Trộm Mệnh
Chương 3: Chén rượu Thao Thiết (hai)

Sân bay người đến người đi, bên ngoài đều là xe, bên trong đều là người, trong sân bay ánh đèn dư thừa, chiếu rọi đến vô luận là người hay là đồ vật, đều ngăn nắp lượng lệ đến quá mức.


Nam Tinh không coi là quá cao, nhưng cũng không lùn, 1m67, dáng người cân xứng, hơi gầy, là một mỹ nhân nhìn rất thoải mái thanh tân, ở trong đám người lui tới rất nổi bật, người đi qua cơ hồ đều sẽ liếc nhìn nàng một cái.


Khách qua đường nhìn khách qua đường, vội vàng liếc mắt một cái, liền đi qua.


Máy bay vẫn bị hoãn, Nam Tinh đã quen. Chờ thông báo máy bay hạ cánh, Nam Tinh nhìn nhìn đồng hồ, đến trễ nửa giờ.


Xe đưa khách từ cửa sân bay ra máy bay đã bị người chen tràn đầy, đem cái mát mẻ của mùa thu chen đến mất sạch. Không ai nói gì, khác hẳn với phòng chờ ồn ào.


"Bên trong còn chỗ đứng không?"


Giọng nói hơi quen tai truyền vào từ cửa xe, Nam Tinh đứng ở cạnh cửa nhìn ra, có một nam nhân đang ở cửa, muốn bước lên.


Người này...... còn không phải là người gặp ở tiệm của Đào lão bản sao?


Hắn cũng đi núi Bảo Châu?


Bất quá cũng chưa chắc, xuống máy bay còn muốn trằn trọc hơn 300 km mới đến núi Bảo Châu, trên đường có thể rẽ qua hướng khác có không dưới cả trăm đường, không nhất định là cùng đường.


Nam Tinh thấy hắn sắp bước lên, nghiêng đầu qua hướng khác, tránh khỏi tầm mắt Khâu Từ vừa vặn đảo qua.


Nhưng Nam Tinh đứng gần cửa, Khâu Từ cũng chen lên đứng gần cửa, không thể chen tiếp vào trong, cho dù là đổ cát vào cái chai chứa đầy đá, cũng có lúc nó sẽ đầy, hắn chen vào không lọt.


Nam Tinh đành phải luôn nghiêng đầu, khổ nỗi còn có cái ba lô lớn, thân thể không có cách nào cử động, chỉ chốc lát sau cổ liền cứng đờ.


Xe chở khách chạy đến gần máy bay, cửa xe mở ra, Nam Tinh dùng dư quang nhìn người nọ, chờ hắn xuống xe, mình mới đi xuống. Nàng đi cuối hàng, cách người này mấy chục mét.


Chờ nàng có mặt, đã là người cuối cùng, hành khách cơ bản đã ngồi xong. Nàng cầm vé máy bay tìm ghế của mình, còn chưa đi quá mười hàng, liền nghe thấy một người kêu: "Hey, thật trùng hợp."


Nam Tinh khựng lại, Khâu Từ đứng lên, nói: "Nếu cô ngồi ở đây, liền quá trùng hợp."


Nam Tinh chưa từ bỏ ý định mà đối chiếu chỗ ngồi, đúng là nó.


Khâu Từ thấy nàng nhìn vé đến hai lần, đáy mắt nổi lên một tầng u ám, nhịn cười, nói: "Tôi đã nói là duyên phận, mau tới đây ngồi."


Hắn nhiệt tình vô cùng, như đang tiếp đón Nam Tinh vào ngồi trong nhà mình. Nam Tinh giơ tay đem cái ba lô lớn nhét lên kệ để hành lý, chiều cao kém một chút. Khâu Từ đang định đứng lên hỗ trợ, liền thấy nàng nhúng mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên, nhét hành lý vào dễ như trở bàn tay.


Khâu Từ có chút ngoài ý muốn: "Thì ra cô có luyện qua."


"Thường tập thể dục." Nam Tinh qua loa, lại nhìn thoáng qua chỗ ngồi, Khâu Từ dựa cửa sổ, ở giữa là một ông già, đang nhắm mắt dưỡng thần.


Nàng hơi an tâm, Khâu Từ cũng không thể cách một người xa lạ mà lải nhải với nàng.


Nhưng hiển nhiên nàng đã xem nhẹ trình độ tào lao của Khâu Từ, hắn thăm dò: "Cô bao lớn bao nhỏ, lại ăn mặc như vậy, chắc không phải là đi làm người đào vàng đi?"


Nam Tinh hỏi: "Anh nên đoán tôi là loại khách du lịch ba lô kiểu 'thế giới lớn như vậy, ta muốn đi ngắm nhìn'."


Khâu Từ cẩn thận đánh giá nàng, nhìn cũng không giống như người tham lam thiếu tiền, hắn duỗi tay với nàng, nói: "Khâu Từ."


Nam Tinh khựng lại, vẫn bắt tay hắn, nói: "Nam Tinh."


—— trên tay có vết chai, không phải cái đại thiếu gia, nhưng móng tay cắt đến chỉnh tề, khe hở ngón tay cũng sạch sẽ.


—— tay cũng không mềm ấm, còn có một lớp chai mỏng, rồi lại không giống người làm việc nặng, nhưng tuyệt đối không phải là thiên kim đại tiểu thư.


Bắt tay, phỏng đoán về nhau, có hiểu biết cùng nhận xét đầu tiên.


Máy bay sắp bay khoảng ba tiếng, sau khi tắt đèn, Khâu Từ không nói chuyện với Nam Tinh nữa. Nam Tinh hơi thở phào, nàng không thích giao tiếp với người lạ. Hơn nữa lần đầu gặp Khâu Từ là khi hắn cầm đồ vật vào tiệm của Đào lão bản, tới chiều, liền xuất hiện ở đây.


Hỏi Đào lão bản một chút sẽ biết Khâu Từ vào tiệm đồ cổ làm gì, có lẽ thật sự có cùng lộ tuyến với nàng cũng không chừng.


Máy bay hạ cánh, đã là chạng vạng.


Nam Tinh xuống máy bay liền gửi tin cho Đào lão bản, lát sau ông nhắn trở về, là cái hình chụp, đang tải đến 65%, đằng sau liền có người bước nhanh đến, hỏi: "Nam Tinh, có ai đón cô không? Sẽ không thật sự là du lịch bụi đi? Phải cẩn thận a, bên ngoài nhiều người xấu."


Nam Tinh cười cười, những lời quen thuộc này đối với một người vừa đến từ nơi khác mà nói, vẫn có chút ấm áp, nhưng cũng không đủ để nàng nói thật: "Bằng hữu của tôi chờ ở bên ngoài."


"Vậy là tốt rồi." Khâu Từ nói, "Tôi cũng có bằng hữu đang đợi, có duyên gặp lại."


Nam Tinh vẫy tay với hắn, Khâu Từ chạy chậm ra ngoài, như muốn vội vàng đi làm việc gì gấp gáp. Nam Tinh tiếp tục nhìn tin Đào lão bản hồi phục, hình ảnh đã tải xong.


Là một tấm hình Tề minh đao.


Chú thích 'hà mễ'.


*chữ này còn có nghĩa là 'tôm khô' nhưng đây là tiếng lóng nên Lão để yên.


Thân là đồng bọn hợp tác nhiều năm, Nam Tinh biết nghĩa của hai chữ này.


Tề minh đao thời Chiến Quốc rất đáng giá, nhưng thông thường mà nói, chỗ có chôn tiền tệ nhất định còn có đồ cổ khác càng đáng giá hơn, Khâu Từ là đang theo dấu Tề minh đao đi tìm đống đồ kia?


Nam Tinh nhíu mày.


Núi Bảo Châu ở trong thâm sơn cùng cốc, cách nội thành rất xa, trước kia khi cơn sốt đãi vàng còn nóng vô luận là sân bay hay là trạm xe lửa vận chuyển hành khách, đều có xe đi thẳng đến chân núi. Hiện giờ người đến đó ít ỏi không có mấy, không còn xe đi thẳng.


Ngọn nguồn hình thành chuỗi thương nghiệp là nhu cầu, có lợi thì đến, mới có thể hấp dẫn người khác. Không có xe chỉ là thứ nhất, tốt xấu còn có thể ra giá cao gọi tới, tài xế nghe thấy nàng muốn đi đến đó, trước khi lên xe còn nhắc nhở: "Mang đồ ăn không? Trước kia nơi đó ăn uống đều có người chở đến bán, bây giờ lại không có. Bất quá cô một cái tiểu cô nương đến đó đào vàng làm cái gì, làm hai ngày muốn phơi lột hết một lớp da là khóc đòi về."


Vừa nói hắn vừa tranh thủ đưa danh thiếp cho nàng, nói: "Muốn về tìm tôi a, giảm giá cho cô."


Nam Tinh cất danh thiếp đi, hỏi: "Đến đó mất bao lâu?"


"Năm sáu tiếng đồng hồ, nếu không cô ngủ một đêm rồi đi, đến đó cũng nửa đêm."


"Nơi đó có người đang đợi."


Tài xế lúc này mới lái xe, lại hỏi: "Cô nương từ đâu tới?"


"Thượng Hải."


"Thượng Hải là cái chỗ tốt a."


Nam Tinh ậm ừ, bắt đầu lật xem bản đồ núi Bảo Châu, mấy ngọn núi cao hình dạng như măng đá, cây xanh bao quanh, giống như tùy thời sẽ phá vỡ dãy núi, mọc thành một rừng trúc xanh um tươi tốt.


Địa thế hung hiểm, khó trách khi cơn sốt đãi vàng còn cũng không có ai đi mở một con đường chạy thẳng vào trong, nếu muốn phá bằng dãy núi này cũng không dễ dàng, cho dù muốn phá bằng cũng tìm không thấy thời cơ, người đào vàng lui tới nhiều, lại không phải do chính phủ tiếp quản, không thể cưỡng chế ngăn trở người vào núi.


Nam Tinh xếp bản đồ lại, nghiêng đầu dựa vào cái ba lô lớn của mình chợp mắt một chút. Tài xế kia liếc vào kính chiếu hậu thấy nàng ngủ, nhân lúc nàng còn chưa ngủ, cười nói: "Cô nương thật to gan, không sợ tôi là tài xế xe cướp."


Nam Tinh không mở mắt, âm điệu hơi lạnh, lạnh như băng đao, chọc đến tài xế không khỏi thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng eo ——


"Anh nên thấy may mắn anh không phải tài xế xe cướp, nếu không anh xong đời rồi."


&&&&&


Khi xe đến chân núi Bảo Châu, đã là 1:20 tối khuya.


Ánh đèn xe trải dài chiếu trên đường rải đá vụn, rọi ra ánh sáng khác thường. Trên mặt đất đều là những cục đá không đáng giá tiền, uổng cho màu sắc đẹp, lại không phải bảo châu ngọc thạch gì.


"Tới rồi tới rồi."


Lão Hạ kêu lên một tiếng, Tôn Phương đang ôm đầu gối ngủ lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn ra trước, vừa lúc đèn xe quét tới, quét ngang qua đôi mắt hắn, khi hắn đứng lên, không biết là thiếu máu choáng váng đầu, hay là ánh đèn quá chói, trước mắt một trận mê ly, quơ quơ thân mình mới đứng vững.


Lão Hạ không rảnh đi dìu hắn, còn vỗ vỗ bờ vai hắn làm hắn lên tinh thần, còn mình thì chạy chậm đến bên cạnh xe. Chỉ chốc lát ông ta liền thấy một cô nương trẻ tuổi bước xuống, bộ dạng bất quá hơn 20 tuổi. Ông ta nguyên bản cho rằng đây là trợ thủ của Đào lão bản, nhưng cửa xe sập lại, xe đi rồi, chỉ còn lại một mình cô nương này.


Ông ta ngẩn người, hỏi: "Cô là Đào lão bản?"


"Không phải." Nam Tinh nói, "Ông ấy trước kia cũng chỉ là giúp việc vặt cho tôi, một mình tôi cũng có thể."


Lão Hạ còn có chút không hoàn hồn, tiền tiêu ra ngoài, liền tới cái tiểu cô nương như vậy, chuyện có thể giải quyết sao?


Nam Tinh giương mắt nhìn nhìn ông ta, lại nhìn nhìn sau lưng ông ta.


Lúc này Tôn Phương đã chạy tới, nhìn thấy Nam Tinh cũng rất bất ngờ, nhưng không hỏi gì, chỉ ngẩn ngơ nói: "Muội muội của tôi chết rồi."


Nam Tinh gật gật đầu: "Nén bi thương."


Ba ngày không rửa mặt cạo râu nên bộ dạng Tôn Phương rất lôi thôi, hai mắt hắn đỏ đậm, biểu tình dại ra, đã ở bên bờ vực hỏng mất, giọng nói như mất tiếng: "Tôi muốn biết muội muội tôi là chết như thế nào."


Cũng là người đào vàng lão Hạ cẩn thận hỏi: "Cô thật sự có thể làm Tôn Viện sống lại?"


Nam Tinh gật gật đầu: "Có thể."


—— chỉ cần có cố chủ, nàng có thể phục sinh bất kỳ ai.


—— cái giá phải trả là, cố chủ phải giao ra đôi mắt của bọn họ, kiếp sau biến thành một người mù.


—— nhưng mà không ai để ý, dù sao chuyện kiếpsau, ai mẹ nó quản.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương