Chuyến bay dự kiến khởi hành vào buổi sáng, hẹn gặp ở sảnh lớn của nhà ga, Sở Thức Sâm chưa từng đến Thâm Quyến, chỉ biết khí hậu ấm áp nên vừa đúng lúc mang theo quần áo mùa xuân mà bà Sở mua cho cậu.
Hạng Minh Chương ở trong đám đông cao lớn bắt mắt, mặc trang phục giản dị màu đen, đang đeo tai nghe.

Buổi sáng anh ngủ thêm mười lăm phút, xuống giường tắm rửa rồi ra khỏi cửa, mái tóc ngắn chưa kịp chỉnh trang cho gọn gàng.
Sở Thức Sâm đưa tay chỉnh tóc của Hạng Minh Chương, nói: “Anh rất ít khi ngủ nướng.”
Hạng Minh Chương hơi cúi đầu: “Tối hôm qua đến câu lạc bộ vận động, có hơi mệt.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Đã trèo tường chưa?”
Hạng Minh Chương sẽ không tính toán với người Dân Quốc, liền sửa lại: “Leo núi.”
Châu Khác Sâm đã đến, thế nhưng lại mang theo nhiều hành lý nhất, sau khi làm thủ tục, ba người cùng nhau đi kiểm tra an ninh rồi đợi máy bay.
Khoang thương gia rộng rãi thoải mái, vị trí của Sở Thức Sâm nằm gần cửa sổ, sau khi máy bay cất cánh liền mở sổ ghi chép ra, không có kinh nghiệm huấn luyện nghiệp vụ nên cậu cần phải chuẩn bị trước một bản thảo.
Trên chuyến bay, Hạng Minh Chương như thường lệ mang theo một cuốn sách, từ lời tựa đọc đến khi kết thúc quyển một.

Tiếng viết chữ bên tai thưa dần, đầu bút liên tục dừng lại, dư quang của Sở Thức Sâm liếc ra ngoài cửa sổ bảy lần nhìn những đám mây trôi.
Hạng Minh Chương bắt đầu đọc quyển hai và nói: “Nếu không nhịn được thì bỏ đi.”
Sở Thức Sâm rất thích ngồi máy báy, vì thế nên không tĩnh tâm được, cậu xem kỹ lại hơn 100 chữ mình đã viết và nói, “Còn không bằng ở lại công ty giúp giám đốc Bành cùng theo dõi giai đoạn sau của dự án.”

Hạng Minh Chương nghe xong đóng sách lại, ném cho Sở Thức Sâm rồi đổi lấy quyển sổ, lật ra một trang mới, nói: “Dẫn em đi công tác, chưa hạ cánh đã kêu ca, càng ngày càng có chỗ dựa nên không biết sợ rồi.”
Sở Thức Sâm đọc rõ phần giới thiệu trên bìa sách, viết về lịch sử thay đổi của thương hội Ninh Ba trong thời cận đại, thẻ làm dấu sách kẹp trong quyển thứ hai là một tờ giấy ghi chú, cậu thay Hạng Minh Chương đặt mua quà mừng thọ cho Hạng Hành Chiêu, để nó bên trong hộp quà.
Nghĩ đến Hạng Hành Chiêu, lần cuối gặp mặt là trong đám cưới ở dinh thự Tĩnh Phổ, cô dâu chú rể hành lễ, đáng tiếc đầu óc Hạng Hành Chiêu mơ hồ và cố chấp nghĩ rằng Hạng Minh Chương mới là chú rể.
Người ông lão hi vọng sẽ thành gia lập thất nhất là ai, tất cả khách mời trong hội trường đều nhìn ra được, Sở Thức Sâm không khỏi quay mặt lại nói: “Nếu biết anh không thể kết hôn sinh con, chủ tịch Hạng có thể sẽ chịu đả kích rất lớn.”
Hạng Minh Chương nói: “Ông ấy không chỉ có anh là cháu trai, hơn nữa Hạng Như Cương bây giờ đã có con, bốn thế hệ chung sống với nhau đã đủ may mắn rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Anh đối với chủ tịch Hạng mà nói không giống nhau.”
Hạng Minh Chương không thể nghe nổi mà lạnh mặt, nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: “Vậy cũng không có cách nào.”
Sở Thức Sâm có ý đồ nắm bắt một chút manh mối, xem như tơ ra khỏi vỏ kén, sau đó kéo ra bong ra từng mảng, cậu nói: “Anh có vẻ như không để tâm lắm.”
Đầu bút dừng lại trên giấy, Hạng Minh Chương không nói lời nào, đúng lúc tiếp viên hàng không đi qua hỏi uống gì, anh ngăn lại đề tài nói: “Cho tôi một ly nước chanh.”
Hai tiếng qua đi, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bảo An.
Mặc dù đang là mùa rét đậm nhưng thời tiết ở Thâm Quyến rõ ràng là ấm hơn rất nhiều, hơn nữa còn là một ngày nắng đẹp, Châu Khác Sâm vừa xuống máy bay đã cởi áo lông vũ.
Sở Thức Sâm đã từng đến Cáp Nhĩ Tân, lần này đến Thâm Quyến, có thể xem như đã đi đến hai đầu phía Bắc và Nam của Trung Quốc.
Lịch trình công tác cụ thể do trợ lý Quan sắp xếp, sau khi ra khỏi sân bay, Sở Thức Sâm không biết có nên gọi xe hay không liền hỏi: “Hạng tiên sinh, chi nhánh có cử người đến đón chúng ta không?”
“Ừm.” Hạng Minh Chương trả lời: “Chủ quản trung tâm R&D đến đón, đi cùng suốt chặng đường.”
Sở Thức Sâm dường như đã từng nghe qua chức vị này, vừa đi vừa nhớ lại, đột nhiên cậu nhớ ra rồi, đồng thời cũng nhìn thấy Trạch Phong đang đứng cách đó mấy mét đợi.
Đã gần một năm kể từ dự án của công ty dược phẩm, Trạch Phong từ chức và rời đi, Sở Thức Sâm lần thứ hai vào Hạng Việt, từ đó chưa bao giờ liên lạc qua, lúc đó bận rộn từ biệt, trong lòng hiểu rõ mà cắt đứt toàn bộ giao tình.
Trạch Phong vẫn một bộ dạng cũ, văn vẻ lịch sự, đã đổi một cặp kính mới, ông đi đến nghênh đón, trước tiên chào hỏi Hạng Minh Chương, sau đó vẫn giữ xưng hô thân mật với Châu Khác Sâm, hỏi: “Thầy, ngồi máy bay có mệt không?”
Châu Khác Sâm xua tay: “Không mệt, ta còn chưa già đâu.”
Trạch Phong mỉm cười bước lại gần Sở Thức Sâm, khóe miệng nhếch lên ý cười, suy nghĩ một chút không đủ tự tin gọi một tiếng: “Thức Sâm.”
Sở Thức Sâm đã hiểu rõ chân tướng của chuyện cũ, cũng hiểu ẩn ý vì sao Trạch Phong làm như vậy, thất bại ban đầu đối với cậu là cái giá phải trả cho việc trở thành “Sở Thức Sâm”, càng đối với bản thân cậu là một sự rèn luyện.
Nếu như ghét bỏ, Sở Thức Sâm sẽ không giữ lại phương thức liên lạc của Trạch Phong, nếu đã hội ngộ hôm nay, chi bằng cười một cái cho qua chuyện.
Sở Thức Sâm hào phóng nói: “Lâu rồi không gặp.

Ở đây công việc như thế nào, con gái lên lớp có thích nghi được không?”
Trạch Phong đột nhiên thả lỏng, ông đều đã nghe Châu Khác Sâm kể rồi: “Mọi chuyện đều ổn, cậu thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Sở Thức Sâm nhẹ nhàng nói, “Lúc mới quen biết chú đã dạy tôi rất nhiều, lần này đến công tác lại đến lượt tôi huấn luyện nhân viên của chú.”
Trạch Phong cười lên, ra hiệu cho họ đi ra ngoài, một chiếc xe thương vụ đang đậu trước lối ra của nhà ga.

Châu Khác Sâm đưa cho Trạch Phong một chiếc túi du lịch và nói: “Đặc sản của Cáp Nhĩ Tân, nặng chết ta rồi.”
Sau khi rời sân bay liền trực tiếp đến văn phòng chi nhánh của Hạng Việt, đường phố Thâm Quyến rất đẹp và sạch sẽ, Sở Thức Sâm thấy mới mẻ mà nhìn khắp con đường.
Công ty chi nhánh nằm trong khuôn viên khoa học kỹ thuật, có 2 toà nhà văn phòng và R&D, phong cách thiết kế đơn giản hiện đại, ở giữa có 3 tầng trống tiếp nối, là nhà hàng và khu giải trí của công ty.
Gần đến buổi trưa, bọn họ dùng bữa trưa trong nhà hàng dành cho nhân viên, mỗi người đều mang theo thẻ công tác, các chi nhánh ở Hạng Việt được kết nối với nhau, có thể quẹt thẻ tùy ý để tận hưởng mọi cơ sở hạ tầng và phúc lợi chung của công ty.

Hạng Minh Chương không thích hình thức hóa, chuyến đi này đến để thị sát nên không khua chiêng gióng trống, chỉ thông báo cho một vài người ở tầng quản lý.

Vào buổi chiều chỉ đơn giản là đi dạo quanh công ty, chủ yếu là để xem môi trường và thiết bị phần cứng.
Buổi tương tác chính thức được lên kế hoạch vào ngày mai, sẽ có một cuộc họp báo cáo và một cuộc toạ đàm huấn luyện, tổng giám đốc chi nhánh đã chuẩn bị thoả đáng.
Lúc sẩm tối rời khỏi khuôn viên khoa học kỹ thuật, Trạch Phong bàn giao cho tài xế đến đón, liền hỏi: “Thức Sâm, mọi người ở khách sạn nào?”
Tết âm lịch sắp đến, áp lực lưu lượng hành khách ở Quảng Đông không giống như bình thường, Hạng Minh Chương chê khách sạn người ra người vào nên không để cho trợ lý Quan đặt phòng.

Anh có một biệt thự nhỏ ở quận Nam Sơn đang bỏ trống, căn nhà đơn lẻ thanh tĩnh, ba người ở vẫn rất rộng rãi.
Biệt thự cách khuôn viên khoa học kỹ thuật không quá xa, lúc đến nơi thì hoàng hôn đã gần buông xuống, đèn hành lang chưa bật, hồ bơi nhỏ bốn góc tràn ngập những gợn sóng màu đỏ quýt.
Hạng Minh Chương đã cho người đến dọn dẹp trước một ngày, chăn nệm đã được thay mới, có bổ sung thêm một vài đồ dùng hàng ngày và một ít đồ uống.
Phòng ngủ ở tầng 1 để cho Châu Khác Sâm sử dụng.

Hạng Minh Chương nói một cách hoa mỹ thì phó tổng Châu tuổi tác lớn, nên hạn chế lên xuống cầu thang.

Châu Khác Sâm trước mặt Trạch Phong không nhận già, nhưng trước mặt cấp trên đành phải nén giận.
Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương ở trên tầng 2, hai phòng ngủ chính phụ liền kề nhau.
Nhà đã lâu không có người ở nên có một cỗ không khí ẩm ướt mát mẻ, Sở Thức Sâm sau khi tắm nước nóng xong liền lên giường đắp chăn, mở sổ ghi chép ra chuẩn bị bài học cho buổi huấn luyện ngày mai.
Hạng Minh Chương ở trên máy bay đã viết đơn giản dàn ý, những điểm chính rõ ràng, độ che phủ toàn diện, bất quá trong đó có dùng một đường lượn sóng để đánh dấu, ở cuối câu còn để một dấu chấm hỏi.
Sở Thức Sâm suy nghĩ không ra, cũng không nỡ rời khỏi ổ chăn, cầm điện thoại chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Hạng Minh Chương, thỉnh giáo xem có ý nghĩa gì.
Đợi vài phút mà không thấy hồi âm, Sở Thức Sâm đành phải xuống giường đi đến phòng ngủ bên cạnh, là một căn phòng lớn, Hạng Minh Chương đang nghe điện thoại trên ghế sofa trong khu vực đọc sách.
Vừa mới cúp máy, Hạng Minh Chương liền ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Sở Thức Sâm đi tới: “Nếu anh không bận thì cùng em suy nghĩ đi.”
Trên ghế sofa vải hai người, Hạng Minh Chương nửa ôm Sở Thức Sâm trước mặt, hai bên vẫn chừa ra một chút không gian, anh lấy cây bút máy từ trên ngón tay Sở Thức Sâm, vừa nói vừa viết.
Suy cho cùng bài diễn giảng của dự án lớn đều có thể hoàn thành, buổi huấn luyện thực sự không được gọi là khó, Sở Thức Sâm theo đề cương suy nghĩ một lần, căn bản đã nắm chắc rồi.
Cậu không còn việc gì khác, đóng quyển sổ lại rồi nói: “Vậy em về phòng đây.”
Hạng Minh Chương ôm cậu không buông: “Vừa rồi là Hứa Liêu gọi tới.”
Sau khi gặp Tiền Hoa, bọn họ đã thay đổi hướng suy nghĩ về Alan, quyết định tiếp tục điều tra chuyện chiếc du thuyền, bên phía luật sư Lôi trước mắt chưa nhận được thông tin gì, Sở Thức Sâm hỏi: “Hứa tiên sinh tìm ra đầu mối rồi sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Anh ta đã tra cẩn thận, cũng chạy đến vài nơi, tuy rằng mịt mù nhưng không phải là hoàn toàn không thể hạ thủ.”
Vấn đề nan giải nhất là bọn họ không biết Alan trông như thế nào, lần trước bọn họ phân tích là đến từ Đông Nam Á, quen thuộc với du thuyền, Hứa Liêu xuất phát từ hướng này mà hạ thủ, tạm thời đã khoanh vùng được một vài nhân viên.
Sở Thức Sâm phỏng đoán: “Nếu trong số những người khoanh vùng thực sự có Alan, những người tham gia bữa tiệc lúc đó hẳn là có thể nhận ra.”
Phản ứng đầu tiên của Hạng Minh Chương là “Tinh Vũ”, mặc dù Sở Thức Sâm này là giả, nhưng những người loạn thất bát tao kia vẫn nên ít gặp thì tốt hơn, liền hỏi: “Em định tìm ai?”
Sở Thức Sâm nói như một lẽ đương nhiên: “Giám đốc Bành đấy thây, không phải anh ấy đã thay anh ký hợp đồng rồi tham gia bữa tiệc trên du thuyền sao?”

Hạng Minh Chương gần như quên mất Bành Hân, che đậy: “Ừm, nhưng Hứa Liêu vẫn đang điều tra, đợi chúng ta quay về gặp mặt rồi nói chuyện vậy.”
Sở Thức Sâm gật gật đầu, hiện tại thật sự không còn việc gì khác, cậu xỏ dép lê đứng lên, nói: “Vậy em về ngủ đây.”
Xoay người bước ra ngoài, Sở Thức Sâm vờ như không nghe thấy tiếng bước chân đi theo sau, quay trở lại phòng ngủ bên cạnh, vừa vào cửa, Hạng Minh Chương liền từ phía sau dán chặt bao vây lấy cậu.
Cằm chạm vào đuôi tóc, Hạng Minh Chương nói: “Lại không sấy tóc rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Anh muốn làm gì?”
Hạng Minh Chương cúi đầu ngửi gáy cậu, thẳng thắn nói: “Anh muốn em.”
Sở Thức Sâm sợ ngứa nên cúi đầu, nhưng vùng da sau gáy lại càng lộ ra nhiều hơn, cậu và Hạng Minh Chương mỗi lần dây dưa đều không có người ngoài, đặc biệt là trưởng bối, cậu nói: “Chú Sâm ở dưới lầu.”
“Vậy chúng ta nhẹ nhàng một chút.” Hạng Minh Chương nói chuyện thả lỏng âm điệu, như đang dỗ dành người ta, “Dù sao em cũng không thích kêu, chỉ có rên, so với tiếng kêu của Linh Đoàn Nhi còn nhỏ hơn.”
Sở Thức Sâm bị anh nói đến xấu hổ, muốn mạnh mẽ lấy lại mặt mũi: “Sao, anh nghe không được tận hứng à?”
Rèm che buông xuống, cửa cũng đã khóa, sợ chân giường ma sát trên sàn ra tiếng, Hạng Minh Chương bế Sở Thức Sâm vào phòng thay đồ bên cạnh.
Tủ quần áo bốn phía đều trống rỗng, Sở Thức Sâm nằm ngửa trên tủ trang sức nằm chính giữa, giống như buồn bực, cắn môi không phát ra một chút âm thanh, cảm xúc hỗn loạn đều nén nhịn trong cổ họng và xoang mũi.
Trong lúc các giác quan hỗn loạn, cậu không cẩn thận làm đổ cái khay trên tủ, một vài viên đá thơm lăn xuống cùng tiếng kêu đinh đinh đang đang.
Da đầu Hạng Minh Chương tê dại trong một khoảnh khắc, như thể trừng phạt mà kéo Sở Thức Sâm xuống.
Dép không biết đã rơi từ khi nào, chân trần của Sở Thức Sâm đứng không nổi, trực tiếp rơi xuống đất, cuối cùng nhỏ giọng phát ra tiếng: “… Hạng Minh Chương!”
Ngã trên thảm dạ cũng không đau, Hạng Minh Chương nghĩ như thế, nhưng hai tay đã duỗi ra trước một bước, anh đỡ lấy thắt lưng của Sở Thức Sâm, nhẹ nhàng áng chừng, bế người quay trở lại phòng ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, Sở Thức Sâm thấm ướt lên gối chỉ còn lại mệt mỏi, cậu hơi cuộn mình vào trong chăn, lo lắng nói: “Phòng thay đồ loạn cả rồi, phải dọn cho sạch.”
Hạng Minh Chương bưng tới một cốc nước nóng nói: “Không sao, sáng mai sẽ có người tới dọn nhà.”
Những thứ lộn xộn đó làm sao có thể để người khác nhìn thấy, Sở Thức Sâm nói: “Không được.”
Hạng Minh Chương có bao giờ phải làm việc vặt, bây giờ mới phản ứng được: “Lẽ nào là anh phải đi dọn?”
Sở Thức Sâm vén chăn lên nói: “Ai dùng thì người đó dọn.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì lần sau không dùng nữa.”
Sở Thức Sâm vỗn dĩ chính là không thích, dùng dư vị đã từng phát run mà lườm Hạng Minh Chương một cái, giống như khi bàn hiệp định lớn nào đó, nghiêm túc nói: “Em đồng ý.”
Hạng Minh Chương im lặng nhìn chằm chằm cậu trong vài giây, sau đó đứng dậy ra khỏi giường.
Sở Thức Sâm vén góc chăn: “Anh đi đâu?”
“Anh đi dọn dẹp.” Hạng Minh Chương nghiêng người, tiếng thở dài bất lực phả vào bên tai Sở Thức Sâm, “Anh không có tiền đồ, không chỉ tận hứng mà làm gì cũng bằng lòng rồi.”.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương