Trời Quang
Chương 4: Có thể

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời mưa lâm râm trên đường trở về ký túc xá.

Trong đầu Dư Trừ tràn ngập ý nghĩ phải chép phạt hai mươi lần, cô thất thần, đứng ở cửa tìm chìa khóa mà tìm nửa ngày.

Lúc này cửa từ bên trong mở ra.

Bạn cùng phòng An Khả mặc đồ ngủ, đi dép lê đi ra: "Nghe tiếng lọ mọ biết ngay là cậu, lại không mang theo chìa khóa chứ gì, vứt đi đâu rồi."

Dư Trừ vừa lúc tìm được chìa khóa, giơ lên ​​trước mặt cô: "Ai nói tớ làm mất? Tớ có mang theo nhé."

An Khả nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Sao mặt cậu đỏ thế?"

Dư Trừ đi vào ký túc xá: "Có đâu. Các cậu ấy đi hết chỉ còn mình cậu thôi à?"

An Khả ừ một tiếng: "Tớ vừa mới tỉnh ngủ."

Dư Trừ treo ô ở ban công, sau đó đi vào dọn bàn, ngâm nga một bài hát.

Cô ngồi xuống bàn, cắt móng tay.

An Khả tỉnh lại sau giấc ngủ, ngáp một cái rồi hỏi: "Đêm qua cậu đi đâu thế? Lúc phụ trách viên tra hỏi, bọn tớ nói là cậu ra ngoài sân thể dục chạy bộ rồi."

Dư Trừ cười: "Hôm nào tớ mời các cậu ăn cơm."

An Khả: "Tớ ghi nhận bữa cơm này, bây giờ thì thành thật nói cho tớ biết, tối qua sao cậu không về ngủ mà đi ngủ lang ngủ chạ ở đâu vậy?"

Cô ấy chỉ thuận miệng nói vậy nhưng Dư Trừ lại đỏ mặt, gật đầu.

An Khả: "Con dao của tớ đâu rồi... Là tên nhãi ranh nào dám 'chiếm tiện nghi' cậu?!"



Dư Trừ: "Là tớ 'chiếm tiện nghi' người ta."

"Hả, cái gì cơ?!"

"Là... Là con gái."

Đồng tử An Khả chấn động hồi lâu: "Á à, Dư Tiểu Trừ cậu bình thường là đứa ngoan ngoãn như vậy, rủ karaoke suốt đêm mà còn không chịu, bây giờ chơi lớn quá ha!"

Nghe trong ý của cô, ngủ với chị gái xinh đẹp thì thôi đi, đằng này hình như cô còn nằm trên?!

Dư Trừ: "Không phải như cậu nghĩ đâu, đợi chút, để tớ nghe điện thoại đã."

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.

Dư Trừ liếc nhìn tên người gọi, ấn nghe. "Con nghe nè mẹ."

"Dạ, ở trường."

"Con không về nhà."

"..."

"Bye mẹ."

Không biết là đầu dây bên kia nói gì đó, chỉ thấy cô rũ xuống lông mi, nói chuyện được hai phút thì cúp máy.

Nhưng cuộc điện thoại cũng nhắc cô nhớ đến một chuyện, buổi chiều dì Út nhắn tin cho cô, nói rằng đã nhờ một người bạn mang thuốc bắc đến cho cô, dặn cô nhớ lấy.

Dư Trừ nhìn thoáng qua đồng hồ: "Khả Khả, tớ ra ngoài trước, lát nữa về sẽ kể cho cậu nghe."

"Đi lấy thuốc hả?"

"Ừm."

An Khả lấy áo khoác, tùy ý mặc vào: "Cũng muộn rồi, để tớ đi với cậu."

Trong không khí có mùi tươi mát sau cơn mưa, xen lẫn mùi đất nhẹ.

An Khả cảm khái thở dài: "Thực ra cậu mà làm công, thì vất vả quá."

Dư Trừ: "Cũng không đến nỗi."

An Kha lắc đầu: "Là chị đẹp hay là bé đẹp? Chẳng lẽ thể lực của chị đó không được tốt? Bằng không sao lại bắt cậu phải vất vả như vậy? Nhìn tay chân khẳng khiu của của cậu mà xem, có được không vậy?"

Vừa nói, cô vừa đưa tay nhéo nhéo cánh tay Dư Trừ.

"Đừng giỡn, ui ui, nhột," Dư Trừ cố gắng tránh né, "Không, không phải thể lực của chị ấy kém. Nói chung là, tớ cũng không biết tại sao nữa..."

Cô lại đỏ mặt khi nói.

An Khả: "Chậc chậc, mặt cậu đỏ như vậy thì chắc là chị đẹp rồi. Đổi lại là tớ, gặp được chị đẹp thì tớ cũng tự nguyện cong như nhang muỗi thôi."

Dư Trừ cau mày, dáng vẻ như suy tư nghiêm túc: "Tớ nghĩ là tớ cũng không cong lắm."

An Khả: "Ừ cậu đâu có cong, cậu chỉ ngủ với gái đẹp thôi!"

Nói xong, cô lại nói thêm: "Mà nè, cậu nghĩ là cậu không cong, vậy chẳng lẽ cậu ngủ với người ta không có cảm giác gì sao?"

Dư Trừ lắc đầu: "Vẫn có cảm giác."

An Khả: "Cảm giác gì?"

Dư Trừ thành thật nói: "Chị ấy thơm lắm."

An Khả: "..."

Gái thẳng cái đách gì mà từ tiểu bạch thỏ hóa thành già dê bi3n thái vậy nè!

*

Sau khi lấy thuốc về, Dư Trừ gọi điện cho Nghiêm Duyệt ba lần nhưng không thấy bắt máy.

Gọi đến cuộc thứ tư mới được, Nghiêm Duyệt ngái ngủ bắt máy: "Alo..."

Dư Trừ: "Giờ này mà cậu ngủ rồi à?"

Nghiêm Duyệt: "Tớ bị trái múi giờ... Khó chịu muốn chết."

Dư Trừ: "Cậu ra nước ngoài rồi hả?"

Nghiêm Duyệt: "Ừ, tớ quên nói với cậu là trường mình có du học sinh trao đổi với nước ngoài không muốn đi nữa nên tớ đã tranh thủ đăng ký, cuối tuần sẽ trở về làm thủ tục."

Dư Trừ biết Nghiêm Duyệt làm vậy là vì muốn ở gần bạn gái, cô thấp giọng nói: "Cậu đã nói với ba mẹ cậu chưa? Ra nước ngoài trao đổi một năm hả?"

Nghiêm Duyệt nói: "Chưa nói, đơn điện tử đã được bàn giao cho phòng giáo vụ xem xét rồi. Cuối tuần quay lại làm thủ tục rồi tớ nói với ba mẹ luôn. Với cả, lớp buổi sáng đó cậu muốn học thì học, không thì không đến nữa cũng được."

Dư Trừ: "..."

Xấu hổ quá, mới đi bữa đầu đã bị chép phạt hai mươi lần rồi.

Nghiêm Duyệt: "Cậu sao thế?"

Dư Trừ thở dài: "Đưa sách giáo khoa của cậu cho tớ, tớ bị cô bắt chép phạt."

Nghiêm Duyệt: "Giáo sư Trình gì gì đó, chắc là hung dữ lắm hả?"

Dư Trừ: "Cũng bình thường, tối qua ở khách sạn cô ấy cũng không hung dữ lắm."

Nghiêm Duyệt vừa ngồi dậy uống nước, suýt nữa phun ra một ngụm nước: "Cái gì? Không phải người tối hôm qua tớ hẹn là cô ấy chứ?!"

Dư Trừ: "Cậu còn biết sợ à? Mà Duyệt Duyệt, sao cậu lại đi hẹn người ta, cậu ẩu quá rồi đó."

Nghiêm Duyệt: "Lúc đó tớ cãi nhau với Tiểu Dương rồi chia tay nên mới đến một quán les bar tên là Như Bạc để uống. Chị chủ Ninh tỷ ở đó là một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng. Vừa nghe chị ấy nói muốn giới thiệu bạn là tớ đồng ý cái rụp liền."

Dư Trừ: "Lúc đó cụ thể cậu đã nói cái gì? Có nhắc đến phát triển lâu dài không?"

Nghiêm Duyệt: "Tớ không nhớ nữa... Uống chút rượu xong choáng váng đầu óc, hình như có nói đến đưa tiền gì đó."

Dư Trừ: "Cậu thật là, bây giờ chị ấy còn chưa biết tớ tới đó thay cậu. Nghiêm Duyệt, bây giờ tớ chỉ muốn bay sang đó đánh cho cậu một trận!"

Nghiêm Duyệt: "Cô ấy chưa biết thì cứ nói cho cô ấy biết đi. Chẳng lẽ cậu và cô ấy đã ký hợp đồng bán thân sao? Hay là hợp đồng bao dưỡng?"

Dư Trừ: "Không có, tớ đang nghĩ xem nên nói gì. Hơn nữa, chị ấy nói sẽ cho tớ tiền, nhưng thấy tớ còn nhỏ quá, cần phải suy xét lại."

Nghiêm Duyệt: "Vậy cho tiền thì cậu tính làm tiếp hả?"

Dư Trừ: "Tớ không muốn."

Nghiêm Duyệt lại ngẫm ra ý khác, trêu chọc cô: "Nếu cậu không muốn thì không muốn. Sư mẫu Dư Trừ, không tệ, không tệ nha."

Dư Trừ ngã xuống giường, vùi mình trong chăn cười lớn: "Thôi đi cái đồ chết tiệt này."

*

Quán bar Như Bạc.

Quán bar này nằm ở trung tâm thành phố, không có nhiều khách lắm, không gian khá ổn.

"Trình đại giáo sư, khách quý hiếm gặp nha."

Có một người phụ nữ ngồi trước quầy bar với mái tóc dài màu nâu nhạt xõa ngang vai, đang uống một ly Blue Enchantress.

Trình Khuynh liếc cô một cái: "Ngộ nghĩnh."

Cô gái hất tóc, tô son đỏ, mắt sáng mày sâu đẹp mặn mà động lòng người: "Ngộ nghĩnh gì chứ cái cậu Trình Khuynh này."

Vừa hay, Ninh tỷ chủ quán bar bưng ly rượu tới, cười nói: "Đình Thu, thử món rượu mới của tôi xem?"

Dư Đình Thu cười, nheo mắt lại: "Được."

Đối với một người dày dặn tình trường quanh năm quanh quẩn trong les bar như Dư Đình Thu mà nói, thì Trình Khuynh thực sự không hợp với Như Bạc.

Trước đây, Trình Khuynh chưa bao giờ thích tham dự những dịp như vậy.

Cô là giáo sư chính thức trẻ nhất tại Đại học Vĩnh Châu, sau khi tốt nghiệp đại học, cô làm việc tại Viện Nghiên cứu và Thiết kế Kiến trúc, đã được phê duyệt hai dự án cấp quốc gia liên tiếp và là nhà thiết kế của hai sân vận động quan trọng. Vì cô còn trẻ nên việc thăng chức lên cấp cao đã gây ra nhiều tranh cãi, đầu năm nay hội đồng nhà trường đã tổ chức xem xét, sau khi nghe cô giảng xong một tiết đã nhất trí quyết định phê chuẩn việc thăng chức cho cô.

Trình Khuynh không cười, chỉ đẩy kính lên, trên cổ đeo sợi dây chuyền bạc: "Muốn đến thì đến, còn phải cần lý do sao?"

Ở tuổi đôi mươi, cô bận leo thang sự nghiệp, điều duy nhất cô quan tâm là tự mình trưởng thành, không có thời gian đâu mà yêu đương.

Thực ra bây giờ vẫn vậy, cô đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, thời gian rất quý giá, nhưng năm nay cô đã 32 tuổi, là một người trưởng thành có nhu cầu s1nh lý bình thường.

Cô từng nói thẳng với Dư Đình Thu, Dư Đình Thu lại mắng cô một câu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

- --Đây cũng là ưu điểm lớn nhất của Dư Đình Thu, tuy cô ấy độc miệng nhưng chưa bao giờ làm ầm lên, cũng lười hỏi chuyện riêng của bạn bè.

Dư Đình Thu chỉ hỏi tại sao cô chỉ cân nhắc đến phụ nữ.

Trình Khuynh trả lời rằng hệ số an toàn của phụ nữ cao hơn đàn ông rất nhiều, lại có thể tránh được nhiều rắc rối không đáng có.

Sau đó Dư Đình Thu đưa cô đến Như Bạc.

Ninh tỷ lại bưng một ly rượu tới, cười hỏi: "Vậy Trình đại giáo sư này, cô gái mà tôi giới thiệu mấy ngày trước cậu thấy sao?"

Trình Khuynh không nói gì, tiếp tục uống rượu.

Dư Đình Thu cười lạnh: "Quên đi, có cạy miệng cậu ấy cũng không nói đâu. Tôi đã hỏi rồi, cậu ấy im như thóc vậy."

Ninh tỷ trầm ngâm nói: "Không nói gì nghĩa là hài lòng rồi!"

Trình Khuynh không nói gì chỉ mỉm cười.

Dư Đình Thu thấy người quen nên sang chào hỏi, Ninh tỷ hỏi: "Đình Thu nói là cậu ngại cô gái đó còn quá trẻ, nhưng 20 tuổi cũng không quá trẻ đâu."

Trình Khuynh ậm ừ: "Không quá trẻ, nhưng vẫn còn đang đi học."

Ninh tỷ nhướng mày: "Sinh viên đại học cũng bình thường thôi mà, tôi không nghĩ cậu sẽ thích những người sành đời đâu. Quan trọng là đủ tuổi thành niên."

Trình Khuynh cong khóe môi: "Ừ..."

Ninh tỷ bận việc, Trình Khuynh đang chuẩn bị rời đi, lúc này có người tới ngồi cạnh cô, cô ấy là một cô gái trẻ mặc áo dây quần dài với những đường cong rất đẹp, tiến lại gần cô thấp giọng hỏi một câu: "Đêm nay tỷ tỷ chỉ có một mình thôi ạ?"

Trình Khuynh lạnh lùng nhìn cô ta.

Cô đứng dậy trước khi ngực cô ta kịp áp vào cánh tay cô, nói: "Xin lỗi. Tôi kén ăn."

Vừa lúc đó Dư Đình Thu quay lại cười lớn: "Sao cậu lại đối xử với muội muội như thế!"

Trình Khuynh phớt lờ cô.

Áo gió dài khoác trên tay, lại đeo mắt kính xích bạc lên, cô bước qua đám đông, thẳng lưng, bước đi vững vàng.

Xuân hàn se lạnh, gió đêm càng lạnh.

Trình Khuynh đang đứng bên đường chuẩn bị bắt taxi thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Cô gái lùi lại hai bước, người đàn ông trước mặt mặc vest, chải ngược tóc, không ngừng nhét đồ vào tay cô, hoàn toàn không để ý đến sự từ chối của cô mà dừng lại.

Trình Khuynh tiến lên hai bước: "Dư Trừ. Lại đây."

Dư Trừ đến tìm dì Út nhưng không ngờ lại gặp phải chú Tần, chú ta là người theo đuổi dì Út nên nhất quyết nhờ cô nhận quà giúp.

Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, Dư Trừ nhìn sang bên phải, thấy bóng người rõ ràng dưới ánh đèn đường, bèn mượn cớ: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi... bạn tôi đến đón tôi, tôi đi trước đây."

Dư Trừ chạy tới, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Trình Khuynh nói: "Em còn quá trẻ, đừng tùy tiện tìm người."

Dư Trừ: "Dạ?"

Cô tùy tiện tìm người khác khi nào vậy?

Trong gió đêm, Trình Khuynh nghiêm túc nhìn cô.

Cặp kính lạnh lẽo che đi những suy nghĩ trong mắt.

"Có thể."

"Dạ?"

"Đó là câu trả lời tôi dành cho em, có thể."

Dư Trừ chớp mắt, sau hai giây mới hiểu ra - trước khi họ chia tay ngày hôm kia, Trình Khuynh nói rằng cô ấy sẽ trả lời cô sau, bây giờ chỉ mới hai ngày.

Trình Khuynh xoa xoa giữa mày.

Tại sao không thể là em ấy? Bỏ qua tuổi tác, kỳ thật đều như nhau.

Dư Trừ cúi đầu, mỉm cười cắn môi.

Không được cười, không thể để chị ấy nhận ra.

Trình Khuynh hỏi: "Tối thứ Sáu này em có rảnh không?"

Dư Trừ: "Dạ, rảnh!"

Trình Khuynh: "Tới nhà tôi đi."

°° vote đi bé °°

Xem ra chị bé đã rất ưng em bé 🤭🤭🤭.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương