Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê
Chương 60: Phủ Bạch vương (2)

*****

Trong khi đó, tại Hòa Ninh cung của Long Dực quốc. 

Trên ghế quý phi, hoàng hậu Vũ Uyển Ninh mi thanh mục tú, nhìn qua chỉ hơn hai mươi đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi, ưu nhã đưa tay cầm lấy ly trà từ tay cung nữ, nhấp một ngụm, đôi mắt phượng liếc nhìn nam nhân đang ngồi đối diện, nhàn nhạt hạ lệnh:

-     Các ngươi lui xuống đi, không có lệnh của ta không được cho ai tiến vào!

-     Vâng! Thưa nương nương!

Chúng nữ tỳ đồng loạt quỳ hành lễ rồi lui ra ngoài. Lúc này, nam nhân bỏ ly trà trong tay xuống bàn ngước nhìn hoàng hậu:

-     Hoàng hậu xem ra rất nhàn nhã!

-     Ta nhàn nhã hay không, quốc sư ngươi không phải biết rõ hay sao!?

-     Hoàng hậu quá lời, Vương Lãnh nào biết! – Vương Lãnh cúi đầu, trong mắt ánh lên tia kinh thường.

-     Hừ, nói đi, bao giờ ta mới có thứ đó! – Hoàng hậu có chút không kiên nhẫn.

-     Hoàng hậu đừng vội. Mọi việc đã xong, bây giờ chỉ còn chờ tới kỳ trăng tròn tiếp theo là được.

-     Chờ? Ta đã chờ một năm nay rồi, ngươi còn nói phải chờ? – “Bốp” hoàng hậu đập tay xuống bàn, tức giận.

-     Hoàng hậu bớt giận, người cũng biết chúng ta đã chuẩn bị thứ đó từ lâu, nhưng đến một năm trước mới tìm được nơi thích hợp nên bị muộn cũng là lẽ tất nhiên. Vả lại… chờ đến ngày rằm tiếp theo đúng nguyệt thực, như vậy tất cả sẽ hoàn hảo hơn. – Vương Lãnh kiên nhẫn.

-     Hừ, tới lúc đó mà xảy ra chuyện gì thì ngươi tự mang đầu ra mà gánh.

-     Vâng, thưa hoàng hậu! Nhưng là…chúng ta gặp chút rắc rối… - Hắn ấp úng, trong mắt lóe lên tia âm hiểm rồi biến mất.

-     Rắc rối!? – Hoàng hậu nghi ngờ.

-     Vâng, hiện tại thái tử đang ở Bắc thành. 

-     Ngươi nói cái gì? – Vũ Uyển Ninh tức giận đứng bật dậy. – Tại sao hắn lại ở đó?

-     Là vì thất hoàng tử đã đến Bắc thành.

-     Khốn khiếp, lại là thất hoàng tử, mạng hắn lớn đến vậy sao? Tới giờ vẫn chưa chết... Truyền lệnh của ta, bằng bất cứ giá nào cũng phải mang thái tử về đây! Kế hoạch của ta không thể hoàn thành nếu không có hắn…

-     Còn thất hoàng tử…

-     Để hắn làm vật hiến tế cùng cái thành chết đấy đi! – Vũ Uyển Ninh phất tay áo ngồi xuống.

-     Vâng, thưa hoàng hậu! – Vương Lãnh cười lạnh lĩnh lệnh “Hừ, nữ nhân ngu xuẩn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương