Kiêu Kiêu mở hành lý của mình ra, tay chân lanh lẹ đem đồ vật bên trong từng loại đặt lên bàn hết sức ngay ngắn. Trong khi đó hai bạn cùng phòng của nhóc thì tay chân luống cuống làm cho phòng loạn cả lên.

“Ngu Kiêu, cậu thật giỏi, cái gì cũng biết hết.” Bạn nhỏ mập mạp tên là Nhạc Nhạc vừa mới khó khăn lắm mới xếp xong đồ của mình, một bên uống nước ngọt mình mang theo một bên lau mồ hôi, Kiêu Kiêu xoay người đối mặt với bạn nói:

“Những chuyện này các cậu bình thường không làm sao?”

A Tô ngồi trên giường bên kia nghe vậy mới đáp lại:

“Bình thường đều là mẹ làm cho tớ, Ngu Kiêu, mẹ của cậu không làm cho cậu hả?”

Kiêu Kiêu nhíu mày nói:

“Tớ không có mẹ, tớ có hai người ba, nhưng mà họ không sống cùng nhau nữa, cho nên tớ chỉ còn một người ba thôi, ba tớ cái gì cũng không biết làm, còn đặc biệt ngốc, cho nên tớ phải tự làm hết.”

A Tô và Nhạc Nhạc đồng loạt nhìn nhóc bằng ánh mắt chằm chằm, Kiêu Kiêu gãi gãi đầu: “Ai nha, các cậu đừng nhìn tớ như vậy, mặc dù ba tớ cái gì cũng không biết làm, nhưng mà vừa đẹp lại vừa tốt, các cậu nếu như gặp được ba tớ sẽ thích ba tớ ngay.”

“Thật sao? Ba của tớ không đẹp trai, mẹ tớ đều gọi ba tớ là Lão Mập.” Nhạc Nhạc gãi gãi đầu kể khổ.

Kiêu Kiêu cùng A Tô nghe Nhạc Nhạc nói xong, quay qua nhìn nhóc một cái, sau đó bật cười.



Đây là trại hè cho mấy nhóc trên dưới mười tuổi, có nhiều lúc khó tránh khỏi sẽ phát sinh một chút mâu thuẫn, hôm đó Nhạc Nhạc cùng với bạn cùng phòng của Tử Dục giành nhau cần câu cá, Nhạc Nhạc to con hơn xô một cái nhóc kia liền ngã, Tử Dục nhìn thấy liền chạy đến đá nhóc mập. Nhạc Nhạc không chịu thua chạy về phòng tìm Kiêu Kiêu và A Tô. Cuối cùng thành ra một đám nhóc đánh nhau đến lấm lem quần áo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương