời con nha đầu miệng bể là em một bữa cơm đây?”

“Vậy hôm nay đi, cũng lâu rồi anh không gặp chú Bạch.”

“OK, tan làm em đi mua thức ăn, anh phụ trách nấu cơm, ông già đảm nhận việc ăn.”

“Xong việc anh sẽ đến thẳng nhà em, anh đây còn có việc đi trước.”

Hai người mỗi người một ngả, Bạch Dĩ Mạt trở lại sở chuẩn bị đầy đủ để ngày mốt mở phiên tòa, sau đó hết giờ liền đi mua đồ.

Mua xong liền về đến nhà, vừa vào cửa chính, Bạch Dĩ Mạt đã choáng váng, cái người ngồi trên salon phòng khách sao lại quen mắt dến thế, tên này sao lại đến nhà cô?

“Định đứng đấy làm thần giữ cửa sao? Nhưng vẫn chưa đến năm mới cơ mà?” Hướng Nhu nghiêng đầu cười tươi, cả người áo len xanh lá cổ chữ V thấy thế nào vẫn rất yêu nghiệt.

Bạch Dĩ Mạt còn đang mù mờ, không kịp phản ứng Hướng Nhu, cứ thế đi tới phòng bếp đem đô ăn cất kỹ, đứng một lúc lâu trong nhà bếp mới định thần lại, không đúng, tên này làm sao lại vào cửa nhà nàng.

“Tôi hỏi cậu sao cậu lại xuất hiện ở nhà tôi?” Bạch Dĩ Mạt đi đến trước mặt Hướng Nhu hỏi.

“Nếu tớ nói tự bản thân mình mở khóa, cậu có tin không?” Hướng Nhu cầm lấy bảng điều khiển, ánh mắt vừa chuyển đã thấy Bạch Dĩ Mạt.

Bạch Dĩ Mạt đương nhiên tin, tên này nhìn thế chứ cũng không phải là kẻ không có đầu óc, còn nhớ rõ trước đây tan học tới nhà người ta xem mời người đến mở khía, Hướng Nhu đã rất hứng thú, sống chết đòi chú đó dạy hắn mở khóa, thế nhưng cái thứ này sao có thể dạy tùy tiện được? Hướng Nhu không phục, không có chuyện gì thì dùng một thanh sắt nhỏ hay gì gì đó chọc vào ổ khóa nhà mình, dần dà, ổ khóa này cũng không dùng được, sau đó lại biết đầu sỏ gây chuyện là Hướng Nhu, cho nên không thể thiếu đòn roi của chú Hướng được.

Nhưng mà, hắn thật sự đã học thành tài, thành công không để lại dấu vế mở hết khóa nhỏ khóa to nhà mình, càng về sau ông Hướng còn cười nói, nếu hắn mà đi làm trộm thì phải hơn phân nửa nhà chính phải bao phủ bằng điện.

“Tôi hỏi là làm sao cậu lại đến nhà tôi, cậu không đi làm sao?”

“Cậu đã gặp qua ông chủ nào chín giờ đi làm năm giờ tan việc chưa, huống hồ bây giờ cũng đã sớm tan làm, tại sao lại không thể đến nhà cậu?”

Hắn ta trở về đã lâu như vậy rồi, nhiều lần thấy hắn giống như đang chơi đùa thì đúng hơn, nếu không phải cùng ông luyện công buổi sáng, thì cũng là cùng ai đó đến chỗ nào đó thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, tham dự tiệc rượu, hoặc là lái xe ra vẻ phong lưu đi lang thang đây đó.

Tóm lại chính là không hề nghe anh nói về công ty mình như thế nào, nhưng thần kỳ chính là, lúc nào cũng có thể nghe thấy tin tức về công ty hắn, lúc thì thành công nghiên phát cái gì đó, lúc thì lại là nâng giá một mảnh đất nào đó, lúc thì lại hợp tác với công ty đất đai nào đó, lúc thì lại nổi hứng làm từ thiện, khởi xướng các loại hoạt động từ thiện.

Không phải hắn ta ngoại trừ chuyện chính là tán gái, tại sao có thể có thời gian xử lý chuyện công ty đây?

Bạch Dĩ Mạt hắng giọng một cái, hai tay vòng trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Hướng Nhu: “Tôi hỏi cậu tới nhà tôi làm gì? Không phải cậu dùng cái thủ đoạn hạ lưu kia cạy cửa nhà tôi chứ?”

Khóe miệng Hướng Nhu tràn ngập ý cười, đôi mắt đào híp lại, “Đã lâu không nhìn thấy Thỏ Con, nhớ lắm, đến xem đã chết hay chưa…”

“Bạch Dĩ Mạt trừng mắt, “Nhà tôi chẳng có thỏ nào cả, trước mắt chỉ có một tên cầm thú…”

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Bạch Dĩ Mạt xoay người đi mở cửa, Giản Quân Phàm đứng trước cửa mỉm cười với Bạch Dĩ Mạt.

“Đến đây, vào đi! Phòng bếp có thể nhường lại cho anh rồi.” Bạch Dĩ Mạt bật người thay đổi diện mạo.

Giản Quân Phàm vừa bước vào vừa nói: “Được thôi, anh sẽ không để sự nghiệp tăng cân của em uổng phí đâu.”

“Anh xem em là heo sao!”

“Cứ cho là vậy đi.”

Hai người dọc đường hi hi ha ha, hoàn toàn không để mắt đến vật thể sống còn ngồi giữa phòng khách, khi đi đến trước mặt mới phát hiện ra Hướng Nhu đặc biệt cười sâu xa, Bạch Dĩ Mạt rõ ràng cảm giác được Giản Quân Phàm đang tươi cười bên người nhất thời cứng lại.

Bạch Dĩ Mạt rất không tình nguyện giới thiệu: “Hướng Nhu, Giản Quân Phàm.”

“Anh họ, đã lâu không gặp!” Hướng Nhu đứng lên làm ra vẻ trùng phùng sau từ biệt, nhìn thấy trong mắt Bạch Dĩ Mạt một loại cảm giác nói không nên lời, giống như là hai người có gì đó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại kông nói ra được rốt cuộc có chuyện gì?

Giản Quân Phàm cười cười: “Em họ không phải đang ở Mĩ sao? Về lúc nào thế?”

“Một tháng rồi, định đi tìm anh họ ôn chuyện hàn huyên, ai biết được anh lại bận như vậy, không ngờ lại xuất hiện ở đây, đúng rồi, anh và Thỏ Con đây? Cô ấy không thể là chị dâu em!”

“Đương nhiên không phải.” Bạch Dĩ Mạt liếc ngang Hướng Nhu, có chút ‘thật có lỗi’ nhìn Giản Quân Phàm, thử hỏi: “Hai người là… họ hàng?”

“Không nghe thấy tớ gọi là anh họ sao?” Hướng Nhu thở ra một hơi, trận này chẳng phải đã rõ ràng ra thế rồi còn gì.

“Hắn ta thật là em họ anh?” Bạch Dĩ Mạt nhìn Giản Quân Phàm, muốn xác định một lần nữa.

“Đương nhiên.” Giản Quân Phàm cũng nhất trí với Hướng Nhu.

Trong phòng bếp, Giản Quân Phàm cắt đồ ăn, Bạch Dĩ Mạt giống như trọm chuồn vào bếp, dựa vào tủ lạnh nhìn chăm chú Giản Quân Phàm bận rộn.

“Em đang trông chừng sao?” Giản Quân Phàm không hề ngẩng đầu.

“Không dám. Nhất định không cần giúp đỡ?”

“Có việc muốn hỏi anh sao?” Giản Quân Phàm trục tiếp bỏ qua tâm tư bị đục khoét của Bạch Dĩ Mạt.

“Ưm… cái đó… chính là…” Bạch Dĩ Mạt ấp úng không biết mở miệng như thế nào.

“Muốn giúp đỡ sao?” Không biết khi nào Hướng Nhu đã chạy đến cắt đứt lời Bạch Dĩ Mạt vừa muốn hỏi.

“Tốt!” Giản Quân Phàm đáp ứng.

Bạch Dĩ Mạt liếc nhìn Hướng Nhu, rất hoài nghi hỏi: “Đồ cậu làm, có thể ăn được?”

Hướng Nhu nhấc tay phải nắm lấy cánh tay Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt quay người lại liền đứng phía trước Hướng Nhu, hai tay Hướng Nhu đặt trên vai cô, đôi môi mỏng dán bên tai cô: “Đến lúc đó đừng có nuốt luôn lưỡi mình.”

Nói xong lại đẩy Bạch Dĩ Mạt ra, đóng cửa, sau đó quay người lại tránh ánh mắt ngờ vực vì hành động của mình của Giản Quân Phàm.“Để cho hai anh em ta cùng chế biến đồ ăn phong phú cho buổi tối nào.”

Nụ cười trên mặt Giản Quân Phàm dần dần xuất hiện, vùi đầu tiếp tục xắt đồ trong tay.

Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy cửa bếp đóng chặt, tâm lý bất ổn, bọn họ tính làm gì đây?

Đúng lúc này, bố Bạch đã về, đương nhiên vào theo bố Bạch còn có ông Hướng, Bạch Dĩ Mạt không khỏi đau đầu, một ba chưa yên một ba lại khởi!

“Chào bố, chào ông.” Bạch Dĩ Mạt đi đến đón lấy chai rượu trong tay bố Bạch.

“Cháu dâu.” Ông Hướng cười cười gọi Bạch Dĩ Mạt.

Bạch Dĩ Mạt ngoài việc cười ngây ngô vẫn là cười ngây ngô, bây giờ tâm tư của cô đã đặt vào phòng bếp hết cả rồi…

Hướng Nhu vừa đặt cá vào nồi, một bên lật cá, một bên làm như vô tình hỏi: “Anh quen Bạch Dĩ Mạt lâu rồi ư?”

Bàn tay thái rau của Giản Quân Phàm dừng lại, sau đó tiếp tục, “Cũng gần năm sáu năm rồi…”

“Chưa thấy anh nhắc đến bao giờ.” Hướng Nhu lật con cá trong nồi lại.

“Như nhau cả thôi…”

“Đúng thật là, tuy hai ta chỉ là anh em họ, nhưng cũng khó mà gặp được nhau, không ngờ chúng ta đều có duyên với Thỏ Con, nếu không phải hôm nay thì không biết khi nào mới gặp mặt một lần đây?”

Giản Quân Phàm đang trang trí đồ ăn trên bàn, “Đúng rồi, khi nào thì em về lại Mỹ?”

Hướng Nhu tiếp lời ngay lập tức: “Không về nữa.”

“Tại sao…”

Hướng Nhu cười tươi rói, lúc này cửa phòng bếp bỗng mở ra, bố Bạch và ông Hướng đứng ở cửa xem chừng, vừa mới nghe Bạch Dĩ Mạt nói Hướng Nhu và Giản Quân Phàm đang ở trong bếp làm đồ ăn, hai người bọn họ còn chưa tin, nay vừa trông thấy, quả nhiên đúng như lời cô nói.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, dường như cũng đang tự hỏi đồ ăn của Hướng đại thiếu gia có thể ăn được không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương