Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!
-
Chương 37: Hoàn Đại Hôn
Hành Liên Uyên nâng mắt nhìn thiếu nữ, "Mễ U?"
Mễ U gật đầu, "Vương gia... tiểu thư bị bắt nhốt! Mễ U và tiểu thư trong ba năm bị giam cầm, Mễ U khó khăn lắm mới có cơ hội thoát ra đến cầu người! Vương gia, tình không còn nhưng nghĩa bao năm cùng tiểu thư, người gác hôn lễ qua bên... cứu tiểu thư được không?"
Hành Liên Uyên chưa kịp nói thì Diệu Hạ chạy đến, quỳ, "Vương gia, Nhược tiểu thư mới xứng cùng người kết tóc... người hãy hủy hôn lễ với nữ nhân lẳng lơ bên bao nam nhân này vẫn kịp mà!"
Mọi người ồ lên. Lẳng lơ bên bao nam nhân? Nói như thế chả phải là làm mất mặt cả chủ tử mình à? Dù gì người bị nói cũng là Uyên vương phi, tuy chưa bái đường. Đầu nữ tử này úng nước mà!
Mà chờ đã! Nhược tiểu thư? Nhược Oải Phi đúng không? Chậc! Có chuyện hay xem rồi.
"Hi hí..." Giọng cười hồn nhiên này phát ra từ miệng Hình Hoa Hoa. Hình Hoa Hoa đang cười! Là cười tức giận.
CMN!
Phá hôn lễ của bà đây?
Rảnh quá mà! Bốc phốt bà thì bà cho bây bốc cứt nhé! Chờ bà đây thành thân xong đi.
"Ngươi cười cái gì?" Diệu Hạ khó hiểu.
"Ta cười vì lời vô căn cứ. Vương gia, giờ lành sắp qua, đừng để lỡ~" Hình Hoa Hoa nói xong nắm chặt lấy tay Hành Liên Uyên.
Liên Uyên, chàng mà bỏ đi là ta tự tử!
Ta chết rồi thành ma bám chàng suốt kiêp!
Không cho chúng nó thoát luôn!
Hành Liên Uyên cảm nhận được, im lặng chốc lát cuối cùng gọi:"Dạ Di. Mang hai người họ đi."
Dạ Di chim đen xuất hiện như một vị thần và rồi dùng tốc độ ánh sáng cắp nách hai nữ tử đang quỳ đi.
Mễ U la lên: "Uyên vương gia... người bạc nghĩa tình với tiểu thư vậy sao? Uống cho tiểu thư ngày ngày nhớ người, mong ngóng, cạn lệ vì người!"
Diệu Hạ thì bị điểm huyệt nên không nói được gì.
Hành Liên Uyên hơi dừng rồi lại bước.
Mọi người thấy thế tiếc nuối vì kịch tàn nhưng vẫn bàn tán.
Đúng! Uyên Vương Gia từ đó có một danh xấu: Bạc Tình Bạc Nghĩa.
...
"Dạ Di... tạ lỗi thay ta với Uyên Vương Gia..." Mễ U quỳ xuống trước mặt Dạ Di.
Dạ Di nghe xong Mễ U kể lại tất cả thì lạnh giọng: "Ta e ngươi tốn công vô ích. Ta thấy Dung vương gia ôm một nữ tử, trên nóc nhà cao, trùng hợp chỗ đó nhìn xuống Uyên Vương Phủ."
"Cái gì! Không phải chứ... vậy làm sao?" Mễ U và Diệu Hạ lo lắng.
"Vương gia có ngụ ý giúp ngươi. Giờ nhanh chóng đi nói cho Thượng Thư đại nhân biết... ta sẽ quan sát Dung vương gia, rồi nhận định xem có phải Nhược tiểu thư hay không."
Diệu Hạ cùng Mễ U gật đầu, khi Diệu Hạ định rời theo Mễ U thì bị Dạ Di kéo lại. Diệu Hạ có hơi đỏ mặt khi đối diện Dạ Di nhưng sự ngượng ngùng ấy bị Dạ Di xua tan, "Diệu Hạ, chờ Vương gia cùng Vương phi bái đường xong, ngươi về Đài Vũ, chờ nhận phạt đi."
Diệu Hạ đen mặt, "Nữ nhân ấy không xứng ngồi lên vị trí ấy!"
"Xứng hay không Vương gia định. Ngươi còn dám nói vào? Giờ theo ta." Dạ Di lạnh lùng kéo Diệu Hạ đang tức giận đi theo mình.
...
Giọng bà mai cao, vang vọng.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Khoảng khắc ấy gió nổi thổi nhẹ khăn trùm trên đầu Hình Hoa Hoa lay, hở ra chút gương mặt hơi khẩn trương và nụ cười như hoa.
Hôm nay là ngày nàng mỉm cười hạnh phúc, nụ cười này được lâu hay không do nàng. Hình Hoa Hoa... phải cố gắng!
Hành Liên Uyên nhìn Hình Hoa Hoa, ánh mắt kiên định.
Hắn đã chọn.
Người trước mặt hắn là nàng, giờ sẽ là thê tử hắn, duy chỉ mình nàng.
Một đời trân trọng.
Nắm lấy và giữ gìn.
Tạo nên tơ hồng khó đứt.
[Đề cử và cmt để ta có thêm động lực!]
Mễ U gật đầu, "Vương gia... tiểu thư bị bắt nhốt! Mễ U và tiểu thư trong ba năm bị giam cầm, Mễ U khó khăn lắm mới có cơ hội thoát ra đến cầu người! Vương gia, tình không còn nhưng nghĩa bao năm cùng tiểu thư, người gác hôn lễ qua bên... cứu tiểu thư được không?"
Hành Liên Uyên chưa kịp nói thì Diệu Hạ chạy đến, quỳ, "Vương gia, Nhược tiểu thư mới xứng cùng người kết tóc... người hãy hủy hôn lễ với nữ nhân lẳng lơ bên bao nam nhân này vẫn kịp mà!"
Mọi người ồ lên. Lẳng lơ bên bao nam nhân? Nói như thế chả phải là làm mất mặt cả chủ tử mình à? Dù gì người bị nói cũng là Uyên vương phi, tuy chưa bái đường. Đầu nữ tử này úng nước mà!
Mà chờ đã! Nhược tiểu thư? Nhược Oải Phi đúng không? Chậc! Có chuyện hay xem rồi.
"Hi hí..." Giọng cười hồn nhiên này phát ra từ miệng Hình Hoa Hoa. Hình Hoa Hoa đang cười! Là cười tức giận.
CMN!
Phá hôn lễ của bà đây?
Rảnh quá mà! Bốc phốt bà thì bà cho bây bốc cứt nhé! Chờ bà đây thành thân xong đi.
"Ngươi cười cái gì?" Diệu Hạ khó hiểu.
"Ta cười vì lời vô căn cứ. Vương gia, giờ lành sắp qua, đừng để lỡ~" Hình Hoa Hoa nói xong nắm chặt lấy tay Hành Liên Uyên.
Liên Uyên, chàng mà bỏ đi là ta tự tử!
Ta chết rồi thành ma bám chàng suốt kiêp!
Không cho chúng nó thoát luôn!
Hành Liên Uyên cảm nhận được, im lặng chốc lát cuối cùng gọi:"Dạ Di. Mang hai người họ đi."
Dạ Di chim đen xuất hiện như một vị thần và rồi dùng tốc độ ánh sáng cắp nách hai nữ tử đang quỳ đi.
Mễ U la lên: "Uyên vương gia... người bạc nghĩa tình với tiểu thư vậy sao? Uống cho tiểu thư ngày ngày nhớ người, mong ngóng, cạn lệ vì người!"
Diệu Hạ thì bị điểm huyệt nên không nói được gì.
Hành Liên Uyên hơi dừng rồi lại bước.
Mọi người thấy thế tiếc nuối vì kịch tàn nhưng vẫn bàn tán.
Đúng! Uyên Vương Gia từ đó có một danh xấu: Bạc Tình Bạc Nghĩa.
...
"Dạ Di... tạ lỗi thay ta với Uyên Vương Gia..." Mễ U quỳ xuống trước mặt Dạ Di.
Dạ Di nghe xong Mễ U kể lại tất cả thì lạnh giọng: "Ta e ngươi tốn công vô ích. Ta thấy Dung vương gia ôm một nữ tử, trên nóc nhà cao, trùng hợp chỗ đó nhìn xuống Uyên Vương Phủ."
"Cái gì! Không phải chứ... vậy làm sao?" Mễ U và Diệu Hạ lo lắng.
"Vương gia có ngụ ý giúp ngươi. Giờ nhanh chóng đi nói cho Thượng Thư đại nhân biết... ta sẽ quan sát Dung vương gia, rồi nhận định xem có phải Nhược tiểu thư hay không."
Diệu Hạ cùng Mễ U gật đầu, khi Diệu Hạ định rời theo Mễ U thì bị Dạ Di kéo lại. Diệu Hạ có hơi đỏ mặt khi đối diện Dạ Di nhưng sự ngượng ngùng ấy bị Dạ Di xua tan, "Diệu Hạ, chờ Vương gia cùng Vương phi bái đường xong, ngươi về Đài Vũ, chờ nhận phạt đi."
Diệu Hạ đen mặt, "Nữ nhân ấy không xứng ngồi lên vị trí ấy!"
"Xứng hay không Vương gia định. Ngươi còn dám nói vào? Giờ theo ta." Dạ Di lạnh lùng kéo Diệu Hạ đang tức giận đi theo mình.
...
Giọng bà mai cao, vang vọng.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Khoảng khắc ấy gió nổi thổi nhẹ khăn trùm trên đầu Hình Hoa Hoa lay, hở ra chút gương mặt hơi khẩn trương và nụ cười như hoa.
Hôm nay là ngày nàng mỉm cười hạnh phúc, nụ cười này được lâu hay không do nàng. Hình Hoa Hoa... phải cố gắng!
Hành Liên Uyên nhìn Hình Hoa Hoa, ánh mắt kiên định.
Hắn đã chọn.
Người trước mặt hắn là nàng, giờ sẽ là thê tử hắn, duy chỉ mình nàng.
Một đời trân trọng.
Nắm lấy và giữ gìn.
Tạo nên tơ hồng khó đứt.
[Đề cử và cmt để ta có thêm động lực!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook