Trộm Một Ngôi Sao
-
Chương 5
Lúc về đến nhà Quý Tinh đã gần sáu giờ, nhưng trong nhà cậu không một bóng người.
Quý Tinh tìm một đôi dép màu hồng em họ cậu mang lúc tới chơi cho Lục Dư, cười đến nhìn có chút hả hê, “Dép của em họ tớ, cậu chịu khó mang đi.”
Lục Dư nhìn đôi dép màu hồng nhạt này trong lòng thở dài, biết rõ Quý Tinh đang đùa hắn nhưng lại không tức giận, “Còn cái khác không?”
Quý Tinh đổi dép mình xong còn cười, “Có, nhưng cất trong tủ giày tránh bụi, chỉ còn đôi này thôi.”
“Vậy tớ không mang dép được không? Chỉ đi có mấy bước.”
“Không được.” Quý Tinh lại đá đá đôi dép về phía Lục Dư, “Thời tiết này mà đi trên đất thì lạnh lắm.”
Lục Dư không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mang vào đôi dép màu hồng đầu tiên của cuộc đời hắn, thấy khuôn mặt cười trộm của Quý Tinh, hắn lại hoàn toàn không phát hỏa, lần đầu tiên trong đời bị người ta trêu còn rất tình nguyện.
Hắn không nghĩ vì sao lại thế, nói chung có lẽ vì tên Quý Tinh này cực kỳ thú vị.
Quý Tinh dẫn Lục Dư vào phòng mình, để hắn ngồi trên giường cậu, bản thân thì tìm sách trên kệ.
Phòng Quý Tinh vừa sạch sẽ lại ngăn nắp, hướng về phía nam, sáng sủa. Trên bàn chất đầy sách không biết là sách gì, nhưng nhìn thấy vẫn ngay ngắn, không giống bàn học của Lục Dư, sách bày trên bàn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lục Dư nhìn lướt qua giường Quý Tinh, chăn bông gấp lại thành hình lập phương đặt cuối giường, trên vỏ gối còn có hình cậu bé bọt biển.
Quý Tinh vừa quay đầu muốn nói với hắn vài câu đã thấy hắn nhìn chằm chằm giường mình, không khỏi trêu ghẹo, “Gì thế? Thích giường của tớ hả?”
Lục Dư kéo gối đầu của cậu qua, “Thích cậu bé bọt biển của cậu.”
Quý Tinh cũng nhìn thấy cậu bé bọt biển trên gối, đột nhiên thoáng ngượng ngùng, “… là mẹ mua cho tớ.”
Ánh mắt Lục Dư nhìn chằm chằm cậu mỉm cười, “Cậu không thích chút nào sao?”
“Tớ…” Quý Tinh nghẹn lời, cảm thấy mặt hơi nóng lên, “Tớ… cũng thích chút chút.”
Lục Dư nhìn thấy dáng vẻ cậu như thế thì không khỏi cười to, một chút xấu hổ của Quý Tinh đều bị nụ cười này của hắn làm biến mất sạch sẽ, chỉ cảm thấy chuyện lúc nãy rất buồn cười, đi tới mấy bước giật lấy gối đầu trong tay hắn đập lên đầu hắn, “Cậu cười cái quái gì, cậu mà cũng dám cười nhạo thầy Quý hả!”
Lục Dư giơ hai tay lên mặc cho cậu đập, vừa cười vừa nói, “Không dám không dám.”
Thu dọn hết tất cả sách xong, Quý Tinh chợt nhớ ra đã về nhà lâu như vậy nhưng Lục Dư còn chưa được uống một ngụm nước nào, vì vậy bảo hắn ngồi trên giường đọc sách, còn mình thì đi rót nước cho hắn, trước khi vào phòng còn tiện thể lấy thêm chút quà vặt.
“Há miệng.”
Lục Dư ôm một quyển sách há to miệng, Quý Tinh nhét một cái xúc xích vào trong miệng hắn, lúc Lục Dư đang khép miệng lại cắn, cậu rút tay lại không cẩn thận cũng kéo theo cái vỏ ra, đợi đến lúc cậu kịp phản ứng thì lập tức nhấn vào miệng Lục Dư một cái.
“Ưm…” Lục Dư ngậm xúc xích chứ không cắn, cứ như vậy nhìn Quý Tinh chằm chằm, trong mắt tràn đầy ý cười.
Quý Tinh thấy Lục Dư cứ ngậm mà không ăn thì rất kỳ quái, “Cậu ngậm trong họng làm gì? Ăn đi.”
Lúc này Lục Dư mới bắt đầu chậm rãi nhai nuốt, sau khi nuốt một ngụm thì cười không đứng đắn, “Tớ nghĩ cậu còn đút thêm hai cái nữa.”
Quý Tinh khó hiểu, “Hai cái nữa?”
Lục Dư đẩy xúc xích vào trong miệng ngậm, rồi lại rút ra.
“Đệt.” Quý Tinh lập tức cười không ngừng, “Ha ha ha tớ nói này, rốt cuộc tư tưởng của cậu bị làm sao vậy hả, ăn xúc xích cũng bắn được là thế nào?”
Lục Dư tiếp tục gặm xúc xích, “Thanh niên trai tráng, trẻ tuổi khí thịnh, cũng là điều dễ hiểu.”
Hai người lại tám chuyện vài câu mới bắt đầu nghiêm túc đọc sách. Quý Tinh giảng đại khái nội dung trong sách cho Lục Dư, giới thiệu hướng dẫn của từng quyển sách một chút, bảo Lục Dư nếu không hiểu chỗ nào thì tới hỏi cậu, hai người đang trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa truyền tới từ phòng khách.
Quý Tinh từ trên giường ngồi dậy, “Có lẽ là mẹ tớ về.”
Lục Dư cũng theo sau cậu ra ngoài phòng khách.
Quý Tinh mở cửa, quả nhiên là mẹ Quý, trong tay còn xách một cái túi lớn, Quý Tinh nhanh chóng nhận lấy rồi giới thiệu với mẹ mình, “Mẹ, đây là bạn học của con, Lục Dư. Cậu ấy tới tìm con mượn mấy quyển sách.”
Lục Dư đứng bên cạnh, “Chào dì, con là Lục Dư.”
Mẹ Quý cười ôn hòa với hắn, lúc cúi đầu phát hiện đôi dép Lục Dư mang trên chân liền vỗ đầu Quý Tinh một cái, “Thằng nhóc thối, sao lại trêu bạn học con, để cho bạn học mang dép của em gái thế?”
Quý Tinh cười ha hả, “Mẹ, con không tìm thấy đôi dép khác.”
Mẹ Quý tặng cậu một cái liếc mắt, “Chỉ biết lý sự.” Nói rồi tìm cho Lục Dư một đôi dép khác để thay.
Lục Dư nghĩ cha Quý Tinh cũng sắp trở về, trò chuyện với mẹ Quý vài câu rồi nói mình cũng phải đi.
Mẹ Quý hỏi Lục Dư về nhà à, Lục Dư đáp là về trường học.
Mẹ Quý nghe xong thì muốn giữ Lục Dư lại ăn tối, “Tiểu Lục à ở lại ăn cơm đi, cha Quý Tinh đi công tác rồi, hai người bọn dì ăn không náo nhiệt bằng ba người. Hơn nữa, đồ ăn ở căn tin trường học sao ngon bằng dì nấu được.”
Quý Tinh liếc mắt nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ đừng có mèo khen mèo dài đuôi như thế.”
Lục Dư yên lặng nhìn hai mẹ con bọn họ, hơi mỉm cười.
Quý Tinh hỏi Lục Dư, “Nếu như cậu không gấp thì ở lại ăn tối đã được không?”
Mẹ Quý cũng trông đợi nhìn hắn.
Lục Dư lại lễ phép cười xin lỗi, “Tối còn có chút việc nên phải về trường sớm một chút, lần sau cuối tuần rảnh rỗi con nhất định đến ăn ké một bữa.”
Từ nhà Quý Tinh trở về trường học thật ra không xa lắm, nhưng tới tiệm net thì hơi xa.
Lục Dư đi một mình trên đường, không có người để nói chuyện, cũng không cần để lộ cảm xúc. Hắn nghĩ về tên Quý Tinh này, rất tốt bụng, thích hợp để làm bạn, nhưng chỉ vẻn vẹn giống như tất cả bạn bè của hắn mà thôi, trong một cái vòng tròn, có khoảng cách, không cần quá nhiều tình cảm. Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua màn hình, ngày mười tháng mười một.
Còn mười lăm ngày.
Quý Tinh tìm một đôi dép màu hồng em họ cậu mang lúc tới chơi cho Lục Dư, cười đến nhìn có chút hả hê, “Dép của em họ tớ, cậu chịu khó mang đi.”
Lục Dư nhìn đôi dép màu hồng nhạt này trong lòng thở dài, biết rõ Quý Tinh đang đùa hắn nhưng lại không tức giận, “Còn cái khác không?”
Quý Tinh đổi dép mình xong còn cười, “Có, nhưng cất trong tủ giày tránh bụi, chỉ còn đôi này thôi.”
“Vậy tớ không mang dép được không? Chỉ đi có mấy bước.”
“Không được.” Quý Tinh lại đá đá đôi dép về phía Lục Dư, “Thời tiết này mà đi trên đất thì lạnh lắm.”
Lục Dư không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mang vào đôi dép màu hồng đầu tiên của cuộc đời hắn, thấy khuôn mặt cười trộm của Quý Tinh, hắn lại hoàn toàn không phát hỏa, lần đầu tiên trong đời bị người ta trêu còn rất tình nguyện.
Hắn không nghĩ vì sao lại thế, nói chung có lẽ vì tên Quý Tinh này cực kỳ thú vị.
Quý Tinh dẫn Lục Dư vào phòng mình, để hắn ngồi trên giường cậu, bản thân thì tìm sách trên kệ.
Phòng Quý Tinh vừa sạch sẽ lại ngăn nắp, hướng về phía nam, sáng sủa. Trên bàn chất đầy sách không biết là sách gì, nhưng nhìn thấy vẫn ngay ngắn, không giống bàn học của Lục Dư, sách bày trên bàn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lục Dư nhìn lướt qua giường Quý Tinh, chăn bông gấp lại thành hình lập phương đặt cuối giường, trên vỏ gối còn có hình cậu bé bọt biển.
Quý Tinh vừa quay đầu muốn nói với hắn vài câu đã thấy hắn nhìn chằm chằm giường mình, không khỏi trêu ghẹo, “Gì thế? Thích giường của tớ hả?”
Lục Dư kéo gối đầu của cậu qua, “Thích cậu bé bọt biển của cậu.”
Quý Tinh cũng nhìn thấy cậu bé bọt biển trên gối, đột nhiên thoáng ngượng ngùng, “… là mẹ mua cho tớ.”
Ánh mắt Lục Dư nhìn chằm chằm cậu mỉm cười, “Cậu không thích chút nào sao?”
“Tớ…” Quý Tinh nghẹn lời, cảm thấy mặt hơi nóng lên, “Tớ… cũng thích chút chút.”
Lục Dư nhìn thấy dáng vẻ cậu như thế thì không khỏi cười to, một chút xấu hổ của Quý Tinh đều bị nụ cười này của hắn làm biến mất sạch sẽ, chỉ cảm thấy chuyện lúc nãy rất buồn cười, đi tới mấy bước giật lấy gối đầu trong tay hắn đập lên đầu hắn, “Cậu cười cái quái gì, cậu mà cũng dám cười nhạo thầy Quý hả!”
Lục Dư giơ hai tay lên mặc cho cậu đập, vừa cười vừa nói, “Không dám không dám.”
Thu dọn hết tất cả sách xong, Quý Tinh chợt nhớ ra đã về nhà lâu như vậy nhưng Lục Dư còn chưa được uống một ngụm nước nào, vì vậy bảo hắn ngồi trên giường đọc sách, còn mình thì đi rót nước cho hắn, trước khi vào phòng còn tiện thể lấy thêm chút quà vặt.
“Há miệng.”
Lục Dư ôm một quyển sách há to miệng, Quý Tinh nhét một cái xúc xích vào trong miệng hắn, lúc Lục Dư đang khép miệng lại cắn, cậu rút tay lại không cẩn thận cũng kéo theo cái vỏ ra, đợi đến lúc cậu kịp phản ứng thì lập tức nhấn vào miệng Lục Dư một cái.
“Ưm…” Lục Dư ngậm xúc xích chứ không cắn, cứ như vậy nhìn Quý Tinh chằm chằm, trong mắt tràn đầy ý cười.
Quý Tinh thấy Lục Dư cứ ngậm mà không ăn thì rất kỳ quái, “Cậu ngậm trong họng làm gì? Ăn đi.”
Lúc này Lục Dư mới bắt đầu chậm rãi nhai nuốt, sau khi nuốt một ngụm thì cười không đứng đắn, “Tớ nghĩ cậu còn đút thêm hai cái nữa.”
Quý Tinh khó hiểu, “Hai cái nữa?”
Lục Dư đẩy xúc xích vào trong miệng ngậm, rồi lại rút ra.
“Đệt.” Quý Tinh lập tức cười không ngừng, “Ha ha ha tớ nói này, rốt cuộc tư tưởng của cậu bị làm sao vậy hả, ăn xúc xích cũng bắn được là thế nào?”
Lục Dư tiếp tục gặm xúc xích, “Thanh niên trai tráng, trẻ tuổi khí thịnh, cũng là điều dễ hiểu.”
Hai người lại tám chuyện vài câu mới bắt đầu nghiêm túc đọc sách. Quý Tinh giảng đại khái nội dung trong sách cho Lục Dư, giới thiệu hướng dẫn của từng quyển sách một chút, bảo Lục Dư nếu không hiểu chỗ nào thì tới hỏi cậu, hai người đang trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa truyền tới từ phòng khách.
Quý Tinh từ trên giường ngồi dậy, “Có lẽ là mẹ tớ về.”
Lục Dư cũng theo sau cậu ra ngoài phòng khách.
Quý Tinh mở cửa, quả nhiên là mẹ Quý, trong tay còn xách một cái túi lớn, Quý Tinh nhanh chóng nhận lấy rồi giới thiệu với mẹ mình, “Mẹ, đây là bạn học của con, Lục Dư. Cậu ấy tới tìm con mượn mấy quyển sách.”
Lục Dư đứng bên cạnh, “Chào dì, con là Lục Dư.”
Mẹ Quý cười ôn hòa với hắn, lúc cúi đầu phát hiện đôi dép Lục Dư mang trên chân liền vỗ đầu Quý Tinh một cái, “Thằng nhóc thối, sao lại trêu bạn học con, để cho bạn học mang dép của em gái thế?”
Quý Tinh cười ha hả, “Mẹ, con không tìm thấy đôi dép khác.”
Mẹ Quý tặng cậu một cái liếc mắt, “Chỉ biết lý sự.” Nói rồi tìm cho Lục Dư một đôi dép khác để thay.
Lục Dư nghĩ cha Quý Tinh cũng sắp trở về, trò chuyện với mẹ Quý vài câu rồi nói mình cũng phải đi.
Mẹ Quý hỏi Lục Dư về nhà à, Lục Dư đáp là về trường học.
Mẹ Quý nghe xong thì muốn giữ Lục Dư lại ăn tối, “Tiểu Lục à ở lại ăn cơm đi, cha Quý Tinh đi công tác rồi, hai người bọn dì ăn không náo nhiệt bằng ba người. Hơn nữa, đồ ăn ở căn tin trường học sao ngon bằng dì nấu được.”
Quý Tinh liếc mắt nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ đừng có mèo khen mèo dài đuôi như thế.”
Lục Dư yên lặng nhìn hai mẹ con bọn họ, hơi mỉm cười.
Quý Tinh hỏi Lục Dư, “Nếu như cậu không gấp thì ở lại ăn tối đã được không?”
Mẹ Quý cũng trông đợi nhìn hắn.
Lục Dư lại lễ phép cười xin lỗi, “Tối còn có chút việc nên phải về trường sớm một chút, lần sau cuối tuần rảnh rỗi con nhất định đến ăn ké một bữa.”
Từ nhà Quý Tinh trở về trường học thật ra không xa lắm, nhưng tới tiệm net thì hơi xa.
Lục Dư đi một mình trên đường, không có người để nói chuyện, cũng không cần để lộ cảm xúc. Hắn nghĩ về tên Quý Tinh này, rất tốt bụng, thích hợp để làm bạn, nhưng chỉ vẻn vẹn giống như tất cả bạn bè của hắn mà thôi, trong một cái vòng tròn, có khoảng cách, không cần quá nhiều tình cảm. Hắn lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua màn hình, ngày mười tháng mười một.
Còn mười lăm ngày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook