Trộm Mệnh
-
Chương 34: Đoạn hầu bảo kiếm* (một)
*đoạn hầu = cắt cổ họng
Cửa tiệm Đào gia tọa lạc trong con ngõ nhỏ cổ xưa lịch sự tao nhã, ánh nắng sau giờ ngọ chiếu vào, xua tan u ám mấy ngày liền.
Khi Phùng Nguyên xách cặp tài liệu đi vào, thấy Nam Tinh đang ngồi ở cửa phơi nắng, Đại Hoàng ngồi xổm một bên, ôm khúc xương giả mài răng.
Ánh nắng ấm áp, người lại xinh đẹp, Phùng Nguyên lần đầu tiên phát hiện Nam Tinh kỳ thật là một cô nương trẻ tuổi, không phải mỹ nhân khắc bằng băng lạnh như băng. Khi hắn sắp đến gần, Đại Hoàng "gâu" với hắn một tiếng, Nam Tinh cũng mở bừng mắt.
Đôi mắt đen láy bị ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu vào, chớp mắt hoảng hốt. Nàng nhìn Phùng Nguyên bước chân vội vàng, mở miệng hỏi: "Có nhiệm vụ?"
Phùng Nguyên sợ nhất là nàng hỏi câu này, công trạng hàng năm của hắn xếp hạng nhất trong sở môi giới, là kim bài người môi giới, xác xuất thành công cực cao. Nhưng ở trước mặt Nam Tinh, chẳng hiểu sao thấy chột dạ, cái gọi là có đối lập sẽ ra cặn bã, hắn chính là cặn bã. Hắn uể oải nói: "Không có."
"Ờ..."
Phùng Nguyên vỗ vỗ ngực nói: "Tôi sẽ tìm được nhanh thôi."
"Giám đốc Phùng rất bận, tôi hiểu." Nam Tinh nói, "Trước kia Đào lão bản chỉ phụ trách một mình tôi, hiện tại cậu muốn phụ trách rất nhiều người, tôi hiểu."
Phùng Nguyên lau mồ hôi kéo ghế ngồi xuống, khẳng định hai lần, căn bản chính là phủ định, nàng mới không hiểu đâu. Hắn sợ hãi một lúc mới nhớ tới hắn là tới làm gì, nói: "Là Kiều Lãng nhờ tôi tới, gửi lời cảm tạ tới cô. Hắn nói tổ phụ hắn đi rất an tường, trước lúc lâm chung còn nói ông đã tìm được mẹ mình, cũng nhìn thấy bà, cuộc đời này sống không uổng."
Nghĩ đến người mẹ cả đời cơ khổ nhưng vẫn kiên cường kia, nghĩ đến Kiều Niệm cả đời đều nhớ mẹ kia, cho dù có lời đồn bà bỏ rơi mình để tìm cuộc sống tốt hơn, nhưng vẫn cao hứng cho mẹ kia, con tim cứng như kim cương của Nam Tinh, cũng mềm mại đi. Nàng ậm ờ "ừm", rồi nói: "Có thể đi tìm giao dịch mới được rồi."
Thật vất vả gạt đề tài này qua một bên...Phùng Nguyên đành phải đồng ý với nàng, Nam Tinh lại nói: "Đúng rồi, cậu hỏi Kiều Lãng thử xem, có thể cho tôi tư liệu của Thạch Bát Lâu hay không."
Phùng Nguyên lập tức xua tay: "Đương nhiên là không có khả năng, đây chính là đã ký hiệp ước bảo mật rồi."
"Vậy cậu không ký hiệp ước bảo mật với hắn đi? Tư liệu có thể đòi từ cậu."
"Tôi......" Phùng Nguyên bỗng nhiên khựng lại rồi nói, "Tôi sao có thể ký hợp đồng với hắn, tôi lại không quen biết hắn."
Nam Tinh nhìn hắn chằm chằm, nhìn đến độ ngay cả băng ghế nhỏ Phùng Nguyên cũng không ngồi nổi nữa.
"Cậu đương nhiên biết hắn, cũng đương nhiên quen hắn. Bởi vì hắn cũng là qua tay cậu mà được giới thiệu cho Kiều gia, không phải sao?"
Phùng Nguyên thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phủ nhận: "Mới không phải đâu."
"Không chỉ riêng hắn, ngay cả Hàn bà tử, Cát đại tiên, đều là do cậu giới thiệu."
"......không phải."
Nam Tinh tiếp tục nhìn hắn chằm chằm, hai mắt giống như hai thanh đao, đâm đến mức Phùng Nguyên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chịu phục. Hắn lại thấy uể oải, ở trước mặt Nam Tinh không hề có tôn nghiêm, không hề có chút tôn nghiêm a. Hắn hỏi: "Vì sao mà cô biết được, rõ ràng công tác bảo mật tôi đã làm rất tốt."
Tốt? Nam Tinh hơi nhướng mày, hắn lấy đâu ra tự tin nói hắn làm rất tốt, rõ ràng là trăm ngàn chỗ hở. Nàng nói: "Cậu có còn nhớ hôm đó sau khi tôi vào phòng bệnh của Kiều lão gia tử, cậu đã lần lượt giới thiệu hết ba người cho tôi hay không?"
Phùng Nguyên gật đầu trả lời: "Nhớ, vậy thì có vấn đề gì?"
"Cũng không có vấn đề gì, nhưng mà sau khi cậu giới thiệu tôi với bọn họ, lại không giới thiệu Khâu Từ, mà ở ngoài cửa, cậu rõ ràng biết hắn chính là Khâu Từ, vào trong lại không nhắc đến."
"Đúng vậy, nhưng như vậy thì có vấn đề gì?" Phùng Nguyên nói xong, vỗ đầu, "Đúng! Đây là sơ hở."
Hắn không có nghĩa vụ giới thiệu Nam Tinh với người không phải cố chủ, đây không phải là việc hắn nên làm, hắn chỉ cần giới thiệu người cho Nam Tinh biết liền xong. Nhưng hắn lại theo thói quen mà đem Nam Tinh giới thiệu cho bọn họ, phảng phất như cần phải cho bọn họ biết, Nam Tinh là ai.
Nhưng việc này kỳ thật không cần thiết, nếu hắn không phải người môi giới của đám Hàn bà tử bọn họ, thì không cần thiết làm như vậy.
Nếu lúc hắn giới thiệu Nam Tinh, tốt xấu gì cũng giới thiệu luôn Khâu Từ, thì mới có thể che dấu được việc hắn là người môi giới của cả ba người kia.
Nam Tinh thấy hắn đã tiêu hóa xong, lại nói: "Hơn nữa lúc ấy khi Cát đại tiên nói không tham gia nữa, cậu đã biết trước, còn nói lão ta đã báo với cậu lão ta rút lui. Vì sao lão ta lại nói với cậu, mà không phải với Kiều Lãng?"
Phùng Nguyên càng uể oải.
"Còn nữa......"
"Còn nữa?"
"Hàn bà tử lừa Kiều Lãng, cậu vừa lo vừa tức, ra ngoài liền tức giận mắng chửi người. Bà ta gạt người cũng không ảnh hưởng gì đến cậu, cậu là người môi giới của tôi, tôi hoàn thành giao dịch cậu mới có tiền để lấy, cậu vốn dĩ nên cao hứng. Nhưng cậu cũng không có, còn rất tức giận, chứng tỏ một việc, cậu cũng là người môi giới của bà ta, bà ta lừa gạt, tổn hại ích lợi của cậu, cho nên cậu rất tức giận."
Phùng Nguyên cảm thấy mình muốn chết, bị đả kích mà chết. Hắn bất đắc dĩ hỏi: "Vậy vì sao lúc ấy cô không lật tẩy tôi?"
Nam Tinh nói: "Cậu làm người môi giới cho nhiều người cùng lúc, cũng không ảnh hưởng gì đến tôi."
Phùng Nguyên cho rằng nàng cái gì cũng không biết, nhưng không nghĩ tới cái gì nàng cũng biết, nàng mới là người có góc nhìn của thượng đế đi. Hắn đành phải thành thành thật thật thừa nhận, nói: "Đúng, cô đoán đúng rồi. Kiều Lãng ủy thác sở môi giới bọn tôi, người đều là bọn tôi tìm tới." Hắn lại tố khổ, "Bởi vì chuyện của Hàn bà tử, thiếu chút nữa huỷ hoại thanh danh kim bài môi giới của tôi."
Hắn lải nhải, Nam Tinh hiếm khi kiên nhẫn chờ hắn phun nước đắng xong mới mở miệng lần nữa: "Tôi muốn tư liệu của Thạch Bát Lâu."
Phùng Nguyên khó xử, nói: "Làm như vậy là vô đạo đức."
"Phùng Nguyên." Nam Tinh trầm mặc, rũ mắt xuống, thanh âm thấp đến không thể thấp hơn, "Hắn có lẽ là người tôi biết, tôi cần phải tìm được hắn. Cậu biết tôi là người như thế nào, biết những chuyện tôi đã trải qua. Tôi cần phải tìm được hắn......"
Phùng Nguyên chưa thấy Nam Tinh nói chuyện như vậy bao giờ, thế nhưng còn nhắc lại chuyện cũ. Hắn nghe cũng cảm giác chua xót, một cô nương kiên cường như vậy, hắn cũng rất muốn giúp nàng. Hắn nhịn không được thấy mũi cay xót, nói: "Nhưng mà không được, tôi là người có nguyên tắc nghề nghiệp."
"Ồ..." Nam Tinh nháy mắt hạ giọng, mặt cũng đi ngước lên, "Tôi muốn đổi người môi giới."
Vừa rồi còn chua xót đau lòng Phùng Nguyên tức đến nhảy dựng lên, diễn tinh* hay gì! Hắn cả giận: "Đổi đi! Tôi cũng không thể bán đứng tư liệu của khách hàng."
*diễn tinh = mấy người quen thói diễn kịch, ko nhất thiết phải là diễn viên
Nam Tinh không hỏi nữa, tuy nàng rất thưởng thức đạo đức nghề nghiệp của Phùng Nguyên, nhưng —— giờ phút này rất ghét bỏ.
"Cậu đi đi."
Phùng Nguyên phục hồi lại tinh thần, do dự hỏi: "Cô thật sự muốn đổi tôi đi?"
Nam Tinh trầm mặc thật lâu sau, nói: "Trong vòng 3 ngày ta muốn nhận được nhiệm vụ."
Ngụ ý là không đổi? Phùng Nguyên nghe ra, hắn biết Nam Tinh không phải người xấu, cũng không có ý đồ xấu, nhưng mỗi người đều có nguyên tắc nghề nghiệp và đạo đức nghề nghiệp. Vốn dĩ hắn còn giận việc Nam Tinh vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hiện tại không giận nữa, hắn nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, Nam Tinh tiểu thư."
Nói xong Phùng Nguyên liền đội mũ xách cặp tài liệu rời đi, đi nỗ lực tìm nhiệm vụ cho Nam Tinh. Hắn bỗng nhiên cảm thấy cặp tài liệu hơi rung, giống như có cái gì bám lên. Cúi đầu nhìn, cái gì cũng không có. Hắn nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là hắn bị ảo giác?
Chờ thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất khỏi ngõ nhỏ, bảy tám tờ giấy bay về hướng cửa hàng Đào gia, chậm rãi đáp trên tay Nam Tinh.
Tờ giấy trắng hút hết lớp mực trên toàn bộ giấy tờ trong cặp tài liệu bắt đầu làm tan mực trong bụng, dần dần hình thành từng dòng chữ nhỏ, một phần tư liệu hoàn chỉnh hiện ra.
Nam Tinh lật xem hết, tìm được tư liệu của Thạch Bát Lâu.
Nam Tinh xem xong, để giấy thiêu rụi. Giấy vừa tan, mực bay lên không trung, lần nữa bay về trên lớp giấy đã biến trắng trong đống tư liệu của Phùng Nguyên.
Thần không biết, quỷ không hay.
&&&&&
Xử lý xong hậu sự cho tổ phụ, Kiều Lãng xuất hiện dưới lầu một khách sạn, vào thang máy, ấn nút tầng 52.
Ra khỏi thang máy, hắn trực tiếp quẹo vào khúc ngoặt đi tới một phòng. Tới cửa, gõ gõ cửa phòng.
Lát sau liền có người mở cửa.
Kiều Lãng thấy người, nói: "Lê tiên sinh."
Mở cửa chính là Lê Viễn, nghiêng người định để hắn vào, Kiều Lãng nói: "Trong nhà mới vừa có người mất, tôi không nên vào, Lê tiên sinh thứ lỗi." Hắn đưa túi tài liệu trong tay cho Lê Viễn, nói, "Đây là tư liệu ngài muốn."
"Cảm ơn." Lê Viễn lại nói, "Cậu lại nghỉ ngơi thêm 2 ngày đi, không vội."
Kiều Lãng nói: "Tổ phụ là già rồi mất, không bị bệnh đau tra tấn, cũng không có hối tiếc, cảm xúc của người trong nhà còn ổn, tôi ngày mai đi làm lại."
Lê Viễn không khuyên nhiều, gật gật đầu.
Chờ hắn đóng cửa phòng, trở lại trong phòng, nói: "Lấy được tư liệu rồi."
Bên cửa sổ có một người đang ngồi.
Khâu Từ nhìn từ cửa sổ phòng tầng 52 ra ngoài, có thể nhìn đến tháp Đông Phương Minh Châu đã lên đèn ở đối diện.
Biểu tượng của Thượng Hải, độc nhất vô nhị.
Hắn thích cảnh sắc rực rỡ bên ngoài. Nghe thấy tư liệu đã tới, hắn duỗi tay nhận lấy, bắt đầu lật xem.
Lê Viễn hỏi: "Vì sao lại muốn lấy tư liệu Thạch Bát Lâu cho cô ấy?"
Khâu Từ cũng không biết.
Chắc là tò mò, chắc là vậy...hoặc là, thấy Nam Tinh để ý chuyện Thạch Bát Lâu như vậy, hắn muốn nhìn xem có thể giúp được cái gì hay không.
Lê Viễn bỗng nhiên hơi hiểu ra, nói: "Cậu quan tâm cô ấy, còn thích cô ấy."
Khâu Từ khựng lại: "Quan tâm là có, thích thì thật ra......không có."
Lê Viễn cười khẽ, nhìn thấu nhưng không nói ra, nói: "Tuổi cậu cũng không nhỏ, nên thành gia, yên ổn xuống đi."
Khâu Từ cười cười xem như đáp lại, cầm tư liệu liền ra ngoài, ngay lúc này di dộng của Lê Viễn vang lên, là tiếng chuông riêng, cố ý thiết lập riêng cho người nào đó. Khâu Từ vừa đi vừa cười: "Tẩu tử tới rồi, không quấy rầy mấy người nữa."
Mở cửa, quả nhiên có người đứng ở cửa.
Khâu Từ làm cái thân sĩ lễ, câu chữ rõ ràng nói: "Chào tẩu tử."
Lâm Mạn đang cúi đầu nhàm chán di di mũi chân trái ngoài cửa nghe tiếng dừng lại, ngẩng đầu thấy Lê Viễn ở phía sau, lập tức khiếu nại: "Đệ của anh lại gọi bậy."
Lê Viễn cười, nắm tay nàng kéo vào, rồi nói với Khâu Từ "Hẹn gặp lại", đóng cửa lại. Cửa đóng quá nhanh, quả thực không có một chút ý tứ muốn giữ lại.
Cứ vậy mà bị vứt bỏ Khâu Từ cười thở dài, cầm tư liệu trong tay chuẩn bị đi tìm Nam Tinh.
&&&&&
Ngồi xe taxi ba tiếng đồng hồ Nam Tinh mới tìm đến tiểu khu Minh Châu, cũng tìm được khu nhà số 11. Nàng vào thang máy ấn lầu 7, không biết lát nữa Thạch Bát Lâu thấy mình, có thể kinh ngạc hay không. Lại không biết hắn có ở nhà không, trong nhà còn có những ai.
Bút Chu sa......bút Chu sa rốt cuộc là ai đưa cho hắn.
Từng mối nghi hoặc quấn trong đầu Nam Tinh, trước sau không thể gỡ bỏ.
Thang máy dừng ở lầu 7.
Nam Tinh ra khỏi thang máy, một tầng sáu hộ. Nàng tìm thấy số nhà, ấn chuông cửa.
Mở cửa là một phụ nữ trung niên, thông qua cửa chống trộm đánh giá Nam Tinh vài lần, hỏi: "Cô tìm ai?"
Nam Tinh nói: "Tôi tìm Thạch tiên sinh."
Phụ nhân nhíu mày nói: "Ở đây không có ai là Thạch tiên sinh."
"Thạch Bát Lâu, Thạch tiên sinh."
"Nơi này là lầu bảy, không phải lầu 18*, cũng không có Thạch tiên sinh nào hết." người phụ nữ kia bỗng nhiên hiểu ra, lập tức bắt đầu cảnh giác, giọng nói trở nên cường ngạnh, "Tôi nói cho cô, tôi có đàn ông trong nhà, cô đừng nghĩ làm chuyện gì xấu xa!"
*Thạch Bát Lâu hài âm là 'thập bát lâu' tức là lầu 18
Nói xong, bà ta nhanh chóng đóng cửa lại, Nam Tinh còn nghe thấy tiếng bà ta khóa cửa hai vòng.
Nam Tinh khựng lại, trong đầu nhớ tới tư liệu nàng trộm từ Phùng Nguyên, đúng là nơi này không sai. Nàng đột nhiên phản ứng, tư liệu mà Thạch Bát Lâu đưa cho sở môi giới cũng là giả.
Bị chơi rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook