Trời Sinh Quyến Rũ
-
Chương 19
Có thể phòng ngủ của Blue là phòng nhỏ nhất trên tầng hai, nhưng nó cũng xa phòng ngủ của bà chủ cô nhất, và nó có một cái ban công nhỏ xíu nhìn ra sân sau. Cô ngồi khoanh chân trên tấm thảm nhung hồng, lưng tựa vào lớp ga trải giường phồng in hoa trong lúc quan sát bức vẽ mình vừa mới hoàn thành. Mắt Nita trông như mắt chồn sương. Cô sẽ phải sửa lại. Có khi không.
Chiếc đồng hồ mạ vàng đặt cạnh giường chỉ đúng mười hai giờ đêm. Cô đặt tập giấy vẽ sang bên, ngáp dài nhắm mắt lại. Trong đầu, cô thấy cái nhà xe náu mình dưới tán lá cây. Cô tưởng tượng ra bóng đèn lập lòe trên ô của sổ, gọi cô về nhà. Nhưng nhà xe không phải là nhà, và rồi cô sẽ không còn nhớ nó nữa, giống như cô đã thôi nhớ tất cả những nơi khác mình từng bỏ lại phía sau. Tất cả những người khác mà cô đã bỏ lại phía sau.
Thứ gì đó đập vào cửa ban công, cô liền nhảy dựng lên. Khi quay người lại nhìn, cô thấy một cái bóng lù lù. Tim cô tròng trành. Một trận chiến của những cảm xúc – mong chờ, khiếp sợ, giận dữ - ập vào cô cùng một lúc. “Anh nghĩ mình đang làm gì thế? Tôi suýt nữa thì lên cơn đau tim rồi.”
“Anh vẫn làm thế với phụ nữ mà.” Dean bước vào trong. Ở anh toát ra mùi gia vị và gì đó lạ lắm, trong khi cô có mùi như khoai tây rán. Anh nhìn cái áo phông Goodyear nhăn nhúm, từ lâu đã dính vệt sơn trên logo của cô. Sáng nay cô thậm chí còn chưa gội đầu vì Nita cứ nện ba toong vào cửa phòng tắm đòi ăn sáng. Thế nhưng, dường như anh có vẻ chỉ trích căn phòng rặt một màu hồng nhiều hơn là cô. “Em giữ mấy con búp bê Barbie ở đâu thế?”
“Anh đã có thể gọi điện,” cô đáp trả. “Hay, tốt hơn là cứ tiếp tục phớt lờ em đi.” Cô nói nghe như một cô bạn gái cũ đang dỗi hờn, nhưng thật đau khi anh cứ tránh xa, mặc dù đó chính là điều cô muốn ở anh.
“Nào, gọi điện thì có gì vui chứ?” Anh mặc quần jean cài cúc cùng áo sơ mi đen vừa vặn phía trước xếp nếp theo dạng lễ phục. Ai lại nghĩ đến chuyện kết hợp những thứ như thế chứ? Và còn làm rất hoàn hảo nữa.
“Sao anh biết đây là phòng em?”
Anh luồn ngón tay vào trong ống tay áo đã gấp lại của cô vuốt thẳng ra. “Phòng duy nhất còn sáng đèn.”
Nếu trời không quá khuya, nếu Nita chưa từng thử thách những mảnh kiên nhẫn cuối cùng của cô, nếu cô không nhớ anh nhiều đến thế thì cô đã có thể giấu giếm những cảm xúc bị ngược đãi của mình tốt hơn rồi. Nhưng lúc này cô giật tay lại. “Anh đã phớt lờ em cả tuần, và giờ anh quyết định xuất hiện vào giữa đêm khuya cơ đấy.”
“Anh đã biết nếu có cơ hội là em sẽ nhớ anh ngay.”
“Biến đi.”
Anh nhìn xuống cô bằng đôi mắt xanh xám mơ màng, ngón tay cái cọ lên gò má cô. “Em kiệt sức rồi. Rốt cuộc thế đã đủ chưa?”
Cô dứt ánh mắt ra khỏi vùng da chữ V rám nắng trên cổ áo sơ mi mở của anh. “Còn hơn là đủ.”
“Tốt. Anh sẽ để em quay lại.”
Không thể ngăn mình lại, cô chép chép miệng.
Môi anh cong lên. “Em sắp quay lại với kiểu ngoan cố cứng đầu của mình, đúng không?”
“Em không biết cách trở thành người khác.” Cô vớ một chồng quần áo sạch nhét vào trong ngăn kéo. “Anh đi đi. Em có mời anh lên đây đâu, và em không có hứng đấu khẩu với anh.”
“Ngạc nhiên chưa.” Anh gập người trong chiếc ghế tựa bọc nệm phủ khăn xếp nếp màu hồng. Đáng lẽ trông anh phải ngớ ngẩn lắm, nhưng cái ghế chỉ khiến anh trông đàn ông hơn thôi. “Vấn đề là thế này, Blue ạ. Anh sẽ không nói em ích kỷ, nhưng đúng là anh nghĩ đôi khi em cũng nên quan tâm đến người khác hơn bản thân mình.” Anh duỗi chân ra bắt tréo cổ chân. “Ví dụ như Riley. Kể từ khi em bỏ đi, con bé chưa có được bữa ăn nào tử tế.”
“Thuê đầu bếp đi.” Blue quỳ xuống nhặt các bản vẽ dưới thảm.
“Em biết là anh không thể làm thế trong lúc Jack Điên vẫn còn ở đó mà. Ông ta quyết định tự mình xây cái hiên nhà chết tiệt. Cho đến giờ, hội thợ vẫn chưa nhận ra ông ta, nhưng đó chỉ là vì ông ta đã tự giữ mình, và chẳng ai nghĩ là sẽ thấy một ngôi sao nhạc rock đứng trên thang với cái búa trong tay.” Đôi chân dài trong chiếc quần jean duỗi thẳng trước mặt cô. “Nhưng thuê người giúp việc trong nhà là tự chuốc lấy rắc rối.”
Cô giật một cây bút vẽ từ dưới gót chân anh. “Jack sẽ đi sớm thôi, Riley cũng vậy. Rắc rối của anh sắp biến mất rồi.”
“Anh không chắc lắm về chuyện đó.” Anh co chận lại. “Anh không dễ dàng nhờ vả người khác, nhưng chúng ta có thể giúp đỡ nhau đôi chút chứ.”
Cô nhặt bức vẽ cuối cùng lên và đứng dậy. “Em có việc làm rồi.”
“Và nó khiến em khổ sở.” Anh cũng đứng dậy khỏi cái ghế bông mềm.
Khi cô ngẩng lên nhìn anh, căn phòng nhỏ dường như còn trở nên nhỏ hơn. Chỉ có một cách để chắc chắn đuổi được anh ra khỏi đây. “Anh sẽ trả em bao nhiêu?”
Cô chờ anh rút từ trong túi ra một tập một trăm đô, để cô có thể đá anh ra ngoài. Thay vào đó, ngón tay cái của anh xoa lên cổ tay áo. “Không gì cả. Anh nhờ em việc này như xin một ân huệ. Một bữa tối tự nấu vào Chủ nhật.”
Chỉ thế thôi, anh đã kéo đổ lòng tự trọng cao ngút trời của cô.
“Anh biết đòi hỏi như thế là quá nhiều,” anh nói, “nhưng tất cả bọn anh sẽ thực sự cảm kích. Nếu em cho anh một danh sách, anh sẽ mua bất kỳ thứ gì em cần.”
Cô đã chắc chắn là anh sẽ đề nghị trả tiền, như thế cô sẽ có một lý do hoàn hảo để quăng bữa tối Chủ nhật vào mặt anh, nhưng anh lại cao tay hơn cô, và giờ cô cảm thấy mình thật bủn xỉn nếu từ chối. Cô thả đám bản vẽ xuống giường và nghĩ đến chuyện mình nhớ trang trại biết bao. Cô muốn nói chuyện với Riley. Cô muốn xem đám đồ nội thất mới thế nào, thăm hỏi Xù Bông và tự làm mình bẽ mặt trước Jack. Cô muốn lại trở thành một phần trong toàn bộ chuyện ấy. Sự yếu đuối cũ trong cô – cố thuộc về nơi không phải của mình. “Mọi người sẽ có ở đó cả chứ?”
Môi anh mím lại. “Em muốn một cơ hội nữa để xử sự như con ngốc trước mặt Jack Điên, đúng không?”
“Giờ em biết cư xử hơn rồi.”
“Hẳn thế rồi.” Anh nhặt mấy bản vẽ trên giường lên. “Ừ, họ đều ở đó cả. Cứ cho anh biết em cần gì.”
Miễn là ở cùng với cả bọn họ thì cô có thể đi được. Chỉ một lần này thôi. Cô nhớ lại những thứ trong phòng để đồ ăn và đọc cho một danh sách ngắn mà anh chẳng buồn chép lại. Anh giơ bức vẽ cuối cùng của cô lên. “Cái này tuyệt quá, nhưng anh tưởng em vẽ con chó của bà ta chứ.”
“Nita quả quyết mình cũng phải có mặt trong bức tranh.” Nita quan tâm đến việc giữ Blue ở lại làm đầy tớ có giao kèo cho mình hơn là bức tranh. “Anh đã sẵn sàng về nhà chưa?”
Ánh mắt anh lang thang trên giường. “Tuyệt đối chưa.”
Cô chống tay lên hông. “Em nên cởi quần áo chỉ vì tối nay anh đã cảm thấy chán và quyết định nhảy qua tay vịn ban công phòng em thôi sao? Em không nghĩ vậy đâu.”
Hai hàng lông mày của anh nhíu lại. “Chuyện anh phớt lờ em thực sự khiến em bực bội, đúng không?” Anh xỉa ngón tay thẳng mặt cô. “Em không phải là người duy nhất được phép nổi cáu ở đây.”
“Em chẳng làm gì anh cả! Em cần việc làm, và đừng bảo là em có việc làm ở chỗ anh bởi em chẳng có gì cả.”
“Anh đã trông cậy vào em, thế mà em quay lưng lại với anh. Rõ ràng là em chẳng thèm quan tâm xem anh cảm thấy thế nào.”
Trông anh tức giận một cách thành thực, nhưng cô không tin anh. “Anh được hưởng quá nhiều đặc ân, quá được nuông chiều và có khả năng hoàn hảo để giữ vững vị trí ấy. Điều thực sự làm anh bực bội là không được làm theo ý mình.” Cô bước thẳng về phía cửa ban công để có thể quăng anh ra ngoài, nhưng khi đẩy tay nắm cửa, cô tưởng tượng ra cảnh cơ thể anh sõng soài trên mặt đất, chân gãy gập dưới người, cô lùi lại.
“Điều thực sự làm anh bực bội,” anh lên tiếng phía sau cô, “là tin rằng em là người anh có thể trông cậy.”
Cô siết quai hàm lại trước cảm giác tội lỗi nhức nhối và băng qua phòng. “Anh đi qua cửa trước. Đừng gây ra tiếng động, không thì em sẽ nhức đầu đến chết vì bị càu nhàu cho xem.”
Anh ném cho cô cái nhìn khắc nghiệt, bước qua trước mặt cô rồi tự mình mở cửa. Cô theo anh vào đường hành lang trải thảm hồng, qua một bức vẽ kênh đào Venice xấu đau xấu đớn rồi xuống cầu thang để còn khóa cửa sau lại sau khi anh đi. Mới qua chiếu nghỉ, anh bỗng dừng bước quay lại. Cô dừng trên bậc thang cao hơn, và mắt họ gặp nhau. Trong ánh sáng phát ra từ cái đèn chùm pha lê đầy bụi, gương mặt anh vừa quen thuộc vừa bí ẩn. Cô giả vờ như mình đã hiểu anh, nhưng làm sao cô có thể hiểu được? Anh sống trên những vì sao, còn cô ở ngay đây trên mặt đất rắn chắc.
Cô vẫn đứng yên không động đậy khi anh đưa tay lên lùa vào trong tóc cô. Sợi dây thun lỏng vốn hầu như chẳng buộc được tóc cô cao lên lúc này bung ra khi anh luồn tay vào dưới nó.
Nụ hôn của anh thật thô bạo và kích động. Cô quên mọi thứ từng biết về mình và choàng hai tay quanh cổ anh. Nghiêng đầu sang bên, miệng cô hé ra. Tay anh úp lên mông cô siết chặt. Cô áp vào gần hơn, hông cô cọ vào anh.
Anh đột ngột lùi lại khiến cô chóng mặt phải túm tay vịn. Dĩ nhiên là anh nhận thấy. Cô vuốt tóc, làm sợi dây thun đang đu đưa rơi xuống. “Anh đang chán vì phải ở một mình thôi.”
“Anh không cảm thấy chán.” Chất giọng trầm, thô ráp của anh chà lên da cô như giấy nhám. “Thứ anh cảm thấy...” Tay anh siết lại quanh bắp đùi trần của cô, ngay bên dưới mép quần soóc. “Thứ anh cảm thấy... là một cơ thể nhỏ nhắn nóng bỏng cần được yêu...”
Lòng cô rạo rực. Cô liếm môi nếm mùi vị của anh. “Rất tiếc. Giờ, khi có anh rồi, trí tò mò của em đã được thỏa mãn, và em chẳng có hứng thú nữa. Không có ý xúc phạm đâu.”
Ánh mắt anh nhìn cô kiên định. Anh cố tình lướt các ngón tay ngang ngực cô. “Không cảm thấy bị xúc phạm chút nào.”
Trong khi cô nổi hết da gà, anh tặng cho cô một nụ cười còn không được như bè bạn, đoạn xoay người lẻn ra khỏi nhà.
Sáng hôm sau, Blue vẫn còn cảm thấy váng vất khi ra ngoài lề đường lấy báo Chủ nhật cho Nita. Tối qua Dean đã cố áp đặt cô. Anh chẳng có quyền gì mà giận dữ chỉ vì cô không chịu tôn thờ và thần tượng anh như những kẻ còn lại. Hôm nay đến trang trại, cô cần phải gây khó dễ cho anh nhiều nhất có thể.
Vừa cúi xuống lấy báo, cô nghe thấy tiếng huýt sáo từ phía bên kia hàng rào. Cô ngẩng lên thì thấy Syl, bà chủ cửa hàng đồ cũ, đang nhìn mình qua bụi cây với đôi kính mắt mèo màu đỏ. Syl có mái tóc ngắn muối tiêu và đôi môi mỏng đã được làm đầy đặn hơn bằng đường viền son đỏ sẫm. Blue đã được thưởng thức tính hài hước của bà khi họ gặp lại ở quán Barn Grill sau vụ ẩu đả ghê gớm hôm nọ, nhưng giờ Syl hoàn toàn nghiêm túc, bà huýt lên như ống tưới nước trong vườn và ra hiệu cho Blue đến gần. “Đến đây. Chúng tôi cần nói chuyện với cô.”
Blue cắp tờ báo vào nách theo Syl vòng qua góc. Một chiếc Impala vàng đỗ ở bên đường đối diện, hai người phụ nữ bước ra: đại diện nhà đất của Dean, Monica Doyle; và một phụ nữ người Mỹ gốc Phi mảnh mai tầm trung tuổi mà Syl nhanh chóng giới thiệu là Penny Winters, bà chủ Gác Mái Của Dì Myrtle – cửa hàng đồ cổ của thị trấn.
“Chúng tôi đã cố gặp riêng cô cả tuần nay rồi,” Syl nói khi hai người phụ nữ kia đã vây quanh. “Nhưng mỗi khi cô xuất hiện trong thị trấn, bà ta luôn kè kè bên cạnh, thế nên chúng tôi quyết định mạo hiểm đến đây trước khi đến nhà thờ.”
“Mọi người ai cũng biết Nita sẽ nổi điên nếu không có báo Chủ nhật ngay đầu ngày.” Monica rút một tờ khăn giấy từ trong túi Vera Bradley màu xanh vàng tiệp màu với bộ vest xanh sang trọng. “Cô là hy vọng cuối cùng của chúng tối, Blue ạ. Cô phải sử dụng tầm ảnh hưởng của mình với bà ta.”
“Tôi chẳng có ảnh hưởng gì cả,” Blue nói. “Bà ta còn chẳng chịu đựng được tôi.”
Penny nắm lấy cây thánh giá vàng trên cổ cái váy đỏ của mình: “Nếu đúng như thế thì đến giờ bà ta hẳn đã tống cổ cô như đã làm với tất cả những người khác rồi.”
“Mới có bốn ngày thôi mà,” Blue nói.
“Kỷ lục đấy.” Monica tế nhị khịt mũi. “Cô không biết bà ta chèn ép mọi người thế nào đâu.”
Câu đó tuyệt đối không sai.
“Cô phải thuyết phục Nita ủng hộ kế hoạch Phát triển Garrison.” Syl đẩy cặp kính mắt mèo lên sống mũi. “Đó là cách duy nhất để cứu thị trấn này.”
Blue nhanh chóng được biết Phát triển Garrison là cái kế hoạch mà lãnh đạo thành phố đã lập ra nhằm đem lại sức sống mới cho thị trấn.
“Du khách luôn phải đi qua nơi này trên đường đến Smokies,” Monica nói, “nhưng chẳng co cái nhà hàng nào tử tế, không có phòng trọ, gần như chẳng có cái gì để mua sắm, nên họ chẳng bao giờ dừng lại. Nếu Nita cho phép tiến hành kế hoạch Phát triển Garrison thì chúng tôi có thể thay đổi toàn diện.”
Penny giật giật cái cúc đen nhỏ xíu giữa hai bầu ngực. “Vì không có cơ sở kinh doanh nào tầm cỡ quốc gia ở đây, chúng tôi có thể tận dụng yếu tố hoài niệm đặng biến nơi này thành một nơi trông như ký ức của tất cả mọi người về các thị trấn nhỏ của Mỹ trước thời KFC chuyến đến.”
Monica đeo túi xách lên vai. “Dĩ nhiên, Nita không chịu hợp tác.”
“Việc thu hút du khách sẽ rất dễ dàng, chỉ cần bà ta cho chúng tôi thực hiện vài đổi mới,” Syl nói. “Nita sẽ chẳng phải mất một hào nào trong chuyện này.”
“Syl đã cố mở một cửa hàng quà tặng hẳn hoi cạnh cửa hàng đồ cũ của tôi suốt năm năm qua,” Penny nói, “nhưng Nita ghét mẹ Syl nên không chịu cho bà ấy thuê chỗ đó.”
Khi tiếng chuông nhà thờ vang lên, mấy người phụ nữ bắt đầu phác họa ra những phần khác trong kế hoạch Phát triển Garrison, trong đó bao gồm một khu nhà nghỉ, chuyển Josie thành một nhà hàng tử tế, và để cái người tên Andy Berillo nào đó thêm một một quán cà phê vào quán bánh mì.
“Nita nói quán cà phê chỉ dành cho bọn cộng sản,” Syl căm phẫn. “Một người cộng sản sẽ làm gì ở Đông Tennessee chứ?”
Monica khoát tay trước ngực. “Và dù gì thì ngày nay ai còn lo lắng về cộng sản nữa chứ?”
“Bà ta chỉ muốn đảm bảo mọi người trong thị trấn biết bà ta cảm thấy thế nào về chúng tôi thôi,” Penny nói. “Tôi không muốn nói xấu bất kỳ ai, nhưng bà ta đang để cái thị trấn này chết đi cho hả giận.”
Blue nhớ vẻ mặt từ-lo-lắng-đến-hài-lòng của Nita trong những bức ảnh thời kỳ đầu của Garrison và tự hỏi mọi chuyện đã có thể khác đi thế nào nếu các phụ nữ trong vùng chào đón bà thay vì xa lánh khi bà ta mới đến. Dù Nita có nói gì, Blue cũng chẳng tin bà ta có mảy may ý định bán thị trấn. Có thể bà ta ghét Garrison, nhưng bà ta làm gì còn nơi nào khác để đi.
Syl siết chặt cánh tay Blue. “Cô là người duy nhất nói mà bà ta nghe lúc này. Hãy thuyết phục bà ta rằng những đổi mới này sẽ có nghĩa là tiền vào túi bà ta. Bà ta thích tiền lắm.”
“Tôi sẽ giúp nếu có thể,” Blue nói, “nhưng lý do duy nhất bà ta giữ tôi ở cạnh là để hành hạ tôi. Bà ta chẳng thèm nghe tôi nói bất cứ điều gì.”
“Cứ thử xem,” Penny nói. “Chúng tôi cũng chỉ yêu cầu thế thôi.”
“Cố hết sức ấy,” Monica quả quyết thêm vào.
Chiều hôm ấy Nita nổi cơn thịnh nộ khi Blue tuyên bố sẽ đi chơi, nhưng cô không chịu thua, va khoảng bốn giờ, giữa hàng loạt lời đe dọa gọi cảnh sát, cô rời khỏi nhà để đến trang trại trên chiếc mui trần hai chỗ ngồi. So với lần gần nhất cô đến thăm thì bãi cỏ đã được xén và hàng rào xung quanh đã được sửa. Cô đỗ xe cạnh nhà kho, bên chiếc SUV của Jack. Gió ấm áp thổi tung đuôi tóc khi cô băng qua sân.
Riley lao ra. Nụ cười trẻ thơ nở toe trên gương mặt khiến nó trông khác hoàn toàn bé gái buồn bã ngủ trên hiên nhà mà Blue tìm thấy mới hơn một tuần trước. “Chị đoán được không, Blue?” con bé rên lên. “Mai bọn em vẫn chưa về nhà! Bố nói hai bố con phải ở lại thêm vài ngày nữa để còn làm cái hiên nhà.”
“Ôi. Riley! Tuyệt quá. Chị mừng lắm.”
Riley kéo cô về phía cửa trước. “Bác April muốn chị đi vào từ đường này để bác ấy khoe mọi thứ. Và chị đoán được gì nữa không? Bác April đã cho Xù Bông ăn ít phô mai, thế là Xù Bông xì hơi thối inh cả lên, nhưng anh Dean lại cứ đổ cho em, em có làm gì đâu.”
“Ừ, phải rồi.” Blue cười toe. “Đổ tội cho con chó vậy.”
“Không đâu, thật đấy. Em thậm chí còn chẳng thích phô mai.”
Blue cười vang ôm con bé.
April và Xù Bông đón họ ở cửa trước. Bên trong, sảnh nghỉ sáng bừng trong nắng chiều muộn với lớp sơn mới màu trăng ngà. Một tấm thảm trải họa tiết xoáy với tông màu đất chạy dọc theo hành lang. April ra hiệu về phía bức tranh trừu tượng đầy màu sắc mà Blue đã nhìn thấy trong một phòng trưng bày ở Knoxville. “Thấy bức tranh trông tuyệt thế nào chưa? Cháu đã đúng về chuyện kết hợp mỹ thuật hiện đại với nội thất cổ điển.”
Cái tủ bên dưới có một khay bằng gỗ và đồng lúc này đã chứa ví và bộ chìa khóa của Dean, cùng với một bức ảnh đóng khung hồi anh còn nhỏ, mặc quần sooc và đội mũ chơi bóng bầu dục to đến nỗi nó trùm xuống tận cổ. Cạnh cái tủ là một cây giá áo bằng kim loại uốn đang đợi áo khoác của anh và một cái rổ đan mộc mạc chứa đôi giày thể thao cùng quả bóng bầu dục. Một cái ghế tựa làm bằng gỗ dái ngựa vững chắc có lưng ghế chạm trổ tạo nên một chỗ ngồi thuận tiện để thay giày chạy hoặc xem qua thư từ. “Cô đã thiết kế mọi thứ quanh anh ấy. Anh ấy đã nhận thấy nơi này phù hợp mới mình thế nào chưa ạ?”
“Cô nghi lắm.”
Blue nhìn tấm gương treo tường hình ô van có khung gỗ chạm trổ. “Tất cả những gì cô cần là một cái giá để đựng kem dưỡng và kẹp mi cho anh ấy.”
“Coi chừng lời ăn tiếng nói đấy. Cháu không nhận thấy nó rất hiếm khi soi gương hay sao?”
“Cháu có nhận thấy chứ. Cháu chỉ chọn không để anh ấy biết là cháu nhận thấy thôi.”
Blue thích hết phần còn lại của ngôi nhà, đặc biệt là phòng khách, giờ đã được chuyển thành màu sơn xanh nhàn nhạt cùng một tấm thảm phương Đông lớn. Những bức tranh phong cảnh cũ mà Blue phát hiện ra trong một cửa hàng đồ cổ trông rất tuyệt khi phối cùng bức tranh vải hiện đại táo bạo mà April đã treo bên trên lò sưởi. Mấy chiếc ghế bành da mòn mà April đã tìm thấy nằm đúng chỗ, cùng với tủ ngăn kéo chạm trổ bằng gỗ óc chó để chứa thiết bị nghe nhạc và một cái bàn cà phê quá khổ có ngăn kéo đựng điều khiển từ xa và băng trò chơi điện tử. Thêm nhiều ảnh nằm bên trên, vài tấm chụp anh cùng bạn bè thời nhỏ, những tấm khác chụp thời niên thiếu và những năm đại học. Chẳng hiểu sao Blue không nghĩ rằng những bức ảnh này là ý tưởng của anh.
Dean vô thức điều chỉnh nhịp búa theo tiếng nhạc Black Eyes Peas phát ra từ nhà bếp. Hầu như cả ngày nay anh và Jack đã cũng nhau làm cái hiên. Mấy bức tường phía ngoài đã dựng xong, ngày mai họ sẽ bắt đầu làm mái. Anh liếc về phía cửa sổ gian bếp. Blue đã gật đầu chào anh lúc đến, nhưng lại chẳng thèm ra ngoài chào hỏi, và anh cũng chẳng vào trong. Anh nổi cáu với bản thân vì đã mất kiểm soát với cô trên cầu thang, nhưng ít nhất giờ anh cũng đã có cô trong lãnh địa của mình, chẳng có gì có thể đánh bại được lợi thế sân nhà. Blue yêu trang trại này, và nếu cô quá bướng bỉnh không chịu quay về thì ít nhất anh cũng có thể nhắc cô nhớ đến những gì mình đã bỏ lỡ. Dù cách này hay cách khác, anh cũng quyết tâm đạt được điều mình muốn – một cuộc tình mà cả hai bọn họ cùng xứng đáng có.
Trong nhà, ai đó đã bật nhạc to lên. April và Riley lẽ ra phải giúp làm bữa tối, nhưng April không thích việc nấu ăn và anh có thể hình dung ra bà đang kéo Riley khỏi việc gọt vỏ khoai tây để nhảy múa. Anh nhìn Blue đặt tô trộn xuống nhập hội cùng hai người kia. Cô nhảy lò cò như nàng tiên cây, tay vẫy vẫy, đuôi tóc lắc lư. Nếu cô chỉ có một mình thì có thể anh sẽ vào nhảy cùng, nhưng April và Riley lởn vởn xung quanh thế kia thì không.
“Bố tưởng anh và Blue đã chia tay.” Giọng Jack nhất thời làm anh giật mình. Ngoài mấy câu yêu cầu đưa một dụng cụ nào đó hay là giữ yên một tấm ván, cả chiều nay họ chưa hề nói gì với nhau.
“Không hẳn.” Dean đóng lút một cái đinh khác. Anh đã rèn luyện cái vai của mình, và cuối cùng cũng đã thả lỏng ra được. “Chúng tôi đang ở giai đoạn chuyển tiếp, thế thôi.”
“Chuyển tiếp thành cái gì?”
“Chúng tôi sẽ tìm ra.”
“Vớ vẩn.” Jack quệt ống tay áo lên mặt. “Anh không nghiêm túc với con bé. Nó chỉ là một trò tiêu khiển đối với anh.”
Trên thực tế Blue đã nói y như thế kể từ ngày họ gặp nhau, và Dean phải thừa nhận cũng có phần nào sự thật trong câu đó. Nếu gặp cô trên phố hay trong một câu lạc bộ, anh sẽ chẳng bao giờ để ý đến cô, nhưng đó chỉ vì cô không cố tìm cách thu hút anh. Có quá nhiều phụ nữ đẹp cố gắng làm anh chú ý, làm sao anh có thể để ý đến một người không hề làm gì cả?
“Cẩn thận với con bé đấy,” Jack nói tiếp. “Nó tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đôi mắt đã phản bội lại nó.”
Dean quệt ống tay áo lên trán. “Đừng lẫn lộn hiện thực với lời bài hát của ông, Jack à. Blue biết chính xác thực tế là gì.”
Jack nhún vai. “Bố đoán anh hiểu con bé hơn bố.”
Đó là điều cuối cùng họ nói với nhau cho đến khi Dean vào nhà để tắm rửa.
Nhìn Dean biến mất vào nhà, Jack quệt giọt mồ hôi trên trán. Dù chỉ định ở lại trang trại một tuần, nhưng ông sẽ chẳng đi đâu trong một khoảng thời gian nữa. April có cách chuộc lỗi của bà, và ông có cách của riêng ông – xây cái hiên nhà cùng với Dean. Khi lớn lên, Jack đã có nhiều mùa hè làm việc cùng với bố ông, và giờ ông đang làm điều tương tự cùng Dean. Dean không quan tâm quái gì đến quan hệ cha con ở đây, nhưng Jack thì có.
Ông vui khi cái hiên nhà đã thành hình. Mọi thứ đều vững chắc. Ông già của ông hẳn sẽ tự hào lắm.
Blue mở cửa sổ nhà bếp ra. Qua lớp kính, ông nhìn những chuyển động uyển chuyển, gợi cảm của April và những món tóc dài tung bay quanh bà như những lưỡi dao.
“Chẳng ai qua tuổi ba mươi rồi lại nhảy như cô cả,” ông nghe thấy tiếng Blue cất lên khi bài hát kết thúc.
Riley nói thật to, hụt hơi vì cố theo kịp April. “Bố đã năm mươi tư rồi, thế mà bố nhảy tuyệt lắm. Dù chỉ trên sân khấu thôi. Cháu không nghĩ bố cháu nhảy ở nơi nào khác nữa.”
“Trước đây thì có.” April luồn tay vén mớ tóc khỏi mặt, “Sau những buổi biểu diễn của ông ấy, bọn ta tìm một câu lạc bộ hẻo lánh nào đó mà khiêu vũ cho đến khi người ta đóng cửa. Rất nhiều lần họ vẫn mở cửa chỉ vì bố cháu. Trong tất cả những người bác đã từng khiêu vũ cùng, bố cháu là...” Bà dừng lại rồi nhún vai cúi xuống đùa với con chó. Một giây sau, điện thoại của bà đổ chuông và bà lần ra khỏi bếp để nghe máy.
Hôm qua ông đã nghe lỏm bà gọi một trong những người gọi điện cho bà là Mark. Trước đó là Brad. Vẫn là April ngày xưa. Vẫn là cái cảm giác khao khát cũ mỗi khi ông đến gần bà. Ngay cả như thế, ông vẫn muốn được làm tình với bà. Ông muốn đập tan những bức tường quanh bà và khám phá xem sức mạnh của bà từ đâu mà có.
Ông có mấy cuộc họp ở New York và định nhờ bà trông Riley vài ngày trong khi ông đi. Ông tin tưởng giao con cho bà. Người mà ông không tin tưởng giao cho bà chính là bản thân ông.
Ai đó nện thình thịch lên cửa đúng lúc Dean bước xuống cầu thang sau khi tắm xong. Anh mở cửa thì thấy Nita Garrison đang đứng đó. Phía sau bà ta, một chiếc ô tô mui kín màu đen đầy bụi chạy đi. Anh quay về phía bên. “Blue, em có khách này.”
Nita dùng ba toong đập vào đầu gối anh, anh liền tự động lùi lại, để lộ một khoảng trống đủ để cho bà ta lách vào. Blue xuất hiện từ gian bếp, theo sau à mùi thức ăn thơm ngào ngạt. “Ôi Chúa ơi, không,” cô rên lên khi thấy Nita.
“Cô để quên giày trên cầu thang thế à,” Nita buộc tội. “Ta đã trượt chân vì giẫm lên đó và ngã lăn xuống tận chân cầu thang. May mắn là ta chưa bị gãy cổ đấy.”
“Tôi chẳng quên giày trên cầu thang gì cả, và bà không bị ngã. Làm sao bà đến được đây?”
“Cái thằng Chauncey Crole ngu đần đó. Nó cứ khạc nhổ qua cửa xe suốt quãng đường.” Bà ta hít hít. “Ta ngửi thấy mùi gà rán. Cô chưa bao giờ làm món gà rán cho ta.”
“Đó là vì tôi không thể tìm được chỗ giấu mảnh thủy tinh trong món đó để đầu độc bà.”
Nita chép chép miệng rồi quật vào ống chân Dean vì anh đã phá ra cười. “Ta cần ngồi xuống. Ta bị bầm dập khắp vì cũ ngã đó.”
Riley thò ra từ bếp. Xù Bông lút cút chạy theo sau. “Chào bà Garrison. Hôm nay cháu đã luyện tập với quyển sách đấy.”
“Đi lấy sách mà thử cho ta xem nào. Nhưng trước tiên tìm cho ta một cái ghế êm ái đã. Hôm nay ta đã bị ngã rất đau.”
“Có một cái trong phòng khách đấy. Cháu sẽ chỉ cho bà.” Riley dẫn bà ta đi.
Blue cọ mu bàn tay lên vết bột trên má. Cô không nhìn hẳn vào anh. “Tốt hơn hết nên bảo April dọn thêm một chỗ trên bàn ăn thôi.”
“Bà già đó sẽ không ăn tối cùng chúng ta.” Anh nói.
“Vậy anh kiến cách đuổi bà ta đi. Tin em đi, chuyện đó khó hơn anh tưởng đấy.”
Dean theo cô vào trong bếp, luôn miệng phản đối, nhưng Blue gạt anh đi. Anh nhìn phòng ăn thấy cái bàn Duncan Phyfe cổ của mình đã được bày biện xong với những tấm lót tua rua màu vàng, đĩa xanh trắng kiểu cũ, một tô đầy những viên đá bóng bẩy Riley đã nhặt về và một lọ hoa màu vàng. Thứ mà căn phòng này cần để trở nên hoàn thiện là những bức tranh tường mà Blue không chịu nhận lời vẽ. April phớt lờ anh trong khi bắt đầu rót trà lạnh vào đầy các ly. Anh cố giúp Blue nhưng cuối cùng lại thành ra ngáng chân cô. Jack xuất hiện sạch sẽ sau khi tắm xong. Blue đánh rơi cái muôi gõ.
“Rất vui được gặp cháu, Blue.” Ông mở tủ lạnh lấy một lon bia.
“Ưm.. chào chú.” Cô hất đổ túi bột trong lúc lập cập nhặt cái muôi lên.
Dean lấy ít khăn giấy. “Chúng ta có một vị khách không mời trong phòng khách đấy, Jack ạ, thế nên ông sẽ phải lẩn đi thôi.” Anh nghiêng đầu về phía Blue, “Tôi chắc chắn người hâm mộ số một của ông đầu kia sẽ để dành cho ông ít đồ ăn.”
Ánh mắt của Jack dõi theo April, nhưng dường như bà chẳng nhận ra. “Bố chỉ có thể lẩn tránh đến thế này thôi,” ông nói. “Trang trại của anh là tài sản cá nhân. Dù người ta có biết được bố đang ở đây thì họ cũng không gặp được bố.”
Nhưng Dean đã mất hai mươi năm tránh xa bất kỳ điều gì có thể kết nối anh với Jack Patriot, và anh không muốn Nita Garrison ba hoa với tất cả mọi người rằng Jack đang ở đây.
“Hôm nay bố đã đến cửa hàng bia,” Riley lên tiếng từ ngưỡng cửa. “Bố mặc đồ lao động và chẳng đeo hoa tai gì, thế nên chẳng ai nhận ra bố cả.”
“Nhận ra ai cơ?” Nita xuất hiện sau lưng con bé. “Tay cầu thủ bóng bầu dục ấy hà? Ai mà chẳng biết cậu ta ở đây.” Bà thoáng nhìn thấy Jack. “Anh là ai?”
“Đó là bố cháu,” Riley voojinois. “Tên ông ấy là ... Ron Weasley, Ron Weasley.”
“Ông ta làm gì ở đây?”
“Bố là... bố là bạn trai của bác April.”
April chớp mắt thật nhanh và chỉ về phía phòng ăn. “Tôi hy vọng bà sẽ ăn tối cùng chúng tôi.”
Blue khịt mũi. “Làm như cô có thể đuổi bà ta đi vậy.”
“Ta không phiền ở lại ăn tối đâu. Đưa tay đây, Riley, không ta lại ngã lần nữa bây giờ.”
“Bà Garrison nghĩ Riley ngu ngốc,” Riley tuyên bố bâng quơ.
“Ta không nghĩ cháu ngu ngốc,” Nita nói. “Chỉ là cái tên của cháu thôi, khó có thể nói đó là lỗi của cháu, đúng không nào?” Bà ta hướng ánh mắt buộc tội về phía Jack.
“Đó là ý của mẹ con bé,” Jack nói. “Tôi đã muốn đặt tên nó là Rachel.”
“Jennifer hay hơn.” Nita đẩy Riley đi vào phòng ăn.
Jack quay sang Blue. “Bà ta là kẻ kỳ quái nào thế?”
“Một số người gọi bà ta là Satan. Số khác gọi là Beelzebub[1]. Bà ta là có rất nhiều tên.”
[1] Beelzebub: một tên khác của quỷ Satan.
Dean mỉm cười. “Bà ta là bà chủ của Blue.”
“Bà ta là bà chủ của cháu.” Blue nện một cái đùi gà rán lên đĩa gỗ.
“Cháu may mắn đấy.” Jack nói.
Blue lôi một chảo măng tây nướng từ lò ra. Tất cả bọn họ bắt đầu đưa đĩa đựng đến. Cô nheo mắt lại khi thấy Nita ngồi chễm chệ ở đầu bàn. Riley ngồi ngay ngắn bên trái bà ta. Dean nhanh chóng đặt rổ bánh quy xuống mà chộp cái ghế ở phía đối diện, xa bà già nhất có thể. Jack bỏ tô salad khoai tây còn nóng xuống cũng nhanh chẳng kém và vội đến ngồi cạnh Riley, đối diện với Dean. April và Blue cùng lúc nhận ra là chỉ còn hai chiếc ghế trống, một ở cuối bàn và một ở ngay bên phải Nita. Cả hai cùng lao đến vị trí cuối bàn. April xuất phát trước, nhưng Blue chơi bẩn, dùng hông huých bà. Trong lúc April mất đà thì Blue đã quăng mình vào ghế. “Ghi bàn...”
“Chơi bẩn,” April khẽ rít lên.
“Trẻ con...,” Jack nói.
April hất tóc hiên ngang bước đến ngồi cạnh bà Nita lúc này đang phàn nàn với Riley về thái độ hống hách của Blue nên bỏ lỡ toàn bộ cảnh tượng. April lúc này ngồi ngay bên trái Dean. Họ bắt đầu chuyển thức ăn. Sau khi April đã lấy đầy đĩa, Dean ngạc nhiên khi thấy bà cúi đầu trước đĩa thức ăn vài giây. Chuyện đó đã diễn ra từ khi nào thế nhỉ?
“Chỉ một cái bánh quy thôi,” Nita nói với Riley, trong khi lấy cho hai cái cho mình. “Ăn thêm sẽ làm cháu béo trở lại đấy.”
Blue mở miệng định nhảy vào bảo vệ Riley, nhưng Riley đã tự lo lấy. “Cháu biết. Giờ cháu cũng không hay đói như trước nữa.”
Nhìn một vòng quanh bàn ăn. Dean thấy một phiên bản hài hước của một gia đình kiểu Mỹ. Giống như kiểu Norman Rockwell[2] lên đồng vậy. Một người bà không phải là bà. Bố mẹ không phải bố mẹ. Blue, người chẳng phù hợp với bất kỳ vai trò nào có thể định nghĩa được, ngoài kẻ nịnh nọt Jack Điên. Cô đảm bảo Jack có miếng gà to nhất và chạy đi lấy cho ông một cái đĩa sạch khi ông vô tình đánh rơi. Dean nhớ lúc mới lớn mình từng ngồi cùng bàn ăn ở nhà bạn bè và khao khát có được gia đình của chính mình. Lẽ ra anh nên cẩn thận hơn với những gì mình ước.
[2] Norman Rockwell: họa sĩ vẽ tranh minh họa của Mỹ thế kỷ 20. Các tác phẩm của ông có sức hút rất lớn ở Mỹ vì phản ánh được nền văn hóa nước này. Ông nổi tiếng nhất với những trang bìa minh họa về đời sống thường nhật mà ông đã sáng tạo ra cho tờ tạp chí The Saturday Evening Post trong suốt bốn thập kỷ.
Ai cũng khen tài nấu nướng của Blue trừ Nita, bà ta cứ phàn nàn là măng tây cần phải có bơ. Món gà mềm và lớp da giòn tan. Một lớp thịt muối băm mằn mặn phủ lên món salad khoai tây nóng, được nêm nếm thơm phức. Blue không hài lòng với món bánh quy, nhưng những người còn lại đều chén mấy cái liền.
“Bà Garrison trước đây từng dạy khiêu vũ dạ hội đấy.” Riley tuyên bố.
“Biết rồi,” Dean và Blue đồng thanh nói.
Nita nhìn Jack. “Trông anh quen lắm.”
“Thật sao?” Jack lấy khăn ăn lau miệng.
“Nói lại xem tên anh là gì ấy nhỉ?”
“Ron Weasley,” Riley nói trong ly sữa.
Con bé đang dần trở nên khôn lỏi hơn, và Dean kín đáo nháy mắt với nó. Anh chỉ hy vọng Nita không quá quen thuộc với Harry Potter.
Anh chờ Nita tiếp tục cuộc thẩm vấn, nhưng không. “Vai kìa,” bà ta nói, và Riley ngay lập tức ngồi thẳng người lên trên ghế. Nita nhìn từ April sang Dean rồi ngược lại. “Hai người trông giống nhau lắm.”
“Bà nghĩ thế à?” April lấy cho mình một viên măng nướng nữa.
“Hai người có họ hàng, đúng không?”
Dean cảm thấy người căng cứng, nhưng cô em gái nhỏ của anh đã tự chỉ định mình thành kẻ bảo vệ những bí mật gia đình. “Bà Garrison đã dạy em mấy bài học về tư thế,” con bé nói.”Em đang rất giỏi trò bước đi đầu đội sách đấy.”
Nita chĩa cái bánh quy thứ ba của mình về phía Blue. “Còn một kẻ khác cũng có thể cần đến bài học tư thế đấy.
Blue trừng mắt nhìn và nện khuỷu tay xuống bàn.
Nita nhếch mép đắc thắng. “Thấy con bé trẻ con chưa kìa.”
Dean mỉm cười. Hẳn nhiên là Blue đang xử sự trẻ con, nhưng thế này trông cô thật dễ thương – một vết bột trên má, một lọn tóc đen nhánh rơi xuống cổ, vẻ mặt bướng bỉnh. Làm sao một phụ nữ nhếch nhác dường này lại có thể cuốn hút đến thế chứ?
Nita quay sang Dean. “Cầu thủ bóng bầu dục kiếm được cả đống tiền mà chẳng phải làm gì nhỉ.”
“Cũng khá nhiều,” Dean nói.
Blue xù lông lên. “Dean đã lao động vô cùng cực nhọc. Là tiền vệ công không chỉ đòi hỏi mỗi sức khỏe đâu. Tinh thần cũng bị thách thức vô cùng đấy.”
Riley nhảy vào hỗ trợ Blue. “Anh Dean đã chơi trong trận Cúp Siêu sao ba năm liền đấy.”
“Ta cá là ta giàu hơn cậu,” Nita nói.
“Có thể.” Dean nhìn bà ta qua miếng cánh gà. “Bà có bao nhiêu?”
Nita tức giận. “Đời nào ta nói cho cậu biết.”
Dean cũng mỉm cười. “Vậy thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được, đúng không?”
Jack, kẻ có thể mua bán cả hai người họ, khịt mũi tức cười. Bà Garrison mút một miếng thức ăn giắt vào kẽ răng và nhìn ông với vẻ chiếu cố. “Còn anh làm gì?”
“Ngay lúc này, tôi đang dựng hiên nhà cho Dean.”
“Tuần sau sang xem cái bậu cửa sổ cho ta. Gỗ đang mục hết rồi.”
“Rất tiếc,” Jack tỉnh khô. “Tôi không chơi cửa sổ.”
April mỉm cười với ông, và Jack cười đáp lại. Một cảm giác thân mật truyền giữa hai người họ khiến những người khác im bặt. Chuyện đó chỉ kéo dài có một giây, nhưng chẳng ai trên bàn không nhận thấy.
Chiếc đồng hồ mạ vàng đặt cạnh giường chỉ đúng mười hai giờ đêm. Cô đặt tập giấy vẽ sang bên, ngáp dài nhắm mắt lại. Trong đầu, cô thấy cái nhà xe náu mình dưới tán lá cây. Cô tưởng tượng ra bóng đèn lập lòe trên ô của sổ, gọi cô về nhà. Nhưng nhà xe không phải là nhà, và rồi cô sẽ không còn nhớ nó nữa, giống như cô đã thôi nhớ tất cả những nơi khác mình từng bỏ lại phía sau. Tất cả những người khác mà cô đã bỏ lại phía sau.
Thứ gì đó đập vào cửa ban công, cô liền nhảy dựng lên. Khi quay người lại nhìn, cô thấy một cái bóng lù lù. Tim cô tròng trành. Một trận chiến của những cảm xúc – mong chờ, khiếp sợ, giận dữ - ập vào cô cùng một lúc. “Anh nghĩ mình đang làm gì thế? Tôi suýt nữa thì lên cơn đau tim rồi.”
“Anh vẫn làm thế với phụ nữ mà.” Dean bước vào trong. Ở anh toát ra mùi gia vị và gì đó lạ lắm, trong khi cô có mùi như khoai tây rán. Anh nhìn cái áo phông Goodyear nhăn nhúm, từ lâu đã dính vệt sơn trên logo của cô. Sáng nay cô thậm chí còn chưa gội đầu vì Nita cứ nện ba toong vào cửa phòng tắm đòi ăn sáng. Thế nhưng, dường như anh có vẻ chỉ trích căn phòng rặt một màu hồng nhiều hơn là cô. “Em giữ mấy con búp bê Barbie ở đâu thế?”
“Anh đã có thể gọi điện,” cô đáp trả. “Hay, tốt hơn là cứ tiếp tục phớt lờ em đi.” Cô nói nghe như một cô bạn gái cũ đang dỗi hờn, nhưng thật đau khi anh cứ tránh xa, mặc dù đó chính là điều cô muốn ở anh.
“Nào, gọi điện thì có gì vui chứ?” Anh mặc quần jean cài cúc cùng áo sơ mi đen vừa vặn phía trước xếp nếp theo dạng lễ phục. Ai lại nghĩ đến chuyện kết hợp những thứ như thế chứ? Và còn làm rất hoàn hảo nữa.
“Sao anh biết đây là phòng em?”
Anh luồn ngón tay vào trong ống tay áo đã gấp lại của cô vuốt thẳng ra. “Phòng duy nhất còn sáng đèn.”
Nếu trời không quá khuya, nếu Nita chưa từng thử thách những mảnh kiên nhẫn cuối cùng của cô, nếu cô không nhớ anh nhiều đến thế thì cô đã có thể giấu giếm những cảm xúc bị ngược đãi của mình tốt hơn rồi. Nhưng lúc này cô giật tay lại. “Anh đã phớt lờ em cả tuần, và giờ anh quyết định xuất hiện vào giữa đêm khuya cơ đấy.”
“Anh đã biết nếu có cơ hội là em sẽ nhớ anh ngay.”
“Biến đi.”
Anh nhìn xuống cô bằng đôi mắt xanh xám mơ màng, ngón tay cái cọ lên gò má cô. “Em kiệt sức rồi. Rốt cuộc thế đã đủ chưa?”
Cô dứt ánh mắt ra khỏi vùng da chữ V rám nắng trên cổ áo sơ mi mở của anh. “Còn hơn là đủ.”
“Tốt. Anh sẽ để em quay lại.”
Không thể ngăn mình lại, cô chép chép miệng.
Môi anh cong lên. “Em sắp quay lại với kiểu ngoan cố cứng đầu của mình, đúng không?”
“Em không biết cách trở thành người khác.” Cô vớ một chồng quần áo sạch nhét vào trong ngăn kéo. “Anh đi đi. Em có mời anh lên đây đâu, và em không có hứng đấu khẩu với anh.”
“Ngạc nhiên chưa.” Anh gập người trong chiếc ghế tựa bọc nệm phủ khăn xếp nếp màu hồng. Đáng lẽ trông anh phải ngớ ngẩn lắm, nhưng cái ghế chỉ khiến anh trông đàn ông hơn thôi. “Vấn đề là thế này, Blue ạ. Anh sẽ không nói em ích kỷ, nhưng đúng là anh nghĩ đôi khi em cũng nên quan tâm đến người khác hơn bản thân mình.” Anh duỗi chân ra bắt tréo cổ chân. “Ví dụ như Riley. Kể từ khi em bỏ đi, con bé chưa có được bữa ăn nào tử tế.”
“Thuê đầu bếp đi.” Blue quỳ xuống nhặt các bản vẽ dưới thảm.
“Em biết là anh không thể làm thế trong lúc Jack Điên vẫn còn ở đó mà. Ông ta quyết định tự mình xây cái hiên nhà chết tiệt. Cho đến giờ, hội thợ vẫn chưa nhận ra ông ta, nhưng đó chỉ là vì ông ta đã tự giữ mình, và chẳng ai nghĩ là sẽ thấy một ngôi sao nhạc rock đứng trên thang với cái búa trong tay.” Đôi chân dài trong chiếc quần jean duỗi thẳng trước mặt cô. “Nhưng thuê người giúp việc trong nhà là tự chuốc lấy rắc rối.”
Cô giật một cây bút vẽ từ dưới gót chân anh. “Jack sẽ đi sớm thôi, Riley cũng vậy. Rắc rối của anh sắp biến mất rồi.”
“Anh không chắc lắm về chuyện đó.” Anh co chận lại. “Anh không dễ dàng nhờ vả người khác, nhưng chúng ta có thể giúp đỡ nhau đôi chút chứ.”
Cô nhặt bức vẽ cuối cùng lên và đứng dậy. “Em có việc làm rồi.”
“Và nó khiến em khổ sở.” Anh cũng đứng dậy khỏi cái ghế bông mềm.
Khi cô ngẩng lên nhìn anh, căn phòng nhỏ dường như còn trở nên nhỏ hơn. Chỉ có một cách để chắc chắn đuổi được anh ra khỏi đây. “Anh sẽ trả em bao nhiêu?”
Cô chờ anh rút từ trong túi ra một tập một trăm đô, để cô có thể đá anh ra ngoài. Thay vào đó, ngón tay cái của anh xoa lên cổ tay áo. “Không gì cả. Anh nhờ em việc này như xin một ân huệ. Một bữa tối tự nấu vào Chủ nhật.”
Chỉ thế thôi, anh đã kéo đổ lòng tự trọng cao ngút trời của cô.
“Anh biết đòi hỏi như thế là quá nhiều,” anh nói, “nhưng tất cả bọn anh sẽ thực sự cảm kích. Nếu em cho anh một danh sách, anh sẽ mua bất kỳ thứ gì em cần.”
Cô đã chắc chắn là anh sẽ đề nghị trả tiền, như thế cô sẽ có một lý do hoàn hảo để quăng bữa tối Chủ nhật vào mặt anh, nhưng anh lại cao tay hơn cô, và giờ cô cảm thấy mình thật bủn xỉn nếu từ chối. Cô thả đám bản vẽ xuống giường và nghĩ đến chuyện mình nhớ trang trại biết bao. Cô muốn nói chuyện với Riley. Cô muốn xem đám đồ nội thất mới thế nào, thăm hỏi Xù Bông và tự làm mình bẽ mặt trước Jack. Cô muốn lại trở thành một phần trong toàn bộ chuyện ấy. Sự yếu đuối cũ trong cô – cố thuộc về nơi không phải của mình. “Mọi người sẽ có ở đó cả chứ?”
Môi anh mím lại. “Em muốn một cơ hội nữa để xử sự như con ngốc trước mặt Jack Điên, đúng không?”
“Giờ em biết cư xử hơn rồi.”
“Hẳn thế rồi.” Anh nhặt mấy bản vẽ trên giường lên. “Ừ, họ đều ở đó cả. Cứ cho anh biết em cần gì.”
Miễn là ở cùng với cả bọn họ thì cô có thể đi được. Chỉ một lần này thôi. Cô nhớ lại những thứ trong phòng để đồ ăn và đọc cho một danh sách ngắn mà anh chẳng buồn chép lại. Anh giơ bức vẽ cuối cùng của cô lên. “Cái này tuyệt quá, nhưng anh tưởng em vẽ con chó của bà ta chứ.”
“Nita quả quyết mình cũng phải có mặt trong bức tranh.” Nita quan tâm đến việc giữ Blue ở lại làm đầy tớ có giao kèo cho mình hơn là bức tranh. “Anh đã sẵn sàng về nhà chưa?”
Ánh mắt anh lang thang trên giường. “Tuyệt đối chưa.”
Cô chống tay lên hông. “Em nên cởi quần áo chỉ vì tối nay anh đã cảm thấy chán và quyết định nhảy qua tay vịn ban công phòng em thôi sao? Em không nghĩ vậy đâu.”
Hai hàng lông mày của anh nhíu lại. “Chuyện anh phớt lờ em thực sự khiến em bực bội, đúng không?” Anh xỉa ngón tay thẳng mặt cô. “Em không phải là người duy nhất được phép nổi cáu ở đây.”
“Em chẳng làm gì anh cả! Em cần việc làm, và đừng bảo là em có việc làm ở chỗ anh bởi em chẳng có gì cả.”
“Anh đã trông cậy vào em, thế mà em quay lưng lại với anh. Rõ ràng là em chẳng thèm quan tâm xem anh cảm thấy thế nào.”
Trông anh tức giận một cách thành thực, nhưng cô không tin anh. “Anh được hưởng quá nhiều đặc ân, quá được nuông chiều và có khả năng hoàn hảo để giữ vững vị trí ấy. Điều thực sự làm anh bực bội là không được làm theo ý mình.” Cô bước thẳng về phía cửa ban công để có thể quăng anh ra ngoài, nhưng khi đẩy tay nắm cửa, cô tưởng tượng ra cảnh cơ thể anh sõng soài trên mặt đất, chân gãy gập dưới người, cô lùi lại.
“Điều thực sự làm anh bực bội,” anh lên tiếng phía sau cô, “là tin rằng em là người anh có thể trông cậy.”
Cô siết quai hàm lại trước cảm giác tội lỗi nhức nhối và băng qua phòng. “Anh đi qua cửa trước. Đừng gây ra tiếng động, không thì em sẽ nhức đầu đến chết vì bị càu nhàu cho xem.”
Anh ném cho cô cái nhìn khắc nghiệt, bước qua trước mặt cô rồi tự mình mở cửa. Cô theo anh vào đường hành lang trải thảm hồng, qua một bức vẽ kênh đào Venice xấu đau xấu đớn rồi xuống cầu thang để còn khóa cửa sau lại sau khi anh đi. Mới qua chiếu nghỉ, anh bỗng dừng bước quay lại. Cô dừng trên bậc thang cao hơn, và mắt họ gặp nhau. Trong ánh sáng phát ra từ cái đèn chùm pha lê đầy bụi, gương mặt anh vừa quen thuộc vừa bí ẩn. Cô giả vờ như mình đã hiểu anh, nhưng làm sao cô có thể hiểu được? Anh sống trên những vì sao, còn cô ở ngay đây trên mặt đất rắn chắc.
Cô vẫn đứng yên không động đậy khi anh đưa tay lên lùa vào trong tóc cô. Sợi dây thun lỏng vốn hầu như chẳng buộc được tóc cô cao lên lúc này bung ra khi anh luồn tay vào dưới nó.
Nụ hôn của anh thật thô bạo và kích động. Cô quên mọi thứ từng biết về mình và choàng hai tay quanh cổ anh. Nghiêng đầu sang bên, miệng cô hé ra. Tay anh úp lên mông cô siết chặt. Cô áp vào gần hơn, hông cô cọ vào anh.
Anh đột ngột lùi lại khiến cô chóng mặt phải túm tay vịn. Dĩ nhiên là anh nhận thấy. Cô vuốt tóc, làm sợi dây thun đang đu đưa rơi xuống. “Anh đang chán vì phải ở một mình thôi.”
“Anh không cảm thấy chán.” Chất giọng trầm, thô ráp của anh chà lên da cô như giấy nhám. “Thứ anh cảm thấy...” Tay anh siết lại quanh bắp đùi trần của cô, ngay bên dưới mép quần soóc. “Thứ anh cảm thấy... là một cơ thể nhỏ nhắn nóng bỏng cần được yêu...”
Lòng cô rạo rực. Cô liếm môi nếm mùi vị của anh. “Rất tiếc. Giờ, khi có anh rồi, trí tò mò của em đã được thỏa mãn, và em chẳng có hứng thú nữa. Không có ý xúc phạm đâu.”
Ánh mắt anh nhìn cô kiên định. Anh cố tình lướt các ngón tay ngang ngực cô. “Không cảm thấy bị xúc phạm chút nào.”
Trong khi cô nổi hết da gà, anh tặng cho cô một nụ cười còn không được như bè bạn, đoạn xoay người lẻn ra khỏi nhà.
Sáng hôm sau, Blue vẫn còn cảm thấy váng vất khi ra ngoài lề đường lấy báo Chủ nhật cho Nita. Tối qua Dean đã cố áp đặt cô. Anh chẳng có quyền gì mà giận dữ chỉ vì cô không chịu tôn thờ và thần tượng anh như những kẻ còn lại. Hôm nay đến trang trại, cô cần phải gây khó dễ cho anh nhiều nhất có thể.
Vừa cúi xuống lấy báo, cô nghe thấy tiếng huýt sáo từ phía bên kia hàng rào. Cô ngẩng lên thì thấy Syl, bà chủ cửa hàng đồ cũ, đang nhìn mình qua bụi cây với đôi kính mắt mèo màu đỏ. Syl có mái tóc ngắn muối tiêu và đôi môi mỏng đã được làm đầy đặn hơn bằng đường viền son đỏ sẫm. Blue đã được thưởng thức tính hài hước của bà khi họ gặp lại ở quán Barn Grill sau vụ ẩu đả ghê gớm hôm nọ, nhưng giờ Syl hoàn toàn nghiêm túc, bà huýt lên như ống tưới nước trong vườn và ra hiệu cho Blue đến gần. “Đến đây. Chúng tôi cần nói chuyện với cô.”
Blue cắp tờ báo vào nách theo Syl vòng qua góc. Một chiếc Impala vàng đỗ ở bên đường đối diện, hai người phụ nữ bước ra: đại diện nhà đất của Dean, Monica Doyle; và một phụ nữ người Mỹ gốc Phi mảnh mai tầm trung tuổi mà Syl nhanh chóng giới thiệu là Penny Winters, bà chủ Gác Mái Của Dì Myrtle – cửa hàng đồ cổ của thị trấn.
“Chúng tôi đã cố gặp riêng cô cả tuần nay rồi,” Syl nói khi hai người phụ nữ kia đã vây quanh. “Nhưng mỗi khi cô xuất hiện trong thị trấn, bà ta luôn kè kè bên cạnh, thế nên chúng tôi quyết định mạo hiểm đến đây trước khi đến nhà thờ.”
“Mọi người ai cũng biết Nita sẽ nổi điên nếu không có báo Chủ nhật ngay đầu ngày.” Monica rút một tờ khăn giấy từ trong túi Vera Bradley màu xanh vàng tiệp màu với bộ vest xanh sang trọng. “Cô là hy vọng cuối cùng của chúng tối, Blue ạ. Cô phải sử dụng tầm ảnh hưởng của mình với bà ta.”
“Tôi chẳng có ảnh hưởng gì cả,” Blue nói. “Bà ta còn chẳng chịu đựng được tôi.”
Penny nắm lấy cây thánh giá vàng trên cổ cái váy đỏ của mình: “Nếu đúng như thế thì đến giờ bà ta hẳn đã tống cổ cô như đã làm với tất cả những người khác rồi.”
“Mới có bốn ngày thôi mà,” Blue nói.
“Kỷ lục đấy.” Monica tế nhị khịt mũi. “Cô không biết bà ta chèn ép mọi người thế nào đâu.”
Câu đó tuyệt đối không sai.
“Cô phải thuyết phục Nita ủng hộ kế hoạch Phát triển Garrison.” Syl đẩy cặp kính mắt mèo lên sống mũi. “Đó là cách duy nhất để cứu thị trấn này.”
Blue nhanh chóng được biết Phát triển Garrison là cái kế hoạch mà lãnh đạo thành phố đã lập ra nhằm đem lại sức sống mới cho thị trấn.
“Du khách luôn phải đi qua nơi này trên đường đến Smokies,” Monica nói, “nhưng chẳng co cái nhà hàng nào tử tế, không có phòng trọ, gần như chẳng có cái gì để mua sắm, nên họ chẳng bao giờ dừng lại. Nếu Nita cho phép tiến hành kế hoạch Phát triển Garrison thì chúng tôi có thể thay đổi toàn diện.”
Penny giật giật cái cúc đen nhỏ xíu giữa hai bầu ngực. “Vì không có cơ sở kinh doanh nào tầm cỡ quốc gia ở đây, chúng tôi có thể tận dụng yếu tố hoài niệm đặng biến nơi này thành một nơi trông như ký ức của tất cả mọi người về các thị trấn nhỏ của Mỹ trước thời KFC chuyến đến.”
Monica đeo túi xách lên vai. “Dĩ nhiên, Nita không chịu hợp tác.”
“Việc thu hút du khách sẽ rất dễ dàng, chỉ cần bà ta cho chúng tôi thực hiện vài đổi mới,” Syl nói. “Nita sẽ chẳng phải mất một hào nào trong chuyện này.”
“Syl đã cố mở một cửa hàng quà tặng hẳn hoi cạnh cửa hàng đồ cũ của tôi suốt năm năm qua,” Penny nói, “nhưng Nita ghét mẹ Syl nên không chịu cho bà ấy thuê chỗ đó.”
Khi tiếng chuông nhà thờ vang lên, mấy người phụ nữ bắt đầu phác họa ra những phần khác trong kế hoạch Phát triển Garrison, trong đó bao gồm một khu nhà nghỉ, chuyển Josie thành một nhà hàng tử tế, và để cái người tên Andy Berillo nào đó thêm một một quán cà phê vào quán bánh mì.
“Nita nói quán cà phê chỉ dành cho bọn cộng sản,” Syl căm phẫn. “Một người cộng sản sẽ làm gì ở Đông Tennessee chứ?”
Monica khoát tay trước ngực. “Và dù gì thì ngày nay ai còn lo lắng về cộng sản nữa chứ?”
“Bà ta chỉ muốn đảm bảo mọi người trong thị trấn biết bà ta cảm thấy thế nào về chúng tôi thôi,” Penny nói. “Tôi không muốn nói xấu bất kỳ ai, nhưng bà ta đang để cái thị trấn này chết đi cho hả giận.”
Blue nhớ vẻ mặt từ-lo-lắng-đến-hài-lòng của Nita trong những bức ảnh thời kỳ đầu của Garrison và tự hỏi mọi chuyện đã có thể khác đi thế nào nếu các phụ nữ trong vùng chào đón bà thay vì xa lánh khi bà ta mới đến. Dù Nita có nói gì, Blue cũng chẳng tin bà ta có mảy may ý định bán thị trấn. Có thể bà ta ghét Garrison, nhưng bà ta làm gì còn nơi nào khác để đi.
Syl siết chặt cánh tay Blue. “Cô là người duy nhất nói mà bà ta nghe lúc này. Hãy thuyết phục bà ta rằng những đổi mới này sẽ có nghĩa là tiền vào túi bà ta. Bà ta thích tiền lắm.”
“Tôi sẽ giúp nếu có thể,” Blue nói, “nhưng lý do duy nhất bà ta giữ tôi ở cạnh là để hành hạ tôi. Bà ta chẳng thèm nghe tôi nói bất cứ điều gì.”
“Cứ thử xem,” Penny nói. “Chúng tôi cũng chỉ yêu cầu thế thôi.”
“Cố hết sức ấy,” Monica quả quyết thêm vào.
Chiều hôm ấy Nita nổi cơn thịnh nộ khi Blue tuyên bố sẽ đi chơi, nhưng cô không chịu thua, va khoảng bốn giờ, giữa hàng loạt lời đe dọa gọi cảnh sát, cô rời khỏi nhà để đến trang trại trên chiếc mui trần hai chỗ ngồi. So với lần gần nhất cô đến thăm thì bãi cỏ đã được xén và hàng rào xung quanh đã được sửa. Cô đỗ xe cạnh nhà kho, bên chiếc SUV của Jack. Gió ấm áp thổi tung đuôi tóc khi cô băng qua sân.
Riley lao ra. Nụ cười trẻ thơ nở toe trên gương mặt khiến nó trông khác hoàn toàn bé gái buồn bã ngủ trên hiên nhà mà Blue tìm thấy mới hơn một tuần trước. “Chị đoán được không, Blue?” con bé rên lên. “Mai bọn em vẫn chưa về nhà! Bố nói hai bố con phải ở lại thêm vài ngày nữa để còn làm cái hiên nhà.”
“Ôi. Riley! Tuyệt quá. Chị mừng lắm.”
Riley kéo cô về phía cửa trước. “Bác April muốn chị đi vào từ đường này để bác ấy khoe mọi thứ. Và chị đoán được gì nữa không? Bác April đã cho Xù Bông ăn ít phô mai, thế là Xù Bông xì hơi thối inh cả lên, nhưng anh Dean lại cứ đổ cho em, em có làm gì đâu.”
“Ừ, phải rồi.” Blue cười toe. “Đổ tội cho con chó vậy.”
“Không đâu, thật đấy. Em thậm chí còn chẳng thích phô mai.”
Blue cười vang ôm con bé.
April và Xù Bông đón họ ở cửa trước. Bên trong, sảnh nghỉ sáng bừng trong nắng chiều muộn với lớp sơn mới màu trăng ngà. Một tấm thảm trải họa tiết xoáy với tông màu đất chạy dọc theo hành lang. April ra hiệu về phía bức tranh trừu tượng đầy màu sắc mà Blue đã nhìn thấy trong một phòng trưng bày ở Knoxville. “Thấy bức tranh trông tuyệt thế nào chưa? Cháu đã đúng về chuyện kết hợp mỹ thuật hiện đại với nội thất cổ điển.”
Cái tủ bên dưới có một khay bằng gỗ và đồng lúc này đã chứa ví và bộ chìa khóa của Dean, cùng với một bức ảnh đóng khung hồi anh còn nhỏ, mặc quần sooc và đội mũ chơi bóng bầu dục to đến nỗi nó trùm xuống tận cổ. Cạnh cái tủ là một cây giá áo bằng kim loại uốn đang đợi áo khoác của anh và một cái rổ đan mộc mạc chứa đôi giày thể thao cùng quả bóng bầu dục. Một cái ghế tựa làm bằng gỗ dái ngựa vững chắc có lưng ghế chạm trổ tạo nên một chỗ ngồi thuận tiện để thay giày chạy hoặc xem qua thư từ. “Cô đã thiết kế mọi thứ quanh anh ấy. Anh ấy đã nhận thấy nơi này phù hợp mới mình thế nào chưa ạ?”
“Cô nghi lắm.”
Blue nhìn tấm gương treo tường hình ô van có khung gỗ chạm trổ. “Tất cả những gì cô cần là một cái giá để đựng kem dưỡng và kẹp mi cho anh ấy.”
“Coi chừng lời ăn tiếng nói đấy. Cháu không nhận thấy nó rất hiếm khi soi gương hay sao?”
“Cháu có nhận thấy chứ. Cháu chỉ chọn không để anh ấy biết là cháu nhận thấy thôi.”
Blue thích hết phần còn lại của ngôi nhà, đặc biệt là phòng khách, giờ đã được chuyển thành màu sơn xanh nhàn nhạt cùng một tấm thảm phương Đông lớn. Những bức tranh phong cảnh cũ mà Blue phát hiện ra trong một cửa hàng đồ cổ trông rất tuyệt khi phối cùng bức tranh vải hiện đại táo bạo mà April đã treo bên trên lò sưởi. Mấy chiếc ghế bành da mòn mà April đã tìm thấy nằm đúng chỗ, cùng với tủ ngăn kéo chạm trổ bằng gỗ óc chó để chứa thiết bị nghe nhạc và một cái bàn cà phê quá khổ có ngăn kéo đựng điều khiển từ xa và băng trò chơi điện tử. Thêm nhiều ảnh nằm bên trên, vài tấm chụp anh cùng bạn bè thời nhỏ, những tấm khác chụp thời niên thiếu và những năm đại học. Chẳng hiểu sao Blue không nghĩ rằng những bức ảnh này là ý tưởng của anh.
Dean vô thức điều chỉnh nhịp búa theo tiếng nhạc Black Eyes Peas phát ra từ nhà bếp. Hầu như cả ngày nay anh và Jack đã cũng nhau làm cái hiên. Mấy bức tường phía ngoài đã dựng xong, ngày mai họ sẽ bắt đầu làm mái. Anh liếc về phía cửa sổ gian bếp. Blue đã gật đầu chào anh lúc đến, nhưng lại chẳng thèm ra ngoài chào hỏi, và anh cũng chẳng vào trong. Anh nổi cáu với bản thân vì đã mất kiểm soát với cô trên cầu thang, nhưng ít nhất giờ anh cũng đã có cô trong lãnh địa của mình, chẳng có gì có thể đánh bại được lợi thế sân nhà. Blue yêu trang trại này, và nếu cô quá bướng bỉnh không chịu quay về thì ít nhất anh cũng có thể nhắc cô nhớ đến những gì mình đã bỏ lỡ. Dù cách này hay cách khác, anh cũng quyết tâm đạt được điều mình muốn – một cuộc tình mà cả hai bọn họ cùng xứng đáng có.
Trong nhà, ai đó đã bật nhạc to lên. April và Riley lẽ ra phải giúp làm bữa tối, nhưng April không thích việc nấu ăn và anh có thể hình dung ra bà đang kéo Riley khỏi việc gọt vỏ khoai tây để nhảy múa. Anh nhìn Blue đặt tô trộn xuống nhập hội cùng hai người kia. Cô nhảy lò cò như nàng tiên cây, tay vẫy vẫy, đuôi tóc lắc lư. Nếu cô chỉ có một mình thì có thể anh sẽ vào nhảy cùng, nhưng April và Riley lởn vởn xung quanh thế kia thì không.
“Bố tưởng anh và Blue đã chia tay.” Giọng Jack nhất thời làm anh giật mình. Ngoài mấy câu yêu cầu đưa một dụng cụ nào đó hay là giữ yên một tấm ván, cả chiều nay họ chưa hề nói gì với nhau.
“Không hẳn.” Dean đóng lút một cái đinh khác. Anh đã rèn luyện cái vai của mình, và cuối cùng cũng đã thả lỏng ra được. “Chúng tôi đang ở giai đoạn chuyển tiếp, thế thôi.”
“Chuyển tiếp thành cái gì?”
“Chúng tôi sẽ tìm ra.”
“Vớ vẩn.” Jack quệt ống tay áo lên mặt. “Anh không nghiêm túc với con bé. Nó chỉ là một trò tiêu khiển đối với anh.”
Trên thực tế Blue đã nói y như thế kể từ ngày họ gặp nhau, và Dean phải thừa nhận cũng có phần nào sự thật trong câu đó. Nếu gặp cô trên phố hay trong một câu lạc bộ, anh sẽ chẳng bao giờ để ý đến cô, nhưng đó chỉ vì cô không cố tìm cách thu hút anh. Có quá nhiều phụ nữ đẹp cố gắng làm anh chú ý, làm sao anh có thể để ý đến một người không hề làm gì cả?
“Cẩn thận với con bé đấy,” Jack nói tiếp. “Nó tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đôi mắt đã phản bội lại nó.”
Dean quệt ống tay áo lên trán. “Đừng lẫn lộn hiện thực với lời bài hát của ông, Jack à. Blue biết chính xác thực tế là gì.”
Jack nhún vai. “Bố đoán anh hiểu con bé hơn bố.”
Đó là điều cuối cùng họ nói với nhau cho đến khi Dean vào nhà để tắm rửa.
Nhìn Dean biến mất vào nhà, Jack quệt giọt mồ hôi trên trán. Dù chỉ định ở lại trang trại một tuần, nhưng ông sẽ chẳng đi đâu trong một khoảng thời gian nữa. April có cách chuộc lỗi của bà, và ông có cách của riêng ông – xây cái hiên nhà cùng với Dean. Khi lớn lên, Jack đã có nhiều mùa hè làm việc cùng với bố ông, và giờ ông đang làm điều tương tự cùng Dean. Dean không quan tâm quái gì đến quan hệ cha con ở đây, nhưng Jack thì có.
Ông vui khi cái hiên nhà đã thành hình. Mọi thứ đều vững chắc. Ông già của ông hẳn sẽ tự hào lắm.
Blue mở cửa sổ nhà bếp ra. Qua lớp kính, ông nhìn những chuyển động uyển chuyển, gợi cảm của April và những món tóc dài tung bay quanh bà như những lưỡi dao.
“Chẳng ai qua tuổi ba mươi rồi lại nhảy như cô cả,” ông nghe thấy tiếng Blue cất lên khi bài hát kết thúc.
Riley nói thật to, hụt hơi vì cố theo kịp April. “Bố đã năm mươi tư rồi, thế mà bố nhảy tuyệt lắm. Dù chỉ trên sân khấu thôi. Cháu không nghĩ bố cháu nhảy ở nơi nào khác nữa.”
“Trước đây thì có.” April luồn tay vén mớ tóc khỏi mặt, “Sau những buổi biểu diễn của ông ấy, bọn ta tìm một câu lạc bộ hẻo lánh nào đó mà khiêu vũ cho đến khi người ta đóng cửa. Rất nhiều lần họ vẫn mở cửa chỉ vì bố cháu. Trong tất cả những người bác đã từng khiêu vũ cùng, bố cháu là...” Bà dừng lại rồi nhún vai cúi xuống đùa với con chó. Một giây sau, điện thoại của bà đổ chuông và bà lần ra khỏi bếp để nghe máy.
Hôm qua ông đã nghe lỏm bà gọi một trong những người gọi điện cho bà là Mark. Trước đó là Brad. Vẫn là April ngày xưa. Vẫn là cái cảm giác khao khát cũ mỗi khi ông đến gần bà. Ngay cả như thế, ông vẫn muốn được làm tình với bà. Ông muốn đập tan những bức tường quanh bà và khám phá xem sức mạnh của bà từ đâu mà có.
Ông có mấy cuộc họp ở New York và định nhờ bà trông Riley vài ngày trong khi ông đi. Ông tin tưởng giao con cho bà. Người mà ông không tin tưởng giao cho bà chính là bản thân ông.
Ai đó nện thình thịch lên cửa đúng lúc Dean bước xuống cầu thang sau khi tắm xong. Anh mở cửa thì thấy Nita Garrison đang đứng đó. Phía sau bà ta, một chiếc ô tô mui kín màu đen đầy bụi chạy đi. Anh quay về phía bên. “Blue, em có khách này.”
Nita dùng ba toong đập vào đầu gối anh, anh liền tự động lùi lại, để lộ một khoảng trống đủ để cho bà ta lách vào. Blue xuất hiện từ gian bếp, theo sau à mùi thức ăn thơm ngào ngạt. “Ôi Chúa ơi, không,” cô rên lên khi thấy Nita.
“Cô để quên giày trên cầu thang thế à,” Nita buộc tội. “Ta đã trượt chân vì giẫm lên đó và ngã lăn xuống tận chân cầu thang. May mắn là ta chưa bị gãy cổ đấy.”
“Tôi chẳng quên giày trên cầu thang gì cả, và bà không bị ngã. Làm sao bà đến được đây?”
“Cái thằng Chauncey Crole ngu đần đó. Nó cứ khạc nhổ qua cửa xe suốt quãng đường.” Bà ta hít hít. “Ta ngửi thấy mùi gà rán. Cô chưa bao giờ làm món gà rán cho ta.”
“Đó là vì tôi không thể tìm được chỗ giấu mảnh thủy tinh trong món đó để đầu độc bà.”
Nita chép chép miệng rồi quật vào ống chân Dean vì anh đã phá ra cười. “Ta cần ngồi xuống. Ta bị bầm dập khắp vì cũ ngã đó.”
Riley thò ra từ bếp. Xù Bông lút cút chạy theo sau. “Chào bà Garrison. Hôm nay cháu đã luyện tập với quyển sách đấy.”
“Đi lấy sách mà thử cho ta xem nào. Nhưng trước tiên tìm cho ta một cái ghế êm ái đã. Hôm nay ta đã bị ngã rất đau.”
“Có một cái trong phòng khách đấy. Cháu sẽ chỉ cho bà.” Riley dẫn bà ta đi.
Blue cọ mu bàn tay lên vết bột trên má. Cô không nhìn hẳn vào anh. “Tốt hơn hết nên bảo April dọn thêm một chỗ trên bàn ăn thôi.”
“Bà già đó sẽ không ăn tối cùng chúng ta.” Anh nói.
“Vậy anh kiến cách đuổi bà ta đi. Tin em đi, chuyện đó khó hơn anh tưởng đấy.”
Dean theo cô vào trong bếp, luôn miệng phản đối, nhưng Blue gạt anh đi. Anh nhìn phòng ăn thấy cái bàn Duncan Phyfe cổ của mình đã được bày biện xong với những tấm lót tua rua màu vàng, đĩa xanh trắng kiểu cũ, một tô đầy những viên đá bóng bẩy Riley đã nhặt về và một lọ hoa màu vàng. Thứ mà căn phòng này cần để trở nên hoàn thiện là những bức tranh tường mà Blue không chịu nhận lời vẽ. April phớt lờ anh trong khi bắt đầu rót trà lạnh vào đầy các ly. Anh cố giúp Blue nhưng cuối cùng lại thành ra ngáng chân cô. Jack xuất hiện sạch sẽ sau khi tắm xong. Blue đánh rơi cái muôi gõ.
“Rất vui được gặp cháu, Blue.” Ông mở tủ lạnh lấy một lon bia.
“Ưm.. chào chú.” Cô hất đổ túi bột trong lúc lập cập nhặt cái muôi lên.
Dean lấy ít khăn giấy. “Chúng ta có một vị khách không mời trong phòng khách đấy, Jack ạ, thế nên ông sẽ phải lẩn đi thôi.” Anh nghiêng đầu về phía Blue, “Tôi chắc chắn người hâm mộ số một của ông đầu kia sẽ để dành cho ông ít đồ ăn.”
Ánh mắt của Jack dõi theo April, nhưng dường như bà chẳng nhận ra. “Bố chỉ có thể lẩn tránh đến thế này thôi,” ông nói. “Trang trại của anh là tài sản cá nhân. Dù người ta có biết được bố đang ở đây thì họ cũng không gặp được bố.”
Nhưng Dean đã mất hai mươi năm tránh xa bất kỳ điều gì có thể kết nối anh với Jack Patriot, và anh không muốn Nita Garrison ba hoa với tất cả mọi người rằng Jack đang ở đây.
“Hôm nay bố đã đến cửa hàng bia,” Riley lên tiếng từ ngưỡng cửa. “Bố mặc đồ lao động và chẳng đeo hoa tai gì, thế nên chẳng ai nhận ra bố cả.”
“Nhận ra ai cơ?” Nita xuất hiện sau lưng con bé. “Tay cầu thủ bóng bầu dục ấy hà? Ai mà chẳng biết cậu ta ở đây.” Bà thoáng nhìn thấy Jack. “Anh là ai?”
“Đó là bố cháu,” Riley voojinois. “Tên ông ấy là ... Ron Weasley, Ron Weasley.”
“Ông ta làm gì ở đây?”
“Bố là... bố là bạn trai của bác April.”
April chớp mắt thật nhanh và chỉ về phía phòng ăn. “Tôi hy vọng bà sẽ ăn tối cùng chúng tôi.”
Blue khịt mũi. “Làm như cô có thể đuổi bà ta đi vậy.”
“Ta không phiền ở lại ăn tối đâu. Đưa tay đây, Riley, không ta lại ngã lần nữa bây giờ.”
“Bà Garrison nghĩ Riley ngu ngốc,” Riley tuyên bố bâng quơ.
“Ta không nghĩ cháu ngu ngốc,” Nita nói. “Chỉ là cái tên của cháu thôi, khó có thể nói đó là lỗi của cháu, đúng không nào?” Bà ta hướng ánh mắt buộc tội về phía Jack.
“Đó là ý của mẹ con bé,” Jack nói. “Tôi đã muốn đặt tên nó là Rachel.”
“Jennifer hay hơn.” Nita đẩy Riley đi vào phòng ăn.
Jack quay sang Blue. “Bà ta là kẻ kỳ quái nào thế?”
“Một số người gọi bà ta là Satan. Số khác gọi là Beelzebub[1]. Bà ta là có rất nhiều tên.”
[1] Beelzebub: một tên khác của quỷ Satan.
Dean mỉm cười. “Bà ta là bà chủ của Blue.”
“Bà ta là bà chủ của cháu.” Blue nện một cái đùi gà rán lên đĩa gỗ.
“Cháu may mắn đấy.” Jack nói.
Blue lôi một chảo măng tây nướng từ lò ra. Tất cả bọn họ bắt đầu đưa đĩa đựng đến. Cô nheo mắt lại khi thấy Nita ngồi chễm chệ ở đầu bàn. Riley ngồi ngay ngắn bên trái bà ta. Dean nhanh chóng đặt rổ bánh quy xuống mà chộp cái ghế ở phía đối diện, xa bà già nhất có thể. Jack bỏ tô salad khoai tây còn nóng xuống cũng nhanh chẳng kém và vội đến ngồi cạnh Riley, đối diện với Dean. April và Blue cùng lúc nhận ra là chỉ còn hai chiếc ghế trống, một ở cuối bàn và một ở ngay bên phải Nita. Cả hai cùng lao đến vị trí cuối bàn. April xuất phát trước, nhưng Blue chơi bẩn, dùng hông huých bà. Trong lúc April mất đà thì Blue đã quăng mình vào ghế. “Ghi bàn...”
“Chơi bẩn,” April khẽ rít lên.
“Trẻ con...,” Jack nói.
April hất tóc hiên ngang bước đến ngồi cạnh bà Nita lúc này đang phàn nàn với Riley về thái độ hống hách của Blue nên bỏ lỡ toàn bộ cảnh tượng. April lúc này ngồi ngay bên trái Dean. Họ bắt đầu chuyển thức ăn. Sau khi April đã lấy đầy đĩa, Dean ngạc nhiên khi thấy bà cúi đầu trước đĩa thức ăn vài giây. Chuyện đó đã diễn ra từ khi nào thế nhỉ?
“Chỉ một cái bánh quy thôi,” Nita nói với Riley, trong khi lấy cho hai cái cho mình. “Ăn thêm sẽ làm cháu béo trở lại đấy.”
Blue mở miệng định nhảy vào bảo vệ Riley, nhưng Riley đã tự lo lấy. “Cháu biết. Giờ cháu cũng không hay đói như trước nữa.”
Nhìn một vòng quanh bàn ăn. Dean thấy một phiên bản hài hước của một gia đình kiểu Mỹ. Giống như kiểu Norman Rockwell[2] lên đồng vậy. Một người bà không phải là bà. Bố mẹ không phải bố mẹ. Blue, người chẳng phù hợp với bất kỳ vai trò nào có thể định nghĩa được, ngoài kẻ nịnh nọt Jack Điên. Cô đảm bảo Jack có miếng gà to nhất và chạy đi lấy cho ông một cái đĩa sạch khi ông vô tình đánh rơi. Dean nhớ lúc mới lớn mình từng ngồi cùng bàn ăn ở nhà bạn bè và khao khát có được gia đình của chính mình. Lẽ ra anh nên cẩn thận hơn với những gì mình ước.
[2] Norman Rockwell: họa sĩ vẽ tranh minh họa của Mỹ thế kỷ 20. Các tác phẩm của ông có sức hút rất lớn ở Mỹ vì phản ánh được nền văn hóa nước này. Ông nổi tiếng nhất với những trang bìa minh họa về đời sống thường nhật mà ông đã sáng tạo ra cho tờ tạp chí The Saturday Evening Post trong suốt bốn thập kỷ.
Ai cũng khen tài nấu nướng của Blue trừ Nita, bà ta cứ phàn nàn là măng tây cần phải có bơ. Món gà mềm và lớp da giòn tan. Một lớp thịt muối băm mằn mặn phủ lên món salad khoai tây nóng, được nêm nếm thơm phức. Blue không hài lòng với món bánh quy, nhưng những người còn lại đều chén mấy cái liền.
“Bà Garrison trước đây từng dạy khiêu vũ dạ hội đấy.” Riley tuyên bố.
“Biết rồi,” Dean và Blue đồng thanh nói.
Nita nhìn Jack. “Trông anh quen lắm.”
“Thật sao?” Jack lấy khăn ăn lau miệng.
“Nói lại xem tên anh là gì ấy nhỉ?”
“Ron Weasley,” Riley nói trong ly sữa.
Con bé đang dần trở nên khôn lỏi hơn, và Dean kín đáo nháy mắt với nó. Anh chỉ hy vọng Nita không quá quen thuộc với Harry Potter.
Anh chờ Nita tiếp tục cuộc thẩm vấn, nhưng không. “Vai kìa,” bà ta nói, và Riley ngay lập tức ngồi thẳng người lên trên ghế. Nita nhìn từ April sang Dean rồi ngược lại. “Hai người trông giống nhau lắm.”
“Bà nghĩ thế à?” April lấy cho mình một viên măng nướng nữa.
“Hai người có họ hàng, đúng không?”
Dean cảm thấy người căng cứng, nhưng cô em gái nhỏ của anh đã tự chỉ định mình thành kẻ bảo vệ những bí mật gia đình. “Bà Garrison đã dạy em mấy bài học về tư thế,” con bé nói.”Em đang rất giỏi trò bước đi đầu đội sách đấy.”
Nita chĩa cái bánh quy thứ ba của mình về phía Blue. “Còn một kẻ khác cũng có thể cần đến bài học tư thế đấy.
Blue trừng mắt nhìn và nện khuỷu tay xuống bàn.
Nita nhếch mép đắc thắng. “Thấy con bé trẻ con chưa kìa.”
Dean mỉm cười. Hẳn nhiên là Blue đang xử sự trẻ con, nhưng thế này trông cô thật dễ thương – một vết bột trên má, một lọn tóc đen nhánh rơi xuống cổ, vẻ mặt bướng bỉnh. Làm sao một phụ nữ nhếch nhác dường này lại có thể cuốn hút đến thế chứ?
Nita quay sang Dean. “Cầu thủ bóng bầu dục kiếm được cả đống tiền mà chẳng phải làm gì nhỉ.”
“Cũng khá nhiều,” Dean nói.
Blue xù lông lên. “Dean đã lao động vô cùng cực nhọc. Là tiền vệ công không chỉ đòi hỏi mỗi sức khỏe đâu. Tinh thần cũng bị thách thức vô cùng đấy.”
Riley nhảy vào hỗ trợ Blue. “Anh Dean đã chơi trong trận Cúp Siêu sao ba năm liền đấy.”
“Ta cá là ta giàu hơn cậu,” Nita nói.
“Có thể.” Dean nhìn bà ta qua miếng cánh gà. “Bà có bao nhiêu?”
Nita tức giận. “Đời nào ta nói cho cậu biết.”
Dean cũng mỉm cười. “Vậy thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được, đúng không?”
Jack, kẻ có thể mua bán cả hai người họ, khịt mũi tức cười. Bà Garrison mút một miếng thức ăn giắt vào kẽ răng và nhìn ông với vẻ chiếu cố. “Còn anh làm gì?”
“Ngay lúc này, tôi đang dựng hiên nhà cho Dean.”
“Tuần sau sang xem cái bậu cửa sổ cho ta. Gỗ đang mục hết rồi.”
“Rất tiếc,” Jack tỉnh khô. “Tôi không chơi cửa sổ.”
April mỉm cười với ông, và Jack cười đáp lại. Một cảm giác thân mật truyền giữa hai người họ khiến những người khác im bặt. Chuyện đó chỉ kéo dài có một giây, nhưng chẳng ai trên bàn không nhận thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook