Trộm Mệnh
Chương 46: Thiên nhãn bồ đề (bốn)

Khi Nam Tinh ngồi xe trở lại ngõ nhỏ, đã sắp 5 giờ, trời còn mờ mờ. Lúc nàng trả tiền còn nhận thấy đằng sau có chiếc xe, theo nàng cả một đường.


Nàng biết đó là Khâu Từ, nhưng làm như không biết.


Về tới trong tiệm nàng ngồi trên ghế, nhìn đồ cổ nàng thu thập về bày đầy cửa hàng mà ngơ ngẩn. Mỗi một kiện đồ cổ, đều là nàng thân thủ mang về. Mỗi một kiện đồ cổ, đều lưu trữ ký ức sâu nhất của chúng.


Phần lớn là bi thương, rất ít có vui vẻ.


Đồ cổ mà còn chỉ biết nhớ chuyện đau lòng nhất, huống chi là người sống sờ sờ.


Lửa lớn, khói thuốc súng, tổ phụ đứng trong biển lửa. Không hề có chút sợ hãi, phảng phất giống như thần tiên.


Nhưng cho dù là tổ phụ nàng cảm thấy có thể đỉnh thiên lập địa, cũng không thoát khỏi thiết kỵ giẫm đạp.


Nam Tinh không khỏi rùng mình một cái, từ trong mộng tỉnh lại. Nàng nhẹ nhàng thở dốc, trên trán toàn là mồ hôi lạnh. Nàng bỗng nhiên nhớ tới thời gian, nhìn một cái, đã gần 7 giờ.


Khâu Từ là 7 giờ bay, nói không chừng hiện tại hắn đã ở phòng chờ.


Nàng vội vã gọi cho hắn, bên kia bắt máy rất nhanh.


"Tôi ngủ quên, anh đăng ký chưa?"


"Chưa. Giọng cô làm sao vậy? Sinh bệnh?"


"Không sao. Anh chờ chút, tôi liên hệ Thành Lạc Gia."


Nam Tinh cắt đứt điện thoại, lại gọi vào số của Thành Lạc Gia. Tiếng chuông đổ gần nửa phút, mắt thấy muốn cắt đứt, bên kia mới tiếp.


"Nam Tinh tiểu thư?" giọng của Thành Lạc Gia quả thực còn yếu ớt hơn cả nàng, nói xong còn ho khan vài tiếng, "Xin lỗi, tôi hiện giờ không ở tiểu khu, có lẽ...có lẽ không thể giúp cô nhìn. Tôi vốn dĩ định gọi cho cô, nhưng tình huống đặc thù, thật sự xin lỗi."


Nam Tinh vốn dĩ muốn nói "ừm" một tiếng là xong, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Khâu Từ hỏi chuyện, mới hỏi: "Giọng của cậu làm sao vậy? Sinh bệnh?"


"Phát sốt, nhưng không có vấn đề gì."


"Chân cậu lành chưa?"


"Chưa...... Có thể là mới vừa có thể xuống đất tôi liền đi đường xa, đi quá nhiều, miệng vết thương trở nên nghiêm trọng." Thành Lạc Gia lại nói, "Tôi đang gặp bác sĩ."


Nhưng Nam Tinh nghe thấy có xe gào thét chạy qua, còi ấn vang dội, lại không có tiếng người, rõ ràng là đang ở ven đường, mà không phải ở bệnh viện.


Hắn rốt cuộc đang ở đâu?


Thân thể đã suy yếu như vậy còn đi khắp nơi, chẳng lẽ hắn muốn đi tuyết sơn?


"Cậu không ở bệnh viện." Nam Tinh trực tiếp hỏi, "Cậu muốn đi tuyết sơn?"


Bên kia trầm mặc một lúc lâu, nhưng không cắt đứt điện thoại. Lát sau hắn mới nói: "Tôi muốn đi, nhưng lực bất tòng tâm. Tôi chỉ là không muốn ru rú ở nhà, muốn ra ngoài đi dạo một chút."


"Tôi hiểu rồi."


Bên kia cười cười: "Tôi biết cô sẽ hiểu, ngày đó cô không cản tôi lại đi tuyết sơn tôi đã biết." Thành Lạc Gia lại ho khan, thanh âm càng suy yếu, "Về sau nếu có cơ hội, cô lại đến đây, tôi sẽ đón tiếp cô thật tốt, cảm ơn cô, Nam Tinh tiểu thư."


Điện thoại cắt đứt.


Thanh âm của Thành Lạc Gia quá mức mỏng manh, Nam Tinh đoán có lẽ hắn bệnh khá nặng. Nếu cứ mặc kệ hắn như vậy, sẽ xảy ra chuyện.


Khi nàng lại gọi cho Khâu Từ lần nữa, đã 7 giờ, nàng hỏi: "Đăng ký?"


"Chưa, tôi đang đợi cô."


Nam Tinh khựng lại, nói: "Tôi đã gọi được cho Thành Lạc Gia, hiện tại vết thương ở chân hắn nặng hơn, còn phát sốt, nhưng hắn không đi bệnh viện."


"Tình huống có chút không ổn." Khâu Từ nói, "Hắn có nói hắn ở đâu hay không?"


"Không có, nghe có vẻ không muốn nói. Hắn đang trốn cha mẹ hắn."


Khâu Từ có lẽ nghĩ tới gì đó, nói: "Nam Tinh, cô chờ chút, có lẽ hắn sẽ bằng lòng gặp những người khác."


Một lát sau điện thoại cắt đứt, Nam Tinh cầm di động đợi không biết bao lâu, khi tiếng chuông lại lần nữa vang lên, lại không phải Khâu Từ, mà là Thành Lạc Gia.


"Nam Tinh? Cô quen Lê Viễn, phải không?"


Nam Tinh hơi khựng lại, mới nói: "Đúng vậy."


Bên kia cười nhẹ, nói: "Ngày đó lúc cô hỏi tôi người trên bức ảnh là gì của tôi, tôi liền hoài nghi, bởi vì cô không hỏi ai khác, chỉ hỏi bức ảnh đó. Vừa rồi sau khi điện thoại với cô, hắn liền gọi cho tôi, tôi liền xác định là mấy người quen nhau."


"Gặp mặt một lần, đều là trùng hợp." Nam Tinh còn chưa nói xong, điện thoại đầu kia lại kịch liệt ho khan, thanh âm tràn ngập bệnh tật, bệnh của Thành Lạc Gia càng lúc càng nặng. Không biết vì cái gì, di động "Đô đô đô" mà kêu, Nam Tinh không để ý, thấp giọng nói, "Nếu cậu không nói cho hắn cậu ở đâu, tôi vẫn có thể tìm được cậu."


"Cô tìm không được tôi, mấy người không ai có thể tìm được tôi." Ngữ khí của Thành Lạc Gia trở nên nặng nề, tràn đầy cự tuyệt.


Ngay sau đó Thành Lạc Gia cắt đứt điện thoại.


Điện thoại mới vừa cắt đứt, Nam Tinh liền thấy Khâu Từ gọi đến, nàng ấn nghe liền nói: "Thành Lạc Gia gọi cho tôi, đoán được tôi quen Lê Viễn, hơn nữa còn cự tuyệt nói địa chỉ."


Khâu Từ nhẹ nhàng thở phào, nói: "Thì ra là cô đang nói chuyện với hắn, đường dây vẫn luôn báo bận, tôi còn tưởng cô có chuyện gì."


Nam Tinh lúc này mới bừng tỉnh, nói: "Cái tiếng 'đô đô đô' kia là tiếng báo có cuộc gọi đến?"


Khâu Từ bất ngờ hỏi: "Cô không biết?"


"Ừm." Bởi vì chỉ có Đào lão bản mới gọi điện cho nàng, trước đó, không có chuyện đang gọi điện lại có một cuộc gọi khác đến.


Giờ thì nàng đã biết.


Khâu Từ bỗng nhiên nhớ tới lời vừa rồi nàng nói, cười cười. Nam Tinh nhíu mày, hỏi: "Tôi nói đùa à?"


"Không có, vừa rồi cô nói, tiếng đường dây bận là gì?"


"Đô đô đô."


Khâu Từ lại cười, từng câu từng chữ, đáng yêu cực kỳ.


Nam Tinh lúc này mới phản ứng, cứng đờ một lát mới nói: "Còn ngồi máy bay sao?"


Khâu Từ không chọc nàng nữa, nói: "Không được, vừa rồi gọi điện thoại, ca ca tôi cũng ở bên cạnh, giọng nói ở xung quanh A Lạc tôi nghe ra, không phải phương ngôn bên kia, là một địa phương khác. Bây giờ bọn tôi đặt lại vé máy bay, chuẩn bị đi. Còn hai tiếng nữa mới cất cánh."


"Ừm."


Bỗng nhiên bên cạnh Khâu Từ vang lên một thanh âm vừa mềm mại vừa ôn nhu: "A Từ cậu đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Thanh âm cũng quá ôn nhu đi, hi hi."


Nam Tinh khựng lại, đầu kia là giọng của một cô nương, rất êm tai, nghe thanh tuyến, còn rất gần Khâu Từ.


Thậm chí còn gọi hắn là A Từ.


Lâm Mạn vốn dĩ đang ôm cánh tay Lê Viễn dựa đến thoải mái, nghe thấy Khâu Từ vẫn luôn nói chuyện, còn trêu chọc đối phương, liền trực tiếp từ trước người Lê Viễn chồm qua hỏi hắn.


Khâu Từ vội ngiêng người cản nàng lại, giơ ngón tay ra hiệu nàng im tiếng. Nhưng đầu kia Nam Tinh đã nói: "Nói chuyện sau."


Điện thoại cắt đứt, Khâu Từ nhìn Lâm Mạn phá đám, nói: "Có chuyện gì vậy, Lâm đại tiểu thư? "


Lâm Mạn cười càng vui vẻ, nói với Lê Viễn: "Woa, đệ đệ vạn năm quang côn của anh, đệ đệ thề sống chết không muốn có bạn gái của anh sắp thông suốt rồi."


"Anh gặp rồi." Lê Viễn nói, "Là một cô nương có tính cách rất độc đáo."


"Anh vậy mà gặp qua rồi, em cũng muốn gặp." Lâm Mạn vội vàng nói với Khâu Từ, "A Từ mình cũng muốn gặp, mình trấn cửa ải cho cậu, mình rất biết nhìn người."


Khâu Từ rất sợ Lâm Mạn quá phóng khoáng sẽ đem Nam Tinh quá nghiêm túc dọa chạy mất, trực tiếp cự tuyệt: "Đừng, cậu sẽ dọa người ta chạy mất."


Lâm Mạn ôm cánh tay Lê Viễn cười ha ha, nói: "Mình thật tò mò cậu tán gái kiểu gì, nếu không mình chỉ cho cậu một chút a, ngay cả tòa núi băng lớn như ca ca cậu mình còn tán được, mình có kinh nghiệm."


Vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Thành Lạc Gia Lê Viễn rốt cuộc dời tầm mắt lên mặt nàng, hỏi: "Đắc ý lắm hả?"


"Đương nhiên a, tán đổ Lê đại công tử có thể làm em đắc ý cả đời." Lâm Mạn thấy hắn tâm sự nặng nề, thò đầu hôn lên miệng hắn một cái, nói, "Sẽ nhanh tìm được A Lạc, em tìm với anh, tìm được rồi, em sẽ thay anh nện cho hắn một trận."


Mặt Lê Viễn bỗng dưng giãn ra, hôn một cái lên trán nàng.


Khâu Từ nhìn hai người xà nẹo bên nhau, rốt cuộc dời mắt, chịu không nổi, chịu không nổi.


&&&&&


Mặt trời chiều cuối thu làm người cảm thấy thoải mái, mang theo một chút ấm áp. Nam Tinh nửa nằm trên ghế dài ở cửa, chợp mắt phơi nắng. Đại Hoàng cũng ghé vào một bên ngủ, cảm thấy có chút râm mát, cảnh giác nhìn ra, liền thấy Phùng Nguyên.


"Gâu ——"


Phùng Nguyên duỗi tay xoa đầu nó, từ trong ngực lấy ra một bao cẩu lương, đổ vào chén của nó.


Cẩu lương đổ vào trong chén, phát ra tiếng lộp bộp. Nam Tinh mở mắt, ánh mắt dừng nơi mái hiên xa xa, nói: "Uống trà?"


Phùng Nguyên kinh ngạc, hỏi: "Sao cô không hỏi tôi có nhiệm vụ hay không?" Hắn ngứa tay định đi sờ trán nàng, xem có phải phát sốt hay không, nhưng hắn không dám, sợ bị băm tay.


Nam Tinh nghĩ nghĩ, hỏi: "Nhiệm vụ đâu?"


Phùng Nguyên cuối cùng cũng thở phào, nói: "Không có. Lần này tôi tới là muốn nói với cô một chuyện."


"Nói."


"Lão đại bọn tôi tìm tôi đòi tư liệu của cô."


Nam Tinh khựng lại, Phùng Nguyên tiếp tục nói: "Trong sở bọn tôi được chia làm vài tổ, vì phòng ngừa các tổ đánh cắp tư liệu, cho nên tư liệu của mỗi tổ đều không liên hệ nhau. Tôi là giám đốc tổ C, tư liệu do tổ C tìm được đều do tôi bảo quản, cô là hội viên tổ C, bởi vậy cho dù là lão đại của bọn tôi cũng không có tư liệu của cô."


"Cậu cho?"


"Cho." Phùng Nguyên lại nói, "Cho cái giả."


Nam Tinh hơi bất ngờ, Phùng Nguyên hừ cười một tiếng, nói: "Hắn đưa tôi một phần tư liệu giả, tôi cũng đưa về một phần tư liệu giả. Về sau cho dù hắn biết, cũng không có mặt mũi chất vấn tôi."


Nam Tinh thật sự không nghĩ tới Phùng Nguyên lại làm vậy, ngày thường thấy hắn nhát gan, dám làm chuyện như vậy. Nam Tinh phải đối với hắn lau mắt mà nhìn, nghĩ lại vẫn nói: "Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện."


"Được Nam Tinh tiểu thư quan tâm." Phùng Nguyên thấy ấm áp, được thấu hiểu mới là quan trọng nhất.


Nam Tinh lần này không nói những gì lạnh như băng ngắt lời hắn, bởi vì nàng biết Phùng Nguyên giao tư liệu ra đối với hắn không có ảnh hưởng gì, nhưng giao một phần tư liệu giả, lại có khả năng sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.


Bị khai trừ, cũng có khả năng. Việc này đối với chuyên nghiệp như Phùng Nguyên tới nói, thật sự là mạo hiểm lớn.


"Cảm ơn cậu, Phùng Nguyên."


Phùng Nguyên sửng sốt, trong lòng ấm đến muốn nở ra cả biển hoa, một đóa một đóa, một bụi một bụi, phốc phốc mà nở bung ra. Hắn đứng phắt dậy, đỏ mặt.


Lần đầu tiên trong đời, được mỹ nhân nghiêm túc cảm tạ như vậy.


"Tôi...... tôi sẽ cố gắng làm việc." Phùng Nguyên nhanh chóng chụp mũ lên đầu, vội vàng xoay người đi, nếu ngồi tiếp, tim chắc phải nhảy ra ngoài.


Tuy rằng tim của hắn đã sớm không còn nhảy nữa.


Nhưng hắn có cảm giác nó sẽ nhảy ra.


Nam Tinh nhìn Phùng Nguyên biến mất khỏi con ngõ nhỏ, bỗng nhiên hơi hiểu ra vì sao Đào lão bản lựa chọn Phùng Nguyên tới tiếp quản.


Có lẽ ông thấy mình quá cô đơn, vẫn luôn tiễn người Đào gia đi, cho nên lần này tìm người có thân phận như Phùng Nguyên.


Đều bất tử bất diệt, có thể vĩnh viễn kết bạn, đến hơn trăm, hơn ngàn năm.


"Đinh ——"


Tiếng chuông trong trẻo như nước suối, làm Nam Tinh hoàn hồn. Nàng mở di động, thấy tin Khâu Từ gửi.


"Tìm được rồi."


Tác giả có lời muốn nói: chuyện Tinh Tinh cô nương add Thành Lạc Gia và Phùng Nguyên, là ở sau Khâu Từ, rõ ràng là bị Khâu Từ ảnh hưởng, mới thử chủ động add người khác.


Nhưng lại làm cho các ngươi cảm thấy nam chủ đáng thương, ha ha ha, mới không phải nha, Đồng Tiền là mẹ ruột, thật sự là mẹ ruột (nhấn mạnh nhiều lần có vẻ như mình vô cùng chột dạ, hmmm...... )


Mặt khác Phùng Nguyên là quỷ mà lại sinh bệnh gì gì đó, các ngươi đã quên thường thường nữ quỷ bởi vì hút không đủ dương khí mà vẻ mặt tái nhợt suy yếu sao, đây cũng là một loại bệnh nha.


Lời editor: Mạn Mạn là cô nương vừa ngọt vừa thơm, lại thôngminh mạnh mẽ, đáng yêu level 1000+

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương