Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
-
Quyển 4 - Chương 10: Tin tức
Những ngày trước đó cuộc sống của tôi ngày ngày bị vây trong bi
thương, tâm tình suy sụp…thật sự không có nhìn ra bạn bè mình có khúc
mắc gì.
“Cậu từng nói qua với mình, cậu với vị hôn phu là liên hôn mua bán mà….” Vì thế, tôi không nghĩ đến người đó là Giang Mạnh Kì.
“Đúng!” Đại Đồng thẳng thắn gật đầu. “Sau khi cậu đi rồi, mình với Gianh Mạnh Kì vẫn là quan hệ bạn bè bình thường. Tâm tình anh ấy buồn bã, nhớ đến cậu, mình ở bên cạnh an ủi anh ấy. Mọi người rủ nhau đi đánh bóng, đi hát Karaoke, dạo phố mà thôi…..Cha của anh ấy với cha của mình là bạn tốt trên thương trường. Một năm trước, hai công ty đều đình trệ, cho nên có ý xác nhập lại thành một công ty. Anh ấy là con trai độc nhất, mà mình cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất trong nhà, cho nên người lớn hai bên đều có ý tưởng liên hôn….Sau khi xác nhập hai công ty thành một, họ liền một lòng bồi dưỡng Mạnh Kì trở thành người nối nghiệp….”
Tôi tròn mắt, cứng lưỡi. “Cho nên, hai người cứ như vậy mà ở chung một chỗ sao?”
“Không! Khi đó Mạnh Kì có ý nghĩ, trước tiên mình với anh ấy thu xếp hành lý cùng nhau đào hôn, chờ đến lúc gió yên sóng lặng thì quay trở về. Nhưng mình nói với anh ấy, mình không muốn bỏ trốn, mình thích anh ấy. Nếu muốn bỏ trốn thì anh ấy hãy trốn một mình đi, mình không sao cả…nh còn đem địa chỉ ở Hàn Quốc của cậu cho anh ấy…..” Đại Đồng cười vui vẻ buông tay…Nhưng tôi có thể cảm nhận được năm đó, trái tim của cô ấy đau đớn.
Tôi ôm sát cổ của Đại Đồng, không một tiếng động an ủi cô ấy….
“Vài ngày sau, mình cũng không hiểu vì sao, anh ấy đồng ý hôn sự này, thế là bọn mình đính hôn. Đính hôn không bao lâu sau, người lớn hai nhà mua cho căn nhà này. Chuyện xưa chấm dứt!” Đại Đồng cười cợt nhã, sau nụ cười đó là một nỗi khổ tâm riêng….
“Cậu yên tâm, Gianh Mạnh Kì nếu không phải yêu thích cậu thì làm sao cậu ấy đồng ý đính hôn chứ?”
“Thật à? Sao mình luôn cảm thấy người mà anh ấy yêu vẫn là cậu nhỉ? Không phải đã hết yêu mà là đem phần tình yêu đó vùi sâu, rất sâu ở vị trí mà không ai còn nhìn thấy được…Giống như vừa rồi, anh ấy vừa thấy cậu, phản xạ đầu tiên chính là quay vào phòng mặc quần áo…..Đôi khi mình nghĩ, có khi nào vì mình mà anh ấy mất đi cơ hội theo đuổi hạnh phúc thật sự của bản thân?” Trong giọng nói của Đại Đồng không chứa ghen tị nhưng lại có nỗi cô đơn, buồn bã….
“Xin cô, làm ơn đi, đừng có nghĩ nhiều như vậy được không?” Tôi trợn tròn hai mắt nói tiếp. “Bạn bè đều đã lớn hết cả rồi và lâu ngày mới gặp lại, cậu ấy vừa rồi còn giao đức hạnh cho quỷ, vả lại còn thấy biểu hiện “run rẩy” của mình, cậu ấy đương nhiên bị doạ chết!”
“Thật à?….” Lời giải thích của tôi cũng không làm cho Đại Đồng vui lên được.
Tôi choàng tay qua vai cô ấy, cố tình cảnh tỉnh. “Đại Đồng! Cậu nhìn mình xem, mình đến Hàn Quốc không có phẫu thuật thẫm mỹ, mình vẫn còn là Đồng Tử Y! Cậu cảm thấy mình còn đủ sức hấp dẫn để làm cho một người đàn ông có thể chờ mình từng ấy thời gian sao? Đàn ông là cái gì? Đàn ông là một loại sinh vật mà vài ngày thiếu bạn gái thì toàn thân không thoải mái. Đàn ông chính là nửa người nửa thú((*_*))
Tôi mới thốt xong từ “thú”, cô ấy lấy tay nhéo vai tôi. “Mạnh Kì không phải loại sinh vật như cậu nói đâu! Cậu tưởng Giang Mạnh Kì giống như tên Y chủ tịch xấu xa kia hả? Hừ! có điều nói thật, mình cũng không cảm thấy cậu đặc biệt xinh đẹp, nhiều lắm là khi cười rộ lên làm cho người ta say mê chút thôi…..Anh ấy cũng không phải người đàn ông có gì hấp dẫn làm cho cậu nhớ mãi không quên….”
Chúng tôi nhìn nhau…cười ha hả….
“Cậu chỉ biết ức hiếp mình! Đại Đồng, buổi tối mình ngủ ở phòng nào? Tối nay, bọn mình thức sáng đêm nói chuyện phím há…..” Ánh mắt tôi bắt đầu nhìn xung quanh quan sát, xem thử ở phòng nào thì thích hợp.
“Cái gì! Cậu muốn ở đây hả?” Đại Đồng giậm chân, hét to.
“Dĩ nhiên! Mình không có chỗ để ở, lại không có đủ tiền, cậu không chứa mình thì ai chứa nữa chứ!” Tôi xấu xa nói đúng lý hợp tình.
“Cậu không sợ âm thanh buổi tối “trên giường” của bọn mình dạy hư cậu à?” Cô ấy đe doạ tôi.
“Mình sợ gì chứ? Mình đã 24 tuổi rồi, không phải là 14 tuổi nữa! Nếu hai người thật sự “cuồng nhiệt” như vậy, mình cùng lắm làm hàng xóm xem phim cấp ba miễn phí!” Tôi ưỡn ngực, vì muốn ở lại mà không sợ vô liêm sỉ.
“À, à, à—— mình quên mất, Tiểu Đồng nhà mình vài năm nay hai tay ít nhất cũng nắm vài chàng trai, đụng đâu thắng đó…làm sao có thể sợ một âm thanh nho nhỏ kia chứ!…” Vì muốn đuổi tôi, Đại Đồng bắt đầu đóng vai mụ phù thủy, ác ý cười nhạo.
“Làm cho cậu thất vọng rồi, kỹ thuật của bổn tiểu thư vẫn duy trì ở giai đoạn mới nhập môn, cần nghe thêm âm thanh hai người “cuồng nhiệt khó nhịn” ngay tại hiện trường để tiếp thu thêm một chút.” Tôi vòng hai tay lại, tán dóc với Đại Đồng.
Không phải cố ý vì ai giữ lại cái gì, chính là, quan hệ tiến thêm một bước, vẫn không thể chịu đựng được.
“Mình sợ cậu ở lại thì ông xã của mình “gió lớn đỡ không nổi”, sau đó đá cửa một cái, biểu diễn cảnh chú rể chạy trốn!” Đại Đồng nửa đùa nửa thật nói.
“Đây là lời đồn của triệu chứng sợ hãi “tiền hôn nhân” sao? Làm ơn đi, hãy tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân mình!” Da mặt dày của tôi bắt đầu lùi bước, nếu sự tồn tại của tôi khiến cho bạn bè bất an, vậy thì tôi thật sự không nên kiên trì ở lại.
Đại Đồng chuyển tròng mắt nói. “Tiểu Đồng à, cậu có biết Trầm Dịch Bắc vừa mua căn hộ mới không? Anh ấy mua căn hộ cao cấp nha, ngoan ngoãn nào, cậu đi về ở với anh ấy đi!”
“Vì sao mình phải ở với anh ấy chứ?” Tôi mở miệng phản bác, đầu óc cũng bắt đầu tính toán, đi tìm một nhà trọ tiện nghi trước, sau đó suy nghĩ kĩ xem nên ở lại thành phố này lâu hay là nên chuyển đi nơi khác?
“Cậu không về ở, vậy cậu muốn để cho con hồ ly tinh kia hưởng trọn à?” Tiếng của Đại Đồng chứa đầy căm giận.
Tôi ngơ ngẩn cả người… Hồ ly tinh?…. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa có nói qua cho cô ấy biết chuyện của Bắc Bắc và Tống Nhiếp Thần….
“Tiểu Đồng này! Cậu biết không, sau khi cậu đi rồi, anh ấy liền cùng một người phụ nữ khác ở chung một chỗ!” Đại Đồng kích động cầm lấy cổ tay tôi ra sức lắc lư. “Mình đã nhiều lần nhìn thấy họ cùng một chỗ, nhiều lần lắm…Hai người họ thường đi ăn cơm, hơn nữa khi anh ấy đi viện dưỡng lão, viện mồ côi để chữa bệnh từ thiện, đều mang theoo! Thậm chí lúc đi mua căn hộ, mình cũng thấy anh ấy cùng cô ta bàn bạc…rồi tìm công ty trang trí nội thất nữa, Tiểu Đồng à, mình không cam tâm dùm cho cậu.”
Một cảm giác rất quái dị trào lên trong lòng tôi, có một chút khổ sở, có một chút chua xót….
Tôi bình tĩnh một lần nữa ngồi trở lại sofa, uống một ngụm trà, cảm thấy ấm lòng, ấm dạ, rồi mới chậm rãi mở miệng. “Cậu theo dõi anh ấy ư? Cậu không cảm thấy nhàm chán sao?”
“Không phải theo dõi! Mình chỉ là……” Đại Đồng nghẹn lời, cuối cùng căm tức nói. “Được rồi! mình nói thẳng, mình tức giận quá, chạy tới cào xe anh ấy, nửa đêm lại đâm lủng lốp xe nữa….Dĩ nhiên mình không có đủ sức rồi, đành phải uy hiếp Mạnh Kì lại làm đồng loã!”
Miệng của tôi há thành chữ O. “Hai người bao nhiêu tuổi rồi? Thiệt tình….. quá đáng yêu đi!”
“Nè, mình vốn ái mộ anh ấy như thần tượng…cũng bởi vì cậu…..”
“Đại Đồng, chuyện của mình và anh ấy không như mọi người nghĩ đâu. Anh ấy cũng không có lỗi gì với mình, bọn mình chia tay nhau vì cuộc hôn nhân không còn gì tốt đẹp, để mà kiên trì gìn giữ…..” Vẫn không biết nên giải thích thế nào với người bạn thân về cuộc hôn nhân thất bại của tôi, đại khái là vì tôi muốn giúp anh giấu đi bí mật kia.
“Mình mặc kệ! Dù sao anh ấy cũng làm trái tim cậu tổn thương! Phụ bạc cậu! Đối với loại người này, mình—Đồng Hoa tuyệt đối không nương tay! Mình còn lấy nhựa cao su đổ vào ổ khoá cửa, làm cho anh ấy không mở cửa được! Mình còn thừa cơ lúc anh ấy ở nhà, tìm vài hoà thượng ở trước cửa nhà anh ấy tụng kinh niệm phật để cho anh ấy không thể ngủ yên…..”
“Anh ấy bề bộn rất nhiều công việc! Anh ấy có thể vừa làm xong một cuộc giải phẫu mệt đến chết, anh ấy có thể vài ngày rồi không có ngủ… Anh ấy nghĩ là về đến nhà liền nằm xuống gối ngủ ngay… Tại sao cậu có thể làm như vậy? Thật quá đáng mà…..” Tôi hổn hển lớn tiếng chỉ trích, đau lòng quá! Thật sự quá đau lòng! Anh ấy khẳng định không rên một tiếng về chuyện ác ý mà Đại Đồng đã làm!
Đôi mắt to của Đại Đồng nheo lại, tức giận ngầm bắt đầu trổi dậy.
Tôi im miệng lại, không muốn vừa về nước liền cùng cô ấy cãi nhau. Tôi hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, thay đổi đề tài mới. “Nói về người phụ nữ kia đi…”
Người phụ nữ đó là ai?
Thật sự bên cạnh anh đã có người yêu thương? Không phải đàn ông …mà là đàn bà sao?…
Nếu thật sự là như vậy…..Tôi nên chúc phúc cho anh thật nhiều…
“Cậu từng nói qua với mình, cậu với vị hôn phu là liên hôn mua bán mà….” Vì thế, tôi không nghĩ đến người đó là Giang Mạnh Kì.
“Đúng!” Đại Đồng thẳng thắn gật đầu. “Sau khi cậu đi rồi, mình với Gianh Mạnh Kì vẫn là quan hệ bạn bè bình thường. Tâm tình anh ấy buồn bã, nhớ đến cậu, mình ở bên cạnh an ủi anh ấy. Mọi người rủ nhau đi đánh bóng, đi hát Karaoke, dạo phố mà thôi…..Cha của anh ấy với cha của mình là bạn tốt trên thương trường. Một năm trước, hai công ty đều đình trệ, cho nên có ý xác nhập lại thành một công ty. Anh ấy là con trai độc nhất, mà mình cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất trong nhà, cho nên người lớn hai bên đều có ý tưởng liên hôn….Sau khi xác nhập hai công ty thành một, họ liền một lòng bồi dưỡng Mạnh Kì trở thành người nối nghiệp….”
Tôi tròn mắt, cứng lưỡi. “Cho nên, hai người cứ như vậy mà ở chung một chỗ sao?”
“Không! Khi đó Mạnh Kì có ý nghĩ, trước tiên mình với anh ấy thu xếp hành lý cùng nhau đào hôn, chờ đến lúc gió yên sóng lặng thì quay trở về. Nhưng mình nói với anh ấy, mình không muốn bỏ trốn, mình thích anh ấy. Nếu muốn bỏ trốn thì anh ấy hãy trốn một mình đi, mình không sao cả…nh còn đem địa chỉ ở Hàn Quốc của cậu cho anh ấy…..” Đại Đồng cười vui vẻ buông tay…Nhưng tôi có thể cảm nhận được năm đó, trái tim của cô ấy đau đớn.
Tôi ôm sát cổ của Đại Đồng, không một tiếng động an ủi cô ấy….
“Vài ngày sau, mình cũng không hiểu vì sao, anh ấy đồng ý hôn sự này, thế là bọn mình đính hôn. Đính hôn không bao lâu sau, người lớn hai nhà mua cho căn nhà này. Chuyện xưa chấm dứt!” Đại Đồng cười cợt nhã, sau nụ cười đó là một nỗi khổ tâm riêng….
“Cậu yên tâm, Gianh Mạnh Kì nếu không phải yêu thích cậu thì làm sao cậu ấy đồng ý đính hôn chứ?”
“Thật à? Sao mình luôn cảm thấy người mà anh ấy yêu vẫn là cậu nhỉ? Không phải đã hết yêu mà là đem phần tình yêu đó vùi sâu, rất sâu ở vị trí mà không ai còn nhìn thấy được…Giống như vừa rồi, anh ấy vừa thấy cậu, phản xạ đầu tiên chính là quay vào phòng mặc quần áo…..Đôi khi mình nghĩ, có khi nào vì mình mà anh ấy mất đi cơ hội theo đuổi hạnh phúc thật sự của bản thân?” Trong giọng nói của Đại Đồng không chứa ghen tị nhưng lại có nỗi cô đơn, buồn bã….
“Xin cô, làm ơn đi, đừng có nghĩ nhiều như vậy được không?” Tôi trợn tròn hai mắt nói tiếp. “Bạn bè đều đã lớn hết cả rồi và lâu ngày mới gặp lại, cậu ấy vừa rồi còn giao đức hạnh cho quỷ, vả lại còn thấy biểu hiện “run rẩy” của mình, cậu ấy đương nhiên bị doạ chết!”
“Thật à?….” Lời giải thích của tôi cũng không làm cho Đại Đồng vui lên được.
Tôi choàng tay qua vai cô ấy, cố tình cảnh tỉnh. “Đại Đồng! Cậu nhìn mình xem, mình đến Hàn Quốc không có phẫu thuật thẫm mỹ, mình vẫn còn là Đồng Tử Y! Cậu cảm thấy mình còn đủ sức hấp dẫn để làm cho một người đàn ông có thể chờ mình từng ấy thời gian sao? Đàn ông là cái gì? Đàn ông là một loại sinh vật mà vài ngày thiếu bạn gái thì toàn thân không thoải mái. Đàn ông chính là nửa người nửa thú((*_*))
Tôi mới thốt xong từ “thú”, cô ấy lấy tay nhéo vai tôi. “Mạnh Kì không phải loại sinh vật như cậu nói đâu! Cậu tưởng Giang Mạnh Kì giống như tên Y chủ tịch xấu xa kia hả? Hừ! có điều nói thật, mình cũng không cảm thấy cậu đặc biệt xinh đẹp, nhiều lắm là khi cười rộ lên làm cho người ta say mê chút thôi…..Anh ấy cũng không phải người đàn ông có gì hấp dẫn làm cho cậu nhớ mãi không quên….”
Chúng tôi nhìn nhau…cười ha hả….
“Cậu chỉ biết ức hiếp mình! Đại Đồng, buổi tối mình ngủ ở phòng nào? Tối nay, bọn mình thức sáng đêm nói chuyện phím há…..” Ánh mắt tôi bắt đầu nhìn xung quanh quan sát, xem thử ở phòng nào thì thích hợp.
“Cái gì! Cậu muốn ở đây hả?” Đại Đồng giậm chân, hét to.
“Dĩ nhiên! Mình không có chỗ để ở, lại không có đủ tiền, cậu không chứa mình thì ai chứa nữa chứ!” Tôi xấu xa nói đúng lý hợp tình.
“Cậu không sợ âm thanh buổi tối “trên giường” của bọn mình dạy hư cậu à?” Cô ấy đe doạ tôi.
“Mình sợ gì chứ? Mình đã 24 tuổi rồi, không phải là 14 tuổi nữa! Nếu hai người thật sự “cuồng nhiệt” như vậy, mình cùng lắm làm hàng xóm xem phim cấp ba miễn phí!” Tôi ưỡn ngực, vì muốn ở lại mà không sợ vô liêm sỉ.
“À, à, à—— mình quên mất, Tiểu Đồng nhà mình vài năm nay hai tay ít nhất cũng nắm vài chàng trai, đụng đâu thắng đó…làm sao có thể sợ một âm thanh nho nhỏ kia chứ!…” Vì muốn đuổi tôi, Đại Đồng bắt đầu đóng vai mụ phù thủy, ác ý cười nhạo.
“Làm cho cậu thất vọng rồi, kỹ thuật của bổn tiểu thư vẫn duy trì ở giai đoạn mới nhập môn, cần nghe thêm âm thanh hai người “cuồng nhiệt khó nhịn” ngay tại hiện trường để tiếp thu thêm một chút.” Tôi vòng hai tay lại, tán dóc với Đại Đồng.
Không phải cố ý vì ai giữ lại cái gì, chính là, quan hệ tiến thêm một bước, vẫn không thể chịu đựng được.
“Mình sợ cậu ở lại thì ông xã của mình “gió lớn đỡ không nổi”, sau đó đá cửa một cái, biểu diễn cảnh chú rể chạy trốn!” Đại Đồng nửa đùa nửa thật nói.
“Đây là lời đồn của triệu chứng sợ hãi “tiền hôn nhân” sao? Làm ơn đi, hãy tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân mình!” Da mặt dày của tôi bắt đầu lùi bước, nếu sự tồn tại của tôi khiến cho bạn bè bất an, vậy thì tôi thật sự không nên kiên trì ở lại.
Đại Đồng chuyển tròng mắt nói. “Tiểu Đồng à, cậu có biết Trầm Dịch Bắc vừa mua căn hộ mới không? Anh ấy mua căn hộ cao cấp nha, ngoan ngoãn nào, cậu đi về ở với anh ấy đi!”
“Vì sao mình phải ở với anh ấy chứ?” Tôi mở miệng phản bác, đầu óc cũng bắt đầu tính toán, đi tìm một nhà trọ tiện nghi trước, sau đó suy nghĩ kĩ xem nên ở lại thành phố này lâu hay là nên chuyển đi nơi khác?
“Cậu không về ở, vậy cậu muốn để cho con hồ ly tinh kia hưởng trọn à?” Tiếng của Đại Đồng chứa đầy căm giận.
Tôi ngơ ngẩn cả người… Hồ ly tinh?…. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa có nói qua cho cô ấy biết chuyện của Bắc Bắc và Tống Nhiếp Thần….
“Tiểu Đồng này! Cậu biết không, sau khi cậu đi rồi, anh ấy liền cùng một người phụ nữ khác ở chung một chỗ!” Đại Đồng kích động cầm lấy cổ tay tôi ra sức lắc lư. “Mình đã nhiều lần nhìn thấy họ cùng một chỗ, nhiều lần lắm…Hai người họ thường đi ăn cơm, hơn nữa khi anh ấy đi viện dưỡng lão, viện mồ côi để chữa bệnh từ thiện, đều mang theoo! Thậm chí lúc đi mua căn hộ, mình cũng thấy anh ấy cùng cô ta bàn bạc…rồi tìm công ty trang trí nội thất nữa, Tiểu Đồng à, mình không cam tâm dùm cho cậu.”
Một cảm giác rất quái dị trào lên trong lòng tôi, có một chút khổ sở, có một chút chua xót….
Tôi bình tĩnh một lần nữa ngồi trở lại sofa, uống một ngụm trà, cảm thấy ấm lòng, ấm dạ, rồi mới chậm rãi mở miệng. “Cậu theo dõi anh ấy ư? Cậu không cảm thấy nhàm chán sao?”
“Không phải theo dõi! Mình chỉ là……” Đại Đồng nghẹn lời, cuối cùng căm tức nói. “Được rồi! mình nói thẳng, mình tức giận quá, chạy tới cào xe anh ấy, nửa đêm lại đâm lủng lốp xe nữa….Dĩ nhiên mình không có đủ sức rồi, đành phải uy hiếp Mạnh Kì lại làm đồng loã!”
Miệng của tôi há thành chữ O. “Hai người bao nhiêu tuổi rồi? Thiệt tình….. quá đáng yêu đi!”
“Nè, mình vốn ái mộ anh ấy như thần tượng…cũng bởi vì cậu…..”
“Đại Đồng, chuyện của mình và anh ấy không như mọi người nghĩ đâu. Anh ấy cũng không có lỗi gì với mình, bọn mình chia tay nhau vì cuộc hôn nhân không còn gì tốt đẹp, để mà kiên trì gìn giữ…..” Vẫn không biết nên giải thích thế nào với người bạn thân về cuộc hôn nhân thất bại của tôi, đại khái là vì tôi muốn giúp anh giấu đi bí mật kia.
“Mình mặc kệ! Dù sao anh ấy cũng làm trái tim cậu tổn thương! Phụ bạc cậu! Đối với loại người này, mình—Đồng Hoa tuyệt đối không nương tay! Mình còn lấy nhựa cao su đổ vào ổ khoá cửa, làm cho anh ấy không mở cửa được! Mình còn thừa cơ lúc anh ấy ở nhà, tìm vài hoà thượng ở trước cửa nhà anh ấy tụng kinh niệm phật để cho anh ấy không thể ngủ yên…..”
“Anh ấy bề bộn rất nhiều công việc! Anh ấy có thể vừa làm xong một cuộc giải phẫu mệt đến chết, anh ấy có thể vài ngày rồi không có ngủ… Anh ấy nghĩ là về đến nhà liền nằm xuống gối ngủ ngay… Tại sao cậu có thể làm như vậy? Thật quá đáng mà…..” Tôi hổn hển lớn tiếng chỉ trích, đau lòng quá! Thật sự quá đau lòng! Anh ấy khẳng định không rên một tiếng về chuyện ác ý mà Đại Đồng đã làm!
Đôi mắt to của Đại Đồng nheo lại, tức giận ngầm bắt đầu trổi dậy.
Tôi im miệng lại, không muốn vừa về nước liền cùng cô ấy cãi nhau. Tôi hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, thay đổi đề tài mới. “Nói về người phụ nữ kia đi…”
Người phụ nữ đó là ai?
Thật sự bên cạnh anh đã có người yêu thương? Không phải đàn ông …mà là đàn bà sao?…
Nếu thật sự là như vậy…..Tôi nên chúc phúc cho anh thật nhiều…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook