Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!
-
Chương 19: Điệu Múa Mừng Sinh Thần
Kim Diệu múa xong, tất cả lặng im, ngoài ra có chung một suy nghĩ: Múa mà như đánh võ, sao không múa võ luôn đi?
Một điệu múa mà không mềm dẻo, cử động cứng rắn, mạnh bạo, tay chân đơ đơ, không đẹp.
Kim Diệu xấu hổ lan tràn, nàng ta không nên múa ở đây, không nên ghen ghét để rồi nóng vội.
Kim Diệu nhìn những ánh mắt coi thường, nụ cười nhạo của người ở đây và cả ánh mắt thất vọng, trách cứ của phụ thân mình.
Nàng ta biết mình đã tự làm trò mua vui cho người khác.
Đang lúc Kim Diệu khó xử, một giọng nói đã kéo sự chú ý.
"Kim tiểu thư múa xong? Hoàng Thượng, Quý Phi, Hoa Hoa xin được dâng điệu múa Thiện Vũ" Hình Hoa Hoa đứng lên, đôi mắt long lanh làm người mê mẩn.
"Ừ. Hoa Hoa cứ gọi như Liên Uyên gọi ta một tiếng phụ hoàng, mẫu phi, không cần câu nệ." Giọng Hoàng Thượng ôn hòa, Quý Phi nở nụ cười tán thành thay lời nói.
Hình Hoa Hoa nhếch môi: "Vậy Hoa Hoa mạn phép." Tay cởi khăn che mặt xuống, nàng bước chân vào khoảng rộng để ca múa.
Đôi tay nàng giơ lên, thành thục kết hợp hai bàn tay thành hoa sen nở, tiếp theo một chân nàng giơ lên, duỗi ra sau, một chân đứng thẳng, như cột trụ nhỏ.
Cái chân đã giơ ra kia ở giữa hai ngón chân kẹp mảnh lụa màu cam dài, đôi chân mềm dẻo lại mạnh mẽ tung mảnh lụa lên cao.
Tiếng đàn theo động tác ấy vang lên, người đánh đàn không ai khác chính Hành Liên Uyên, hắn nghiêm túc gảy đản cầm, đầu hắn hơi cúi, mắt đen chăm chú, môi hơi mím, gương mặt đẹp đẽ của hắn, phong thái của hắn bây giờ khiến tim nàng lại đập lệch thêm nhịp.
Hình Hoa Hoa cười tươi, chỉnh chu lại cảm xúc đang dâng trào, tiếp tục động tác tiếp, tay thoát khỏi tạo hình hoa sen, tay phải bắt lấy mảnh lụa đang rơi, tay trái cũng nhanh chóng luồn vào ống tay áo phải lấy ra mảnh lụa y hết như thế.
Hai bàn tay lay động, hai mảnh lụa theo đó chu du, phiêu lãng trên không, uốn lượn như rồng đang bay.
Chân nàng cũng di chuyển, lúc bật nhảy lên, lúc lả lướt, mỗi động tác của nàng đều đi theo tiếng đàn du dương của hắn.
Kĩ năng đánh đàn điêu luyện, từng tiếng đàn làm người nghe thư thái cùng điệu múa đẹp mắt có chút lạ làm mọi người đắm chìm, cộng thêm nhan sắc vốn bị bôi lên là xấu nay thực sự lộ ra kia của Hình Hoa Hoa, thật làm người bất ngờ.
Quý phi nhìn Hành Liên Uyên bằng ánh mắt an tâm.
Liên Uyên, chỉ cần con thích là mẫu phi cũng thích.
Kết thúc điệu múa chính là một động tác xoay tròn như cơn lốc, hai mảnh lụa được tung lên, Hình Hoa Hoa lấy đà nhảy lên, tay chuẩn xác nắm lấy mảnh lụa, rồi tiếp đất nhẹ nhàng, "Hoa Hoa chúc mẫu phi, nhan vĩnh, sắc cửu, thọ dài hơn sông, nụ cười luôn tươi." Tiếng nàng làm mọi người bừng tỉnh.
Quý Phi dịu dàng: "Hoa Hoa không phụ sự kì vọng của ta, điệu múa rất đẹp, hợp với tiếng đàn của Liên Uyên. Hoàng Thượng thấy thể nào?" Câu cuối Quý Phi nói với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng gật đầu, "Đúng. Quả là, ghép đúng uyên ương, xứng đôi vừa lứa."
"Đúng, Hoàng Thượng nói phải, Hình nhị tiểu thư rất xứng với Uyên Vương Gia!"
"Khúc đàn của Uyên Vương gia làm thần đắm chìm."
"Điệu múa Thiện Vũ của Hình nhị tiểu thư thật đẹp, tuyệt diệu làm không rời mắt được!"
Các vị quan phụ họa theo.
Hành Liên Uyên cong môi, đơn giản vì nàng múa đẹp, hợp với khúc Dụ Lan hắn vừa đàn.
Lúc nàng nhờ hắn, hắn lơ mơ, lúc nàng múa, hắn nhìn, hắn mới chọn đàn khúc Dụ Lan.
Khúc Dụ Lan hắn tự đàn ra... tự phối, tự đặt tên, tiếng đàn không vang vọng, vừa đủ, du dương, nhẹ lẫn nhanh, nhịp điệu hợp với điệu múa của nàng.
Cũng may là hợp...
Hình Hoa Hoa lén liếc nhìn rồi lễ phép: "Có thể vừa mắt phụ hoàng, mẫu phi, Hoa Hoa vui mừng ạ." Sau đó được cho phép an tọa nàng chậm rãi đi xuống, ngồi vào chỗ minh.
Hình Tự Ngọc nãy giờ đem hết tất cả nhét vào mắt mình, tay âm thầm vò nát chiếc khăn.
Xinh đẹp như thế... đây chắc chắn là giả! Không thể để Hình Hoa Hoa leo lẻn cao hơn nàng ta!
...
(Cmtb+đề cử+theo dõi truyện để ta có thêm động lực)
Một điệu múa mà không mềm dẻo, cử động cứng rắn, mạnh bạo, tay chân đơ đơ, không đẹp.
Kim Diệu xấu hổ lan tràn, nàng ta không nên múa ở đây, không nên ghen ghét để rồi nóng vội.
Kim Diệu nhìn những ánh mắt coi thường, nụ cười nhạo của người ở đây và cả ánh mắt thất vọng, trách cứ của phụ thân mình.
Nàng ta biết mình đã tự làm trò mua vui cho người khác.
Đang lúc Kim Diệu khó xử, một giọng nói đã kéo sự chú ý.
"Kim tiểu thư múa xong? Hoàng Thượng, Quý Phi, Hoa Hoa xin được dâng điệu múa Thiện Vũ" Hình Hoa Hoa đứng lên, đôi mắt long lanh làm người mê mẩn.
"Ừ. Hoa Hoa cứ gọi như Liên Uyên gọi ta một tiếng phụ hoàng, mẫu phi, không cần câu nệ." Giọng Hoàng Thượng ôn hòa, Quý Phi nở nụ cười tán thành thay lời nói.
Hình Hoa Hoa nhếch môi: "Vậy Hoa Hoa mạn phép." Tay cởi khăn che mặt xuống, nàng bước chân vào khoảng rộng để ca múa.
Đôi tay nàng giơ lên, thành thục kết hợp hai bàn tay thành hoa sen nở, tiếp theo một chân nàng giơ lên, duỗi ra sau, một chân đứng thẳng, như cột trụ nhỏ.
Cái chân đã giơ ra kia ở giữa hai ngón chân kẹp mảnh lụa màu cam dài, đôi chân mềm dẻo lại mạnh mẽ tung mảnh lụa lên cao.
Tiếng đàn theo động tác ấy vang lên, người đánh đàn không ai khác chính Hành Liên Uyên, hắn nghiêm túc gảy đản cầm, đầu hắn hơi cúi, mắt đen chăm chú, môi hơi mím, gương mặt đẹp đẽ của hắn, phong thái của hắn bây giờ khiến tim nàng lại đập lệch thêm nhịp.
Hình Hoa Hoa cười tươi, chỉnh chu lại cảm xúc đang dâng trào, tiếp tục động tác tiếp, tay thoát khỏi tạo hình hoa sen, tay phải bắt lấy mảnh lụa đang rơi, tay trái cũng nhanh chóng luồn vào ống tay áo phải lấy ra mảnh lụa y hết như thế.
Hai bàn tay lay động, hai mảnh lụa theo đó chu du, phiêu lãng trên không, uốn lượn như rồng đang bay.
Chân nàng cũng di chuyển, lúc bật nhảy lên, lúc lả lướt, mỗi động tác của nàng đều đi theo tiếng đàn du dương của hắn.
Kĩ năng đánh đàn điêu luyện, từng tiếng đàn làm người nghe thư thái cùng điệu múa đẹp mắt có chút lạ làm mọi người đắm chìm, cộng thêm nhan sắc vốn bị bôi lên là xấu nay thực sự lộ ra kia của Hình Hoa Hoa, thật làm người bất ngờ.
Quý phi nhìn Hành Liên Uyên bằng ánh mắt an tâm.
Liên Uyên, chỉ cần con thích là mẫu phi cũng thích.
Kết thúc điệu múa chính là một động tác xoay tròn như cơn lốc, hai mảnh lụa được tung lên, Hình Hoa Hoa lấy đà nhảy lên, tay chuẩn xác nắm lấy mảnh lụa, rồi tiếp đất nhẹ nhàng, "Hoa Hoa chúc mẫu phi, nhan vĩnh, sắc cửu, thọ dài hơn sông, nụ cười luôn tươi." Tiếng nàng làm mọi người bừng tỉnh.
Quý Phi dịu dàng: "Hoa Hoa không phụ sự kì vọng của ta, điệu múa rất đẹp, hợp với tiếng đàn của Liên Uyên. Hoàng Thượng thấy thể nào?" Câu cuối Quý Phi nói với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng gật đầu, "Đúng. Quả là, ghép đúng uyên ương, xứng đôi vừa lứa."
"Đúng, Hoàng Thượng nói phải, Hình nhị tiểu thư rất xứng với Uyên Vương Gia!"
"Khúc đàn của Uyên Vương gia làm thần đắm chìm."
"Điệu múa Thiện Vũ của Hình nhị tiểu thư thật đẹp, tuyệt diệu làm không rời mắt được!"
Các vị quan phụ họa theo.
Hành Liên Uyên cong môi, đơn giản vì nàng múa đẹp, hợp với khúc Dụ Lan hắn vừa đàn.
Lúc nàng nhờ hắn, hắn lơ mơ, lúc nàng múa, hắn nhìn, hắn mới chọn đàn khúc Dụ Lan.
Khúc Dụ Lan hắn tự đàn ra... tự phối, tự đặt tên, tiếng đàn không vang vọng, vừa đủ, du dương, nhẹ lẫn nhanh, nhịp điệu hợp với điệu múa của nàng.
Cũng may là hợp...
Hình Hoa Hoa lén liếc nhìn rồi lễ phép: "Có thể vừa mắt phụ hoàng, mẫu phi, Hoa Hoa vui mừng ạ." Sau đó được cho phép an tọa nàng chậm rãi đi xuống, ngồi vào chỗ minh.
Hình Tự Ngọc nãy giờ đem hết tất cả nhét vào mắt mình, tay âm thầm vò nát chiếc khăn.
Xinh đẹp như thế... đây chắc chắn là giả! Không thể để Hình Hoa Hoa leo lẻn cao hơn nàng ta!
...
(Cmtb+đề cử+theo dõi truyện để ta có thêm động lực)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook