"Quản chế rồi cũng là một kết quả, ăn trộm chính là ăn trộm!"

Người phụ nữ kia không thuận theo không ngăn trở, một đôi mắt lại nhìn Mục Đông Lâm không thôi.

Mang theo dò xét, mang theo kinh diễm.

Vẻ mặt Mục Đông Lâm như thường, chỉ khi không có người như vậy.

"Quản chế... Tôi đi xem!"

Người nọ xoay người đi, người phụ nữ kia vẫn nhìn chằm chằm Mục Đông Lâm như cũ, hỏi:” Chàng trai, cậu là người nào của cô bé này?"

Mục Đông Lâm lại như không nghe thấy, liếc mắt nhìn Lê Bắc Niệm, chán ghét trào phúng nói: "Mặt thật dài."

Trái tim Lê Bắc Niệm hung hăng bị nhéo lại một chỗ, khó chịu, ấm ức.

Người này, cảm thấy mất mặt sao?

Anh luôn là như vậy, cao cao tại thượng, thái độ tự cao tự đại.

Đối với người vợ là cô này, cũng không quan tâm chút nào.

Trưởng bối để anh cưới, anh liền cưới.

Chỉ là, sau khi cưới về, cũng không coi cô là vợ, mà là một vật trang trí di động.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mục Đông Lâm quen thuộc đến tận xương tủy hiện ra, Lê Bắc Niệm cười lạnh một tiếng: "Không cho anh một cơ hội lộ mặt, người ta còn tưởng rằng vợ tương lai của Mục Đông Lâm là kẻ tốt lành gì."

Người phụ nữ kia cả kinh, nói: "Thì ra hai người là vị hôn phu vị hôn thê nha, chàng trai ánh mắt cậu bị sao vậy, vừa ý tên trộm như thế này?"

"Đúng vậy, có vài người mắt bị mù thật." Lê Bắc Niệm phụ họa, thấy mặt Mục Đông Lâm càng âm trầm, độ cong khóe môi mở lớn hơn một chút, chậm rãi nói: "Nhưng mà, số mệnh thì phải nhận, anh nói xem, vị hôn phu?"

Mục Đông Lâm hơi lườm, nụ cười châm chọc bên môi Lê Bắc Niệm, đôi mắt sâu thêm.

Ở trên gia yến mấy ngày trước, Mục Đông Lâm gặp cô mấy lần.

Lúc nhìn thấy mình, cô gái này mắt cũng trợn cả lên rồi.

Mong chờ chạy tới thái độ cần thận lấy lòng nói chuyện với mình, tự giới thiệu: "Em chính là Lê Bắc Niệm, vị hôn thê của anh, sau này chúng ta có thể qua lại bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn một chút."

"Anh Đông Lâm, anh thật đẹp trai, em cảm thấy có thể gả cho anh thật sự quá hạnh phúc!"

"Tuy rằng bây giờ em vẫn chưa xứng với anh, nhưng em sẽ cố gắng."

...

Nhưng thời gian ngắn ngủi mấy ngày, thái độ cẩn thận lấy lòng từng li từng tí trước đây hoàn toàn không thấy.

Không biết có phải ảo giác của Mục Đông Lâm hay không, vậy mà lại cảm thấy cô gái này trở nên thành thục hơn so với mấy ngày hôm trước một ít.

Rõ ràng vẫn là gương mặt này, ngay cả trang điểm cũng không thay đổi, mặt ngước lên trời, ngay cả quần áo cũng là áo dài quần dài màu đen quê mùa muốn chết, cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều so với lần trước.

Có lẽ là vì quần áo.

Mục Đông Lâm không mở mắt, không nhìn cô nữa, cũng không nói chuyện.

Thẩm đội nhìn thấy, không nhịn được nhìn Lê Bắc Niệm nhiều hơn.

Đã sớm nghe nói vị hôn thê đính hôn từ nhỏ của Mục Đông Lâm đã trở về, không ngờ, lại có thể là cô.

"Quản chế rồi, Mục tiên sinh."

Giọng nói của người kia truyền đến, người phụ nữ kia nhanh chóng đi tới, nói: "Tôi đã nói nhìn hay không nhìn đều giống nhau, sao lại..."

Mục Đông Lâm cũng đi tới, liếc một cái.

Một bóng đen lén lút đi theo đằng sau một người đàn ông, quần đen áo đen mũ đen, dễ dàng có thể bắt được trên tay nắm cửa trên xe buýt, người cao ít nhất một mét tám trở lên, hơn nữa thân hình cao lớn cường tráng, rõ ràng chính là một người đàn ông!

Một hình ảnh trong đó, là một màn Lê Bắc Niệm đuổi chạy theo người đàn ông kia.

Lời người phụ nữ kia đang nói liền bị mắc kẹt ở cổ họng, nhìn Lê Bắc Niệm đứng ở đằng xa một chút.

Hoá ra nha đầu kia chẳng những không phải kẻ trộm, mà còn là một người bắt trộm?

Lê Bắc Niệm nhìn thấy biểu cảm đó của bọn họ, xa xa cười lạnh một tiếng với bọn họ, nói: "Tôi có thể đi được chưa? "

Chỉ là, vẫn không nhận được câu trả lời gì, Lê Bắc Niệm tự động xoay người, cất bước rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương