Trộm Mệnh
-
Chương 50: Thiên nhãn bồ đề (tám)
Chầu cơm này bốn người ăn rất chậm, đa số thời điểm đều là Lâm Mạn và Khâu Từ nói, Lê Viễn tiếp lời, Nam Tinh cơ hồ không nói câu nào.
Ăn cơm xong, Lâm Mạn liền túm Lê Viễn về khách sạn, để hai người họ ở một chỗ. Tuy Nam Tinh nói là tới gặp A Lạc, nhưng nàng vẫn cảm thấy chỉ là gặp bằng hữu, mà không phải gặp người mình thích.
Trên đường nàng nhỏ giọng hỏi Lê Viễn, nói: "Anh biết Nam Tinh là người thế nào sao? Em cứ cảm thấy cô ấy không giống những người khác."
"Không rõ lắm, nhưng cô ấy hành sự rất thần bí, A Từ chắc là biết một ít, nhưng hắn không nói." Lê Viễn hỏi, "Em tò mò về cô ấy?"
"Đương nhiên nha." Mặt Lâm Mạn ửng đỏ, nói, "Em chính là tẩu tử tương lai của bọn họ, chuyện này đương nhiên phải quan tâm."
Lê Viễn khẽ cười, lúc này mới nói: "Anh tin mắt nhìn của A Từ."
"Vậy sao." Lâm Mạn nói, "Không lo nữa không lo nữa, về ngủ, buồn ngủ quá."
Đã đi đến đường nhỏ Khâu Từ và Nam Tinh vẫn an tĩnh mà bước, đại khái là đã tới thời điểm mặt trời nóng nhất trong ngày, ngay cả chim cũng không kêu.
Ven đường cây mọc cao ngất, phô ra một con đường râm mát, thỉnh thoảng có ánh mặt trời xuyên qua tán lá rơi xuống đất, là ánh nắng cuối thu.
"Nam Tinh, cô tới tìm A Lạc, có phải vì nhiệm vụ hay không?"
Nam Tinh không giấu giếm, nói: "Đúng vậy."
Khâu Từ thở phào một hơi, nói: "Có phải làm A Khổng sống lại hay không?"
"Đúng vậy." Nam Tinh lại nói, "Chỉ là lần này, có lẽ không nhất định sẽ nhận."
"Tại sao?"
"Bởi vì món đồ có thể hồi sinh A Khổng, ở tuyết sơn, nhưng tôi không có kinh nghiệm leo núi. Nếu món đồ kia chôn sâu trong tuyết sơn, tôi đi cũng vô dụng, sợ đông chết luôn ở tuyết sơn."
Khâu Từ cũng cảm thấy nguy hiểm, nói: "Tuyết sơn không phải là nơi dễ đi."
"Nhưng cũng chưa chắc là ở tuyết sơn, chỉ là vị trí và phương hướng, đều chỉ về hướng tuyết sơn." Nam Tinh nói, "Cho nên tôi mới tới gặp mặt Thành Lạc Gia, lấy đồ của A Khổng, để xác nhận lại."
Khâu Từ hỏi: "Giao dịch là giám đốc Phùng tìm cho cô, cô cũng không biết?"
"Những việc này đều là giao cho hắn, có lẽ hắn cảm thấy, tôi có thể lên trời xuống đất, không gì không làm được." Nam Tinh cũng không ngờ người giao dịch lần này sẽ là Thành Lạc Gia.
Nếu là trước đây, nàng sẽ cự tuyệt nhiệm vụ đi tuyết sơn. Nhưng lần này là bằng hữu của Lê Viễn, nàng còn thiếu hắn một ân tình. Cũng có thể là, hắn cũng là bằng hữu của Khâu Từ.
Cho nên nàng đến đây.
Trước hết xác định mức độ nguy hiểm, lại quyết định.
Hy vọng món đồ cổ có thể hồi sinh A Khổng cũng không phải ở sâu trong tuyết sơn, vậy thì giao dịch này có thể hoàn thành.
Nếu không, thì nàng chỉ có nước cự tuyệt.
Từ đường nhỏ đi ra, liền đến cửa đông của bệnh viện. Lên lầu, Khâu Từ trước tiên nhìn thử bên trong, không thấy ba mẹ Thành gia, chỉ thấy hộ công cầm hộp cơm không ra ngoài cọ rửa. Hắn ra hiệu cho Nam Tinh đi vào, còn mình thì chờ ở bên ngoài.
Tuy hắn cũng muốn biết Nam Tinh sẽ nói như thế nào, nhưng lúc này hắn lại không muốn vội vã tìm hiểu tất cả về nàng như lúc mới vừa quen nàng.
Bởi vì lúc ấy hắn cảm thấy hai người chưa chắc đã gặp lại nhau, cho nên muốn nhanh chóng tìm hiểu.
Hiện tại hắn biết Nam Tinh bằng lòng gặp hắn, hai người sẽ không có chuyện "không bao giờ gặp lại", cho nên hắn muốn chậm rãi tìm hiểu Nam Tinh, tìm hiểu tất cả về nàng.
Mới vừa ăn xong cơm trưa Thành Lạc Gia thấy hơi mệt và buồn ngủ, lúc chuẩn bị ngủ trưa, thấy có người tiến vào, nhìn kỹ, phát hiện là Nam Tinh. Hắn vừa bất ngờ lại có chút vui vẻ, hỏi: "Sao cô lại tới đây?"
Nam Tinh đứng ở đuôi giường, thần sắc bình tĩnh, nói: "Tôi là Nam Tinh."
Thành Lạc Gia cười: "Tôi biết."
"Phùng Nguyên là người môi giới của tôi."
Nụ cười của Thành Lạc Gia cứng lại, hắn ngẩn ra một hồi lâu, mới giật giật môi: "Cô......cô chính là trộm mệnh sư?"
"Đúng vậy."
Thành Lạc Gia khó có thể tin mà nhìn nàng, nhìn một lúc lâu, mới nói: "Cô tìm Triệu Kỳ, tuyệt đối không phải là bị hắn lừa gạt, hắn sao có thể gạt được cô, cô căn bản cũng không giống như là người dễ bị lừa."
Nam Tinh nghĩ nghĩ, mới nói: "Xin lỗi, đã nói dối cậu."
Thành Lạc Gia nói: "Không có gì phải xin lỗi, mỗi người đều có bí mật. Chỉ là tôi không nghĩ tới, cô là trộm mệnh sư. Chuyện nghe có vẻ ma huyễn như vậy, vậy mà cô......không, cô thật sự có thể làm được?"
"Có thể. Phùng Nguyên có khả năng đã nói với cậu là bất luận là giao dịch gì tôi cũng có thể hoàn thành, nhưng tình huống lần này tương đối đặc thù. Muốn hồi sinh a Khổng cần phải tìm ra món đồ có khí tràng tương tự với hắn, mà món đồ vật kia lúc này đang ở trong một biển tuyết, tôi không rõ là nó bị chôn sâu ở trong núi, hay là ở gần núi. Cho nên cần cậu đưa cho tôi một món đồ của A Khổng, để xác định."
"Đồ vật của A Khổng......" Thành Lạc Gia nghĩ nghĩ, thấy đồng hồ trên bàn, cầm lấy giao cho nàng, nói, "Là A Khổng năm đó đưa cho tôi."
Ngoài cửa Khâu Từ còn đang đợi Nam Tinh, nàng đi vào trong hơi lâu, không biết chuyện lần này có thuận lợi hay không. Hắn lại nghĩ, cho dù món đồ cổ kia không ở trong núi sâu, theo lời Nam Tinh, cũng ít nhất là nằm gần tuyết sơn. Hắn không yên tâm, muốn nói với Nam Tinh, hắn muốn đi cùng nàng.
Lại thêm hai mươi phút, Nam Tinh bước ra.
Vẫn luôn dựa trên vách tường hắn thấy nàng, duỗi tay thay nàng đóng cửa phòng bệnh, hỏi: "Thế nào?"
"Không phải ở sâu trong núi, lát nữa tôi đi."
"Ừm." Khâu Từ dừng một lát, nói, "Nam Tinh."
Đã chuẩn bị đi Nam Tinh hỏi: "Cái gì?"
Khâu Từ nhìn nàng, nói: "Tôi đi cùng cô."
Nam Tinh khựng lại, im lặng một lúc mới nói: "Không cần, một mình tôi là được rồi."
"Tôi biết, nhưng tôi đi cùng cô."
"Không cần."
"Thôi được." Khâu Từ cười, nói, "Tôi tiện đường."
"......"
Nam Tinh nhìn hắn nói lung tung, giống như trừ bỏ đánh hắn bất tỉnh thì không còn cách nào ngăn cản hắn. Nàng còn muốn lắc đầu cự tuyệt, Khâu Từ lại nói: "Việc này cũng coi như là chuyện của ca ca tôi, tôi cũng muốn giải quyết sớm một chút, để hắn vui vẻ hơn."
Nếu là cái lý do này, có lẽ không có biện pháp cự tuyệt.
Nam Tinh trầm mặc một lúc lâu, cảm thấy mình sai rồi, nàng không nên vừa xuống máy bay liền tìm Khâu Từ.
Khát vọng ấm áp, lại sợ hãi ấm áp.
Khâu Từ đến cuối cùng cũng không nghe được Nam Tinh trả lời, nhưng hắn đi theo bên cạnh, Nam Tinh cũng không cự tuyệt, chỉ là có vẻ hơi bực bội, không nói chuyện với hắn.
Trang bị đi núi tuyết phải chuẩn bị không ít, Thành Lạc Gia gửi cho Nam Tinh một danh sách. Cả buổi chiều Nam Tinh và Khâu Từ đều đi mua đồ, lều trại túi ngủ áo lông vũ, còn có móc vào băng, giày đi tuyết, gậy chống, lót phòng ẩm...hơn hai mươi món, nhét đầy hai ba lô lớn.
Tuy là mua đủ đồ, nhưng Nam Tinh hy vọng một món cũng không cần dùng đến.
Đem ba lô nhét vào trong xe rồi hai người lên xe, tài xế tò mò hỏi: "Người trẻ tuổi, đây là muốn đi làm gì đây?"
Khâu Từ nói: "Hoang dã cầu sinh."
Tài xế lập tức cười ha ha.
Khâu Từ thấy Nam Tinh đang gửi tin cho ai đó, không cố ý nhìn, chờ nàng gửi xong, chưa đến mười giây, tiếng chuông di động liền vang lên.
Nam Tinh tiếp điện thoại, "ừm" một tiếng, lại "ừm" một tiếng, rồi treo máy. Khâu Từ ở ngay bên cạnh, nghe tiếng như là Đào lão bản đang dặn dò Nam Tinh đi chuyến này cẩn thận.
Hắn bỗng nhiên vô cùng hâm mộ Đào lão bản, người duy nhất có thể đến gần Nam Tinh.
&&&&&
Chuyến bay đến thành phố để đi tuyết sơn không nhiều lắm, một ngày chỉ có một chuyến bay, còn là vào lúc đêm khuya.
Chờ bọn họ xuống máy bay, lại ngồi xe thêm sáu bảy tiếng đồng hồ, mới đến thảo nguyên rộng lớn kia. Xuống xe, nơi xa không trung và mặt cỏ giống như nối liền nhau, từng bầy dê bò vây quanh cúi đầu ăn cỏ. Mùa thu tới rồi, cỏ cũng không xanh nữa, nhìn có chút hiu quạnh.
Chờ hai người đi vào thảo nguyên, từ xa có thể thấy mấy căn lều trại. Gần giữa trưa, trên đỉnh lều có khói bếp lượn lờ, nhà nhà đều đang nấu cơm trưa.
Bỗng nhiên có chó sủa vang, từ trong lều có mấy chàng trai lập tức lao ra nhìn thử, thấy hai người trên thảo nguyên, lên ngựa phi tới, tới trước mặt hai người, ngựa còn chưa dừng, hắn vừa kéo cương vừa nhảy xuống, động tác nước chảy mây trôi.
Chàng trai nhìn trang phục và hành lý của bọn họ, hiểu rõ nói: "Là khách leo núi đi, mấy người đi từ bên kia đi, bên đó địa thế khá bằng phẳng, từ đây đi lên, đều là đường dốc, tuyết đọng nhiều, nguy hiểm."
Khâu Từ cảm ơn, lại hỏi: "Hiện giờ có rất nhiều người tới leo núi à?"
"Nhiều a, gần đây thời tiết tốt, lại không có gió. Núi tuyết nhìn thì gần, nhưng cách khá xa. Mấy người ăn cơm chưa, đường xa mà đến đều là khách, cùng nhau ăn cơm trưa đi."
Người trên thảo nguyên có tính cách hào sảng trực tiếp, không đợi bọn họ gật đầu, đã cưỡi ngựa trở về, kêu người nhà đãi khách nhân.
Khâu Từ cười với Nam Tinh, nói: "Thịnh tình không thể chối từ, đi sao?"
Nam Tinh nhíu mày, gật gật đầu. Nàng cứ cảm thấy đi với Khâu Từ, có thể kết bạn khắp ngũ hồ tứ hải. Nhưng nàng không muốn tốn nhiều thời gian đi kết bạn, bởi vì bạn bè đều sẽ chết sớm hơn nàng, giao ra một phần cảm tình, sẽ chịu ba phần thương tổn, trái tim đã sớm vỡ nát.
Bên ngoài lều bó bao lớn bao nhỏ, chồng chất bên nhau, bộ dạng như muốn chuyển nhà. Chàng trai thấy bọn họ khi vào cửa nhìn mấy cái bao đó mấy lần, mới giải thích: "Mùa đông gần tới rồi, chúng ta sắp chuyển từ hạ mục trường đến đông mục trường, bằng không chờ cỏ nơi này vừa chết, dê bò đều đói chết lạnh chết, mấy ngày nay thời tiết tốt, phải tranh thủ."
Nam Tinh và Khâu Từ đều nghe vài chuyện về dân tộc du mục, vì bảo đảm lương thảo sung túc, dân chăn nuôi ở mùa xuân sẽ từ đông mục trường di chuyển đến hạ mục trường, tới mùa thu lại từ hạ mục trường di chuyển đến đông mục trường.
Nơi nào có cỏ xanh, liền đi nơi đó.
Mang theo lều trại, thu dọn hành lý, lùa đàn dê, mang cả gia đình, mênh mông cuồn cuộn mà du tẩu giữa các mục trường.
Hiện giờ bọn họ vừa đến đây kịp lúc này, hai ngày nữa, nơi này liền không còn lều trại, cũng không còn dân du mục, càng không thể tùy tiện nhìn là thấy dê bò được dồn lại thành bầy.
Nhà chiêu đãi bọn họ này là tứ đại đồng đường, huynh đệ đều ở mấy cái lều cách vách, lớn tuổi nhất chính là một vị nãi nãi đã trăm tuổi hạc, nhỏ nhất chưa đến 6 tuổi. Người một nhà đều nhiệt tình vô cùng, chiêu đãi khách từ phương xa tới.
Chưa đến nửa giờ, thời tiết vốn đang trời trong nắng ấm, bỗng nhiên nổi gió, thổi đến cờ xí bên ngoài lều trại bay phần phật.
Nãi nãi giàu kinh nghiệm chỉ nghiêng tai lắng nghe một cái, liền nói: "Thời tiết muốn thay đổi, các ngươi trước tiên ở đây một đêm đi, chờ ngày mai gió ngừng lại lên núi."
Khâu Từ nói: "Nếu không lên núi, đi chung quanh núi chắc là có thể đi?"
Nãi nãi gật gật đầu, khuôn mặt hiền từ hơi cười, nói: "Cảnh núi tuyết rất đẹp, ở chân núi nhìn là tốt rồi. Nếu vận khí tốt, còn có thể thấy hoa tuyết liên, nhưng mùa hoa đã qua rồi."
"Vậy chúng ta đi trước nhìn xem."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook