Trời Sinh Quyến Rũ
-
Chương 16
Anh có thể thấy cô đánh giá cao lời khen ngợi.
Anh ra ngoài mở cửa nhà kho để cô có thể đỗ chiếc Vanquish. Anh bắt đầu hiểu được nội tâm lạ thường của cô diễn biến như thế nào. Chuyện lớn lên mà chẳng có ai khác ngoài bản thân để dựa vào đã khiến cô trở nên tự lập một cách dữ dội, đó là lý do vì sao cô không thể chấp nhận chuyện chịu ơn anh. Đám bạn gái cũ của anh vô tư nhận lời đi ăn tối ở các nhà hàng sang trọng và nhận quà đắt tiền. Nhưng ngay cả đôi hoa tai rẻ tiền đó cũng khiến Blue tự ái. Anh đã thấy cô liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu không chỉ một hai lần, thế nên anh biết là cô thích lắm, nhưng anh cũng biết cô sẽ trả lại ngay lập tức nếu có thể nghĩ ra cách trả mà vẫn giữ được lòng tự trọng của mình. Anh chẳng biết làm sao để ứng phó với một phụ nữ muốn quá ít thứ từ anh, đặc biệt là khi anh lại muốn quá nhiều từ cô.
Cô đánh chiếc Vanquish vào rồi ra ngoài. Hôm nay anh đã chuyển mấy chuyến xe cút kít chứa bao cỏ khô cũ và những thứ đổ nát khác ra khỏi nhà kho và chuồng ngựa để dọn chỗ chiếc xe. Anh không thể làm gì nhiều với đám bồ câu ngủ dưới mái nhà ngoài trừ việc che chiếc xe lại, nhưng một khi đã xây ga ra thì đó sẽ không còn là vấn đề nữa.
Anh đóng cửa nhà kho lại. Blue đến cạnh anh, đôi hoa tai thủy tinh tím đu đưa trên tai cô. Anh muốn cất cô vào túi, cùng với những thứ khác. “Anh quen với chuyện đó rồi, đúng không?”cô hỏi. “Không chỉ vụ đánh nhau, mà cả chuyện người lạ mua đồ uống cho anh và mọi người đều cố trở thành bạn thân của anh ấy. Dường như anh thậm chí còn chẳng lấy làm khó chịu về chuyện đó.”
“Nếu cân nhắc đến số tiền khủng khiếp mà họ đã trả cho tôi để về cơ bản tôi chẳng làm gì cả, thì tôi không có quyền.”
Anh chờ cô đồng ý, nhưng không. Thay vào đó, cô nhìn anh thật chăm chú đến nỗi anh có cảm giác cô biết chính xác anh phải chịu đựng nỗi đau đớn mụ mẫm đến mức nào. Ngay cả khi mùa giải kết thúc, anh vẫn xem nhiều băng ghi hình trận đấu đến nỗi nó hiện lên trong cả giấc ngủ. “Thể thao chuyên nghiệp là giải trí,” anh nói. “Ai không thấy điều đó thực ra là đang tự đùa với bản thân.”
“Nhưng đôi khi nó là sự chán ngắt tẻ nhạt.”
Đúng vậy. “Em sẽ không nghe tôi phàn nàn đâu.”
“Một trong những điều tôi thích ở anh.” Cô siết cánh tay anh, cái siết tay của một người bạn, khiến anh nghiến răng.
“Nó có nhiều điểm tích cực hơn là tiêu cực,” anh nói với vẻ hơi quá đối nghịch. “Mọi người biết em là ai. Rất khó cảm thấy đơn độc ngay cả khi em chỉ nổi tiếng tầm tầm.”
Cô rút tay lại. “Bởi vì anh chẳng bao giờ là người ngoài cuộc. Anh không biết cảm giác đó thế nào, đúng không?” Mặt cô dịu lại. “Tôi xin lỗi. Cách anh trưởng thành... Dĩ nhiên là anh biết. Nói thế thật quá đáng.” Cô xoa lên má. “Là bởi vì tôi mệt chết người rồi. Gặp anh vào sáng mai nhé.”
“Chờ đã, tôi..”
Nhưng cô đã bỏ đi về phía nhà xe, những hạt gắn trên chiếc áo màu oải hương lóng lánh nhấp nháy trong đêm như những ngôi sao bé xíu.
Anh muốn gào lên rằng anh chẳng cần sự thông cảm của ai cả. Nhưng cả đời mình anh chưa từng phải đuổi theo một người phụ nữ nào, và ngay cả Blue cũng không thể khiến anh bắt đầu. Anh vênh váo quay vào nhà.
Ngôi nhà thật im ắng. Anh thơ thẩn vào phòng khách rồi bước qua cánh của Pháp ra ngoài tấm bê tông sẽ chứa khu nhà thềm khi hội thợ mộc quay lại. Cả đống gỗ xẻ vẫn đang chờ họ. Anh cố thưởng thức sao trên trời, nhưng trái tim anh không dành cho điều đó. Trang trại này lẽ ra phải là nơi ẩn náu của anh, là nơi anh có thể quay về nghỉ ngơi, nhưng giờ Jack Điên và Riley đang ngủ ở trên tầng, và chỉ có Blue bảo vệ điểm mù cho anh. Tất cả mọi thứ trong đời anh đều đã mất thăng bằng mà anh không biết làm sao để sắp xếp lại.
Vốn không quen với cảm giác bấp bênh về bản thân, anh quay vào nhà hướng về phía cầu thang.
Thứ mà anh thấy ở trên đầu cầu thang khiến anh chết sững.
Riley ngồi co rúm ở bậc trên cùng, con dao thái thịt túm chặt trong nắm tay nhỏ xíu, Xù Bông ở bên cạnh. Con dao trông không thể lạc lõng hơn so với bộ pyjama hồng in hình kẹo tim và gương mặt trẻ con bầu bĩnh. Anh không muốn đối diện với chuyện này. Sao Blue không ở đây cơ chứ? Cô biết chính xác cách giải quyết với Riley. Cô sẽ biết nói những gì đúng đắn.
Anh phải ép mình lên mấy bậc cầu thang. Khi lên đến đầu cầu thang, anh hất cằm về phía con dao. “Em định làm gì với nó?”
“Em... em nghe thấy tiếng động.” Con bé kéo đầu gối sát hơn vào ngực. “Em tưởng có... như kiểu... có thể là một tên giết người hay gì đó.”
“Chỉ là anh thôi mà.” Anh cúi xuống lấy con dao từ tay con bé. Xù Bông, trông sạch sẽ và no đủ hơn đáng kể so với hôm thứ Sáu, thở phì ra nhắm mắt lại.
“Em nghe thấy tiếng động từ trước khi anh bước vào cơ.” Con bé nhìn con dao chết tiệt như thể nghĩ có khả năng anh sẽ dùng để giết nó. “Lúc mười giờ ba hai. Ava đã xếp cả đồng hồ báo thức cho em.”
“Em đã ngồi đây hai tiếng đồng hồ rồi?”
“Em đã nghĩ mình thức dậy lúc bố ra khỏi nhà.”
“Ông ta không ở đây à?”
“Em nghĩ bố đi gặp bác April.”
Cũng chẳng cần phải tưởng tượng nhiều mới hiểu được Jack Điên và bà mẹ già yêu quý định làm gì. Anh sải bước theo hành lang đến phòng Jack ném cao dao lên giường ông ta. Cứ để ông ta nghĩ xem làm thế nào nó lại ở trên đấy.
Khi anh quay lại, Riley vẫn ở nguyên chỗ cũ, vẫn co rúm người ôm đầu gối. Ngay cả con chó cũng đã bỏ rơi con bé. “Sau khi bố đi, em nghe tiếng cọt kẹt,” nó nói. “Như có người tìm cách lẻn vào, và có khi họ có súng hay gì đó.”
“Đây là một ngôi nhà cũ. Chỗ nào chẳng cọt kẹt. Làm sao em lấy được con dao đó?”
“Em giấu nó trong phòng ngủ trước khi lên giường. Nhà... nhà em có hệ thống báo động, nhưng em không nghĩ ở đây có cái gì báo động.”
Con bé đã ngồi đây, được vũ trang bởi một con dao thái thịt trong suốt hai tiếng ư? Ý nghĩ đó làm anh phát điên. “Đi ngủ đi,” giọng anh cộc cằn hơn dự tính. “Giờ anh ở đây rồi.”
Con bé gật đầu, nhưng không nhúc nhích.
“Làm sao thế?”
Nó bấu móng tay. “Không có gì ạ.”
Anh đã tìm thấy con vé với một con dao thái thịt, anh đang điên tiết với Blue, và anh không thích chuyện April đang hú hí với Jack Điên, vậy nên anh trút hết lên đứa trẻ. “Nói đi, Riley. Anh có đọc được tâm trí em đâu.”
“Em không có gì để nói cả.”
Nhưng con bé không nhúc nhích. Tại sao nó không đứng dậy lên giường chứ? Anh có thể kiên nhẫn vô hạn dù là với tên tân binh vụng về nhất, nhưng giờ anh cảm thấy mình đang không kìm được nữa. “Có đấy. Nói toẹt ra đi xem nào.”
“Em không muốn gì mà,” con bé nói vội.
“Tốt. Vậy cứ ngồi đó đi.”
“Vâng.” Con bé càng cúi gằm mặt, mái tóc xoăn rối bù rũ xuống che hết mặt, vẻ bất lực của nó là sợi dây thừng kéo anh quay lại với những góc tối tăm nhất trong thời thơ ấu của mình. Ngực anh thắt lại. “Em biết đúng không, em không thể níu kéo ở Jack được bất cứ thứ gì ngoài tiền. Ông ta sẽ không có mặt vì em. Nếu em muốn gì đó, em sẽ phải tự kiếm lấy nó bởi vì ông ta sẽ không có mặt để chiến đấu trong cuộc chiến của em. Nếu em không đứng dậy vì bản thân mình, cuộc đời sẽ chèn qua người em.”
Nỗi khổ sở làm câu trả lời vội của con bé nghẹn lại. “Vâng, em biết rồi.”
Sáng hôm thứ sáu ở trong bếp, con bé đã khá ổn khi có thể tự đứng dậy vì bản thân. Không như anh, con bé đã buộc được bố nó làm theo ý mình, nhưng giờ, chứng kiến con bé thế này khiến anh phát điên. “Em chỉ đang nói điều mà em nghĩ là anh muốn nghe thôi.”
“Em xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi gì hết. Chỉ cần nói với anh xem em muốn cái chết tiệt gì!”
Hai bờ vai nhỏ cúi run lên, lời nói tuôn ra vội vã. “Em muốn anh kiểm tra xem có kẻ giết người nào trong phòng em không!”
Anh suýt chết nghẹn.
Một giọt nước mắt rơi xuống chiêc quần pyjama, ngay cạnh một hình kẹo trái tim có chữ HÔN EM ĐI ĐỒ NGỐC.
Anh là kẻ đần độn nhất từng sống trên đời, và anh không thể làm thế này thêm nữa. Anh không thể ép mình sắt đá với con bé chỉ vì nó là điều phiền phức. Anh ngồi thụp xuống bậc thềm cạnh nó. Con chó lót tót chạy từ phòng anh ra ngửi ngửi hai người họ.
Từ lúc trưởng thành đến giờ, anh đã ngăn không cho những ký ức thời thơ ấu kéo anh tụt dốc. Chỉ trong sân bóng anh mới để cái vạc đen tối chứa những cảm xúc dư thừa đó tuôn trào trong anh. Nhưng giờ anh đã để sự tức giận của mình bao trùm lên đứa trẻ nhạy cảm, không có khả năng phòng vệ này vì đã kéo anh quay lại với cái hố bất lực đó. “Anh là đồ khốn,” anh khẽ nói. “Lẽ ra anh không nên quát em.”
“Không sao mà.”
“Không, có sao đấy. Anh không giận em. Anh giận chính mình. Giận Jack. Em chẳng làm điều gì sai cả.” Anh có thể cảm thấy con bé tiếp nhận những lời nói đó, tua chúng trong bộ não phức tạp của nó, chắc là đang tìm xem có cách nào để nó vẫn có thể trách chính mình. Anh không chịu đựng nổi điểu đó.
“Đến đấm cho anh một cái đi,” anh nói.
Con bé ngẩng phắt lên, đôi mắt đầy nước mở to vì sốc. “Sao em làm thế được.”
“Được chứ. Đó là ... là cách mấy cô em gái thường làm khi anh trai họ xử sự như đồ khốn.” Không dễ gì anh thốt lên được những lời đó, nhưng anh cần thôi xử sự như một tên khốn kiếp ích kỷ và đứng ra đón nhận trách nhiệm.
Miệng con bé há hốc sửng sốt vì cuối cùng anh đã có thể sẵn lòng thừa nhận nó. Hy vọng nhen lên trong hốc mắt ướt đẫm đó. Nó muốn anh hoàn thành cho những ảo mộng của mình. “Anh không phải tên khốn.”
Anh phải làm chuyện này thật đúng, nếu không anh sẽ chẳng thể sống với chính mình. Anh choàng tay quanh vai con bé. Lưng nó cứng lại, như thể nó không dám cử động vì sợ anh sẽ buông ra mất. Nó bắt đầu trông mong ở anh rồi. Với cảm giác cam chịu, anh kéo nó lại gần hơn. “Anh không biết cách trở thành anh trai đâu, Riley. Anh vẫn còn trẻ con lắm.”
“Em cũng vậy,” con bé chân thành nói. “Em cũng là trẻ con mà.”
“Anh không định quát em. Anh chỉ... lo lắng. Anh biết rất nhiều về những gì em đang phải trải qua.” Anh không thể nói thêm nữa, lúc này thì không, thế nên anh đứng dậy kéo con bé theo. “Giờ đi kiểm tra phòng em xem có bọn giết người nào không để em còn ngủ nào.”
“Giờ em thấy khá hơn rồi. Em không thực sự nghĩ là có bọn giết người trong đó đâu.”
“Anh cũng thế, nhưng tốt hơn hết chúng ta cứ kiểm tra xem.” Một ý tưởng xuất hiện trong đầu anh, một cách ngu ngốc để bắt đầu đền bù cho chút tổn thương mà anh đã gây ra cho con bé. “Anh phải cảnh cáo em... Đám anh trai mà anh biết khá là xấu xa với mấy cô em gái đấy.”
“Ý anh là gì?”
“Chà... Họ có thể mở tủ áo của em gái rồi hét lên như kiểu thực sự thấy một con quỷ trong đó chỉ để dọa cô em thôi.”
Mắt Riley bắt đầu lấp lánh ánh cười và khóe miệng con bé cũng cong lên. “Anh sẽ không làm thế đâu.”
Anh cảm thấy mình cũng cười đáp lại. “Có thể đấy. Trừ phi em chạy đến đó nhanh hơn anh.”
Và con bé chạy thật. Nó chạy về phòng trước anh, hò hét trên suốt quãng đường. Anh tự tìm cho mình một cô em gái, dù có muốn hay không.
Xù Bông góp phần vào sự nào nhiệt đó, và trong lúc ầm ĩ, Dean đã không nghe thấy bước chân chạy. Nhoáng một cái, có thứ gì đó đập vào lưng anh, anh mất thăng bằng và ngã xuống. Khi lăn người lại, anh thấy Jack đang lù lù trên mình, mặt ông co rúm lại trong cơn thịnh nộ. “Mày để nó yên đi!”
Jack túm lấy Riley, lúc này con bé đang gào thét thực sự trong lúc con chó vừa chạy vòng vòng quanh bọn họ vừa sủa ăng ẳng điếc cả óc. Jack ôm Riley vào ngực. “Không sao rồi. Bố sẽ không để nó đến gần con nữa. Bố hứa đấy.” Ông vuốt mái tóc rối bù của con bé. “Chúng ta sẽ đi khỏi đây. Ngay bây giờ.”
Một cảm giác lẫn lộn khó nắm bắt giữa thịnh nộ, căm ghét và ghê tởm khuấy tung trong người Dean. Sự hỗn loạn này là thứ mà gần đây đã đi qua đời anh. Anh đứng dậy. Riley níu áo Jack, há hốc mồm để thở và cố lên tiếng, nhưng lại quá kích động không thể thốt lên lời. Vẻ kinh hoàng trên mặt Jack tạo cho Dean một thứ cảm giác thỏa mãn kỳ cục. Đúng thế đấy. Giờ thì chơi bài ngửa hết rồi nhé. Và cả ông cũng thế.
“Ra khỏi đây ngay,” Jack nói.
Dean muốn đấm Jack, nhưng Riley vẫn đang túm chặt áo ông. Cuối cùng con bé cũng đã nói được thành lời. “Không phải... Anh ấy không... Tất cả là lỗi của con! Dean đã thấy con... con dao.”
Jack tóm lấy tay con bé. “Dao gì?”
“Con lấy nó... trong nhà bếp.” Con bé nấc lên.
“Con làm gì với dao chứ?” Jack lớn giọng át tiếng chó sủa ầm ĩ.
“Con ... con...”
“Con bé sợ.” Dean muốn những lời này phải thật cay độc, nhưng Riley đã làm mọi chuyện lộn xộn hết cả lên.
“Con tỉnh dậy thì chẳng có ai trong nhà cả, nên con sợ...”
Dean không ở lại nghe mà hướng thẳng về phòng ngủ. Vai anh đã đau nhức sau vụ đánh nhau với Ronnie rồi, vừa rồi anh lại đập nó xuống đất nữa. Hai vụ ẩu đả trong một đêm. Xuất sắc. Tiếng chó sủa dừng lại lúc anh uống hai viên giảm đau. Anh lột quần áo ra, chui vào phòng tắm xả nước nóng hết mức có thể chịu được.
Lúc anh bước ra thì Jack đang đợi trong phòng ngủ. Ngôi nhà yên lặng. Riley và xù bông có lẽ đã lên giường ngủ rồi. Jack nghiêng đầu về phía hàng lang. “Bố muốn nói chuyện với anh. Dưới tầng.” Không chờ câu trả lời, ông bỏ đi.
Dean quăng khăn tắm đi và xỏ quần jean vào, đôi chân vẫn còn ướt. Đã qua thời điểm giải quyết vụ bất hòa này rồi.
Anh thấy Jack trong phòng khách trống không, hai tay xỏ trong túi quần sau. “Bố nghe thấy con bé gào thét,” ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. “Cảnh tượng đó trông rất tệ.”
“Quỷ tha ma bắt, tôi chỉ mừng là cuối cùng ông cũng nhớ ra được mình đã để con bé một mình. Giỏi lắm, Jack.”
“Bố biết khi nào mình làm hỏng việc.” Jack quay lại, hai tay buông thõng xuống. “Bố đang dần quen với con bé, và đôi khi bố sai lầm – như tối nay. Khi chuyện đó xảy ra, bố cố hết sức sửa chữa.”
“Thật đáng ngưỡng mộ. Rất đáng ngưỡng mộ. Tôi thấp kém quá.”
“Anh chưa bao giờ làm gì sai trong đời sao?”
“Quỷ tha ma bắt, có. Mùa giải vừa rồi tôi ném mười bảy quả bị chặn.”
“Anh biết ý bố là gì.”
Dean móc ngón cái vào cạp quần. “Chà, tôi có một thói quen xấu là hay chọn tàu nhanh, và tôi có thể là một thằng khốn đáng mỉa mai, nhưng tôi không để một cô bạn gái cũ nào có thai, nếu đó là điều ông đang nhắm đến. Không có đứa con hoang nào chạy loăng quăng. Tôi xấu hổ khi nói điều này, Jack ạ, nhưng dường như tôi không cùng đẳng cấp với ông.” Jack nhăn mặt, nhưng Dean muốn hủy diệt ông, và anh cần nhiều hơn nữa. “Chỉ để chắc chắn là ông hiểu được... Lý do duy nhất tôi vẫn để ông ở lại đây là vì Riley. Ông chẳng là gì ngoài thứ t*ng trùng hiến tặng đối với tôi, thế nên hãy tránh xa tôi ra.”
Jack không lùi bước. “Chẳng vấn đề gì. Bố giỏi chuyện đó lắm.” Ông bước đến gần hơn. “Bố sẽ chỉ nói điều này một lần thôi. Anh bị đối xử bất công, và bố hối hận vì chuyện đó hơn tất cả những gì anh có thể hình dung ra. Khi April bảo với bố là bà ấy có thai, bố đã cao chạy xa bay. Nếu bố có quyền quyết định thì anh sẽ không bao giờ được sinh ra, thế nên hãy cân nhắc đến điều đó vào lần tới khi anh để cho mẹ anh biết anh ghét bà ấy nhiều thế nào.”
Dean cảm thấy buồn nôn, nhưng anh không chịu nhìn đi nơi khác, Jack cười nhạo. “Lúc đó bố mới chỉ hai mươi ba tuổi, anh bạn ạ. Quá trẻ để có thể chịu trách nhiệm. Tất cả những gì bố quan tâm đến là âm nhạc, là phê thuốc, là ngủ với đàn bà. Luật sư của bố là người trông nom anh mỗi khi April không thể. Hắn ta là người đảm bảo luôn có một bảo mẫu làm việc đề phòng mẹ anh hít quá nhiều thuốc hoặc quên về nhà sau khi đã mất cả đêm tiêu khiển cho một gã rocker điển trai nào đó mặc quần vàng bóng lộn. Luật sư của bố là người theo dõi điểm số của anh. Hắn ta là người mà trường học gọi đến khi anh bị ốm. Bố quá bận rộn với việc quên đi chuyện anh tồn tại trên đời này.”
Dean không thể cử động. Môi Jack cong lại. “Nhưng anh đã trả thù được rồi, anh bạn. Bố sẽ mất cả phần đời còn lại chứng kiến người đàn ông mà anh bạn đã trở thành với nhận thức rằng, nếu bố là người quyết định, hẳn anh sẽ chẳng bao giờ đươc sinh ra trên đời này. Điều đó mới tuyệt với làm sao chứ hả?”
Dean không thể chịu đựng thêm được nữa, anh bèn quay đi, nhưng Jack vẫn còn đòn cuối cùng ném vào lưng anh. “Bố hứa với anh một điều. Bố sẽ không bao giờ xin anh tha thứ. Ít ra bố có thể làm được điều đó.”
Dean lao vào sảnh nghỉ chạy ra ngoài qua cửa trước. Trước khi kịp nhận ra, anh đã đến chỗ nhà xe.
Blue vừa mới ngủ thiếp đi thì cánh cửa chỗ ở bình yên của cô bật mở tung. Cô mò mẫm tìm đèn pin và cuối cùng cũng bật được nó lên. Anh không mặc áo, đôi mắt lập lòe như băng đá nửa đêm. “Đừng nói lời nào,” anh nói đoạn đóng sầm cửa mạnh đến nỗi nhà xe lắc lư. “Không một lời nào.”
Nếu ở một hoàn cảnh khác, cô hẳn sẽ phản đối, nhưng trông anh quá khổ sở - quá lộng lẫy – đến nỗi cô tức thời á khẩu. Cô chống người dậy trên gối, sự thoải mái của cô không còn có cảm giác an toàn quá nữa. Chuyện gì đó đã làm anh buồn bực sâu sắc, và lần này cô không nghĩ đó là mình. Đầu anh va vào mái cong của nhà xe. Một tiếng chửi rủa tục tĩu xẻ đôi bầu không khí theo sau đó là một cơn gió khiến nhà xe rung lên.
Cô liếm môi. “Ừm, có lẽ không hay chút nào khi báng bổ Chúa trước khi thời tiết bình yên hơn một chút.”
“Em có khỏa thân không?” anh hỏi gằn.
“Vào lúc này thì không.”
“Vậy thì đưa nó đây. Bất cứ mảnh rác rưởi nào em đang mặc trên mình.” Ánh trăng bàng bạc chiếu qua ô cửa sổ khắc lên gương mặt anh những nét tù cùng những mảnh tối bí ẩn. “Trò chơi này đã kéo dài đủ lâu rồi. Đưa cho tôi.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Chỉ thế thôi,” anh nói thẳng thừng. “Đưa đây, không thì tôi đến lột đấy.”
Nếu bất kỳ một người đàn ông nào khác nói với cô thế này, hẳn cô đã gào thét ầm ĩ rồi, nhưng anh không phải người đàn ông khác. Có chuyện gì đó đã khiến vẻ ngoài hào nhoáng của anh rạn nứt, và anh đang đau đớn. Dù cho cô đang thất nghiệp, không một xu dính túi và không chốn dung thân, nhưng giờ anh mới là người thiếu thốn. Tuy rằng anh sẽ chẳng thừa nhận điều đó đâu. Không ai trong bọn họ tham gia trò chơi theo cách ấy.
“Em đang uống thuốc tránh thai.” Tuần trước anh đã khởi xướng một cuộc thảo luận trực tiếp về xét nghiệm máu và sức khỏe tình dục, và anh đã biết điều này.
“Phải, nhưng...” Một lần nữa, cô lại phải ngăn mình thừa nhận rằng cô uống thuốc để dưỡng da hơn là vì đời sống tình dục. Cùng lúc đó, anh bước về phía tủ buýp phê, mở ngăn kéo gắn liền dưới cùng lôi ra một mớ bao cao su mà cô không hề cất ở đó. Cô không thích hành động đã được mưu tính trước này. Nhưng cùng lúc đó, cô lại đánh giá cao sự tỉnh táo của anh.
“Đưa tôi cái đó.” Anh gỡ đèn pin ra khỏi tay cô, quăng đám bao cao su xuống và lột tấm chăn đang phủ trên người cô. Ánh sáng chiếu lên cái áo phông BODY BY BEER của cô. “Em sẽ cho rằng đến giờ này kỳ vọng của tôi hẳn phải xuống thấp rồi, nhưng tôi vẫn hy vọng đấy.”
“Cứ nộp đơn khiếu nại cho cảnh sát thời trang đi.”
“Thế tôi tự mình thực thi luật pháp thì sao?”
Cô chuẩn bị tinh thần – hay hy vọng? – sẽ có vụ xé áo,nhưng anh làm cô thất vọng bằng cách kéo đèn pin dọc theo đôi chân trần của cô. “Đẹp lắm, Blue. Em nên khoe đôi chân này thường xuyên hơn.”
“Chúng ngắn cũn mà.”
“Và đáng yêu. Chúng sẽ hoàn thành công việc thôi.” Anh đẩy vạt áo phông lên. Chỉ vài phân. Chỉ đủ cao để lộ ra thứ duy nhất còn lại mà cô đang mặc, một cái quần lót bó chặt hông, màu da, rất thiếu tính sáng tạo.
“Tôi sẽ mua cho em một cái quần lọt khe,” anh nói. “Màu đỏ.”
“Mà anh sẽ không bao giờ thấy được”
“Sao em biết?” Anh kéo ánh đèn pin theo chiếc quần lót từ hông bên này sang bên kia, rồi quay lại với gôn chính.
“Nếu tôi làm chuyện này...”
“Ồ, em sẽ làm thôi.”
“Nếu tôi làm chuyện này,” cô nói, “thì sẽ chỉ là thỏa thuận một lần thôi. Và tôi sẽ ở trên.”
“Trên, dưới, lật, úp. Tôi sẽ buộc em phải làm theo nhiều cách hơn là em có thể tưởng tượng.”
Một tia sét gợi dục bắn xuyên qua người cô. Ngón chân cô co lại.
“Nhưng trước tiên...” Anh chạm đầu đèn pin vào giữa quần lót của cô, cọ bề mặt cứng lên lớp ni lông trong vài giây trên ngươi, rồi lại dùng nó đẩy vạt áo phông của cô lên. Lớp nhựa lạnh dừng lại trên da cô ngay dưới chân ngực, tạo nên cảm giác cuộn xoáy mơ hồ trong lồng ngực cô. Tay anh úp lên một bầu ngực qua lớp cotton mềm. “Anh nóng lòng nếm thử quá.”
Cô suýt rên lên. Cơn đói tình chẳng biết gì đến quan điểm tình dục của cô cả.
“Anh sẽ lột chỗ nào trên người em trước đây?” ánh đèn pin nhảy nhót trên người cô. Cô nhìn như thể bị thôi miên, chờ xem nó sẽ dừng lại ở đâu. Nó chơi đùa trên bộ ngực vẫn còn được che kín của cô, trên vùng bụng trần, ở giữa cái quần lót. Thế rồi ánh sáng đó chiếu thẳng vào mắt cô. Cô nheo mắt lại, tấm đệm lún xuống, và bờ hông vẫn còn đầy đủ quần áo của anh cọ vào hông cô khi anh thả cây đèn pin xuống giường.
“Hãy bắt đầu ở đây.” Những lời này lướt trên má cô vừa lúc miệng anh cúi xuống gặp miệng cô, và cô mụ người đi trong nụ hôn cuồng nhiệt nhất mà mình từng có, giây trước trước nhẹ nhàng, giây sau đã thô bạo. Anh trêu đùa và hành hạ, đòi hỏi và cám dỗ. Hai tay cô đưa lên định quàng quanh cổ anh, nhưng anh lùi lại. “Đừng làm thế lần nữa,” hơi thở của anh hổn hển nặng nhọc. “Anh nhìn thấy mánh khóe của em rồi.”
Cô có mánh khóe ư?
“Em quyết làm anh phân tâm, nhưng sẽ không thành cô đâu.” Anh kéo cái áo phông qua đầu cô quăng sang bên, để cô còn lại mỗi chiếc quần lót trên người. Anh giật lấy chiếc đèn pin chiếu lên ngực cô. Nhỏ hơn cả cỡ D không phải lúc nào cũng tệ, cô kết luận. Vòng một vừa suýt soát cỡ B của cô dựng lên rắn chắc sẵn sàng cho những gì sắp đến.
Đó là miệng anh.
Bộ ngực trần của anh cọ lên sườn cô khi anh cúi xuống, và ngón tay cô cắm vào tấm đệm. Anh cứ nhẩn nha, dùng môi và lưỡi. Hàm răng anh chủ ý kích thích cô cho đến khi cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cô đẩy đầu anh ra.
“Em không thoát khỏi dễ dàng thế đâu,” anh thì thầm, hơi thở nóng bỏng trêu đùa trên làn da ẩm ướt. Anh móc ngón tay cái vào quần lót của cô, kéo xuống rồi quăng nó sang bên và đừng dậy. Chiếc đèn pin bị bỏ rơi nằm dưới lớp chăn, vậy nên cô không thể thấy gì bên dưới chiếc quần jean đó. Cô định với tay về phía đèn điện, nhưng rồi ngừng lại. Anh luôn là đối tượng của nỗi khát khao, là người theo đuổi và chiều chuộng. Cứ để anh phục vụ cô thôi.
Cô luồn tay xuống dưới chăn tắt đèn pin đi, nhúng cả nhà xe vào trong bóng tối. Cảm giác lạ thường khi tiếp tục trò chơi khêu gợi này khiến cô mềm nhũn trước sự vuốt ve của anh, nhưng bóng tối cũng có nghĩa là cô cần phải đảm bảo anh sẽ nhớ mình đang đối mặt với Blue Bailey, chứ không phải một phụ nữ vô diện nào đó. “Chúc may mắn,” cô cố hết sức thốt lên. “Một đội ít hơn hai chàng khó làm em thỏa mãn lắm.”
“Có mà trong những giấc mơ bẩn thỉu của em ấy.” Quần jean của anh rơi phịch xuống sàn. “Chiếc đèn pin đâu rồi nào?” Bàn tay anh lướt bên hông cô khi anh lần mò tìm đèn. Bật đèn lên lại, anh kéo nó ra khỏi chăn rồi để ánh sáng chiếu lên cơ thể khỏa thân của cô, từ hai bầu ngực, đến bụng, và xuống thấp hơn nữa. Anh dừng lại. “Mở ra nào, em yêu,” anh nhẹ nhàng nói. “Để anh xem nào.”
Thế này thì quá lắm, và cô suýt vỡ vụn ngay tại đó. Anh tách hai đùi không chống cự của cô ra, lớp nhựa lạnh của chiếc đèn pin khiến làn da bên trong cô ớn lạnh. “Hoàn hảo,” anh thì thầm, mắt nhìn no đủ.
Sau đó, cô chỉ biết đến cảm giác. Các ngón tay tách ra dò tìm. Môi tìm kiếm. Tay cô khám phá mọi thứ mà cô đã muốn chạm vào để vuốt ve và cảm nhận bao lâu nay.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô đón nhận anh với sức bền hoàn hảo. Mùi xạ hương nhẹ nhàng và lớp nhung xù xì. Họ chuyển động cùng nhau. Chiếc đèn pin rơi xuống sàn. Anh vào thật sâu trong cô, lùi lại, rồi lại tiến vào. Cô ưỡn người, đòi hỏi, tranh chấp với anh... và cuối cùng, chấp nhận anh.
Làm tình mà không có hệ thống nước trong phòng chẳng hề lãng mạn như vẻ bề ngoài của nó. “Làm sao những người tiên phong giải quyết được chuyện này nhỉ?” cô phàn nàn. “Em cần phòng tắm.”
“Chúng ta sẽ dùng áo phông của em. Mai em có thể đốt nó đi. Đi mà, Chúa ơi.”
“Nếu anh mà còn nói một lời nào về cái áo phông của em...”
“Đưa nó đây.”
“Này, nhìn chỗ mà anh đang...” Cô hít vào thật mạnh khi anh dùng cái áo của cô vào mục đích sáng tạo nhất.
Lần thứ hai cô cũng không thể lên trên. Tuy nhiên, đến lần thứ ba, cô đã có thể đảo ngược quyền lực. Hay đúng hơn, vì cô đã giành lại quyền sở hữu chiếc đèn pin, nên ít ra cô nghĩ mình đã đảo ngược được. Nhưng sự thật là, cô đã hơi mơ hồ về chuyện ai phục vụ ai và chính xác hậu quả chính trị là gì. Có một điều là chắc chắn. Cô sẽ không bao giờ có thể chế nhạo anh là “Vua Tốc độ” được nữa.
Họ ngủ thiếp đi. Chiếc giường ngủ chật hẹp của cô ở cuối nhà xe lưu động không đủ dài cho thân hình anh, nhưng anh vẫn ở lại đó, một tay quàng quanh vai cô.
Cô tỉnh dậy rất sớm và hết sức cẩn thận bò qua anh. Một cảm giác dịu dàng tràn ngập khi cô nán lại một lát nhìn xuống anh. Ánh ban mai phủ lên lưng anh, tạc nên đường cong của cơ bắp và nét gồ đường gân. Cả đời mình cô đã phải chấp nhận làm người về sau. Nhưng tối qua thì không.
Cô nhặt quần áo lên và quay về nhà chính, ở đó cô tắm trong thời gian kỷ lục, mặc quần jean cùng một cái áo phông, rồi chuyển vài vật dụng cần thiết vào trong túi. Trên đường quay ra ngoài, cô liếc về phía nhà xe gipsy dưới tán cây. Anh chính là người tình táo bạo, không ích kỷ mà cô vẫn hằng mơ đến. Cô không hề hối tiếc một giây nào trong đêm qua, nhưng thời gian mơ mộng đã hết.
Cô dắt chiếc xe nhỏ hơn ra khỏi nhà kho đạp lên đường cao tốc. Mỗi một đoạn đồi có cảm giác như một ngọn núi, và hai lá phổi của cô bắt đầu cháy bỏng từ rất lâu trước khi cô vào đến thị trấn. Đến khi băng qua đỉnh dốc cuối cùng và bắt đầu đổ dốc xuống Garrison, chân cô đã biến thành thứ mì nấu quá chín.
Nita Garrison hóa ra cũng là người dậy sớm. Blue đứng trong gian bếp bừa bộn nhìn bà ta chọc một cái bánh quế nướng. “Tôi tính giá bốn trăm đô cho một bức 1x1m,” Blue nói, “đặt trước hai trăm luôn hôm nay. Chấp nhận hoặc không còn tùy.”
“Tí tiền lẻ,” Nita nói. “Ta chuẩn bị tinh thần trả cao hơn rất nhiền cơ đấy.”
“Bà cũng phải cung cấp đồ ăn chỗ ở trong khi tôi làm việc.” Cô gạt ký ức về cái nhà xe lưu động sang bên. “Tôi cần biết Tango rõ hơn để có thể nắm được cá tính thực sự của nó.”
Tango nhấc một bên mí ủ rũ nhìn cô qua con mắt kèm nhèm.
Nita quay phắt sang bên nhanh đến nỗi Blue sợ bà ta văng mất bộ tóc giả. “Cô muốn ở lại đây? Trong nhà ta á?”
Blue không hề muốn điều này, nhưng sau những gì đã xảy ra thì cũng không tránh được. “Đó là cách tốt nhất để tôi cho ra một bức vẽ chất lượng.”
Một chiếc nhẫn kim cương và hồng ngọc lấp lánh trên ngón tay xương xẩu của Nita khi bà ta chỉ về phía bếp lò. “Đừng nghĩ là cô có thể bày biện đám hổ lốn của mình khắp gian bếp này.”
“Bà có thể yên tâm rằng bếp của bà sẽ gọn gàng hơn khi có tôi ở đây.”
Nita ném cho cô một cái nhìn tính toán chẳng báo trước điều gì tốt đẹp. “Đi lấy cái áo len hồng cho ta. Nó nằm trên giường ở tầng trên. Và tránh xa đám nữ trang của ta ra. Nếu cô chạm vào thứ gì, ta sẽ biết ngay.”
Blue đâm một cao dao tưởng tượng vào trái tim hắc ám của Nita và giậm chân bước qua căn phòng khách được trang trí quá lố của mụ già để lên tầng trên. Cô có thể vẽ cho xong tấm chân dung này và lên đường trong vòng một tuần. Cô đã vượt qua nhiều chuyện còn tệ hơn là trải qua vài ngày với Nita Garrison. Đây là tấm vé nhanh nhất đưa cô ra khỏi thị trấn.
Ở tầng trên toàn bộ cửa sổ đều đã đóng lại trừ một, giúp đường hành lang gọn gàng hơn tương đối so với mấy căn phòng tầng dưới, mặc dù lớp thảm nhung màu hồng cần được hút bụi và cả đám côn trùng chết bu lại dưới đáy những đồ thủy tinh cố định trên trần. Phòng Nita, với giấy dán tường màu hồng và vàng, nội thất trắng và những ô cửa sổ dài được phủ rèm cửa màu hồng trau chuốt, nhắc Blue nhớ đến một nhà tang lễ ở Las Vegas. Cô nhặt chiếc áo len hồng trên cái ghế tựa nhung vàng đem xuống tầng dưới qua phòng khách trắng – vàng, ở đó có một chiếc ghế tựa nhung dài, những chiếc đèn pha lê lóng lánh đu đưa, và thảm hồng phủ từ tường này đến tường kia.
Nita lê chân qua ngưỡng cửa, hai cổ chân sưng phồng lòi ra khỏi đôi giày chỉnh hình, bà ta chìa một chùm chìa khóa cho Blue. “Trước khi bắt đầu công việc, cô cần chở ta đến...”
“Làm ơn đừng bảo là siêu thị Piggly Wiggly đấy.”
Rõ ràng Nita chưa hề xem phim Lái xe chờ Daisy[1] vì bà ta không hiểu ý ám chỉ. “Ở Garrison bọn ta không có Piggly Wiggly. Ta không để cho bất kỳ hệ thống siêu thị nào chuyển đến đây. Nếu cô muốn có tiền thì cô phải chở ta đến ngân hàng.”
[1] nguyên văn là Driving Miss Daisy: một bộ phim sitcom của Mỹ. Nhân vật chính trong phim là một mụ góa phụ 72 tuổi có tên là Daisy Werthan. Sau một tai nạn giao thông, con trai bà đã quyết tâm tìm cho bà một tài xế riêng. Hoke Colbum được thuê về, nhưng bà nhất quyết không để ông ta lái xe chở mình đi đâu. Thời gian đầu, Daisy chỉ đi bộ đến siêu thị Piggly Wiggly ở gần đó, để Hoke lái xe đi theo sau. Dần dần về sau, Daisy nhận ra Hoke là người tốt và đã tôn trọng ông hơn.
“Trước khi tôi chở bà đi bất kỳ nơi đâu,” Blue nói, “hãy gọi bảo đám chó săn của bà thôi ngay. Bảo họ quay lại làm việc ở nhà Dean đi.”
“Để sau.”
“Ngay giờ. Tôi sẽ giúp bà tìm số điện thoại.”
Nita khiến Blue ngạc nhiên vì bà ta gần như chẳng khơi mào cuộc chiến, mặc dù cũng phải mất một giờ đồng hồ sau bà ta mới gọi điện, trong suốt thời gian đó bà ta hết ra lệnh cho Blue đi đổ hết rác trong nhà, tìm thuốc Maalox, lại đưa một đống hộp xuống dưới cái tầng hầm đáng sợ. Tuy nhiên, cuối cùng Blue cũng đã ngồi sau vô lăng một chiếc Corvette không mui hai chỗ loại thể thao ba năm tuổi màu đỏ. “Cô đã nghĩ đến một chiếc Town Car, đúng không?” Nita khịt mũi trên ghế khách. “Hoặc một chiếc Crown Victoria. Chiếc xe của một mụ già.”
“Tôi đã nghĩ đến một cái chổi bay,” Blue lẩm bẩm, mắt nhìn bảng điều khiển bụi bặm. “Đã bao lâu rồi thứ này không được đưa ra khỏi ga ra vậy?”
“Với cái hông này ta không lái xe được nữa, nhưng ta có nổ máy nó một tuần một lần để ắc quy không cạn.”
“Tốt nhất nên để cửa ga ra đóng khi bà làm thế. Ba mươi phút sẽ giải quyết xong hết.”
Nita chép miệng đánh choẹt, như thể đang triệu tập quỷ dữ.
“Vậy bà đi lại bằng cách nào?” Blue hỏi.
“Cái thằng Chauncey Crole ngu ngốc đó. Nó lái thứ được cho taxi của thị trấn. Nhưng nó lúc nào cũng khạc nhổ qua cửa sổ xe, và điều đó làm cho ta buồn nôn. Vợ nó từng điều hành Câu lạc bộ Phụ nữ Garrison. Tất cả bọn chúng đều ghét ta, ngay từ ban đầu.”
“Ngạc nhiên quá nhỉ.” Blue rẽ vào thành phố chính của thị trấn.
“Ta đã trả đũa sòng phẳng.”
“Đừng bảo tôi là bà ăn thịt con cái của họ đấy nhé.”
“Cô chuyện gì cũng chọc ngoáy được nhỉ? Rẽ vào hiệu thuốc đi.”
Blue ước gì mình bị buộc lưỡi lại. Nghe thêm về mối quan hệ của Nita với đám phụ nữ tử tế của Garrison hẳn sẽ giúp cô phân tâm tốt. “Tôi tưởng chúng ta sẽ đến ngân hàng.”
“Đầu tiên, ta cần cô mua thuốc theo đơn cho ta.”
“Tôi là nghệ sĩ, không phải con bé để sai vặt.”
“Ta cần mua thuốc. Hay việc đi lấy thuốc cho một bà già là quá rắc rối đối với cô?”
Tâm trạng Blue từ chán nản chìm xuống thành khổ sở.
Sau khi dừng lại ở hiệu thuốc, nơi có treo bảng NHẬN GIAO HÀNG rất dễ thấy trên cửa sổ trước, Nita bắt cô chạy đến tiệm thực phẩm để mua đồ ăn cho chó và ngũ cốc All-Bran, sau đó dừng lại ở tiệm bánh mì để mua một cái bánh nướng xốp nhân chuối. Cuối cùng, Blue phải ngồi chờ trong khi Nita làm móng tay ở tiệm Làm đẹp và Hớt tóc Brad. Blue dùng thời gian đó để mua bánh nướng xốp nhân chuối cho mình cùng một tách cà phê, và tốn mất ba trong mười hai đô cuối cùng trong túi.
Cô bóc nắp tách cà phê và chờ một chiếc xe tải Dodge Ram màu bạc đi qua để có thể băng qua đường đến chỗ chiếc xe. Nhưng chiếc xe tải không vượt qua. Thay vào đó, nó phanh lại, rồi quặt ngang trước một vòi nước chữa cháy. Cửa xe bật mở và một đôi bốt đồng tính quen thuộc xuất hiện, theo sau là đôi chân săn chắc trong chiếc quần jean cũng quen thuộc không kém.
Lấy làm quái gở, cô chết sững mất mấy giây, đoạn cau mày nhìn chiếc xe tải bóng loáng. “Không đùa chứ.”
Anh ra ngoài mở cửa nhà kho để cô có thể đỗ chiếc Vanquish. Anh bắt đầu hiểu được nội tâm lạ thường của cô diễn biến như thế nào. Chuyện lớn lên mà chẳng có ai khác ngoài bản thân để dựa vào đã khiến cô trở nên tự lập một cách dữ dội, đó là lý do vì sao cô không thể chấp nhận chuyện chịu ơn anh. Đám bạn gái cũ của anh vô tư nhận lời đi ăn tối ở các nhà hàng sang trọng và nhận quà đắt tiền. Nhưng ngay cả đôi hoa tai rẻ tiền đó cũng khiến Blue tự ái. Anh đã thấy cô liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu không chỉ một hai lần, thế nên anh biết là cô thích lắm, nhưng anh cũng biết cô sẽ trả lại ngay lập tức nếu có thể nghĩ ra cách trả mà vẫn giữ được lòng tự trọng của mình. Anh chẳng biết làm sao để ứng phó với một phụ nữ muốn quá ít thứ từ anh, đặc biệt là khi anh lại muốn quá nhiều từ cô.
Cô đánh chiếc Vanquish vào rồi ra ngoài. Hôm nay anh đã chuyển mấy chuyến xe cút kít chứa bao cỏ khô cũ và những thứ đổ nát khác ra khỏi nhà kho và chuồng ngựa để dọn chỗ chiếc xe. Anh không thể làm gì nhiều với đám bồ câu ngủ dưới mái nhà ngoài trừ việc che chiếc xe lại, nhưng một khi đã xây ga ra thì đó sẽ không còn là vấn đề nữa.
Anh đóng cửa nhà kho lại. Blue đến cạnh anh, đôi hoa tai thủy tinh tím đu đưa trên tai cô. Anh muốn cất cô vào túi, cùng với những thứ khác. “Anh quen với chuyện đó rồi, đúng không?”cô hỏi. “Không chỉ vụ đánh nhau, mà cả chuyện người lạ mua đồ uống cho anh và mọi người đều cố trở thành bạn thân của anh ấy. Dường như anh thậm chí còn chẳng lấy làm khó chịu về chuyện đó.”
“Nếu cân nhắc đến số tiền khủng khiếp mà họ đã trả cho tôi để về cơ bản tôi chẳng làm gì cả, thì tôi không có quyền.”
Anh chờ cô đồng ý, nhưng không. Thay vào đó, cô nhìn anh thật chăm chú đến nỗi anh có cảm giác cô biết chính xác anh phải chịu đựng nỗi đau đớn mụ mẫm đến mức nào. Ngay cả khi mùa giải kết thúc, anh vẫn xem nhiều băng ghi hình trận đấu đến nỗi nó hiện lên trong cả giấc ngủ. “Thể thao chuyên nghiệp là giải trí,” anh nói. “Ai không thấy điều đó thực ra là đang tự đùa với bản thân.”
“Nhưng đôi khi nó là sự chán ngắt tẻ nhạt.”
Đúng vậy. “Em sẽ không nghe tôi phàn nàn đâu.”
“Một trong những điều tôi thích ở anh.” Cô siết cánh tay anh, cái siết tay của một người bạn, khiến anh nghiến răng.
“Nó có nhiều điểm tích cực hơn là tiêu cực,” anh nói với vẻ hơi quá đối nghịch. “Mọi người biết em là ai. Rất khó cảm thấy đơn độc ngay cả khi em chỉ nổi tiếng tầm tầm.”
Cô rút tay lại. “Bởi vì anh chẳng bao giờ là người ngoài cuộc. Anh không biết cảm giác đó thế nào, đúng không?” Mặt cô dịu lại. “Tôi xin lỗi. Cách anh trưởng thành... Dĩ nhiên là anh biết. Nói thế thật quá đáng.” Cô xoa lên má. “Là bởi vì tôi mệt chết người rồi. Gặp anh vào sáng mai nhé.”
“Chờ đã, tôi..”
Nhưng cô đã bỏ đi về phía nhà xe, những hạt gắn trên chiếc áo màu oải hương lóng lánh nhấp nháy trong đêm như những ngôi sao bé xíu.
Anh muốn gào lên rằng anh chẳng cần sự thông cảm của ai cả. Nhưng cả đời mình anh chưa từng phải đuổi theo một người phụ nữ nào, và ngay cả Blue cũng không thể khiến anh bắt đầu. Anh vênh váo quay vào nhà.
Ngôi nhà thật im ắng. Anh thơ thẩn vào phòng khách rồi bước qua cánh của Pháp ra ngoài tấm bê tông sẽ chứa khu nhà thềm khi hội thợ mộc quay lại. Cả đống gỗ xẻ vẫn đang chờ họ. Anh cố thưởng thức sao trên trời, nhưng trái tim anh không dành cho điều đó. Trang trại này lẽ ra phải là nơi ẩn náu của anh, là nơi anh có thể quay về nghỉ ngơi, nhưng giờ Jack Điên và Riley đang ngủ ở trên tầng, và chỉ có Blue bảo vệ điểm mù cho anh. Tất cả mọi thứ trong đời anh đều đã mất thăng bằng mà anh không biết làm sao để sắp xếp lại.
Vốn không quen với cảm giác bấp bênh về bản thân, anh quay vào nhà hướng về phía cầu thang.
Thứ mà anh thấy ở trên đầu cầu thang khiến anh chết sững.
Riley ngồi co rúm ở bậc trên cùng, con dao thái thịt túm chặt trong nắm tay nhỏ xíu, Xù Bông ở bên cạnh. Con dao trông không thể lạc lõng hơn so với bộ pyjama hồng in hình kẹo tim và gương mặt trẻ con bầu bĩnh. Anh không muốn đối diện với chuyện này. Sao Blue không ở đây cơ chứ? Cô biết chính xác cách giải quyết với Riley. Cô sẽ biết nói những gì đúng đắn.
Anh phải ép mình lên mấy bậc cầu thang. Khi lên đến đầu cầu thang, anh hất cằm về phía con dao. “Em định làm gì với nó?”
“Em... em nghe thấy tiếng động.” Con bé kéo đầu gối sát hơn vào ngực. “Em tưởng có... như kiểu... có thể là một tên giết người hay gì đó.”
“Chỉ là anh thôi mà.” Anh cúi xuống lấy con dao từ tay con bé. Xù Bông, trông sạch sẽ và no đủ hơn đáng kể so với hôm thứ Sáu, thở phì ra nhắm mắt lại.
“Em nghe thấy tiếng động từ trước khi anh bước vào cơ.” Con bé nhìn con dao chết tiệt như thể nghĩ có khả năng anh sẽ dùng để giết nó. “Lúc mười giờ ba hai. Ava đã xếp cả đồng hồ báo thức cho em.”
“Em đã ngồi đây hai tiếng đồng hồ rồi?”
“Em đã nghĩ mình thức dậy lúc bố ra khỏi nhà.”
“Ông ta không ở đây à?”
“Em nghĩ bố đi gặp bác April.”
Cũng chẳng cần phải tưởng tượng nhiều mới hiểu được Jack Điên và bà mẹ già yêu quý định làm gì. Anh sải bước theo hành lang đến phòng Jack ném cao dao lên giường ông ta. Cứ để ông ta nghĩ xem làm thế nào nó lại ở trên đấy.
Khi anh quay lại, Riley vẫn ở nguyên chỗ cũ, vẫn co rúm người ôm đầu gối. Ngay cả con chó cũng đã bỏ rơi con bé. “Sau khi bố đi, em nghe tiếng cọt kẹt,” nó nói. “Như có người tìm cách lẻn vào, và có khi họ có súng hay gì đó.”
“Đây là một ngôi nhà cũ. Chỗ nào chẳng cọt kẹt. Làm sao em lấy được con dao đó?”
“Em giấu nó trong phòng ngủ trước khi lên giường. Nhà... nhà em có hệ thống báo động, nhưng em không nghĩ ở đây có cái gì báo động.”
Con bé đã ngồi đây, được vũ trang bởi một con dao thái thịt trong suốt hai tiếng ư? Ý nghĩ đó làm anh phát điên. “Đi ngủ đi,” giọng anh cộc cằn hơn dự tính. “Giờ anh ở đây rồi.”
Con bé gật đầu, nhưng không nhúc nhích.
“Làm sao thế?”
Nó bấu móng tay. “Không có gì ạ.”
Anh đã tìm thấy con vé với một con dao thái thịt, anh đang điên tiết với Blue, và anh không thích chuyện April đang hú hí với Jack Điên, vậy nên anh trút hết lên đứa trẻ. “Nói đi, Riley. Anh có đọc được tâm trí em đâu.”
“Em không có gì để nói cả.”
Nhưng con bé không nhúc nhích. Tại sao nó không đứng dậy lên giường chứ? Anh có thể kiên nhẫn vô hạn dù là với tên tân binh vụng về nhất, nhưng giờ anh cảm thấy mình đang không kìm được nữa. “Có đấy. Nói toẹt ra đi xem nào.”
“Em không muốn gì mà,” con bé nói vội.
“Tốt. Vậy cứ ngồi đó đi.”
“Vâng.” Con bé càng cúi gằm mặt, mái tóc xoăn rối bù rũ xuống che hết mặt, vẻ bất lực của nó là sợi dây thừng kéo anh quay lại với những góc tối tăm nhất trong thời thơ ấu của mình. Ngực anh thắt lại. “Em biết đúng không, em không thể níu kéo ở Jack được bất cứ thứ gì ngoài tiền. Ông ta sẽ không có mặt vì em. Nếu em muốn gì đó, em sẽ phải tự kiếm lấy nó bởi vì ông ta sẽ không có mặt để chiến đấu trong cuộc chiến của em. Nếu em không đứng dậy vì bản thân mình, cuộc đời sẽ chèn qua người em.”
Nỗi khổ sở làm câu trả lời vội của con bé nghẹn lại. “Vâng, em biết rồi.”
Sáng hôm thứ sáu ở trong bếp, con bé đã khá ổn khi có thể tự đứng dậy vì bản thân. Không như anh, con bé đã buộc được bố nó làm theo ý mình, nhưng giờ, chứng kiến con bé thế này khiến anh phát điên. “Em chỉ đang nói điều mà em nghĩ là anh muốn nghe thôi.”
“Em xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi gì hết. Chỉ cần nói với anh xem em muốn cái chết tiệt gì!”
Hai bờ vai nhỏ cúi run lên, lời nói tuôn ra vội vã. “Em muốn anh kiểm tra xem có kẻ giết người nào trong phòng em không!”
Anh suýt chết nghẹn.
Một giọt nước mắt rơi xuống chiêc quần pyjama, ngay cạnh một hình kẹo trái tim có chữ HÔN EM ĐI ĐỒ NGỐC.
Anh là kẻ đần độn nhất từng sống trên đời, và anh không thể làm thế này thêm nữa. Anh không thể ép mình sắt đá với con bé chỉ vì nó là điều phiền phức. Anh ngồi thụp xuống bậc thềm cạnh nó. Con chó lót tót chạy từ phòng anh ra ngửi ngửi hai người họ.
Từ lúc trưởng thành đến giờ, anh đã ngăn không cho những ký ức thời thơ ấu kéo anh tụt dốc. Chỉ trong sân bóng anh mới để cái vạc đen tối chứa những cảm xúc dư thừa đó tuôn trào trong anh. Nhưng giờ anh đã để sự tức giận của mình bao trùm lên đứa trẻ nhạy cảm, không có khả năng phòng vệ này vì đã kéo anh quay lại với cái hố bất lực đó. “Anh là đồ khốn,” anh khẽ nói. “Lẽ ra anh không nên quát em.”
“Không sao mà.”
“Không, có sao đấy. Anh không giận em. Anh giận chính mình. Giận Jack. Em chẳng làm điều gì sai cả.” Anh có thể cảm thấy con bé tiếp nhận những lời nói đó, tua chúng trong bộ não phức tạp của nó, chắc là đang tìm xem có cách nào để nó vẫn có thể trách chính mình. Anh không chịu đựng nổi điểu đó.
“Đến đấm cho anh một cái đi,” anh nói.
Con bé ngẩng phắt lên, đôi mắt đầy nước mở to vì sốc. “Sao em làm thế được.”
“Được chứ. Đó là ... là cách mấy cô em gái thường làm khi anh trai họ xử sự như đồ khốn.” Không dễ gì anh thốt lên được những lời đó, nhưng anh cần thôi xử sự như một tên khốn kiếp ích kỷ và đứng ra đón nhận trách nhiệm.
Miệng con bé há hốc sửng sốt vì cuối cùng anh đã có thể sẵn lòng thừa nhận nó. Hy vọng nhen lên trong hốc mắt ướt đẫm đó. Nó muốn anh hoàn thành cho những ảo mộng của mình. “Anh không phải tên khốn.”
Anh phải làm chuyện này thật đúng, nếu không anh sẽ chẳng thể sống với chính mình. Anh choàng tay quanh vai con bé. Lưng nó cứng lại, như thể nó không dám cử động vì sợ anh sẽ buông ra mất. Nó bắt đầu trông mong ở anh rồi. Với cảm giác cam chịu, anh kéo nó lại gần hơn. “Anh không biết cách trở thành anh trai đâu, Riley. Anh vẫn còn trẻ con lắm.”
“Em cũng vậy,” con bé chân thành nói. “Em cũng là trẻ con mà.”
“Anh không định quát em. Anh chỉ... lo lắng. Anh biết rất nhiều về những gì em đang phải trải qua.” Anh không thể nói thêm nữa, lúc này thì không, thế nên anh đứng dậy kéo con bé theo. “Giờ đi kiểm tra phòng em xem có bọn giết người nào không để em còn ngủ nào.”
“Giờ em thấy khá hơn rồi. Em không thực sự nghĩ là có bọn giết người trong đó đâu.”
“Anh cũng thế, nhưng tốt hơn hết chúng ta cứ kiểm tra xem.” Một ý tưởng xuất hiện trong đầu anh, một cách ngu ngốc để bắt đầu đền bù cho chút tổn thương mà anh đã gây ra cho con bé. “Anh phải cảnh cáo em... Đám anh trai mà anh biết khá là xấu xa với mấy cô em gái đấy.”
“Ý anh là gì?”
“Chà... Họ có thể mở tủ áo của em gái rồi hét lên như kiểu thực sự thấy một con quỷ trong đó chỉ để dọa cô em thôi.”
Mắt Riley bắt đầu lấp lánh ánh cười và khóe miệng con bé cũng cong lên. “Anh sẽ không làm thế đâu.”
Anh cảm thấy mình cũng cười đáp lại. “Có thể đấy. Trừ phi em chạy đến đó nhanh hơn anh.”
Và con bé chạy thật. Nó chạy về phòng trước anh, hò hét trên suốt quãng đường. Anh tự tìm cho mình một cô em gái, dù có muốn hay không.
Xù Bông góp phần vào sự nào nhiệt đó, và trong lúc ầm ĩ, Dean đã không nghe thấy bước chân chạy. Nhoáng một cái, có thứ gì đó đập vào lưng anh, anh mất thăng bằng và ngã xuống. Khi lăn người lại, anh thấy Jack đang lù lù trên mình, mặt ông co rúm lại trong cơn thịnh nộ. “Mày để nó yên đi!”
Jack túm lấy Riley, lúc này con bé đang gào thét thực sự trong lúc con chó vừa chạy vòng vòng quanh bọn họ vừa sủa ăng ẳng điếc cả óc. Jack ôm Riley vào ngực. “Không sao rồi. Bố sẽ không để nó đến gần con nữa. Bố hứa đấy.” Ông vuốt mái tóc rối bù của con bé. “Chúng ta sẽ đi khỏi đây. Ngay bây giờ.”
Một cảm giác lẫn lộn khó nắm bắt giữa thịnh nộ, căm ghét và ghê tởm khuấy tung trong người Dean. Sự hỗn loạn này là thứ mà gần đây đã đi qua đời anh. Anh đứng dậy. Riley níu áo Jack, há hốc mồm để thở và cố lên tiếng, nhưng lại quá kích động không thể thốt lên lời. Vẻ kinh hoàng trên mặt Jack tạo cho Dean một thứ cảm giác thỏa mãn kỳ cục. Đúng thế đấy. Giờ thì chơi bài ngửa hết rồi nhé. Và cả ông cũng thế.
“Ra khỏi đây ngay,” Jack nói.
Dean muốn đấm Jack, nhưng Riley vẫn đang túm chặt áo ông. Cuối cùng con bé cũng đã nói được thành lời. “Không phải... Anh ấy không... Tất cả là lỗi của con! Dean đã thấy con... con dao.”
Jack tóm lấy tay con bé. “Dao gì?”
“Con lấy nó... trong nhà bếp.” Con bé nấc lên.
“Con làm gì với dao chứ?” Jack lớn giọng át tiếng chó sủa ầm ĩ.
“Con ... con...”
“Con bé sợ.” Dean muốn những lời này phải thật cay độc, nhưng Riley đã làm mọi chuyện lộn xộn hết cả lên.
“Con tỉnh dậy thì chẳng có ai trong nhà cả, nên con sợ...”
Dean không ở lại nghe mà hướng thẳng về phòng ngủ. Vai anh đã đau nhức sau vụ đánh nhau với Ronnie rồi, vừa rồi anh lại đập nó xuống đất nữa. Hai vụ ẩu đả trong một đêm. Xuất sắc. Tiếng chó sủa dừng lại lúc anh uống hai viên giảm đau. Anh lột quần áo ra, chui vào phòng tắm xả nước nóng hết mức có thể chịu được.
Lúc anh bước ra thì Jack đang đợi trong phòng ngủ. Ngôi nhà yên lặng. Riley và xù bông có lẽ đã lên giường ngủ rồi. Jack nghiêng đầu về phía hàng lang. “Bố muốn nói chuyện với anh. Dưới tầng.” Không chờ câu trả lời, ông bỏ đi.
Dean quăng khăn tắm đi và xỏ quần jean vào, đôi chân vẫn còn ướt. Đã qua thời điểm giải quyết vụ bất hòa này rồi.
Anh thấy Jack trong phòng khách trống không, hai tay xỏ trong túi quần sau. “Bố nghe thấy con bé gào thét,” ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. “Cảnh tượng đó trông rất tệ.”
“Quỷ tha ma bắt, tôi chỉ mừng là cuối cùng ông cũng nhớ ra được mình đã để con bé một mình. Giỏi lắm, Jack.”
“Bố biết khi nào mình làm hỏng việc.” Jack quay lại, hai tay buông thõng xuống. “Bố đang dần quen với con bé, và đôi khi bố sai lầm – như tối nay. Khi chuyện đó xảy ra, bố cố hết sức sửa chữa.”
“Thật đáng ngưỡng mộ. Rất đáng ngưỡng mộ. Tôi thấp kém quá.”
“Anh chưa bao giờ làm gì sai trong đời sao?”
“Quỷ tha ma bắt, có. Mùa giải vừa rồi tôi ném mười bảy quả bị chặn.”
“Anh biết ý bố là gì.”
Dean móc ngón cái vào cạp quần. “Chà, tôi có một thói quen xấu là hay chọn tàu nhanh, và tôi có thể là một thằng khốn đáng mỉa mai, nhưng tôi không để một cô bạn gái cũ nào có thai, nếu đó là điều ông đang nhắm đến. Không có đứa con hoang nào chạy loăng quăng. Tôi xấu hổ khi nói điều này, Jack ạ, nhưng dường như tôi không cùng đẳng cấp với ông.” Jack nhăn mặt, nhưng Dean muốn hủy diệt ông, và anh cần nhiều hơn nữa. “Chỉ để chắc chắn là ông hiểu được... Lý do duy nhất tôi vẫn để ông ở lại đây là vì Riley. Ông chẳng là gì ngoài thứ t*ng trùng hiến tặng đối với tôi, thế nên hãy tránh xa tôi ra.”
Jack không lùi bước. “Chẳng vấn đề gì. Bố giỏi chuyện đó lắm.” Ông bước đến gần hơn. “Bố sẽ chỉ nói điều này một lần thôi. Anh bị đối xử bất công, và bố hối hận vì chuyện đó hơn tất cả những gì anh có thể hình dung ra. Khi April bảo với bố là bà ấy có thai, bố đã cao chạy xa bay. Nếu bố có quyền quyết định thì anh sẽ không bao giờ được sinh ra, thế nên hãy cân nhắc đến điều đó vào lần tới khi anh để cho mẹ anh biết anh ghét bà ấy nhiều thế nào.”
Dean cảm thấy buồn nôn, nhưng anh không chịu nhìn đi nơi khác, Jack cười nhạo. “Lúc đó bố mới chỉ hai mươi ba tuổi, anh bạn ạ. Quá trẻ để có thể chịu trách nhiệm. Tất cả những gì bố quan tâm đến là âm nhạc, là phê thuốc, là ngủ với đàn bà. Luật sư của bố là người trông nom anh mỗi khi April không thể. Hắn ta là người đảm bảo luôn có một bảo mẫu làm việc đề phòng mẹ anh hít quá nhiều thuốc hoặc quên về nhà sau khi đã mất cả đêm tiêu khiển cho một gã rocker điển trai nào đó mặc quần vàng bóng lộn. Luật sư của bố là người theo dõi điểm số của anh. Hắn ta là người mà trường học gọi đến khi anh bị ốm. Bố quá bận rộn với việc quên đi chuyện anh tồn tại trên đời này.”
Dean không thể cử động. Môi Jack cong lại. “Nhưng anh đã trả thù được rồi, anh bạn. Bố sẽ mất cả phần đời còn lại chứng kiến người đàn ông mà anh bạn đã trở thành với nhận thức rằng, nếu bố là người quyết định, hẳn anh sẽ chẳng bao giờ đươc sinh ra trên đời này. Điều đó mới tuyệt với làm sao chứ hả?”
Dean không thể chịu đựng thêm được nữa, anh bèn quay đi, nhưng Jack vẫn còn đòn cuối cùng ném vào lưng anh. “Bố hứa với anh một điều. Bố sẽ không bao giờ xin anh tha thứ. Ít ra bố có thể làm được điều đó.”
Dean lao vào sảnh nghỉ chạy ra ngoài qua cửa trước. Trước khi kịp nhận ra, anh đã đến chỗ nhà xe.
Blue vừa mới ngủ thiếp đi thì cánh cửa chỗ ở bình yên của cô bật mở tung. Cô mò mẫm tìm đèn pin và cuối cùng cũng bật được nó lên. Anh không mặc áo, đôi mắt lập lòe như băng đá nửa đêm. “Đừng nói lời nào,” anh nói đoạn đóng sầm cửa mạnh đến nỗi nhà xe lắc lư. “Không một lời nào.”
Nếu ở một hoàn cảnh khác, cô hẳn sẽ phản đối, nhưng trông anh quá khổ sở - quá lộng lẫy – đến nỗi cô tức thời á khẩu. Cô chống người dậy trên gối, sự thoải mái của cô không còn có cảm giác an toàn quá nữa. Chuyện gì đó đã làm anh buồn bực sâu sắc, và lần này cô không nghĩ đó là mình. Đầu anh va vào mái cong của nhà xe. Một tiếng chửi rủa tục tĩu xẻ đôi bầu không khí theo sau đó là một cơn gió khiến nhà xe rung lên.
Cô liếm môi. “Ừm, có lẽ không hay chút nào khi báng bổ Chúa trước khi thời tiết bình yên hơn một chút.”
“Em có khỏa thân không?” anh hỏi gằn.
“Vào lúc này thì không.”
“Vậy thì đưa nó đây. Bất cứ mảnh rác rưởi nào em đang mặc trên mình.” Ánh trăng bàng bạc chiếu qua ô cửa sổ khắc lên gương mặt anh những nét tù cùng những mảnh tối bí ẩn. “Trò chơi này đã kéo dài đủ lâu rồi. Đưa cho tôi.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Chỉ thế thôi,” anh nói thẳng thừng. “Đưa đây, không thì tôi đến lột đấy.”
Nếu bất kỳ một người đàn ông nào khác nói với cô thế này, hẳn cô đã gào thét ầm ĩ rồi, nhưng anh không phải người đàn ông khác. Có chuyện gì đó đã khiến vẻ ngoài hào nhoáng của anh rạn nứt, và anh đang đau đớn. Dù cho cô đang thất nghiệp, không một xu dính túi và không chốn dung thân, nhưng giờ anh mới là người thiếu thốn. Tuy rằng anh sẽ chẳng thừa nhận điều đó đâu. Không ai trong bọn họ tham gia trò chơi theo cách ấy.
“Em đang uống thuốc tránh thai.” Tuần trước anh đã khởi xướng một cuộc thảo luận trực tiếp về xét nghiệm máu và sức khỏe tình dục, và anh đã biết điều này.
“Phải, nhưng...” Một lần nữa, cô lại phải ngăn mình thừa nhận rằng cô uống thuốc để dưỡng da hơn là vì đời sống tình dục. Cùng lúc đó, anh bước về phía tủ buýp phê, mở ngăn kéo gắn liền dưới cùng lôi ra một mớ bao cao su mà cô không hề cất ở đó. Cô không thích hành động đã được mưu tính trước này. Nhưng cùng lúc đó, cô lại đánh giá cao sự tỉnh táo của anh.
“Đưa tôi cái đó.” Anh gỡ đèn pin ra khỏi tay cô, quăng đám bao cao su xuống và lột tấm chăn đang phủ trên người cô. Ánh sáng chiếu lên cái áo phông BODY BY BEER của cô. “Em sẽ cho rằng đến giờ này kỳ vọng của tôi hẳn phải xuống thấp rồi, nhưng tôi vẫn hy vọng đấy.”
“Cứ nộp đơn khiếu nại cho cảnh sát thời trang đi.”
“Thế tôi tự mình thực thi luật pháp thì sao?”
Cô chuẩn bị tinh thần – hay hy vọng? – sẽ có vụ xé áo,nhưng anh làm cô thất vọng bằng cách kéo đèn pin dọc theo đôi chân trần của cô. “Đẹp lắm, Blue. Em nên khoe đôi chân này thường xuyên hơn.”
“Chúng ngắn cũn mà.”
“Và đáng yêu. Chúng sẽ hoàn thành công việc thôi.” Anh đẩy vạt áo phông lên. Chỉ vài phân. Chỉ đủ cao để lộ ra thứ duy nhất còn lại mà cô đang mặc, một cái quần lót bó chặt hông, màu da, rất thiếu tính sáng tạo.
“Tôi sẽ mua cho em một cái quần lọt khe,” anh nói. “Màu đỏ.”
“Mà anh sẽ không bao giờ thấy được”
“Sao em biết?” Anh kéo ánh đèn pin theo chiếc quần lót từ hông bên này sang bên kia, rồi quay lại với gôn chính.
“Nếu tôi làm chuyện này...”
“Ồ, em sẽ làm thôi.”
“Nếu tôi làm chuyện này,” cô nói, “thì sẽ chỉ là thỏa thuận một lần thôi. Và tôi sẽ ở trên.”
“Trên, dưới, lật, úp. Tôi sẽ buộc em phải làm theo nhiều cách hơn là em có thể tưởng tượng.”
Một tia sét gợi dục bắn xuyên qua người cô. Ngón chân cô co lại.
“Nhưng trước tiên...” Anh chạm đầu đèn pin vào giữa quần lót của cô, cọ bề mặt cứng lên lớp ni lông trong vài giây trên ngươi, rồi lại dùng nó đẩy vạt áo phông của cô lên. Lớp nhựa lạnh dừng lại trên da cô ngay dưới chân ngực, tạo nên cảm giác cuộn xoáy mơ hồ trong lồng ngực cô. Tay anh úp lên một bầu ngực qua lớp cotton mềm. “Anh nóng lòng nếm thử quá.”
Cô suýt rên lên. Cơn đói tình chẳng biết gì đến quan điểm tình dục của cô cả.
“Anh sẽ lột chỗ nào trên người em trước đây?” ánh đèn pin nhảy nhót trên người cô. Cô nhìn như thể bị thôi miên, chờ xem nó sẽ dừng lại ở đâu. Nó chơi đùa trên bộ ngực vẫn còn được che kín của cô, trên vùng bụng trần, ở giữa cái quần lót. Thế rồi ánh sáng đó chiếu thẳng vào mắt cô. Cô nheo mắt lại, tấm đệm lún xuống, và bờ hông vẫn còn đầy đủ quần áo của anh cọ vào hông cô khi anh thả cây đèn pin xuống giường.
“Hãy bắt đầu ở đây.” Những lời này lướt trên má cô vừa lúc miệng anh cúi xuống gặp miệng cô, và cô mụ người đi trong nụ hôn cuồng nhiệt nhất mà mình từng có, giây trước trước nhẹ nhàng, giây sau đã thô bạo. Anh trêu đùa và hành hạ, đòi hỏi và cám dỗ. Hai tay cô đưa lên định quàng quanh cổ anh, nhưng anh lùi lại. “Đừng làm thế lần nữa,” hơi thở của anh hổn hển nặng nhọc. “Anh nhìn thấy mánh khóe của em rồi.”
Cô có mánh khóe ư?
“Em quyết làm anh phân tâm, nhưng sẽ không thành cô đâu.” Anh kéo cái áo phông qua đầu cô quăng sang bên, để cô còn lại mỗi chiếc quần lót trên người. Anh giật lấy chiếc đèn pin chiếu lên ngực cô. Nhỏ hơn cả cỡ D không phải lúc nào cũng tệ, cô kết luận. Vòng một vừa suýt soát cỡ B của cô dựng lên rắn chắc sẵn sàng cho những gì sắp đến.
Đó là miệng anh.
Bộ ngực trần của anh cọ lên sườn cô khi anh cúi xuống, và ngón tay cô cắm vào tấm đệm. Anh cứ nhẩn nha, dùng môi và lưỡi. Hàm răng anh chủ ý kích thích cô cho đến khi cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cô đẩy đầu anh ra.
“Em không thoát khỏi dễ dàng thế đâu,” anh thì thầm, hơi thở nóng bỏng trêu đùa trên làn da ẩm ướt. Anh móc ngón tay cái vào quần lót của cô, kéo xuống rồi quăng nó sang bên và đừng dậy. Chiếc đèn pin bị bỏ rơi nằm dưới lớp chăn, vậy nên cô không thể thấy gì bên dưới chiếc quần jean đó. Cô định với tay về phía đèn điện, nhưng rồi ngừng lại. Anh luôn là đối tượng của nỗi khát khao, là người theo đuổi và chiều chuộng. Cứ để anh phục vụ cô thôi.
Cô luồn tay xuống dưới chăn tắt đèn pin đi, nhúng cả nhà xe vào trong bóng tối. Cảm giác lạ thường khi tiếp tục trò chơi khêu gợi này khiến cô mềm nhũn trước sự vuốt ve của anh, nhưng bóng tối cũng có nghĩa là cô cần phải đảm bảo anh sẽ nhớ mình đang đối mặt với Blue Bailey, chứ không phải một phụ nữ vô diện nào đó. “Chúc may mắn,” cô cố hết sức thốt lên. “Một đội ít hơn hai chàng khó làm em thỏa mãn lắm.”
“Có mà trong những giấc mơ bẩn thỉu của em ấy.” Quần jean của anh rơi phịch xuống sàn. “Chiếc đèn pin đâu rồi nào?” Bàn tay anh lướt bên hông cô khi anh lần mò tìm đèn. Bật đèn lên lại, anh kéo nó ra khỏi chăn rồi để ánh sáng chiếu lên cơ thể khỏa thân của cô, từ hai bầu ngực, đến bụng, và xuống thấp hơn nữa. Anh dừng lại. “Mở ra nào, em yêu,” anh nhẹ nhàng nói. “Để anh xem nào.”
Thế này thì quá lắm, và cô suýt vỡ vụn ngay tại đó. Anh tách hai đùi không chống cự của cô ra, lớp nhựa lạnh của chiếc đèn pin khiến làn da bên trong cô ớn lạnh. “Hoàn hảo,” anh thì thầm, mắt nhìn no đủ.
Sau đó, cô chỉ biết đến cảm giác. Các ngón tay tách ra dò tìm. Môi tìm kiếm. Tay cô khám phá mọi thứ mà cô đã muốn chạm vào để vuốt ve và cảm nhận bao lâu nay.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô đón nhận anh với sức bền hoàn hảo. Mùi xạ hương nhẹ nhàng và lớp nhung xù xì. Họ chuyển động cùng nhau. Chiếc đèn pin rơi xuống sàn. Anh vào thật sâu trong cô, lùi lại, rồi lại tiến vào. Cô ưỡn người, đòi hỏi, tranh chấp với anh... và cuối cùng, chấp nhận anh.
Làm tình mà không có hệ thống nước trong phòng chẳng hề lãng mạn như vẻ bề ngoài của nó. “Làm sao những người tiên phong giải quyết được chuyện này nhỉ?” cô phàn nàn. “Em cần phòng tắm.”
“Chúng ta sẽ dùng áo phông của em. Mai em có thể đốt nó đi. Đi mà, Chúa ơi.”
“Nếu anh mà còn nói một lời nào về cái áo phông của em...”
“Đưa nó đây.”
“Này, nhìn chỗ mà anh đang...” Cô hít vào thật mạnh khi anh dùng cái áo của cô vào mục đích sáng tạo nhất.
Lần thứ hai cô cũng không thể lên trên. Tuy nhiên, đến lần thứ ba, cô đã có thể đảo ngược quyền lực. Hay đúng hơn, vì cô đã giành lại quyền sở hữu chiếc đèn pin, nên ít ra cô nghĩ mình đã đảo ngược được. Nhưng sự thật là, cô đã hơi mơ hồ về chuyện ai phục vụ ai và chính xác hậu quả chính trị là gì. Có một điều là chắc chắn. Cô sẽ không bao giờ có thể chế nhạo anh là “Vua Tốc độ” được nữa.
Họ ngủ thiếp đi. Chiếc giường ngủ chật hẹp của cô ở cuối nhà xe lưu động không đủ dài cho thân hình anh, nhưng anh vẫn ở lại đó, một tay quàng quanh vai cô.
Cô tỉnh dậy rất sớm và hết sức cẩn thận bò qua anh. Một cảm giác dịu dàng tràn ngập khi cô nán lại một lát nhìn xuống anh. Ánh ban mai phủ lên lưng anh, tạc nên đường cong của cơ bắp và nét gồ đường gân. Cả đời mình cô đã phải chấp nhận làm người về sau. Nhưng tối qua thì không.
Cô nhặt quần áo lên và quay về nhà chính, ở đó cô tắm trong thời gian kỷ lục, mặc quần jean cùng một cái áo phông, rồi chuyển vài vật dụng cần thiết vào trong túi. Trên đường quay ra ngoài, cô liếc về phía nhà xe gipsy dưới tán cây. Anh chính là người tình táo bạo, không ích kỷ mà cô vẫn hằng mơ đến. Cô không hề hối tiếc một giây nào trong đêm qua, nhưng thời gian mơ mộng đã hết.
Cô dắt chiếc xe nhỏ hơn ra khỏi nhà kho đạp lên đường cao tốc. Mỗi một đoạn đồi có cảm giác như một ngọn núi, và hai lá phổi của cô bắt đầu cháy bỏng từ rất lâu trước khi cô vào đến thị trấn. Đến khi băng qua đỉnh dốc cuối cùng và bắt đầu đổ dốc xuống Garrison, chân cô đã biến thành thứ mì nấu quá chín.
Nita Garrison hóa ra cũng là người dậy sớm. Blue đứng trong gian bếp bừa bộn nhìn bà ta chọc một cái bánh quế nướng. “Tôi tính giá bốn trăm đô cho một bức 1x1m,” Blue nói, “đặt trước hai trăm luôn hôm nay. Chấp nhận hoặc không còn tùy.”
“Tí tiền lẻ,” Nita nói. “Ta chuẩn bị tinh thần trả cao hơn rất nhiền cơ đấy.”
“Bà cũng phải cung cấp đồ ăn chỗ ở trong khi tôi làm việc.” Cô gạt ký ức về cái nhà xe lưu động sang bên. “Tôi cần biết Tango rõ hơn để có thể nắm được cá tính thực sự của nó.”
Tango nhấc một bên mí ủ rũ nhìn cô qua con mắt kèm nhèm.
Nita quay phắt sang bên nhanh đến nỗi Blue sợ bà ta văng mất bộ tóc giả. “Cô muốn ở lại đây? Trong nhà ta á?”
Blue không hề muốn điều này, nhưng sau những gì đã xảy ra thì cũng không tránh được. “Đó là cách tốt nhất để tôi cho ra một bức vẽ chất lượng.”
Một chiếc nhẫn kim cương và hồng ngọc lấp lánh trên ngón tay xương xẩu của Nita khi bà ta chỉ về phía bếp lò. “Đừng nghĩ là cô có thể bày biện đám hổ lốn của mình khắp gian bếp này.”
“Bà có thể yên tâm rằng bếp của bà sẽ gọn gàng hơn khi có tôi ở đây.”
Nita ném cho cô một cái nhìn tính toán chẳng báo trước điều gì tốt đẹp. “Đi lấy cái áo len hồng cho ta. Nó nằm trên giường ở tầng trên. Và tránh xa đám nữ trang của ta ra. Nếu cô chạm vào thứ gì, ta sẽ biết ngay.”
Blue đâm một cao dao tưởng tượng vào trái tim hắc ám của Nita và giậm chân bước qua căn phòng khách được trang trí quá lố của mụ già để lên tầng trên. Cô có thể vẽ cho xong tấm chân dung này và lên đường trong vòng một tuần. Cô đã vượt qua nhiều chuyện còn tệ hơn là trải qua vài ngày với Nita Garrison. Đây là tấm vé nhanh nhất đưa cô ra khỏi thị trấn.
Ở tầng trên toàn bộ cửa sổ đều đã đóng lại trừ một, giúp đường hành lang gọn gàng hơn tương đối so với mấy căn phòng tầng dưới, mặc dù lớp thảm nhung màu hồng cần được hút bụi và cả đám côn trùng chết bu lại dưới đáy những đồ thủy tinh cố định trên trần. Phòng Nita, với giấy dán tường màu hồng và vàng, nội thất trắng và những ô cửa sổ dài được phủ rèm cửa màu hồng trau chuốt, nhắc Blue nhớ đến một nhà tang lễ ở Las Vegas. Cô nhặt chiếc áo len hồng trên cái ghế tựa nhung vàng đem xuống tầng dưới qua phòng khách trắng – vàng, ở đó có một chiếc ghế tựa nhung dài, những chiếc đèn pha lê lóng lánh đu đưa, và thảm hồng phủ từ tường này đến tường kia.
Nita lê chân qua ngưỡng cửa, hai cổ chân sưng phồng lòi ra khỏi đôi giày chỉnh hình, bà ta chìa một chùm chìa khóa cho Blue. “Trước khi bắt đầu công việc, cô cần chở ta đến...”
“Làm ơn đừng bảo là siêu thị Piggly Wiggly đấy.”
Rõ ràng Nita chưa hề xem phim Lái xe chờ Daisy[1] vì bà ta không hiểu ý ám chỉ. “Ở Garrison bọn ta không có Piggly Wiggly. Ta không để cho bất kỳ hệ thống siêu thị nào chuyển đến đây. Nếu cô muốn có tiền thì cô phải chở ta đến ngân hàng.”
[1] nguyên văn là Driving Miss Daisy: một bộ phim sitcom của Mỹ. Nhân vật chính trong phim là một mụ góa phụ 72 tuổi có tên là Daisy Werthan. Sau một tai nạn giao thông, con trai bà đã quyết tâm tìm cho bà một tài xế riêng. Hoke Colbum được thuê về, nhưng bà nhất quyết không để ông ta lái xe chở mình đi đâu. Thời gian đầu, Daisy chỉ đi bộ đến siêu thị Piggly Wiggly ở gần đó, để Hoke lái xe đi theo sau. Dần dần về sau, Daisy nhận ra Hoke là người tốt và đã tôn trọng ông hơn.
“Trước khi tôi chở bà đi bất kỳ nơi đâu,” Blue nói, “hãy gọi bảo đám chó săn của bà thôi ngay. Bảo họ quay lại làm việc ở nhà Dean đi.”
“Để sau.”
“Ngay giờ. Tôi sẽ giúp bà tìm số điện thoại.”
Nita khiến Blue ngạc nhiên vì bà ta gần như chẳng khơi mào cuộc chiến, mặc dù cũng phải mất một giờ đồng hồ sau bà ta mới gọi điện, trong suốt thời gian đó bà ta hết ra lệnh cho Blue đi đổ hết rác trong nhà, tìm thuốc Maalox, lại đưa một đống hộp xuống dưới cái tầng hầm đáng sợ. Tuy nhiên, cuối cùng Blue cũng đã ngồi sau vô lăng một chiếc Corvette không mui hai chỗ loại thể thao ba năm tuổi màu đỏ. “Cô đã nghĩ đến một chiếc Town Car, đúng không?” Nita khịt mũi trên ghế khách. “Hoặc một chiếc Crown Victoria. Chiếc xe của một mụ già.”
“Tôi đã nghĩ đến một cái chổi bay,” Blue lẩm bẩm, mắt nhìn bảng điều khiển bụi bặm. “Đã bao lâu rồi thứ này không được đưa ra khỏi ga ra vậy?”
“Với cái hông này ta không lái xe được nữa, nhưng ta có nổ máy nó một tuần một lần để ắc quy không cạn.”
“Tốt nhất nên để cửa ga ra đóng khi bà làm thế. Ba mươi phút sẽ giải quyết xong hết.”
Nita chép miệng đánh choẹt, như thể đang triệu tập quỷ dữ.
“Vậy bà đi lại bằng cách nào?” Blue hỏi.
“Cái thằng Chauncey Crole ngu ngốc đó. Nó lái thứ được cho taxi của thị trấn. Nhưng nó lúc nào cũng khạc nhổ qua cửa sổ xe, và điều đó làm cho ta buồn nôn. Vợ nó từng điều hành Câu lạc bộ Phụ nữ Garrison. Tất cả bọn chúng đều ghét ta, ngay từ ban đầu.”
“Ngạc nhiên quá nhỉ.” Blue rẽ vào thành phố chính của thị trấn.
“Ta đã trả đũa sòng phẳng.”
“Đừng bảo tôi là bà ăn thịt con cái của họ đấy nhé.”
“Cô chuyện gì cũng chọc ngoáy được nhỉ? Rẽ vào hiệu thuốc đi.”
Blue ước gì mình bị buộc lưỡi lại. Nghe thêm về mối quan hệ của Nita với đám phụ nữ tử tế của Garrison hẳn sẽ giúp cô phân tâm tốt. “Tôi tưởng chúng ta sẽ đến ngân hàng.”
“Đầu tiên, ta cần cô mua thuốc theo đơn cho ta.”
“Tôi là nghệ sĩ, không phải con bé để sai vặt.”
“Ta cần mua thuốc. Hay việc đi lấy thuốc cho một bà già là quá rắc rối đối với cô?”
Tâm trạng Blue từ chán nản chìm xuống thành khổ sở.
Sau khi dừng lại ở hiệu thuốc, nơi có treo bảng NHẬN GIAO HÀNG rất dễ thấy trên cửa sổ trước, Nita bắt cô chạy đến tiệm thực phẩm để mua đồ ăn cho chó và ngũ cốc All-Bran, sau đó dừng lại ở tiệm bánh mì để mua một cái bánh nướng xốp nhân chuối. Cuối cùng, Blue phải ngồi chờ trong khi Nita làm móng tay ở tiệm Làm đẹp và Hớt tóc Brad. Blue dùng thời gian đó để mua bánh nướng xốp nhân chuối cho mình cùng một tách cà phê, và tốn mất ba trong mười hai đô cuối cùng trong túi.
Cô bóc nắp tách cà phê và chờ một chiếc xe tải Dodge Ram màu bạc đi qua để có thể băng qua đường đến chỗ chiếc xe. Nhưng chiếc xe tải không vượt qua. Thay vào đó, nó phanh lại, rồi quặt ngang trước một vòi nước chữa cháy. Cửa xe bật mở và một đôi bốt đồng tính quen thuộc xuất hiện, theo sau là đôi chân săn chắc trong chiếc quần jean cũng quen thuộc không kém.
Lấy làm quái gở, cô chết sững mất mấy giây, đoạn cau mày nhìn chiếc xe tải bóng loáng. “Không đùa chứ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook