Đường Trung: "......"

Kỷ Lẫm vỗ một cái vào đầu cô: "Đừng có mà suy đoán lung tung!"

Lư Tình vô tội che đầu: "Tôi chỉ liệt kê ra tất cả các khả năng!"

Mặt vài cảnh sát khác buồn cười, bầu không khí căng thẳng đột nhiên dịu đi.

Ly trà sâm của Bành Đức Vũ đã cạn, đau đầu do say rượu giảm bớt rất nhiều, đột nhiên nảy ra một ý, buông chén trà xuống, hỏi: "Khi vào phòng, Ngu Văn Thừa có mang theo gì không?"

Hỏi xong lập tức ý thức được nhiều này là hỏi thừa, Lư Tình tuy rằng thường ngày bất cẩn, đôi khi mơ hồ, nhưng cô ấy luôn cẩn thận trong việc thu thập chứng cứ, cô đã kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, không có khả năng bỏ sót đồ vật của Ngu Văn Thừa.

Quả nhiên, Lư Tình trả lời: "Anh ta chỉ mang theo một cái cặp sách, bên trong có văn kiện, bút máy, danh thiếp, chìa khóa xe, không có đồ ăn thức uống."

Bành Đức Vũ thở dài, lại bế tắt, nhíu mày, cảm thấy bất lực: "Không ai hạ độc anh ta, chính anh ta cũng không dùng LSD, chẳng lẽ anh ta tự tiết ra độc?"

Kỷ Lẫm trầm ngâm một lát: "Lư Tình kiểm tra trong cặp không có gì: Không có nghĩa trước đó cũng không có gì."

Lư Tình: "Hả?"

"Anh ta đã đến phòng của Ngu Độ Thu ở lại một tiếng rưỡi, theo Ngu Độ Thu nói, hai người bọn họ chơi cờ, tất nhiên Ngu Văn Thừa sẽ đem cặp công văn đặt ở một bên, lúc đi lại cầm đi. Nếu trong cặp của anh ta có bình nước —— cũng có thể là đồ ăn thức uống, hoàn toàn có thể bị hạ độc khi không phòng bị, chờ Ngu Văn Thừa sắp rời khỏi phòng thì nghĩ cách cho anh ta dùng, như vậy Ngu Văn Thừa sẽ không có triệu chứng ở trong phòng Ngu Độ Thu, vật chứng cũng sẽ ở trong phòng Ngu Độ Thu, không khó để tìm cơ hội vứt đi."

Bành Đức Vũ ánh mắt sáng lên: "Tiểu tử thúi, cũng có thể, khả năng này rất cao. Lập tức điều tra tất cả những người vào phòng Ngu Độ Thu từ 7:40 đến 9:00."

Kỷ Lẫm gật đầu: "Tối hôm qua tôi đã kiểm tra sơ bộ, vị thiếu gia kia quá phô trương, một buổi cơm chiều cần hơn chục người hầu hạ, cũng may những người này đều được xác nhận, cho tôi chút thời gian để kiểm tra kỹ càng."

"Động tác nhanh lên, những vị khách này địa vị đều không nhỏ, khách sạn sẽ không phong tỏa lâu đâu, chậm nhất là chiều nay phải thả bọn họ, nếu không sẽ gọi luật sư kiện chúng ta hạn chế quyền tự do cá nhân, chúng ta liền gặp rắc rối." Bành Đức Vũ đấm lưng mình, giãn gân cốt, "Tôi đã tạo nghiệp ác gì, hiếm khi ra ngoài uống rượu, lại gặp án giết người bằng thuốc......"


Kỷ Lẫm: "Ngài là Conan Trung Quốc à."

Vụ án có vẻ kỳ lạ và không thể phá án đã có tiến triển rõ rệt, những cảnh sát còn lại trong phòng họp cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nếu Kỷ Lẫm suy đoán là chính xác, thì hung thủ tất nhiên sẽ ở trong số hơn chục người ra vào phòng họp, phạm vi này có thể so với các vụ án giết người thông thường nhỏ hơn nhiều, chỉ cần giữ lại những người này, thẩm vấn từng người một, sẽ có thể tìm ra hung thủ thật sự đằng sau màn.

Đường Trung lại không quá lạc quan mà nhíu mày: "Tuy nhiên, mặc dù có cơ hội hạ độc, vẫn có một điểm không có lý: LSD sinh ra xúc động tự sát tỷ lệ không phải trăm phần trăm, thời gian khởi phát cũng khó có thể xác định. Hung thủ làm thế nào có thể bảo đảm Ngu Văn Thừa vừa lúc sinh ra ý niệm tự tử, hơn nữa vừa lúc ở sinh ra ý niệm khi đi đến cầu thang?"

Kỷ Lẫm nhéo cằm trầm tư, trên gương mặt thanh tú lộ ra vẻ trưởng thành: "Có lẽ ý định ban đầu của hung thủ không phải làm Ngu Văn Thừa nhảy lầu tự sát, chỉ là vừa lúc thuốc phát tác, Ngu Văn Thừa vừa lúc đi đến chỗ cầu thang, lại vừa lúc sinh ra xúc động tự sát, nhiều sự trùng hợp ở cùng một chỗ, một cảnh kịch tính như vậy đã được dàn dựng."

Đường Trung: "Nhưng nếu hung thủ không muốn giết Ngu Văn Thừa, thì mục đích của hắn là gì? Giả sử không có như vậy nhiều trùng hợp, Ngu Văn Thừa nhiều lắm thần trí không rõ trong chốc lát, qua mấy giờ liền khôi phục, cũng sẽ không thành nghiện, đầu loại độc này có ích lợi gì?"

"Giết gà dọa khỉ." Kỷ Lẫm nói.

"Ý cậu là Ngu Độ Thu muốn mượn Ngu Văn Thừa, cảnh cáo người khác không nên nhún tay vào dự án mới của hắn? Hiện tại Ngu Độ Thu đang bị nghi ngờ nhiều nhất, hắn đã có động cơ gây án, lại có thời cơ thích hợp để đầu độc......"

Kỷ Lẫm lắc đầu: "Không đúng, gà đúng là Ngu Văn Thừa không sai, nhưng tôi cảm thấy khỉ là ——"

"Cạch!" Một tiếng, cửa phòng họp từ ngoài đẩy vào.

Mọi người đồng thời kinh ngạc, theo tiếng nhìn lại.

Một dáng người cao gầy bước đi trong dáng vẻ cao sang, khóa kéo của chiếc áo sơ mi đen tuyền đính cườm dài đến tận ngực với chiếc cổ áo khoét sâu chữ V, trên làn da trắng nõn là chiếc vòng cổ hình lưỡi kiếm, lưỡi kiếm bạc nhấp nháy, mái tóc của Độ Thu gần như bạc trắng.

Ngu Độ Thu mím môi mỉm cười, mở miệng là một câu tiếng nước ngoài: "Morning."

Cảnh sát mặc thường phục và sắc phục trong toàn bộ hội trường đều tức giận đến mức không thể nhìn thẳng, Kỷ Lẫm ha hả hai tiếng, nói với Đường Trung: "Xem, khỉ tới rồi."

Bành Đức Vũ, người hằng tháng đều phải đến tiệm làm tóc để nhuộm đen tóc bạc, nhìn một đầu tóc bạc của anh ta, khóe miệng giật giật: "Tôi ngày hôm qua đã muốn hỏi...... Đây là trào lưu của giới trẻ hiện nay phải không?"


Một nhóm cảnh sát trẻ tuổi cực lực phủ nhận: "Tuổi trẻ chúng tôi không phải như vậy! Ông đừng quơ đũa cả nắm!"

"Thật xin lỗi, tôi vẫn chưa thay đổi thói quen ở nước ngoài." Ngu Độ Thu nhanh chóng kiểm tra ở trong đầu, chọn ra một câu anh cảm thấy thích hợp để chào hỏi cảnh sát nhân dân nói: "Các đồng chí vất vả rồi!"

Lư Tình theo bản năng cúi chào: "Vì nhân dân phục vụ!"

Kỷ Lẫm vỗ vào tay cô một cái: "Bớt bớt xem duyệt binh đi!"

"Hừ, một chút cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc, khó trách anh không tìm được đối tượng......" Lư Tình ủy khuất cho mình thổi vào hai bàn tay đỏ bừng, nhanh chóng trốn vào một góc trước khi bị mắng.

Kỷ Lẫm không thể mắng cô nữa, vì vậy anh hướng họng súng trút giận lên người đàn ông: "Ngu tiên sinh, anh vào đây làm gì? Bên ngoài có biển báo không phận sự miễn vào, không thấy sao? Anh có biết hậu quả của việc cản trở cảnh sát xử lý vụ án không?"

Ngu Độ Thu dường như không nghe thấy, vẫy tay, gọi nam nhân cao lớn ở bên ngoài, nói: "Muốn ngồi đâu thì ngồi."

Nam nhân sắc mặt lãnh đạm: "Tôi không xứng cùng ngồi với anh."

Ngu Độ Thu cười cười nói: "Còn tức giận sao? Buổi sáng nói lời khó nghe, làm cho anh nhớ kỹ."

"Anh đang khinh thường tôi?"

"Ừm, nhưng anh không cần để trong lòng, tôi ở đây không coi trọng ai cả."

Cảnh sát quận Tân Kim nằm không cũng trúng đạn: "......"

Kỷ Lẫm tức giận nhảy dựng lên, lời thăm hỏi cả nhà nói đã vọt tới cổ họng, Bành Đức Vũ kịp thời đưa cho anh một ánh mắt "Đừng xúc động". Kỷ Lẫm nghĩ lại, đúng vậy, không cần cùng một phú nhị đại ngông cuồng so đo......

"Anh để trái cây ở đây, nho còn chưa được lột vỏ? Lột vỏ rồi mang lại đây." Ngu Độ Thu chỉ huy các nữ phục vụ đang nối đuôi đi vào, "Mọi người ca đêm bận rộn sao? Có chuẩn bị cho mọi người một chút trái cây, trước nghỉ ngơi một lát, đừng khách khí." Thái độ nghiễm nhiên như chủ nhà.


Kỷ Lẫm nhìn đĩa thanh long được cắt miếng trước mặt, không thể nhịn được nữa, cũng không nhẫn nhịn nữa, vỗ bàn đứng lên: "Chúng ta còn đang họp! Anh vào làm loạn cái gì! Đây là địa bàn của anh sao?"

Ngu Độ Thu hơi hơi kinh ngạc: "Không sai, khách sạn này là mẹ tôi mở, phòng hội nghị này là tôi đồng ý cho mượn"

"......" Khí thế của Kỷ Lẫm giây lát tan thành mây khói, nhìn về phía Bành Đức Vũ cầu cứu.

Bành Đức Vũ cúi đầu nhìn chằm chằm vào báo cáo pháp y, nhanh chóng nhìn chầm chầm vào một cái lỗ trên tờ giấy.

Kỷ Lẫm tuyệt vọng, lửa giận lập tức dập tắt, anh lựa chọn cúi đầu trước chủ nghĩa tư bản độc ác, chậm rãi ngồi xuống: "Khụ, Ngu tiên sinh, anh có việc gì sao?"

Nhóm phục vụ nữ đều lui ra ngoài, cửa phòng hội nghị lần nữa đóng lại, Ngu Độ Thu ngồi trên ghế da của ông chủ, đem mọi người trong phòng thành cấp dưới của anh ta: "Được ông nội ủy thác, tôi tới để chào hỏi giám đốc Bành, năm đó nhận được ngài hỗ trợ, tuy rằng tôi không rõ nó là cái gì. Thuận tiện đến xem các vị phá án."

Nghe giọng điệu, anh ta gần như coi mình là giám đốc thành phố.

Các cảnh sát càng cáu kỉnh, giống như vị đội trưởng nào đó, muốn đánh anh ta ngay tại chỗ, nhưng Bành Đức Vũ vẫn bình tĩnh, giơ tay nhấn vào hư không, để trấn áp đám tiểu tử tràn đày năng lượng này, thản nhiên nói: "Làm khó Ngu viện sĩ còn nhớ rõ nhân vật nhỏ là tôi. Vụ án có một chút manh mối, nhưng là chuyện cơ mật, không tiện nói cho cậu, cậu Ngu có thể trở về phòng chờ tin tức, đừng chậm trễ công việc kinh doanh trị giá hàng trăm triệu mỗi phút của cậu."

Ngu Độ Thu dường như không nghe ra được hàm ý châm chọc trong đó, hay là cố ý làm bộ làm tịch, vắt chéo chân, xoay ghế ông chủ một cách tùy ý: "Làm kinh doanh không có ý nghĩa bằng phá án, huống hồ người chết chính là chú hai tôi, máu mủ tình thâm, tôi không thể yên tâm làm việc khi chưa biết nguyên nhân cái chết của ông ấy, có lẽ người tiếp theo phơi thây trước mặt mọi người là tôi, ta cũng không muốn, cái kiểu chết đó quá mất mặt."

Đường Trung thức cả một đêm đầu óc mỏi mệt theo không kịp mạch não kỳ lạ này, đỡ trán nói: "Trọng điểm là mất mặt sao......"

Kỷ Lẫm tự động xem nhẹ anh cũng không biết là thật điên hay là giả điên, gương mặt tuấn tú so với Bành Đức Vũ còn nghiêm túc hơn: "Anh có tự nhận thức được, vừa rồi chúng tôi suy đoán, nếu như vậy không phải đơn giản là nhảy lầu tự sát, có hung thủ, như vậy mục đích của hắn rất có thể là giết gà dọa khỉ, Ngu Văn Thừa là gà, anh là khỉ."

Ngu Độ Thu hơi kinh ngạc: "Kỷ đội trưởng có thể nghĩ đến việc đi cùng tôi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha."

Vừa nghe như lời khen, nhưng nghe kỹ anh ta chỉ đang khoe khoang về bản thân, Kỷ Lẫm hừ lạnh: "Nghĩ đến đi cùng anh? Anh Ngu đi đến kết luận này từ đâu?"

Báo cáo khám nghiệm tử thi mãi đến 7 giờ rưỡi mới được công bố, từ đó cảnh sát trong toàn ngành bận rộn đến bây giờ, tất cả tin tức chỉ được lưu truyền nội bộ, phương thức đầu độc chỉ là suy đoán, ngay cả người nhà của Ngu Văn Thừa cũng không biết, Ngu Độ Thu biết được cái rắm? Đơn giản là ra vẻ thâm thúy để khoe khoang mà thôi.

Kỷ Lẫm chờ anh quá trớn sẽ làm trò hề.

Ngu Độ Thu đặt một tay lên tay vịn của cái ghế, tay còn lại đặt lên bàn họp bằng gỗ cẩm lai—— cổ áo chữ V khoét sâu do động tác này càng mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực như ẩn như hiện, vòng cổ hình lưỡi kiếm run run một cách nguy hiểm, một chút không để ý liền sẽ để lại trên làn da mỏng manh một vết cắt.


"Cũng không khó đoán, chú hai tôi bị người ta đầu độc, uống nhầm thuốc gây ảo giác dẫn đến rối loạn tâm thần, mà loại chất gây ảo LSD này tuy rằng có thể làm người ta sinh ra xúc động tự sát, lại không cách nào xác định xác suất và thời gian khởi phát. Hung thủ nếu muốn giết người diệt khẩu, lại có cơ hội này, vì cái gì không trực tiếp hạ một loại độc trí mạng? Điều đó cho thấy mục đích của hung thủ không phải là giết người, những chuyện phát sinh sau đó đều là ngoài ý muốn. Về lý do tại sao hung thủ làm điều này...... Tôi nghĩ, hẳn là có liên quan đến dự án mới mà tôi đã bắt đầu khi về nước, muốn mượn chú hai tôi để cho tôi một đòn ra oai phủ đầu, làm cho tôi biết khó mà lui. Rốt cuộc tính gây nghiện nếu có thể chữa khỏi, lợi nhuận của việc buôn bán ma túy có thể sẽ giảm đáng kể."

Anh vừa dứt lời, cả gian phòng họp đều yên lặng, ánh mắt vừa rồi còn khách khí của Bành Đức Vũ trở nên sắc bén vô cùng, tràn ngập quyết tâm diệt trừ kẻ ác, xanh mặt hỏi: "Anh làm sao biết là LSD?"

Cảnh sát không thể tiết lộ thông tin chi tiết về vụ án cho người ngoài, trừ phi ai đó bên trong nội bộ cảnh sát tiết lộ bí mật, hoặc là, Ngu Độ Thu chính là......

"Thật sự là LSD." Ngu Độ Thu thành công đưa a câu trả lời mong muốn, xảo trá mà giơ tay một ngón tay, "Ông đừng hiểu lầm, là vệ sĩ mới của tôi đã nói với tôi."

Kỷ Lẫm chăm chú nhìn người phục vụ vẫn im lặng đứng bên cạnh Ngu Độ Thu —— thật ra khi anh ta mới vừa tiến vào mọi người đều chú ý tới, người này vóc dáng rất cao, đứng thẳng tắp, cằm hơi nghiến, môi mím chặt, lông mày ngang bướng.

Kỷ Lẫm cẩn thận nhớ lại, ngoại hình người này phù hợp với miêu tả của Ngô Vĩ.

"Anh chính là Bách Triều?"

"Ừ."

Bành Đức Vũ kinh ngạc: "Cậu biết anh ta?"

"Tối hôm qua Ngu tiên sinh nhờ tôi để ý đến anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ ở bộ phận dọn phòng, cũng không động đến đồ ăn thức uống trong phòng, ta cho rằng anh ta ít bị tình nghi, cho nên tạm thời không tìm anh ta, dù sao khách sạn cũng bị phong tỏa, không ai có thể ra ngoài." Kỷ Lẫm quay đầu, trên mặt hiện ra vẻ châm chọc, "Này, Ngu tiên sinh, không phải anh tối hôm qua còn nghi ngờ anh ta sao? Tại sao hôm nay anh lại thu thập anh ta dưới quyền?"

Người ngày hôm qua phụ trách ghi chép cảnh sát Ngưu Phong cũng hát đệm: "Đúng vậy đó, bởi vì anh hoài nghi hắn, tôi còn cố ý tìm hắn làm một biên bản mới, kết quả qua một đêm, hai người đã cùng tiến cùng vào."

Ngu Độ Thu sờ cằm hồi tưởng: "Hoài nghi là hoài nghi, đại soái ca chủ động đưa tới cửa, tôi làm sao có thể từ chối?"

Lời này làm cho Kỷ Lẫm cả người nổi da gà: "Anh không phải có vị hôn thê sao?"

Ngu Độ Thu nhướng mày —— anh ta kiêu ngạo và độc đoán không khác gì những phú nhị đại trong định kiến của thế tục, nhưng định kiến của thế tục về ngoại hình thậm chí còn tồi tệ hơn. Người có tiền mà xấu là đối tượng của sự ghen tị, người có tiền mà đẹp là đối tượng của sự ngưỡng mộ.

Tác giả có chuyện nói:

Lần đầu tiên viết trinh thám khó thiệt đó, tôi không có chuyên nghiệp trong chuyện này, tất cả đều vì thúc đẩy tuyến tình cảm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương