Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
-
Chương 219: Phản bội chính là phản bội
Mỗi ngày ba lượt trừ thời gian cố định sẽ không có bất kỳ người nào khác tới đây, do vậy cửa đá cũng không nhúc nhích, hôm nay. . . . . .
Nhíu mày, Mộc Ly tiếp tục nhắm hai mắt giả vờ ngủ, không hề hiếu kỳ người đến là ai.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt vang lên, một bóng dáng nhỏ nhắn từ cửa đá đi ra, người tới nhíu chặt mày, ánh mắt rối rắm ảo não nhìn người ngủ trên giường, đôi môi hồng hào trong nháy mắt tái nhợt.
Mộc Ly hơi ngẩng đầu đối diện người được cử đến, nhưng nàng ngay cả lông mi cũng lười nhướng lên, nàng vẫn im lặng ngủ, hơi thở như có như không, dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
"Ly. . . Ly . . . . ." Người tới run rẩy môi, không ức chế được nhỏ giọng một tiếng.
Mộc Ly nhíu mày, mắt phượng híp lại tạo thành một khe hở, nàng miễn cưỡng nhìn người tới một cái, lạnh nhạt nói: "Có việc gì thế?"
Giọng nói kia, lạnh nhạt ngay cả người xa lạ cũng không bằng, giống như họ chưa từng quen biết.
"Ta. . . . . ." Đôi môi tái nhợt giựt giựt, toàn thân Tuyết Lê run rẩy không ngừng, cơ thể mảnh khảnh như cây ngô đồng trong gió: "Không có. . . Chuyện. . . . . ."
Cuối cùng, nàng chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, lúc này, có lẽ mặc kệ nói gì cũng chỉ là dư thừa.
"Nếu không còn chuyện gì, vậy thì đi đi." Mộc Ly nhắm mắt lại, không để ý tới nàng ta nữa.
Tuyết Lê giật mình, một đôi mắt to sáng trong ảm đạm, hai chân vẫn không nhúc nhích.
Khóe miệng Mộc Ly khẽ nhếch, nàng nhắm mắt giờ vờ ngủ, đối với Tuyết Lê đứng bất động trước mặt làm như không thấy. . . . . .
Đứng rất lâu, cho đến khi tiếng hít thở đều đều của nữ nhân trên giường truyền đến, Tuyết Lê vẫn đứng thẳng, trên vẻ mặt kia, có quật cường có ảo não, càng nhiều hơn là hối hận.
Ánh tà dương ngã về tây, thời gian như nước chảy, mấy ngày thời gian thoáng một cái đã qua, mau đến mức làm cho người ta không bắt được bất kì dấu vết nào.
Chiều hôm đó, Mộc Ly tựa như thường ngày ngủ vùi ở trên giường, mà bóng dáng nhỏ nhắn ba ngày nay vẫn quật cường đứng trong mật thất tối om huơ tay không thấy, như một bức tượng điêu khắc bất động.
"Không cần cầu xin sự tha thứ của ta, ta chưa bao giờ thật sự trách ngươi, mặc kệ ngươi có lý do gì, cũng đừng nói để ta tha thứ." Bất lực thở dài, Mộc Ly mở mắt ra, tròng mắt lạnh nhạt không cảm xúc nhìn người trước mắt.
Nhíu mày, Mộc Ly tiếp tục nhắm hai mắt giả vờ ngủ, không hề hiếu kỳ người đến là ai.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt vang lên, một bóng dáng nhỏ nhắn từ cửa đá đi ra, người tới nhíu chặt mày, ánh mắt rối rắm ảo não nhìn người ngủ trên giường, đôi môi hồng hào trong nháy mắt tái nhợt.
Mộc Ly hơi ngẩng đầu đối diện người được cử đến, nhưng nàng ngay cả lông mi cũng lười nhướng lên, nàng vẫn im lặng ngủ, hơi thở như có như không, dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
"Ly. . . Ly . . . . ." Người tới run rẩy môi, không ức chế được nhỏ giọng một tiếng.
Mộc Ly nhíu mày, mắt phượng híp lại tạo thành một khe hở, nàng miễn cưỡng nhìn người tới một cái, lạnh nhạt nói: "Có việc gì thế?"
Giọng nói kia, lạnh nhạt ngay cả người xa lạ cũng không bằng, giống như họ chưa từng quen biết.
"Ta. . . . . ." Đôi môi tái nhợt giựt giựt, toàn thân Tuyết Lê run rẩy không ngừng, cơ thể mảnh khảnh như cây ngô đồng trong gió: "Không có. . . Chuyện. . . . . ."
Cuối cùng, nàng chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, lúc này, có lẽ mặc kệ nói gì cũng chỉ là dư thừa.
"Nếu không còn chuyện gì, vậy thì đi đi." Mộc Ly nhắm mắt lại, không để ý tới nàng ta nữa.
Tuyết Lê giật mình, một đôi mắt to sáng trong ảm đạm, hai chân vẫn không nhúc nhích.
Khóe miệng Mộc Ly khẽ nhếch, nàng nhắm mắt giờ vờ ngủ, đối với Tuyết Lê đứng bất động trước mặt làm như không thấy. . . . . .
Đứng rất lâu, cho đến khi tiếng hít thở đều đều của nữ nhân trên giường truyền đến, Tuyết Lê vẫn đứng thẳng, trên vẻ mặt kia, có quật cường có ảo não, càng nhiều hơn là hối hận.
Ánh tà dương ngã về tây, thời gian như nước chảy, mấy ngày thời gian thoáng một cái đã qua, mau đến mức làm cho người ta không bắt được bất kì dấu vết nào.
Chiều hôm đó, Mộc Ly tựa như thường ngày ngủ vùi ở trên giường, mà bóng dáng nhỏ nhắn ba ngày nay vẫn quật cường đứng trong mật thất tối om huơ tay không thấy, như một bức tượng điêu khắc bất động.
"Không cần cầu xin sự tha thứ của ta, ta chưa bao giờ thật sự trách ngươi, mặc kệ ngươi có lý do gì, cũng đừng nói để ta tha thứ." Bất lực thở dài, Mộc Ly mở mắt ra, tròng mắt lạnh nhạt không cảm xúc nhìn người trước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook