Vào sáng thứ bảy, vườn hoa đã được người tới tưới nước và cắt cỏ từ sớm.
Bà Sở vì bữa ăn này mà bận tối tăm mặt mũi, chọn bộ đồ ăn đẹp, bày biện quanh bàn ăn dài hơn cả tiếng đồng hồ.
Khoảng thời gian này nhà họ Sở quả thật thất lễ, mời Hạng Minh Chương ăn một bữa cơm cũng xem như thể hiện một thái độ.

Ngoài ra còn mời Lý Tàng Thu và một số quản lý cấp cao của Diệc Tư, cảm ơn sự vất vả của họ trong những ngày qua.
Lại nói, Hạng Việt về sau sẽ là cổ đông lớn của Diệc Tư, trước khi có tiếp xúc chính thức, việc tạo cơ hội cho song phương giao tiếp trước với nhau này cũng hoàn toàn không có gì là không tốt.
Bà Sở rất hài lòng với cách sắp xếp của mình, do dự nên dùng chân nến vàng hay bạc, sau đó dành thời gian trang điểm và làm tóc, nhân tiện hỏi: “Tiểu Sâm dậy chưa?”
“Dậy từ sớm rồi.” Dì Đường đang cắm hoa nhỏ giọng nói: “Từ khi xuất viện trở về kỳ lạ lắm, mỗi ngày đều dậy lúc sáu giờ đọc sách, đoán xem hôm qua cậu ấy đọc cái gì? Luật Kinh tế đó!”
Bà Sở sợ hãi: “Nó sẽ không gây chuyện gì nữa chứ?”
Dì Đường vội vàng nói “xuỳ xuỳ xuỳ”: “Nghĩ theo hướng tốt hơn đi, có lẽ đã cải tà quy chính rồi.”
Trong phòng khách trên tầng 2, Thẩm Nhược Trăn đóng quyển sách pháp luật dày cộm lại, đã sắp đến giờ, cậu đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Mấy ngày nay, dì Đường và chị Tú đều chăm sóc cậu rất tốt, ngày nào cũng hỏi han nhiều lần “Có muốn ăn không” hoặc “Có muốn uống không”, Thẩm Nhược Trăn là một người có khao khát ăn uống rất thấp, luôn lắc tay từ chối, những chuyện khác đều cố gắng không làm phiền đến người khác.
Chỉ có duy nhất một lần thỉnh cầu chính là vì quần áo, ngày xưa cứ vào ngày 3 âm lịch hàng tháng, thợ may sẽ đến dinh thự nhà họ Thẩm để đo kích thước, quần áo may xong sẽ được giao đến tận nhà, từ trước đến nay đều không cần Thẩm Nhược Trăn phải bận tâm.
Cậu ghi kích thước cơ thể vào một tờ giấy rồi đưa cho dì Đường, nhờ dì tìm thợ may đặt vài bộ tây trang.
Dì Đường nhìn vào các con số được phân loại nói: “Ai yo, chi tiết thế này à.”
Thẩm Nhược Trăn không biết một cửa hàng quần áo hiện đại trông như thế nào nên đành viết toàn bộ ra, dài rộng cao eo vai hông, các loại vải có độ cứng, độ dày và kích thước khác nhau, lúc làm ra thể nào cũng có sai số, nhất định phải vừa in mặc lên mới đẹp.
Dì Đường nhìn chiều cao trên tờ giấy, sau đó nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu: “Ngày hôm đó dì đã cảm thấy con cao hơn một chút, chỉ tưởng là do khoẻ mạnh hơn thôi, hoá ra là cao hơn 3 phân thật.”
Thẩm Nhược Trăn vẻ mặt bình tĩnh: “Xem ra con đã từng khai gian lừa dì rồi.”
“Chỉ biết doạ người ta thôi.” Dì Đường cười, “Còn cần gì nữa không, dì ra ngoài làm luôn, căn phòng này đơn sơ quá, con xem xem có muốn thêm gì vào không?”
Thẩm Nhược Trăn muốn một cái lư hương nhỏ, cậu thích đốt hương lúc đi ngủ để dễ vào giấc, chuyện khác thì chính là muốn thêm sách.
Sau khi tắm xong, tóc đã khô một nửa, Thẩm Nhược Trăn đem tóc chỉnh trang lại cho gọn gàng, quần áo đã ủi được treo qua đêm, cậu lấy xuống rồi đem từng kiện từng kiện một mặc vào.
Sau khi cài xong chiếc cúc cuối cùng, Thẩm Nhược Trăn đứng trước gương, đưa tay sờ túi áo trước ngực, bên trong trống trơn, cậu quên mất là đồng hồ quả quýt đã bị mất.
Tiền kháng chiến và con dấu son mài của giám đốc ngân hàng đương nhiên cũng mất rồi, chìm sâu dưới đáy biển khó mà tìm lại được.
Thẩm Nhược Trăn nhắm hai mắt lại, đầu cúi xuống từng li từng tí, những thứ quan trọng nhất đối với cậu đã không còn nữa.
Lúc này, bà Sở ở dưới lầu gọi một tiếng “Tiểu Sâm”.

Thẩm Nhược Trăn run rẩy, mở mắt ra ngước lên và nhìn gương một lần nữa.
Vẻ bi thương lúc nãy đã biến mất, sắc mặt trở nên trầm tĩnh và nghiêm túc, chuyện đã đến nước này, cậu không nên tích tụ trong lòng nỗi nhớ về những vật ngoài thân nữa, càng không nên vì hoài niệm quá khứ mà do dự lưỡng lự.
Cậu nhìn chằm chằm chính mình, nhìn vào khuôn mặt giống hệt Sở Thức Sâm.
Cậu muốn tạm thời giấu nhẹm đi mọi chuyện của quá khứ, kể cả cái tên “Thẩm Nhược Trăn” này.
Cậu hít một hơi thật sâu, dường như đang nói lời tạm biệt một cách lặng lẽ.
Tiếng giày cao gót bước lên cầu thang dừng lại trước cửa phòng, bà Sở không sợ lạnh mặc một chiếc đầm lộ ra cánh tay: “Tiểu Sâm, con có ổn không vậy?”
Sau khi ép phẳng cổ áo, vẻ mặt Sở Thức Sâm đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bước tới mở cửa đối mặt với bà Sở, cậu mím đôi môi mỏng gọi: “—Mẹ.”
Bà Sở sửng sốt một hồi, cảm thấy có chút hoang mang khó hiểu: “Aiya … mặc lễ phục đẹp trai thế này, mẹ nhìn không quen.”
Sở Thức Sâm xuống lầu giúp đỡ, không lâu sau, tổng giám đốc của Diệc Tư cùng hai giám đốc cũng đến.
Vài phút sau đó, Lý Tàng Thu cũng đến, có lẽ là do mặc một chiếc áo len sáng màu nên trông ông hoà nhã hơn một chút.
Sở Thức Sâm vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với Lý Tàng Thu, cậu bưng hai ly champagne đưa qua rồi chủ động lên tiếng chào hỏi: “Chú Lý, uống một chút đi.”
Lý Tàng Thu cười nói: “Cảm ơn, không tới muộn chứ?”
Sở Thức Sâm nói: “Còn sớm hơn vài phút.”
Lý Tàng Thu vừa uống rượu vừa quan sát xung quanh nói: “Có vẻ như nhân vật quan trọng vẫn chưa đến.”
Khách mời hôm nay chỉ có Hạng Minh Chương là người quan trọng hơn Lý Tàng Thu, ông đã ở tuổi này rồi, ở Diệc Tư quyền lực lớn nói một không nói hai, sau này phải quy phục người ta nhất định sẽ không cam lòng.
Sở Thức Sâm nói: “Chú Lý, không ai có thể thay thế vị trí của chú ở Diệc Tư.”
Lý Tàng Thu rất thoải mái nhưng cũng rất tỉnh táo: “Nhưng nó sẽ sớm bị lung lay thôi.”
Ông uống một hơi cạn sạch ly champagne: “Bỏ đi, đều là hư danh cả thôi, chú là người sắp nghỉ hưu rồi.

Chỉ có Thức Sâm, lúc đầu là chú cực lực phản đối việc con bán cổ phần của mình, ba con đi rồi, đây là bùa hộ mệnh để lại cho ba người các con.

Con còn trẻ không hiểu rõ, sau này nghĩ thoáng rồi bất cứ lúc nào cũng có thể tới công ty phụ giúp, nhưng một khi đã bán đi, Diệc Tư không còn liên quan gì đến con nữa rồi.”
Sở Thức Sâm sao mà không hiểu được, chỉ có thể nói: “Là con hiểu ra quá muộn, nhưng vẫn nguyện có thể bù đắp.”
“Ừ, không phải mọi thứ đều có cơ hội để sửa chữa.” Lý Tàng Thu thở dài, sau đó mỉm cười, “Có thái độ biết lỗi là tốt rồi, mẹ con nói rằng con đã thay đổi rất nhiều, xem ra không phải bà ấy nói quá.”
Sở Thức Sâm nói đến đây thì dừng, không bàn luận sâu thêm: “Còn cần chú Lý giáo huấn thêm.”
Lý Tàng Thu chân thành nói: “Không thể xem là giáo huấn được, nói thật mất lòng, con cứ nghe là được rồi.”

Sở Thức Sâm cảm thấy Lý Tàng Thu có lời muốn nói, liền nói nhỏ một câu: “Chú Lý, con rửa tai lắng nghe.”
Lý Tàng Thu hạ giọng: “Chuyện của công ty đã có kết cục, bán cho Hạng Việt cũng coi như tìm được mái nhà tốt, bất quá con cũng đừng ngu ngốc, con người Hạng Minh Chương này—“
Đang nói dở thì ngoài cổng vang lên tiếng còi xe, khách đến rồi.
Hạng Minh Chương xuống xe, dặn dò tài xế lấy quà xuống, không thể không khen vườn hoa nhà họ Sở thực sự rất đẹp, thậm chí còn đáng sống hơn nhiều so với căn hộ của anh.
Anh sải những bước chân dài miên man, vừa thưởng thức vừa đi đến trước sân, đúng lúc Sở Thức Sâm từ trong bước ra đón tiếp.
Dưới ánh mặt trời, Sở Thức Sâm mặc một bộ âu phục màu đen tinh xảo, không chỉ chói mắt hơn những bông hoa ở đây mà còn có cảm giác bất khả xâm phạm, mái tóc cắt vừa phải, lông mày và mắt lộ ra, nước da trắng trẻo, chiếc nhẫn mã não xanh phát ra sự sáng chói của bảo thạch.
Hạng Minh Chương đứng yên bất động, sau đoạn tin nhắn đầy ẩn ý đó, anh rất tò mò về thái độ của đối phương khi gặp mình hôm nay.
Sở Thức Sâm bước xuống bậc thềm, vươn tay phải nói: “Hạng tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Hạng Minh Chương bắt tay lại, bàn tay to gần như bao lấy đầu ngón tay của Sở Thức Sâm, nói: “Hơi lạnh nhỉ, thân thể còn chưa hồi phục sao?”
“Cảm ơn đã quan tâm, là do ly rượu mới lạnh thế.” Sở Thức Sâm hỏi, “Hạng tiên sinh có thích uống champagne không?”
Thái độ thân sĩ của Hạng Minh Chương rất ngắn ngủi, vẫn chứng nào tật nấy, ngạo mạn như thể khiêu khích: “Bữa tiệc ký kết tôi không đi được nên khui champagne lần nữa để ăn mừng sao, hôm nay chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.”
Sở Thức Sâm không tranh luận với khách, cùng Hạng Minh Chương đi vào biệt thự, Lý Tàng Thu đợi người đến gần rồi chào hỏi, trên mặt mọi người vui vẻ hoà thuận bắt đầu trò chuyện.
Bữa ăn diễn ra đầy vui vẻ, các chủ đề bàn luận không ngơi nghỉ, Hạng Minh Chương cùng một vài người của Diệc Tư trò chuyện qua lại.
Sở Thức Sâm tò mò về dự án mà họ đang nói đến, cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng Hạng Minh Chương liếc mắt nhìn, giả vờ quan tâm hỏi: “Bọn tôi có cần nói chậm lại chút không?”
“Tuỳ ý mọi người.” Sở Thức Sâm không xấu hổ cũng không khó chịu, hào phóng nói: “Rượu có thể uống chậm một chút, để không bị say.”
Ở sau vườn hoa có một sân golf nhỏ, sau bữa cơm, bà Sở mời mọi người uống trà và đánh bóng cho tiêu cơm.
Hạng Minh Chương tựa lưng vào ghế thổi hồng trà cho nguội, không muốn đứng dậy, ngẩng đầu nói với Sở Thức Sâm: “Làm phiền giúp tôi chọn một cây gậy.”
Đây là lần đầu tiên Sở Thức Sâm bị người khác sai bảo, lại còn là làm caddie (*), cậu đáp: “Có vẻ như trà này không tệ, Hạng tiên sinh thích đến mức không rời tay được.”
(*) caddie: nhân viên kéo bao gậy hay làm “két” là những nhân viên phục vụ được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân
“Đúng rồi, rất thơm.”
Hạng Minh Chương đợi Sở Thức Sâm chọn gậy xong mới đặt ly xuống rồi đứng dậy đánh bóng.
Bà Sở nói: “Tiểu Sâm, có chán không, con cũng chơi cùng đi.”
Sở Thức Sâm không có hứng thú.
Lý Tàng Thu nói: “Nó mới xuất viện không lâu, nên để qua vài ngày nữa hẵng vận động lại.”
Bà Sở nói: “Dù sao cũng là còn trẻ, hồi phục xong cũng không cần kiêng khem quá đâu.”

Lý Tàng Thu đánh xong đi tới, lau mồ hôi nói: “Cứ tĩnh dưỡng một chút mới tốt, đúng rồi, sau này có kế hoạch gì không?”
Ngoại trừ Hạng Minh Chương, tất cả mọi người đều nhìn Sở Thức Sâm.
Lúc đầu Sở Thức Sâm tuyên bố ở nước ngoài đầu tư, nhưng về việc đầu tư vào cái gì thì không ai biết, một vài vị trưởng bối biết rằng đầu tư chỉ là cái cớ, hoang phí phá nhà phá cửa mới là sự thật.
Bà Sở mới trải qua mấy ngày an nhàn, bà không cầu mong con trai có tiền đồ, chỉ sợ rời xa bà lại xảy ra chuyện gì đó nữa.
Hạng Minh Chương cúi đầu nghiên cứu nhãn hiệu của gậy golf, anh đã đưa số tiền cần đưa cho nhà họ Sở, vị Sở thiếu gia này muốn tiêu vào việc gì cũng không liên quan gì đến anh.
Dù sao vị thiếu gia này cũng sẽ không gia nhập công ty.
Không ngờ tới, Sở Thức Sâm nói: “Con muốn đến công ty làm việc.”
Hạng Minh Chương: “…”
(sub lời sếp Hạng: qq gì dzẫy???)
Tất cả mọi người lúc đầu đều sửng sốt, sau đó lại trầm mặc, cây gậy của tổng giám đốc suýt chút nữa vung trúng cây.
Bà Sở há to miệng: “Tiểu Sâm, con không đùa đấy chứ?”
Sở Thức Sâm đã suy nghĩ kỹ càng, cách tốt nhất để hòa nhập vào xã hội này là làm việc, nếu mệnh cậu đã không tận, chi bằng hoà nhập vào thời đại mới này xem có làm nên chút sóng gió gì không.
Còn có một điểm rất quan trọng nữa, nhà họ Sở trông có vẻ giàu có như vậy nhưng không làm gì mà cứ ngồi không thì núi vàng cũng hết, cậu đội lên mình cái tên “Sở Thức Sâm”, muốn vì Sở gia mà làm một chút chuyện.
Nói xong, Sở Thức Sâm hỏi: “Chú Lý, chú có ủng hộ con không?”
Lý Tàng Thu nói: “Diệc Tư sẽ do Hạng Việt quản lý trong tương lai, nếu con muốn gia nhập công ty, vậy thì con phải hỏi ý kiến ​​của Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương tiêu sái ngẩng đầu, thầm nghĩ Lý Tàng Thu lão cáo già này chỉ bằng một câu đã đá trái bóng sang cho mình rồi.

Anh cảm thấy khá là buồn cười, hai mươi bảy năm dùng công ty như kho bạc, chỉ tiêu tiền không kiếm tiền, bây giờ bán đi rồi lại muốn quay đầu đổi ý sao?
Làm việc? E rằng chỉ là làm màu thôi.
Hạng Minh Chương nói: “Trước tiên chăm sóc tốt thân thể đi, mọi thứ khác đều dễ dàng thương lượng.”
Đánh bóng xong, mọi người đều chuẩn bị cáo từ, bà Sở mời Hạng Minh Chương một mình vào sảnh phụ tặng hai túi quà tinh xảo.

Bà nghe Hạng Minh Chương khen hồng trà ngon nên gói lại một ít.
Vô công bất hưởng lợi, Hạng Minh Chương không nhận lấy, giơ tay sờ nơ lụa trên bao, đợi bước tiếp theo.
Bà Sở trong lòng bị lung lay bởi ý nghĩ “kẻ xấu quay đầu” của Sở Thức Sâm, cho dù có phải vứt bỏ mặt mũi cũng phải tranh thủ một chút.
Bà đỏ mặt: “Minh Chương, con có thể cho Tiểu Sâm vào công ty được không? Tính tình nó đã thay đổi rất nhiều, bây giờ ngoan lắm, sẽ không gây phiền phức cho con đâu.”
Hạng Minh Chương nói: “Bác gái, nhân viên cần phải biết làm việc, chỉ ngoan thôi thì chưa đủ đâu.”
Bà Sở nói: “Tuỳ tiện giao việc gì cho nó cũng được, tiền lương bác trả, cũng không cần cho vào danh sách nhân sự đâu, cứ xem như nhân viên thời vụ thôi.”
Hạng Minh Chương vẫn không chịu: “Công ty không phải là đồ chơi qua tay người này người kia, con hiểu lòng thương con của bác, nhưng chế độ tuyển dụng của Hạng Việt công khai minh bạch, những nhân viên khác sẽ nghĩ gì đây?”
Bà Sở xấu hổ nói: “Sao lại làm phiền người bên con được, cứ để người quen của Diệc Tư dẫn dắt đi.”

Hạng Minh Chương đã quen đánh thái cực: “Con vẫn chưa hiểu rõ nhân viên của Diệc Tư.”
“Để cho nó thử đi, với bản tính của nó nhiều lắm chỉ chịu được ba ngày, tự mình sẽ thấy khổ mà rút lại lời nói thôi.” Bà Sở nói xong cũng cảm thấy buồn cười, xấu hổ cười lên.
Hạng Minh Chương thẳng thắn né tránh, từ chối nhận hồng trà: “Nhiều quá, con uống không hết.”
Bà Sở giải thích: “Là hai phần, một phần con giữ lại, một phần cho mẹ con nếm thử.”
Vẻ mặt của Hạng Minh Chương khẽ động, ánh mắt dịu đi vài phần không thể nhận ra, cuối cùng cầm lấy chiếc túi.

Vừa đúng lúc xe đưa đón đã đến, anh cáo từ rồi đi ra ngoài.
Trong vườn hoa, Lý Tàng Thu chơi bóng mệt rồi, không đợi xe của mình đến đón liền trực tiếp phân phó tài xế nhà họ Sở khởi động xe, ngồi thẳng vào, không chào hỏi gì liền rời đi.
Hạng Minh Chương bàng quan nhìn Lý Tàng Thu rời đi, thầm nghĩ nhà họ Sở đã dựa vào kẻ khác quá lâu rồi, lại đem người ngoài vào quản lý việc nhà, Sở Triết dưới suối vàng nếu biết được sẽ có tâm trạng thế nào đây?
Ở phía sau Sở Thức Sâm cũng chứng kiến ​​hết thảy, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Khẽ ho một tiếng rồi đến gần, Sở Thức Sâm nói: “Hạng tiên sinh, tôi tiễn anh.”
Bước xuống bậc thềm, Hạng Minh Chương lắc lắc túi quà trong tay: “Để thoả mãn cậu mà bà Sở đã lãng phí bao nhiêu miệng lưỡi đi tặng quà, thật là đáng thương cho tấm lòng của bậc cha mẹ.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Vậy anh đáp ứng rồi sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Cầu xin người khác phải tự mình nói mới thể hiện đủ lòng thành.”
Sở Thức Sâm trong nháy mắt dùng cả người chặn đường Hạng Minh Chương, doanh nhân coi trọng nhất là lợi ích, không có lợi ích thì cầu xin cũng chẳng có ý nghĩa gì, cậu nói: “Hạng tiên sinh, anh cho rằng người của Diệc Tư sẽ nghe anh hay nghe Lý Tàng Thu?”
Ánh mặt trời chói chang, Hạng Minh Chương hơi nheo mắt lại, hai bên sắp bàn giao với nhau, trình tự là một chuyện, lòng người lại là một chuyện khác, người của Diệc Tư những ai có thể sử dụng, những ai không thể sử dụng vẫn chưa nắm rõ.
Sở Thức Sâm không có cổ phần nên không ai e ngại, nhưng thân là con trai nhà họ Sở mọi người ít ra cũng sẽ có phần nể mặt nên làm một số việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nếu Sở Thức Sâm chiếm được một vị trí dưới trướng của Lý Tàng Thu, đối với việc hỗ trợ Hạng Việt không nghi ngờ gì chính là sự trợ giúp tốt nhất.
Hạng Minh Chương không thích chơi đánh đố liền nói: “Đôi bên cùng có lợi, nhưng cậu cũng cần phải có bản lĩnh đó.”
Sở Thức Sâm biết rằng Hạng Minh Chương động tâm rồi liền trả lời: “Không bằng thử xem sao, cho tôi làm chút chuyện vì gia đình, dù sao thì anh cũng không mất mát gì.”
Hạng Minh Chương nói: “Vung roi bước tiếp đoạn đường dài, hoá ra là cậu nghiêm túc đấy à?”
Sở Thức Sâm cười nhẹ: “Nếu như anh xem đó là lời nói đùa thì ngày hôm nay căn bản sẽ không tới.”
Hạng Minh Chương nhìn cậu chằm chằm: “Cậu đang thăm dò tôi?”
“Không.” Sở Thức Sâm những gì nên nói cũng đã nói rồi, cậu quay lại phần đầu của cuộc trò chuyện, lễ độ mà thừa nhận, “Tôi đang cầu xin anh.”
Đôi mắt của Hạng Minh Chương di chuyển xuống cổ Sở Thức Sâm, vết trầy xước bên cạnh cổ đã hoàn toàn lành lặn, nhẵn nhụi không để lại dấu vết nào, hầu kết cũng không di chuyển, không biết là đang thấp thỏm không yên hay là đang điềm tĩnh không lo nữa.
Sở Thức Sâm mặc cho người thưởng thức, xem ra là vế sau rồi.
Thật lâu sau, Hạng Minh Chương nhắm mắt lại nói: “Chín giờ sáng thứ hai đến Viễn thông Hạng Việt tìm tôi.”
—.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương