Trộm Mệnh
Chương 25: Đèn lồng hình người (hai)

"Cừ Sơn là một nơi rất tà môn, trước kia thường nháo quỷ."


"Nghe nói lúc trước nơi đó là bãi tha ma, cho nên mới tà môn!"


"Đừng nói bừa, thời dân quốc nơi đó có cái nghĩa trang, ông ngoại ta lúc săn thú có đi ngang qua, cũng gặp quỷ."


"Thực sự có thứ kia sao, trên thế giới sao lại có quỷ, Đại Thanh đã sớm diệt vong rồi a huynh đệ, ta không tin."


"Không tin ngươi liền thua, ha ha." Phùng Nguyên ôm di động lướt topic trên một diễn đàn quốc nội, vừa nhìn vừa phun tào. Hắn thích nhất là vào diễn đàn thần quái, mỗi lần thấy có người nói không tin quỷ liền cười, có được góc nhìn của thượng đế hắn đều coi mấy cái bình luận này như trò cười.


"Gâu."


Chó ngoài cửa kêu, nhưng lục lạc lại không vang. Phùng Nguyên đã biết là ai vào, lập tức dẹp di động, nhìn người tiến vào, đứng dậy nói: "Sớm, Nam Tinh tiểu thư."


Nam Tinh vẫn chưa quen việc sau khi bước vào nhìn thấy không phải Đào lão bản, mà là Phùng Nguyên. Nàng ngồi xuống rồi thấy hắn thỉnh thoảng nhìn màn hình di động, hỏi: "Rất bận?"


"Không bận không bận." Phùng Nguyên cười nói, "Tôi đang nhìn mấy chủ đề trên diễn đàn thần quái x, do một đám phượt thủ phát, nói bọn họ đi Cừ Sơn chơi gặp quỷ, một con quỷ hình người cầm que củi cháy thọc vào ngực mình, toàn thân sáng lên như đom đóm, ha ha ha, có phải rất buồn cười hay không?"


Hắn không nín được cười ha ha, nhưng người ngồi bên kia bàn lại mang vẻ mặt đạm nhiên, nháy mắt đem điểm cười của hắn đông lạnh đến 0 độ, tiếng "Ha ha ha" sau đó từng chữ từng chữ nhảy ra, cuối cùng cười không nổi nữa. Hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Có việc sao?"


Nam Tinh trực tiếp hỏi: "Không có nhiệm vụ?"


"Tạm thời không có." Phùng Nguyên nói, "Cô vừa mới trở về một ngày......"


Không biết, còn tưởng rằng nàng đã nghỉ ngơi một tháng. Phùng Nguyên hảo tâm khuyên nhủ: "Cô đây là làm công việc hao phí thể lực, lại hao tổn tinh thần, nên yêu quý chính mình a, không cần mã bất đình đề mà tiếp nhiệm vụ, nghỉ ngơi mấy ngày đi."


Nam Tinh lấy ra danh thiếp của hắn lật lật, chỉ vào một dãy số bên trên hỏi: "Đây là số điện thoại của sở các cậu?"


Phùng Nguyên nhìn thoáng qua, nói: "Đúng rồi."


"Ừm."


Phùng Nguyên thấy nàng lấy di động ra ấn số, tò mò hỏi: "Cô đang làm cái gì?"


"Không có gì, tôi muốn đổi người môi giới, một người cần mẫn giống tôi."


"......cô chờ đã." Phùng Nguyên chồm qua, một tay vớt lấy danh thiếp, giấu ra sau lưng, nghiêm trang nói, "Tôi thật đúng là có một vụ, nhưng nghĩ là cô không thích xem náo nhiệt, cho nên không nói cho cô."


Nam Tinh dựa lên ghế, lông mày theo thói quen nhướng lên, mở miệng: "Nói."


Phùng Nguyên lại ngồi xuống, từ cặp tài liệu rút ra một chồng tư liệu, nói: "Có vị lão tiên sinh họ Kiều muốn tìm mẹ mình, nhưng vẫn luôn tìm không thấy, nghe nói về trộm mệnh sư, vì thế muốn cho cô nhìn xem, mẹ ông ta có phải đã không còn trên đời hay không, nếu đã ly thế, muốn cho cô làm mẹ ông ta sống lại, hỏi thăm xem bà khỏe không."


Nam Tinh nhíu mày hỏi: "Chuyện này cũng không có gì đặc biệt, vì sao không nói cho tôi?"


Phùng Nguyên giải thích: "Có hai điểm, một là mẹ con họ đã mất liên lạc 73 năm, ông ta dọn nhà mấy lần, trong tay không có bất kỳ thứ gì liên quan đến mẹ mình, nhưng tôi nhớ là cô cần đồ vật có liên quan đến đối phương."


Nam Tinh nói: "Có một giọt máu của thân nhân là được."


Phùng Nguyên bừng tỉnh, nghĩ lại cũng phải, không có thứ gì có thể thân cận hơn so với huyết thống, huyết mạch sẽ không thay đổi. Hắn lại nói: "Điểm thứ hai tôi có cảm giác mới là thứ cô sẽ để ý."


"Ừm, nói."


"Bởi vì Kiều lão tiên sinh đã hơn 90 tuổi hạc, gần đây thân thể thật sự không tốt, thời gian cấp bách, cho nên con cháu ông ấy muốn mau chóng hoàn thành nguyện vọng cho ông ấy, sợ lão nhân gia tiếc nuối khi ly thế. Cho nên bọn họ mời một hơi mấy vị thông linh sư nổi danh......" Phùng Nguyên nói, "Bao gồm cả cô, phỏng chừng có năm người. Cho nên tôi nghĩ, với tính tình không thích náo nhiệt của cô, đại khái là sẽ không tham gia."


Phùng Nguyên cuối cùng bổ sung một câu: "Hơn nữa mỗi người đòi thù lao bất đồng, ai hoàn thành trước tiên sẽ được trả thù lao, cô chưa chắc sẽ là người hoàn thành sớm nhất, đến lúc đó coi như một chuyến tay không."


Nam Tinh nhìn hắn một cái, Phùng Nguyên liền sợ, chấn chỉnh lại vẻ mặt nói: "Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay cô."


"Thù lao của tôi, ai trả cho tôi?"


"Kiều lão tiên sinh. Ông ấy con cháu đầy đàn, đều nguyện ý làm giao dịch này, nhưng Kiều lão tiên sinh không chịu, ông ấy nói nếu không để ông ấy làm giao dịch này, vậy ông ấy không tìm cô nữa. Đại khái là thanh danh của cô vang dội lại đáng tin cậy, cuối cùng vẫn đưa cô vào danh sách, cho nên làm giao dịch chính là Kiều lão tiên sinh."


"Nhà bọn họ lại hoàn toàn không giống ba anh em Trịnh gia kia." Nghĩ đến ba anh em Trịnh gia, cộng thêm gần đây cứ thấy đại chiến xâu xé của ba anh em họ trên đầu đề tin tức, muốn làm bộ không nhìn thấy cũng không được, Nam Tinh liền có chút buồn nôn.


"Kiều lão tiên sinh vì bọn họ mà chịu khổ rất nhiều." Phùng Nguyên nói, "Hơn nữa......bản thân Kiều lão tiên sinh là một người mù, ông ấy nói, kiếp sau lại làm người mù, cũng không sao, đã quen."


Nói đến đây, Nam Tinh vẫn luôn cúi mặt suy tư mới ngẩng lên, người mù?


Phùng Nguyên cười khổ nói: "Nhưng người mù làm gì có kiểu 'quen' như vậy, tới kiếp sau, còn không phải một lần nữa bắt đầu, một lần nữa thích ứng. Bất quá lão nhân gia kiên quyết không chịu, con cháu cũng không còn cách nào."


"Tôi làm giao dịch này." Nam Tinh lưu loát đứng dậy, nói, "Cậu đi chuẩn bị bàn bạc đi, tôi dắt chó đi dạo."


Rõ ràng là lại đi thăm Đào lão bản. Phùng Nguyên yên lặng phun tào một câu trong bụng, rồi đi tìm Kiều gia nói chuyện.


Nam Tinh đưa đại Hoàng tới bệnh viện, theo thường lệ cột ở phòng trực ban, đến phòng bệnh của Đào lão bản.


Đào lão bản là danh nhân trong nghành, lúc nằm viện thì im ắng, không để ai biết. Nhưng sau đó vì ông không ở trong tiệm, người tìm ông vì lo lắng mới nghe ngóng, liền biết ông sinh bệnh phẫu thuật nằm viện. Bí mật thông thường đều là, một người không biết, mọi người đều sẽ không biết, nhưng một người đã biết, chẳng khác nào mọi người đều biết.


Vì thế lần này Nam Tinh tới, liền phát hiện phòng bệnh chất đầy hoa tươi và trái cây tươi, bên cạnh gối đầu còn có một xấp bao lì xì, bao nào cũng viết "Đại cát đại lợi".


Nam Tinh thấy tinh thần Đào lão bản tốt hơn nhiều so với lần trước, liền không hỏi ông có đỡ hơn hay không, lại theo thường lệ hỏi ông có muốn ăn táo không. Đào lão bản sau khi nói không cần, khẽ cười cười, nói: "Sao cô không hỏi ta có khỏe hơn chút nào không?"


"Nhìn tốt hơn rất nhiều." Nam Tinh nói, "Tôi nhìn ra được."


Đào lão bản đương nhiên biết mọi người đều nhìn ra, nhưng ai cũng sẽ hỏi như vậy. Ông vốn dĩ không thèm để ý mấy thứ này, đã quen với Nam Tinh, vẫn luôn cảm thấy không có gì. Nhưng trải qua một lần sinh tử, phát hiện không nỡ rời xa nàng, không nỡ rời xa người rõ ràng là nhìn ông lớn lên, cuối cùng ông lại cảm thấy mình giống như gia gia muốn chỉ bảo nàng khi nói chuyện với cộng sự thì nên hiền lành một chút.


Ông sợ nàng về sau sẽ nếm mùi thất bại.


"Nam Tinh, làm việc với Phùng Nguyên tốt không? Hắn thế nào?"


"Ồn ào, giả tạo, dong dài." Nam Tinh tổng kết xong, lại nói, "Cũng được."


Đào lão bản cười, hai chữ cuối cùng cứu vớt hết thảy. Ông lại nói: "Chờ ta khỏe, liền về trong tiệm, để Phùng Nguyên trở về."


Nam Tinh khựng lại: "Ông không làm Đào Đại Vệ nữa?"


"Không làm, nằm ở đây lâu rồi, phát hiện trong lòng vẫn nhớ chuyện trong tiệm. Muốn về, muốn mỗi ngày nhìn đống đồ cổ đó, chờ cô làm nhiệm vụ trở về, như chờ cháu gái về nhà."


Nam Tinh không gọt táo chơi nữa, giương mắt nhìn ông: "Cháu gái?"


"Đúng vậy." Đào lão bản nói, "Có phải cô cảm thấy tuổi cô lớn hơn ta, thì có thể làm trưởng bối? Cũng không phải, cô không quên chuyện năm đó, liền không thoát được cái hố đó. Thoát không ra, thì cô vĩnh viễn chỉ là tiểu cô nương năm đó."


"Shhh ——" con dao sắc lẻm cắt qua vỏ táo mỏng, cắt luôn lên ngón tay cầm dao một miệng máu.


Nam Tinh thả trái táo dính máu xuống, rút khăn giấy che lên miệng vết thương, đứng dậy nói: "Dong dài."


"Nam Tinh." Đào lão bản kêu lại nàng không được, ông biết ông vừa nói đến việc này nàng sẽ bỏ đi, không có một lần nào ngoại lệ.


Ông không kéo được Nam Tinh ra khỏi cái hố kia, người kéo nàng ra không phải là ông.


Đào lão bản thở mạnh một hơi, vô cùng lo lắng.


Nam Tinh xụ mặt đi ra, đi đến phòng trực ban dắt chó trở về. Nàng biết Đào lão bản là quan tâm nàng, trước kia những lời này, ông hầu như không đề cập tới, nhưng hai lần gặp mặt gần đây, ánh mắt ông nhìn nàng, tràn đầy lo lắng.


Cái loại cảm giác giống như cảm thấy chính mình không sống được bao lâu, muốn đem những gì trước kia không quan tâm đều quan tâm cho bằng hết, mới có thể an tâm rời đi.


Nam Tinh một chút cũng không thích loại cảm giác này. Phảng phất như Đào lão bản không lâu sẽ rời khỏi nhân thế.


Khi Nam Tinh trở lại trong tiệm, Phùng Nguyên không ở đó, nhưng tư liệu đã ở trên bàn. Nàng cầm tư liệu nhìn Kiều gia tứ đại đồng đường, Kiều lão tiên sinh con cháu đông đảo, cơ hồ ở mọi lĩnh vực đều trải rộng, có chút thành tựu nhỏ, không phải gia tộc đại phú đại quý, nhưng cũng giàu có.


Có thể tứ đại đồng đường mà vẫn hòa thuận, cũng không dễ dàng.


Kiều lão tiên sinh mắt mù tâm không mù, chắc là một trưởng bối ôn hòa lại uy nghi, mới có thể làm mọi người đều kính trọng ông ấy.


Nam Tinh cất tư liệu đi, đang nghĩ xem Phùng Nguyên sao còn chưa đặt vé cho nàng, di động liền phát tới tin ngắn.


"Đã thương thảo xong ngày gặp mặt, hai ngày sau tôi tới đón cô —— Phùng Nguyên."


Hai ngày...... Nam Tinh nhíu mày, nhưng nghĩ chắc Kiều gia là muốn gặp mấy cái gọi là thông linh giả cùng một lúc, sẽ không an bài thời gian riêng cho nàng, không làm khó dễ Phùng Nguyên nữa. Nàng cất di động, đột nhiên rảnh rỗi, ngược lại không biết làm cái gì mớt tốt.


"Gâu."


Nam Tinh giương mắt nhìn ra ngoài, nhìn con chó vàng lớn cả người dơ hầy kia, nhìn nhau một cái, nàng bỗng nhiên liền nghĩ ra mình có thể làm cái gì.


—— dắt chó đi dạo.


Hai ngày này Nam Tinh không dắt chó đi dạo thì là dắt chó đi bệnh viện, còn đến cửa hàng thú cưng một lần, cắt lông cho Đại Hoàng, còn cắt móng chân rửa ráy sạch sẽ.


Thời gian thật ra trôi qua khá nhanh.


Hai ngày sau, Phùng Nguyên tới đón nàng, nói: "Không cần mang thứ gì, ở ngay gần viện điều dưỡng, đúng 10 giờ đến đó, lão gia tử có lẽ không có sức nói chuyện, lời chỉ nói một lần, đi trễ, ông ấy cũng không có sức lặp lại."


"Đã suy yếu đến cỡ đó?" Nam Tinh hỏi, "Vì sao lúc trước ông ấy không tìm mẹ ông ấy?"


Phùng Nguyên vừa mở cửa xe cho nàng vừa nói: "Ba của Kiều lão tiên qua đời rất sớm, vẫn luôn là Kiều mẫu chiếu cố, ông ấy lại là người mù, trong nhà nghèo khổ đến độ mấy ngày ăn không được một miếng cơm. Sau đó Kiều mẫu nói, trên núi có trái cây chín, bà đi hái quả dại. Kết quả một đi không trở lại, có thôn dân nói, thấy bà xuất hiện ở trên trấn, bên người còn có nam nhân đi theo, đại khái là đi với người khác rồi."


Nam Tinh ậm ừ, Phùng Nguyên lại nói: "Năm đó Kiều lão tiên sinh tìm thật lâu cũng không tìm được Kiều mẫu, liền từ bỏ, khi đó ông ấy cũng sợ hãi, tìm mẹ trở về, lại phải chịu khổ với ông ấy, liên lụy cả đời bà. Nhưng tuổi lớn dần, ông ấy trước sau vẫn không bỏ chuyện này xuống được, muốn trước khi chết, xem mẹ ông ấy sau khi bỏ đi sống tốt không, đi theo người ra sao."


Phùng Nguyên cuối cùng bồi thêm một câu: "Kỳ thật chính là không bỏ xuống được."


Con không nỡ xa mẹ, vậy năm đó mẹ có thể rời bỏ đứa con mù lòa sao? Nam Tinh không biết, nếu là 73 năm trước, còn là thời dân quốc.


Cái niên đại mà Trung Quốc đang đứng trong nướcsôi lửa bỏng, chiến hỏa tán loạn kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương