Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
-
Chương 205: Chó săn
Tiếng cười nhàn nhạt truyền đến, tùy ý mà lười biếng, dứt lời, Mộc Ly chỉ thấy trên lầu xuất hiện một nam tử mặc cẩm bào màu đen đeo mặt nạ, phong thái đẹp đẽ như đại bàng giương cánh nhẹ nhàng bay từ phía trên xuống.
Hình ảnh này Mộc Ly có chút quen thuộc, vì Vũ Tiêu Nhiên cũng đã từng dùng dùng qua nó, tuyệt mỹ, hơn nữa rất có khí thế.
Lắc đầu một cái, Mộc Ly không nghĩ nữa do Vũ Tiêu Nhiên mà dâng lên cảm giác đau đớn, nàng lại di chuyển người tới vị trí chính giữa, hoàn toàn bảo vệ Tuyết Lê dưới cánh chim của mình.
"Ly Ly. . . . . ." Tuyết Lê lo lắng nhìn Mộc Ly, sự sợ hãi chợt lóe lên trong mắt khiến Mộc Ly nhíu mày.
"Đợi lát nữa đánh nhau, ngươi tìm được cơ hội thì cứ chạy trước." Mộc Ly nói nhỏ bên tai Tuyết Lê, thấy Tuyết Lê kiên quyết lắc đầu, Mộc Ly suy nghĩ trong chốc lát, cắn răng lại tăng thêm một câu: "Ngươi chạy trước ta mới có thể tìm được cơ hội thoát thân, nếu không ngươi sẽ liên lụy ta đấy, đến lúc đó hai chúng ta đều chết ở chỗ này."
Nghe xong lời giải thích của Mộc Ly, Tuyết Lê lặp tức nhíu mày, nhưng nàng biết nàng ấy nói là sự thật. Nếu nàng không trốn rất có thể sẽ liên lụy nàng ấy, vì vậy Tuyết Lê đành phải kiềm chế nước mắt gật đầu dặn dò: "Ta hiểu rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận, đánh không thắng đừng cậy mạnh."
"Được Tuyết Nhi, ta chắc chắn sẽ không để cho mình có chuyện." Mộc Ly cười vuốt vuốt tócTuyết Lê, vô cùng thân thiết giống như tỷ tỷ đối xử với muội muội, động tác này khiến nước mắt Tuyết Lê thoát khỏi khống chế lợp đợp rơi xuống, chẳng qua lúc này Mộc Ly cũng không có thời gian đi an ủi nàng ấy.
"Ta không hiểu vì cớ gì ngươi vẫn luôn ẩn núp không dám gặp người! Thì ra thật sự không có mặt mũi gặp người." Xoay đầu nhìn về phía nam tử mang mặt nạ, giọng điệu Mộc Ly mang theo sự khinh miệt lẫn coi thường, đối với người vốn không quen nhưng mỗi lần cứ cố ý khó dễ mình, sao thái độ Mộc Ly có thể tốt được chứ?
Con ngươi màu lam thoáng qua tia sáng tối tăm, nam tử đeo mặt nạ vẫn không nhúc nhích, ngược lại những hắc y nhân vây quanh Mộc Ly không nhịn được trừng mắt nhìn nàng, dường như muốn đục lỗ trên người nàng vậy.
Mộc Ly cười ha hả, đôi môi mềm mại chuyển động nói: "Thật đúng là một đám chó săn trung thành, xem ra chủ tử của các ngươi đối xử với các ngươi không tệ lắm, nếu không sao các ngươi lại bán mạng cho hắn như vậy."
Hình ảnh này Mộc Ly có chút quen thuộc, vì Vũ Tiêu Nhiên cũng đã từng dùng dùng qua nó, tuyệt mỹ, hơn nữa rất có khí thế.
Lắc đầu một cái, Mộc Ly không nghĩ nữa do Vũ Tiêu Nhiên mà dâng lên cảm giác đau đớn, nàng lại di chuyển người tới vị trí chính giữa, hoàn toàn bảo vệ Tuyết Lê dưới cánh chim của mình.
"Ly Ly. . . . . ." Tuyết Lê lo lắng nhìn Mộc Ly, sự sợ hãi chợt lóe lên trong mắt khiến Mộc Ly nhíu mày.
"Đợi lát nữa đánh nhau, ngươi tìm được cơ hội thì cứ chạy trước." Mộc Ly nói nhỏ bên tai Tuyết Lê, thấy Tuyết Lê kiên quyết lắc đầu, Mộc Ly suy nghĩ trong chốc lát, cắn răng lại tăng thêm một câu: "Ngươi chạy trước ta mới có thể tìm được cơ hội thoát thân, nếu không ngươi sẽ liên lụy ta đấy, đến lúc đó hai chúng ta đều chết ở chỗ này."
Nghe xong lời giải thích của Mộc Ly, Tuyết Lê lặp tức nhíu mày, nhưng nàng biết nàng ấy nói là sự thật. Nếu nàng không trốn rất có thể sẽ liên lụy nàng ấy, vì vậy Tuyết Lê đành phải kiềm chế nước mắt gật đầu dặn dò: "Ta hiểu rồi, ngươi nhất định phải cẩn thận, đánh không thắng đừng cậy mạnh."
"Được Tuyết Nhi, ta chắc chắn sẽ không để cho mình có chuyện." Mộc Ly cười vuốt vuốt tócTuyết Lê, vô cùng thân thiết giống như tỷ tỷ đối xử với muội muội, động tác này khiến nước mắt Tuyết Lê thoát khỏi khống chế lợp đợp rơi xuống, chẳng qua lúc này Mộc Ly cũng không có thời gian đi an ủi nàng ấy.
"Ta không hiểu vì cớ gì ngươi vẫn luôn ẩn núp không dám gặp người! Thì ra thật sự không có mặt mũi gặp người." Xoay đầu nhìn về phía nam tử mang mặt nạ, giọng điệu Mộc Ly mang theo sự khinh miệt lẫn coi thường, đối với người vốn không quen nhưng mỗi lần cứ cố ý khó dễ mình, sao thái độ Mộc Ly có thể tốt được chứ?
Con ngươi màu lam thoáng qua tia sáng tối tăm, nam tử đeo mặt nạ vẫn không nhúc nhích, ngược lại những hắc y nhân vây quanh Mộc Ly không nhịn được trừng mắt nhìn nàng, dường như muốn đục lỗ trên người nàng vậy.
Mộc Ly cười ha hả, đôi môi mềm mại chuyển động nói: "Thật đúng là một đám chó săn trung thành, xem ra chủ tử của các ngươi đối xử với các ngươi không tệ lắm, nếu không sao các ngươi lại bán mạng cho hắn như vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook