Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt
Quyển 2 - Chương 2: Mỗi một câu

Xe tiếp tục chạy về phía trường học của tôi…..

Bắc Bắc nheo mắt, xem ra anh vẫn không vui vẻ, tôi hoảng hốt đặt tay lên cánh tay anh, nũng nịu nói. “Bắc Bắc ơi, Bắc Bắc à, đều là em không tốt, đừng giận nữa nha!”

“Em biết rõ, anh không phải giận dữ với em.” Sắc mặt Bắc Bắc nhẹ xuống một chút. “Ăn sáng nhanh đi, giáo sư của em rất khó, em ăn không no, làm sao ứng phó đây?”

“Vâng.” Tôi nhanh chóng lấy túi sách trên tay anh. Bánh mì sandwich ở trong cà mèn vẫn còn nóng

Tôi cứ vậy từ từ ăn, tài nghệ nấu ăn của anh ngày càng ngon…

“Anh làm món đó có ngọt lắm không??” Bắc Bắc nhìn tôi liếc mắt một cái, vừa lái xe vừa hỏi….

“Không có đâu, rất ngon, rất ngon!” Tôi gật đầu thật mạnh, ăn xong sandwich, đưa ngón tay lên mút sạch ((*_*))

“Uống nước trái cây đi, đừng bỏ.” Tôi dĩ nhiên nịnh bợ lấy lòng anh, Bắc Bắc cười nhẹ, trong nụ cười có niềm hạnh phúc không dễ phát hiện được.

“Vâng.”

Đó là ly nước chanh, Bắc Bắc bỏ thêm một ít nước đá trong đó, thật ngon miệng…Bắc Bắc cũng pha sẵn một ly cà phê cho mình.

“Buổi sáng nên uống nước trái cây sẽ tốt cho thân thể, đừng uống cà phê mau già lắm!” Tôi rất nhanh tay đưa ly nước chanh đã uống một nửa của mình cho anh.

Bắc Bắc cúi đầu nhìn ly nước, cười yếu ớt lắc đầu. “Em uống là được rồi.”

“Được cái gì !!!… Anh ghê tởm nước bọt của em phải không!” Tôi căm giận xoay người lại, phát hỏa nhìn đi chỗ khác, không thèm quan tâm anh.

Khi xe dừng lại lúc gặp đèn đỏ, tôi chưa kịp phản ứng, Bắc Bắc lấy ly nước chanh trên tay tôi uống một hớp, sau đó trả lại cho tôi…Đèn xanh, anh tiếp tục lái xe, chỉ cười mà không nói gì

Mặt của tôi đỏ lên, hạnh phúc vây chung quanh…

Năm ngoái, sinh nhật của tôi, anh nói. “Y Y, nếu em không thể rời khỏi anh, thì hãy từ từ đợi, đợi anh chậm rãi đuổi kịp bước của em.”

Cho nên, cho dù là chờ đợi, cũng thật là hạnh phúc .

……

Xe dừng lại trước cửa trường.

“Cẩn thận một chút, buổi chiều anh tới đón em.” Bắc Bắc đưa cho tôi túi sách nói.

“Được.” Tôi gật đầu, thuận tay thu dọn rác của bữa ăn sáng.

“Hôm nay đi sớm quá, anh không làm thức ăn nhanh cho em, cơm trong trường khó ăn, buổi trưa nên chịu khó đi xuống dưới mua đồ ăn, hiểu không?” Bắc Bắc nhẹ nhàng nhắc nhở. (so sweet)

“Cái gì chứ??…. Hôm qua anh thức suốt đêm, sáng sớm còn dám làm thức ăn nhanh cho em? Anh không muốn sống nữa chắc?!” Tôi giơ giơ nắm tay, vẻ mặt dữ dằn…

“Y Y, là chính em nói mà, em hy vọng người em yêu có thể nấu cho em ăn mỗi ngày.” Bắc Bắc cười, cười thật dịu dàng.

Trái tim…..giống như ai đó đem một bình trà nóng đổ vào….Ấm áp…. Thật ấm áp.

Mơ ước… thật mơ ước được anh hô((*_$))

Tôi ngơ ngác nhìn anh, không dám lỗ mãng….cũng không rời khỏi xe. Bắc Bắc dựa lại gần, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của tôi.

Nụ hôn này có nghĩa: Anh phải đi.

Đây là nguyện vọng trong ngày sinh nhật của tôi, hy vọng mỗi một khi anh rời khỏi, có thể hôn tôi một cái…

……

Bắc Bắc, nhớ rõ mỗi một câu, mỗi một yêu cầu của tôi ….

……

“Tiểu Đồng! Đồ mê trai ! Hoàn hồn coi!” Có người dùng tay vỗ trên bả vai tôi một cái, rống một tiếng to điếc cả tai. “Bạn trai cậu đi đã nửa tiếng rồi, làm ơn thu hồn lại dùm. Long giáo sư biệt danh “phun lửa” sắp điểm danh kìa!”

Tôi không khách khí trợn mắt, thuận tiện đưa ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai…

Tiếng rống lở núi vừa rồi là của người bạn tốt, Đồng Hoa, thật lạ, cả hai đều là họ Đồng. Tôi rất tin, chúng tôi ba trăm năm trước là người một nhà. Bởi vì, lần đầu nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, tôi đã thích. Không một chút do dự cùng cô ấy kết làm chị em. Đáng tiếc là, Đồng Hoa không nghĩ như vậy. Nghe đâu lúc đó, cô ấy chủ động nhận lời, chỉ vì coi trọng “anh trai” của tôi.

Có gì mà hoài nghi chứ? “Anh trai” ở đây dĩ nhiên là Bắc Bắc rồi …

Lúc đó là ngày đầu tiên nhập học, đôi khi thường hay gọi s thói quen quá lâu nên khó sửa, tôi rất dễ dàng kêu Bắc Bắc một tiếng “anh trai”

Sau đó, có chút kì lạ…. nhân duyên của tôi rất tốt. Có nhiều người chủ động cùng tôi kết bạn. “Bằng ,bằng, bằng” tôi bắn bỏ bớt mấy kẻ rắp tâm làm ruồi bọ bu quanh, tự nhiên có cái nick name “mê trai” dán trên người mà không hề hay biết.

Đợi cho Đồng Hoa “mê trai” lấy dũng khí thổ lộ chân tình, biểu hiện trên mặt tôi so với Bắc Bắc còn…khiếp hơn.

Với quan hệ lúc này giữa tôi và Bắc Bắc, tôi không có nói cho Đồng Hoa biết…..Anh không phải là anh trai của tôi.

Mối quan hệ của hai người không biết nên gọi là gì ? Ở cùng dưới một mái nhà, đã ký giấy kết hôn, thế mà ngay cả nụ hôn đầu hai người đều giữ lại.

“Tôi là bạn trai của cô ấy, chúng tôi quen nhau lâu rồi…” Lần đầu tiên, tôi thấy Bắc Bắc cẩn thận từ chối một người con gái như vậy.

Quả nhiên, chuyện họ lo lắng cũng đã xảy ra, bạn bè cùng Đồng Hoa tức giận, còn muốn tuyệt giao luôn với tôi.

Tuy nhiên, tình bạn chân chính phải trải qua thử thách bước đầu. Một bữa nọ, Đồng Hoa rốt cuộc chạy đến ôm cổ tôi nói. “Tiểu Đồng à, mình yêu cậu chết mất!”

Đồng Hoa cũng rút kinh nghiệm xương máu, đôi khi tôi ấy cũng nổi điên. Có một lần họ đi uống rượu và hát karaoke, Đồng Hoa nắm cổ áo tôi, nghiến răng nói. “Đồng Tử Y, nếu ngày nào đó cậu dám phụ tình Trầm Dịch Bắc mà mình yêu nhất, mình sẽ giết cậu, nghe chưa!”

Bị áp bức, tôi chỉ biết hộc máu cắn răng phát ra lời thề. “Trước mặt anh hùng họ “Đồng” tôi xin thề, sẽ không có

Sau đó tôi mới biết, đại tiểu thư Đồng Hoa cùng tôi hòa nhã như lúc ban đầu là do Bắc Bắc tìm cô ấy nói chuyện, cụ thể là chuyện gì thì tôi không rõ.

“Tiểu Đồng à ! Tiểu Đồng! Người theo đuổi cậu, Giang Mạnh Kì, cuối cùng đã đến đây!” Đại Đồng , tên gọi thân mật của Đồng Hoa, giọng nói mang theo vui sướng bay tới.

Tôi nhanh tay đem mặt mình vùi giữa quyển sách. “Không nhìn thấy tôi…. Không nhìn thấy tôi…. Không nhìn thấy tôi….”

Ông trời quả nhiên không có nghe lời niệm chú của tôi…

“Y Y thân yêu của tôi! Tôi đến cùng học với cậu đây!” Tiếng nói vô cùng hưng phấn vọng tới.

Trời ơi, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ta học trong khoa Văn Học Cổ Đại. Có ai có thể giúp tôi bắt cái tên trời đánh này đi không?

“Y Y à, Y Y ơi, Y Y thân yêu ơi!” Tiếng kêu tiếp tục vang bên tai, bả vai tôi không ngừng co rúm lại, mặt vẫn vùi chặt giữa quyển sách.

“Không có nghe, không có nghe, không có nghe!” Tôi lại niệm chú.

“Ha ha ha ha!” Đại Đồng ngồi bên cạnh đã cười đến lệch cả lưng quần…Trời ơi! Có ai tới giúp tôi không?!

“Giá một trăm đồng, đổi cho tôi chỗ ngồi bên cạnh của Y Y.” Đột nhiên bên tai vang lên lời giao dịch.

“Này! Giang Mạnh Kì, âm hồn cậu không tiêu tan dùm tôi được hay sao?” Tôi ném quyển sách bay ra ngoài, nhưng chỉ là muộn một bước!

Giao dịch đã xong!!!!!

“Tiểu Đồng, mình mời cậu ăn cơm trưa nha!” Đại Đồng vô cùng khoái trá chồm lên lấy tờ tiền màu đỏ, nháy mắt nghịch ngợm với tôi…Sau đó ngồi dịch ra xa vài bước.

Bạn bè à, bạn bè….Mẹ nó! Bạn bè chính là dùng để bán đứng!!…

Tôi hộc máu. ((*_*))

Giang Mạnh Kì cố tình không để ý đến khuôn mặt nhăn nhó của tôi, còn rất lấy lòng lại đây kể công, đưa cho tôi quyển sách tôi vừa quăng đi “Y Y, cậu xem tôi bảnh chưa nè.”

Bảnh á?…Tôi còn bảnh hơn! Vì sao nỗi khi tên này nói ra chữ đó, tôi đều cảm thấy giống như phim cấp 3* (*: nguyên bản: A phiến)

Tôi nhìn quanh một vòng, ngoài chỗ ngồi gần tên này ra, không còn có chỗ trống nào cho tôi có thể trốn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương