Trộm Một Mùa Xuân
C7: Chu kinh da

Lâm Giác Hiểu giúp cậu ấn góc chăn, tiện thể miết phẳng lại bề mặt, quay sang nói với Chu Kính Dã: “Chỗ này được rồi mà?”

Mùi oải hương không ngừng tản ra ở cự ly gần, Chu Kính Dã vô thức nín thở, cậu lơ đễnh, ánh mắt không hướng về Lâm Giác Hiểu mà bay tới một nơi xa xôi nào đó.

“Kính Dã?”

“…”

Lâm Giác Hiểu gọi lớn tiếng hơn, anh lặp lại: “Kính Dã?”

Chu Kính Dã giật mình hoàn hồn, lông mi cậu khá dày, đuôi mắt hẹp dài, vẻ mặt vô cảm luôn khiến người ta cảm thấy cậu thật lạnh lùng.

Nhưng giờ đây cậu đang ngơ ngẩn.

Chu Kính Dã phản ứng lại lời anh gọi, bỗng cậu nhảy thẳng từ trên giường xuống đất, tiếng hai chân tiếp đất vang lên gọn lỏn, cậu ở dưới đó ngần ngừ trả lời: “Vâng.”

Lâm Giác Hiểu khó hiểu nhìn cậu, anh leo xuống thang, hỏi: “Em không sao chứ? Sao lại nhảy xuống vậy?”

“… Không ạ.”

Lâm Giác Hiểu nhắc nhở cậu theo phản xạ của một “bậc phụ huynh”: “Lần sau đừng nhảy thế nữa nhé, bị thương thì khổ lắm, động đến xương cốt là phải trăm ngày mới khỏi.”

“… Đã biết ạ.”

Chu Kính Dã vâng lời, cậu xoay lưng ngồi xổm trên đất, sắp xếp số đồ đạc còn lại trong va-li.

Cậu sờ lên tai mình, hơi bỏng tay. Chu Kính Dã ho nhẹ vài tiếng che giấu, gấp chiếc áo cotton cộc tay lại, vắt trên tay, đột nhiên cậu hỏi: “Anh Giác Hiểu, anh…”

Nói được một nửa thì cậu dừng lại.

Lâm Giác Hiểu vừa mới uống một ngụm nước còn chưa kịp nuốt, anh ngậm nước trong miệng, đáp lại bằng một giọng mơ hồ: “Sao đấy?”

Cái áo trên tay đã bị cậu vo lại thành viên tròn, phủi ra chắc sẽ có rất nhiều nếp nhăn, cậu cúi đầu, giữ cho giọng nói vẫn đều đều như lúc thường: “Ngày trước anh đi học cũng ở ký túc ạ?”

Cậu hơi tò mò về thời học sinh của Lâm Giác Hiểu, nhưng nếu hỏi thẳng thì lộ liễu quá, cậu chỉ dám hỏi mé mé như vậy.


“Anh ấy hả?” Lâm Giác Hiểu như nhớ tới chuyện gì, anh bật cười, “Trước anh cũng ở ký túc, anh với anh trai em và hai anh nữa ở chung với nhau, lần sau tụ tập anh sẽ gọi cả bọn họ, cũng chẳng rõ họ có rảnh hay không nữa.”

Ở một góc độ mà Lâm Giác Hiểu không nhìn thấy, Chu Kính Dã không vui nhíu mày, cậu đâu muốn nghe chuyện này, cậu muốn nghe chuyện về Lâm Giác Hiểu hơn.

“Kính Dã, truyền cho em một mẹo.”

Lâm Giác Hiểu nháy mắt với Chu Kính Dã, hành động này của anh không khiến người ta cảm thấy yểu điệu không phù hợp, mà trái lại còn mang theo hương vị trẻ trung tinh nghịch của thiếu niên.

Lâm Giác Hiểu thì thầm, lấy tay che tai như sợ bị người khác nghe thấy: “Bác quản lý ký túc thường bắt đầu kiểm tra từ tầng sáu, nên tầm mười giờ bốn mươi phút mới kiểm tra xuống đến tầng hai, lúc này em cứ yên lặng thì về cơ bản là sẽ không bị bắt.”

Lâm Giác Hiểu nói xong, cười đắc ý như một chú mèo vừa ăn vụng cá.

Được một lát, bỗng anh hoảng hốt nhắc nhở Chu Kính Dã: “Em lớp 12 rồi, nên ngủ nghỉ điều độ, đừng thức muộn quá!”

Chu Kính Dã mỉm cười, cuống họng phát ra tiếng cười nho nhỏ, cậu cảm thấy anh lúc này thật dễ mến.

Lâm Giác Hiểu đỏ mặt nhìn điện thoại, chuẩn bị rời đi, hôm nay anh đưa Chu Kính Dã đi học nên đã nhờ một người khác trực ban hộ mình, hiện tại đã sắp tới giờ giao hẹn.

Nhưng anh vẫn không yên lòng vì Chu Kính Dã, đi được nửa bước anh lại quay lại hỏi: “Em ở một mình ổn chứ?”

Chu Kính Dã gật đầu, nhưng thật ra cậu không giỏi che giấu cảm xúc của mình trước mặt Lâm Giác Hiểu, nghe anh phải rời đi, khóe miệng cậu vô thức cong xuống.

Lâm Giác Hiểu chú ý tới điều này, anh do dự: “Hay là… không ở ký túc nữa?”

Chu Kính Dã không nói, nhưng anh cảm nhận được.

Anh ở chung với Chu Kính Dã đã gần một tuần lễ, phát hiện miệng cậu kín như bưng ấy, có chuyện gì cũng nhất định không kể, anh phải hỏi đi hỏi lại mấy lần cậu mới chịu hé môi.

Cũng giống với hiện tại, miệng Chu Kính Dã nói không muốn về nhà, nhưng ánh mắt lại khiến anh cảm thấy có phần quen thuộc.

Lâm Giác Hiểu nhớ ra rồi, đó là ánh mắt của chú chó con bị chủ nhân bỏ rơi mà anh nhặt được ở ven đường.

Lâm Giác Hiểu mềm lòng, anh nhắc lại: “Hay là không ở ký túc nữa, về nhà với anh?”


Ánh mắt cậu đang ảm đạm chợt lóe sáng.

Nói không muốn về là nói dối, cậu không muốn ở ký túc, cậu muốn về nhà với Lâm Giác Hiểu.

Nhưng mong muốn ấy lại bị cậu nén xuống, cậu rời mắt, từ chối: “Thôi, em ở ký túc.”

Lâm Giác Hiểu còn định khuyên nhủ đôi câu, nhưng chưa kịp nói thì điện thoại trên tay anh đổ chuông, trên màn hình hiện tên người gọi là “Bác sĩ Giang”.

“Thôi chết!”

Lâm Giác Hiểu thốt lên, vội vàng nhận điện thoại.

“Chị Giang… Vâng, em biết rồi, em biết rồi.”

“Em xin lỗi, em qua ngay đây… Phiền chị thêm nửa tiếng nữa ạ.”

Chu Kính Dã nghe Lâm Giác Hiểu nói, không cần nghĩ cũng đoán được người gọi là ai.

Cậu đã sắp xếp hành lý xong, đứng dậy.

Cậu con trai cao lớn, tuy hơi gầy song dáng người vẫn tràn đầy sức sống, cậu tỏ ra bình tĩnh duỗi chân: “Anh, anh bận thì cứ về trước đi.”

Cách cậu gọi Lâm Giác Hiểu không biết từ khi nào đã chuyển từ “anh Giác Hiểu” sang một tiếng “anh” duy nhất, nghe có vẻ càng thêm thân mật.

Bước chân Lâm Giác Hiểu vững vàng, nhưng vẫn như ban nãy vừa đi vừa ngoảnh lại, anh vẫy tay chào Chu Kính Dã, lặp lại lần nữa: “Vậy anh đi làm đây, nếu em không muốn ở ký túc thì cứ gọi cho anh, anh tới đón em.”

Ngay lúc cậu nghĩ Lâm Giác Hiểu đã rời đi rồi, bỗng dưng thấy anh vội vàng chạy lại, thở hổn hển nói: “Nhớ mua sách giáo khoa!”

“…”

Lần này Lâm Giác Hiểu đi thật, bên ngoài hành lang náo nhiệt, chỉ có mình phòng cậu là yên tĩnh.


Chu Kính Dã yên lặng xếp thứ đồ cuối cùng ra khỏi va-li, đồ đạc của cậu, từ bàn chải, khăn mặt cho đến cốc uống nước đều do Lâm Giác Hiểu mua.

Lâm Giác Hiểu mua gì cũng theo bộ, trừ màu sắc bàn chải và khăn mặt không giống cái ở nhà ra thì còn lại đều giống hệt, cốc nước cũng chỉ là một cái cốc thủy tinh bình thường.

Chúng nó khiến cậu nảy sinh ảo giác rằng mình vẫn đang ở nhà Lâm Giác Hiểu.

Nhưng ảo giác cũng chỉ là ảo giác mà thôi, cậu cất chiếc cốc vào tủ, xoay người ra ngoài.

Cậu đang làm theo lời của cô giáo chủ nhiệm, đến văn phòng của tòa hành chính.

Chu Kính Dã lễ phép gõ cửa, nghe thấy có tiếng đáp “vào đi” rồi mới mở cửa, trong phòng ngoài cô chủ nhiệm Trần ra thì còn có các thầy cô khác.

“Chu Kính Dã?” Cô Trần nhìn cậu, ngừng tay, “Em đến đây.”

Chu Kính Dã nghe lời qua đó, cô Trần chỉ vào ghế bên cạnh bảo cậu ngồi xuống, trên ghế còn có hai bộ đồng phục mới tinh.

Cô giáo nói: “Đồng phục bên hậu cần gửi, cô thấy em cao nên lấy số lớn nhất, em xem có mặc được không?”

“Vâng.”

Cô Trần đã có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, những học sinh kiệm lời như Chu Kính Dã cô gặp nhiều rồi, vì thế cô tiếp tục: “Nhưng bên hậu cần nói chỉ còn đồng phục mùa thu, đồng phục mùa hè với mùa đông phải đợi ít lâu nữa, em mặc áo cộc tay bên trong áo mùa thu vậy, khi nào có kiểm tra thì lại khoác áo ngoài lên.”

Chu Kính Dã lại nói “vâng”.

Cô Trần hơi nhướng mày: “Em với Chu Ngọc Thần không giống nhau lắm.”

Lần này Chu Kính Dã không nói “vâng” nữa, chỉ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, chờ cô nói tiếp.

“Ngày trước Chu Ngọc Thần nghịch lắm, hôm nào cũng gây chuyện, nếu không có Lâm Giác Hiểu giúp thì chẳng biết đã bị phạt bao nhiêu lần,” đây chỉ là một vấn đề phát sinh nên cô cũng không nói kỹ, tiếp tục việc chính. “Em chung phòng với bạn nào? Thầy cô khác đưa chìa khóa cho cô chứ cô chưa xem.”

Ban nãy Chu Kính Dã hơi phân tâm, cậu từ dựa lưng chuyển sang tư thế ngồi thẳng dậy, đáp: “… Lý Hoan ạ.”

“Lý Hoan à?” Cô nhíu mày, “Lý Hoan tạm ổn, hơi bát nháo nhưng thành tích cũng khá, học sinh lớp mình. Nhưng phòng của các em là phòng ghép, hai đứa còn lại bên lớp đối ngoại, em cố gắng… tránh xích mích với hai đứa nó.”

Gọi là lớp đối ngoại cho kêu, vì Dục Quân có một lớp chuyên dành cho những người có tiền, lớp đó nhiều thành phần quậy phá.

Cô Trần nhìn Chu Kính Dã, cậu có vẻ ngoài sáng sủa, nhưng phần giữa đầu mày lại thấp thoáng một nét không mấy hiền hòa, không giống với dáng vẻ của một người dễ bắt nạt.


Cô đứng dậy, cầm lấy sổ điểm danh rồi vẫy tay với Chu Kính Dã: “Đi, cô trò mình lên lớp.”

Lớp 12 học riêng một tòa, có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên đến trường nên chẳng ai có hứng thú học tập, tiếng cười đùa như chấn động cả tòa nhà.

Hành lang nhiều người qua lại, Chu Kính Dã đi sau lưng cô giáo, cậu đã khoác trên mình bộ đồng phục mới của trường. Đó là một bộ đồng phục có kiểu dáng thường thấy ở Trung Quốc, màu đỏ và trắng xen kẽ nhau, mặt vải trơn bóng, rất vừa vặn với cậu, nhất là khi kết hợp với gương mặt vô cảm, một sự tương phản hài hòa giữa lạnh lẽo như mực và ấm nóng như lửa.

Học sinh lớp 12 rồi mới chuyển trường rất ít, nhất là những ai vừa chuyển trường lại vừa có gương mặt tuấn tú như cậu, tiếng xì xào không ngừng lan ra, có lẽ trước tối nay tin tức về Chu Kính Dã sẽ truyền khắp toàn trường.

Cô Trần là chủ nhiệm lớp 12A9, các bạn trong lớp hầu như đã có mặt đầy đủ.

Cô vừa vào lớp là lấy sổ điểm danh gõ lên mặt bàn, các bạn học sinh đồng loạt im lặng, có nhiều bạn theo đó đường hoàng dùng ánh mắt đánh giá Chu Kính Dã đang đứng sau cô.

Có một bạn nữ dũng cảm giơ tay, hồ hởi nói: “Cô ơi! Bạn đẹp trai này là ai thế ạ? Học sinh mới chuyển đến lớp mình ạ?”

Các cô các cậu học sinh thích nhất tiết mục này, phút chốc cả lớp lại bùng lên tiếng cười đùa và tiếng bàn tán xôn xao.

Bạn nữ ấy tiếp tục khơi mào: “Cô ơi để bạn ấy tự giới thiệu đi ạ!”

Cô giáo bất lực nhìn Chu Kính Dã.

Chu Kính Dã lòng không gợn sóng, bàn tay với khớp xương rõ ràng của cậu cầm lấy một viên phấn.

“Chu Kính Dã”.

Nét chữ của cậu đẹp và lưu loát, thế nhưng nó giống với tên của cậu – có vẻ ngông nghênh phách lối.

*Kính: sức mạnh, Dã: hoang dã.

“Cộp.” Chu Kính Dã thả viên phấn về vị trí cũ, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Bạn nữ ngẩn ra, chớp chớp mắt, bạn ấy ngồi hàng đầu nên có thể dễ dàng nói chuyện với Chu Kính Dã: “Hết hả?”

Chu Kính Dã nhìn lướt qua bạn ấy, tiếc chữ như tiếc vàng: “Hết rồi.”

Ngầu quá – bạn nữ nghĩ, cậu bạn đẹp trai này có vẻ căng phết nhỉ?

Ngay lúc ấy, Chu Kính Dã sực nhớ ra điều gì, cậu lấy điện thoại khỏi túi, đưa cho cô chủ nhiệm: “Anh Giác Hiểu dặn em nộp cho cô.”

Lúc cậu nói câu này, đầu hơi cúi xuống, cảm giác ngoan ngoãn đến lạ kỳ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương