Trời Sinh Một Đôi
-
Chương 450: Nhớ người đến mức ngẩn ngơ
Chân Diệu lười biếng nhìn thiệp một cái rồi quăng đi, nói với Mộc Chi: “Nói ban đêm ta bị lạnh, không thoải mái, không dám lây bệnh cho Quý phi nương nương.”
Năm trước Bạch Thược gả cho Trì phó tướng, đầu mùa xuân đi theo Trì phó tướng trấn thủ biên quan đi, đám người Bách Linh từng người lấy chồng, có trong phủ làm ma ma quản sự, có đi ra ngoài làm nương tử chưởng quỹ, hiện tại trong đám nha hoàn đắc lực nhất là Mộc Chi và Tước Nhi.
Mộc Chi không thông minh nhưng lại chững chạc hơn Tước Nhi, nói dạ một tiếng, quy củ nói với nội thị đưa thiệp tới.
Nội thị sờ sờ lỗ mũi rồi đi.
Chân Tịnh thấy Chân Diệu không có tới chỉ có mấy người Chân Ninh tới, qua mấy ngày Thần Khánh Đế đến đây nhìn khuê nữ thì mở miệng nói: “Mấy ngày trước đây thiếp mời mấy tỷ muội nhà mẹ đẻ tới cung ngắm hoa, không ngờ Tứ muội bị bệnh, cũng không biết hiện tại như thế nào.”
Thần Khánh Đế vừa nghe thấy Chân Tịnh nói xong, tưởng Chân Diệu bị bệnh nặng, cau mày nói: “Làm sao không có nghe nói phủ Quốc Công xin thái y?”
Rồi ra lệnh cho Đại thái giám Dương công công: “Truyền ngự y, đi phủ Quốc Công khám cho Huyện chủ Giai Minh.”
Chân Tịnh vội nói: “Lúc ấy Tứ muội nói bị cảm lạnh, chắc không sao đâu ——”
Lời còn chưa nói hết mà Thần Khánh Đế quăng một câu: “Nàng cũng không phải là ngự y, biết cái gì?”
Một câu nói khiến cho Chân Tịnh nghẹn họng gần chết, một lúc lâu mới thuận khí ( chủ yếu do thỉnh thoảng bị Thần Khánh Đế làm cho nghẹn họng nên cũng thói quen), trên mặt cũng không thấy khác thường, ngọt ngào cười nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ cho rằng nếu Tứ muội không có truyền ngự y, nếu cứ phái người tới thì hơi đường đột.”
“Vậy ý của nàng là…?”
“Không bằng thiếp phái người đi hỏi xem, nếu Tứ muội không có chuyện gì rồi, xin mời nàng tới Cung ngồi một chút, thần thiếp vẫn nhớ thương nàng.”
Nàng cũng muốn mắt lạnh nhìn một cái, Hoàng thượng có tình cảm với Chân tứ hay không.
Vị La thế tử kia vạm vỡ như thế, nàng cũng không tin Hoàng thượng thực có can đảm hạ thủ, cho dù nhất thời mơ mơ màng màng hạ thủ, ha hả, dù truyền ra đôi câu vài lời, ai có thể làm gì Hoàng thượng? Chân tứ mới là người bị thiệt thòi.
Thần Khánh Đế không nói lời nào, nhìn Chân Tịnh, Chân Tịnh bị nhìn có chút không được tự nhiên, gắt giọng: “Hoàng thượng, ngài nhìn chằm vào thần thiếp làm cái gì?”
Thần Khánh Đế mấp máy môi: “Quý phi, thường ngày nàng đoan trang dịu dàng, làm sao lại hồ đồ thế, cho dù Giai Minh đã khỏi bệnh thì cũng phải dưỡng cho khỏe, vào cung làm gì, để nhìn một cái có thể mọc thêm một cân thịt a?”
Nói xong, phất tay áo đi.
Lưu lại Chân Tịnh đang trợn mắt hốc mồm, cũng không xác định Hoàng thượng đã đi xa chưa, tức giận đến mức đá cái ghế con bên chân.
“Ai u!” Lúc này đang đầu mùa hè, sớm đổi lại giầy thêu xa tanh trân châu, cái đá này khiến cho viên ngọc trai ở mũi giày bay thẳng tới khóe mắt nàng ta.
Chân Tịnh còn không có kịp phản ứng, trong lòng đang oán hận nghĩ, quả nhiên hoàng thượng cứ dính tới chuyện của Chân tứ không được bình thường, Chân tứ yêu nghiệt kia, sớm muộn gì cũng phải trừ nàng ta!
Nghĩ như vậy xong, khi viên ngọc trai đánh tới, Chân Tịnh theo bản năng che mắt, buông tay vừa nhìn, lòng bàn tay loang lổ vết máu, mặt tối sầm lại mắng các cung nga ở xung quanh: “Các ngươi cũng là người chết hả, mau truyền thái y!”
Chuyện truyền thái y này thì Thần Khánh Đế cũng biết, triệu thái y hỏi vài câu.
Chân Tịnh ngại mất thể diện, nên đã sớm che miệng thái y lại.
Đây cũng không phải chuyện gì lớn, quý phi này có một trai một gái, hiển nhiên không chọc nổi, Hoàng thượng hỏi thì thái y hàm hồ đáp chỉ là các bệnh mà nữ nhân được chiều chuộng thường gặp, tim đập nhanh.
Thần Khánh Đế vừa nghe, cũng lười hỏi rồi, phất tay để cho thái y lui ra, cười lạnh một tiếng.
Đây muốn trở mặt với hắn mà, hắn chân trước mới vừa đi, chân sau đã tim đập nhanh rồi, giả bộ bất tỉnh cũng không còn nhanh như vậy!
Cho nên, Chân Tịnh vì khoe danh tiếng, bởi vì muốn khoe khoang trước mặt Chân Diệu thế mà người còn không có thấy đã khiến mình bị thương, sau đó để cho Thần Khánh Đế hiểu lầm.
Thần Khánh Đế ban đầu vì giấu dốt, trong phủ thu không ít cô nương như hoa như ngọc, nhiều năm trôi qua, như hoa như ngọc sớm biến thành cành khô lá héo úa rồi.
Nghĩ thói quen của con người thật đáng sợ.
Khi Thần Khánh Đế còn là một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm, thông tuệ hơn người, chưa từng nghĩ tới mình lại rơi vào đống son phấn, thành ngắm hoa lộng nguyệt là nhân tài kiệt xuất mà lại giả thành người phong lưu, hắn đã thành thói quen.
Tiền triều gần đây vô sự, các nơi cũng không còn truyền ra thiên tai, hơn nữa đồng bạn La Thiên Trình đã thu thập xong Lệ Vương, trong khoảng thời gian này, khó có thời gian rảnh mà Thần Khánh Đế lười thấy Tịnh Quý phi, quay một vòng, tìm không thấy người có thể vào mắt, vừa nhấc chân, đi tới chỗ Chân Thái Phi.
Chân Thái Phi, a, thật ra thì nên gọi Thái Hoàng Thái Phi rồi, từ lúc Chiêu Phong Đế nhắm mắt, bà muốn đi miếu thanh tu, bị Thần Khánh Đế chết sống ngăn lại, cung điện ban đầu sớm không thể ở được, nên bà ở cung điện gần chỗ lanh cung, gần như là ẩn cư.
Đây là từ lúc Thần Khánh Đế lên ngôi mới tới đây.
Không phải hắn không muốn, mà lúc ấy Chân Thái Phi quyết tuyệt khiến hắn sợ, làm hại hắn không dám nhích tới gần, sợ ép Chân Thái Phi.
Cho tới bây giờ Thần Khánh là người biết ẩn nhẫn, đối với ngôi vị hoàng đế như thế, đối với Chân Thái Phi cũng giống như vậy.
Hắn nghĩ, qua lâu như vậy, chắc tâm tình của bà cũng nên khôi phục lại bình tĩnh đi?
Trong viện Chân Thái Phi có một cây dong to, tán cây rất lớn, phía dưới đặt bàn đá ghế đá.
Đầu mùa hè cũng không nóng lắm, lúc này đang gần buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt, núp ở dưới tàng cây trộm mát mẻ.
Nếu cho rằng Chân Thái Phi một lòng muốn đi miếu ngốc sống ở nơi này như gỗ mục, vậy thì sai lầm rồi, lúc này nàng đang sai mấy cung nữ, cùng nhau đánh bài lá cây, thua thì phải uống nước mật. Đã có hai cung nữ, ôm bụng chạy vào tịnh phòng vài lần.
Thần Khánh Đế đi vào, nhìn thấy tình cảnh tượng, trong lòng hắn nhất thời ấm áp, cũng không đành lòng quấy rầy, dừng chân đưa mắt nhìn hồi lâu, sau đó Chân Thái Phi đã nhận ra, rồi nhìn sang.
Cung nữ trong viện bị dọa sợ nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.
Chân Thái Phi vẫn ngồi, mắt lạnh nhìn Thần Khánh Đế đến gần, thì trong lòng thầm than nhẹ một tiếng, đứng lên: “Sao Hoàng thượng đây?”
Trong lòng Thần Khánh Đế kích động, bước nhanh tới: “Thái Phi ——”
Chân Thái Phi bất động thanh sắc lui về phía sau mấy bước.
Nhìn Chân Thái Phi lãnh đạm, thì trong lòng Thần Khánh Đế phát khổ, há miệng, không nhịn được ủy khuất nói: “Thái Phi, ta nhớ nàng lắm.”
Chân Thái Phi thở dài.
Đây là đứa trẻ bà nhìn nó trưởng thành, sao lại lệch lạc tới mức này!
Giữa ban ngày, Thần Khánh Đế tới thì Chân Thái Phi cũng không thể có biểu hiện quá khác thường, bình thản hàn huyên chút ít việc nhà, thấy hắn ở trước mặt cung nga biểu hiện như hậu bối hiếu thuận thì mới thả lỏng.
Nhưng Chân Thái Phi cao hứng quá sớm, đến ban đêm, Thần Khánh Đế không khống chế được nỗi nhớ mà buồn bực uống hai vò rượu, rồi mơ mơ màng màng chạy tới viện của bà.
Năm trước Bạch Thược gả cho Trì phó tướng, đầu mùa xuân đi theo Trì phó tướng trấn thủ biên quan đi, đám người Bách Linh từng người lấy chồng, có trong phủ làm ma ma quản sự, có đi ra ngoài làm nương tử chưởng quỹ, hiện tại trong đám nha hoàn đắc lực nhất là Mộc Chi và Tước Nhi.
Mộc Chi không thông minh nhưng lại chững chạc hơn Tước Nhi, nói dạ một tiếng, quy củ nói với nội thị đưa thiệp tới.
Nội thị sờ sờ lỗ mũi rồi đi.
Chân Tịnh thấy Chân Diệu không có tới chỉ có mấy người Chân Ninh tới, qua mấy ngày Thần Khánh Đế đến đây nhìn khuê nữ thì mở miệng nói: “Mấy ngày trước đây thiếp mời mấy tỷ muội nhà mẹ đẻ tới cung ngắm hoa, không ngờ Tứ muội bị bệnh, cũng không biết hiện tại như thế nào.”
Thần Khánh Đế vừa nghe thấy Chân Tịnh nói xong, tưởng Chân Diệu bị bệnh nặng, cau mày nói: “Làm sao không có nghe nói phủ Quốc Công xin thái y?”
Rồi ra lệnh cho Đại thái giám Dương công công: “Truyền ngự y, đi phủ Quốc Công khám cho Huyện chủ Giai Minh.”
Chân Tịnh vội nói: “Lúc ấy Tứ muội nói bị cảm lạnh, chắc không sao đâu ——”
Lời còn chưa nói hết mà Thần Khánh Đế quăng một câu: “Nàng cũng không phải là ngự y, biết cái gì?”
Một câu nói khiến cho Chân Tịnh nghẹn họng gần chết, một lúc lâu mới thuận khí ( chủ yếu do thỉnh thoảng bị Thần Khánh Đế làm cho nghẹn họng nên cũng thói quen), trên mặt cũng không thấy khác thường, ngọt ngào cười nói: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ cho rằng nếu Tứ muội không có truyền ngự y, nếu cứ phái người tới thì hơi đường đột.”
“Vậy ý của nàng là…?”
“Không bằng thiếp phái người đi hỏi xem, nếu Tứ muội không có chuyện gì rồi, xin mời nàng tới Cung ngồi một chút, thần thiếp vẫn nhớ thương nàng.”
Nàng cũng muốn mắt lạnh nhìn một cái, Hoàng thượng có tình cảm với Chân tứ hay không.
Vị La thế tử kia vạm vỡ như thế, nàng cũng không tin Hoàng thượng thực có can đảm hạ thủ, cho dù nhất thời mơ mơ màng màng hạ thủ, ha hả, dù truyền ra đôi câu vài lời, ai có thể làm gì Hoàng thượng? Chân tứ mới là người bị thiệt thòi.
Thần Khánh Đế không nói lời nào, nhìn Chân Tịnh, Chân Tịnh bị nhìn có chút không được tự nhiên, gắt giọng: “Hoàng thượng, ngài nhìn chằm vào thần thiếp làm cái gì?”
Thần Khánh Đế mấp máy môi: “Quý phi, thường ngày nàng đoan trang dịu dàng, làm sao lại hồ đồ thế, cho dù Giai Minh đã khỏi bệnh thì cũng phải dưỡng cho khỏe, vào cung làm gì, để nhìn một cái có thể mọc thêm một cân thịt a?”
Nói xong, phất tay áo đi.
Lưu lại Chân Tịnh đang trợn mắt hốc mồm, cũng không xác định Hoàng thượng đã đi xa chưa, tức giận đến mức đá cái ghế con bên chân.
“Ai u!” Lúc này đang đầu mùa hè, sớm đổi lại giầy thêu xa tanh trân châu, cái đá này khiến cho viên ngọc trai ở mũi giày bay thẳng tới khóe mắt nàng ta.
Chân Tịnh còn không có kịp phản ứng, trong lòng đang oán hận nghĩ, quả nhiên hoàng thượng cứ dính tới chuyện của Chân tứ không được bình thường, Chân tứ yêu nghiệt kia, sớm muộn gì cũng phải trừ nàng ta!
Nghĩ như vậy xong, khi viên ngọc trai đánh tới, Chân Tịnh theo bản năng che mắt, buông tay vừa nhìn, lòng bàn tay loang lổ vết máu, mặt tối sầm lại mắng các cung nga ở xung quanh: “Các ngươi cũng là người chết hả, mau truyền thái y!”
Chuyện truyền thái y này thì Thần Khánh Đế cũng biết, triệu thái y hỏi vài câu.
Chân Tịnh ngại mất thể diện, nên đã sớm che miệng thái y lại.
Đây cũng không phải chuyện gì lớn, quý phi này có một trai một gái, hiển nhiên không chọc nổi, Hoàng thượng hỏi thì thái y hàm hồ đáp chỉ là các bệnh mà nữ nhân được chiều chuộng thường gặp, tim đập nhanh.
Thần Khánh Đế vừa nghe, cũng lười hỏi rồi, phất tay để cho thái y lui ra, cười lạnh một tiếng.
Đây muốn trở mặt với hắn mà, hắn chân trước mới vừa đi, chân sau đã tim đập nhanh rồi, giả bộ bất tỉnh cũng không còn nhanh như vậy!
Cho nên, Chân Tịnh vì khoe danh tiếng, bởi vì muốn khoe khoang trước mặt Chân Diệu thế mà người còn không có thấy đã khiến mình bị thương, sau đó để cho Thần Khánh Đế hiểu lầm.
Thần Khánh Đế ban đầu vì giấu dốt, trong phủ thu không ít cô nương như hoa như ngọc, nhiều năm trôi qua, như hoa như ngọc sớm biến thành cành khô lá héo úa rồi.
Nghĩ thói quen của con người thật đáng sợ.
Khi Thần Khánh Đế còn là một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm, thông tuệ hơn người, chưa từng nghĩ tới mình lại rơi vào đống son phấn, thành ngắm hoa lộng nguyệt là nhân tài kiệt xuất mà lại giả thành người phong lưu, hắn đã thành thói quen.
Tiền triều gần đây vô sự, các nơi cũng không còn truyền ra thiên tai, hơn nữa đồng bạn La Thiên Trình đã thu thập xong Lệ Vương, trong khoảng thời gian này, khó có thời gian rảnh mà Thần Khánh Đế lười thấy Tịnh Quý phi, quay một vòng, tìm không thấy người có thể vào mắt, vừa nhấc chân, đi tới chỗ Chân Thái Phi.
Chân Thái Phi, a, thật ra thì nên gọi Thái Hoàng Thái Phi rồi, từ lúc Chiêu Phong Đế nhắm mắt, bà muốn đi miếu thanh tu, bị Thần Khánh Đế chết sống ngăn lại, cung điện ban đầu sớm không thể ở được, nên bà ở cung điện gần chỗ lanh cung, gần như là ẩn cư.
Đây là từ lúc Thần Khánh Đế lên ngôi mới tới đây.
Không phải hắn không muốn, mà lúc ấy Chân Thái Phi quyết tuyệt khiến hắn sợ, làm hại hắn không dám nhích tới gần, sợ ép Chân Thái Phi.
Cho tới bây giờ Thần Khánh là người biết ẩn nhẫn, đối với ngôi vị hoàng đế như thế, đối với Chân Thái Phi cũng giống như vậy.
Hắn nghĩ, qua lâu như vậy, chắc tâm tình của bà cũng nên khôi phục lại bình tĩnh đi?
Trong viện Chân Thái Phi có một cây dong to, tán cây rất lớn, phía dưới đặt bàn đá ghế đá.
Đầu mùa hè cũng không nóng lắm, lúc này đang gần buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt, núp ở dưới tàng cây trộm mát mẻ.
Nếu cho rằng Chân Thái Phi một lòng muốn đi miếu ngốc sống ở nơi này như gỗ mục, vậy thì sai lầm rồi, lúc này nàng đang sai mấy cung nữ, cùng nhau đánh bài lá cây, thua thì phải uống nước mật. Đã có hai cung nữ, ôm bụng chạy vào tịnh phòng vài lần.
Thần Khánh Đế đi vào, nhìn thấy tình cảnh tượng, trong lòng hắn nhất thời ấm áp, cũng không đành lòng quấy rầy, dừng chân đưa mắt nhìn hồi lâu, sau đó Chân Thái Phi đã nhận ra, rồi nhìn sang.
Cung nữ trong viện bị dọa sợ nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.
Chân Thái Phi vẫn ngồi, mắt lạnh nhìn Thần Khánh Đế đến gần, thì trong lòng thầm than nhẹ một tiếng, đứng lên: “Sao Hoàng thượng đây?”
Trong lòng Thần Khánh Đế kích động, bước nhanh tới: “Thái Phi ——”
Chân Thái Phi bất động thanh sắc lui về phía sau mấy bước.
Nhìn Chân Thái Phi lãnh đạm, thì trong lòng Thần Khánh Đế phát khổ, há miệng, không nhịn được ủy khuất nói: “Thái Phi, ta nhớ nàng lắm.”
Chân Thái Phi thở dài.
Đây là đứa trẻ bà nhìn nó trưởng thành, sao lại lệch lạc tới mức này!
Giữa ban ngày, Thần Khánh Đế tới thì Chân Thái Phi cũng không thể có biểu hiện quá khác thường, bình thản hàn huyên chút ít việc nhà, thấy hắn ở trước mặt cung nga biểu hiện như hậu bối hiếu thuận thì mới thả lỏng.
Nhưng Chân Thái Phi cao hứng quá sớm, đến ban đêm, Thần Khánh Đế không khống chế được nỗi nhớ mà buồn bực uống hai vò rượu, rồi mơ mơ màng màng chạy tới viện của bà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook