Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!
-
Chương 36-2: Ngoại Truyện : Uyên Ương... Do Ta Ngộ Nhận
Vật định tình chính nàng vứt nát
Buông tay đang nắm này ra nàng vô tình bước đi
Cất lời dứt tỉnh Hãy quên ta đi.
Nàng đâu phải gió thoảng mà kêu ta không bận tâm.
Nàng là người ta yêu, trao bao nhiêu sủng nịnh.
Quên đi dễ sao?
...
"Phi Phi... nàng còn nhớ ta đã níu lấy nàng như nào không?" Hành Liên Uyên hắn ngày ấy chìm trong cơn say... lún sâu trong nỗi đau thấu tâm can, vì người quan trọng ở lòng rời bỏ. Hắn lúc nào cũng rượu, rượu vào lời ra, luôn tự nói một mình, chẳng khác điên tình.
Và lúc nào cũng nghĩ tới nơi cùng người tình chia ly dưới chiều tà.
...
Nơi núi đấy có nhiều cây hoa bạch đào, gió miên man.
"Uyên vương gia..." Giọng nhỏ nhẹ ấy như thổi mát tai người nghe.
"Phi Phi?"
"Tiểu nữ và ngài... chấm dứt được không?" Giọng nói ấy hơi chuyển nghẹn.
"Nàng cho ta biết lí do đi."
"Tiểu nữ nào còn xứng với ngài..." Lời ngập ngừng thốt ra.
"Ta đã nói bao lần, nàng xứng với ta... chúng ta là uyên ương... một đôi xứng nhau mà."
"Là lúc trước thôi... sự thật hiện tại tiểu nữ không thể đối diện! Càng không thể bên ngài!" Từng câu thê lương.
"Phi Phi... qua đây để ta ôm... nàng sẽ bình tĩnh hơn." Hắn đã cố ôm nàng vào lòng nhưng nàng đã nhân lúc ấy giật lấy miếng ngọc bội bên hông hắn.
"Ngài và tiểu nữ... tại đây chấm dứt." Nàng đã cầm miếng ngọc bội của ta khắc tên nàng và miếng ngọc bội của nàng khắc tên ta, vô tình vứt thẳng xuống dưới núi.
"Phi Phi..." Hắn ngơ ngác.
"Ngài quên tiểu đi! Tìm nữ tử xứng với ngài. Đừng theo tiểu nữ, đừmg ép tiểu nữ, nếu không tiểu nữ sẽ tự kết liễu mình." Nàng cất bước quay đi... mặc hắn gọi.
...
Uyên ương... chỉ do ta ngộ nhận.
Vấn vương... chỉ do ta chưa quên
...
Say bao lần để quên
Tỉnh nhiêu lần để rõ
Quên đi nàng...
Rõ nàng đã bỏ ta đi?
...
[Đau tim quá! Đề cử, cmt đi nào]
Buông tay đang nắm này ra nàng vô tình bước đi
Cất lời dứt tỉnh Hãy quên ta đi.
Nàng đâu phải gió thoảng mà kêu ta không bận tâm.
Nàng là người ta yêu, trao bao nhiêu sủng nịnh.
Quên đi dễ sao?
...
"Phi Phi... nàng còn nhớ ta đã níu lấy nàng như nào không?" Hành Liên Uyên hắn ngày ấy chìm trong cơn say... lún sâu trong nỗi đau thấu tâm can, vì người quan trọng ở lòng rời bỏ. Hắn lúc nào cũng rượu, rượu vào lời ra, luôn tự nói một mình, chẳng khác điên tình.
Và lúc nào cũng nghĩ tới nơi cùng người tình chia ly dưới chiều tà.
...
Nơi núi đấy có nhiều cây hoa bạch đào, gió miên man.
"Uyên vương gia..." Giọng nhỏ nhẹ ấy như thổi mát tai người nghe.
"Phi Phi?"
"Tiểu nữ và ngài... chấm dứt được không?" Giọng nói ấy hơi chuyển nghẹn.
"Nàng cho ta biết lí do đi."
"Tiểu nữ nào còn xứng với ngài..." Lời ngập ngừng thốt ra.
"Ta đã nói bao lần, nàng xứng với ta... chúng ta là uyên ương... một đôi xứng nhau mà."
"Là lúc trước thôi... sự thật hiện tại tiểu nữ không thể đối diện! Càng không thể bên ngài!" Từng câu thê lương.
"Phi Phi... qua đây để ta ôm... nàng sẽ bình tĩnh hơn." Hắn đã cố ôm nàng vào lòng nhưng nàng đã nhân lúc ấy giật lấy miếng ngọc bội bên hông hắn.
"Ngài và tiểu nữ... tại đây chấm dứt." Nàng đã cầm miếng ngọc bội của ta khắc tên nàng và miếng ngọc bội của nàng khắc tên ta, vô tình vứt thẳng xuống dưới núi.
"Phi Phi..." Hắn ngơ ngác.
"Ngài quên tiểu đi! Tìm nữ tử xứng với ngài. Đừng theo tiểu nữ, đừmg ép tiểu nữ, nếu không tiểu nữ sẽ tự kết liễu mình." Nàng cất bước quay đi... mặc hắn gọi.
...
Uyên ương... chỉ do ta ngộ nhận.
Vấn vương... chỉ do ta chưa quên
...
Say bao lần để quên
Tỉnh nhiêu lần để rõ
Quên đi nàng...
Rõ nàng đã bỏ ta đi?
...
[Đau tim quá! Đề cử, cmt đi nào]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook