Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng FULL
-
Chương 14
Tổ trưởng Triệu hồi thần, gần đây không ít người mặc tây trang mang giày da ghé qua, chưa được hai câu đã để lộ ra mục đích, sau đó bị ông đuổi ra khỏi cửa, hôm nay thực sự là một chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng là một niềm vui bất ngờ.
Một câu “Hạng tiên sinh” đã lộ ra thân phận, Hạng Minh Chương hiểu ý của Sở Thức Sâm, nhân cơ hội đưa ra bàn tay phải: “Triệu tiên sinh, tôi là Hạng Minh Chương.”
Tổ trưởng Triệu quay qua, cười đáp: “Hạng tổng bớt chút thời gian ghé qua, thật vinh dự cho cửa tiệm nhỏ của tôi quá.”
Hạng Minh Chương không thích giả vờ thông minh, khách sáo nói: “Tôi là người ngoài ngành, không chê cười tôi học đòi làm sang là tốt rồi.”
Tổ trường Triệu tươi cười khách sáo, trong lúc đắm chìm trong tiếng đàn tỳ bà lúc nãy, quay đầu nhiệt tình hỏi Sở Thức Sâm có phải là người chơi chuyên nghiệp hay không, học bao nhiêu năm rồi, vừa rồi đàn là khúc nhạc nào.
Sở Thức Sâm đứng dậy trả lời: “Kể ra rất dài, ngài có vui lòng trò chuyện hay không?”
Tổ trưởng Triệu trong lòng rõ ràng: “E rằng không chỉ là nói về tỳ bà nhỉ.”
Sở Thức Sâm thẳng thắn nói: “Nếu vui thì chúng ta có thể dành vài phút nói thêm về dự án, như vậy có được không?”
Tâm tình của tổ trưởng Triệu vừa đúng lúc vui vẻ, đồng ý một cách sảng khoái, dẫn bọn họ lên quán cà phê ở tầng 2 ngồi.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm cùng nhau đi lên cầu thang, cánh tay buông thõng bên hông của họ thỉnh thoảng chạm vào nhau, Hạng Minh Chương thả chậm bước chân hỏi: “Cái này được xem là gì đây? Giúp đỡ tôi sao?”
Sở Thức Sâm nghe xong dừng lại: “Tôi quên rồi, tôi cũng bị sa thải rồi, đây xem như là lo chuyện bao đồng vậy.”
Cậu nói xong định bụng đi xuống, Hạng Minh Chương duỗi tay ngăn cản cậu, giọng điệu hạ xuống rất thấp nhưng biểu cảm không hề tức giận: “Cố tình trả thù tôi?”
Sở Thức Sâm lặp lại lời cũ: “Nếu anh cầu xin tôi giữ lại, tôi có thể suy nghĩ.”
(coconut pussy lắm anh Hạng à =))))
Giám đốc ở trên vẫy tay thúc giục, Hạng Minh Chương vừa cười vừa tiến gần thêm nửa bước: “Cậu ngày hôm đó rải một túi bắp ngô làm chết bốn con chim hoàng yến nhà tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.”
Ánh mắt Sở Thức Sâm lộ ra vẻ kinh ngạc, chưa kịp hỏi là thật hay giả, Hạng Minh Chương đã giật mạnh tay, giữ lấy vai cậu cùng nhau lên lầu.
Một ấm cà phê pha sẵn vô cùng thơm và đậm đà, tổ trưởng Triệu đang rất phấn chấn, ở đối diện bàn hiếu kỳ đặt rất nhiều câu hỏi.
Sở Thức Sâm lúc 5 tuổi học đánh tỳ bà, năm đó phụ thân tặng cho cậu một cái bàn tính bằng ngọc, dạy cậu tính toán, một tháng sau đó cậu ngày nào cũng cầm bàn tính chạy qua chạy lại, quả thực rất phiền người.
Mẫu thân khiển trách, nói rằng cho cậu tiếp xúc với việc tiền nong quá sớm, khó tránh khỏi sau này trở nên thực dụng.
Nếu hai tay đã thích gảy bàn tính như thế, chi bằng dạy cho cậu chơi tỳ bà, cho cậu bồi dưỡng một chút tình cảm sâu đậm với nghệ thuật.
Sở Thức Sâm học được cách chơi tỳ bà, lúc không có người thì tự lấy đó làm niềm vui, rất ít khi thể hiện với người khác, khúc nhạc vừa rồi là một khúc nhạc dân gian đã bị thất truyền, hào hùng bi tráng, có thể xem như một khúc nhạc đấu tranh.
Chủ đề trò chuyện đều xoay quanh đàn tỳ bà, Hạng Minh Chương ngồi bên lắng nghe không nói, anh chưa bao giờ nghe nói bà Sở biết chơi tỳ bà, lại càng không nghĩ tới Sở Triết sẽ tặng con trai một cái bàn tính.
Nhưng bộ dạng nói chuyện ngay thẳng của Sở Thức Sâm vô cùng linh hoạt và chân thành, có vẻ như khả năng nói dối đã được dày công tôi luyện.
Trò chuyện cũng được kha khá, Sở Thức Sâm quan sát xung quanh, đề tài câu chuyện dần thay đổi: “Toà nhà này trước đây từng là một ngân hàng, là nơi có mùi tiền nặng nhất, sửa lại thành quán cà phê như mang đến một phong vị hoàn toàn khác.”
Tổ trưởng Triệu nói: “Chắc đó là thời Dân Quốc nhỉ.”
Sở Thức Sâm gật đầu: “Vâng, so với ngân hàng Lịch Tín còn thành lập sớm hơn.”
Nhạc khí kiểu Trung Quốc không thể tách rời nguồn gốc cổ xưa, tổ trưởng Triệu yêu thích khía cạnh này, chắc hẳn đối với lịch sử cũng có sự quan tâm nhất định.
Sở Thức Sâm bắt đầu từ ngân hàng trước kia rồi kể về một số câu chuyện thú vị trong ngành.
Tổ trưởng Triệu quả thực nghe đến mức say sưa, đợi đến khi chủ đề chuyển đến kinh doanh trong thời đại cũ và mới, ông và Sở Thức Sâm mới bắt đầu trò chuyện.
Hạng Minh Chương uống một ngụm cà phê, theo đó nhịn xuống một nỗi hiếu kỳ.
Sở Thức Sâm không chỉ đơn giản như vậy, những hiểu biết của cậu rõ ràng từng thứ một, tựa như là một người vô cùng giàu kinh nghiệm trong nghề.
Tổ trưởng Triệu có chút nghi vấn: “Sao cậu lại có thể hiểu biết thấu đáo như thế, đã từng làm việc ở ngân hàng rồi sao?”
“Chỉ là một chút kiến giải vụng về mà thôi.” Sở Thức Sâm ngừng lại, “Dự án này công ty vô cùng xem trọng, tận tâm là chuyện nên làm, nếu không thì hôm nay Hạng tiên sinh sẽ không xuất hiện ở đây.”
Không biết sự ăn ý này đến từ đâu, không cần đến ánh mắt ra hiệu của Sở Thức Sâm, một câu nói là đủ rồi.
Hạng Minh Chương sáng tỏ mà đặt ly xuống, nói qua về nhu cầu trên phương diện kinh doanh, nói về vấn đề thực hiện triển khai kỹ thuật như thế nào.
Anh lấy ra vài ví dụ, nhằm vào sự mạnh mẽ, lời ít ý nhiều và dễ hiểu để thể hiện ưu thế của Hạng Việt.
Mặc dù thời gian có hạn nhưng kết quả vượt qua sự mong đợi, Hạng Minh Chương để lại một khoảng trống thích hợp, hẹn tổ trưởng Triệu một dịp gặp mặt chính thức khác để nói về cơ hội này.
Lúc gần đi, tổ trưởng Triệu tiễn bọn họ xuống lầu hỏi: “Đúng rồi, sao lần trước trao đổi không nhìn thấy Sở tiên sinh?”
Sở Thức Sâm tự do phát huy đáp: “Lúc đó tôi đang bận một dự án khác.”
Tổ trưởng Triệu không nghi ngờ cậu, ước định lần sau gặp mặt sẽ nói chuyện nhiều hơn.
Bức tường treo đàn tỳ bà thiếu đi một vị trí, cây đàn vừa rồi chơi thử chưa được treo lên trở lại, Sở Thức Sâm thừa nhận mục đích không trong sáng, chủ động thổ lộ: “Cây tỳ bà đó tôi rất thích, chỉ là hai mươi vạn (*) thì hơi đắt một chút, nếu không tôi nhất định sẽ lấy nó rồi, xin thứ lỗi.”
(*) hai mươi vạn tệ = 200,000 tệ ≈ 685 củ VND =))))
Tổ trưởng Triệu bội phục phong độ của câu: “Nhờ đàn mới có duyên làm bạn, lần khác đến mua cũng được.”
Rời khỏi cửa hàng, mưa to rồi, Hạng Minh Chương không mang dù, người cũng cao hơn một chút nên từ tay Sở Thức Sâm cầm lấy cây dù bung ra, hai người cùng đi bộ qua bên phố.
Sở Thức Sâm quay đầu nhìn về phía toà nhà, cửa lớn chầm chậm đóng lại, cậu từ chủ nhân lại biến thành khách qua đường.
Hạng Minh Chương sớm đã nhận ra Sở Thức Sâm không thoải mái, như thể đang tích tụ gì đó khó lòng giãi bày, anh hạ dù xuống che đi tầm nhìn của Sở Thức Sâm rồi hỏi: “Đi đâu?”
Nước mưa lạnh ngắt thấm vào áo sơ mi mỏng manh, Sở Thức Sâm rùng mình: “Tôi muốn đi uống một ly.”
Mượn rượu giải sầu à, Hạng Minh Chương không hỏi, nói: “Tôi dẫn cậu đến một nơi.”
Con phố lâu đời ẩn chứa rất nhiều nơi có thể mua rượu, Hạng Minh Chương dẫn Sở Thức Sâm đến một quán rượu yên tĩnh, tên là “Vân Diếu”, anh là khách quen nên không cần đặt bàn trước.
Trong ghế lô cố định có một chiếc ghế dài cực kỳ mềm mại, Sở Thức Sâm ngồi lên đó cơ thể hơi lún xuống, không kiềm được mà thả lỏng sống lưng.
Không lâu sau, phục vụ mang đến bảy tám chai rượu và vài gia vị pha chế.
Hạng Minh Chương rửa tay ngồi xuống đối diện, khui một chai rượu tequila, cho thêm rượu và nước cốt chanh rồi lắc lên, đổ ra ly rồi đưa đến cho Sở Thức Sâm.
“Khai vị.” Anh nói.
Sở Thức Sâm cầm lên uống một hơi, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi: “Hơi chua một chút.”
Hạng Minh Chương lại mở thêm một chai whisky, trộn thêm mật ong và rượu ngoại, nói: “Ly này nồng độ cao, uống chậm thôi.”
Sở Thức Sâm hai ngụm liền uống hết, dưới cái nhìn không nói nên lời của Hạng Minh Chương hỏi: “Còn nữa không?”
Qua ly thứ ba thì Sở Thức Sâm cuối cùng cũng chậm lại, Hạng Minh Chương rảnh tay nên tự làm cho mình một ly, hai người cùng uống rượu, lâu lâu ánh mắt lại giao nhau.
Qua sự việc phát sinh ngày hôm nay, quyền chủ động đã nằm trên tay Sở Thức Sâm.
Hạng Minh Chương thừa nhận bản thân đã xem thường cậu rồi, Sở Thức Sâm sẽ không nhân nhượng, cậu muốn quay trở lại công ty, khúc nhạc tỳ bà ngày hôm nay, cuộc trao đổi thẳng thắn về việc kinh doanh đó chính là cái giá mà cậu đưa ra.
Tình thế thay đổi, Sở Thức Sâm không những phải đem tôn nghiêm lấy lại, mà còn phải khiến cho “bàn tay đứng sau hậu trường” phải cam tâm tình nguyện mời cậu quay trở lại.
Sở Thức Sâm không hề dây dưa nói: “Tôi muốn cùng anh ký một thoả thuận quân tử.”
Hạng Minh Chương đáp: “Tôi nói rồi, tôi không phải quân tử.”
“Vì thế mới cần thoả thuận trói buộc.” Sở Thức Sâm đong đưa ly rượu rỗng, “Anh chịu hay không?”
Hạng Minh Chương nói: “Thế thì phải xem nội dung thoả thuận thế nào, tôi biết cậu muốn quay lại Diệc Tư, thế thì muốn chức vụ nào?”
Sở Thức Sâm để ly xuống, đáy ly bằng pha lê va chạm với bàn đá cẩm thạch vang lên tiếng lanh lảnh, ngữ khí ung dung của cậu nghe có phần nghiêm trọng: “Không, tôi muốn quay về Hạng Việt.”
Hạng Minh Chương bất ngờ: “Hạng Việt?”
Sở Thức Sâm đã cẩn thận suy nghĩ rồi, Hạng Việt dẫn đầu trong ngành, bất kể về nghiệp vụ hay quản lý đều đứng đầu, có thể học được rất nhiều thứ.
Trận thua vừa rồi cũng khiến cậu hiểu ra rồi, trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, cậu phải ra khỏi Diệc Tư mới có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Hơn nữa, cậu cần phải mượn lực của Hạng Minh Chương, tiếp cận gần hơn mới dễ hoàn thành công việc.
Sở Thức Sâm gật đầu khẳng định: “Anh đồng ý không?”
Hạng Minh Chương hỏi: “Tại sao?”
Ly rượu có nồng độ cao kia phát huy tác dụng, Sở Thức Sâm đại não choáng váng một giây, cảm thấy níu lưỡi mà “A” lên một tiếng, sau đó cậu chữ được chữ mất, giản lược lại câu trả lời: “Tôi muốn gần anh hơn một chút.”
(bán mình r con ơi nhà ngoại cứu k nổiii =))))
Hạng Minh Chương nghi ngờ khả năng nghe của mình có khi nào xảy ra vấn đề rồi không, có khi nào tiếng Trung của anh cũng tệ đi rồi không, sững sờ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Trong lúc phân tâm, Sở Thức Sâm đã đổ đầy ly whisky, hai ba ngụm đã uống được nửa ly.
Hơi rượu lan lên mặt, hai má không tránh được đỏ lên, cậu mím môi không biết đang nghĩ gì, bỗng nhiên cậu bỏ cuộc mà mở miệng, tâm sự ẩn giấu theo hơi thở nồng nặc mùi rượu phả ra ngoài.
Hạng Minh Chương nhớ lại ánh nhìn sau khi kết thúc khúc nhạc tỳ bà kia, ánh mắt Sở Thức Sâm lúc đó rõ ràng là sự khổ sở.
Duỗi người cướp lấy ly rượu, Hạng Minh Chương nói: “Đừng uống nữa, có muốn ăn gì không?”
Sở Thức Sâm lắc đầu: “Không đói.”
Hạng Minh Chương nhìn lướt qua thực đơn ngày hôm nay: “Vịt quay rượu vang ở chỗ này không tệ, tuỳ tiện thử xem.”
“Vịt quay…” Sở Thức Sâm mang chút ý say, “Tôi từng ăn ở một cửa hiệu lâu đời ở Bắc Bình rồi, da giòn thịt mềm, thơm lắm.”
Hạng Minh Chương hoang mang: “Bắc Bình?”
Sở Thức Sâm không hiểu ý anh, xé một mảnh giấy từ sổ ghi ý kiến, tay còn lại cầm lấy bút máy, dưới sự ngầm đồng ý của Hạng Minh Chương mà bắt đầu viết thoả thuận.
Cậu vừa viết vừa nói rõ: “Không cho phép hãm hại tôi, không cho phép tuỳ ý sa thải tôi.”
Hạng Minh Chương nhìn chằm chằm hai hàng chữ phồn thể, cho rằng sẽ còn một điều “Không cho phép lợi dụng tôi”, nhắc nhở hỏi: “Còn nữa không?”
Sở Thức Sâm nghiêm túc suy xét một hồi, viết xuống điều thứ ba: “Không cho phép bắt tôi gọt táo.”
Hạng Minh Chương: “…”
Anh thầm nghĩ, không phải gọt xong là để cho cậu ăn à.
Tác dụng của rượu càng ngày càng mạnh, Sở Thức Sâm viết chữ không vững, đầu bút máy dưới sự tì mạnh trên giấy để lại một đường nghuệch ngoạc lên ngón trỏ tay trái, vết mực rất nhanh khô sắp sửa để lại dấu vết trên làn da trắng nõn.
Hạng Minh Chương rút một tờ khăn giấy, vươn tay đưa cho Sở Thức Sâm lau, kết quả Sở Thức Sâm vỗ một cái đẩy anh ra, cảnh cáo nói: “Không có phép tắc, trước khi đóng dấu không được động vào.”
Hạng Minh Chương tức đến bật cười: “Cái thoả thuận rách nát này còn cần phải đóng dấu sao?”
“Đương nhiên rồi.” Sở Thức Sâm thần trí không thanh tỉnh thì thầm, “Nhưng con dấu của tôi mất rồi, bằng thạch anh thượng hạng, thợ thủ công của Pháp Lan Tây (*) phải đúc tận ba tháng đấy.”
(*) Pháp Lan Tây hình như là tên của nước Pháp thời Dân Quốc
Bắc Bình còn chưa đủ, bây giờ lại còn Pháp Lan Tây?
Hạng Minh Chương giơ tay bảo phục vụ mang rượu đi, nếu còn uống nữa, nói không chừng còn mơ về cả đời nhà Thanh luôn.
Thoả thuận đã viết xong, Sở Thức Sâm ký tên vào, theo thói quen viết ba chấm thuỷ (*), dừng lại một hồi, bất đắc dĩ cười lên, sửa thành ba chữ “Sở Thức Sâm”.
(*) tên cũ của thụ là Thẩm Nhược Trăn, chữ Thẩm viết là 沈, mọi người có thể thấy phía trước chữ này có ba chấm thuỷ 氵, mém tí nữa con tui viết nhầm tên cũ rồi là toanggg
Cậu bỏ giấy bút xuống, tựa lưng vào chiếc đệm êm ái phía sau, công kích của rượu khiến cho đại não như phát sốt, nhưng cơ thể thì lại có chút lạnh.
Hạng Minh Chương cầm thoả thuận lên xem xong thì Sở Thức Sâm đã nghiêng đầu ngủ mất rồi, bờ vai hơi cuộn lại, xương quai xanh lõm xuống để lại một cái bóng sâu hoắm.
Bên ngoài mưa như trút nước, trong thời gian ngắn không rời đi được, Hạng Minh Chương cởi áo gió mặc ngoài, đi qua đắp lên người Sở Thức Sâm.
Phải đến gần sẩm tối mưa mới nhỏ dần, Hạng Minh Chương gọi xe đưa Sở Thức Sâm về nhà.
Anh cho rằng tửu lượng của tên ăn chơi này ít nhất có thể lấy một chọi ba, ai ngờ được mới nửa chai whisky đã mơ mơ hồ hồ rồi.
Bất quá Sở Thức Sâm lúc say cũng không tệ, không điên không nháo không nôn, vẫn còn biết tự mình cài dây an toàn.
Sở Thức Sâm về nhà ngủ trọn một đêm.
Sáng hôm sau, Sở Thức Sâm tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, cả người có phần ngây ngốc, cậu nhớ rằng mình cùng Hạng Minh Chương uống rượu, nói đến chuyện quay lại công tí, cụ thể nói như thế nào thì không còn ấn tượng nữa.
Cậu cũng không nhớ rằng… tại sao áo gió của Hạng Minh Chương lại đang treo trong phòng mình.
Tắm rửa sạch sẽ, Sở Thức Sâm xuống lầu.
Ở cổng ngoài một chiếc xe vật liệu lái đến, người giao hàng đặt xuống một cái hộp, bảo cậu ký tên.
Người gửi hàng chỉ ghi một chữ “Hạng”.
Sở Thức Sâm ký tên và nhận hàng xong, cái hộp hình chữ nhật, vừa to vừa nặng, tầng tầng bao bọc như thể đồ vật bên trong vô cùng quý giá.
Bóc ra đến cuối cùng là một lớp vải nhung sẫm màu, Sở Thức Sâm cẩn thận mở ra, bên trong thế nhưng lại là cây đàn tỳ bà mà hôm qua cậu đã chơi.
Trên dây đàn đặt một tờ giấy “thoả thuận quân tử”, cậu lấy nó ra, Hạng Minh Chương đã ký tên ở bên dưới rồi.
Điện thoại kêu, Sở Thức Sâm chưa kịp nhìn đã bắt máy, bên tai truyền đến âm thanh của Hạng Minh Chương: “Đã nhận được chưa?”
Sở Thức Sâm hỏi: “Anh nói thoả thuận hay cây đàn?”
Hạng Minh Chương trả lời: “Tôi cho rằng cả hai thứ cậu đều thích chứ.”
Sở Thức Sâm đáp: “Vậy là anh đồng ý rồi?”
Hạng Minh Chương nói: “Đúng, tôi đồng ý rồi.”
Sở Thức Sâm đưa tay sờ thân đàn, lướt nhẹ qua dây đàn một chút: “Vậy tôi quay lại Hạng Việt, cương vị cụ thể là như thế nào?”
Hạng Minh Chương đáp: “Tôi bảo bộ phận nhân sự tra cứu cả đêm, Hạng Việt hiện tại chỉ còn trống hai vị trí, cậu có thể tự mình chọn.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Hai vị trí nào?”
“Một là bảo vệ trong khuôn viên.” Hạng Minh Chương dừng lại một lúc, “Hoặc là thư ký của tôi.”
Sở Thức Sâm cảm thấy như bị lừa rồi, bị lừa một vố to.
Hạng Minh Chương truy vấn: “Cậu chọn cái nào?”
Sở Thức Sâm đành phải nói: “…Thư ký.”
“Vậy thì tốt.” Hạng Minh Chương trịnh trọng nói, “Tuần sau gặp, thư ký Sở.”
—.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook