Trộm Mộ Nuôi Chồng
-
1: Lần Đầu Trộm Mộ
//Chị Khánh Băng ơi! Bên nhà bác tư có người vừa qua đời.
Chị có sang phụ giúp không?
Khánh Băng đưa mắt nhìn đứa em gái họ của mình, nét mặt thoáng buồn và khẽ lên tiếng hỏi "ai vừa qua đời vậy Mỹ?"
//Dạ, là con dâu lớn của bác tư vừa qua đời.
Khánh Băng nhíu mày "chị vừa gặp chị ấy trưa hôm qua mà em?"
Mỹ kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống đối diện với Khánh Băng "thế mới nói...chuyện là tối qua chị ấy bị đuối nước, anh Hưng buồn quá nên nằm yên bất động như kẻ mất hồn từ tối hôm qua đến giờ, không chịu ăn uống gì cả...mắt cứ nhìn đăm đăm lên trần nhà, không ai khuyên nhủ được chị à!"
Khánh Băng thở dài "thì anh Hưng nặng tình với vợ, có lẽ vì cú sốc lớn quá nên anh ấy thành ra như thế".
Mỹ đứng lên "thôi em về tắm rửa rồi lại sang bên ấy phụ với bác tư, nhà đã ít người lại thêm đơn chiếc".
- Ừ...chị cũng qua phụ với bác ấy.
//Dạ chị, bà con lối xóm...tối lửa tắt đèn chị ạ!
Mỹ vừa ra về, Tuấn Anh (chồng Khánh Băng) cau có lên tiếng "việc nhà không lo, suốt ngày lo việc thiên hạ".
Khánh Băng nhíu mày "Kìa mình, sao anh lại nói như vậy?"
"Tôi nói sai sao?"
Khánh Băng thoáng buồn "Mình à! Bà con lối xóm với nhau, có qua có lại...đỡ đần nhau mà sống, có mất gì đâu anh.
Nhà mình có đám có tiệc thì bà con trong xóm cũng kéo nhau đến giúp đỡ nhà mình đó thôi, anh không nhớ lúc ba mình qua đời sao?"
Tuấn Anh lạnh giọng lên tiếng hỏi "nhớ gì mà nhớ...vậy mình biết nhà mình còn gạo hay hết rồi không?"
Khánh Băng im lặng "em qua nhà bác tư phụ đám, trưa về chắc được ít thức ăn".
Tuấn Anh bực quá nên quay lưng rời đi...
Đi được vài bước, anh chợt khựng lại "tuần sau tôi ra tỉnh thi".
Theo thói quen, Khánh Băng đưa tay lên sờ vào túi áo bà ba rồi thoáng buồn "chết rồi, không còn đồng nào để anh ấy ra tỉnh thi".
Khánh Băng rất yêu thương chồng, chồng cô lại học rất giỏi, anh vốn rất ham học.
Vì thế mà cô luôn tạo điều kiện để chồng được ăn học.
Cô mua gánh bán bưng, làm thuê làm mướn, chắt chiu từng đồng để cho chồng, hy vọng một ngày không xa...anh sẽ được công thành danh toại.
………………
Giữa đám tang!
//Đặt bên này.
Trong tiếng rôm rả trò chuyện của bà con lối xóm, hoà cùng tiếng kèn trống thê lương, tạo nên bầu không khí vô cùng quỷ dị.
//Tội cho con bé! Mới hôm qua vẫn còn cười nói vui vẻ đó thôi.
//Thì đời người vô thường mà, ai nói trước được điều gì đâu.
//Đúng là hồng nhan bạc phận.
//Tôi nghe đâu là lúc khâm liệm, bác tư gái đã bỏ vào quan tài cho con dâu cả lượng vàng đấy.
Tận đáy lòng Khánh Băng xuất hiện tia thương xót cho người đã khuất, cô nhìn vào tấm di ảnh được đặt trước quan tài mà không khỏi chạnh lòng "chị ấy vẫn còn quá trẻ, lại vô cùng xinh đẹp!"
'Khánh Băng!'
Nghe có người gọi tên mình, Khánh Băng quay đầu nhìn lại phía sau...một cụ bà, tay chống gậy đang đi đến.
Khánh Băng nhanh chân bước đến đỡ bà "con chào bà!"
'Con đã ăn uống gì chưa?'
- Dạ thôi, nhà đang buồn bã thế này thì bụng dạ nào mà nuốt trôi thưa bà!
Bà cụ kéo tấm khăn lên lau nước mắt "tội cho con Hồng, nó đang bụng mang dạ chửa...vậy mà Diêm Vương cũng không tha, một xác hai mạng.
Con nói mà xem, có đau lòng cho người ở lại không cơ chứ!"
Khánh Băng cúi mặt, nước mắt cô cũng đã thật sự rơi.
…………………
Cả ngày, Khánh Băng chỉ ngồi lặng yên không hề lên tiếng.
Tuấn Anh thấy vợ mình cứ ngồi thừ người từ khi đưa tang xong, anh cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
"Mình thấy mệt thì tắm rửa nghỉ ngơi đi!"
Khánh Băng ngẩn mặt lên nhìn chồng "mình định đi đâu thế?"
"Anh đi một vòng xem có ai thuê mướn gì không, cố kiếm vài đồng bỏ túi...lên đến tỉnh sẽ có rất nhiều thứ cần đến tiền".
Khánh Băng im lặng không lên tiếng, cô thật sự không nỡ lòng nhìn chồng mình đi làm thuê làm mướn.
- Thôi mình ở nhà ôn bài đi, em chạy quanh xóm xem có ai thuê gì không.
"Thôi, anh thấy mình mệt lắm rồi, cứ nghỉ ngơi vài hôm đi".
Khánh Băng cũng rời khỏi nhà sau khi Tuấn Anh đạp xe ra khỏi cổng rào.
Cô lang thang trên lối mòn quen thuộc, càng đi càng xa tít.
Bỗng dưng cô cảm giác đôi chân mình đang mỏi mệt nên tìm chỗ ngồi nghỉ chân.
Một cơn gió lạnh đầu mùa thổi qua, khiến cô rùn mình và đưa tay lên ôm lấy đôi vai gầy.
Mắt vô tình liếc qua ngôi mộ vừa mới được chôn cất vào buổi xế chiều hôm nay.
- Ơ, đó không phải là mộ của chị Hồng dâu bác tư sao?
Lòng suy nghĩ miên man đến những lời bàn tán trong đám tang vào sáng hôm qua "//Tôi nghe đâu là lúc khâm liệm, bác tư gái đã bỏ vào quan tài cho con dâu cả lượng vàng đấy".
Khánh Băng đứng lên chạy một mạch về nhà...
Vừa về đến nhà đã thấy Tuấn Anh ngồi uống trà trước hiên nhà.
"Mình làm gì mà chạy như ma đuổi thế? Mà đi đâu đến giờ mới về? Cơm nước thì chả lo, bếp núc lạnh như nhà ma vậy!"
Khánh Băng khẽ cười "mình ăn gì chưa?"
"Thế mình nghĩ xem, nhà có gì để anh ăn?"
Khánh Băng nhanh chân vào bếp lụt lội...
Thấy trên giá bếp còn được hai củ khoai, cô cười cười "thế này chắc đủ cho anh ấy ấm lòng!"
Một lúc sau, Tuấn Anh nghe có mùi thơm bay ra từ cháy bếp, anh đoán được đó là mùi khoai luộc, anh khẽ thở dài "mình phải tìm cách xoá đi cái đói cái nghèo mới được, không thể sống thiếu thốn như thế này mãi".
- Bữa tối đến rồi đây, mình ăn đi rồi còn ôn bài.
Tuấn Anh khẽ nhíu mày khi nhìn vào đĩa khoai luộc, chỉ được hai củ bằng nửa nắm tay.
"Thôi mình ăn đi!"
Khánh Băng cười dịu dàng "em ăn rồi, mình ăn đi".
"Vậy mỗi người một nửa!"
Khánh Băng ngồi xuống bên cạnh chồng và bẻ đôi củ khoai vẫn còn nóng hôi hổi, cô đưa cho Tuấn Anh một nửa, nửa còn lại cô cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
- Em mệt rồi nên ngủ trước đây mình.
Tuấn Anh cũng cảm thấy Khánh Băng đang xanh xao tiều tụy hẳn ra.
"Ừm...thôi mình đi ngủ sớm đi!"
Khánh Băng nào chợp mắt được, cô cứ nằm trăn trở không yên.
Đến giữa khuya thì Tuấn Anh cũng ngủ thiếp đi vì ôn bài mệt mỏi.
Khánh Băng cầm lấy tấm chăn đắp lên người anh rồi vào cháy sau thay bộ bà ba đen, vác cuốc lên vai...còn không quên cầm theo chiếc bay trat cũ kỹ đi khỏi nhà.
Không biết điều gì thúc giục mà cô lại bước đi về phía ngôi mộ của Hồng.
Đứng trước ngôi mộ vẫn còn chưa được xây hoàn chỉnh, Khánh Băng đảo mắt nhìn xung quanh rồi thắp hương khấn vái "chị Hồng, em cũng vì nghèo khổ quá nên mới mạo phạm đến mộ phần của chị, chị sống khôn thác thiêng xin đừng quở phạt em".
Khánh Băng cuốc từng cuốc đất, đập từng viên gạch...cho đến khi chiếc quan tài hiện ra trước mắt.
Cô ngồi bệt ra đất và thở hồng hộc.
Ò...Ó...O...
Nghe tiếng gà gáy sang canh, cô nhanh chóng tháo nắp quan tài...
- A...a...
Khánh Băng hốt hoảng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Hồng trong đêm tối.
Toàn thân cô đang run bần bật vì sợ.
Lần đầu tiên cô tiếp xúc với xác chết nên rất sợ, nhưng cô lấy hết can đảm để vươn tay ra mò mẫm thi thể Hồng...lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể của người ngừng thở truyền đến đôi tay cô khiến cô không khỏi sợ sệt.
Cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn, Khánh Băng thở phào rồi cho vào túi.
Sau khi đóng lại nắp quan tài, cô xây lại bức tường mới.
Cô làm việc rất cẩn thận, không để lại chút dấu tích nào.
Sau khi ngôi mộ trở về trạng thái như ban đầu thì cô mới vác cuốc rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook