Trộm Mệnh
Chương 71: Hổ phù đồng thau (tám)

Tráng đinh ở Bành gia thôn đều bị bắt, không phải để sung quân, mà là bởi vì triều đình mới vừa bại trận, tra ra trong quân đội có mật thám, mật thám đem kế hoạch tác chiến bán cho quân địch, cho nên quân triều đình liên tục bại lui, quân tâm tan rã.


Mà tên mật thám kia, xuất thân từ Bành gia thôn.


Triều đình giận tím mặt, mệnh lệnh quan viên địa phương tra rõ.


Hiện tại chỉ cần tuổi mười bốn trở lên, đều bị bắt ra cửa thôn, tra hỏi toàn bộ. Phàm là có một chút khả nghi, đều lập tức bị bắt đi, đưa đến nha môn thẩm vấn.


Nói là thẩm vấn, thôn dân đều minh bạch, dính dáng đến mưu phản, chính là tử lộ, lúc đi sống, lúc về nằm.


Bành Phương Nguyên cùng mẫu thân quỳ gối trong thôn, hắn rướn người nhìn về phía trước, nhìn không thấy cha mình đang quỳ gối ở cửa thôn. Hắn vừa muốn đứng lên, đã bị mẫu thân túm chặt.


"Đừng nhìn, con không muốn sống nữa sao."


"Nhưng cha ở phía trước, con muốn đi tìm cha."


Mẫu thân túm tay hắn, không cho hắn đứng lên, thấp giọng nói: "Một hồi cha con sẽ trở lại."


Bành Phương Nguyên hỏi: "Nương, bọn họ đang làm gì, tại sao lại bắt cha quỳ gối ở đó?"


"Không có gì, chỉ là hỏi chuyện." Chu thị vừa nói vừa dỗ nữ nhi còn trong tã lót, có chút bất an, vừa rồi đã bắt đi bốn người, nhà bên cạnh đã khóc đến đứt ruột. Hy vọng trượng phu của nàng có thể bình bình an an, người Bành gia đều bình bình an an.


"Ngươi......" Quan sai nhìn Bành Đại Lang một cái, ánh mắt dừng ở trên cái chân bị thương của hắn, biểu tình khựng lại, nói, "Trên chân của ngươi bọc cái gì?"


Bành Đại Lang nói: "Vừa rồi lên núi săn thú, không cẩn thận bị thương ở chân."


Quan sai không kiên nhẫn nói: "Ta hỏi ngươi quấn cái gì lên đó?"


Bành Đại Lang chính mình cũng đã quên, liếc mắt nhìn một cái nói: "Vừa lúc gặp phải hàng xóm bán hàng về, hắn tùy tay xé giấy cho ta đắp lên. Không phải sao, còn chưa về đến nhà, các vị quan gia liền tới rồi."


Quan sai cúi người, giật ra dây mây dính máu và giấy quấn trên đùi hắn, vừa nhìn một cái liền nổi giận mắng: "Mật thám! Bắt lại!"


Bành Đại Lang bị hai chữ "Mật thám" thình lình chụp xuống có chút ngốc, nhưng quan sai đã tóm hai tay hắn áp hắn xuống đất, hắn sợ tới mức kêu to lên: "Ta không phải mật thám, ta không phải, nhà ta cày hai mẫu đất, ông nội ta cha ta đều dựa vào hai mẫu đất này mà sống, ta sao có thể là mật thám!"


"A, ta đây cho ngươi chết cái minh bạch." Quan sai đem tờ giấy dính máu kia chụp trên mặt hắn, nói, "Ngươi nhìn một cái chữ ở trên, tất cả đều là về Thát Tử, ngươi một cái người Hán học điển cố địch quốc làm cái gì? Bành gia thôn này của các ngươi, mật thám cũng thật không ít, trong xương cốt đều cất giấu một lòng bán nước."


Bành Đại Lang nóng nảy, nói: "Đây là sách người khác tùy tay xé cho ta bao miệng vết thương, nếu không máu không ngưng chảy a. Thảo dân cũng không biết chữ, căn bản không biết giấy này viết cái gì."


"Là ai bao vết thương cho ngươi? Ngươi tìm hắn ra, ta thấy hắn chính là mật thám."


Bành Đại Lang sửng sốt, nhìn vết thương trên đùi, lại quay đầu lại nhìn thôn dân quỳ đầy đất thôn dân. Tầm mắt người nọ cùng hắn đối diện, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, gần như muốn hôn mê đi.


Quan sai thấy hắn chậm chạp không chỉ ra xác nhận, lạnh giọng nói: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bắt được mật thám kia, ta liền thả ngươi đi. Nếu không, ta thấy ngươi mới chính là mật thám đi."


Bành Đại Lang nằm liệt trên mặt đất, không chỉ người kia ra. Quan sai lập tức nhận định là hắn nói dối, sai người mang hắn đi. Ra lệnh một tiếng, lại có một phụ nhân đột nhiên lao tới, ôm chân Bành Đại Lang không cho bọn họ kéo đi, khóc ròng nói: "Nam nhân của ta không phải quân bán nước, ba đời nhà bọn họ đều là chân đất, sao có thể là mật thám."


"Vậy thì làm nam nhân của ngươi khai ra a."


Chu thị vừa khóc vừa dồn dập nói với trượng phu: "Ngươi mau nói a, ngươi mau nói, nói ra ngươi liền không có việc gì."


Bành Đại Lang thất thần nhìn thê tử, khóc nức lên, vẫn không nói.


Chu thị cũng khóc ầm lên: "Ta cầu ngươi nói ra đi, ngươi không cần ta sao, ngươi không cần Phương Nguyên sao, ngươi không cần An An sao?"


Bành Phương Nguyên thấy mẫu thân chạy ra, cũng muốn đi ra, nhưng nửa đường bị thôn dân gắt gao bắt lấy, sợ quan sai một khi không vui, ngại hắn ồn, giết hắn. Bành Đại Lang kia, đã là dữ nhiều lành ít, đừng lại mất thêm một Bành Phương Nguyên.


Bành Đại Lang biết mình có lỗi với thê tử, nhưng hắn thật sự không có cách nào chỉ ra người hàng xóm thấy hắn bị thương, không nói hai lời liền băng bó cho hắn kia, ngay cả hàng cũng không rảnh lo.


Ngày thường một nhà bọn họ, được người kia chiếu cố không ít.


Bành Đại Lang muốn nói, nhưng lương tâm khiển trách, lại nói không nên lời. Trong lòng hắn quá mức mâu thuẫn, bắt đầu gào khóc. Quan sai nghe mất kiên nhẫn, đem Bành Đại Lang kéo đi. Chu thị muốn đuổi theo, bị quan sai một chân đá văng.


Trò hề ở Bành gia thôn, thẳng cho đến chạng vạng mới hạ màn.


Bị đá ngất xỉu Chu thị tỉnh lại, phát hiện đây không phải mộng, bất lực mà khóc.


Phụ nhân trong thôn nghe thấy tiếng nàng khóc, từ bên ngoài tiến vào, trong lòng ngực còn ôm một bé gái, nghe tiếng cũng rơi lệ, nói: "Ngươi cũng đừng khổ sở, hài tử còn nhỏ, ngươi......ngươi phải chống đỡ a."


"Đại Lang đâu?" Chu thị hỏi.


Phụ nhân khóc nức lên, ai cũng không có nói.


Ngày hôm sau, thi thể Bành Đại Lang được trả về, vẫn là thôn trưởng lấy quan hệ, cầu nha môn cho toàn thây, mới bằng lòng trả về.


Bành Đại Lang "trở về", thi thể không chỗ nào lành lặn, nghe nói bị rất nhiều khổ hình, bị tra hỏi hắn cùng địch quốc là cấu kết như thế nào. Bành Đại Lang vẫn luôn nói mình là vô tội, vì thế vẫn luôn bị đánh.


Thẳng cho đến chết, người của nha môn cũng không ép hỏi được cái gì.


—— chuyện không làm, cho dù đau chết, cũng không thể thừa nhận. Chỉ có như vậy, mới có thể làm thê tử nhi nữ an toàn.


Trung thực lại nhát gan Bành Đại Lang chỉ nghĩ như vậy, khổ hình gì cũng không làm hắn bị đánh cho nhận tội.


Chu thị thấy thi thể trượng phu, lại khóc đến ngất xỉu. Bành Phương Nguyên muốn đi gặp cha, nhưng bị người trong thôn ngăn cản.


Hắn biết, cha hắn không bao giờ còn nói chuyện với hắn nữa, tiết kiệm từng đồng tiền mua kẹo cho hắn ăn nữa.


Hắn cũng biết, cha hắn là bị triều đình hại chết.


Hắn 6 tuổi, mất cha.


&&&&&


Chu thị tái giá, nhi tử cùng nữ nhi đưa cho hàng xóm nuôi, nàng không biết hàng xóm chính là người đã "hại chết" trượng phu của nàng, chỉ biết khi có bà mối tới cửa, hàng xóm thấy nàng do dự gả hay không gả, chủ động nói giúp nàng nuôi dưỡng nhi nữ.


Chu thị tái giá năm ấy, Bành Phương Nguyên tám tuổi, muội muội ba tuổi, đã biết đi rồi.


Khi hắn dắt muội muội đưa mẫu thân ra cửa, chỉ cảm thấy mẫu thân mặc đồ đẹp, nhưng không biết vì cái gì mẫu thân lại khóc. Nàng cho hai đứa mỗi đứa một khối mứt hoa quả, rồi đi.


Chờ nàng đi xa, Bành Phương Nguyên mới nghĩ tới cái gì, hỏi: "Nương của con còn trở về sao?"


Người trong thôn có không nói lời nào, có người cười, nói: "Nương của con sẽ không về nữa."


Bành Phương Nguyên kinh hãi, lập tức đuổi theo mẫu thân, nhưng đuổi kiểu gì cũng không kịp. Hắn chạy rất xa, đến khi trời tối rồi, cũng không đuổi kịp nương của hắn. Chờ hắn trở về, hàng xóm liền vội vàng nói với hắn: "An An cảm lạnh rồi, đây là sẽ phát sốt, ta lên núi hái chút thuốc, con đừng chạy loạn."


Bành Phương Nguyên vội chạy đến bên cạnh muội muội, giơ tay chạm trán bé, nóng phỏng tay. Muội muội nhắm chặt hai mắt, chân mày nho nhỏ nhíu chặt, như là rất thống khổ. Hắn nắm bàn tay nhỏ của muội muội, muội muội lại gọi "Mẫu thân, mẫu thân".


Người lớn đi hái thuốc rất nhanh trở về, nấu cho Bành An An uống. Nhưng cũng không có tác dụng gì, hàng xóm nóng nảy, chạy lên thị trấn kêu đại phu.


Nhưng mà đại phu còn trên đường tới, Bành Phương Nguyên phát hiện tay muội muội đã lạnh.


Lạnh như băng, cũng không còn kêu "Mẫu thân", kêu "Ca ca" nữa.


Bành Phương Nguyên sửng sốt.


Chờ hàng xóm trở về, phát hiện Bành Phương Nguyên biến mất, Bành An An cũng không thấy.


Bành Phương Nguyên cõng muội muội đã yên lặng, đi trong rừng cây, hắn muốn tìm thần tiên cứu sống muội muội hắn, người lớn đều nói, núi rừng có rất nhiều thần tiên, ngày lễ ngày tết bọn họ đều sẽ lấy một ít đồ ăn tới tế bái.


"Cứu cứu muội muội của ta đi, cầu các ngươi mau ra đây, cứu cứu muội muội của đi." Hắn đau khổ cầu xin thần tiên ẩn nơi núi rừng, nhưng không ai xuất hiện.


Là hắn ngày thường không ngoan ngoãn cúng bái sao? Là hắn ngày thường không có đồ ăn gì đưa cho bọn họ sao? Cho nên không có một vị thần tiên nào xuất hiện.


"Ta cầu xin các ngươi, cứu cứu muội muội của ta đi." Hắn bất lực bật khóc, nhưng muội muội trên lưng hắn, vẫn không có chút hơi thở nào.


"Ta cầu xin các ngươi......cầu xin các ngươi......"


Hắn không còn sức để đi, quỳ trên mặt đất khóc, thân thể đã lạnh băng cứng đờ của muội muội hắn trượt xuống khỏi lưng hắn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có một chút huyết sắc.


"Muội muội ——"


Bành Phương Nguyên tám tuổi, đã không còn mẫu thân, cũng đã không còn muội muội.


Chỉ còn lại một mình.


&&&&&


"Ngươi muốn tìm thợ rèn? Vậy ngươi hỏi đúng người rồi, ngươi đi dọc theo con đường này, đầu đường kia có một lò rèn kêu 'một cây búa', ở đó có một tiểu sư phó, sức lực rất lớn, rèn binh khí lại dễ dùng mà sắc bén, còn rẻ, không hố người."


Cát Hồng nghe xong người đi đường giới thiệu, cười hỏi: "Tiểu sư phó? Người này tuổi là nhỏ cỡ nào? Có thể tin được không?"


"Đáng tin cậy a, mới mười tám, theo sư phó hắn học mười năm, là một anh chàng khá tốt." Người đi đường thấy hắn một thân như thương nhân, nhắc nhở, "Ra khỏi thị trấn này chính là sơn đạo, thế đạo rối loạn, tặc nhiều, ngươi đi mua một thanh kiếm tốt, tặc sẽ thêm vài phần kiêng kị."


Cát Hồng cảm ơn hắn, lát sau lại hỏi: "Tiểu sư phó kia họ Bành, đúng không?"


Người đi đường nói: "Đúng vậy, họ Bành."


Nói xong, hắn bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, một người ngoài, sao lại biết tiểu sư phó họ Bành? Khá kỳ quái. Hắn nhíu nhíu mày, nhìn thương nhân đã đi về phía đầu đường. Thương nhân kia tuổi chừng 30, thân ảnh cao gầy, không có gì đặc thù. Chỉ có bên hông treo một cái ngọc bội, có chuỗi đồng tiền giao điệp nhau xâu lại mà thành, nhìn kỹ, như là cái quẻ.


Đầu đường quả nhiên có lò rèn kêu "Một cây búa", Cát Hồng nghe tiếng búa vang, thấy được người thợ rèn kia.


Chàng trai kia rất trẻ, nhưng dáng người cường tráng, bả vai đặc biệt dày rộng. Sắc mặt của hắn như đồng, cánh tay thô tráng không ngừng lên xuống, gõ lên món đồ sắt đã thiêu đỏ, bếp lò bên cạnh thiêu đồ chưa thành hình còn văng ra vụn lửa, sóng nhiệt nóng đến trán và thân trên của hắn đều là mồ hôi.


Cát Hồng nhìn hắn một hồi, mới nói: "Là Bành chưởng quầy sao?"


Bành Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Chưởng quầy gì, chỉ là thợ rèn bán sắt, ngươi muốn mua đồ sắt? Nơi này cái gì đều có, trồng trọt, phòng thân, ngươi chọn lựa đi."


Cát Hồng cười cười, nói: "Ta muốn mua cây kiếm phòng thân, Bành tiểu ca có cái nào tốt giới thiệu đi?"


"Kiếm đều là kiếm tốt, tùy ý thích đi."


Cát Hồng nhìn mấy thanh kiếm treo trên trên giá gỗ va chạm nhau leng keng leng keng, tùy tay chọn một thanh trường kiếm, nói: "Lấy thanh trường kiếm này đi."


"Được." Bành Phương Nguyên thả mảnh sắt gõ xong vào trong nước lạnh, chậu nước đúc bằng gạch đất xèo xèo bốc lên khói trắng, xông thẳng lên giữa không trung.


Bành Phương Nguyên thu tiền, Cát Hồng cầm kiếm đi.


Tới ngày hôm sau, Cát Hồng lại đến, nói muốn mua một thanh chủy thủ phòng thân.


Tới ngày thứ ba, Cát Hồng lại đến. Bành Phương Nguyên thấy hắn liền hỏi: "Hôm nay còn thiếu gì nữa, Cát tiên sinh?"


Cát Hồng cười nói: "Không có gì muốn mua, chính là muốn tới trò chuyện với ngươi một lát."


Bành Phương Nguyên nói: "Ta là cái thợ rèn, chỉ biết nói về binh khí."


"Lại không nói về binh khí." Cát Hồng tùy tay cầm lấy một thanh kiếm đã rèn xong, thân kiếm sắc bén thon dài, hắn cảm khái nói, "Kiếm tốt, chỉ là đáng tiếc."


"Đáng tiếc cái gì?"


"Đôi tay này của ngươi xác thật thích hợp cầm kiếm, nhưng cũng không phải nắm mấy thanh kiếm trong lò rèn này. Ngươi nên có một thanh kiếm thích hợp với mình, một thanh kiếm hiệu lệnh thiên hạ."


"Rầm ——" cái búa sắt thiếu chút nữa tuột khỏi tay Bành Phương Nguyên, hắn nói, "Cát tiên sinh đừng nói mấy lời này, cẩn thận bị quan phủ bắt đi."


Cát Hồng cười cười, nói: "Quan phủ? Bành tiểu ca sợ quan phủ? Chẳng lẽ không phải nên hận quan phủ, hận triều đình sao?"


Bành Phương Nguyên khựng lại, Cát Hồng tiếp tục nói: "Cha ngươi là chết như thế nào? Nương ngươi vì cái gì tái giá? Muội muội ngươi lại là chết như thế nào? Không phải đều là vì cái triều đình này sao, ngươi lại sợ nó, mà không phải hận nó, thật là làm người cảm thấy buồn cười, cũng thấy bi ai a."


Bành Phương Nguyên nắm chặt cái búa sắt nặng nề, nhìn chằm chằm người xa lạ này, hỏi: "Ngươi là ai, vì sao lại biết thân thế của ta?"


Cát Hồng nói: "Ta chỉ là một thuật sĩ tha phương có thể tri thiên mệnh, thiên cơ nói cho ta, ngươi có long khí trong người, có thể làm đại sự. Triều đình này đã hủ bại bất kham, muốn nó để làm gì? Ngươi......"


"Câm miệng." Bành Phương Nguyên tức khắc giận dữ, nhìn xung quanh, may là không có người khác, hắn nói, "Ta chỉ muốn sống yên ổn, tên yêu đạo nhà ngươi, đừng tới xúi giục ta làm chuyện toi mạng."


Hắn lập tức đuổi Cát Hồng đi, Cát Hồng lúc bị hắn đẩy đi liền nói: "Ít ngày nữa triều đình này, lại muốn hủy ngươi cửa nát nhà tan."


Bành Phương Nguyên không tin, dùng sức đẩy hắn ra, đem Cát Hồng đẩy ngã trên mặt đất, đập đến đầu cũng chảy máu.


Liên tiếp ba ngày, Bành Phương Nguyên cũng không thấy Cát Hồng, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra đó đúng là tên yêu đạo thần chí không rõ, còn đi hù hắn tạo phản.


Tuy hắn hận đám quan sai kia, nhưng......hắn chỉ muốn sống an phận. Chờ hắn tích cóp đủ tiền, liền cưới cái tức phụ, làm thợ rèn là nghề kiếm sống, sẽ không làm hắn đói chết.


Bành Phương Nguyên ở trên giường nghĩ như vậy, thấy ngoài cửa sổ sắc trời dần dần sáng lên, liền đứng dậy mang giày, chuẩn bị rửa cái mặt ăn chén mì, rồi bắt đầu rèn đồ.


Nhưng giày còn chưa mang xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng ồn ào. Hắn mở cửa nhìn, liền thấy một đám quan binh xông tới, thấy hắn liền lạnh giọng nói: "Bành Phương Nguyên, ngươi thật to gan, dám chế tạo binh khí bí mật viện trợ địch quốc!"


Bành Phương Nguyên sửng sốt, biện giải: "Ta không có, đám binh khí này đều có chủ, đơn hàng còn ở trong phòng, ta đi lấy."


Nhưng quan sai lại cản hắn lại, nói: "Còn muốn giảo biện, chúng ta đã bắt được mật thám, hắn chỉ ra và xác nhận là ngươi, mơ tưởng nhân cơ hội đào tẩu sao."


Bành Phương Nguyên đột nhiên nghĩ đến lời Cát Hồng nói, triều đình sẽ lại lần nữa làm hắn cửa nát nhà tan. Hắn tức khắc hoảng hốt, không biết là thật hay là giả. Nhưng cảnh tượng lúc này làm hắn nhớ tới cảnh năm đó cha hắn bị bắt đi.


Quá

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương