Trộm ngọc
Chương 37:


Chương 37: Sổ lồng.

Độc Ngọc biết người này chẳng thèm để tâm điều gì, xem thoại bản cũng hết sức bình thường, nói là lời ướt át cũng chẳng sao hết, nhưng nghe Lý Đàn nói rõ ràng mạch lạc mấy từ kia, người lao động chân tay kiếm cơm thể trạng tốt, trong dạ dày như có khối chì, trĩu xuống.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn không lên tiếng, Lý Đàn cũng không thể chủ động chọc thủng, vì thế tình cảnh càng có chút xấu hổ mà bắt đầu yên lặng.

Lý Đàn lẳng lặng ra hiệu cho Nguyệt Yến nhanh chóng giấu thoại bản đi, chiêu trò này chủ tớ các nàng từng luyện qua nhiều lần, vốn nên vô cùng ăn ý.

Tiếc rằng bởi vì một người nửa mù không thể dùng mắt ra hiệu, một người bởi vì bị dọa sợ mất mật mà cúi đầu nghe lệnh, vở diễn đôi cứ vậy bể kèo.

Độc Ngọc nhìn động tác Lý Đàn càng lúc càng lớn và Nguyệt Yến càng lúc càng run rẩy, không nhịn được muốn trả thù một phen, để Nguyệt Yến đang run như chim cút lui xuống trước, thừa dịp nàng ta đi qua, đoạt lấy quyển “Niễn Ngọc Quan Âm” mà nàng ta có ý đồ che giấu.

Tay hắn nắm lấy lưng ghế dây leo hoa lê (1), vừa xoay một cái đã để nó đối diện với Lý Đàn, cách rất gần, nhàn nhã ngồi xuống, ỷ vào việc Lý Đàn không nhìn thấy, lại cong chân đạp lên giường, nửa vây Lý Đàn vào trong.

(1) Một kiểu ghế thời xưa.

Thoại bản kia được hắn cầm trong tay, rảnh rỗi lật xem, cố ý dùng giọng đọc thong thả.

“Trẻ nhà em quậy đêm tối, làm kinh động khiến đôi chim uyên ương bay hai nơi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cuối cùng còn bình phẩm một phen.

“Hay cho một đôi uyên ương si tình, có điều si tình nữa, tai vạ đến nơi cũng mỗi người một ngả, họ Thôi tạc tượng ngọc kia cùng người làm phu thê, chờ sau này bị bắt lại tùy tiện vứt bỏ Tú Tú mà đi, có thể thấy được người lao động chân tay kiếm cơm thể trạng tuy khỏe tâm tính lại không đủ, thật sự không thể xứng đôi uyên ương.”

Lý Đàn nghe xong siết chặt, nàng biết tiểu Hoàng đế có lẽ đã tức giận ba phần rồi, tuy là da mặt Lý Đàn dày, cũng có chút không biết tiếp lời câu nói vô vị thể trạng tốt hay không tốt thế nào, chỉ có thể cười trừ.

Độc Ngọc lại cố tình không chịu bỏ qua, nói tiếp, “Thay vì nghe theo sách, chẳng bằng dựa vào thực tế.”

Câu này là lời Lý Đàn hay cãi chày cãi cối cho bản thân vào ngày thường nhất.

Lúc ăn khuya nhiều trái ngược với lối sống lành mạnh, nàng từng nói lời này.

Lúc nữ công thêu thùa không ra được thành phẩm, khác xa với Liệt nữ truyện (2), nàng cũng nói lời này.

(2) Là bộ sách giới thiệu hành vi của phụ nữ Trung Quốc cổ đại. (Nguồn: https://vi.wikipedia.org/)

Người trước dịu dàng hào phóng, người sau nắng chiếu ba sao ngay cả cơm trưa cũng phải ăn vạ để ăn trên giường, khi bị nhắc nhở quân tử thận độc (3), nàng cũng đã nói lời này.


(3) Người quân tử phải thận trọng, giấu kín những suy nghĩ nội tâm, cái gì đáng bày tỏ thì hẵng bày tỏ. (Nguồn: https://lucbich.tumblr.com/)

Nàng vô lý nhưng thích tranh luận, dứt khoát đùa nghịch vô lại, “Hoàng đế hiện giờ tuổi còn nhỏ, đối với hôn sự sau này của mình, tất nhiên biết tính quan trọng của nó, thể trạng cũng quan trọng, thể trạng tốt tâm tính không tốt, đó là chày gỗ, tâm tính tốt thể trạng không tốt, đó là...” Nàng vất vả lắm mới nuốt xuống được câu chỉ được mã ngoài.

Độc Ngọc nghe lời này, cũng không tức giận, ngược lại từng chút tiến đến gần chỗ Lý Đàn, tựa như xuyên thấu qua dải lụa trắng, ánh mắt giao nhau với Lý Đàn, chóp mũi gần như chạm vào, lưu lại nhiệt độ cơ thể như có như không, hô hấp đôi bên sắp triền miên bên nhau, quấn quít như dây leo, khoá chặt tựa dây xích.

“Vậy còn người, lang quân như ý của người như thế nào?”

“Ai gia nào có cái gì…”

Mặc dù Lý Đàn không nhìn thấy nhưng trực giác muốn lùi về phía sau, nhưng nàng lùi một tấc, Độc Ngọc lại tiến gần một thước, vì thế ngược lại càng ngày càng gần.

Độc Ngọc khẽ nhắm mắt lại, ngửi mùi hương trên người Lý Đàn, hô hấp của hắn lượn lờ trên khuôn mặt của Lý Đàn, khiến nàng cảm thấy ngứa, rốt cuộc nhịn không được vươn tay đẩy Độc Ngọc ra.

Lòng bàn tay nàng để trước ngực Độc Ngọc, lại lập tức muốn rút về, bởi vì nàng không quen kiểu nhiệt độ thân thể người, không quen với xúc cảm vững chãi kia, cũng không có quen với tiếng tim đập mơ hồ truyền đến từ phía dưới.

Nhưng nàng không thành công, bởi vì Độc Ngọc nắm chặt cổ tay nàng, không cho nàng thoát đi.

Nàng bị giữ trong lồng ngực, bàn tay như cắm rễ trên lồng ngực, trên người bị nguồn sức mạnh này kéo theo nghiêng về phía trước, gần như sắp nhào vào người Độc Ngọc.


Tay nàng bị Độc Ngọc nắm lấy hành tẩu trên người Độc Ngọc, cảm nhận được lòng bàn tay lướt qua đường cong cơ bắp phập phồng, kiểu hơi thở thuần nam tính này không ngừng truyền đến từ đối diện, gần như sắp trói lấy nàng.

Lý Đàn theo bản năng bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc sức lực không đủ, vì thế trận hòa giải này biến thành sự mờ ám đã nghiện còn ngại.

Độc Ngọc si mê mà ngửi tóc mai nàng, cách một tấc, cũng chưa chạm tới nàng, chỉ là hô hấp nhẹ nhàng của hắn rốt cuộc vẫn để lại mấy phần tung tích, khiến ánh mắt hắn cũng trở nên giống như có áp lực, mặc dù không nhìn được, nhưng Lý Đàn cũng có thể cảm nhận được tấm mắt của hắn đang do dự trên khuôn mặt mình.

Giống như có con nhện bò quanh trái tim, đã nguy hiểm lại khiến người ta say mê, Lý Đàn đối với người ngoài cũng không có ngoại lệ gì, nàng cũng là nữ nhân, nàng cũng có tham dục của chính mình.

Cuộc đời của nàng luôn như chạng vạng sau mưa, ẩm ướt mà âm u.

Bây giờ nếu chiếu một luồng sáng vào, mặc dù ngắn ngủi, mặc dù ích kỷ, nàng muốn nắm lấy, cho dù chỉ sưởi ấm mình một thời gian thôi cũng được, lại có gì sai đâu.

Vì thế nàng bất động thanh sắc hơi dời xuống, đôi môi kia rốt cuộc chạm vào gương mặt nõn nà.

Hai người đều thở dài, nhiệt độ cơ thể thật sự là thứ kỳ diệu, chỉ đụng chạm rất nhỏ như vậy thôi, chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt như vậy thôi, lại cũng khiến người ta thỏa mãn, khiến người ta si mê, khiến người ta cam tâm tình nguyện mà nhảy vào vực sâu hắc ám.

Một cái chớp mắt này trở nên dài như vậy, dài như khiến Lý Đàn lại sống qua một lần, cũng không chịu những cực khổ đó nữa.

Nhưng ngắn như vậy, ngắn đến mức Lý Đàn không kịp mất đi lý trí đã tỉnh táo lại.

Ngay sau đó nàng rời đi, chôn cất sự thất vọng mất mát mà nàng tuyệt đối không muốn thừa nhận, kiếp sau nàng còn muốn sống, còn muốn bình yên, yên ổn mà sống sót, độc dược như vậy nàng chỉ có tư cách nhấm nháp một ngụm.

Nhưng mặc dù một chút đáp lại như vậy, cũng đủ trở thành ngòi nổ đánh tan tất cả bình tĩnh, xé nát tất cả quan niệm.


Độc Ngọc giữ nàng lại, hơi cắn vành tai nàng, mang theo phẫn nộ cùng uất ức, hắn ở trong mộng ảo tưởng nhiều năm như vậy, khắc chế nhiều năm như vậy, hiện giờ nàng muốn toàn thân rút lui, tuyệt đối không cho phép.

Hắn bị ép đến mức nóng nảy, cắn đến rất tàn nhẫn, đầu răng mạnh mẽ khảm vào bên trong thịt, rất nhanh đã rỉ máu.

Vị máu, đã không thể phân rõ mặn hay không, cũng không biết có ngọt hay không, ngược lại mang theo một mùi tanh kim loại, cực kỳ quái dị, lại thành chất xúc tác khiến hắn mất đi sự kiềm chế, vội vàng mút vào.

Lữ nhân bị nhốt trong sa mạc không có nguồn nước, cho dù máu tươi của người khác, ở thời khắc này cũng sẽ bị cắn nuốt không hề lý trí đến hầu như không còn.

Độc Ngọc vì đạo đức, lễ nghĩa, ân nghĩa, thương tiếc, áy náy bao vây lâu lắm rồi, lúc này giống như khách bộ hành đi vào tuyệt cảnh, trước mắt không có ốc đảo, trong lòng không có hy vọng, duy chỉ còn lại dục vọng đòi lấy.

Một giọt máu nhỏ xuống từ khóe miệng hắn, khiến Độc Ngọc nhìn qua giống như một con thú mất đi lý trí, trong mắt hắn chỉ có con mồi trong miệng, muốn từng miếng từng miếng cắt nuốt vào bụng.

Lý Đàn đau đớn giãy giụa, phát ra tiếng thở dốc dồn dập mang theo ý đau, nhưng âm thanh này không đổi lại được đồng tình, ngược lại càng thêm khơi dậy bản năng trên người dã thú.

Tay Độc Ngọc thậm chí còn không kịp cởi y phục, bèn vội vàng vuốt ve nàng, váy thêu chỉnh tề của nàng bị xoa nắn đến nhăn nhúm, hắn dùng sức quá lớn, từng bước từng bước nghiền ép từng nơi da thịt mềm mại của Lý Đàn.

Trong tay hắn được thoải mái, ngoài miệng bèn không hề tàn nhẫn như thế nữa, thoáng chậm lại hàm răng, dùng lưỡi tỉ mỉ liếm nơi bị cắn, ngậm vành tai kia trong miệng nhẹ nhàng mút vào, lại dùng đầu lưỡi trêu chọc qua lại mép vành tai.

Nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng không hoàn toàn thả lỏng, hàm răng vẫn là mối nguy để trên vành tai, một khi phát hiện dấu hiệu Lý Đàn muốn chạy trốn, sẽ lại không chút lưu tình mà một lần nữa cắn nàng trở lại.

Dã thú sổ lồng, sẽ không thể dễ dàng thuần phục lại lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương