Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
-
Chương 221: Tận cùng của nỗi đau
Cuối cùng, Tuyết Lê nhìn Mộc Ly bình tĩnh, giọng nghẹn ngào gọi thêm một lần nữa: "Ly Ly. . . . . ."
Dung nhan tuyệt thế đứng quay lưng về phía Tuyết Lê, làm cho người ta không nhìn ra một chút cảm xúc nào, cuối cùng Mộc Ly vung tay lên, bất đắc dĩ vẫy vẫy.
Tuyết Lê hiểu những lời này của Mộc Ly, không dám nói rất hiểu, nhưng tối thiểu vẫn hiểu được một ít.
Vì vậy Tuyết Lê biết, nếu nàng ấy đã mở miệng, thì sẽ không thể vãn hồi.
"Đợi chút." Đang lúc Tuyết Lê cảm thấy không còn cơ hội, Mộc Ly đột nhiên lên tiếng gọi nàng ấy lại.
Con ngươi sáng lên, nước mắt như trân châu treo trên mặt, Tuyết Lê mừng rỡ quay đầu lại nhìn Mộc Ly. Mộc Ly chỉ không mặn không nhạt nở nụ cười, gương mặt khuynh thành tuyệt thế khiến Tuyết Lê không hiểu.
Có chút đành chịu, có chút rối rắm.
Tim cứng ngắc, nàng cho rằng, có lẽ, nàng ấy có thể tha thứ cho nàng.
Cười nhạt, giữa đôi lông mày thanh tú loáng thoáng sự bất đắc dĩ, Mộc Ly vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, không hề do dự giao cho Tuyết Lê, giọng nói phảng phất như những hạt mưa bụi truyền đến: "Cái này cho ngươi, vốn là phụ thân giao cho ta, nghĩ đến ta cũng không dùng tới. Ta và ngươi từng là bằng hữu của nhau, nếu có thể ngươi cầm nó rời đi, đến lúc đó tự khắc sẽ có người bảo vệ ngươi một đời bình an."
Nói xong, Mộc Ly cười yếu ớt Tuyết Lê kinh ngạc, tròng mắt sâu như biển hoàn toàn khiến người ta không thấy rõ hiện tại nàng đang nghĩ gì, hai ngón tay mảnh khảnh không nhịp điệu gõ trên giường, mỗi một lần gõ trong mật thất nhỏ yên tĩnh cũng làm cho người ta cảm giác một phần tịch mịch đến tận xương.
Hai bàn tay Tuyết Lê nắm thật chặt chiếc nhẫn, hoa văn màu xanh biếc bóng loáng trên nhẫn chứng tỏ chủ nhân của nó nhất định là thường xuyên vuốt nó, hôm nay lại đến tay mình. Tuyết Lê có chút kinh ngạc.
Chân mày vẫn rối rắm hơi buông lỏng, sau khi buông lỏng lại càng thêm rối rắm.
"Ly, ngươi không chịu tha thứ cho ta, việc gì phải tự làm khổ mình như vậy? Vì sao không để cho ta tự sinh tự diệt?" Đến lúc này, Tuyết Lê ngược lại dừng khóc, dù sao nàng cũng không phải là người hay ngại ngùng.
Mộc Ly cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Đột nhiên, Tuyết Lê khuỵa chân xuống, quỳ trước mặt Mộc Ly. Mộc Ly cũng không ngăn cản, nàng cúi đầu, chỉ là ánh mắt kia có chút nhàn nhạt đau thương, ý nghĩa của lần cúi đầu này, chung quy chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.
Dung nhan tuyệt thế đứng quay lưng về phía Tuyết Lê, làm cho người ta không nhìn ra một chút cảm xúc nào, cuối cùng Mộc Ly vung tay lên, bất đắc dĩ vẫy vẫy.
Tuyết Lê hiểu những lời này của Mộc Ly, không dám nói rất hiểu, nhưng tối thiểu vẫn hiểu được một ít.
Vì vậy Tuyết Lê biết, nếu nàng ấy đã mở miệng, thì sẽ không thể vãn hồi.
"Đợi chút." Đang lúc Tuyết Lê cảm thấy không còn cơ hội, Mộc Ly đột nhiên lên tiếng gọi nàng ấy lại.
Con ngươi sáng lên, nước mắt như trân châu treo trên mặt, Tuyết Lê mừng rỡ quay đầu lại nhìn Mộc Ly. Mộc Ly chỉ không mặn không nhạt nở nụ cười, gương mặt khuynh thành tuyệt thế khiến Tuyết Lê không hiểu.
Có chút đành chịu, có chút rối rắm.
Tim cứng ngắc, nàng cho rằng, có lẽ, nàng ấy có thể tha thứ cho nàng.
Cười nhạt, giữa đôi lông mày thanh tú loáng thoáng sự bất đắc dĩ, Mộc Ly vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, không hề do dự giao cho Tuyết Lê, giọng nói phảng phất như những hạt mưa bụi truyền đến: "Cái này cho ngươi, vốn là phụ thân giao cho ta, nghĩ đến ta cũng không dùng tới. Ta và ngươi từng là bằng hữu của nhau, nếu có thể ngươi cầm nó rời đi, đến lúc đó tự khắc sẽ có người bảo vệ ngươi một đời bình an."
Nói xong, Mộc Ly cười yếu ớt Tuyết Lê kinh ngạc, tròng mắt sâu như biển hoàn toàn khiến người ta không thấy rõ hiện tại nàng đang nghĩ gì, hai ngón tay mảnh khảnh không nhịp điệu gõ trên giường, mỗi một lần gõ trong mật thất nhỏ yên tĩnh cũng làm cho người ta cảm giác một phần tịch mịch đến tận xương.
Hai bàn tay Tuyết Lê nắm thật chặt chiếc nhẫn, hoa văn màu xanh biếc bóng loáng trên nhẫn chứng tỏ chủ nhân của nó nhất định là thường xuyên vuốt nó, hôm nay lại đến tay mình. Tuyết Lê có chút kinh ngạc.
Chân mày vẫn rối rắm hơi buông lỏng, sau khi buông lỏng lại càng thêm rối rắm.
"Ly, ngươi không chịu tha thứ cho ta, việc gì phải tự làm khổ mình như vậy? Vì sao không để cho ta tự sinh tự diệt?" Đến lúc này, Tuyết Lê ngược lại dừng khóc, dù sao nàng cũng không phải là người hay ngại ngùng.
Mộc Ly cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Đột nhiên, Tuyết Lê khuỵa chân xuống, quỳ trước mặt Mộc Ly. Mộc Ly cũng không ngăn cản, nàng cúi đầu, chỉ là ánh mắt kia có chút nhàn nhạt đau thương, ý nghĩa của lần cúi đầu này, chung quy chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook