Trộm Trái Tim Em
Chương 3

Lương Y Tịch mở mắt, nhìn xung quanh. Cô đang nằm trên chiếc giường tông màu đỏ, chăn và gối được làm từ lụa tơ tằm và được thêu thủ công hình long phụng rất công phu. Giường được làm từ gỗ hoàng đàn, trạm khắc tinh xảo. Nội thất xung quanh phòng đậm chất Á Đông thời xưa, theo tông màu chủ đạo là màu đỏ. Thật sự… rất giống căn phòng trước đây. Y Tịch ngồi dậy, cơ thể toàn là những dấu đỏ kèm những cơn đau nhức khắp người. Cô bước đi được 2 bước, chỗ đó đau tới điếng người khiến cô ngã xuống đất. Cùng lúc đó, cửa phòng bật mở, một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi bước vào, đằng sau là 1 cô hầu nữ manh trang phục. Thấy cô bị ngã, bà vội vàng bước tới đỡ cô dậy, căn dặn:

- Thiếu phu nhân, xin hạn chế vận động. Thiếu gia đã dặn tôi chăm sóc, theo dõi cô từ bây giờ. Mong cô chú ý cho.

Nghe thấy giọng nói đó, Y Tịch đờ người ra, sau đó ôm trầm lấy người phụ nũ trung tuổi đó, xúc động:

- Bà Mian. Bà thật sự còn sống sao? Bà dạo này có khỏe không? Con gái bà đã sinh rồi nhỉ? Chị Bacha, chú Trix và Luci vẫn khỏe chứ? Cả…

- Thiếu phu nhân, ơn Chúa, chúng tôi đều rất khỏe? Con gái tôi đã sinh, nó là một bé gái. Tên con bé được đặt theo tên cô đặt, là Kalila. Cô bây giờ gầy quá…

- Con vẫn khỏe… Mà bà đừng gọi con là thiếu phu nhân nữa, hiện giờ con là tội phạm đang trong thời kì giám sát. Không còn là thiếu phu nhân của mọi người nữa

Bây giờ cô là Oggod, nữ siêu trộm, là tên tội phạm nguy hiểm… giống như 5 năm trước. Không còn là thiếu phu nhân của mọi người nữa. Cũng không có quan hệ với tên kia nữa,….

- Thiếu phu nhân, dù cô nói như thế nào, cô vẫn là thiếu phu nhân của chúng tôi. Từ trước tới nay, sau này cũng thế. Cô làm ơn hãy tha thứ cho thiếu gia đi. Suốt ba năm nay, thiếu gia không ngủ ngon, chỉ biết đi kiếm cô mà thôi.

- Đừng nói nữa, tôi nghe không lọt đâu. Tôi đi tắm đây.

Lương Y Tịch nhận lấy trang phục, bước vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương. Cô đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều. Rốt cục cô là Oggod, nữ trùm siêu trộm vùng Misangle hay là Lương Y Tịch, là… vợ của đạo trích Luân Khải Thiên. Rốt cuộc người cô yêu, anh ta là Luân Khải Thiên – một siêu trộm thực thụ nổi tiếng hay là một vị Đại nhân thần bí Phác Siêu. Thật sự giống như lời hắn nói… cô vẫn còn yêu hắn. Vì yêu nên mới hận hắn, nên mới chạy trốn tình cảm, chạy trốn hắn suốt ba năm. Ba năm… thật sự có dài?

…………….

Lương Y Tịch bước ra từ phòng tắm. Trên người cô là mùi hương của hoa tử cầu, giống như mẹ của cô. Đó là mùi hương riêng biệt, chỉ có dòng họ của mẹ cô mới có xuất phát từ Địa Trung Hải. Mùi hương của đó rất nhẹ, thoang thoảng chứ không nồng nàn như hoa hồng, chỉ có vào mùa xuân. Mái tóc búi xễ quyến rũ cùng với bộ váy sườn xám màu đỏ thêu hoa mẫu đơn xẻ đùi khiến cô quyến rũ vô cùng. Bước xuống dưới nhà, cô cảm thấy kinh ngạc. Căn nhà được xây dựng giống 100% căn nhà trước đây, từ phòng ngủ, tới nhà tắm, cầu thang,.. Trong nhà ăn, Phác Siêu đang uống trà vàng Phổ Nhĩ Vân Nam và đọc báo. Anh ta mặc bộ quần áo kiểu truyền thống của nam màu đỏ. Lương Y Tịch ngồi xuống, cô người hầu mang lên cháo trứng bắc thảo cùng thứ nước gì đó màu vàng, mùi mật ong.

- Em dậy rồi à. Mau ăn sáng đi. Chút nữa chúng ta còn tới nơi này…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương