Trộm Mệnh
-
Chương 43: Thiên nhãn bồ đề (một)
Hôm Đào lão bản xuất viện, vừa vặn là lúc Nam Tinh thu thập mọi thứ chuẩn bị đi tìm Triệu Kỳ.
Biết nàng không phải là người có kiên nhẫn, đợi về đến đầu ngõ Đào lão bản mới gọi điện cho nàng, cho nên Nam Tinh không chờ đến năm phút, liền thấy Đào lão bản xuất hiện trong con ngõ nhỏ.
Nàng nhìn Đào lão bản từ xa, gầy không ít so với trước kia, tinh thần cũng không sang sảng khoẻ mạnh như trước.
Nàng lại tận mắt nhìn thấy một người già đi.
Đào lão bản chống gậy chậm rãi đi về cửa hàng, khi còn hơn mười bước là có thể đi vào trong, ông ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của cửa hàng. Bảng hiệu trải qua nắng mưa sương gió nên lớp sơn đã loang lổ, còn rơi xuống vụn gỗ, gồ ghề lồi lõm, tràn ngập cảm giác xa xưa.
Ông nhìn thấy Nam Tinh đứng dưới bảng hiệu.
Còn nhớ khi tằng tổ phụ còn trên đời, dắt ông lúc đó còn nhỏ tuổi vào trong tiệm, Nam Tinh cũng đứng ở cửa như vậy, lạnh lùng cao ngạo.
—— "Đại Vệ, vị này chính là Nam Tinh tiểu thư. Nam Tinh, đây là chắt của ta, Đào Đại Vệ, ta có kể qua với cô, cái đứa vừa phá phách vừa quật cường kia."
Ông cố đã qua đời, ông giờ cũng già rồi. Chỉ có Nam Tinh, vẫn là gương mặt kia, bất diệt, bất tử, bất lão.
Vẫn lạnh lùng cao ngạo, chẳng khác gì nàng vài thập niên trước.
Đào lão bản thu hồi suy nghĩ xa xôi, cười với nàng: "Lại muốn đi đâu sao?"
"Đi tìm Triệu Kỳ."
Đào lão bản nói: "Cô thật sự muốn đi tìm hắn? Chỉ sợ gã Triệu Kỳ này không đơn giản. Tư liệu của hắn là giả, nhưng Phùng Nguyên lại không biết. Phùng Nguyên làm việc kỹ tính cỡ nào, cô cũng biết. Hắn có thể qua mặt được Phùng Nguyên, đơn giản là có hai khả năng, một là lúc đó đã khống chế mê hoặc Phùng Nguyên; hai là Triệu Kỳ có chỗ dựa trong sở môi giới, Phùng Nguyên không có biện pháp đi tra kỹ tư liệu của hắn."
Nam Tinh gật gật đầu, nàng đã sớm nghĩ tới vấn đề này, cũng muốn hỏi Phùng Nguyên tư liệu này là ai giao cho hắn, chỉ là Phùng Nguyên gần đây bị bệnh nghiêm trọng, nàng mới không hỏi, miễn cho tên cuồng công việc kia lại nhảy dựng lên đi kiểm tra.
Nhưng căn cứ vào hiểu biết của nàng về Phùng Nguyên và Triệu Kỳ, Triệu Kỳ tuyệt đối không có khả năng khống chế Phùng Nguyên.
Cho nên sau khi suy luận, chân tướng xuất hiện là khó giải quyết nhất —— Triệu Kỳ ở dị giới có hậu đài.
"Nhưng cũng nên đi." Nam Tinh nói, "Tôi đi đây."
"Ừm, vạn sự cẩn thận."
Nam Tinh phát hiện từ sau khi ông sinh bệnh, liền đặc biệt thích nói "cẩn thận". Nàng vừa ngồi trên xe chạy ra sân bay vừa đặt vé máy bay, thời gian cấp bách, may mà còn vé.
&&&&&
Lục lạc vang lên, Đại Hoàng sủa ngoài cửa, có người vào cửa hàng Đào gia.
Đào lão bản nhìn ra cửa, thấy người tới, lại cảm thấy quen mắt.
Khâu Từ không nghĩ tới bên trong sẽ là Đào lão bản, cười cười nói: "Đào lão bản thân thể tốt chưa?"
"Cũng tạm." Đào lão bản đáp, lại nói, "Cậu lại tới tìm tôi xem quỷ hóa sao?"
Khâu Từ cười nói: "Không phải, tôi là tới......tìm Đại Hoàng."
Đại Hoàng vẫn luôn xoay quanh hắn nghe thấy những lời này, chạy tới chậu hoa kia ngậm trái bóng nó giấu kỹ chạy lại, nhét vào tay hắn. Khâu Từ quăng bóng ra ngoài ngõ, Đại Hoàng liền chạy đi nhặt.
Đào lão bản thấy Khâu Từ và Đại Hoàng có vẻ rất quen thuộc nhau, biết Khâu Từ đã từng tới đây khi ông còn nằm viện. Nhưng ông không ở đây, vậy hắn lại đây làm cái gì.
"Nam Tinh không có ở đây?" Khâu Từ nói, "Lại đi làm việc?"
Đào lão bản nhất thời không có cách nào phỏng đoán quan hệ của hắn và Nam Tinh, là bằng hữu? Nhưng có vẻ như là bằng hữu đã tương giao khá lâu.
Quả thực là không bình thường.
Đào lão bản bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Nam Tinh kết thêm một người bạn, chẳng lẽ là Khâu Từ?
Lát sau Đại Hoàng chạy về, Khâu Từ lại ném bóng ra xa, lúc này mới nói: "Nam Tinh rất tín nhiệm ngài."
"Đúng vậy, cổ đại khái coi ta như gia gia, ta cũng coi cổ như cháu gái ruột của mình."
Khâu Từ cười, nói: "Nam Tinh ngoài lạnh trong nóng, kỳ thật là một cô nương rất thiện lương, chỉ là rất khó tin tưởng người khác, cũng không muốn đi tin tưởng người khác. Luôn cất giấu rất nhiều tâm sự, nhưng một cái cũng không nói với ai." Hắn nghĩ đến cái tay bị thương của nàng, lặng lẽ nói, "Còn không biết yêu quý bản thân."
Đào lão bản ngồi trên cái ghế giám đốc to rộng, nhìn biểu tình của người trẻ tuổi kia khi nói những lời này, hắn giống như còn quan tâm Nam Tinh hơn cả ông. Thậm chí khi nói đến câu cuối, phảng phất như việc Nam Tinh không yêu quý bản thân, làm hắn rất để ý.
Người trẻ tuổi này, có lẽ là thích Nam Tinh.
Đào lão bản âm thầm kinh ngạc, Nam Tinh là tòa đại băng sơn, nói vài câu là có thể đông chết người khác, đừng nói là có người thích nàng, ngay cả tới gần cũng phải có dũng khí lớn.
Thẳng đến khi Khâu Từ đi rồi, Đào lão bản cũng không xác định hắn có phải thật sự thích Nam Tinh hay không.
Có điều thích cũng vô dụng, Nam Tinh sẽ không thích bất luận kẻ nào.
Người rồi sẽ già, nhưng Nam Tinh sẽ không. Người cũng sẽ chết, nhưng Nam Tinh sẽ không.
Một người bất lão bất diệt, là sẽ không dễ dàng trả giá bất luận tình cảm gì, chỉ biết vĩnh viễn giam cầm bản thân mình trong cô độc. Một khi có tình cảm, thì phải tận mắt nhìn thấy người nọ già đi, chết đi, chỉ còn nàng mang thống khổ mà sống sót.
Đào lão bản thở dài một hơi, khép hai mắt lại, ông nhớ tới ngày đưa tang thái gia gia, ông nhìn thấy Nam Tinh trong đám người.
Cho dù lúc ấy nhiều người như vậy, ầm ĩ như vậy, ánh nắng ngày hè khốc nhiệt như vậy, Nam Tinh đứng giữa đám đông, ánh mắt vẫn thanh lãnh cô tịch.
Cả nước mắt cũng không chảy.
&&&&&
Xuống máy bay Nam Tinh lật xem tư liệu về Triệu Kỳ, phát hiện hắn đứng tên mấy cái biệt thự, căn thường đến nhất lại ở xa nhất ngoài ngoại thành, nơi đó có một khu biệt thự của người giàu.
Tài xế nghe thấy nàng muốn đến đó, nghe khẩu âm của nàng không giống người địa phương, lại không có xe đón đưa, nghĩ là nàng không phải ở đó, liền nói: "Đi đến đó khá phiền toái, một khối đất rộng bị mấy kẻ có tiền chiếm, tới giao lộ có chuyên gia kiểm tra xe, vào không được. Cô muốn đến đó, tôi chỉ có thể chở cô tới giao lộ, còn việc có vào được hay không, thì do cô. Hơn nữa tôi nói trước, cô phải trả hai phần tiền cước xe a, đi ra ngoài là không gặp ai muốn bắt xe."
Nam Tinh đồng ý, không so đo mấy chuyện này.
Sân bay ở ngoại thành, tài xế chạy từ ngoại thành vào nội thành, lại từ nội thành chạy ra ngoại thành theo hướng khác, đường xá xa xôi đến nỗi Nam Tinh còn cho rằng mình đang đi xuyên tỉnh.
Tài xế kiếm hai phần tiền cước nên cũng vui vẻ, nói chuyện với nàng người giàu nào ở những khu giàu có nào, đừng nói là địa phương, cũng coi như là người có chút danh tiếng trong tỉnh. Hắn lại cảm khái: "Đều là biệt thự a, mỗi một khối gạch đều là tiền, người giàu và người nghèo, thật là khác nhau như trời với đất."
Sắp chạng vạng, xe vừa mới ra ngoại ô, đi đến khu nhà giàu. Con đường rộng mở, hai bên trồng cây xanh hoa đỏ, không có một cây cỏ dại, ngay cả cây cũng được tỉa vô cùng chỉnh tề, hoa cũng là đỏ vàng trồng xen nhau, chạy dài mấy trăm mét, không một chỗ nào màu sắc rối loạn. Nam Tinh cảm thấy, đây là một con đường có thể trị chứng rối loạn cưỡng bách.
Xe chạy không tính là nhanh, Nam Tinh nhìn một cảnh vụt qua hơi lâu nên cứ có cảm giác nghìn bài một điệu, chẳng thấy đẹp gì. Tài xế bỗng nhiên mở miệng nói: "Đằng trước có người ăn vạ."
Nam Tinh nghe tiếng nhìn ra trước, thấy một người tuổi trẻ ngồi ở ven đường, cúi đầu ôm chân, không biết là chuyện như thế nào.
Tài xế dùng vẻ mặt phổ cập khoa học mà nói: "Mấy tên lừa đảo này đều biết nơi này là chỗ người có tiền đi qua, cho nên mấy năm nay thường có người ở đây ăn vạ. Người có tiền lại không thích dính phiền toái, mấy ngàn đồng tiền cũng không coi là tiền, thông thường đều là đuổi đi ngay tại chỗ. Nhưng tên ăn vạ này ra đây hơi sớm a, còn chưa đến lúc mấy người có tiền đi về đi."
Hắn nói, hung hăng nhấn còi xe, giống như đang thị uy tên ăn vạ kia.
"Nha a!" Tài xế lên tinh thần, nói, "Cô nhìn kìa, hắn còn vẫy tay với tôi. Không thấy xe tôi đây là chiếc taxi rách không phải Land Rover hay BMW sao, hắn dám đòi tiền của tôi tôi liền đập hắn, cho hắn nhớ đời."
"Hắn bị thương." Nam Tinh thấy ở khe hở ngón tay của cái tay ôm chân của người trẻ tuổi kia có vết máu, nhìn biểu tình cũng không giống như giả vờ.
"Giả đó!" Tài xế nói, "Tôi đã từng bị ăn vạ, cô không biết nó nghẹn khuất cỡ nào đâu. Hơn nữa cô nói ra vào nơi này ai không chạy siêu xe, rõ ràng là ăn vạ. Còn nữa a, nơi này cách khu nhà giàu gần như vậy, hắn gọi điện thoại về, cũng có người lập tức ra đón đi. Trường hợp xấu nhất, dù cho hắn không phải ăn vạ, tôi cũng phải để mắt. Đầu năm nay, người tốt đều bị đám ăn vạ này dọa cho thành người xấu luôn, aizz!"
"Hắn bị thương không nhẹ."
"Không đi không đi, đánh chết cũng không đi!"
Chờ xe chạy ngang qua người nọ, hắn tựa hồ là thấy xe không hề có ý muốn dừng lại, ánh mắt thoáng có chút mất mát ảm đạm, nhưng cũng không la hét mạnh mẽ chặn xe lại.
Xe chạy qua làm bốc lên đám bụi mù, Thành Lạc Gia ngồi ở ven đường mới mở tay ra nhìn miệng vết thương, thấy máu vẫn còn chảy. Hắn thử đứng lên, phát hiện mắt cá chân trái vô cùng đau đớn, muốn đi về cũng chỉ có thể bò về.
Chiếc xe kia chạy được mấy trăm mét bỗng nhiên lùi lại quay trở về, ngừng ở trước mặt hắn.
Tài xế nhìn nhìn hắn, trong tay còn cầm di động chỉa vào hắn, quay một đoạn video mới hỏi: "Bị thương à?"
Thành Lạc Gia gật đầu, cười cười hỏi: "Có thể phiền toái anh chở tôi đến tiểu khu bên kia không, cảm ơn."
"Tôi là không muốn chở cậu, nhưng tiểu thư trên xe muốn tôi mang cậu, xảy ra chuyện thì cô ấy chịu." Tài xế vẫn không yên tâm mà tiếp tục thu video, gắn điện thoại di động lên kệ đỡ ở trên xe, toàn bộ hành trình đều không quên ghi hình lại, lúc này mới xuống xe dìu hắn lên xe.
Thành Lạc Gia vào ghế sau, thấy bên trong chỉ ngồi một người, phỏng chừng chính là vị tiểu thư mà tài xế nói. Hắn nói với nàng: "Cảm ơn."
Tài xế cẩn thận dìu hắn ngồi ổn xong, thấy hắn lúc này còn chưa bắt đầu kịch bản ăn vạ, có chút yên tâm.
Nam Tinh thấy hắn vẫn luôn giữ chặt mắt cá chân, nhìn sơ một cái, từ ba lô lấy ra băng gạc và thuốc đưa cho hắn. Thành Lạc Gia nhận lấy, nói: "Cảm ơn. Tôi tên Thành Lạc Gia, thành của thành công, lạc của Lạc Dương, Gia trong cố lên.*"
*là chữ 'gia' trong 'gia dầu' – jiayou = cố lên
"Nam Tinh."
Câu trả lời lạnh như băng, một chút cũng không giống như người có lòng nhiệt tình. Nhưng sự thật là nàng kêu tài xế ngừng, còn đưa thuốc cho mình. Thành Lạc Gia vẫn lễ phép cười, rất là thân sĩ. Hắn nhận thuốc và băng gạc, còn chưa rịt vào mắt cá chân, vừa buông tay ra, máu liền trào ra ngoài.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy vậy, kêu to lên: "Uy uy! Đừng để máu chảy trên xe tôi! Phải rửa hết nửa ngày, bị cảnh sát nhìn thấy, có khi còn chặn tôi lại hỏi đông hỏi tây."
Thành Lạc Gia vội vàng bịt lại, tay cũng không rảnh, nói: "Ngại quá, làm dơ xe anh rồi."
"Tôi nói cậu một người tuổi trẻ như vậy sao lại để bị thương nặng như vậy? Gần đây cũng không có hố sâu làm cậu bị sụp đi?"
"Vết thương cũ năm xưa, chân vẫn luôn không được tốt, vừa rồi trẹo một cái, vừa lúc đụng phải cục đá sắc bén bên cạnh......"
Nam Tinh nhíu mày, lấy bình thuốc về, mở nút bình kéo tay hắn ra, rải thuốc lên miệng vết thương của hắn. Thuốc bột phủ kín lên miệng vết thương, nàng lập tức lấy băng gạc quấn lại, động tác phi thường nhanh chóng, gọn gàng lưu loát.
Thành Lạc Gia hơi kinh ngạc, hỏi: "Cô là bác sĩ à?"
"Không phải." Nam Tinh cột kỹ băng gạc, cất thuốc vào lại trong ba lô, hai tay đều dính máu, làm lớp băng gạc trên tay nàng cũng dính máu, thậm chí thấm tới miệng vết thương của nàng.
Thành Lạc Gia có chút ngượng ngùng, nói: "Đợi lát nữa đến nhà tôi rửa tay đi, đúng rồi, mấy người muốn đi đâu?"
Tài xế nói: "Đường chỉ có một cái a, đương nhiên là đi đến khu nhà giàu."
"Đến đó tìm bằng hữu sao?"
"Phải, nhưng tôi không biết là ở đâu." Nam Tinh bỗng nhiên nghĩ người trẻ tuổi này có lẽ biết, tuổi tác của hắn xấp xỉ Triệu Kỳ, nói không chừng hắn biết, vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức cho nàng. Khu đó biệt thự không phải ít, hai ba mươi căn, nếu tìm lần lượt từng căn, quá tốn thời gian.
Thành Lạc Gia hỏi: "Cô muốn tìm ai, người ở đó tôi cơ bản đều biết mặt."
"Có họ Triệu không?"
Thành Lạc Gia gật đầu, nói: "Có."
Lời editor: tiểu lavender lên sàn quá máu me a
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook