Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
-
Quyển 5 - Chương 2: Ngắm sao
“Anh trai….anh, anh… đưa em tới nhà trọ gần đây là, là…. được rồi…” Tôi lắp bắp nói…
Chúng tôi đã không phải là bạn bè, càng không phải là vợ chồng, làm sao có thể ở chung một chỗ?
Ngón tay thon dài của anh đang hất nhẹ mái tóc ngắn của tôi dừng lại, trong mắt ý cười biến mất. “Tại sao không trở về nhà?”
Anh hỏi có vẻ rất tự nhiên, giống như tôi là một đứa bé bỏ trốn khỏi nhà….
“Chúng ta…..chúng ta không nên ở chung một chỗ nữa….” Vì sao chuyện này rõ ràng là đúng lý hợp tình, mà tôi lại thấy hết sức chột dạ.
Anh thu tay lại, khởi động xe, đảo quanh tay lái. “Chúng ta đi về nhà.” Giọng nói của anh không vui, không muốn ai cãi lại.
Tôi sốt ruột kéo ống tay áo của anh nói. “Chúng ta đã ly hôn rồi…chúng ta….làm sao có thể ở chung một chỗ?”
Anh nhếch môi, có vẻ giận dỗi, theo thói quen tôi có chút sợ hãi…..không dám biểu đạt hết ý của mình nữa…
Bầu không khí có chút xấu hổ…
“Hắc…Hắc.” Tôi gượng cười hai tiếng.
Anh im lặng….
Khi nhìn thấy một nhà trọ rẻ tiền, tôi liền kéo ống tay áo anh, nhỏ nhẹ nhìn anh nói. “Dừng xe ở đây một chút được không?…Nhà trọ này nhìn được lắm.”
Anh không nói gì cứ lướt xe đi qua nơi đó.
“Anh trai, đừng như vậy.” Tôi thấp giọng khẩn cầu.
“Không phải gọi anh là anh trai sao?” Cuối cùng anh cũng mở miệng, gương mặt đẹp hiện lên bất đắc dĩ cùng kiềm chế. “Nếu “đã” coi anh là anh trai, vậy chúng ta có thể tiếp tục ở cùng một chỗ không?”
Tôi cứng họng…
“Cùng anh trai ở chung một nhà, không phải là chuyện bình thường sao?”
Tiếng của anh nhẹ như làn gió, nhưng lại có sức đánh đổ tôi hoàn toàn. Nếu còn tiếp tục kiên trì, ngược lại chỉ càng thêm xấu hổ, vì thế tôi chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp.
Anh dừng xe trước một khu dân cư xa hoa, sang trọng. Khu dân cư này hợp thành từ những cụm căn hộ lớn. Mỗi căn hộ đều có chỗ để xe riêng, trong mỗi khu còn có một con suối nhân tạo, hoa cỏ xinh tươi…thậm chí còn có một công viên nhỏ rất yên tĩnh thanh bình.
Một tay anh kéo hành lý, một tay vẫn nắm tay tôi, bấm thang máy đến tầng cao nhất.
“Anh mua căn hộ ở tầng cao nhất?” Tôi kinh ngạc. “Sao trước kia anh nói, tầng cao nhất không khí rất loãng, anh không thích?”
Anh khẽ cười, không trả lời.
Ra khỏi thang máy, anh mở cửa, căn phòng ấm áp đập vào mắt tôi…
Tôi ngơ ngẩn cả người, anh luôn thích tông màu lạnh đơn giản, làm sao lại có thể trang trí trong phòng thành tông màu nóng ấm này? Hơn nữa là rất ấm áp, không giống như nhà của một người đàn ông độc thân, ngược lại giống như nhà của một đôi vợ chồng mới cưới.
Là… bởi vì người phụ nữ kia sao??…
Tôi phát giác ra mình như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than….
Anh đem hành lý cất đi, kéo tay tôi đi đến cái cầu thang hình tròn. “Đưa em đi xem nhà.”
Tay tôi bị anh nắm chặt bước lên lầu, bên trong tối như mực làm tôi có chút sợ hãi bước đến gần anh hơn. Anh kéo tôi ngồi xuống cái ghế xích đu dài. Tôi đặt mình trong ngực anh, hơi ấm của anh ấm áp như tia nắng mặt trời… trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp…chúng tôi nghe được tiếng trái tim đập rộn rã của cả hai người.
Hơi thở ấm áp anh phản phất quanh cổ của tôi, cả người tôi càng lúc càng cứng đờ.
Có lẽ cảm nhận được sự mất tự nhiên, cứng ngắc của tôi, bàn tay anh không một tiếng động khẽ vuốt ve trên lư
Đột nhiên lúc này, trong căn phòng đang chìm trong bóng tối từ từ lóe lên tia sáng nhạt, trên trần nhà có một có mái che bằng vải bố chậm rãi kéo ra hai bên, một nóc nhà bằng kính lộ ra trước mặt tôi.
Một mảng sao trên trời rơi đúng tầm mắt nơi chúng tôi đang ngồi, hết ngôi sao này, đến ngôi sao khác loé lên, lúc sáng lúc tối. Ánh trăng tươi cười, nghịch ngợm nháy mắt, vụng trộm chiếu lên khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng của anh và gương mặt ngơ ngác ngồi yên lặng của tôi.
Tôi hoàn toàn ngây ngốc!
“Nếu mai mốt chúng ta có tiền, em nhất định phải mua một căn hộ có thể ngắm sao….”
……
“Nếu mai mốt em có một căn nhà, em nhất định phải dời đi hết toàn bộ tông màu lạnh mà anh thích, thay tất cả bằng tông màu ấm áp mà em thích…..”
……
Khi đó anh trả lời tôi ra sao nhỉ? Giọng nói mang theo trêu. “Được, chờ đến khi chúng ta mua được căn hộ có thể xem được sao trên trời, chờ đến khi em thành bà quản gia thay toàn bộ nội thất bằng tông màu ấm áp mà em thích….Anh cũng thuận tiện có thể…..thay đổi Đồng Tử Y….”
“Trầm Dịch Bắc, em ghét anh!”
Gục xuống người anh, chúng tôi ở trong căn phòng nhỏ đơn sơ tận tình đùa giỡn.
Nhà của anh, từng nơi từng góc đều dựa theo giấc mơ của tôi mà trang trí.
Hốc mắt tôi ẩm ướt…..
……
“Anh trai, em về phòng đây, một ngày một đêm em chưa ngủ, hai mí mắt đều muốn sụp xuống rồi.” Tôi dùng sự nghịch ngợm che giấu hoảng hốt, che giấu trái tim đang đập nhanh liên hồi.
Kéo lại mái vòm xem sao, đôi mắt anh nhắm lại, chứa một nỗi u buồn, mất mát.
Khi anh ngẩng đầu nhìn tôi, biểu hiện vẫn dịu dàng, đôi môi nhạt vẫn nở nụ cười mềm mại. “Cứ để hành lý ở đó, ngày mai anh giúp em sắp xếp, anh đưa em đi xem phòng trước, tắm rửa xong rồi ngủ một giấc ngon.”
Tôi mỉm cười, gật đầu.
……
Phòng của tôi là phòng lớn* nhất trong căn hộ, nhìn thật mộng ảo, đúng tiêu chuẩn phòng ngủ của con gái. Trong phòng còn có phòng tắm lớn, còn có cả bồn tắm mát-xa, sạch sẽ như chưa có ai từng sử dụng qua. (*master bedroom)
Anh luôn đem những thứ tốt nhất dành cho tôi.
Tôi tin chắc, khi anh trang trí cho căn phòng này, ý của anh là muốn để chỗ này cho tôi. Bởi vì trong phòng, ngay cả vị trí đặt chiếc giường tôi nằm cũng bài trí như nhà cũ, thậm chí cái gối ôm mà tôi yêu thích cũng được giặt sạch sẽ để trên giường.
Tôi tắm rửa xong, chui vào trong chăn mà lòng tôi nặng tr
Bắc Bắc yêu tôi, yêu không hề giữ bất kì thứ gì lại… tình yêu này thật nồng nàn, thật ấm áp.
Tôi dùng chăn quấn thân mình lại, muốn cất tiếng khóc lớn….
Không thể khóc! Từ nay về sau đối với anh, chỉ có cười vui, không có nước mắt….
……
Gần rạng sáng, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra…
Tôi…vẫn có thói quen ngủ không khoá cửa…
Tôi vẫn không hề buồn ngủ… tôi vội vàng thở đều….Trong bóng tối, tiếng bước chân trầm ổn tiến lại gần tôi.
Hơi thở quen thuộc dừng lại trên giường….…
“Ngủ rồi sao?” Giọng nói mềm nhẹ, dịu dàng vuốt ve. “Anh không ngủ được.”
Tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể làm như ngủ rất say sưa… Bắc Bắc……!!!
“Em mệt lắm rồi, phải không? Mấy năm trôi qua, anh cũng đã mệt chết rồi!…..” Tay anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc ngắn của tôi. “May mắn, cuối cùng em đã trở về….”
Chiếc giường từ từ lún xuống một góc, trái tim của tôi cũng từ cái lõm lún xuống đó mà lún dần….Anh nằm ở bên cạnh tôi, đem đầu tôi ôm vào lòng, cằm để trên đỉnh đầu tôi…..Tôi có thể cảm giác được niềm vui mnụ cười hạnh phúc của anh.
Tôi dùng hết sức ra lệnh cho bản thân, lúc này hẳn phải là trong tình trạng vừa mới bị đánh thức, dụi dụi mắt, sau đó vô tội hỏi “Anh trai, sao anh lại ở trong này.”
Nhưng hơi thở anh như mê hoặc người, nhè nhẹ tiến vào trái tim tôi…làm những hoài niệm yêu thương trong lòng tôi trỗi dậy.
Đêm nay, chỉ đêm nay thôi……. Hãy để cho tôi phóng túng một lần, hãy để cho anh ôm tôi đi vào giấc ngủ.
……
Đêm….rất sâu…..hô hấp của anh bắt đầu đều đặn…..
Tôi mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú đang ngủ, gần trong gan tấc…khoé môi mỏng manh của anh thậm chí còn mang theo nụ cười thản nhiên như ẩn như hiện. Anh ngủ thật say, ngủ thật êm đềm…nhất định ban ngày anh rất mệt mỏi…..
Tay tôi xoa nhẹ nhàng trên đôi mắt anh, tinh tế vuốt ve hàng lông mi của anh.
Đã bao lâu rồi tôi không nhìn anh gần gũi như vậy?
Tôi thở dài trong lòng…
“Bắc Bắc, chúng ta mãi mãi làm anh em, được không?”
Tay tôi mơn trớn hàng lông mi dài và đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
“Em không thể không có anh….
“Không có yêu thương, sẽ không có dày vò. Không có chờ mong, sẽ không có tổn thương.”
Cuối cùng ngón tay tôi dừng trên đôi môi bạc của anh, ngón tay cái muốn cảm nhận thật sâu những lời nói được thốt ra từ đôi môi này.
“Bắc Bắc, nếu trên đời này chúng ta để ý nhau như thế, thì làm sao chúng ta có thể vì tình yêu mà chia lìa?” Ánh mắt tôi che kín một lớp sương mù, khuôn mặt anh như gần lại như xa. “Bắc Bắc, em muốn sống cùng anh đến đầu bạc răng long, mãi mãi không chia cắt…. vĩnh viễn chỉ có yêu, không có đau thương……”
“Cho nên, xin anh một lần nữa lại làm anh trai của em có được không…?”
Nước mắt cuối cùng không kiềm chế được mà trào ra như suối….
……
Đồng Tử Y thật sự….. thật sự yêu tha thiết Trầm Dịch Bắc….
……
Tôi đem mặt mình chôn sâu trong ngực anh, một lần nữa ôm lấy thắt lưng anh…tham lam hút lấy hơi ấm yêu thương của cơ thể anh, mà hành động này chỉ dành cho các cặp tình nhân.
……
Đây là lần cuối cùng ăn cắp hơi ấm yêu thương, hai má đọng lại nước mắt, tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
gương mặt nồng nàn của anh, đôi hàng lông mi yếu ớt khẽ động đậy……
Chúng tôi đã không phải là bạn bè, càng không phải là vợ chồng, làm sao có thể ở chung một chỗ?
Ngón tay thon dài của anh đang hất nhẹ mái tóc ngắn của tôi dừng lại, trong mắt ý cười biến mất. “Tại sao không trở về nhà?”
Anh hỏi có vẻ rất tự nhiên, giống như tôi là một đứa bé bỏ trốn khỏi nhà….
“Chúng ta…..chúng ta không nên ở chung một chỗ nữa….” Vì sao chuyện này rõ ràng là đúng lý hợp tình, mà tôi lại thấy hết sức chột dạ.
Anh thu tay lại, khởi động xe, đảo quanh tay lái. “Chúng ta đi về nhà.” Giọng nói của anh không vui, không muốn ai cãi lại.
Tôi sốt ruột kéo ống tay áo của anh nói. “Chúng ta đã ly hôn rồi…chúng ta….làm sao có thể ở chung một chỗ?”
Anh nhếch môi, có vẻ giận dỗi, theo thói quen tôi có chút sợ hãi…..không dám biểu đạt hết ý của mình nữa…
Bầu không khí có chút xấu hổ…
“Hắc…Hắc.” Tôi gượng cười hai tiếng.
Anh im lặng….
Khi nhìn thấy một nhà trọ rẻ tiền, tôi liền kéo ống tay áo anh, nhỏ nhẹ nhìn anh nói. “Dừng xe ở đây một chút được không?…Nhà trọ này nhìn được lắm.”
Anh không nói gì cứ lướt xe đi qua nơi đó.
“Anh trai, đừng như vậy.” Tôi thấp giọng khẩn cầu.
“Không phải gọi anh là anh trai sao?” Cuối cùng anh cũng mở miệng, gương mặt đẹp hiện lên bất đắc dĩ cùng kiềm chế. “Nếu “đã” coi anh là anh trai, vậy chúng ta có thể tiếp tục ở cùng một chỗ không?”
Tôi cứng họng…
“Cùng anh trai ở chung một nhà, không phải là chuyện bình thường sao?”
Tiếng của anh nhẹ như làn gió, nhưng lại có sức đánh đổ tôi hoàn toàn. Nếu còn tiếp tục kiên trì, ngược lại chỉ càng thêm xấu hổ, vì thế tôi chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp.
Anh dừng xe trước một khu dân cư xa hoa, sang trọng. Khu dân cư này hợp thành từ những cụm căn hộ lớn. Mỗi căn hộ đều có chỗ để xe riêng, trong mỗi khu còn có một con suối nhân tạo, hoa cỏ xinh tươi…thậm chí còn có một công viên nhỏ rất yên tĩnh thanh bình.
Một tay anh kéo hành lý, một tay vẫn nắm tay tôi, bấm thang máy đến tầng cao nhất.
“Anh mua căn hộ ở tầng cao nhất?” Tôi kinh ngạc. “Sao trước kia anh nói, tầng cao nhất không khí rất loãng, anh không thích?”
Anh khẽ cười, không trả lời.
Ra khỏi thang máy, anh mở cửa, căn phòng ấm áp đập vào mắt tôi…
Tôi ngơ ngẩn cả người, anh luôn thích tông màu lạnh đơn giản, làm sao lại có thể trang trí trong phòng thành tông màu nóng ấm này? Hơn nữa là rất ấm áp, không giống như nhà của một người đàn ông độc thân, ngược lại giống như nhà của một đôi vợ chồng mới cưới.
Là… bởi vì người phụ nữ kia sao??…
Tôi phát giác ra mình như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than….
Anh đem hành lý cất đi, kéo tay tôi đi đến cái cầu thang hình tròn. “Đưa em đi xem nhà.”
Tay tôi bị anh nắm chặt bước lên lầu, bên trong tối như mực làm tôi có chút sợ hãi bước đến gần anh hơn. Anh kéo tôi ngồi xuống cái ghế xích đu dài. Tôi đặt mình trong ngực anh, hơi ấm của anh ấm áp như tia nắng mặt trời… trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp…chúng tôi nghe được tiếng trái tim đập rộn rã của cả hai người.
Hơi thở ấm áp anh phản phất quanh cổ của tôi, cả người tôi càng lúc càng cứng đờ.
Có lẽ cảm nhận được sự mất tự nhiên, cứng ngắc của tôi, bàn tay anh không một tiếng động khẽ vuốt ve trên lư
Đột nhiên lúc này, trong căn phòng đang chìm trong bóng tối từ từ lóe lên tia sáng nhạt, trên trần nhà có một có mái che bằng vải bố chậm rãi kéo ra hai bên, một nóc nhà bằng kính lộ ra trước mặt tôi.
Một mảng sao trên trời rơi đúng tầm mắt nơi chúng tôi đang ngồi, hết ngôi sao này, đến ngôi sao khác loé lên, lúc sáng lúc tối. Ánh trăng tươi cười, nghịch ngợm nháy mắt, vụng trộm chiếu lên khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng của anh và gương mặt ngơ ngác ngồi yên lặng của tôi.
Tôi hoàn toàn ngây ngốc!
“Nếu mai mốt chúng ta có tiền, em nhất định phải mua một căn hộ có thể ngắm sao….”
……
“Nếu mai mốt em có một căn nhà, em nhất định phải dời đi hết toàn bộ tông màu lạnh mà anh thích, thay tất cả bằng tông màu ấm áp mà em thích…..”
……
Khi đó anh trả lời tôi ra sao nhỉ? Giọng nói mang theo trêu. “Được, chờ đến khi chúng ta mua được căn hộ có thể xem được sao trên trời, chờ đến khi em thành bà quản gia thay toàn bộ nội thất bằng tông màu ấm áp mà em thích….Anh cũng thuận tiện có thể…..thay đổi Đồng Tử Y….”
“Trầm Dịch Bắc, em ghét anh!”
Gục xuống người anh, chúng tôi ở trong căn phòng nhỏ đơn sơ tận tình đùa giỡn.
Nhà của anh, từng nơi từng góc đều dựa theo giấc mơ của tôi mà trang trí.
Hốc mắt tôi ẩm ướt…..
……
“Anh trai, em về phòng đây, một ngày một đêm em chưa ngủ, hai mí mắt đều muốn sụp xuống rồi.” Tôi dùng sự nghịch ngợm che giấu hoảng hốt, che giấu trái tim đang đập nhanh liên hồi.
Kéo lại mái vòm xem sao, đôi mắt anh nhắm lại, chứa một nỗi u buồn, mất mát.
Khi anh ngẩng đầu nhìn tôi, biểu hiện vẫn dịu dàng, đôi môi nhạt vẫn nở nụ cười mềm mại. “Cứ để hành lý ở đó, ngày mai anh giúp em sắp xếp, anh đưa em đi xem phòng trước, tắm rửa xong rồi ngủ một giấc ngon.”
Tôi mỉm cười, gật đầu.
……
Phòng của tôi là phòng lớn* nhất trong căn hộ, nhìn thật mộng ảo, đúng tiêu chuẩn phòng ngủ của con gái. Trong phòng còn có phòng tắm lớn, còn có cả bồn tắm mát-xa, sạch sẽ như chưa có ai từng sử dụng qua. (*master bedroom)
Anh luôn đem những thứ tốt nhất dành cho tôi.
Tôi tin chắc, khi anh trang trí cho căn phòng này, ý của anh là muốn để chỗ này cho tôi. Bởi vì trong phòng, ngay cả vị trí đặt chiếc giường tôi nằm cũng bài trí như nhà cũ, thậm chí cái gối ôm mà tôi yêu thích cũng được giặt sạch sẽ để trên giường.
Tôi tắm rửa xong, chui vào trong chăn mà lòng tôi nặng tr
Bắc Bắc yêu tôi, yêu không hề giữ bất kì thứ gì lại… tình yêu này thật nồng nàn, thật ấm áp.
Tôi dùng chăn quấn thân mình lại, muốn cất tiếng khóc lớn….
Không thể khóc! Từ nay về sau đối với anh, chỉ có cười vui, không có nước mắt….
……
Gần rạng sáng, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra…
Tôi…vẫn có thói quen ngủ không khoá cửa…
Tôi vẫn không hề buồn ngủ… tôi vội vàng thở đều….Trong bóng tối, tiếng bước chân trầm ổn tiến lại gần tôi.
Hơi thở quen thuộc dừng lại trên giường….…
“Ngủ rồi sao?” Giọng nói mềm nhẹ, dịu dàng vuốt ve. “Anh không ngủ được.”
Tôi ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể làm như ngủ rất say sưa… Bắc Bắc……!!!
“Em mệt lắm rồi, phải không? Mấy năm trôi qua, anh cũng đã mệt chết rồi!…..” Tay anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc ngắn của tôi. “May mắn, cuối cùng em đã trở về….”
Chiếc giường từ từ lún xuống một góc, trái tim của tôi cũng từ cái lõm lún xuống đó mà lún dần….Anh nằm ở bên cạnh tôi, đem đầu tôi ôm vào lòng, cằm để trên đỉnh đầu tôi…..Tôi có thể cảm giác được niềm vui mnụ cười hạnh phúc của anh.
Tôi dùng hết sức ra lệnh cho bản thân, lúc này hẳn phải là trong tình trạng vừa mới bị đánh thức, dụi dụi mắt, sau đó vô tội hỏi “Anh trai, sao anh lại ở trong này.”
Nhưng hơi thở anh như mê hoặc người, nhè nhẹ tiến vào trái tim tôi…làm những hoài niệm yêu thương trong lòng tôi trỗi dậy.
Đêm nay, chỉ đêm nay thôi……. Hãy để cho tôi phóng túng một lần, hãy để cho anh ôm tôi đi vào giấc ngủ.
……
Đêm….rất sâu…..hô hấp của anh bắt đầu đều đặn…..
Tôi mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú đang ngủ, gần trong gan tấc…khoé môi mỏng manh của anh thậm chí còn mang theo nụ cười thản nhiên như ẩn như hiện. Anh ngủ thật say, ngủ thật êm đềm…nhất định ban ngày anh rất mệt mỏi…..
Tay tôi xoa nhẹ nhàng trên đôi mắt anh, tinh tế vuốt ve hàng lông mi của anh.
Đã bao lâu rồi tôi không nhìn anh gần gũi như vậy?
Tôi thở dài trong lòng…
“Bắc Bắc, chúng ta mãi mãi làm anh em, được không?”
Tay tôi mơn trớn hàng lông mi dài và đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
“Em không thể không có anh….
“Không có yêu thương, sẽ không có dày vò. Không có chờ mong, sẽ không có tổn thương.”
Cuối cùng ngón tay tôi dừng trên đôi môi bạc của anh, ngón tay cái muốn cảm nhận thật sâu những lời nói được thốt ra từ đôi môi này.
“Bắc Bắc, nếu trên đời này chúng ta để ý nhau như thế, thì làm sao chúng ta có thể vì tình yêu mà chia lìa?” Ánh mắt tôi che kín một lớp sương mù, khuôn mặt anh như gần lại như xa. “Bắc Bắc, em muốn sống cùng anh đến đầu bạc răng long, mãi mãi không chia cắt…. vĩnh viễn chỉ có yêu, không có đau thương……”
“Cho nên, xin anh một lần nữa lại làm anh trai của em có được không…?”
Nước mắt cuối cùng không kiềm chế được mà trào ra như suối….
……
Đồng Tử Y thật sự….. thật sự yêu tha thiết Trầm Dịch Bắc….
……
Tôi đem mặt mình chôn sâu trong ngực anh, một lần nữa ôm lấy thắt lưng anh…tham lam hút lấy hơi ấm yêu thương của cơ thể anh, mà hành động này chỉ dành cho các cặp tình nhân.
……
Đây là lần cuối cùng ăn cắp hơi ấm yêu thương, hai má đọng lại nước mắt, tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
gương mặt nồng nàn của anh, đôi hàng lông mi yếu ớt khẽ động đậy……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook