Trộm Một Ngôi Sao
-
Chương 6
Giữa tháng mười là đại hội thể dục thể thao, diễn ra trong hai ngày liên tiếp, tuy thời tiết hơi nóng nực nhưng dù sao cũng chiếm trọn hai ngày nghỉ, không thể không nói là một chuyện tốt.
Quý Tinh vốn không báo danh hạng mục nào, nhưng một bạn học nam chạy tiếp sức bốn trăm mét một tiếng trước giờ thi đấu bị tiêu chảy, Quý Tinh liền bị kéo đến trường thi chạy thay, bởi vì dù sao cậu cũng có kinh nghiệm chạy tiếp sức lúc trước.
Quý Tinh chạy gậy thứ ba, Lục Dư chạy gậy cuối cùng.
Khi gậy đầu xuất phát thì có hơi tụt lại phía sau, gậy thứ hai vẫn ở sau như trước, sau đó Quý Tinh đứng ở vị trí nhận gậy thứ ba, học sinh lớp mười cũng đứng trên khán đài cao giọng hô “cố lên”, thật ra khán đài cách đường băng nói gần thì không gần, nói xa thì không xa, nhưng tiếng gió vù vù ồn ào từ bên tai cậu thổi qua, lại thêm mặt trời treo trên đỉnh đầu, tiếng bước chân, tiếng tim đập, rất nhiều rất nhiều thanh âm, duy chỉ không nghe được tiếng cố lên này.
Mắt Quý Tinh nhìn chằm chằm vào phía trước, qua một khúc ngoặc, Lục Dư nghiêng người, vươn một tay chờ cậu. Sau đó cũng chính là chuyện trong chớp mắt, Quý Tinh dùng sức toàn thân chạy tới, Lục Dư cũng bắt đầu động chân, trong vài giây ngắn ngủi ánh mắt hai người chạm vào nhau, bước chạy tương đồng, sau đó nhận gậy.
Lục Dư chạy rất nhanh, chân rất dài, bước chạy cũng rất lớn. Ban đầu Quý Tinh đã cải thiện tình hình rớt lại phía sau không ít, tốc độ lúc này của Lục Dư đã bắt kịp người đứng thứ nhất, đồng thời dùng tốc độ càng lúc càng nhanh đuổi theo bên cạnh người nọ. Năm mươi mét cuối cùng, Lục Dư bắt đầu tăng tốc, Quý Tinh vừa chạy quanh vòng ngoài vừa chăm chú nhìn tình hình thi đấu, cậu nhìn thấy mỗi bước chân Lục Dư đạp lên đường băng nhựa ngày càng mạnh mẽ hơn, hắn ra sức mở rộng tay, áo t-shirt ngắn tay bị gió thổi lất phất.
Rõ ràng không phải mình đang chạy, nhưng Quý Tinh vẫn cảm thấy vừa kích động lại vừa khẩn trương đến run rẩy.
Cuối cùng Lục Dư không phụ sự kỳ vọng của mọi người vượt qua người thứ nhất đi qua vạch đích.
Quý Tinh cũng nhanh chóng tăng tốc chạy về đích, Lục Dư đứng cách chỗ đó không xa lớn tiếng thở dốc, bên cạnh đã có bạn cùng lớp vỗ vỗ lưng hắn, đưa cho hắn một chai nước. Quý Tinh chạy tới ôm Lục Dư một cái, rất hưng phấn ôm chung, Lục Dư cũng trở tay ôm lấy cậu, tay vỗ vỗ vài cái lên vai cậu.
Vào ngày đại hội thể dục thể thao kết thúc, lớp mười quyết định nhân dịp này tổ chức một buổi tụ họp, tất cả mọi người đều đi, Lục Dư thử tính thời gian từ giờ đến lúc hắn đi làm cũng còn khá sớm, không viện lý do đi trước.
Đầu tiên một đám người tìm chỗ ăn, Trình Thiếu Đồng ngồi ở trước Quý Tinh, vậy nên Quý Tinh và hắn thân nhất, cả bữa cơm cậu và hắn đều trò chuyện không ngừng. Lục Dư ngồi ở bàn khác, bên cạnh là mấy thằng nhóc tụm lại, hí ha hí hửng không biết đang nói gì, còn có mấy cô gái cũng cùng nhau cười đùa.
Quý Tinh nhìn về bên Lục Dư, Trình Thiếu Đồng thấy thế liền hỏi cậu, “Cậu nhìn gì vậy?”
Quý Tinh nói, “Lục Dư, hình như quan hệ của cậu ấy rất tốt, rất nhiều bạn.”
Trình Thiếu Đồng gật đầu tán thành, “Ở khối chúng ta, lớp nào cũng có người quen cậu ấy. Cậu ấy thật sự là một người vô cùng tốt, mặc dù giáo viên thấy cậu ấy không nghiêm túc, nhưng nếu cậu tiếp xúc với cậu ấy thì sẽ biết, cậu ấy rất biết nói đùa, còn rất nghĩa khí nữa, cũng không thích khoe khoang, đoán chừng có không ít cô gái thích cậu ấy.”
Quý Tinh nghĩ đến những hiểu biết về Lục Dư, cũng biết hắn là người như vậy, sẽ vui tính hài hước, nói năng bậy bạ nhưng chơi rất được. Quý Tinh chuyển trường đến đây, đột nhiên cũng rất muốn kết giao với người bạn này.
Hi hi ha ha ăn gần một tiếng, sau đó một đống người lại tiếp tục chiến đấu ở nhiều nơi đi hát hò, kéo đến một phòng KTV lớn, sau đó cả đám lại bắt đầu quần âm loạn vũ.
Dường như Lục Dư không có hứng thú gì với hát hò, vòng qua mấy người ngồi bên cạnh Quý Tinh nói chuyện với cậu, “Cậu ngồi đây làm gì thế?”
Quý Tinh cho hắn xem điện thoại di động trong tay mình một chút, cười nói, “Tớ là tuyển thủ bấm điện thoại ở KTV.”
Lục Dư liền cười cậu, “Thôi đi, sao không nói thẳng ra là cậu ngũ âm không đầy đủ.”
Quý Tinh nói, “Vậy cậu hát thử một bài cho tớ xem?”
Bên kia hai thằng nhóc đang ôm micro rống họng hát bài <Lão nam hà>, đang hát đến đoạn:
Thanh xuân như dòng nước Trường Giang và Hoàng Hà chảy xiết
Một đi không trở lại không kịp nói lời từ biệt
Chỉ còn lại sự chết lặng, tôi đã không còn nhiệt huyết năm đó nữa
Hát đến hùng hồn, nghe đến điếc lỗ tai. Lục Dư nghe thấy liền cười, “Cái loại khí thế sắp gào đứt cổ họng này, tớ chịu thua.”
Hát xong bài này, một bạn nữ chọn một bài song ca nam nữ muốn Lục Dư hát với cô, mấy bạn học bên cạnh cũng ồn ào kêu tên Lục Dư.
Quý Tinh có chút hả hê dùng khủyu tay đẩy đẩy Lục Dư.
Là một bài hát xưa, <Người có tình trong thiên hạ>. Lục Dư hơi bất đắc dĩ đi tới, nói thẳng mình không biết hát, sau đó không biết có phải do thật sự không biết hát hay không, chỉ có thể ậm ừ lung tung theo lời bài hát hiển thị trên màn hình, nhưng như thế cũng vui vẻ rộn ràng hừ xong nửa bài hát, chẳng qua giọng hát không thể khen nổi, sau đó phía dưới liền có một bạn nam khác cười oán giận hắn, “Lục Dư! Đừng có hát nữa, đổi người khác đi!”
Lục Dư cũng thuận theo đưa micro cho người khác.
Sau đó Lục Dư không ngồi lại bên cạnh Quý Tinh, mà là đi tới vị trí ban đầu của hắn, nói với người bên cạnh gì đó rồi ra khỏi phòng.
Vì vậy Quý Tinh lại bắt đầu câu được câu chăng nói chuyện với Trình Thiếu Đồng, ngồi một lúc lâu cậu cảm thấy không khí trong phòng có chút oi bức, liền nói với Trình Thiếu Đồng, sau đó khi thẳng tới cửa chính cách âm, lại chợt nghe thấy giọng nói mà cậu quen thuộc đang dùng ngữ điệu lạ lẫm nói chuyện.
“… ông không cần về nữa.”
Giọng điệu trầm thấp, thờ ơ, xa cách. Là Lục Dư đang nói chuyện.
Lục Dư đưa lưng về phía Quý Tinh nên cậu không nhìn thấy vẻ mặt của hắn ra sao, nhưng chắc chắn không thoải mái như ngày thường. Theo lễ phép và tôn trọng, Quý Tinh im lặng không lên tiếng xoay người về chỗ không tiếp tục đứng đó nữa, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng mơ hồ.
Quý Tinh vốn không báo danh hạng mục nào, nhưng một bạn học nam chạy tiếp sức bốn trăm mét một tiếng trước giờ thi đấu bị tiêu chảy, Quý Tinh liền bị kéo đến trường thi chạy thay, bởi vì dù sao cậu cũng có kinh nghiệm chạy tiếp sức lúc trước.
Quý Tinh chạy gậy thứ ba, Lục Dư chạy gậy cuối cùng.
Khi gậy đầu xuất phát thì có hơi tụt lại phía sau, gậy thứ hai vẫn ở sau như trước, sau đó Quý Tinh đứng ở vị trí nhận gậy thứ ba, học sinh lớp mười cũng đứng trên khán đài cao giọng hô “cố lên”, thật ra khán đài cách đường băng nói gần thì không gần, nói xa thì không xa, nhưng tiếng gió vù vù ồn ào từ bên tai cậu thổi qua, lại thêm mặt trời treo trên đỉnh đầu, tiếng bước chân, tiếng tim đập, rất nhiều rất nhiều thanh âm, duy chỉ không nghe được tiếng cố lên này.
Mắt Quý Tinh nhìn chằm chằm vào phía trước, qua một khúc ngoặc, Lục Dư nghiêng người, vươn một tay chờ cậu. Sau đó cũng chính là chuyện trong chớp mắt, Quý Tinh dùng sức toàn thân chạy tới, Lục Dư cũng bắt đầu động chân, trong vài giây ngắn ngủi ánh mắt hai người chạm vào nhau, bước chạy tương đồng, sau đó nhận gậy.
Lục Dư chạy rất nhanh, chân rất dài, bước chạy cũng rất lớn. Ban đầu Quý Tinh đã cải thiện tình hình rớt lại phía sau không ít, tốc độ lúc này của Lục Dư đã bắt kịp người đứng thứ nhất, đồng thời dùng tốc độ càng lúc càng nhanh đuổi theo bên cạnh người nọ. Năm mươi mét cuối cùng, Lục Dư bắt đầu tăng tốc, Quý Tinh vừa chạy quanh vòng ngoài vừa chăm chú nhìn tình hình thi đấu, cậu nhìn thấy mỗi bước chân Lục Dư đạp lên đường băng nhựa ngày càng mạnh mẽ hơn, hắn ra sức mở rộng tay, áo t-shirt ngắn tay bị gió thổi lất phất.
Rõ ràng không phải mình đang chạy, nhưng Quý Tinh vẫn cảm thấy vừa kích động lại vừa khẩn trương đến run rẩy.
Cuối cùng Lục Dư không phụ sự kỳ vọng của mọi người vượt qua người thứ nhất đi qua vạch đích.
Quý Tinh cũng nhanh chóng tăng tốc chạy về đích, Lục Dư đứng cách chỗ đó không xa lớn tiếng thở dốc, bên cạnh đã có bạn cùng lớp vỗ vỗ lưng hắn, đưa cho hắn một chai nước. Quý Tinh chạy tới ôm Lục Dư một cái, rất hưng phấn ôm chung, Lục Dư cũng trở tay ôm lấy cậu, tay vỗ vỗ vài cái lên vai cậu.
Vào ngày đại hội thể dục thể thao kết thúc, lớp mười quyết định nhân dịp này tổ chức một buổi tụ họp, tất cả mọi người đều đi, Lục Dư thử tính thời gian từ giờ đến lúc hắn đi làm cũng còn khá sớm, không viện lý do đi trước.
Đầu tiên một đám người tìm chỗ ăn, Trình Thiếu Đồng ngồi ở trước Quý Tinh, vậy nên Quý Tinh và hắn thân nhất, cả bữa cơm cậu và hắn đều trò chuyện không ngừng. Lục Dư ngồi ở bàn khác, bên cạnh là mấy thằng nhóc tụm lại, hí ha hí hửng không biết đang nói gì, còn có mấy cô gái cũng cùng nhau cười đùa.
Quý Tinh nhìn về bên Lục Dư, Trình Thiếu Đồng thấy thế liền hỏi cậu, “Cậu nhìn gì vậy?”
Quý Tinh nói, “Lục Dư, hình như quan hệ của cậu ấy rất tốt, rất nhiều bạn.”
Trình Thiếu Đồng gật đầu tán thành, “Ở khối chúng ta, lớp nào cũng có người quen cậu ấy. Cậu ấy thật sự là một người vô cùng tốt, mặc dù giáo viên thấy cậu ấy không nghiêm túc, nhưng nếu cậu tiếp xúc với cậu ấy thì sẽ biết, cậu ấy rất biết nói đùa, còn rất nghĩa khí nữa, cũng không thích khoe khoang, đoán chừng có không ít cô gái thích cậu ấy.”
Quý Tinh nghĩ đến những hiểu biết về Lục Dư, cũng biết hắn là người như vậy, sẽ vui tính hài hước, nói năng bậy bạ nhưng chơi rất được. Quý Tinh chuyển trường đến đây, đột nhiên cũng rất muốn kết giao với người bạn này.
Hi hi ha ha ăn gần một tiếng, sau đó một đống người lại tiếp tục chiến đấu ở nhiều nơi đi hát hò, kéo đến một phòng KTV lớn, sau đó cả đám lại bắt đầu quần âm loạn vũ.
Dường như Lục Dư không có hứng thú gì với hát hò, vòng qua mấy người ngồi bên cạnh Quý Tinh nói chuyện với cậu, “Cậu ngồi đây làm gì thế?”
Quý Tinh cho hắn xem điện thoại di động trong tay mình một chút, cười nói, “Tớ là tuyển thủ bấm điện thoại ở KTV.”
Lục Dư liền cười cậu, “Thôi đi, sao không nói thẳng ra là cậu ngũ âm không đầy đủ.”
Quý Tinh nói, “Vậy cậu hát thử một bài cho tớ xem?”
Bên kia hai thằng nhóc đang ôm micro rống họng hát bài <Lão nam hà>, đang hát đến đoạn:
Thanh xuân như dòng nước Trường Giang và Hoàng Hà chảy xiết
Một đi không trở lại không kịp nói lời từ biệt
Chỉ còn lại sự chết lặng, tôi đã không còn nhiệt huyết năm đó nữa
Hát đến hùng hồn, nghe đến điếc lỗ tai. Lục Dư nghe thấy liền cười, “Cái loại khí thế sắp gào đứt cổ họng này, tớ chịu thua.”
Hát xong bài này, một bạn nữ chọn một bài song ca nam nữ muốn Lục Dư hát với cô, mấy bạn học bên cạnh cũng ồn ào kêu tên Lục Dư.
Quý Tinh có chút hả hê dùng khủyu tay đẩy đẩy Lục Dư.
Là một bài hát xưa, <Người có tình trong thiên hạ>. Lục Dư hơi bất đắc dĩ đi tới, nói thẳng mình không biết hát, sau đó không biết có phải do thật sự không biết hát hay không, chỉ có thể ậm ừ lung tung theo lời bài hát hiển thị trên màn hình, nhưng như thế cũng vui vẻ rộn ràng hừ xong nửa bài hát, chẳng qua giọng hát không thể khen nổi, sau đó phía dưới liền có một bạn nam khác cười oán giận hắn, “Lục Dư! Đừng có hát nữa, đổi người khác đi!”
Lục Dư cũng thuận theo đưa micro cho người khác.
Sau đó Lục Dư không ngồi lại bên cạnh Quý Tinh, mà là đi tới vị trí ban đầu của hắn, nói với người bên cạnh gì đó rồi ra khỏi phòng.
Vì vậy Quý Tinh lại bắt đầu câu được câu chăng nói chuyện với Trình Thiếu Đồng, ngồi một lúc lâu cậu cảm thấy không khí trong phòng có chút oi bức, liền nói với Trình Thiếu Đồng, sau đó khi thẳng tới cửa chính cách âm, lại chợt nghe thấy giọng nói mà cậu quen thuộc đang dùng ngữ điệu lạ lẫm nói chuyện.
“… ông không cần về nữa.”
Giọng điệu trầm thấp, thờ ơ, xa cách. Là Lục Dư đang nói chuyện.
Lục Dư đưa lưng về phía Quý Tinh nên cậu không nhìn thấy vẻ mặt của hắn ra sao, nhưng chắc chắn không thoải mái như ngày thường. Theo lễ phép và tôn trọng, Quý Tinh im lặng không lên tiếng xoay người về chỗ không tiếp tục đứng đó nữa, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng mơ hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook